Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-1521
Chương 1521: Chương 1521 TẤT CẢ ĐỀU KHÁC VỚI DỰ LIỆU
Còn cặp đôi tự dưng bị gán ghép kia hoàn toàn không biết gì chuyện này.
Từ khi vào phòng nghỉ ngơi, Cửu Miêu không ra khỏi cánh cửa kia, còn Nhiếp Nhiên thì luôn quanh quẩn ở kho vũ khí đạn dược và bản vẽ kiến trúc.
Thật ra cô chẳng hiểu gì về những hình vẽ trên đó. Cô cũng chỉ dựa theo lời nói ấp úng và biểu hiện ngập ngừng của bọn họ mới biết được.
Hơn nữa cô không có cách nào vào bên trong xem nên đầu óc càng mơ hồ.
Lần nào cũng phải cầm bản vẽ giả xem rất lâu.
“Cô Diệp đúng là chăm chỉ, bản vẽ này tôi xem mấy trăm lần, sắp nhìn thủng hai cái lỗ trên giấy rồi nhưng vẫn không hiểu, quá phức tạp.” Phó lão đại bê phần đồ ăn của Nhiếp Nhiên đi vào, “Nào nào nào, ăn cơm trước đã, ăn no mới có sức động não.”
Nhiếp Nhiên buông bản vẽ trong tay xuống, nhìn khay đồ ăn hắn đặc biệt bê qua, lập tức khẽ cau mày lại.
Cô không nhịn được nghĩ đến lời lúc ấy Cửu Miêu đã nói với mình.
“Sao Phó lão đại cứ làm mấy việc vặt vãnh này cho tôi suốt thế? Làm thế tôi rất ngại.” Ngoài miệng cô nói ngại, nhưng vẫn không giơ tay nhận lấy.
Phó lão đại cười để khay đồ ăn lên bàn, “Cô Diệp là người bên cạnh Hoắc tổng, đương nhiên tôi phải tiếp đãi cô thật tốt mới được.”
“Vậy sao?” Nhiếp Nhiên cong khóe miệng lên cười nhạt.
Thế nhưng không biết là khả năng diễn xuất của Phó lão đại quá tốt, hay là thật sự không có vấn đề, nụ cười lấy lòng của hắn không có bất cứ chút thay đổi nào, gật đầu nói: “Dĩ nhiên rồi.”
“Nhưng tôi cảm thấy cứ ở đây mãi cũng sắp mốc lên rồi, không bằng nhân lúc buổi trưa thời tiết đẹp, chúng ta đi đến phòng ăn ăn cơm tập thể đi.”
Nhiếp Nhiên không chờ Phó lão đại nói gì, cô đã đứng dậy đi thẳng ra ngoài.
Chỉ để lại một mình Phó lão đại nhìn đồ ăn đã để sẵn trên bàn, “Nhưng cơm này…”
Thấy Nhiếp Nhiên đã đi ra ngoài rồi, hắn không biết làm sao, chỉ có thể bê đồ ăn lên đi theo cô.
Vào phòng ăn, Nhiếp Nhiên gọi hai món đơn giản, thêm một cái bánh bao, sau đó tìm một chỗ ngồi ăn.
Sau đó, Phó lão đại bê đồ ăn đi tới.
Nhiếp Nhiên vừa ăn vừa hỏi: “Mấy ngày nay tôi vẫn luôn để ý vấn đề kho vũ khí đạn dược nên chưa kịp hỏi, bên cảnh sát biển có động tĩnh gì không? Phòng ngự cơ bản trên đảo đã làm xong hết chưa?”
“Phòng ngự cơ bản đã ở tình trạng sẵn sàng ngay từ đầu rồi, còn bên cảnh sát biển thì tạm thời vẫn không có động tĩnh gì. Chắc là gần đây thời tiết ẩm ướt, sương mù quá dày nên bọn chúng chỉ tuần tra ở bên ngoài, không tiến vào bên trong khu vực biển, xem ra là không dám tự tiện tiến vào.”
Nhiếp Nhiên trầm tư gật đầu, “Vậy thì tốt, bảo bọn họ canh gác 24/24 giờ, bảo đảm có thể nắm được động tĩnh mới nhất của cảnh sát biển.”
“Cô yên tâm đi, những chuyện này tôi đã nói hết với bọn họ rồi.” Phó lão đại trả lời.
Hai người bàn bạc vấn đề liên quan đến hải đảo từ lúc ăn cơm cho đến tận khi ra khỏi phòng ăn vẫn tiếp tục bàn.
“Qua một hai hôm nữa, nhân lúc buổi tối chúng ta bắt đầu tuần tra trên vùng biển, bố trí một số lính gác ở vị trí kín đáo để bảo đảm an toàn trong đảo, đề phòng bọn chúng lên đảo mà chúng ta không phát giác ra.” Nhiếp Nhiên nói với Phó lão đại bên cạnh.
“Được được, có cô Diệp trấn giữ, tôi tin tưởng chắc chắn không có vấn đề gì.”
Phó lão đại thấy cô quan tâm sự an toàn bên trong đảo như vậy, ít nhiều cũng yên tâm hơn.
“Đến lúc đó phiền Phó lão đại cho tôi một phần bản đồ phân bổ địa hình trên đảo, chúng ta bàn bạc kĩ lưỡng hơn.”
“Đương nhiên rồi.”
Chương 1521.2TẤT CẢ ĐỀU KHÁC VỚI DỰ LIỆU
Nhiếp Nhiên và Phó lão đại vừa đi vừa nói. Trong lúc vô tình, cô liếc thấy một bóng người lướt nhanh qua bên cạnh.
Cô lập tức dừng nói chuyện với Phó lão đại, gọi người kia, “Giang Viễn!”
Tên kia nghe thấy có người đang gọi mình, lập tức phanh gấp quay sang nhìn.
Thấy người gọi mình là cô Diệp, còn có cả lão đại đứng đó, hắn vội vàng chạy lại chào hỏi.
“Cô Diệp, lão đại.”
Nhiếp Nhiên nhìn cái bát trong tay hắn có chứa bánh bao và một ít đồ ăn thanh đạm, cô nhếch môi hỏi: “Cậu muốn đưa cơm cho anh Cửu của cậu à?”
Giang Viễn gật đầu theo phản xạ, sau đó lại nhớ ra quan hệ của anh Cửu và cô Diệp, buột miệng hỏi: “Cô Diệp có muốn đi thăm không?”
Hình như từ sau khi anh Cửu nghỉ ngơi, cô Diệp không đến thăm anh ấy một lần nào cả.
Chẳng lẽ cô Diệp vẫn chưa hết giận à?
Lúc Giang Viễn đang nghĩ ngợi lung tung, Nhiếp Nhiên lắc đầu trả lời: “Không, tôi rất bận, tạm thời vẫn không có thời gian rảnh.”
“A, vậy được rồi.”
Xem ra cô Diệp thật sự vẫn chưa hết giận rồi.
Giang Viễn lặng lẽ nhận định trong lòng.
Haiz… con gái mà tức giận đúng là khó hiểu, rõ ràng rất lo lắng, nhưng lại không chịu đi thăm.
Suy nghĩ của Giang Viễn càng lúc càng bay xa, mà Nhiếp Nhiên hoàn toàn không biết gì, cô hỏi tiếp: “Bác sĩ nói thế nào, có gì đáng ngại không?”
Giang Viễn bị cắt ngang dòng suy nghĩ, lấy lại tinh thần, lập tức lắc đầu nói: “Không có không có, chỉ là chấn động não nhẹ mà thôi, bác sĩ nói phải nghỉ ngơi tĩnh dưỡng, cố gắng không vận động mạnh.”
“Ừ, vậy cậu chăm sóc anh ta đi.” Nhiếp Nhiên ném lại câu này, sau đó lại nói chuyện với Phó lão đại mấy câu rồi đi về phía nhà gỗ nhỏ bắt đầu vật lộn với đống bản vẽ giả kia.
Mặc dù đó là bản vẽ giả, nhưng Nhiếp Nhiên cũng nhất định phải xem hiểu mới được.
Bởi vì với tính cách của Hoắc Khải Lãng, bản vẽ này nhất định là nửa thật nửa giả, cho dù những trạm gác và cơ quan kia là thành phần giả, nhưng kết cấu bên trong nhất định sẽ không thay đổi.
Phải nắm rõ kết cấu bên trong và đường đi thì mới có thể sửa đổi từng cái một lúc tiến vào.
Sau ba ngày liên tiếp trao đổi với mấy kiến trúc sư kia, cuối cùng cô cũng miễn cưỡng hiểu rõ những ký tự trên bản vẽ, ít nhất trao đổi đã không còn quá khó khăn nữa.
Nhiếp Nhiên và mấy kiến trúc sư kia ngồi ở trong cái lán xây dựng tạm thời, cô chỉ bản vẽ trong tay, hỏi: “Các anh dự tính bên trong phải xây bao lâu mới có thể kết thúc?”
Mấy kiến trúc sư nhìn nhau rồi đáp: “Chúng tôi dự tính cần khoảng một tháng nữa. Bởi vì hệ thống chống trộm tương đối phiền phức, cho nên cũng mất khá nhiều thời gian.”
Vẫn cần một tháng nữa?
Cô tới nơi này đã hơn một tuần rồi, hơn hai tháng trước Phó lão đại đã báo cáo tiến độ với Hoắc Hoành, nói hoàn thành kết cấu bên ngoài trước thời hạn.
Cô cho là cùng lắm trong vòng nửa tháng là sẽ thiết kế xong toàn bộ mọi thứ.
Không ngờ lại vẫn cần một tháng nữa.
Nhiếp Nhiên cầm bản vẽ trong tay xem mấy lần, cong khóe miệng lên cười như có như không, “Hóa ra là thế, vậy các anh cố gắng đẩy nhanh tiến độ đi, dù sao ở đây cũng đã hao tốn quá nhiều thời gian, cứ tiếp tục như vậy, Hoắc tổng nhất định sẽ không vui đâu.”
Những người đó lập tức gật đầu bảo đảm: “Vâng vâng vâng, chúng tôi nhất định sẽ tranh thủ sớm ngày làm xong.”
Sau đó bọn họ kiếm cớ phải đi khảo sát hiện trường, rời khỏi nơi này.
Chỉ còn lại Nhiếp Nhiên ngồi đó, cầm bản vẽ trong tay.
Hệ thống chống trộm trong bản vẽ này chỉ là lắp báo động bên trong mỗi cánh cửa, cùng lắm mất hai tháng là lắp đặt xong.
Nhưng bây giờ bọn họ lại nói vẫn cần một tháng nữa.
Như vậy cũng có nghĩa là, trang bị phòng trộm và trạm gác trong kho vũ khí đạn dược này phải nhiều hơn so với trên bản vẽ rất nhiều.
Xem ra Hoắc Khải Lãng thật sự hao tốn cực nhiều tâm tư vào đây.
Chương 1521.3TẤT CẢ ĐỀU KHÁC VỚI DỰ LIỆU
“Cô Diệp!” Đột nhiên, một tiếng hô gấp gáp từ xa vọng lại.
Nhiếp Nhiên nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa, thấy Phó lão đại chạy như bay đến đây, vẻ mặt sợ hãi chưa bao giờ có.
Trong lòng cô lập tức có một dự cảm xấu.
“Có chuyện gì thế?”
Phó lão đại thở hổn hển nói: “Người của chúng ta báo cáo, nói cảnh sát biển bắt đầu hoạt động ở xung quanh vùng biển gần với chúng ta nhất rồi!”
Mặc dù những ngày qua cô luôn quan tâm đến bản vẽ, nhưng ngày nào Phó lão đại cũng báo cáo với cô những tin tức mới nhất của cảnh sát biển.
Hầu như ngày nào đám cảnh sát biển kia cũng thỉnh thoảng lái qua vùng biển bên ngoài. Mà bây giờ bọn họ lại từ từ bắt đầu mở rộng phạm vi hoạt động vào bên trong vùng biển này dưới tình hình sương mù dày đặc vẫn chưa tản đi.
Lúc này, trong đầu cô không nhịn được nghĩ tới một người.
Hoắc Hoành…
Lúc đó, trước khi cô đến đây, rõ ràng anh đã nói phải báo cáo với Lý Tông Dũng nói với bên cảnh sát biển phối hợp rời đi, nhưng giờ họ lại tiến sâu vào trong.
Tất cả những gì diễn ra lúc này đều đi ngược với những gì anh nói lúc đầu.
Sắc mặt Nhiếp Nhiên dần dần sầm xuống, Phó lão đại gật đầu trả lời: “Đúng vậy, vừa nãy người của tôi đến báo cáo là bọn chúng hoạt động trong phạm vi nhỏ, không đến gần vùng biển của chúng ta, nhưng vì đề phòng xảy ra vấn đề, vẫn lập tức báo cho tôi.”
Nhiếp Nhiên im lặng một lát mới lên tiếng phân phó: “Nếu như là hoạt động phạm vi nhỏ, vậy thì bảo các anh em chú ý là được rồi, đến khi phạm vi hoạt động của bọn chúng lớn hơn thì hãy quyết định.”
Phó lão đại nghe vậy hơi do dự hỏi: “Như vậy liệu có kịp không?”
“Kịp chứ. Sương mù trong vùng biển của chúng ta dày như vậy, tạm thời bọn chúng sẽ không có cách nào tìm được đâu.”
Bây giờ cô phải đợi.
Cô muốn biết rốt cuộc Hoắc Hoành định làm gì.
“Bảo anh em bên kia lúc nào cũng phải chú ý, không được buông lỏng! Bất cứ biến động nhỏ nào cũng phải báo cho tôi!” Nhiếp Nhiên nghiêm nghị ra lệnh.
Phó lão đại gật đầu trả lời, sau đó bắt đầu đi chuẩn bị.
Bây giờ Nhiếp Nhiên không còn tâm trạng đâu mà xem bản vẽ nữa, cô lập tức trở lại căn nhà gỗ nhỏ của mình, lại xem bản đồ địa hình Phó lão đại đưa cho mình.
Cái bản đồ này cô đã xem ngay một lần từ lúc nhận được rồi.
Nơi bây giờ bọn họ đang ở là khu vực bí mật nhất trên đảo, bốn phía có mấy hòn đảo nhỏ bao bọc, nếu muốn lập tức phát hiện ra nơi này, ít nhất cũng cần một khoảng thời gian.
Mà trong khoảng thời gian này, cô nhất định phải làm gì đó mới được.
Trạm gác bình thường bên trong đảo, Phó lão đại gần như đã làm xong hết rồi.
Bây giờ việc cô phải làm chính là canh gác và chuẩn bị tốt việc tập kích xung quanh đảo.
Nếu như những cảnh sát biển kia thật sự tiến vào thì cách duy nhất để cho bọn họ không thể lên đảo chính là đánh lạc hướng bọn họ.
Nhất định phải khiến bọn họ lên những hòn đảo khác mới được.
Cô lại ở trong phòng nghiên cứu tình hình cả vùng biển này một lần.
Còn Phó lão đại, sau khi căn dặn chuẩn bị mọi thứ xong, hắn lập tức quay về căn phòng nhỏ tạm thời của Nhiếp Nhiên, bắt đầu cùng cô khẩn trương bàn bạc tất cả.
“Nếu như buổi chiều không có vấn đề gì quá lớn, đến buổi tối chúng ta sẽ bắt đầu tuần tra từ vùng biển này, nhất định phải đặt trạm gác ở mấy vị trí then chốt này, như vậy đến lúc đó nếu thật sự có đánh nhau, còn có thể đánh úp.”
Nhiếp Nhiên chỉ mấy khu vực trên bản đồ, nói với Phó lão đại.
“Được, đến buổi tối tôi sẽ bảo đám người kia sẵn sàng đợi lệnh.”
Lúc đang nói chuyện với Phó lão đại, Nhiếp Nhiên giơ tay chỉ một chỗ trên bản đồ, “Nhưng mà tôi không hiểu phần phân chia ở vùng nước này, tại sao giữa hòn đảo của chúng ta và hòn đảo phía sau lại có một vạch cắt?”
Chương 1521.4TẤT CẢ ĐỀU KHÁC VỚI DỰ LIỆU
Phó lão đại nhìn theo chỗ cô chỉ, sau đó mới giải thích với cô: “À, là thế này, giữa hòn đảo của chúng ta và hòn đảo phía sau có một hang động tự nhiên, nối liền với phòng giam của chúng ta.”
Đây là lần đầu tiên Nhiếp Nhiên nghe nói đến, cảm thấy rất ngạc nhiên, “Anh nói là, hòn đảo của chúng ta nối liền với hòn đảo phía sau à?”
“Đúng vậy, có điều vị trí địa lý của hòn đảo phía sau đó rất hiểm yếu, hơn nữa bên trong đảo cũng rất nguy hiểm, đầm lầy cùng với rắn vô cùng nhiều, có thể coi như là bức thành che chở tự nhiên cho chúng ta.”
Nhiếp Nhiên trầm tư suy nghĩ một lúc, sau đó mới tiếp tục bàn luận với Phó lão đại.
Đến khi sắc trời tối đen, anh em bên kia tới báo cáo là cảnh sát biển đã dừng tuần tra, không có dấu hiệu hoạt động nữa, Nhiếp Nhiên lập tức dẫn người lên thuyền, bắt đầu sắp xếp chỉ định bên trong vùng biển.
Trước khi lên thuyền, Nhiếp Nhiên nhìn đám người đó nhưng không thấy Cửu Miêu, cô hỏi Phó lão đại: “A Cửu đâu?”
“A Cửu? A Cửu không đến à?” Phó lão đại cũng lập tức nhìn một vòng trong đám người, sau khi phát hiện thật sự không có thì vội vàng tìm Giang Viễn hỏi: “A Cửu đâu? Không phải cô Diệp nói muốn cậu ta ra khơi rồi à?”
Giang Viễn trả lời rất tự nhiên: “Anh Cửu nghỉ ngơi ở phòng, bác sĩ nói anh ấy cần phải tĩnh dưỡng, cho nên em không gọi anh ấy.”
Phó lão đại nghe thấy thế, đập vào đầu hắn một cái, tức giận nói: “Thằng ranh này, lúc nào đến lượt mày quyết định thay cô Diệp hả! Mau dẫn người đến đây, đừng có câu giờ nữa!”
Giang Viễn che đầu, “Vâng, vâng vâng…”
Sau đó hắn chạy như một làn khói đi tìm Cửu Miêu.
“Yên tâm đi, chắc chắn A Cửu sẽ đến ngay, cô Diệp lên thuyền trước đi.”
Nhiếp Nhiên gật đầu, sau đó theo đám người kia lên thuyền.
Không lâu sau, Giang Viễn dẫn Cửu Miêu lên thuyền rồi vào trong khoang thuyền.
Nhiếp Nhiên đang kiểm tra bản đồ nghe thấy tiếng bước chân, ngẩng đầu lên thì nhìn thấy Cửu Miêu đang đi vào bên trong.
Nhìn hành động của cô ta hình như đã không có vấn đề gì, chỉ còn một vòng băng gạc quấn trên đầu.
Nhiếp Nhiên để bản vẽ xuống, cười nói với cô ta: “Mấy ngày không gặp, xem ra anh đã khỏe rồi nhỉ?”
Cửu Miêu gật đầu, coi như trả lời.
“Nếu không có vấn đề gì, vậy anh qua đây xem giúp tôi, trong hai chỗ này bố trí trạm gác ngầm ở chỗ nào thì tốt hơn.” Nhiếp Nhiên mở bản đồ ra.
Cửu Miêu không hiểu tại sao tự dưng cô lại để mình nhúng tay loại vào chuyện này, cô ta cũng không quá tin Nhiếp Nhiên sẽ dễ dàng tha thứ cho mình như vậy.
Nhiếp Nhiên thấy cô ta không nhúc nhích thì giục: “Còn không mau qua đây?”
Tạm thời không có cách nào chắc chắn rốt cuộc Nhiếp Nhiên muốn làm gì, cho nên Cửu Miêu chỉ có thể đi đến.
Lúc cô ta nhìn thấy tấm bản đồ địa hình phân bố của cả hòn đảo bày ra trên bàn, đáy mắt lập tức lóe lên chút ánh sáng.
“Thế nào, cô cảm thấy hai chỗ này thì chỗ nào tốt hơn?” Nhiếp Nhiên nghiêng đầu ý tứ nhìn cô ta.
Cửu Miêu hoàn hồn lại, bình tĩnh trả lời: “Chỗ này, có núi có thể ẩn nấp.”
“Vậy tại sao chỗ này không được? Tôi cảm thấy chỗ này sương mù đủ dày, cũng có thể ẩn nấp.” Nhiếp Nhiên chỉ chỗ còn lại.
“Nhưng nếu như có gió thì rất dễ bị bại lộ, như vậy chúng ta sẽ rơi vào thế bị động.”
“Nếu anh có cách nhìn như vậy, vậy anh cùng tôi lên trên boong tàu xem thử rồi phát biểu chút ý kiến.”
Nhiếp Nhiên cầm bản vẽ đi ra ngoài, Cửu Miêu đi theo sau lưng cô.
Còn cặp đôi tự dưng bị gán ghép kia hoàn toàn không biết gì chuyện này.
Từ khi vào phòng nghỉ ngơi, Cửu Miêu không ra khỏi cánh cửa kia, còn Nhiếp Nhiên thì luôn quanh quẩn ở kho vũ khí đạn dược và bản vẽ kiến trúc.
Thật ra cô chẳng hiểu gì về những hình vẽ trên đó. Cô cũng chỉ dựa theo lời nói ấp úng và biểu hiện ngập ngừng của bọn họ mới biết được.
Hơn nữa cô không có cách nào vào bên trong xem nên đầu óc càng mơ hồ.
Lần nào cũng phải cầm bản vẽ giả xem rất lâu.
“Cô Diệp đúng là chăm chỉ, bản vẽ này tôi xem mấy trăm lần, sắp nhìn thủng hai cái lỗ trên giấy rồi nhưng vẫn không hiểu, quá phức tạp.” Phó lão đại bê phần đồ ăn của Nhiếp Nhiên đi vào, “Nào nào nào, ăn cơm trước đã, ăn no mới có sức động não.”
Nhiếp Nhiên buông bản vẽ trong tay xuống, nhìn khay đồ ăn hắn đặc biệt bê qua, lập tức khẽ cau mày lại.
Cô không nhịn được nghĩ đến lời lúc ấy Cửu Miêu đã nói với mình.
“Sao Phó lão đại cứ làm mấy việc vặt vãnh này cho tôi suốt thế? Làm thế tôi rất ngại.” Ngoài miệng cô nói ngại, nhưng vẫn không giơ tay nhận lấy.
Phó lão đại cười để khay đồ ăn lên bàn, “Cô Diệp là người bên cạnh Hoắc tổng, đương nhiên tôi phải tiếp đãi cô thật tốt mới được.”
“Vậy sao?” Nhiếp Nhiên cong khóe miệng lên cười nhạt.
Thế nhưng không biết là khả năng diễn xuất của Phó lão đại quá tốt, hay là thật sự không có vấn đề, nụ cười lấy lòng của hắn không có bất cứ chút thay đổi nào, gật đầu nói: “Dĩ nhiên rồi.”
“Nhưng tôi cảm thấy cứ ở đây mãi cũng sắp mốc lên rồi, không bằng nhân lúc buổi trưa thời tiết đẹp, chúng ta đi đến phòng ăn ăn cơm tập thể đi.”
Nhiếp Nhiên không chờ Phó lão đại nói gì, cô đã đứng dậy đi thẳng ra ngoài.
Chỉ để lại một mình Phó lão đại nhìn đồ ăn đã để sẵn trên bàn, “Nhưng cơm này…”
Thấy Nhiếp Nhiên đã đi ra ngoài rồi, hắn không biết làm sao, chỉ có thể bê đồ ăn lên đi theo cô.
Vào phòng ăn, Nhiếp Nhiên gọi hai món đơn giản, thêm một cái bánh bao, sau đó tìm một chỗ ngồi ăn.
Sau đó, Phó lão đại bê đồ ăn đi tới.
Nhiếp Nhiên vừa ăn vừa hỏi: “Mấy ngày nay tôi vẫn luôn để ý vấn đề kho vũ khí đạn dược nên chưa kịp hỏi, bên cảnh sát biển có động tĩnh gì không? Phòng ngự cơ bản trên đảo đã làm xong hết chưa?”
“Phòng ngự cơ bản đã ở tình trạng sẵn sàng ngay từ đầu rồi, còn bên cảnh sát biển thì tạm thời vẫn không có động tĩnh gì. Chắc là gần đây thời tiết ẩm ướt, sương mù quá dày nên bọn chúng chỉ tuần tra ở bên ngoài, không tiến vào bên trong khu vực biển, xem ra là không dám tự tiện tiến vào.”
Nhiếp Nhiên trầm tư gật đầu, “Vậy thì tốt, bảo bọn họ canh gác 24/24 giờ, bảo đảm có thể nắm được động tĩnh mới nhất của cảnh sát biển.”
“Cô yên tâm đi, những chuyện này tôi đã nói hết với bọn họ rồi.” Phó lão đại trả lời.
Hai người bàn bạc vấn đề liên quan đến hải đảo từ lúc ăn cơm cho đến tận khi ra khỏi phòng ăn vẫn tiếp tục bàn.
“Qua một hai hôm nữa, nhân lúc buổi tối chúng ta bắt đầu tuần tra trên vùng biển, bố trí một số lính gác ở vị trí kín đáo để bảo đảm an toàn trong đảo, đề phòng bọn chúng lên đảo mà chúng ta không phát giác ra.” Nhiếp Nhiên nói với Phó lão đại bên cạnh.
“Được được, có cô Diệp trấn giữ, tôi tin tưởng chắc chắn không có vấn đề gì.”
Phó lão đại thấy cô quan tâm sự an toàn bên trong đảo như vậy, ít nhiều cũng yên tâm hơn.
“Đến lúc đó phiền Phó lão đại cho tôi một phần bản đồ phân bổ địa hình trên đảo, chúng ta bàn bạc kĩ lưỡng hơn.”
“Đương nhiên rồi.”
Chương 1521.2TẤT CẢ ĐỀU KHÁC VỚI DỰ LIỆU
Nhiếp Nhiên và Phó lão đại vừa đi vừa nói. Trong lúc vô tình, cô liếc thấy một bóng người lướt nhanh qua bên cạnh.
Cô lập tức dừng nói chuyện với Phó lão đại, gọi người kia, “Giang Viễn!”
Tên kia nghe thấy có người đang gọi mình, lập tức phanh gấp quay sang nhìn.
Thấy người gọi mình là cô Diệp, còn có cả lão đại đứng đó, hắn vội vàng chạy lại chào hỏi.
“Cô Diệp, lão đại.”
Nhiếp Nhiên nhìn cái bát trong tay hắn có chứa bánh bao và một ít đồ ăn thanh đạm, cô nhếch môi hỏi: “Cậu muốn đưa cơm cho anh Cửu của cậu à?”
Giang Viễn gật đầu theo phản xạ, sau đó lại nhớ ra quan hệ của anh Cửu và cô Diệp, buột miệng hỏi: “Cô Diệp có muốn đi thăm không?”
Hình như từ sau khi anh Cửu nghỉ ngơi, cô Diệp không đến thăm anh ấy một lần nào cả.
Chẳng lẽ cô Diệp vẫn chưa hết giận à?
Lúc Giang Viễn đang nghĩ ngợi lung tung, Nhiếp Nhiên lắc đầu trả lời: “Không, tôi rất bận, tạm thời vẫn không có thời gian rảnh.”
“A, vậy được rồi.”
Xem ra cô Diệp thật sự vẫn chưa hết giận rồi.
Giang Viễn lặng lẽ nhận định trong lòng.
Haiz… con gái mà tức giận đúng là khó hiểu, rõ ràng rất lo lắng, nhưng lại không chịu đi thăm.
Suy nghĩ của Giang Viễn càng lúc càng bay xa, mà Nhiếp Nhiên hoàn toàn không biết gì, cô hỏi tiếp: “Bác sĩ nói thế nào, có gì đáng ngại không?”
Giang Viễn bị cắt ngang dòng suy nghĩ, lấy lại tinh thần, lập tức lắc đầu nói: “Không có không có, chỉ là chấn động não nhẹ mà thôi, bác sĩ nói phải nghỉ ngơi tĩnh dưỡng, cố gắng không vận động mạnh.”
“Ừ, vậy cậu chăm sóc anh ta đi.” Nhiếp Nhiên ném lại câu này, sau đó lại nói chuyện với Phó lão đại mấy câu rồi đi về phía nhà gỗ nhỏ bắt đầu vật lộn với đống bản vẽ giả kia.
Mặc dù đó là bản vẽ giả, nhưng Nhiếp Nhiên cũng nhất định phải xem hiểu mới được.
Bởi vì với tính cách của Hoắc Khải Lãng, bản vẽ này nhất định là nửa thật nửa giả, cho dù những trạm gác và cơ quan kia là thành phần giả, nhưng kết cấu bên trong nhất định sẽ không thay đổi.
Phải nắm rõ kết cấu bên trong và đường đi thì mới có thể sửa đổi từng cái một lúc tiến vào.
Sau ba ngày liên tiếp trao đổi với mấy kiến trúc sư kia, cuối cùng cô cũng miễn cưỡng hiểu rõ những ký tự trên bản vẽ, ít nhất trao đổi đã không còn quá khó khăn nữa.
Nhiếp Nhiên và mấy kiến trúc sư kia ngồi ở trong cái lán xây dựng tạm thời, cô chỉ bản vẽ trong tay, hỏi: “Các anh dự tính bên trong phải xây bao lâu mới có thể kết thúc?”
Mấy kiến trúc sư nhìn nhau rồi đáp: “Chúng tôi dự tính cần khoảng một tháng nữa. Bởi vì hệ thống chống trộm tương đối phiền phức, cho nên cũng mất khá nhiều thời gian.”
Vẫn cần một tháng nữa?
Cô tới nơi này đã hơn một tuần rồi, hơn hai tháng trước Phó lão đại đã báo cáo tiến độ với Hoắc Hoành, nói hoàn thành kết cấu bên ngoài trước thời hạn.
Cô cho là cùng lắm trong vòng nửa tháng là sẽ thiết kế xong toàn bộ mọi thứ.
Không ngờ lại vẫn cần một tháng nữa.
Nhiếp Nhiên cầm bản vẽ trong tay xem mấy lần, cong khóe miệng lên cười như có như không, “Hóa ra là thế, vậy các anh cố gắng đẩy nhanh tiến độ đi, dù sao ở đây cũng đã hao tốn quá nhiều thời gian, cứ tiếp tục như vậy, Hoắc tổng nhất định sẽ không vui đâu.”
Những người đó lập tức gật đầu bảo đảm: “Vâng vâng vâng, chúng tôi nhất định sẽ tranh thủ sớm ngày làm xong.”
Sau đó bọn họ kiếm cớ phải đi khảo sát hiện trường, rời khỏi nơi này.
Chỉ còn lại Nhiếp Nhiên ngồi đó, cầm bản vẽ trong tay.
Hệ thống chống trộm trong bản vẽ này chỉ là lắp báo động bên trong mỗi cánh cửa, cùng lắm mất hai tháng là lắp đặt xong.
Nhưng bây giờ bọn họ lại nói vẫn cần một tháng nữa.
Như vậy cũng có nghĩa là, trang bị phòng trộm và trạm gác trong kho vũ khí đạn dược này phải nhiều hơn so với trên bản vẽ rất nhiều.
Xem ra Hoắc Khải Lãng thật sự hao tốn cực nhiều tâm tư vào đây.
Chương 1521.3TẤT CẢ ĐỀU KHÁC VỚI DỰ LIỆU
“Cô Diệp!” Đột nhiên, một tiếng hô gấp gáp từ xa vọng lại.
Nhiếp Nhiên nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa, thấy Phó lão đại chạy như bay đến đây, vẻ mặt sợ hãi chưa bao giờ có.
Trong lòng cô lập tức có một dự cảm xấu.
“Có chuyện gì thế?”
Phó lão đại thở hổn hển nói: “Người của chúng ta báo cáo, nói cảnh sát biển bắt đầu hoạt động ở xung quanh vùng biển gần với chúng ta nhất rồi!”
Mặc dù những ngày qua cô luôn quan tâm đến bản vẽ, nhưng ngày nào Phó lão đại cũng báo cáo với cô những tin tức mới nhất của cảnh sát biển.
Hầu như ngày nào đám cảnh sát biển kia cũng thỉnh thoảng lái qua vùng biển bên ngoài. Mà bây giờ bọn họ lại từ từ bắt đầu mở rộng phạm vi hoạt động vào bên trong vùng biển này dưới tình hình sương mù dày đặc vẫn chưa tản đi.
Lúc này, trong đầu cô không nhịn được nghĩ tới một người.
Hoắc Hoành…
Lúc đó, trước khi cô đến đây, rõ ràng anh đã nói phải báo cáo với Lý Tông Dũng nói với bên cảnh sát biển phối hợp rời đi, nhưng giờ họ lại tiến sâu vào trong.
Tất cả những gì diễn ra lúc này đều đi ngược với những gì anh nói lúc đầu.
Sắc mặt Nhiếp Nhiên dần dần sầm xuống, Phó lão đại gật đầu trả lời: “Đúng vậy, vừa nãy người của tôi đến báo cáo là bọn chúng hoạt động trong phạm vi nhỏ, không đến gần vùng biển của chúng ta, nhưng vì đề phòng xảy ra vấn đề, vẫn lập tức báo cho tôi.”
Nhiếp Nhiên im lặng một lát mới lên tiếng phân phó: “Nếu như là hoạt động phạm vi nhỏ, vậy thì bảo các anh em chú ý là được rồi, đến khi phạm vi hoạt động của bọn chúng lớn hơn thì hãy quyết định.”
Phó lão đại nghe vậy hơi do dự hỏi: “Như vậy liệu có kịp không?”
“Kịp chứ. Sương mù trong vùng biển của chúng ta dày như vậy, tạm thời bọn chúng sẽ không có cách nào tìm được đâu.”
Bây giờ cô phải đợi.
Cô muốn biết rốt cuộc Hoắc Hoành định làm gì.
“Bảo anh em bên kia lúc nào cũng phải chú ý, không được buông lỏng! Bất cứ biến động nhỏ nào cũng phải báo cho tôi!” Nhiếp Nhiên nghiêm nghị ra lệnh.
Phó lão đại gật đầu trả lời, sau đó bắt đầu đi chuẩn bị.
Bây giờ Nhiếp Nhiên không còn tâm trạng đâu mà xem bản vẽ nữa, cô lập tức trở lại căn nhà gỗ nhỏ của mình, lại xem bản đồ địa hình Phó lão đại đưa cho mình.
Cái bản đồ này cô đã xem ngay một lần từ lúc nhận được rồi.
Nơi bây giờ bọn họ đang ở là khu vực bí mật nhất trên đảo, bốn phía có mấy hòn đảo nhỏ bao bọc, nếu muốn lập tức phát hiện ra nơi này, ít nhất cũng cần một khoảng thời gian.
Mà trong khoảng thời gian này, cô nhất định phải làm gì đó mới được.
Trạm gác bình thường bên trong đảo, Phó lão đại gần như đã làm xong hết rồi.
Bây giờ việc cô phải làm chính là canh gác và chuẩn bị tốt việc tập kích xung quanh đảo.
Nếu như những cảnh sát biển kia thật sự tiến vào thì cách duy nhất để cho bọn họ không thể lên đảo chính là đánh lạc hướng bọn họ.
Nhất định phải khiến bọn họ lên những hòn đảo khác mới được.
Cô lại ở trong phòng nghiên cứu tình hình cả vùng biển này một lần.
Còn Phó lão đại, sau khi căn dặn chuẩn bị mọi thứ xong, hắn lập tức quay về căn phòng nhỏ tạm thời của Nhiếp Nhiên, bắt đầu cùng cô khẩn trương bàn bạc tất cả.
“Nếu như buổi chiều không có vấn đề gì quá lớn, đến buổi tối chúng ta sẽ bắt đầu tuần tra từ vùng biển này, nhất định phải đặt trạm gác ở mấy vị trí then chốt này, như vậy đến lúc đó nếu thật sự có đánh nhau, còn có thể đánh úp.”
Nhiếp Nhiên chỉ mấy khu vực trên bản đồ, nói với Phó lão đại.
“Được, đến buổi tối tôi sẽ bảo đám người kia sẵn sàng đợi lệnh.”
Lúc đang nói chuyện với Phó lão đại, Nhiếp Nhiên giơ tay chỉ một chỗ trên bản đồ, “Nhưng mà tôi không hiểu phần phân chia ở vùng nước này, tại sao giữa hòn đảo của chúng ta và hòn đảo phía sau lại có một vạch cắt?”
Chương 1521.4TẤT CẢ ĐỀU KHÁC VỚI DỰ LIỆU
Phó lão đại nhìn theo chỗ cô chỉ, sau đó mới giải thích với cô: “À, là thế này, giữa hòn đảo của chúng ta và hòn đảo phía sau có một hang động tự nhiên, nối liền với phòng giam của chúng ta.”
Đây là lần đầu tiên Nhiếp Nhiên nghe nói đến, cảm thấy rất ngạc nhiên, “Anh nói là, hòn đảo của chúng ta nối liền với hòn đảo phía sau à?”
“Đúng vậy, có điều vị trí địa lý của hòn đảo phía sau đó rất hiểm yếu, hơn nữa bên trong đảo cũng rất nguy hiểm, đầm lầy cùng với rắn vô cùng nhiều, có thể coi như là bức thành che chở tự nhiên cho chúng ta.”
Nhiếp Nhiên trầm tư suy nghĩ một lúc, sau đó mới tiếp tục bàn luận với Phó lão đại.
Đến khi sắc trời tối đen, anh em bên kia tới báo cáo là cảnh sát biển đã dừng tuần tra, không có dấu hiệu hoạt động nữa, Nhiếp Nhiên lập tức dẫn người lên thuyền, bắt đầu sắp xếp chỉ định bên trong vùng biển.
Trước khi lên thuyền, Nhiếp Nhiên nhìn đám người đó nhưng không thấy Cửu Miêu, cô hỏi Phó lão đại: “A Cửu đâu?”
“A Cửu? A Cửu không đến à?” Phó lão đại cũng lập tức nhìn một vòng trong đám người, sau khi phát hiện thật sự không có thì vội vàng tìm Giang Viễn hỏi: “A Cửu đâu? Không phải cô Diệp nói muốn cậu ta ra khơi rồi à?”
Giang Viễn trả lời rất tự nhiên: “Anh Cửu nghỉ ngơi ở phòng, bác sĩ nói anh ấy cần phải tĩnh dưỡng, cho nên em không gọi anh ấy.”
Phó lão đại nghe thấy thế, đập vào đầu hắn một cái, tức giận nói: “Thằng ranh này, lúc nào đến lượt mày quyết định thay cô Diệp hả! Mau dẫn người đến đây, đừng có câu giờ nữa!”
Giang Viễn che đầu, “Vâng, vâng vâng…”
Sau đó hắn chạy như một làn khói đi tìm Cửu Miêu.
“Yên tâm đi, chắc chắn A Cửu sẽ đến ngay, cô Diệp lên thuyền trước đi.”
Nhiếp Nhiên gật đầu, sau đó theo đám người kia lên thuyền.
Không lâu sau, Giang Viễn dẫn Cửu Miêu lên thuyền rồi vào trong khoang thuyền.
Nhiếp Nhiên đang kiểm tra bản đồ nghe thấy tiếng bước chân, ngẩng đầu lên thì nhìn thấy Cửu Miêu đang đi vào bên trong.
Nhìn hành động của cô ta hình như đã không có vấn đề gì, chỉ còn một vòng băng gạc quấn trên đầu.
Nhiếp Nhiên để bản vẽ xuống, cười nói với cô ta: “Mấy ngày không gặp, xem ra anh đã khỏe rồi nhỉ?”
Cửu Miêu gật đầu, coi như trả lời.
“Nếu không có vấn đề gì, vậy anh qua đây xem giúp tôi, trong hai chỗ này bố trí trạm gác ngầm ở chỗ nào thì tốt hơn.” Nhiếp Nhiên mở bản đồ ra.
Cửu Miêu không hiểu tại sao tự dưng cô lại để mình nhúng tay loại vào chuyện này, cô ta cũng không quá tin Nhiếp Nhiên sẽ dễ dàng tha thứ cho mình như vậy.
Nhiếp Nhiên thấy cô ta không nhúc nhích thì giục: “Còn không mau qua đây?”
Tạm thời không có cách nào chắc chắn rốt cuộc Nhiếp Nhiên muốn làm gì, cho nên Cửu Miêu chỉ có thể đi đến.
Lúc cô ta nhìn thấy tấm bản đồ địa hình phân bố của cả hòn đảo bày ra trên bàn, đáy mắt lập tức lóe lên chút ánh sáng.
“Thế nào, cô cảm thấy hai chỗ này thì chỗ nào tốt hơn?” Nhiếp Nhiên nghiêng đầu ý tứ nhìn cô ta.
Cửu Miêu hoàn hồn lại, bình tĩnh trả lời: “Chỗ này, có núi có thể ẩn nấp.”
“Vậy tại sao chỗ này không được? Tôi cảm thấy chỗ này sương mù đủ dày, cũng có thể ẩn nấp.” Nhiếp Nhiên chỉ chỗ còn lại.
“Nhưng nếu như có gió thì rất dễ bị bại lộ, như vậy chúng ta sẽ rơi vào thế bị động.”
“Nếu anh có cách nhìn như vậy, vậy anh cùng tôi lên trên boong tàu xem thử rồi phát biểu chút ý kiến.”
Nhiếp Nhiên cầm bản vẽ đi ra ngoài, Cửu Miêu đi theo sau lưng cô.