Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-1511
Chương 1511
Hoắc Hoành thu xếp mọi thứ cho cô, vặn nước, lấy quần áo, sau đó nhân lúc cô tắm, anh lại xuống tầng đích thân nấu cháo rồi bưng lên tầng cho cô.
Đợi cô tắm xong đi ra, anh gọi cô qua ăn chút cháo cho ấm dạ dày, còn mình thì sấy tóc cho cô.
Sau khi làm ổn thỏa hết mọi chuyện, Hoắc Hoành mới phát hiện cả tối nay mình bận rộn nên cũng hơi đói.
Anh dứt khoát ăn nốt chỗ đồ ăn còn dư lại của Nhiếp Nhiên, sau đó đi tắm rồi lên giường.
Lúc này, trời đã sắp sáng. Trên thực tế, giờ này hai người đâu thể ngủ được.
Hoắc Hoành thấy Nhiếp Nhiên còn thức liền ôm cô vào lòng, hỏi tiếp chuyện vừa rồi, “Em nói vừa nãy lúc em về, chú Trần vẫn ở dưới tầng à?”
Nhiếp Nhiên khẽ gật đầu, “Vâng, chắc là ông ta đang đợi tên thuộc hạ kia báo cáo. Nhưng mà em nghĩ đời này ông ta không đợi được hắn rồi.”
Nói đến phía sau, trong giọng nói của cô lộ ra ý cười xấu.
“Em không sợ chú Trần không đợi được tên kia, sẽ gây phiền phức cho em sao?”
“Gây phiền phức gì cho em chứ? Tên kia nói hắn là thuộc hạ của anh, chỉ cần người của anh không thiếu đi ai, ông ta dựa vào cái gì đến gây phiền phức cho em?”
“Vậy nếu ông ta nói thẳng tên kia là người ông ta phái ra ngoài giúp em, chỉ là mượn danh nghĩa của anh, em sẽ làm thế nào?”
“Nếu như ông ta nói như vậy thì càng đơn giản hơn. Em sẽ nói là em chưa bao giờ gặp người đàn ông đó ở chỗ anh, nghi ngờ hắn có động cơ không tốt, cho nên ném hắn xuống sông luôn rồi. Dù sao cũng là ông ta lừa em trước, gây ra hiểu lầm thì cũng không thể trách em được.”
Nhiếp Nhiên ngẩng đầu lên, khuôn mặt tỏ vẻ thuần khiết vô tội, làm cho Hoắc Hoành khẽ cười ra tiếng, “Em thật thông minh.”
Anh véo nhẹ mũi cô một cái, “Được rồi, nghỉ ngơi đi, chuyện của Nghiêm lão đại đã kết thúc rồi, từ giờ cũng sẽ bình thường trở lại.”
Anh vỗ nhè nhẹ lên lưng cô, dỗ cô giống như đang dỗ trẻ con vậy.
Nhiếp Nhiên vùi đầu trong lòng anh, đáp, “Vâng. Vậy hàng hóa anh đàm phán ở bên kia xong thì lúc nào đến?”
“Còn một khoảng thời gian nữa. Có điều lô hàng này không đến bến tàu.”
Hoắc Hoành nói xong, Nhiếp Nhiên ngẩng đầu lên, nghi ngờ hỏi: “Tại sao?”
“Hai ngày trước bên đảo gửi tin tức đến, nói đã xây dựng xong phần khung trước thời hạn, bây giờ chỉ còn lại khâu hoàn thiện bên trong, đến khi bọn họ chuẩn bị xong, anh nghĩ lô hàng này cũng sẽ đến, cho nên chuyển thẳng qua bên đó là được.”
“Xây dựng xong trước thời hạn? Hồi đó không phải nói là phải đến nửa năm sau mới có thể hoàn thành à?”
Tin tức này thật sự làm cho Nhiếp Nhiên hơi giật mình.
Kho vũ khí đạn dược này một khi xây xong phần khung thì phần bên trong sẽ hoàn thiện rất nhanh.
Nếu cứ dựa theo tốc độ như vậy, không đến ba tháng là có thể xong.
“Anh vừa gửi tiền vừa gửi đồ, đương nhiên bọn họ sẽ dốc sức làm việc rồi.”
Nhiếp Nhiên suy nghĩ thấy cũng đúng, cô hỏi: “Nếu như chuyển thẳng đến bên đó, anh cũng phải đến để giám sát chứ?”
“Không cần, Phó lão đại sẽ giám sát thay anh.”
“Phó lão đại? Anh tin hắn ta thật à?”
Nhiếp Nhiên không có thiện cảm gì với đám cướp biển này, Hoắc Hoành trông cậy hết vào bọn chúng đúng là quá vô tư mà.
Những tên cướp biển này từ trước đến giờ không nói đạo nghĩa giang hồ, lật mặt nhanh hơn lật sách, nói không chừng bọn chúng còn bớt xén cũng nên.
Nhưng Hoắc Hoành lại rất bình tĩnh, “Tại sao lại không tin? Bây giờ hắn ta phải dựa vào anh để sống, nhất định phải làm cho tốt việc của anh. Huống hồ thuộc hạ tốt của anh còn giúp hắn ta chiếm được hời lớn, hắn ta còn có cái gì để không hài lòng nữa.”
Ý anh rõ ràng là nói chuyện Nhiếp Nhiên cướp thuyền của Cao lão đại về cho hắn ta.
Nhiếp Nhiên dửng dưng trả lời: “Đó là anh đánh, em cùng lắm chỉ là luyện tay mà thôi.”
Chương 1511.2ANH SỢ MẤT EM - ĐÂY LÀ CÁI BẪY
“Luyện tay? Em có biết việc luyện tay của em đã giải quyết bao nhiêu người không?” Nhắc đến chuyện này, Hoắc Hoành lại có cảm giác tự hào, “Nói thật, anh chưa bao giờ gặp ai hiểu nhanh như em.”
“Anh luôn ngồi ở vị trí tổng giám đốc thì làm sao có thể gặp được?”
Hoắc Hoành bật cười.
Vậy sao?
Hình như không phải, anh nhớ mình đã từng dạy người khác phương pháp này, nhưng không có một ai thông minh như cô, anh chỉ nói có mấy câu, chỉ bảo một chút mà cô đã có thể lập tức học được, hơn nữa còn làm tốt như vậy.
Hai người im lặng một lúc. Một lát sau, giọng Hoắc Hoành lại vang lên, trầm thấp mà cô quạnh, “Có lúc anh nghĩ, em ở chỗ anh liệu có quá lãng phí thời gian không?”
Nhiếp Nhiên nhíu mày, “Tại sao anh lại nói như vậy?”
“Bởi vì các bạn của em ngày nào cũng huấn luyện cường độ cao, mà em lại vì ở bên anh mà xao lãng việc huấn luyện của mình.”
Nằm vùng là một chuyện dài đằng đẵng, tốn thời gian.
Nó không giống hai quân giao chiến, đánh xong là kết thúc.
Nó cần lặng lẽ thâm nhập, cần rất nhiều thời gian, kế hoạch và sự chờ đợi mới có thể hoàn thành được.
Mà chờ đợi là một chuyện vô cùng nhàm chán.
Anh ẩn nấp gần mười năm mới đi được đến ngày hôm nay, vậy Nhiếp Nhiên thì sao?
Cô phải ở bên anh bao lâu?
Tiền đồ quân đội của cô vừa mới bắt đầu.
Tương lai, khi các chiến hữu của cô đều đã rời khỏi đơn vị dự bị, tiến vào các đơn vị quan trọng khác, tỏa sáng hơn, còn cô vẫn ở lại Hoắc thị làm một vệ sĩ nhỏ vĩnh viễn không có ngày cất đầu dậy.
Liệu cô có buồn không?
“Anh nhớ cuối năm nay em có một đợt đánh giá tổng hợp đúng không? Em có biết nó rất quan trọng, là lần kiểm tra đánh giá quan trọng để kiểm tra hướng đi trong tương lai của em không?”
Anh đã từng trải qua, cho nên rất rõ ràng sự quan trọng của lần sát hạch này.
Nhiếp Nhiên chậm rãi híp mắt lại, “Sao em cảm thấy anh lại muốn đuổi em đi rồi? Hay là...” Cô dừng một chút, cố ý nói: “Chuyện lần này em hoàn thành chưa đủ tốt, cho nên anh cảm thấy em đang liên lụy đến anh?”
Hoắc Hoành siết chặt cánh tay đặt trên eo cô lại, giọng nói hơi nóng nảy: “Dĩ nhiên là không rồi, em đang nghĩ cái gì thế! Nếu nói liên lụy thì phải là anh đang liên lụy đến em! Là anh kéo em vào tình huống nguy hiểm này, nhưng lại không thể bảo vệ tốt cho em.”
Nghĩ đến chuyện vừa rồi, Hoắc Hoành vẫn còn sợ hãi trong lòng.
Khi đó sở dĩ anh chọn cô Lâm thật ra là muốn kéo dài thời gian, mau chóng tìm được người chịu tội thay, nhưng điều khiến anh không ngờ là người chịu tội thay còn chưa đến, đám người cô Lâm đã đến trước rồi.
Khi đó anh sững cả người.
Anh hoàn toàn không biết tiếp theo phải làm thế nào mới có thể rửa sạch hiềm nghi cho Nhiếp Nhiên.
Lần đầu tiên anh cảm thấy bất lực và tuyệt vọng.
“Vừa nãy anh thật sự không thể tưởng tượng được rốt cuộc mình phải làm gì, anh sợ mình trơ mắt nhìn em bị giết.”
Hoắc Hoành đắm chìm trong tâm trạng sợ hãi, siết chặt eo cô.
Nhiếp Nhiên khẽ cau mày lại, sau đó cô bắt chước động tác vừa rồi của anh, vỗ nhẹ lên lưng anh, “Sao anh có thể nhìn em bị giết được? Anh nhất định sẽ có cách làm việc giống em, nắm quyền chủ động trong tay mình.”
“Nhưng bắn em, anh thật sự rất sợ, sợ mình không cẩn thận sẽ giết lầm em.” Hoắc Hoành nói.
Chương 1511.3ANH SỢ MẤT EM - ĐÂY LÀ CÁI BẪY
Nhiếp Nhiên đùa giỡn để hóa giải bầu không khí: “Sợ cái gì, hồi đó không phải em cũng bắn một phát vào ngực anh sao, anh cứ coi như báo thù đi. Đây chính là cơ hội báo thù rất khó có được.”
Chuyện cười của cô thật sự rất tệ, nhưng Hoắc Hoành vẫn cười, “Em tưởng anh là em à? Đồ không có lương tâm. Anh không có sự quyết đoán như em, anh biết sợ.”
“Cho xin đi, chuyện nguy hiểm hơn anh còn gặp rồi, còn sợ cái gì?”
“Cho dù anh đã trải qua ngàn vạn chuyện nguy hiểm, nhưng cũng không chịu nổi nếu em gặp một chút sơ suất nào.” Sắc trời còn chưa sáng, bên trong phòng tối om, Nhiếp Nhiên cứ vùi mình trong lòng anh như vậy, giọng nói trầm thấp của anh theo lồng ngực rung động truyền vào trong tai cô không sót một chữ nào, “Từ khi gặp em, anh mới càng hiểu hai từ ‘sợ hãi’.”
Nhiếp Nhiên thấy chua xót trong lòng, nhưng giọng nói vẫn không thay đổi, “Sợ cái gì? Sợ em chết à?”
“Anh không sợ em chết, anh chỉ sợ anh chết.” Nhiếp Nhiên khẽ nhướng mày lên, sau đó nghe thấy giọng anh lại vang lên, “Bởi vì sau khi anh hoàn thành sứ mạng, anh có thể đi cùng em. Nhưng nếu như anh chết, chỉ còn một mình em ở trên cõi đời này, ngày đêm chịu nỗi đau mất đi anh.”
Đây chính là một trong những nguyên nhân tại sao anh từng muốn để cô đi.
Không chỉ là vì muốn cho cô sự tự do.
Mà anh càng không muốn liên lụy đến cô.
Chỉ là, nếu như tình cảm là thứ có thể khống chế thì làm sao gọi là tình cảm được?
Trong khoảng thời gian cô ở bên mình, có lúc anh vui mừng vì anh có cô.
Nhưng có lúc anh sẽ hối hận, hối hận anh có cô rồi mà để cô ở trong tình cảnh lúc nào cũng có thể mất đi anh.
Cho nên anh sợ, sợ có một ngày mình sẽ hy sinh trong nhiệm vụ này, mà bỏ lại cô một mình.
Lúc anh đang đắm chìm trong suy nghĩ, Nhiếp Nhiên có thể cảm nhận được bắp thịt của anh dưới tay mình đang căng ra, đủ để có thể thấy anh rơi vào sự vướng bận và đau khổ thế nào.
Khi đó anh bởi vì không yêu được mà khổ, bây giờ lại trở thành không bỏ được mà đau.
Trong lòng Nhiếp Nhiên khẽ run lên, cô hít sâu một hơi, đè nén sự nghẹn ngào ở cổ họng, giả vờ bình tĩnh nói: “Ngày đêm? Em chung tình như vậy à?”
Hoắc Hoành vẫn chưa thoát ra khỏi suy nghĩ thì nghe thấy thế, trong nháy mắt đã tỉnh táo, anh híp mắt lại, giữ chặt cô ở trong lòng mình, “Nghe ý của em là nếu anh chết rồi, em sẽ tìm một người khác à? Hả?”
“Chưa biết chừng, dù sao đàn ông thích em cũng nhiều lắm.” Nhiếp Nhiên cố ý chọc giận anh.
Quả nhiên, người đàn ông bên cạnh mắc bẫy, anh tức giận nghiến răng trừng mắt lên, cuối cùng véo mũi cô một cái, “Đúng là đồ không có lương tâm!”
Nhiếp Nhiên khẽ kêu lên một tiếng, che mũi mình, “Em đâu có không có lương tâm, không phải anh sợ em đau khổ à? Em làm vậy là để giảm bớt đau khổ đấy.”
Nếu bàn về đổi trắng thay đen, không ai nói lại được cô gái này.
Hoắc Hoành tức đến nội thương, tâm trạng mất mát vừa rồi lập tức tan thành mây khói.
Nhiếp Nhiên vòng tay lên cổ anh, cười nói: “Nếu sợ em đau khổ, lại không muốn em đi tìm một người khác thì phải sống thật tốt, đời này giữ chặt em trong tay, như vậy không phải là được rồi sao?”
Hoắc Hoành vẫn nghiến răng nghiến lợi, tức giận nói: “Chắc chắn rồi. Dựa vào lời nói vừa rồi của em, cho dù anh có chết thật, thành quỷ cũng phải quấn lấy em.”
Nhiếp Nhiên nghe lời thề trẻ con của anh mà cười đến rung người.
Hoắc Hoành càng tức giận hơn, trực tiếp đè lên cô, oán hận nói: “Còn cười! Có tin anh xử lý em không!”
Sự uy hiếp của anh không có một chút tác dụng nào với Nhiếp Nhiên, khóe miệng cô mang ý cười nhẹ, vòng tay qua cổ anh.
Trong đêm tối yên tĩnh không một tiếng động, chút ánh sáng mờ tối ngoài cửa sổ chiếu vào trong phòng, tôn lên đôi mắt trong veo của cô.
Sau đó, giọng cô khẽ khàng vang lên bên tai anh, “Đừng sợ, người đàn ông của em phải tự tin, vững vàng, trưởng thành, làm bất cứ chuyện gì cũng đều bày mưu nghĩ kế mới đúng.”
“Đừng đẩy mình vào trong sự bế tắc đó nữa, cũng đừng cảm thấy tội lỗi. Nếu em đã chọn anh thì đã chuẩn bị tâm lý xong rồi. Nếu như thật sự có một ngày em mất anh, em sẽ sống tiếp thật tốt, sống thay cả phần của anh nữa.”
“Đồng thời, nếu như có một ngày anh bất hạnh mất đi em, vậy thì cũng mong anh sống thay cả phần của em nữa.”
“Có được không?”
Một người là lính mũi nhọn xuất sắc, một người là sát thủ hạng nhất, sao có thể dễ chết như vậy? Cô chỉ muốn dùng những lời này để xoa dịu tâm trạng của anh mà thôi.
Nhưng hiệu quả lại rất tốt.
Lời cô nói khiến trái tim anh giống như ngâm ở trong nước chanh ấm, chua ngọt, lại có chút ưu tư khó hiểu, khiến anh nhất thời lại khó mà mở miệng, chỉ khẽ ừ một tiếng.
Nhiếp Nhiên nghe thấy âm thanh mơ hồ ở cổ họng anh, vẻ mặt hơi thay đổi, giả vờ nghiêm túc chọc vào ngực anh, “Còn những tâm trạng suy sụp và lời nói không lý trí này, em không hy vọng sẽ lại xuất hiện từ anh nữa, nếu không em sẽ phải suy nghĩ cho anh thôi học đấy.”
Hoắc Hoành biết cô cố ý trêu cho mình vui vẻ, anh cúi xuống ôm lấy cô, ừ một tiếng.
Sao anh có thể không sợ chứ?
Gặp được em là may mắn lớn nhất đời này của anh.
Anh sợ mình mất đi sự may mắn này biết nhường nào.
Hai người giống như đôi uyên ương đan vào nhau nằm ở giường mà ngủ như vậy.
Chương 1511.4ANH SỢ MẤT EM - ĐÂY LÀ CÁI BẪY
Mấy tiếng sau, ánh nắng ban mai ngày xuân nhanh chóng chiếu qua cửa kính vào phòng.
Hoắc Hoành mở mắt ra ngay, thấy cô vẫn đang ngủ, anh sợ quấy rầy đến cô, cố gắng đi thật nhẹ xuống giường.
Đợi anh đánh răng rửa mặt xong đi ra khỏi phòng tắm, Nhiếp Nhiên đã đứng ở bên ngoài cửa phòng tắm rồi.
Hoắc Hoành nhìn là biết nhất định động tác vừa rồi của mình đã làm cô thức giấc.
Cô quá nhạy bén.
“Sao em không ngủ thêm chút đi, hôm nay em không cần đến công ty.” Anh nói.
“Em không ngủ được, cứ đi theo anh đến công ty đi, tránh cho đến lúc đó chú Trần lại nói em không làm tròn bổn phận.” Nhiếp Nhiên nói xong cũng vào phòng tắm.
Cô đánh răng rửa mặt xong đi ra, thấy anh đã mặc xong quần áo.
“Sao anh còn chưa xuống tầng?”
Theo lý mà nói, lúc này anh đã xuống tầng cùng ăn sáng với Hoắc Khải Lãng mới đúng.
“Anh đợi em.” Anh để điện thoại xuống rồi đứng lên.
“Anh không ăn sáng à?”
“Không, không có thời gian, phải đến công ty ngay.”
Nhiếp Nhiên không hiểu vừa nãy anh còn thản nhiên, sao bây giờ lại phải lập tức đến công ty, nhưng cô chỉ có thể trở về phòng mình thay quần áo rồi đi theo anh.
Trên đường đi, anh lại bảo tài xế dừng xe, sau đó đi đến một cửa hàng ăn sáng mua một ít đồ ăn sáng lên xe.
Lúc đến công ty, anh công khai xách những món đồ ăn sáng kia đi vào thang máy riêng dưới ánh mắt kinh ngạc của các nhân viên, về phòng làm việc của mình.
“Mặc Âu phục thắt cà vạt mua đồ ăn sáng bên đường, đúng là lần đầu tiên em thấy đấy.” Nhiếp Nhiên cởi áo khoác ra, ngồi ở trên sofa trêu chọc anh.
Hoắc Hoành không kịp cởi áo mà bỏ luôn đồ ăn trong túi ra ngoài, “Anh không ngại ngày nào cũng mua cho em, em mau thử đi, sữa đậu nành vẫn còn nóng đó.”
Nói rồi anh đưa sữa đậu nành nóng hổi qua.
Bây giờ Nhiếp Nhiên đã bắt đầu bắt tay vào làm một số công việc liên quan tới vũ khí đạn dược, cho nên sau khi ăn no cô cũng dùng máy tính xách tay của Hoắc Hoành.
Bên chỗ Nghiêm lão đại, bởi vì Cửu Miêu chết rồi nên vấn đề đã hoàn toàn kết thúc.
Hoắc Hoành tìm một thời gian đích thân tiễn Nghiêm lão đại đi, trước khi đi còn đặc biệt thết đãi ông ta một bữa coi như đền bù.
Những ngày tháng sau đó, tất cả đúng như Hoắc Hoành nói, đều đã khôi phục lại sự yên ả như trước đây.
Mùa xuân ở thành phố A đã phục hồi lại sức sống, sắc trời không còn u ám, trống trải nữa mà có ánh nắng ấm áp, dễ chịu khiến người ta có cảm giác buồn ngủ.
Nhiếp Nhiên vẫn cứ đi theo Hoắc Hoành nửa tháng, nửa tháng vào công ty huấn luyện.
Không có Cửu Miêu, cô lại trở lại cuộc sống huấn luyện một mình.
Đám thuộc hạ ở công ty sau khi thấy thủ đoạn của cô đối với Cửu Miêu thì càng thêm sợ cô.
Ai cũng rất cung kính, thậm chí ngay cả những lời thầm thì sau lưng cô cũng không dám nói nhiều, sợ có chút sai lầm truyền tới tai cô sẽ khiến cô không vui.
Cuộc sống cứ bình yên trôi qua như vậy.
Đến hơn nửa tháng sau, một cuộc điện thoại đã hoàn toàn phá vỡ sự yên ả ngoài mặt này.
Lúc đó cô đang ở trong phòng làm việc của Hoắc Hoành thì thấy điện thoại rung lên. Nhiếp Nhiên liếc nhìn màn hình, là số của Cửu Miêu.
Chẳng lẽ sau khi phẫu thuật thành công, cô ta đã tỉnh lại rồi à?
Nhiếp Nhiên ấn nút nghe, không nói chuyện ngay mà yên tĩnh đợi đối phương.
Hồi lâu sau, bên đầu kia điện thoại mới vang lên một giọng nói do dự, “... Là cậu à?”
Đó là giọng Lão Tam Tử!
Cô đi tới bên cửa sổ, cố gắng hạ thấp giọng hỏi: “Có chuyện gì thế?”
Lão Tam Tử ở bên kia điện thoại nghe thấy Nhiếp Nhiên trả lời, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, “À, tôi muốn nói với cậu là cô ta đã được cứu sống rồi, lúc nào cậu qua đây thăm cô ta?”
Nhiếp Nhiên thở phào nhẹ nhõm trong lòng.
“Cô ta tỉnh rồi chứ?” Cô hỏi.
“Tỉnh... tỉnh rồi...”
“Vậy ông để cô ta nghe điện thoại đi.”
Hình như Lão Tam Tử hơi khó xử, “Nhưng cô ta mới tỉnh chưa được bao lâu, vẫn còn rất yếu, không thể nói chuyện được.”
“Chắc chắn ý thức đã tỉnh táo rồi chứ?”
“Đúng thế.”
Nhiếp Nhiên suy nghĩ một lát, cuối cùng đồng ý, “Được, tối nay tôi sẽ tới đó.”
Lão Tam Tử ở bên kia điện thoại rất cao hứng, ra sức nói: “Được được được, vậy thì tốt quá rồi, tôi đợi cậu!”
Cúp điện thoại xong, Nhiếp Nhiên quay lại, thấy Hoắc Hoành đang nhìn cô.
Cô nói thật với anh: “Phẫu thuật thành công, cô ta đã tỉnh rồi, tối nay em qua đó một chuyến, giải quyết vấn đề của cô ta.”
Hoắc Hoành nghe thấy Cửu Miêu còn sống, vẻ mặt rất bình tĩnh.
Ngày đó Nhiếp Nhiên nhớ Hoắc Hoành tưởng là Cửu Miêu chết rồi, trong giọng nói của anh rõ ràng có chút tiếc nuối.
Sao bây giờ biết cô ta còn sống, anh lại bình tĩnh như vậy?
Chương 1511.5ANH SỢ MẤT EM - ĐÂY LÀ CÁI BẪY
“Để ngày mai đi, tối hôm nay anh và ông ta có một buổi tiệc, em là vệ sĩ thân cận của anh thì cũng phải đi theo anh mới được.”
Nhiếp Nhiên cau mày, “Buổi tối có tiệc gì?”
Cô suy nghĩ một lát, cảm thấy khó khăn lắm Cửu Miêu mới tỉnh lại được, nên giải quyết sớm thì tốt hơn, cô cứ luôn có cảm giác đây là một quả lựu đạn ẩn hình.
“Vậy kết thúc buổi tiệc em đi là được.” Nhiếp Nhiên ngồi về chỗ làm việc.
Hoắc Hoành thấy cô quả quyết như vậy, cũng hiểu suy nghĩ trong lòng cô nên không ngăn cản.
Đến sáu giờ chiều, nhà thiết kế đã đến đợi ở phòng nghỉ của Hoắc thị theo đúng hẹn.
Nhiếp Nhiên đi theo Hoắc Hoành xuống tầng thay trang phục, thật ra Hoắc Hoành cũng chỉ thay bộ quần áo khác mà thôi.
Còn Nhiếp Nhiên thì càng đơn giản hơn, cô chỉ là một vệ sĩ, cộng thêm buổi tối phải đến chỗ Lão Tam Tử nên cô cố ý mặc một bộ Âu phục trung tính màu đen, tay áo xắn lên, tóc ngắn gọn gàng, khiến cô càng thêm lão luyện.
Cô giắt một khẩu súng bên hông, sau đó theo Hoắc Hoành đi đến buổi tiệc rượu.
Đây là bữa tiệc kỷ niệm một năm thành lập của một công ty hợp tác lâu dài với Hoắc thị. Hoắc Khải Lãng cố ý giao công ty cho Hoắc Hoành xử lý, đương nhiên phải đưa anh đi cùng.
Trong tiệc rượu, ai cũng mặc lễ phục xinh đẹp đi tới đi lui ở trong đám người.
Nhiếp Nhiên là vệ sĩ nên chỉ có thể đứng ở chỗ xa yên lặng nhìn Hoắc Hoành cầm ly rượu trò chuyện với đám người kia.
Dáng vẻ của anh hoàn toàn là phong độ của tổng giám đốc công ty đại chúng.
Sau khoảng ba tuần rượu, màn khiêu vũ được bắt đầu.
Ánh đèn sân khấu trong nháy mắt đều tắt hết.
Hoắc Hoành nhân lúc này kín đáo đi đến bên cạnh cô, nói thầm: “Anh phải đi cùng ông ta lên tầng bàn chuyện hợp tác, em tranh thủ qua đó đi, như vậy cũng thuận lợi hơn.”
Nhiếp Nhiên cảm thấy anh nói có lý, bây giờ là tiệc rượu, sẽ không có ai đi chú ý đến một vệ sĩ. Còn khi về đến nhà thì trong ngoài toàn là vệ sĩ và camera giám sát, muốn đi ra ngoài rất khó.
“Vậy được, em sẽ cố đi sớm về sớm.”
Nhiếp Nhiên vừa định rời đi thì thấy Hoắc Hoành nắm nhẹ tay cô, kéo cô lại.
Anh nói ở bên tai cô: “Nếu như cô ta không muốn đi, anh không ngại đưa cô ta ra ngoài đảo làm việc.”
Nhiếp Nhiên thầm giật mình, “Anh chắc chắn chứ?”
Đó là cơ mật lớn nhất của nhà họ Hoắc.
Không phải là người tuyệt đối tín nhiệm là không thể biết chuyện này, sao anh có thể yên tâm đưa cô ta qua bên đó được?
Hoắc Hoành thấy cô vô cùng kinh ngạc thì cười khẽ, trấn an cô: “Em yên tâm, anh biết mình đang làm gì, em cứ nói với cô ta như vậy, không sao đâu.”
Nhiếp Nhiên nghe anh nói như thế chỉ có thể đồng ý, “Được.”
Sau đó, cô xuyên qua đám người đi tới cửa chính.
Lúc đó bản khiêu vũ vừa kết thúc, đèn bật lên, một người phục vụ không cẩn thận va phải cô, khiến một số người xung quanh chú ý, bao gồm cả Hoắc Khải Lãng.
Lúc ông ta quay đầu nhìn qua thì thấy gương mặt nghiêng của Nhiếp Nhiên khi cô đang nói chuyện với người phục vụ.
Lúc đó cô cúi đầu, lau mấy giọt nước bị bắn lên quần áo, sau đó đi ra khỏi bữa tiệc.
Mặc dù chỉ là một hành động nhỏ, nhưng lại khiến Hoắc Khải Lãng không tự chủ được khẽ cau mày lại.
Chương 1511.6ANH SỢ MẤT EM - ĐÂY LÀ CÁI BẪY
Nhiếp Nhiên hoàn toàn không phát hiện ra mình đã bị Hoắc Khải Lãng chú ý, cô tìm một chiếc xe taxi rồi rời đi.
Để đề phòng bị theo dõi, cô ngồi xe được một đoạn đường lại đổi một chiếc xe khác.
Khi cô đến đầu con hẻm yên tĩnh kia thì một tiếng đã trôi qua.
Nhiếp Nhiên đi tới trước cánh cửa, đội cái mũ tiện tay mua ở khu phố xá náo nhiệt vừa xong lên đầu, xong xuôi mới gõ cửa.
Cốc cốc cốc...
Tiếng bước chân trong nhà lập tức vang lên.
Cánh cửa gỗ kiểu cũ phát ra tiếng “ken két”, ánh sáng bên trong nhà theo khe cửa truyền ra ngoài.
Mặt Lão Tam Tử cũng lộ ra qua khe cửa đó.
Vừa thấy là Nhiếp Nhiên, ông ta kéo cửa ra thêm một chút, “Cuối cùng cậu cũng đến rồi.”
Nhiếp Nhiên đi thẳng vào trong, không hề chú ý khi ông ta nói lời này, vẻ mặt rất khác thường.
Đến khi cô bước vào trong nhà rồi, tiếng đóng cửa vang lên “ầm” một cái.
Nhiếp Nhiên ngẩng phắt đầu lên, phát hiện đứng ở phía sau cửa trừ Lão Tam Tử ra, còn có một số người đàn ông xa lạ.
Tất cả đều không có ý tốt.
“Chúng ta lại gặp nhau rồi.”
Lúc này, một giọng nói truyền đến từ sau lưng cô.
Nhiếp Nhiên quay lại, nhận ra là người đàn ông ở phòng khám bệnh của bác sĩ Chu.
Qua mấy ngày nghỉ ngơi, hắn đã khôi phục được năm sáu phần, nói chuyện không còn yếu ớt như lúc đó nữa.
Hắn mặc áo sơ mi màu đen, không cài hai cái cúc áo trên cùng, ngực phanh ra ngoài.
Lúc trước cô không cảm nhận được sức lực mạnh mẽ của hắn, nhưng bây giờ lại có thể cảm nhận được.
Người đàn ông kia quan sát cô kĩ càng, nửa tháng trước cô mặc áo khoác bình thường, trên người còn dính máu, nhìn vô cùng nhếch nhác.
Bây giờ mới một khoảng thời gian không gặp, cô lại mặc tây trang màu đen, nhìn giống như thay đổi thành một người khác.
Điều này làm cho hắn càng thêm tò mò về lai lịch của cô.
Nhiếp Nhiên cảm nhận được ánh mắt quan sát của hắn, giơ tay kéo thấp vành mũ xuống, quay lại nhìn về phía Lão Tam Tử ở cửa.
Lão Tam Tử lập tức cầu xin tha thứ: “Không... không thể trách tôi được, là bọn họ... bọn họ cầm dao uy hiếp tôi... tôi...”
Nhiếp Nhiên lười nghe ông ta huyên thuyên, hỏi thẳng: “Rốt cuộc cô ta còn sống hay chết rồi?”
“Sống... còn sống, cô ta... cô ta còn sống, cuộc phẫu thuật của cô ta rất thành công, bây giờ đang nghỉ ngơi ở trên tầng.” Lão Tam Tử sợ cô không vui, vội vàng trả lời.
“Vậy cô ta tỉnh chưa?” Nhiếp Nhiên tiếp tục hỏi.
Lần này Lão Tam Tử do dự, ông ta nhìn người đàn ông đó, sau đó mới yếu ớt trả lời: “Chưa, chưa, từ sau khi phẫu thuật xong cô ta vẫn chưa tỉnh lại.”
Lúc này Nhiếp Nhiên mới biết tại sao ở trong điện thoại cô hỏi ông ta là đã tỉnh lại chưa, ông ta lại lắp bắp.
Có lẽ vào lúc đó, đám người này đã uy hiếp ông ta rồi.
Lão Tam Tử thấy Nhiếp Nhiên quét mắt qua mình một cái, lập tức giật mình, cúi đầu không dám nói một câu.
Nhiếp Nhiên tính toán xem mình nên làm thế nào để an toàn rời đi, còn người đàn ông kia thì ngồi ở trên sofa, dường như đang chờ động tác tiếp theo của cô.
Bên trong nhà lập tức yên tĩnh.
Đột nhiên, tiếng bước chân vội vàng vang lên trên tầng hai, cùng với tiếng hô của bác sĩ Chu, “Tỉnh rồi tỉnh rồi... cô ta tỉnh rồi...”
Nhiếp Nhiên quay đầu nhìn về phía bác sĩ Chu, “Ông nói cô ta tỉnh rồi?”
“Đúng đúng đúng, cô ta tỉnh rồi!” Bác sĩ Chu kích động gật đầu.
Từ sau khi phẫu thuật kết thúc, Cửu Miêu chưa hề tỉnh một giây nào cả.
Theo lý mà nói, sau khi hết thuốc mê cũng nên tỉnh lại vì đau mới đúng, nhưng cô gái này lại không có dấu hiệu tỉnh lại, cũng không có triệu chứng sốt hay nhiễm trùng sau phẫu thuật, giống như là chìm vào trong giấc ngủ say.
Chuyện này làm cho ông ta rất lo lắng.
Có điều may mà hôm nay cuối cùng cũng tỉnh lại rồi, coi như tảng đá lớn trong lòng ông ta đã được đặt xuống.
“Đưa tôi lên thăm cô ta!”
Nói xong cô đi lên tầng hai.
Mấy tên thuộc hạ ở đó thấy cô nói đi là đi, không có một chút do dự thì quát lên: “Này, con ranh kia, mày coi chúng tao là vô hình à!”
Lão Tam Tử ngẩn ra, “Con... con ranh?”
Cậu ta không phải là đàn ông sao?
Lần đầu tiên gặp nhau, rõ ràng ông ta thấy là gương mặt một người đàn ông trắng nõn.
Tại sao người này lại gọi cậu ta là “con ranh”?
Nhiếp Nhiên khẽ cau mày, nói với bác sĩ Chu và Lão Tam Tử: “Hai người đi nấu cho cô ta ít cháo trước, phải thanh đạm.”
Hai người kia vẫn chưa hoàn hồn khỏi mấy chữ “con ranh”, vẫn đứng đờ ra nhìn cô.
Nhiếp Nhiên quát một tiếng, “Còn không đi đi!”
Hai người lập tức hoàn hồn lại, ra sức gật đầu, “Được được...”
Sau đó đi vào trong phòng bếp.
Nhiếp Nhiên không muốn bỏ lỡ thời gian Cửu Miêu tỉnh táo, ném cho mấy gã đàn ông kia một câu, “Có chuyện gì chờ tôi thăm người xong rồi nói.”
Sau đó, cô đi thẳng lên tầng.
Mấy tên thuộc hạ tức giận, vừa định tiến lên bắt cô thì bị đại ca nhà mình đưa mắt ra hiệu ngăn lại.
Hắn nghiền ngẫm nhìn Nhiếp Nhiên ba bước gộp làm hai bước lên tầng, biến mất ở chỗ rẽ trên tầng hai.
Chương 1511.7ANH SỢ MẤT EM - ĐÂY LÀ CÁI BẪY
Vừa lên tầng, Nhiếp Nhiên đã thấy Cửu Miêu mở to mắt nằm ở trên giường, vội vàng hỏi: “Cô thế nào rồi, vẫn ổn chứ?”
Lúc này Cửu Miêu đã tỉnh táo lại, nhìn thấy Nhiếp Nhiên cũng không quá kinh ngạc, rõ ràng vừa rồi cô ta đã hiểu hết mọi chuyện.
Bây giờ cô ta vẫn không thể nhúc nhích, chỉ có thể nằm ở đó, yếu ớt trả lời, “Không chết được.”
“Cô định làm thế nào? Cô không thể ở lại đây được rồi. Hay là tôi cho cô một khoản tiền để cô đi chỗ khác?”
“Cửu Miêu đã ‘chết’ rồi, cái thân phận này cho dù đi đến đâu tôi không thể tiếp tục dùng nữa.”
Nhiếp Nhiên biết cô ta không muốn rời đi, nhưng chính vì muốn biết cô ta có thể đi đâu nên cô vẫn hỏi: “Bây giờ cô muốn tôi cho cô một thân phận mới à?”
Cửu Miêu không khách khí nói: “Tôi muốn vậy thì cô có thể làm được không?”
Đúng thế, bây giờ cô chỉ là vệ sĩ, chuyện ngụy tạo thân phận này hiển nhiên cô không thể làm được.
Nhiếp Nhiên đã chắc chắn cô ta không muốn rời đi nên không nói nhiều nữa, đưa ra lời mời theo dặn dò của Hoắc Hoành, “Vậy đến hải đảo thì thế nào?”
Cửu Miêu cau mày lại, “Cô có ý gì?”
“Nếu như cô cảm thấy cô không thể dùng tiếp thân phận Cửu Miêu, vậy thì tôi đưa cô ra ngoài đảo, cô làm việc ở đó, ở trên đảo không cần phải chứng minh thân phận.”
Cửu Miêu giống như là không hiểu lắm, hỏi: “Đảo? Hoắc thị có hạng mục gì ở đó à?”
“Chuyện này cô không cần quan tâm, cô chỉ cần nói cho tôi biết là cô có muốn hay không.”
Tự dưng thấy cô tốt bụng, Cửu Miêu không nhịn được hỏi, “Tại sao cô lại đối xử tốt với tôi như vậy?”
“Tôi nói rồi, con người tôi ân oán rõ ràng, cô đã giúp tôi một lần tức là tôi nợ cô một lần, tất nhiên phải trả lại cô rồi.”
Cửu Miêu không trả lời ngay, suy nghĩ một lúc rồi mới nói: “Được, tôi đi!”
“Vậy bây giờ cô tạm thời nghỉ ngơi ở đây, đợi cô bình phục rồi, tôi sẽ tìm cơ hội lập tức đưa cô đi.”
Nói xong những chuyện kia, Nhiếp Nhiên không cần phải ở lại nữa, cô định đi xuống tầng.
Nhưng không ngờ lúc này Cửu Miêu lại hỏi một câu, “Nhị thiếu có biết chuyện này không?”
Nhiếp Nhiên dừng lại mấy giây mới trả lời: “... Không biết. Cho nên đến lúc đó cô phải cải trang thành đàn ông, tôi nghĩ cách để cô đi cùng tôi.”
“Cảm ơn.”
Mặc dù giọng Cửu Miêu bình tĩnh, nhưng vừa rồi, lúc Nhiếp Nhiên nói Hoắc Hoành không biết, chân mày Cửu Miêu theo bản năng khẽ nhúc nhích một chút.
Động tác kia hình như là dãn ra.
Hình như cô ta không muốn để cho Hoắc Hoành biết tin tức của cô ta.
Dĩ nhiên, với một người lẽ ra đã chết như cô ta mà nói, thật sự không hy vọng có người thứ ba biết được tin tức của mình.
Nhưng Nhiếp Nhiên chắc chắn không phải cô ta sợ Hoắc Hoành biết tin tức cô ta còn sống.
Mà là một loại... một loại mục đích kỳ lạ khác.
Còn cả Hoắc Hoành nữa, Hoắc Hoành cũng rất kỳ lạ, tại sao anh lại phải chủ động giúp Cửu Miêu tiến vào hòn đảo Hoắc thị bí mật xây dựng chứ?
Rốt cuộc hai người này đang có suy tính gì?
Nhất thời, ngay cả Nhiếp Nhiên cũng không biết rõ.
Trước khi đi, Nhiếp Nhiên dặn dò cô ta một câu cuối cùng, “Ở đây đừng để lộ ra bất cứ chuyện gì liên quan tới tôi, và cả thông tin của cô nữa, tôi nghĩ chắc cô sẽ không muốn chết một lần nữa đâu nhỉ? Nếu chết thêm một lần nữa, cô sẽ không sống lại được nữa đâu.”
“Yên tâm, tôi hiểu mà.”
Lấy được câu trả lời khẳng định của Cửu Miêu, Nhiếp Nhiên đi xuống tầng.
Trở lại tầng một, cô thấy người đàn ông kia vẫn đang, cô không để ý đến hắn, móc một cái thẻ bên hông ra đặt lên trên quầy.
Cô chỉ tấm thẻ kia, nói với hai người vừa nấu cháo xong đi ra: “Đây là một phần tiền khác, chăm sóc tốt cho cô ta.”
Hai người kia thấy tiền, mặt lộ vẻ vui mừng, không ngừng gật đầu, “Được được được...”
“Đi lên chăm sóc cô ta đi.”
“Được được được...”
Hai người kia cầm thẻ bước nhanh lên tầng hai.
Trong nháy mắt, cả tầng một chỉ còn lại mấy người bọn họ.
Hoắc Hoành thu xếp mọi thứ cho cô, vặn nước, lấy quần áo, sau đó nhân lúc cô tắm, anh lại xuống tầng đích thân nấu cháo rồi bưng lên tầng cho cô.
Đợi cô tắm xong đi ra, anh gọi cô qua ăn chút cháo cho ấm dạ dày, còn mình thì sấy tóc cho cô.
Sau khi làm ổn thỏa hết mọi chuyện, Hoắc Hoành mới phát hiện cả tối nay mình bận rộn nên cũng hơi đói.
Anh dứt khoát ăn nốt chỗ đồ ăn còn dư lại của Nhiếp Nhiên, sau đó đi tắm rồi lên giường.
Lúc này, trời đã sắp sáng. Trên thực tế, giờ này hai người đâu thể ngủ được.
Hoắc Hoành thấy Nhiếp Nhiên còn thức liền ôm cô vào lòng, hỏi tiếp chuyện vừa rồi, “Em nói vừa nãy lúc em về, chú Trần vẫn ở dưới tầng à?”
Nhiếp Nhiên khẽ gật đầu, “Vâng, chắc là ông ta đang đợi tên thuộc hạ kia báo cáo. Nhưng mà em nghĩ đời này ông ta không đợi được hắn rồi.”
Nói đến phía sau, trong giọng nói của cô lộ ra ý cười xấu.
“Em không sợ chú Trần không đợi được tên kia, sẽ gây phiền phức cho em sao?”
“Gây phiền phức gì cho em chứ? Tên kia nói hắn là thuộc hạ của anh, chỉ cần người của anh không thiếu đi ai, ông ta dựa vào cái gì đến gây phiền phức cho em?”
“Vậy nếu ông ta nói thẳng tên kia là người ông ta phái ra ngoài giúp em, chỉ là mượn danh nghĩa của anh, em sẽ làm thế nào?”
“Nếu như ông ta nói như vậy thì càng đơn giản hơn. Em sẽ nói là em chưa bao giờ gặp người đàn ông đó ở chỗ anh, nghi ngờ hắn có động cơ không tốt, cho nên ném hắn xuống sông luôn rồi. Dù sao cũng là ông ta lừa em trước, gây ra hiểu lầm thì cũng không thể trách em được.”
Nhiếp Nhiên ngẩng đầu lên, khuôn mặt tỏ vẻ thuần khiết vô tội, làm cho Hoắc Hoành khẽ cười ra tiếng, “Em thật thông minh.”
Anh véo nhẹ mũi cô một cái, “Được rồi, nghỉ ngơi đi, chuyện của Nghiêm lão đại đã kết thúc rồi, từ giờ cũng sẽ bình thường trở lại.”
Anh vỗ nhè nhẹ lên lưng cô, dỗ cô giống như đang dỗ trẻ con vậy.
Nhiếp Nhiên vùi đầu trong lòng anh, đáp, “Vâng. Vậy hàng hóa anh đàm phán ở bên kia xong thì lúc nào đến?”
“Còn một khoảng thời gian nữa. Có điều lô hàng này không đến bến tàu.”
Hoắc Hoành nói xong, Nhiếp Nhiên ngẩng đầu lên, nghi ngờ hỏi: “Tại sao?”
“Hai ngày trước bên đảo gửi tin tức đến, nói đã xây dựng xong phần khung trước thời hạn, bây giờ chỉ còn lại khâu hoàn thiện bên trong, đến khi bọn họ chuẩn bị xong, anh nghĩ lô hàng này cũng sẽ đến, cho nên chuyển thẳng qua bên đó là được.”
“Xây dựng xong trước thời hạn? Hồi đó không phải nói là phải đến nửa năm sau mới có thể hoàn thành à?”
Tin tức này thật sự làm cho Nhiếp Nhiên hơi giật mình.
Kho vũ khí đạn dược này một khi xây xong phần khung thì phần bên trong sẽ hoàn thiện rất nhanh.
Nếu cứ dựa theo tốc độ như vậy, không đến ba tháng là có thể xong.
“Anh vừa gửi tiền vừa gửi đồ, đương nhiên bọn họ sẽ dốc sức làm việc rồi.”
Nhiếp Nhiên suy nghĩ thấy cũng đúng, cô hỏi: “Nếu như chuyển thẳng đến bên đó, anh cũng phải đến để giám sát chứ?”
“Không cần, Phó lão đại sẽ giám sát thay anh.”
“Phó lão đại? Anh tin hắn ta thật à?”
Nhiếp Nhiên không có thiện cảm gì với đám cướp biển này, Hoắc Hoành trông cậy hết vào bọn chúng đúng là quá vô tư mà.
Những tên cướp biển này từ trước đến giờ không nói đạo nghĩa giang hồ, lật mặt nhanh hơn lật sách, nói không chừng bọn chúng còn bớt xén cũng nên.
Nhưng Hoắc Hoành lại rất bình tĩnh, “Tại sao lại không tin? Bây giờ hắn ta phải dựa vào anh để sống, nhất định phải làm cho tốt việc của anh. Huống hồ thuộc hạ tốt của anh còn giúp hắn ta chiếm được hời lớn, hắn ta còn có cái gì để không hài lòng nữa.”
Ý anh rõ ràng là nói chuyện Nhiếp Nhiên cướp thuyền của Cao lão đại về cho hắn ta.
Nhiếp Nhiên dửng dưng trả lời: “Đó là anh đánh, em cùng lắm chỉ là luyện tay mà thôi.”
Chương 1511.2ANH SỢ MẤT EM - ĐÂY LÀ CÁI BẪY
“Luyện tay? Em có biết việc luyện tay của em đã giải quyết bao nhiêu người không?” Nhắc đến chuyện này, Hoắc Hoành lại có cảm giác tự hào, “Nói thật, anh chưa bao giờ gặp ai hiểu nhanh như em.”
“Anh luôn ngồi ở vị trí tổng giám đốc thì làm sao có thể gặp được?”
Hoắc Hoành bật cười.
Vậy sao?
Hình như không phải, anh nhớ mình đã từng dạy người khác phương pháp này, nhưng không có một ai thông minh như cô, anh chỉ nói có mấy câu, chỉ bảo một chút mà cô đã có thể lập tức học được, hơn nữa còn làm tốt như vậy.
Hai người im lặng một lúc. Một lát sau, giọng Hoắc Hoành lại vang lên, trầm thấp mà cô quạnh, “Có lúc anh nghĩ, em ở chỗ anh liệu có quá lãng phí thời gian không?”
Nhiếp Nhiên nhíu mày, “Tại sao anh lại nói như vậy?”
“Bởi vì các bạn của em ngày nào cũng huấn luyện cường độ cao, mà em lại vì ở bên anh mà xao lãng việc huấn luyện của mình.”
Nằm vùng là một chuyện dài đằng đẵng, tốn thời gian.
Nó không giống hai quân giao chiến, đánh xong là kết thúc.
Nó cần lặng lẽ thâm nhập, cần rất nhiều thời gian, kế hoạch và sự chờ đợi mới có thể hoàn thành được.
Mà chờ đợi là một chuyện vô cùng nhàm chán.
Anh ẩn nấp gần mười năm mới đi được đến ngày hôm nay, vậy Nhiếp Nhiên thì sao?
Cô phải ở bên anh bao lâu?
Tiền đồ quân đội của cô vừa mới bắt đầu.
Tương lai, khi các chiến hữu của cô đều đã rời khỏi đơn vị dự bị, tiến vào các đơn vị quan trọng khác, tỏa sáng hơn, còn cô vẫn ở lại Hoắc thị làm một vệ sĩ nhỏ vĩnh viễn không có ngày cất đầu dậy.
Liệu cô có buồn không?
“Anh nhớ cuối năm nay em có một đợt đánh giá tổng hợp đúng không? Em có biết nó rất quan trọng, là lần kiểm tra đánh giá quan trọng để kiểm tra hướng đi trong tương lai của em không?”
Anh đã từng trải qua, cho nên rất rõ ràng sự quan trọng của lần sát hạch này.
Nhiếp Nhiên chậm rãi híp mắt lại, “Sao em cảm thấy anh lại muốn đuổi em đi rồi? Hay là...” Cô dừng một chút, cố ý nói: “Chuyện lần này em hoàn thành chưa đủ tốt, cho nên anh cảm thấy em đang liên lụy đến anh?”
Hoắc Hoành siết chặt cánh tay đặt trên eo cô lại, giọng nói hơi nóng nảy: “Dĩ nhiên là không rồi, em đang nghĩ cái gì thế! Nếu nói liên lụy thì phải là anh đang liên lụy đến em! Là anh kéo em vào tình huống nguy hiểm này, nhưng lại không thể bảo vệ tốt cho em.”
Nghĩ đến chuyện vừa rồi, Hoắc Hoành vẫn còn sợ hãi trong lòng.
Khi đó sở dĩ anh chọn cô Lâm thật ra là muốn kéo dài thời gian, mau chóng tìm được người chịu tội thay, nhưng điều khiến anh không ngờ là người chịu tội thay còn chưa đến, đám người cô Lâm đã đến trước rồi.
Khi đó anh sững cả người.
Anh hoàn toàn không biết tiếp theo phải làm thế nào mới có thể rửa sạch hiềm nghi cho Nhiếp Nhiên.
Lần đầu tiên anh cảm thấy bất lực và tuyệt vọng.
“Vừa nãy anh thật sự không thể tưởng tượng được rốt cuộc mình phải làm gì, anh sợ mình trơ mắt nhìn em bị giết.”
Hoắc Hoành đắm chìm trong tâm trạng sợ hãi, siết chặt eo cô.
Nhiếp Nhiên khẽ cau mày lại, sau đó cô bắt chước động tác vừa rồi của anh, vỗ nhẹ lên lưng anh, “Sao anh có thể nhìn em bị giết được? Anh nhất định sẽ có cách làm việc giống em, nắm quyền chủ động trong tay mình.”
“Nhưng bắn em, anh thật sự rất sợ, sợ mình không cẩn thận sẽ giết lầm em.” Hoắc Hoành nói.
Chương 1511.3ANH SỢ MẤT EM - ĐÂY LÀ CÁI BẪY
Nhiếp Nhiên đùa giỡn để hóa giải bầu không khí: “Sợ cái gì, hồi đó không phải em cũng bắn một phát vào ngực anh sao, anh cứ coi như báo thù đi. Đây chính là cơ hội báo thù rất khó có được.”
Chuyện cười của cô thật sự rất tệ, nhưng Hoắc Hoành vẫn cười, “Em tưởng anh là em à? Đồ không có lương tâm. Anh không có sự quyết đoán như em, anh biết sợ.”
“Cho xin đi, chuyện nguy hiểm hơn anh còn gặp rồi, còn sợ cái gì?”
“Cho dù anh đã trải qua ngàn vạn chuyện nguy hiểm, nhưng cũng không chịu nổi nếu em gặp một chút sơ suất nào.” Sắc trời còn chưa sáng, bên trong phòng tối om, Nhiếp Nhiên cứ vùi mình trong lòng anh như vậy, giọng nói trầm thấp của anh theo lồng ngực rung động truyền vào trong tai cô không sót một chữ nào, “Từ khi gặp em, anh mới càng hiểu hai từ ‘sợ hãi’.”
Nhiếp Nhiên thấy chua xót trong lòng, nhưng giọng nói vẫn không thay đổi, “Sợ cái gì? Sợ em chết à?”
“Anh không sợ em chết, anh chỉ sợ anh chết.” Nhiếp Nhiên khẽ nhướng mày lên, sau đó nghe thấy giọng anh lại vang lên, “Bởi vì sau khi anh hoàn thành sứ mạng, anh có thể đi cùng em. Nhưng nếu như anh chết, chỉ còn một mình em ở trên cõi đời này, ngày đêm chịu nỗi đau mất đi anh.”
Đây chính là một trong những nguyên nhân tại sao anh từng muốn để cô đi.
Không chỉ là vì muốn cho cô sự tự do.
Mà anh càng không muốn liên lụy đến cô.
Chỉ là, nếu như tình cảm là thứ có thể khống chế thì làm sao gọi là tình cảm được?
Trong khoảng thời gian cô ở bên mình, có lúc anh vui mừng vì anh có cô.
Nhưng có lúc anh sẽ hối hận, hối hận anh có cô rồi mà để cô ở trong tình cảnh lúc nào cũng có thể mất đi anh.
Cho nên anh sợ, sợ có một ngày mình sẽ hy sinh trong nhiệm vụ này, mà bỏ lại cô một mình.
Lúc anh đang đắm chìm trong suy nghĩ, Nhiếp Nhiên có thể cảm nhận được bắp thịt của anh dưới tay mình đang căng ra, đủ để có thể thấy anh rơi vào sự vướng bận và đau khổ thế nào.
Khi đó anh bởi vì không yêu được mà khổ, bây giờ lại trở thành không bỏ được mà đau.
Trong lòng Nhiếp Nhiên khẽ run lên, cô hít sâu một hơi, đè nén sự nghẹn ngào ở cổ họng, giả vờ bình tĩnh nói: “Ngày đêm? Em chung tình như vậy à?”
Hoắc Hoành vẫn chưa thoát ra khỏi suy nghĩ thì nghe thấy thế, trong nháy mắt đã tỉnh táo, anh híp mắt lại, giữ chặt cô ở trong lòng mình, “Nghe ý của em là nếu anh chết rồi, em sẽ tìm một người khác à? Hả?”
“Chưa biết chừng, dù sao đàn ông thích em cũng nhiều lắm.” Nhiếp Nhiên cố ý chọc giận anh.
Quả nhiên, người đàn ông bên cạnh mắc bẫy, anh tức giận nghiến răng trừng mắt lên, cuối cùng véo mũi cô một cái, “Đúng là đồ không có lương tâm!”
Nhiếp Nhiên khẽ kêu lên một tiếng, che mũi mình, “Em đâu có không có lương tâm, không phải anh sợ em đau khổ à? Em làm vậy là để giảm bớt đau khổ đấy.”
Nếu bàn về đổi trắng thay đen, không ai nói lại được cô gái này.
Hoắc Hoành tức đến nội thương, tâm trạng mất mát vừa rồi lập tức tan thành mây khói.
Nhiếp Nhiên vòng tay lên cổ anh, cười nói: “Nếu sợ em đau khổ, lại không muốn em đi tìm một người khác thì phải sống thật tốt, đời này giữ chặt em trong tay, như vậy không phải là được rồi sao?”
Hoắc Hoành vẫn nghiến răng nghiến lợi, tức giận nói: “Chắc chắn rồi. Dựa vào lời nói vừa rồi của em, cho dù anh có chết thật, thành quỷ cũng phải quấn lấy em.”
Nhiếp Nhiên nghe lời thề trẻ con của anh mà cười đến rung người.
Hoắc Hoành càng tức giận hơn, trực tiếp đè lên cô, oán hận nói: “Còn cười! Có tin anh xử lý em không!”
Sự uy hiếp của anh không có một chút tác dụng nào với Nhiếp Nhiên, khóe miệng cô mang ý cười nhẹ, vòng tay qua cổ anh.
Trong đêm tối yên tĩnh không một tiếng động, chút ánh sáng mờ tối ngoài cửa sổ chiếu vào trong phòng, tôn lên đôi mắt trong veo của cô.
Sau đó, giọng cô khẽ khàng vang lên bên tai anh, “Đừng sợ, người đàn ông của em phải tự tin, vững vàng, trưởng thành, làm bất cứ chuyện gì cũng đều bày mưu nghĩ kế mới đúng.”
“Đừng đẩy mình vào trong sự bế tắc đó nữa, cũng đừng cảm thấy tội lỗi. Nếu em đã chọn anh thì đã chuẩn bị tâm lý xong rồi. Nếu như thật sự có một ngày em mất anh, em sẽ sống tiếp thật tốt, sống thay cả phần của anh nữa.”
“Đồng thời, nếu như có một ngày anh bất hạnh mất đi em, vậy thì cũng mong anh sống thay cả phần của em nữa.”
“Có được không?”
Một người là lính mũi nhọn xuất sắc, một người là sát thủ hạng nhất, sao có thể dễ chết như vậy? Cô chỉ muốn dùng những lời này để xoa dịu tâm trạng của anh mà thôi.
Nhưng hiệu quả lại rất tốt.
Lời cô nói khiến trái tim anh giống như ngâm ở trong nước chanh ấm, chua ngọt, lại có chút ưu tư khó hiểu, khiến anh nhất thời lại khó mà mở miệng, chỉ khẽ ừ một tiếng.
Nhiếp Nhiên nghe thấy âm thanh mơ hồ ở cổ họng anh, vẻ mặt hơi thay đổi, giả vờ nghiêm túc chọc vào ngực anh, “Còn những tâm trạng suy sụp và lời nói không lý trí này, em không hy vọng sẽ lại xuất hiện từ anh nữa, nếu không em sẽ phải suy nghĩ cho anh thôi học đấy.”
Hoắc Hoành biết cô cố ý trêu cho mình vui vẻ, anh cúi xuống ôm lấy cô, ừ một tiếng.
Sao anh có thể không sợ chứ?
Gặp được em là may mắn lớn nhất đời này của anh.
Anh sợ mình mất đi sự may mắn này biết nhường nào.
Hai người giống như đôi uyên ương đan vào nhau nằm ở giường mà ngủ như vậy.
Chương 1511.4ANH SỢ MẤT EM - ĐÂY LÀ CÁI BẪY
Mấy tiếng sau, ánh nắng ban mai ngày xuân nhanh chóng chiếu qua cửa kính vào phòng.
Hoắc Hoành mở mắt ra ngay, thấy cô vẫn đang ngủ, anh sợ quấy rầy đến cô, cố gắng đi thật nhẹ xuống giường.
Đợi anh đánh răng rửa mặt xong đi ra khỏi phòng tắm, Nhiếp Nhiên đã đứng ở bên ngoài cửa phòng tắm rồi.
Hoắc Hoành nhìn là biết nhất định động tác vừa rồi của mình đã làm cô thức giấc.
Cô quá nhạy bén.
“Sao em không ngủ thêm chút đi, hôm nay em không cần đến công ty.” Anh nói.
“Em không ngủ được, cứ đi theo anh đến công ty đi, tránh cho đến lúc đó chú Trần lại nói em không làm tròn bổn phận.” Nhiếp Nhiên nói xong cũng vào phòng tắm.
Cô đánh răng rửa mặt xong đi ra, thấy anh đã mặc xong quần áo.
“Sao anh còn chưa xuống tầng?”
Theo lý mà nói, lúc này anh đã xuống tầng cùng ăn sáng với Hoắc Khải Lãng mới đúng.
“Anh đợi em.” Anh để điện thoại xuống rồi đứng lên.
“Anh không ăn sáng à?”
“Không, không có thời gian, phải đến công ty ngay.”
Nhiếp Nhiên không hiểu vừa nãy anh còn thản nhiên, sao bây giờ lại phải lập tức đến công ty, nhưng cô chỉ có thể trở về phòng mình thay quần áo rồi đi theo anh.
Trên đường đi, anh lại bảo tài xế dừng xe, sau đó đi đến một cửa hàng ăn sáng mua một ít đồ ăn sáng lên xe.
Lúc đến công ty, anh công khai xách những món đồ ăn sáng kia đi vào thang máy riêng dưới ánh mắt kinh ngạc của các nhân viên, về phòng làm việc của mình.
“Mặc Âu phục thắt cà vạt mua đồ ăn sáng bên đường, đúng là lần đầu tiên em thấy đấy.” Nhiếp Nhiên cởi áo khoác ra, ngồi ở trên sofa trêu chọc anh.
Hoắc Hoành không kịp cởi áo mà bỏ luôn đồ ăn trong túi ra ngoài, “Anh không ngại ngày nào cũng mua cho em, em mau thử đi, sữa đậu nành vẫn còn nóng đó.”
Nói rồi anh đưa sữa đậu nành nóng hổi qua.
Bây giờ Nhiếp Nhiên đã bắt đầu bắt tay vào làm một số công việc liên quan tới vũ khí đạn dược, cho nên sau khi ăn no cô cũng dùng máy tính xách tay của Hoắc Hoành.
Bên chỗ Nghiêm lão đại, bởi vì Cửu Miêu chết rồi nên vấn đề đã hoàn toàn kết thúc.
Hoắc Hoành tìm một thời gian đích thân tiễn Nghiêm lão đại đi, trước khi đi còn đặc biệt thết đãi ông ta một bữa coi như đền bù.
Những ngày tháng sau đó, tất cả đúng như Hoắc Hoành nói, đều đã khôi phục lại sự yên ả như trước đây.
Mùa xuân ở thành phố A đã phục hồi lại sức sống, sắc trời không còn u ám, trống trải nữa mà có ánh nắng ấm áp, dễ chịu khiến người ta có cảm giác buồn ngủ.
Nhiếp Nhiên vẫn cứ đi theo Hoắc Hoành nửa tháng, nửa tháng vào công ty huấn luyện.
Không có Cửu Miêu, cô lại trở lại cuộc sống huấn luyện một mình.
Đám thuộc hạ ở công ty sau khi thấy thủ đoạn của cô đối với Cửu Miêu thì càng thêm sợ cô.
Ai cũng rất cung kính, thậm chí ngay cả những lời thầm thì sau lưng cô cũng không dám nói nhiều, sợ có chút sai lầm truyền tới tai cô sẽ khiến cô không vui.
Cuộc sống cứ bình yên trôi qua như vậy.
Đến hơn nửa tháng sau, một cuộc điện thoại đã hoàn toàn phá vỡ sự yên ả ngoài mặt này.
Lúc đó cô đang ở trong phòng làm việc của Hoắc Hoành thì thấy điện thoại rung lên. Nhiếp Nhiên liếc nhìn màn hình, là số của Cửu Miêu.
Chẳng lẽ sau khi phẫu thuật thành công, cô ta đã tỉnh lại rồi à?
Nhiếp Nhiên ấn nút nghe, không nói chuyện ngay mà yên tĩnh đợi đối phương.
Hồi lâu sau, bên đầu kia điện thoại mới vang lên một giọng nói do dự, “... Là cậu à?”
Đó là giọng Lão Tam Tử!
Cô đi tới bên cửa sổ, cố gắng hạ thấp giọng hỏi: “Có chuyện gì thế?”
Lão Tam Tử ở bên kia điện thoại nghe thấy Nhiếp Nhiên trả lời, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, “À, tôi muốn nói với cậu là cô ta đã được cứu sống rồi, lúc nào cậu qua đây thăm cô ta?”
Nhiếp Nhiên thở phào nhẹ nhõm trong lòng.
“Cô ta tỉnh rồi chứ?” Cô hỏi.
“Tỉnh... tỉnh rồi...”
“Vậy ông để cô ta nghe điện thoại đi.”
Hình như Lão Tam Tử hơi khó xử, “Nhưng cô ta mới tỉnh chưa được bao lâu, vẫn còn rất yếu, không thể nói chuyện được.”
“Chắc chắn ý thức đã tỉnh táo rồi chứ?”
“Đúng thế.”
Nhiếp Nhiên suy nghĩ một lát, cuối cùng đồng ý, “Được, tối nay tôi sẽ tới đó.”
Lão Tam Tử ở bên kia điện thoại rất cao hứng, ra sức nói: “Được được được, vậy thì tốt quá rồi, tôi đợi cậu!”
Cúp điện thoại xong, Nhiếp Nhiên quay lại, thấy Hoắc Hoành đang nhìn cô.
Cô nói thật với anh: “Phẫu thuật thành công, cô ta đã tỉnh rồi, tối nay em qua đó một chuyến, giải quyết vấn đề của cô ta.”
Hoắc Hoành nghe thấy Cửu Miêu còn sống, vẻ mặt rất bình tĩnh.
Ngày đó Nhiếp Nhiên nhớ Hoắc Hoành tưởng là Cửu Miêu chết rồi, trong giọng nói của anh rõ ràng có chút tiếc nuối.
Sao bây giờ biết cô ta còn sống, anh lại bình tĩnh như vậy?
Chương 1511.5ANH SỢ MẤT EM - ĐÂY LÀ CÁI BẪY
“Để ngày mai đi, tối hôm nay anh và ông ta có một buổi tiệc, em là vệ sĩ thân cận của anh thì cũng phải đi theo anh mới được.”
Nhiếp Nhiên cau mày, “Buổi tối có tiệc gì?”
Cô suy nghĩ một lát, cảm thấy khó khăn lắm Cửu Miêu mới tỉnh lại được, nên giải quyết sớm thì tốt hơn, cô cứ luôn có cảm giác đây là một quả lựu đạn ẩn hình.
“Vậy kết thúc buổi tiệc em đi là được.” Nhiếp Nhiên ngồi về chỗ làm việc.
Hoắc Hoành thấy cô quả quyết như vậy, cũng hiểu suy nghĩ trong lòng cô nên không ngăn cản.
Đến sáu giờ chiều, nhà thiết kế đã đến đợi ở phòng nghỉ của Hoắc thị theo đúng hẹn.
Nhiếp Nhiên đi theo Hoắc Hoành xuống tầng thay trang phục, thật ra Hoắc Hoành cũng chỉ thay bộ quần áo khác mà thôi.
Còn Nhiếp Nhiên thì càng đơn giản hơn, cô chỉ là một vệ sĩ, cộng thêm buổi tối phải đến chỗ Lão Tam Tử nên cô cố ý mặc một bộ Âu phục trung tính màu đen, tay áo xắn lên, tóc ngắn gọn gàng, khiến cô càng thêm lão luyện.
Cô giắt một khẩu súng bên hông, sau đó theo Hoắc Hoành đi đến buổi tiệc rượu.
Đây là bữa tiệc kỷ niệm một năm thành lập của một công ty hợp tác lâu dài với Hoắc thị. Hoắc Khải Lãng cố ý giao công ty cho Hoắc Hoành xử lý, đương nhiên phải đưa anh đi cùng.
Trong tiệc rượu, ai cũng mặc lễ phục xinh đẹp đi tới đi lui ở trong đám người.
Nhiếp Nhiên là vệ sĩ nên chỉ có thể đứng ở chỗ xa yên lặng nhìn Hoắc Hoành cầm ly rượu trò chuyện với đám người kia.
Dáng vẻ của anh hoàn toàn là phong độ của tổng giám đốc công ty đại chúng.
Sau khoảng ba tuần rượu, màn khiêu vũ được bắt đầu.
Ánh đèn sân khấu trong nháy mắt đều tắt hết.
Hoắc Hoành nhân lúc này kín đáo đi đến bên cạnh cô, nói thầm: “Anh phải đi cùng ông ta lên tầng bàn chuyện hợp tác, em tranh thủ qua đó đi, như vậy cũng thuận lợi hơn.”
Nhiếp Nhiên cảm thấy anh nói có lý, bây giờ là tiệc rượu, sẽ không có ai đi chú ý đến một vệ sĩ. Còn khi về đến nhà thì trong ngoài toàn là vệ sĩ và camera giám sát, muốn đi ra ngoài rất khó.
“Vậy được, em sẽ cố đi sớm về sớm.”
Nhiếp Nhiên vừa định rời đi thì thấy Hoắc Hoành nắm nhẹ tay cô, kéo cô lại.
Anh nói ở bên tai cô: “Nếu như cô ta không muốn đi, anh không ngại đưa cô ta ra ngoài đảo làm việc.”
Nhiếp Nhiên thầm giật mình, “Anh chắc chắn chứ?”
Đó là cơ mật lớn nhất của nhà họ Hoắc.
Không phải là người tuyệt đối tín nhiệm là không thể biết chuyện này, sao anh có thể yên tâm đưa cô ta qua bên đó được?
Hoắc Hoành thấy cô vô cùng kinh ngạc thì cười khẽ, trấn an cô: “Em yên tâm, anh biết mình đang làm gì, em cứ nói với cô ta như vậy, không sao đâu.”
Nhiếp Nhiên nghe anh nói như thế chỉ có thể đồng ý, “Được.”
Sau đó, cô xuyên qua đám người đi tới cửa chính.
Lúc đó bản khiêu vũ vừa kết thúc, đèn bật lên, một người phục vụ không cẩn thận va phải cô, khiến một số người xung quanh chú ý, bao gồm cả Hoắc Khải Lãng.
Lúc ông ta quay đầu nhìn qua thì thấy gương mặt nghiêng của Nhiếp Nhiên khi cô đang nói chuyện với người phục vụ.
Lúc đó cô cúi đầu, lau mấy giọt nước bị bắn lên quần áo, sau đó đi ra khỏi bữa tiệc.
Mặc dù chỉ là một hành động nhỏ, nhưng lại khiến Hoắc Khải Lãng không tự chủ được khẽ cau mày lại.
Chương 1511.6ANH SỢ MẤT EM - ĐÂY LÀ CÁI BẪY
Nhiếp Nhiên hoàn toàn không phát hiện ra mình đã bị Hoắc Khải Lãng chú ý, cô tìm một chiếc xe taxi rồi rời đi.
Để đề phòng bị theo dõi, cô ngồi xe được một đoạn đường lại đổi một chiếc xe khác.
Khi cô đến đầu con hẻm yên tĩnh kia thì một tiếng đã trôi qua.
Nhiếp Nhiên đi tới trước cánh cửa, đội cái mũ tiện tay mua ở khu phố xá náo nhiệt vừa xong lên đầu, xong xuôi mới gõ cửa.
Cốc cốc cốc...
Tiếng bước chân trong nhà lập tức vang lên.
Cánh cửa gỗ kiểu cũ phát ra tiếng “ken két”, ánh sáng bên trong nhà theo khe cửa truyền ra ngoài.
Mặt Lão Tam Tử cũng lộ ra qua khe cửa đó.
Vừa thấy là Nhiếp Nhiên, ông ta kéo cửa ra thêm một chút, “Cuối cùng cậu cũng đến rồi.”
Nhiếp Nhiên đi thẳng vào trong, không hề chú ý khi ông ta nói lời này, vẻ mặt rất khác thường.
Đến khi cô bước vào trong nhà rồi, tiếng đóng cửa vang lên “ầm” một cái.
Nhiếp Nhiên ngẩng phắt đầu lên, phát hiện đứng ở phía sau cửa trừ Lão Tam Tử ra, còn có một số người đàn ông xa lạ.
Tất cả đều không có ý tốt.
“Chúng ta lại gặp nhau rồi.”
Lúc này, một giọng nói truyền đến từ sau lưng cô.
Nhiếp Nhiên quay lại, nhận ra là người đàn ông ở phòng khám bệnh của bác sĩ Chu.
Qua mấy ngày nghỉ ngơi, hắn đã khôi phục được năm sáu phần, nói chuyện không còn yếu ớt như lúc đó nữa.
Hắn mặc áo sơ mi màu đen, không cài hai cái cúc áo trên cùng, ngực phanh ra ngoài.
Lúc trước cô không cảm nhận được sức lực mạnh mẽ của hắn, nhưng bây giờ lại có thể cảm nhận được.
Người đàn ông kia quan sát cô kĩ càng, nửa tháng trước cô mặc áo khoác bình thường, trên người còn dính máu, nhìn vô cùng nhếch nhác.
Bây giờ mới một khoảng thời gian không gặp, cô lại mặc tây trang màu đen, nhìn giống như thay đổi thành một người khác.
Điều này làm cho hắn càng thêm tò mò về lai lịch của cô.
Nhiếp Nhiên cảm nhận được ánh mắt quan sát của hắn, giơ tay kéo thấp vành mũ xuống, quay lại nhìn về phía Lão Tam Tử ở cửa.
Lão Tam Tử lập tức cầu xin tha thứ: “Không... không thể trách tôi được, là bọn họ... bọn họ cầm dao uy hiếp tôi... tôi...”
Nhiếp Nhiên lười nghe ông ta huyên thuyên, hỏi thẳng: “Rốt cuộc cô ta còn sống hay chết rồi?”
“Sống... còn sống, cô ta... cô ta còn sống, cuộc phẫu thuật của cô ta rất thành công, bây giờ đang nghỉ ngơi ở trên tầng.” Lão Tam Tử sợ cô không vui, vội vàng trả lời.
“Vậy cô ta tỉnh chưa?” Nhiếp Nhiên tiếp tục hỏi.
Lần này Lão Tam Tử do dự, ông ta nhìn người đàn ông đó, sau đó mới yếu ớt trả lời: “Chưa, chưa, từ sau khi phẫu thuật xong cô ta vẫn chưa tỉnh lại.”
Lúc này Nhiếp Nhiên mới biết tại sao ở trong điện thoại cô hỏi ông ta là đã tỉnh lại chưa, ông ta lại lắp bắp.
Có lẽ vào lúc đó, đám người này đã uy hiếp ông ta rồi.
Lão Tam Tử thấy Nhiếp Nhiên quét mắt qua mình một cái, lập tức giật mình, cúi đầu không dám nói một câu.
Nhiếp Nhiên tính toán xem mình nên làm thế nào để an toàn rời đi, còn người đàn ông kia thì ngồi ở trên sofa, dường như đang chờ động tác tiếp theo của cô.
Bên trong nhà lập tức yên tĩnh.
Đột nhiên, tiếng bước chân vội vàng vang lên trên tầng hai, cùng với tiếng hô của bác sĩ Chu, “Tỉnh rồi tỉnh rồi... cô ta tỉnh rồi...”
Nhiếp Nhiên quay đầu nhìn về phía bác sĩ Chu, “Ông nói cô ta tỉnh rồi?”
“Đúng đúng đúng, cô ta tỉnh rồi!” Bác sĩ Chu kích động gật đầu.
Từ sau khi phẫu thuật kết thúc, Cửu Miêu chưa hề tỉnh một giây nào cả.
Theo lý mà nói, sau khi hết thuốc mê cũng nên tỉnh lại vì đau mới đúng, nhưng cô gái này lại không có dấu hiệu tỉnh lại, cũng không có triệu chứng sốt hay nhiễm trùng sau phẫu thuật, giống như là chìm vào trong giấc ngủ say.
Chuyện này làm cho ông ta rất lo lắng.
Có điều may mà hôm nay cuối cùng cũng tỉnh lại rồi, coi như tảng đá lớn trong lòng ông ta đã được đặt xuống.
“Đưa tôi lên thăm cô ta!”
Nói xong cô đi lên tầng hai.
Mấy tên thuộc hạ ở đó thấy cô nói đi là đi, không có một chút do dự thì quát lên: “Này, con ranh kia, mày coi chúng tao là vô hình à!”
Lão Tam Tử ngẩn ra, “Con... con ranh?”
Cậu ta không phải là đàn ông sao?
Lần đầu tiên gặp nhau, rõ ràng ông ta thấy là gương mặt một người đàn ông trắng nõn.
Tại sao người này lại gọi cậu ta là “con ranh”?
Nhiếp Nhiên khẽ cau mày, nói với bác sĩ Chu và Lão Tam Tử: “Hai người đi nấu cho cô ta ít cháo trước, phải thanh đạm.”
Hai người kia vẫn chưa hoàn hồn khỏi mấy chữ “con ranh”, vẫn đứng đờ ra nhìn cô.
Nhiếp Nhiên quát một tiếng, “Còn không đi đi!”
Hai người lập tức hoàn hồn lại, ra sức gật đầu, “Được được...”
Sau đó đi vào trong phòng bếp.
Nhiếp Nhiên không muốn bỏ lỡ thời gian Cửu Miêu tỉnh táo, ném cho mấy gã đàn ông kia một câu, “Có chuyện gì chờ tôi thăm người xong rồi nói.”
Sau đó, cô đi thẳng lên tầng.
Mấy tên thuộc hạ tức giận, vừa định tiến lên bắt cô thì bị đại ca nhà mình đưa mắt ra hiệu ngăn lại.
Hắn nghiền ngẫm nhìn Nhiếp Nhiên ba bước gộp làm hai bước lên tầng, biến mất ở chỗ rẽ trên tầng hai.
Chương 1511.7ANH SỢ MẤT EM - ĐÂY LÀ CÁI BẪY
Vừa lên tầng, Nhiếp Nhiên đã thấy Cửu Miêu mở to mắt nằm ở trên giường, vội vàng hỏi: “Cô thế nào rồi, vẫn ổn chứ?”
Lúc này Cửu Miêu đã tỉnh táo lại, nhìn thấy Nhiếp Nhiên cũng không quá kinh ngạc, rõ ràng vừa rồi cô ta đã hiểu hết mọi chuyện.
Bây giờ cô ta vẫn không thể nhúc nhích, chỉ có thể nằm ở đó, yếu ớt trả lời, “Không chết được.”
“Cô định làm thế nào? Cô không thể ở lại đây được rồi. Hay là tôi cho cô một khoản tiền để cô đi chỗ khác?”
“Cửu Miêu đã ‘chết’ rồi, cái thân phận này cho dù đi đến đâu tôi không thể tiếp tục dùng nữa.”
Nhiếp Nhiên biết cô ta không muốn rời đi, nhưng chính vì muốn biết cô ta có thể đi đâu nên cô vẫn hỏi: “Bây giờ cô muốn tôi cho cô một thân phận mới à?”
Cửu Miêu không khách khí nói: “Tôi muốn vậy thì cô có thể làm được không?”
Đúng thế, bây giờ cô chỉ là vệ sĩ, chuyện ngụy tạo thân phận này hiển nhiên cô không thể làm được.
Nhiếp Nhiên đã chắc chắn cô ta không muốn rời đi nên không nói nhiều nữa, đưa ra lời mời theo dặn dò của Hoắc Hoành, “Vậy đến hải đảo thì thế nào?”
Cửu Miêu cau mày lại, “Cô có ý gì?”
“Nếu như cô cảm thấy cô không thể dùng tiếp thân phận Cửu Miêu, vậy thì tôi đưa cô ra ngoài đảo, cô làm việc ở đó, ở trên đảo không cần phải chứng minh thân phận.”
Cửu Miêu giống như là không hiểu lắm, hỏi: “Đảo? Hoắc thị có hạng mục gì ở đó à?”
“Chuyện này cô không cần quan tâm, cô chỉ cần nói cho tôi biết là cô có muốn hay không.”
Tự dưng thấy cô tốt bụng, Cửu Miêu không nhịn được hỏi, “Tại sao cô lại đối xử tốt với tôi như vậy?”
“Tôi nói rồi, con người tôi ân oán rõ ràng, cô đã giúp tôi một lần tức là tôi nợ cô một lần, tất nhiên phải trả lại cô rồi.”
Cửu Miêu không trả lời ngay, suy nghĩ một lúc rồi mới nói: “Được, tôi đi!”
“Vậy bây giờ cô tạm thời nghỉ ngơi ở đây, đợi cô bình phục rồi, tôi sẽ tìm cơ hội lập tức đưa cô đi.”
Nói xong những chuyện kia, Nhiếp Nhiên không cần phải ở lại nữa, cô định đi xuống tầng.
Nhưng không ngờ lúc này Cửu Miêu lại hỏi một câu, “Nhị thiếu có biết chuyện này không?”
Nhiếp Nhiên dừng lại mấy giây mới trả lời: “... Không biết. Cho nên đến lúc đó cô phải cải trang thành đàn ông, tôi nghĩ cách để cô đi cùng tôi.”
“Cảm ơn.”
Mặc dù giọng Cửu Miêu bình tĩnh, nhưng vừa rồi, lúc Nhiếp Nhiên nói Hoắc Hoành không biết, chân mày Cửu Miêu theo bản năng khẽ nhúc nhích một chút.
Động tác kia hình như là dãn ra.
Hình như cô ta không muốn để cho Hoắc Hoành biết tin tức của cô ta.
Dĩ nhiên, với một người lẽ ra đã chết như cô ta mà nói, thật sự không hy vọng có người thứ ba biết được tin tức của mình.
Nhưng Nhiếp Nhiên chắc chắn không phải cô ta sợ Hoắc Hoành biết tin tức cô ta còn sống.
Mà là một loại... một loại mục đích kỳ lạ khác.
Còn cả Hoắc Hoành nữa, Hoắc Hoành cũng rất kỳ lạ, tại sao anh lại phải chủ động giúp Cửu Miêu tiến vào hòn đảo Hoắc thị bí mật xây dựng chứ?
Rốt cuộc hai người này đang có suy tính gì?
Nhất thời, ngay cả Nhiếp Nhiên cũng không biết rõ.
Trước khi đi, Nhiếp Nhiên dặn dò cô ta một câu cuối cùng, “Ở đây đừng để lộ ra bất cứ chuyện gì liên quan tới tôi, và cả thông tin của cô nữa, tôi nghĩ chắc cô sẽ không muốn chết một lần nữa đâu nhỉ? Nếu chết thêm một lần nữa, cô sẽ không sống lại được nữa đâu.”
“Yên tâm, tôi hiểu mà.”
Lấy được câu trả lời khẳng định của Cửu Miêu, Nhiếp Nhiên đi xuống tầng.
Trở lại tầng một, cô thấy người đàn ông kia vẫn đang, cô không để ý đến hắn, móc một cái thẻ bên hông ra đặt lên trên quầy.
Cô chỉ tấm thẻ kia, nói với hai người vừa nấu cháo xong đi ra: “Đây là một phần tiền khác, chăm sóc tốt cho cô ta.”
Hai người kia thấy tiền, mặt lộ vẻ vui mừng, không ngừng gật đầu, “Được được được...”
“Đi lên chăm sóc cô ta đi.”
“Được được được...”
Hai người kia cầm thẻ bước nhanh lên tầng hai.
Trong nháy mắt, cả tầng một chỉ còn lại mấy người bọn họ.