Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-1503
Chương 1503
Bóng đêm dần dần thẫm lại, Hoắc Hoành ôm cô nằm ở trên giường.
Nhiếp Nhiên vừa mới ngủ dậy, bây giờ không sao ngủ lại được. Nhưng cô biết Hoắc Hoành đã mệt mỏi cả ngày, anh cần được nghỉ ngơi, cho nên cô chỉ có thể nằm im, mở mắt suy nghĩ đến chuyện của Cửu Miêu.
Trong phòng ngủ yên tĩnh không một tiếng động.
Đột nhiên, tiếng Hoắc Hoành truyền đến bên tai cô, “Em không ngủ được à?”
Nhiếp Nhiên bị cắt ngang dòng suy nghĩ, cô ừ nhẹ một tiếng, “Có thể vừa nãy em đã ngủ đủ rồi.”
Cánh tay đặt trên eo cô bỗng dùng sức, kéo thân thể Nhiếp Nhiên dán sát vào người anh, “Bây giờ em đang mời anh làm gì đó à?” Trong giọng nói của Hoắc Hoành lộ ra sự nguy hiểm.
Nhiếp Nhiên lập tức hiểu ra, cô khẽ cười nói: “Này, rõ ràng là anh suy nghĩ lệch lạc đấy chứ!”
“Để anh không nghĩ lệch lạc nữa, thì em mau ngủ đi.” Hoắc Hoành thúc giục.
Nhưng Nhiếp Nhiên đã ngủ suốt một buổi chiều rồi, đâu có thể nói ngủ là ngủ được ngay. Cô vùi đầu trong lòng Hoắc Hoành một lúc rồi không nhịn được ngẩng đầu lên nhẹ nhàng hỏi dò, “Bắt đầu từ ngày mai, anh điều Cửu Miêu đến bên cạnh em đi.”
Một lúc sau, Hoắc Hoành mới nói: “Nếu em cần người thì có thể nói thẳng với Triệu Tề, không cần báo cáo với anh.”
“Thế nếu em muốn cả công ty vệ sĩ thì sao? Cũng không cần báo cáo với anh à?”
“Muốn công ty vệ sĩ có là gì, anh còn là của em nữa là.”
Nhiếp Nhiên nghe xong lời anh, không nhịn được bật cười.
Giá trị con người của Hoắc Hoành là hàng trăm triệu tệ, vậy há chẳng phải là cô phát tài rồi sao?
Cô cười rung cả người, làm cho Hoắc Hoành thấy ngứa ngáy trong lòng, “Mau ngủ đi! Còn không ngủ thì anh sẽ không chịu nổi nữa đâu.”
Trời mới biết anh phải dùng sức kiềm chế lớn thế nào mới nhịn được.
Cô không những không tem tém lại, còn lăn qua lăn lại trong lòng anh. Đúng là khiêu chiến ranh giới cuối cùng và sức kiềm chế của anh hết lần này đến lần khác mà!
Thấy dáng vẻ chịu đựng đến phát điên của Hoắc Hoành, Nhiếp Nhiên còn vô tư, cười vui vẻ trêu, “Em đâu có bảo anh nhịn, là tự anh muốn nhịn đấy chứ.”
“Anh là vì ai hả, cái đồ không có lương tâm này!” Hoắc Hoành cúi đầu cắn lên môi cô một cái coi như trừng phạt.
Sau khi nghe thấy tiếng kêu khẽ của Nhiếp Nhiên, anh mới hả giận khẽ liếm môi, tay cũng vuốt ve eo cô mang theo ám thị.
Cảm nhận được bàn tay hư hỏng của anh, Nhiếp Nhiên cười trầm thấp, “Còn hôn nữa, người nào đó sẽ mất mặt đó.”
Hoắc Hoành dừng tay lại, sau đó dùng sức xoa bóp eo cô.
Chương 1503.2CON MUỐN TRỞ NÊN MẠNH MẼ GIỐNG NHƯ CHỊ ẤY
Cùng lúc đó, Nhiếp Dập và Diệp Trân đã xuống máy bay, lên xe riêng của nhà họ Nhiếp trở về nhà.
Trên đường đi, Diệp Trân không yên tâm, cẩn thận dặn dò Nhiếp Dập, “Sau khi về, con nhất định phải cầu xin ba tha thứ, biết chưa? Đừng có làm cho ba con tức giận nữa! Nếu cứ tiếp tục như vậy, mẹ cũng không có cách nào giúp con đâu.”
“Còn nữa, nếu như ba mắng con, con cũng không được cãi lại, biết chưa? Phải để ba con mau hết giận mới được!”
Diệp Trân không ngừng lải nhải bên tai, Nhiếp Dập nhìn sắc trời đã tối đen ngoài cửa kính, suy nghĩ bay xa.
Không biết bây giờ chị ấy đã trở lại đơn vị dự bị chưa?
Nó bị thương dù gì cũng còn có mẹ cằn nhằn, chị ấy bị thương ngay cả một người biết cũng không có.
Nó đột nhiên nghĩ, hình như chị ấy cũng rất đáng thương.
“Con nghe thấy chưa!” Diệp Trân thấy nó ngẩn ra thì hỏi đi hỏi lại.
Nhiếp Dập bị tiếng gọi của bà ta kéo lại mạch suy nghĩ, mất kiên nhẫn đáp: “Con biết rồi, mẹ! Trên đường về mẹ nói không dưới hai mươi lần rồi đấy.”
“Ai bảo con luôn không nghe lời! Nếu như con ngoan ngoãn nghe lời, mẹ cũng không phải lãng phí nước bọt và sức lực nói với con như vậy.”
“Con…”
Nhiếp Dập vì chuyện ngoài ý muốn đó, cộng thêm lời hứa với Nhiếp Nhiên, cho nên nó không có cách nào giải thích, chỉ có thể im lặng không nói gì.
Nhưng Diệp Trân lại vì thế mà cho là nó đuối lý, càng nói nhiều hơn, suốt cả quãng đường không hề dừng lại.
Cho đến khi chiếc xe dừng lại ở cổng nhà họ Nhiếp, lúc này Diệp Trân mới thôi, dẫn nó vào nhà.
Hai mẹ con mới vừa đi vào, đã thấy Nhiếp Thành Thắng đang ngồi trong phòng khách, sắc mặt đen sì.
Nhiếp Dập ít nhiều vẫn hơi sợ hãi Nhiếp Thành Thắng, theo bản năng nấp ở sau lưng Diệp Trân.
Bầu không khí vô cùng nặng nề.
Diệp Trân khẽ kéo Nhiếp Dập một cái coi như nhắc nhở, lúc này Nhiếp Dập mới không cam tâm tình nguyện khẽ nói: “Ba, con về rồi.”
Nhưng Nhiếp Thành Thắng lại làm như không nghe thấy. Diệp Trân thấy thế, vội vàng mở lời: “Thành Thắng, con trai về rồi, bác sĩ nói nó bị thương quá nghiêm trọng, cần phải ở nhà nghỉ ngơi một khoảng thời gian.”
Thấy Nhiếp Thành Thắng vẫn không nói gì, bà ta lại quay sang nói với Nhiếp Dập: “Con trai, lần này con ở nhà nghỉ ngơi đi, mẹ và ba con đã tìm trường học bình thường cho con rồi, tháng sau đi đăng ký đi.”
“Cái gì?” Nhiếp Dập kinh ngạc trợn tròn hai mắt, “Con không muốn đi!”
Nhiếp Thành Thắng vừa mới chuẩn bị đi, nghe thấy Nhiếp Dập nói thế thì quay phắt đầu lại, đáy mắt nhuốm lửa giận, quát lớn: “Con nói cái gì?!”
Lúc này Diệp Trân cũng cuống lên, vội vàng khẽ mắng nó: “Nhiếp Dập, đừng nói linh tinh!”
“Con không nói linh tinh, con không muốn đi học trường bình thường! Con…”
Nhiếp Dập còn chưa nói xong, đã nghe thấy Nhiếp Thành Thắng tức giận đập mạnh lên bàn trà.
Ầm! Cả bàn trà bị chấn động, ly trà đổ văng nước tung tóe.
“Con không muốn học thì ở nhà làm gì! Làm kẻ vô dụng à? Ba nói cho con biết, con không muốn đi học cũng phải đi cho ba! Lần này nếu như con còn gây chuyện nghỉ học, sau này con vĩnh viễn đừng quay về nữa!”
Diệp Trân sợ tái mặt, lo Nhiếp Thành Thắng lại dùng roi đánh Nhiếp Dập nên vội vàng kéo nó ra sau, luôn miệng nói: “Không đâu, không đâu. Chắc là con ở trường học chịu ấm ức nên mới sợ trường học, chỉ cần ở nhà nghỉ ngơi một khoảng thời gian là sẽ ổn thôi.”
Nhiếp Thành Thắng nhìn Nhiếp Dập mặt mũi bầm dập ở phía sau Diệp Trân, thất vọng tràn trề, “Đồ vô dụng!”
Nói xong ông ta đi lên tầng.
Chương 1503.3CON MUỐN TRỞ NÊN MẠNH MẼ GIỐNG NHƯ CHỊ ẤY
Nhiếp Dập đẩy Diệp Trân ra, tay vẫn còn bó thạch cao, nó đi về phía Nhiếp Thành Thắng mấy bước, “Không phải! Con không muốn đi học trường bình thường, con muốn đi học ở trường quân đội!”
Nghe nó nói vậy, Nhiếp Thành Thắng và Diệp Trân đồng thanh kinh ngạc hô lên:
“Con nói cái gì?”
“Con nói cái gì?”
Nhiếp Dập hùng hồn nói: “Con nói con muốn đi học ở trường quân đội!”
Diệp Trân kéo nó đến bên cạnh mình, “Nhiếp Dập, đừng có nói linh tinh nữa! Khó khăn lắm mới về được, đến trường quân đội cái gì! Mấy ngày trước lúc mẹ đưa con đi, con còn nói với mẹ là không muốn ở lại đó!”
Nhiếp Dập giãy ra khỏi bàn tay nắm chặt mình không buông của Diệp Trân, ngẩng đầu lên nói: “Bây giờ con đổi ý rồi, con muốn đến trường quân đội học.”
Nhiếp Thành Thắng nghe thấy thế, nổi giận đùng đùng đi tới trước mặt nó, “Con nói muốn đi thì đi à, đã thôi học rồi còn đi cái gì mà đi! Ba cảnh cáo con, con còn dám nói linh tinh, ba sẽ đánh chết con!”
Ông ta giơ tay lên định tát Nhiếp Dập nhưng đã bị Diệp Trân nhanh tay lẹ mắt ngăn lại.
Nhiếp Dập vẫn không sợ hãi mà còn cương quyết nói: “Ba, con nhất định phải đi học, không học không được!”
Diệp Trân không tin vào tai mình nữa, bà ta cúi đầu hỏi: “Nhiếp Dập! Có phải con điên rồi không! Không dễ gì mẹ mới thuyết phục được ba con cho con về đây học, tại sao con lại muốn đến trường quân đội?”
“Mẹ, con muốn học ở trường quân đội, đây là lần đầu tiên con thật sự muốn học trường quân đội như vậy!” Nhiếp Dập trả lời vô cùng kiên định.
Trước kia, khi chưa vào học trường quân đội, các bạn cùng trường cũ đều rất sợ nó, đi tới đâu nó cũng vô cùng oai phong.
Nhưng khi nó thấy Nhiếp Nhiên lợi hại giải quyết hết đám người kia như vậy, mà mình lại phải nấp ở sau lưng cô, sự tương phản đó khiến nó hiểu những thứ gọi là oai phong trước kia đều là giả tưởng mà thôi.
Cho nên, nó nhất định phải học ở trường quân đội!
Phải cố gắng học tập chăm chỉ, cố gắng trở nên lợi hại như cô mới được!
Diệp Trân không biết những suy nghĩ ở trong lòng nó, thấy nó giống như ma làm đòi học ở trường quân đội, chỉ có thể nhắc nhở: “Nhưng bây giờ trường học đã khuyên con thôi học rồi! Con còn đi sao được!”
“Vậy thì đổi trường khác, con không tin chỗ khác không có trường quân đội để học.” Nhiếp Dập nhẹ nhàng nói.
“Đổi trường khác? Con nghĩ dễ thế à? Với cái đống ghi chép đánh nhau trong hồ sơ của con, trường quân đội nào chịu nhận con!” Nhiếp Thành Thắng bị thái độ dửng dưng của nó chọc giận sôi máu.
Nhiếp Dập do dự mấy giây, cuối cùng vẫn tha thiết nói: “Ba, lần này con nhất định sẽ học hành tử tế! Ba tin con đi! Chắc chắn con sẽ không gây phiền toái cho ba nữa.”
“Tin con? Nếu con thật sự muốn học, bây giờ cũng sẽ không bị đuổi học về nhà! Còn dám bảo ba tin con! Ba cảnh cáo con, đừng có mà giở trò nữa, dù sao ba cũng không trông cậy vào con làm rạng rỡ tổ tông cho nhà họ Nhiếp nữa rồi, con an phận học hành cho ba.”
Câu nói cuối cùng khiến Diệp Trân giật thót, “Thành Thắng, ông nói cái gì thế, Nhiếp Dập là con trai duy nhất của ông, ông không trông cậy vào nó thì trông cậy vào ai!”
“Bà bảo tôi trông cậy vào nó? Thằng nhóc này văn võ chẳng ra sao, có khác gì kẻ vô dụng! Vừa vào trường học là chỉ biết đánh nhau, bà bảo một Sư đoàn trưởng như tôi phải để mặt mũi ở đâu? May mà tôi ném nó vào trường quân đội, chế độ ở trường học coi như nghiêm khắc, nếu như là trường học nội trú bình thường, dính phải thứ gì xấu, tôi thà không cần đứa con trai này còn hơn!”
Nhiếp Thành Thắng nói năng không kiêng dè khiến sắc mặt Diệp Trân trắng bệch.
Bà ta cảm thấy ngực mình co thắt đau đớn, giận đến nỗi tay cũng hơi run rẩy, “Nhiếp Thành Thắng! Tôi liều mạng mới sinh được con trai cho ông, bây giờ ông lại nói với tôi như vậy?! Ông có còn lương tâm nữa không hả!”
Năm đó, Diệp Trân khó sinh, vất vả ba ngày ba đêm mới mẹ tròn con vuông.
Những chuyện này Nhiếp Thành Thắng đều biết.
Ông ta thấy Diệp Trân đau buồn phẫn nộ chỉ trích mình thì cũng biết mình nói sai rồi, nhưng đang trong cơn bực bội nên ông ta không nhượng bộ được, chỉ có thể đen mặt ngồi ở trên sofa im lặng không nói gì.
Bầu không khí trong phòng khách lại rơi vào bế tắc.
Chương 1503.4CON MUỐN TRỞ NÊN MẠNH MẼ GIỐNG NHƯ CHỊ ẤY
Đột nhiên, Nhiếp Dập không để ý đến đau đớn, quỳ phịch xuống hô lên, “Ba!”
Diệp Trân thấy hành động của nó, vô cùng kinh ngạc, vội vàng muốn kéo nó dậy, “Nhiếp Dập, con làm gì thế! Dưới đất lạnh lắm, mau đứng lên đi! Con vẫn đang bị thương, không thể nhiễm lạnh được!”
Nhưng làm thế nào Nhiếp Dập cũng không chịu, nó nói với Nhiếp Thành Thắng: “Ba, ba cho con thêm một cơ hội nữa đi, lần này con thề chắc chắc sẽ không gây chuyện cho ba! Con thật sự muốn học ở trường quân đội!”
Đây là lần đầu tiên nó mãnh liệt muốn làm một chuyện như vậy, cho nên chắc chắn phải thành công mới được!
Nhìn thấy Nhiếp Dập chân thành nghiêm túc như thế, Diệp Trân thật sự không hiểu, “Nhiếp Dập, rốt cuộc con làm sao thế! Không phải là con đánh nhau đến hỏng cả đầu rồi chứ? Trước kia không phải con cực kì ghét đến đó sao?”
Nguồn:
Nhiếp Dập lắc đầu, “Không, con rất tỉnh táo, con nghĩ thông suốt rồi! Con muốn đến trường quân đội học hành tử tế!”
Dáng vẻ như đinh đóng cột của nó khiến Nhiếp Thành Thắng không nhịn được hỏi: “Lần này là thật chứ?”
“Vâng! Ba, lần này con muốn thật! Con muốn trở nên mạnh mẽ hơn.”
Vẻ mặt Nhiếp Dập kiên định làm cho Nhiếp Thành Thắng thoáng do dự.
Ông ta nghĩ đến lời Nhiếp Nhiên nói, cảm thấy không hoàn toàn không có lý.
Thật sự phải vì làm rạng danh cho nhà họ Nhiếp mà đánh cược đứa con trai duy nhất sao?
Nếu như đứa con trai duy nhất này không còn nữa, vậy thì vẻ vang của nhà họ Nhiếp có thể chống đỡ đến khi nào?
Sau một lúc lâu, Nhiếp Thành Thắng mới lên tiếng: “Thật ra con đường này không dễ đi như con nghĩ đâu, nếu như thật sự muốn đi, sau này sẽ rất khổ cực.”
“Con không sợ!” Nhiếp Dập trả lời ngay.
Nó đã suýt chết một lần rồi, còn sợ gì khổ cực nữa!
“Con muốn trở nên mạnh mẽ hơn, như vậy thì… có thể bảo vệ được ba và mẹ!”
Thực tế nó muốn nói “như vậy thì có thể lợi hại như Nhiếp Nhiên”, nhưng sau đó nghĩ đến việc Nhiếp Nhiên nói với nó là phải xin ba tha thứ mấy câu, cho nên mới nuốt câu kia xuống, tạm thời thay bằng câu khác.
Nhưng không ngờ câu nói kia lại có hiệu quả tốt như vậy, Diệp Trân cay cay mũi, giọng run run, “Con trai!”
Mà Nhiếp Thành Thắng ở bên cạnh hình như cũng bị chấn động thật, ông ta chưa từng nghe thấy con trai mình nói những lời thế này, trong lòng khẽ run lên, “Tốt, tốt, tốt, đây mới là con trai ngoan của ba!”
Nhiếp Thành Thắng đồng ý lại tìm cho nó một trường quân đội tốt, có điều có thể sẽ phải xa hơn thành phố A, dù sao trường quân đội cho trẻ em cũng không nhiều.
Nhiếp Dập không cảm thấy có vấn đề gì, chỉ cần được đến trường quân đội học, xa thế nào cũng bằng lòng.
Chuyện này làm cho Nhiếp Thành Thắng vô cùng cao hứng.
Ông ta cảm thấy có thể khiến con trai thay đổi suy nghĩ, cho dù bị nghỉ học một lần cũng không có vấn đề gì.
Cả nhà ba người vui vẻ ăn xong bữa tối, nhân lúc Nhiếp Thành Thắng đến phòng sách liên lạc với trường quân đội cho nó, Diệp Trân dẫn Nhiếp Dập vào trong phòng, vẻ mặt không che giấu được sự vui mừng.
“Lần này con làm rất tốt, khiến ba con lại tin tưởng con một lần nữa! Con yên tâm, mẹ nhất định sẽ nghĩ cách đón con từ trường quân đội về.”
“Mẹ, không cần đâu, lần này con muốn ở trường quân đội thật.” Nhiếp Dập xua tay nói.
Nụ cười trên khóe miệng Diệp Trân cứng đờ, bà ta không hiểu: “Tại sao? Không phải con luôn muốn rời khỏi trường quân đội sao?”
Bà ta luôn cho là Nhiếp Dập chỉ vì muốn Nhiếp Thành Thắng hết giận mới nói như vậy, không ngờ lần này nó lại quyết tâm muốn vào trường quân đội thụ huấn thật.
“Chỉ là con cảm thấy Nhiếp Nhiên có thể làm, thì con cũng có thể làm được.” Nhiếp Dập nghiêm túc nói.
Ý nó là nó muốn trở nên mạnh mẽ giống như Nhiếp Nhiên, thế thì tương lai không cần nấp ở sau lưng cô, cũng sẽ không để cho cô bị thương nữa.
Nhưng Diệp Trân lại hiểu sai ý nó, tưởng là Nhiếp Dập có ý muốn cạnh tranh, mắt bà ta sáng lên: “Chắc chắn rồi, đâu chỉ là có thể làm, con sẽ còn làm tốt hơn nó! Con ranh Nhiếp Nhiên đó là cái thá gì! Con trai, con yên tâm, chỉ cần con ngoan ngoãn huấn luyện ở trường quân đội, nhà họ Nhiếp này sớm muộn gì cũng là của con, con ranh chết tiệt kia căn bản không có tác dụng gì đâu! Nó có tài giỏi thế nào nói cho cùng vẫn là con gái, ba con tuyệt đối sẽ không giao nhà họ Nhiếp cho nó đâu.”
Bóng đêm dần dần thẫm lại, Hoắc Hoành ôm cô nằm ở trên giường.
Nhiếp Nhiên vừa mới ngủ dậy, bây giờ không sao ngủ lại được. Nhưng cô biết Hoắc Hoành đã mệt mỏi cả ngày, anh cần được nghỉ ngơi, cho nên cô chỉ có thể nằm im, mở mắt suy nghĩ đến chuyện của Cửu Miêu.
Trong phòng ngủ yên tĩnh không một tiếng động.
Đột nhiên, tiếng Hoắc Hoành truyền đến bên tai cô, “Em không ngủ được à?”
Nhiếp Nhiên bị cắt ngang dòng suy nghĩ, cô ừ nhẹ một tiếng, “Có thể vừa nãy em đã ngủ đủ rồi.”
Cánh tay đặt trên eo cô bỗng dùng sức, kéo thân thể Nhiếp Nhiên dán sát vào người anh, “Bây giờ em đang mời anh làm gì đó à?” Trong giọng nói của Hoắc Hoành lộ ra sự nguy hiểm.
Nhiếp Nhiên lập tức hiểu ra, cô khẽ cười nói: “Này, rõ ràng là anh suy nghĩ lệch lạc đấy chứ!”
“Để anh không nghĩ lệch lạc nữa, thì em mau ngủ đi.” Hoắc Hoành thúc giục.
Nhưng Nhiếp Nhiên đã ngủ suốt một buổi chiều rồi, đâu có thể nói ngủ là ngủ được ngay. Cô vùi đầu trong lòng Hoắc Hoành một lúc rồi không nhịn được ngẩng đầu lên nhẹ nhàng hỏi dò, “Bắt đầu từ ngày mai, anh điều Cửu Miêu đến bên cạnh em đi.”
Một lúc sau, Hoắc Hoành mới nói: “Nếu em cần người thì có thể nói thẳng với Triệu Tề, không cần báo cáo với anh.”
“Thế nếu em muốn cả công ty vệ sĩ thì sao? Cũng không cần báo cáo với anh à?”
“Muốn công ty vệ sĩ có là gì, anh còn là của em nữa là.”
Nhiếp Nhiên nghe xong lời anh, không nhịn được bật cười.
Giá trị con người của Hoắc Hoành là hàng trăm triệu tệ, vậy há chẳng phải là cô phát tài rồi sao?
Cô cười rung cả người, làm cho Hoắc Hoành thấy ngứa ngáy trong lòng, “Mau ngủ đi! Còn không ngủ thì anh sẽ không chịu nổi nữa đâu.”
Trời mới biết anh phải dùng sức kiềm chế lớn thế nào mới nhịn được.
Cô không những không tem tém lại, còn lăn qua lăn lại trong lòng anh. Đúng là khiêu chiến ranh giới cuối cùng và sức kiềm chế của anh hết lần này đến lần khác mà!
Thấy dáng vẻ chịu đựng đến phát điên của Hoắc Hoành, Nhiếp Nhiên còn vô tư, cười vui vẻ trêu, “Em đâu có bảo anh nhịn, là tự anh muốn nhịn đấy chứ.”
“Anh là vì ai hả, cái đồ không có lương tâm này!” Hoắc Hoành cúi đầu cắn lên môi cô một cái coi như trừng phạt.
Sau khi nghe thấy tiếng kêu khẽ của Nhiếp Nhiên, anh mới hả giận khẽ liếm môi, tay cũng vuốt ve eo cô mang theo ám thị.
Cảm nhận được bàn tay hư hỏng của anh, Nhiếp Nhiên cười trầm thấp, “Còn hôn nữa, người nào đó sẽ mất mặt đó.”
Hoắc Hoành dừng tay lại, sau đó dùng sức xoa bóp eo cô.
Chương 1503.2CON MUỐN TRỞ NÊN MẠNH MẼ GIỐNG NHƯ CHỊ ẤY
Cùng lúc đó, Nhiếp Dập và Diệp Trân đã xuống máy bay, lên xe riêng của nhà họ Nhiếp trở về nhà.
Trên đường đi, Diệp Trân không yên tâm, cẩn thận dặn dò Nhiếp Dập, “Sau khi về, con nhất định phải cầu xin ba tha thứ, biết chưa? Đừng có làm cho ba con tức giận nữa! Nếu cứ tiếp tục như vậy, mẹ cũng không có cách nào giúp con đâu.”
“Còn nữa, nếu như ba mắng con, con cũng không được cãi lại, biết chưa? Phải để ba con mau hết giận mới được!”
Diệp Trân không ngừng lải nhải bên tai, Nhiếp Dập nhìn sắc trời đã tối đen ngoài cửa kính, suy nghĩ bay xa.
Không biết bây giờ chị ấy đã trở lại đơn vị dự bị chưa?
Nó bị thương dù gì cũng còn có mẹ cằn nhằn, chị ấy bị thương ngay cả một người biết cũng không có.
Nó đột nhiên nghĩ, hình như chị ấy cũng rất đáng thương.
“Con nghe thấy chưa!” Diệp Trân thấy nó ngẩn ra thì hỏi đi hỏi lại.
Nhiếp Dập bị tiếng gọi của bà ta kéo lại mạch suy nghĩ, mất kiên nhẫn đáp: “Con biết rồi, mẹ! Trên đường về mẹ nói không dưới hai mươi lần rồi đấy.”
“Ai bảo con luôn không nghe lời! Nếu như con ngoan ngoãn nghe lời, mẹ cũng không phải lãng phí nước bọt và sức lực nói với con như vậy.”
“Con…”
Nhiếp Dập vì chuyện ngoài ý muốn đó, cộng thêm lời hứa với Nhiếp Nhiên, cho nên nó không có cách nào giải thích, chỉ có thể im lặng không nói gì.
Nhưng Diệp Trân lại vì thế mà cho là nó đuối lý, càng nói nhiều hơn, suốt cả quãng đường không hề dừng lại.
Cho đến khi chiếc xe dừng lại ở cổng nhà họ Nhiếp, lúc này Diệp Trân mới thôi, dẫn nó vào nhà.
Hai mẹ con mới vừa đi vào, đã thấy Nhiếp Thành Thắng đang ngồi trong phòng khách, sắc mặt đen sì.
Nhiếp Dập ít nhiều vẫn hơi sợ hãi Nhiếp Thành Thắng, theo bản năng nấp ở sau lưng Diệp Trân.
Bầu không khí vô cùng nặng nề.
Diệp Trân khẽ kéo Nhiếp Dập một cái coi như nhắc nhở, lúc này Nhiếp Dập mới không cam tâm tình nguyện khẽ nói: “Ba, con về rồi.”
Nhưng Nhiếp Thành Thắng lại làm như không nghe thấy. Diệp Trân thấy thế, vội vàng mở lời: “Thành Thắng, con trai về rồi, bác sĩ nói nó bị thương quá nghiêm trọng, cần phải ở nhà nghỉ ngơi một khoảng thời gian.”
Thấy Nhiếp Thành Thắng vẫn không nói gì, bà ta lại quay sang nói với Nhiếp Dập: “Con trai, lần này con ở nhà nghỉ ngơi đi, mẹ và ba con đã tìm trường học bình thường cho con rồi, tháng sau đi đăng ký đi.”
“Cái gì?” Nhiếp Dập kinh ngạc trợn tròn hai mắt, “Con không muốn đi!”
Nhiếp Thành Thắng vừa mới chuẩn bị đi, nghe thấy Nhiếp Dập nói thế thì quay phắt đầu lại, đáy mắt nhuốm lửa giận, quát lớn: “Con nói cái gì?!”
Lúc này Diệp Trân cũng cuống lên, vội vàng khẽ mắng nó: “Nhiếp Dập, đừng nói linh tinh!”
“Con không nói linh tinh, con không muốn đi học trường bình thường! Con…”
Nhiếp Dập còn chưa nói xong, đã nghe thấy Nhiếp Thành Thắng tức giận đập mạnh lên bàn trà.
Ầm! Cả bàn trà bị chấn động, ly trà đổ văng nước tung tóe.
“Con không muốn học thì ở nhà làm gì! Làm kẻ vô dụng à? Ba nói cho con biết, con không muốn đi học cũng phải đi cho ba! Lần này nếu như con còn gây chuyện nghỉ học, sau này con vĩnh viễn đừng quay về nữa!”
Diệp Trân sợ tái mặt, lo Nhiếp Thành Thắng lại dùng roi đánh Nhiếp Dập nên vội vàng kéo nó ra sau, luôn miệng nói: “Không đâu, không đâu. Chắc là con ở trường học chịu ấm ức nên mới sợ trường học, chỉ cần ở nhà nghỉ ngơi một khoảng thời gian là sẽ ổn thôi.”
Nhiếp Thành Thắng nhìn Nhiếp Dập mặt mũi bầm dập ở phía sau Diệp Trân, thất vọng tràn trề, “Đồ vô dụng!”
Nói xong ông ta đi lên tầng.
Chương 1503.3CON MUỐN TRỞ NÊN MẠNH MẼ GIỐNG NHƯ CHỊ ẤY
Nhiếp Dập đẩy Diệp Trân ra, tay vẫn còn bó thạch cao, nó đi về phía Nhiếp Thành Thắng mấy bước, “Không phải! Con không muốn đi học trường bình thường, con muốn đi học ở trường quân đội!”
Nghe nó nói vậy, Nhiếp Thành Thắng và Diệp Trân đồng thanh kinh ngạc hô lên:
“Con nói cái gì?”
“Con nói cái gì?”
Nhiếp Dập hùng hồn nói: “Con nói con muốn đi học ở trường quân đội!”
Diệp Trân kéo nó đến bên cạnh mình, “Nhiếp Dập, đừng có nói linh tinh nữa! Khó khăn lắm mới về được, đến trường quân đội cái gì! Mấy ngày trước lúc mẹ đưa con đi, con còn nói với mẹ là không muốn ở lại đó!”
Nhiếp Dập giãy ra khỏi bàn tay nắm chặt mình không buông của Diệp Trân, ngẩng đầu lên nói: “Bây giờ con đổi ý rồi, con muốn đến trường quân đội học.”
Nhiếp Thành Thắng nghe thấy thế, nổi giận đùng đùng đi tới trước mặt nó, “Con nói muốn đi thì đi à, đã thôi học rồi còn đi cái gì mà đi! Ba cảnh cáo con, con còn dám nói linh tinh, ba sẽ đánh chết con!”
Ông ta giơ tay lên định tát Nhiếp Dập nhưng đã bị Diệp Trân nhanh tay lẹ mắt ngăn lại.
Nhiếp Dập vẫn không sợ hãi mà còn cương quyết nói: “Ba, con nhất định phải đi học, không học không được!”
Diệp Trân không tin vào tai mình nữa, bà ta cúi đầu hỏi: “Nhiếp Dập! Có phải con điên rồi không! Không dễ gì mẹ mới thuyết phục được ba con cho con về đây học, tại sao con lại muốn đến trường quân đội?”
“Mẹ, con muốn học ở trường quân đội, đây là lần đầu tiên con thật sự muốn học trường quân đội như vậy!” Nhiếp Dập trả lời vô cùng kiên định.
Trước kia, khi chưa vào học trường quân đội, các bạn cùng trường cũ đều rất sợ nó, đi tới đâu nó cũng vô cùng oai phong.
Nhưng khi nó thấy Nhiếp Nhiên lợi hại giải quyết hết đám người kia như vậy, mà mình lại phải nấp ở sau lưng cô, sự tương phản đó khiến nó hiểu những thứ gọi là oai phong trước kia đều là giả tưởng mà thôi.
Cho nên, nó nhất định phải học ở trường quân đội!
Phải cố gắng học tập chăm chỉ, cố gắng trở nên lợi hại như cô mới được!
Diệp Trân không biết những suy nghĩ ở trong lòng nó, thấy nó giống như ma làm đòi học ở trường quân đội, chỉ có thể nhắc nhở: “Nhưng bây giờ trường học đã khuyên con thôi học rồi! Con còn đi sao được!”
“Vậy thì đổi trường khác, con không tin chỗ khác không có trường quân đội để học.” Nhiếp Dập nhẹ nhàng nói.
“Đổi trường khác? Con nghĩ dễ thế à? Với cái đống ghi chép đánh nhau trong hồ sơ của con, trường quân đội nào chịu nhận con!” Nhiếp Thành Thắng bị thái độ dửng dưng của nó chọc giận sôi máu.
Nhiếp Dập do dự mấy giây, cuối cùng vẫn tha thiết nói: “Ba, lần này con nhất định sẽ học hành tử tế! Ba tin con đi! Chắc chắn con sẽ không gây phiền toái cho ba nữa.”
“Tin con? Nếu con thật sự muốn học, bây giờ cũng sẽ không bị đuổi học về nhà! Còn dám bảo ba tin con! Ba cảnh cáo con, đừng có mà giở trò nữa, dù sao ba cũng không trông cậy vào con làm rạng rỡ tổ tông cho nhà họ Nhiếp nữa rồi, con an phận học hành cho ba.”
Câu nói cuối cùng khiến Diệp Trân giật thót, “Thành Thắng, ông nói cái gì thế, Nhiếp Dập là con trai duy nhất của ông, ông không trông cậy vào nó thì trông cậy vào ai!”
“Bà bảo tôi trông cậy vào nó? Thằng nhóc này văn võ chẳng ra sao, có khác gì kẻ vô dụng! Vừa vào trường học là chỉ biết đánh nhau, bà bảo một Sư đoàn trưởng như tôi phải để mặt mũi ở đâu? May mà tôi ném nó vào trường quân đội, chế độ ở trường học coi như nghiêm khắc, nếu như là trường học nội trú bình thường, dính phải thứ gì xấu, tôi thà không cần đứa con trai này còn hơn!”
Nhiếp Thành Thắng nói năng không kiêng dè khiến sắc mặt Diệp Trân trắng bệch.
Bà ta cảm thấy ngực mình co thắt đau đớn, giận đến nỗi tay cũng hơi run rẩy, “Nhiếp Thành Thắng! Tôi liều mạng mới sinh được con trai cho ông, bây giờ ông lại nói với tôi như vậy?! Ông có còn lương tâm nữa không hả!”
Năm đó, Diệp Trân khó sinh, vất vả ba ngày ba đêm mới mẹ tròn con vuông.
Những chuyện này Nhiếp Thành Thắng đều biết.
Ông ta thấy Diệp Trân đau buồn phẫn nộ chỉ trích mình thì cũng biết mình nói sai rồi, nhưng đang trong cơn bực bội nên ông ta không nhượng bộ được, chỉ có thể đen mặt ngồi ở trên sofa im lặng không nói gì.
Bầu không khí trong phòng khách lại rơi vào bế tắc.
Chương 1503.4CON MUỐN TRỞ NÊN MẠNH MẼ GIỐNG NHƯ CHỊ ẤY
Đột nhiên, Nhiếp Dập không để ý đến đau đớn, quỳ phịch xuống hô lên, “Ba!”
Diệp Trân thấy hành động của nó, vô cùng kinh ngạc, vội vàng muốn kéo nó dậy, “Nhiếp Dập, con làm gì thế! Dưới đất lạnh lắm, mau đứng lên đi! Con vẫn đang bị thương, không thể nhiễm lạnh được!”
Nhưng làm thế nào Nhiếp Dập cũng không chịu, nó nói với Nhiếp Thành Thắng: “Ba, ba cho con thêm một cơ hội nữa đi, lần này con thề chắc chắc sẽ không gây chuyện cho ba! Con thật sự muốn học ở trường quân đội!”
Đây là lần đầu tiên nó mãnh liệt muốn làm một chuyện như vậy, cho nên chắc chắn phải thành công mới được!
Nhìn thấy Nhiếp Dập chân thành nghiêm túc như thế, Diệp Trân thật sự không hiểu, “Nhiếp Dập, rốt cuộc con làm sao thế! Không phải là con đánh nhau đến hỏng cả đầu rồi chứ? Trước kia không phải con cực kì ghét đến đó sao?”
Nguồn:
Nhiếp Dập lắc đầu, “Không, con rất tỉnh táo, con nghĩ thông suốt rồi! Con muốn đến trường quân đội học hành tử tế!”
Dáng vẻ như đinh đóng cột của nó khiến Nhiếp Thành Thắng không nhịn được hỏi: “Lần này là thật chứ?”
“Vâng! Ba, lần này con muốn thật! Con muốn trở nên mạnh mẽ hơn.”
Vẻ mặt Nhiếp Dập kiên định làm cho Nhiếp Thành Thắng thoáng do dự.
Ông ta nghĩ đến lời Nhiếp Nhiên nói, cảm thấy không hoàn toàn không có lý.
Thật sự phải vì làm rạng danh cho nhà họ Nhiếp mà đánh cược đứa con trai duy nhất sao?
Nếu như đứa con trai duy nhất này không còn nữa, vậy thì vẻ vang của nhà họ Nhiếp có thể chống đỡ đến khi nào?
Sau một lúc lâu, Nhiếp Thành Thắng mới lên tiếng: “Thật ra con đường này không dễ đi như con nghĩ đâu, nếu như thật sự muốn đi, sau này sẽ rất khổ cực.”
“Con không sợ!” Nhiếp Dập trả lời ngay.
Nó đã suýt chết một lần rồi, còn sợ gì khổ cực nữa!
“Con muốn trở nên mạnh mẽ hơn, như vậy thì… có thể bảo vệ được ba và mẹ!”
Thực tế nó muốn nói “như vậy thì có thể lợi hại như Nhiếp Nhiên”, nhưng sau đó nghĩ đến việc Nhiếp Nhiên nói với nó là phải xin ba tha thứ mấy câu, cho nên mới nuốt câu kia xuống, tạm thời thay bằng câu khác.
Nhưng không ngờ câu nói kia lại có hiệu quả tốt như vậy, Diệp Trân cay cay mũi, giọng run run, “Con trai!”
Mà Nhiếp Thành Thắng ở bên cạnh hình như cũng bị chấn động thật, ông ta chưa từng nghe thấy con trai mình nói những lời thế này, trong lòng khẽ run lên, “Tốt, tốt, tốt, đây mới là con trai ngoan của ba!”
Nhiếp Thành Thắng đồng ý lại tìm cho nó một trường quân đội tốt, có điều có thể sẽ phải xa hơn thành phố A, dù sao trường quân đội cho trẻ em cũng không nhiều.
Nhiếp Dập không cảm thấy có vấn đề gì, chỉ cần được đến trường quân đội học, xa thế nào cũng bằng lòng.
Chuyện này làm cho Nhiếp Thành Thắng vô cùng cao hứng.
Ông ta cảm thấy có thể khiến con trai thay đổi suy nghĩ, cho dù bị nghỉ học một lần cũng không có vấn đề gì.
Cả nhà ba người vui vẻ ăn xong bữa tối, nhân lúc Nhiếp Thành Thắng đến phòng sách liên lạc với trường quân đội cho nó, Diệp Trân dẫn Nhiếp Dập vào trong phòng, vẻ mặt không che giấu được sự vui mừng.
“Lần này con làm rất tốt, khiến ba con lại tin tưởng con một lần nữa! Con yên tâm, mẹ nhất định sẽ nghĩ cách đón con từ trường quân đội về.”
“Mẹ, không cần đâu, lần này con muốn ở trường quân đội thật.” Nhiếp Dập xua tay nói.
Nụ cười trên khóe miệng Diệp Trân cứng đờ, bà ta không hiểu: “Tại sao? Không phải con luôn muốn rời khỏi trường quân đội sao?”
Bà ta luôn cho là Nhiếp Dập chỉ vì muốn Nhiếp Thành Thắng hết giận mới nói như vậy, không ngờ lần này nó lại quyết tâm muốn vào trường quân đội thụ huấn thật.
“Chỉ là con cảm thấy Nhiếp Nhiên có thể làm, thì con cũng có thể làm được.” Nhiếp Dập nghiêm túc nói.
Ý nó là nó muốn trở nên mạnh mẽ giống như Nhiếp Nhiên, thế thì tương lai không cần nấp ở sau lưng cô, cũng sẽ không để cho cô bị thương nữa.
Nhưng Diệp Trân lại hiểu sai ý nó, tưởng là Nhiếp Dập có ý muốn cạnh tranh, mắt bà ta sáng lên: “Chắc chắn rồi, đâu chỉ là có thể làm, con sẽ còn làm tốt hơn nó! Con ranh Nhiếp Nhiên đó là cái thá gì! Con trai, con yên tâm, chỉ cần con ngoan ngoãn huấn luyện ở trường quân đội, nhà họ Nhiếp này sớm muộn gì cũng là của con, con ranh chết tiệt kia căn bản không có tác dụng gì đâu! Nó có tài giỏi thế nào nói cho cùng vẫn là con gái, ba con tuyệt đối sẽ không giao nhà họ Nhiếp cho nó đâu.”