Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-1550
Chương 1550
Lần này bà ta khóc không giống với trước kia, nước mắt im lặng chảy xuống, sự bi thương ở đáy mắt đâm thẳng vào trái tim Nhiếp Thành Thắng, khiến cổ họng ông ta nghẹn lại.
Chứng kiến vợ mình như vậy, Nhiếp Thành Thắng vẫn mềm lòng, bàn tay vốn giữ chặt cổ tay bà ta biến thành nhẹ nhàng ôm, vỗ nhẹ lên lưng bà ta, giọng nói hòa hoãn: “Được rồi được rồi, tôi đâu có nuôi bồ nhí, tôi làm sao có thể nuôi bồ nhí được, quân đội cũng không thể để tôi làm như vậy.”
Diệp Trân thấy ông ta nhượng bộ nên cũng biết dừng lại đúng lúc, tựa vào lòng ông ta khàn giọng nói: “Ông lén lút làm, quân đội còn có thể điều tra được ông à!”
Nhiếp Thành Thắng nghe thấy thế, không nhịn được bật cười, “Tôi thật sự không nuôi bồ nhí.”
“Vậy chuyện cô gái vừa rồi là thế nào!” Diệp Trân ngẩng đầu lên, vẻ mặt tủi thân, nước mắt còn chưa lau khô, lại khiến trái tim Nhiếp Thành Thắng run lên.
Ông ta rất ít khi thấy Diệp Trân động lòng người như vậy.
Có lẽ là vì chuyện khác mọi khi.
Trước kia là vì Nhiếp Dập, mà bây giờ hình như là vì bà ta… ghen.
Nhận thức này khiến tâm trạng Nhiếp Thành Thắng tốt lên, cũng đồng ý nói với bà ta.
“Cô gái kia là cướp biển trên đảo, chính là người bắt tôi làm con tin, tôi muốn hỏi thăm tình hình xem bọn họ có bắt được cô ta không.”
Diệp Trân thấy ông ta chịu giải thích, lại đấm nhẹ ông ta mấy cái, “Ông bớt lừa tôi đi, cướp biển nhiều như vậy, sao ông lại chỉ hỏi mình cô gái kia!”
Quả nhiên Nhiếp Thành Thắng rất hưởng thụ hành động của Diệp Trân, ông ta thuận thế nắm lấy tay bà ta, cầm ở trong tay xoa nắn.
“Bởi vì tôi cảm thấy giọng nói và dáng người cô gái đó rất quen thuộc, cứ luôn cảm thấy hơi giống Nhiếp Nhiên.” Ông ta rất thẳng thắn.
Diệp Trân dựa vào lồng ngực ông ta nghe thấy thế, không nhịn được đứng thẳng lên, “Nhiếp Nhiên?”
“Ừm, cách làm việc của cô gái đó cứ là lạ, không nói rõ được, cho nên tôi đặc biệt bảo Lưu Đức đi điều tra một chút, xem có phải là tôi nghĩ nhiều không, kết quả cô ta lại rơi xuống biển chết rồi.”
Sau đó ông ta lại chậm rãi nói: “Có điều, tôi cảm thấy có thể là tôi nghĩ nhiều thật, lúc này chắc Nhiếp Nhiên vẫn đang huấn luyện ở trong đơn vị mới đúng, làm sao có thể đi làm cướp biển được?”
Lúc ông ta đang định dừng tay thì lại thấy vẻ mặt Diệp Trân hơi thay đổi, sau đó bà ta nói: “Chuyện này thì chưa chắc.”
Câu này khiến Nhiếp Thành Thắng không nhịn được cau mày lại.
Chương 1550.1GỌI ĐIỆN THOẠI - THĂM DÒ
“Bà có ý gì?” Nhiếp Thành Thắng tỏ vẻ nghi ngờ.
Lúc này đáy mắt Diệp Trân đã không còn vẻ bi thương vừa rồi nữa, thay vào đó là biểu cảm khó đoán, “Tôi quên nói với ông, lần trước Nhiếp Dập kết thúc kỳ nghỉ đông, lúc tôi đưa nó đến trường học, Nhiếp Dập nói thấy Nhiếp Nhiên ở trong sân bay, sau đó còn ngồi lên một chiếc xe rất sang trọng rời khỏi sân bay.”
Nhiếp Thành Thắng nghe vậy, không hề tỏ ra ngạc nhiên mà chỉ sầm mặt nói: “Không phải bà lại muốn gây phiền phức cho nó nên mới nói như vậy đấy chứ? Diệp Trân, tôi biết bà không thích nó, những năm qua tôi cũng mở một mắt nhắm một mắt, nhưng bây giờ nó là người của đơn vị dự bị, tạm thời mà nói vẫn có ích cho nhà họ Nhiếp chúng ta, tôi không hy vọng bà lại tiếp tục đối nghịch với nó nữa.”
Nhiếp Thành Thắng không phải kẻ ngốc, ít nhiều ông ta cũng biết nguyên nhân vì sao Nhiếp Nhiên lại hướng nội, nhát gan.
Nhưng bởi vì ông ta cũng không yêu thích đứa con gái này, cho nên cũng luôn coi như không biết.
Dù sao ông ta cảm thấy chỉ cần Diệp Trân bảo đảm không để cô chết đói, một ngày ba bữa bình thường, vậy là được rồi.
Cho đến khi cô vào quân đội, sau khi về nhà thì giống như biến thành một người khác, ông ta mới bắt đầu chú ý đến đứa con gái này.
Đương nhiên điểm chú ý là bởi vì cô đã thành công tiến vào đơn vị dự bị.
Có thể nói lúc này vị trí của Nhiếp Nhiên ở nhà họ Nhiếp đã không còn giống trước kia nữa.
Chỉ tiếc, cô chỉ là một đứa con gái.
Nếu như là con trai, ông ta thật sự muốn bồi dưỡng cô thật tốt.
Diệp Trân thấy vẻ mặt ông ta dần dần nghiêm túc lại, biết đã phạm vào điều kiêng kị của ông ta rồi, nên vội vàng giải thích: “Không phải thế, tôi thật sự nhìn thấy, chỉ là khi đó tôi cũng cảm thấy không thể nào, cho nên mới không nói với ông, nhưng bây giờ ông nói đến vấn đề này, tôi mới cảm thấy hơi kỳ quái. Huống hồ, nếu tôi muốn nhắm vào nó thì có thể nói từ sớm rồi, cần gì phải giấu chuyện này đi.”
Nhiếp Thành Thắng nghe bà ta nói như vậy cũng cảm thấy có lý.
Theo như Diệp Trân nói, ngày đó bà ta đưa Nhiếp Dập đến trường chính là vào lúc kết thúc kỳ nghỉ đông, vậy thì ở đơn vị đã bắt đầu huấn luyện bình thường, đâu thể để cho Nhiếp Nhiên có thời gian nghỉ dài loanh quanh từ đơn vị đến thành phố A được?
Nhiếp Thành Thắng khẽ cau mày lại, ánh mắt cũng trở nên lạnh lùng, “Bà chắc chắn người đó là nó chứ?”
“Là nó. Lúc đó là Nhiếp Dập nhìn thấy trước, còn hỏi tôi sao Nhiếp Nhiên lại ở đó. Không chỉ như vậy, còn có một chiếc xe thương vụ rất đắt tiền đợi nó ở ngoài sân bay.” Diệp Trân nói rất sống động, khiến trong lòng Nhiếp Thành Thắng ít nhiều nổi lên chút nghi ngờ.
Cho dù không phải cướp biển, nhưng chạy ra khỏi đơn vị, còn ngồi xe thương vụ sang trọng, chỉ riêng điểm này thôi cũng đáng để cảm thấy kỳ lạ rồi.
Diệp Trân thấy ông ta khẽ nhíu mày, môi mím chặt thành một đường thẳng, cảm thấy đây là một cơ hội tốt, liền chớp thời cơ tiếp tục thêm mắm thêm muối: “Hơn nữa, Tết năm nay Nhiếp Nhiên cũng không xin nghỉ về nhà, càng không gọi cho ông một cuộc điện thoại nào đúng không?”
Bà ta cố ý nói như vậy vì muốn làm cho Nhiếp Thành Thắng không vui, nhưng không ngờ lúc này Nhiếp Thành Thắng lại nói: “Nó có gọi điện thoại cho tôi.”
“Hả? Lúc nào?” Diệp Trân ngạc nhiên hỏi.
Nhiếp Nhiên có gọi điện thoại về nhà à?
Sao bà ta lại không biết?
Không thể nào!
“Chính là khoảng thời gian Nhiếp Dập bị thương về nhà, nó đã gọi điện thoại cho tôi.”
Không phải chứ!
Nhiếp Nhiên lại chủ động gọi điện thoại cho Nhiếp Thành Thắng?
Bà ta không tin đâu!
Sau mấy lần thua thiệt trong tay Nhiếp Nhiên, Diệp Trân đã nhận thức được rõ ràng Nhiếp Nhiên đã không phải là Nhiếp Nhiên ngày trước nữa. Cô ta bắt đầu biết đấu tranh với mình, cũng biết dùng Nhiếp Dập uy hiếp mình, vậy thì chắc chắn cô ta cũng sẽ ghét Nhiếp Thành Thắng như vậy.
Nhưng đã ghét thì sao cô ta lại chủ động gọi điện thoại cho Nhiếp Thành Thắng?
Chương 1550.2GỌI ĐIỆN THOẠI - THĂM DÒ
Diệp Trân suy nghĩ một lát, sau đó lập tức cảnh giác hỏi: “Là điện thoại của đơn vị à?”
Nhiếp Thành Thắng được bà ta nhắc nhở như vậy, sắc mặt lập tức thay đổi, “Hình như không phải.”
Ngày đó ông ta nhớ rất rõ là một số điện thoại lạ gọi cho ông ta.
Lúc đó ông ta còn đang suy nghĩ rốt cuộc cuộc điện thoại kia là ở đâu. Ban đầu ông ta tưởng là điện thoại quảng cáo gì, nhưng sau đó thấy cuộc điện thoại kia gọi rất lâu mà không tắt đi, ông ta mới nghe máy.
Không ngờ lại là Nhiếp Nhiên gọi tới.
Khi ấy ông ta còn thấy lạ sao Nhiếp Nhiên không dùng số của cô mà lại dùng số điện thoại lạ gọi cho ông ta.
Bây giờ nghĩ lại...
Nếu như lúc ấy Nhiếp Nhiên không có ở trong đơn vị, mà cô lại không có điện thoại, vậy thì thật sự chỉ có thể đến trạm điện thoại gọi điện.
Diệp Trân thấy ông ta không nói gì, vẻ mặt cũng trở nên nghiêm túc, biết nhất định là có hy vọng rồi, bà ta vội vàng nói: “Có thể kiểm tra ghi chép cuộc gọi, sau đó đến doanh nghiệp điện thoại tìm là có thể biết cuộc điện thoại kia ở đâu.”
Nhưng Nhiếp Thành Thắng lại lắc đầu, “Vô dụng thôi, lâu quá rồi, ghi chép trong điện thoại đã không còn nữa.”
Đúng là bực mà.
Cái điện thoại nát này không thể lưu trữ mọi cuộc gọi à!
Đúng là đến thời khắc mấu chốt thì lại vô dụng!
Diệp Trân cau mày suy tính.
Bà ta cảm thấy bây giờ là thời cơ tốt nhất để quật ngã Nhiếp Nhiên, nếu bỏ lỡ rồi thì sau này muốn tìm cơ hội sẽ khó khăn.
Huống hồ bây giờ quyền chủ động nằm ở trên tay bọn họ.
Vì vậy bà ta nhanh trí, lập tức nói: “Ông có thể gọi điện thoại cho đơn vị dự bị. Không phải ông nghi ngờ nó rời khỏi đơn vị sao, vậy bây giờ ông gọi điện thoại qua đó xem Nhiếp Nhiên có ở trong đơn vị không.”
Lời nói của Diệp Trân thật sự đã nhắc nhở Nhiếp Thành Thắng. Ông ta lập tức cầm điện thoại lên gọi cho Lý Tông Dũng.
Sau khi vang lên mấy tiếng, điện thoại đã được kết nối.
“Tiểu đoàn trưởng Lý.” Nhiếp Thành Thắng lên tiếng trước.
“Sư đoàn trưởng Nhiếp, sao anh lại gọi điện thoại cho tôi vào lúc này? Anh đã khỏe hơn chưa?” Lý Tông Dũng khá ngạc nhiên, hỏi.
Nhiếp Thành Thắng cười nói: “Cảm ơn Tiểu đoàn trưởng Lý quan tâm, tôi đã đỡ hơn rất nhiều rồi.”
“Vậy thì tốt, vậy thì tốt, lúc đó nhìn anh như vậy, thật sự khiến người ta lo lắng.”
“Lần này thật sự phải cảm ơn Tiểu đoàn trưởng Lý và đơn vị dự bị ra tay giúp đỡ, nếu không có lẽ lần này tôi đã mất mạng rồi.” �
“Anh nói gì thế, cứu anh là việc nên làm thôi.”
Hai người cứ hàn huyên mấy câu như vậy, sau khi nói được một lúc, Nhiếp Thành Thắng mới chuyển chủ đề, nói: “Nhưng mà tôi muốn biết, Nhiếp Nhiên có tham gia lần hành động này không?”
Tiếng cười của Lý Tông Dũng ở đầu kia điện thoại vụt tắt, rõ ràng ông không ngờ Nhiếp Thành Thắng lại đột nhiên nhắc đến Nhiếp Nhiên.
Bởi vì lúc ông nổ súng bắn Nhiếp Nhiên, Nhiếp Thành Thắng đã ngã ra đó, thần trí không tỉnh táo rồi.
Tại sao lúc này ông ta lại nghĩ đến Nhiếp Nhiên?
Chương 1550.3GỌI ĐIỆN THOẠI - THĂM DÒ
Lý Tông Dũng bình thường phản ứng nhanh nhạy là thế mà lúc này cũng hơi ngây ra. Sau khi ổn định tâm trạng, ông mới nói: “Chuyện là... tôi nghĩ anh bị bắt làm con tin, chắc em ấy không thể lý trí đi phục tùng mệnh lệnh, cho nên không cho em ấy tham gia.”
Lời này rất có lý.
Nhiếp Thành Thắng nhất thời không nghe ra được sơ hở gì, vì vậy cười nói: “Hóa ra là như vậy, Tiểu đoàn trưởng Lý đúng là suy nghĩ chu toàn. Đúng thế, không nên để con cái lo lắng quá nhiều thì hơn.”
Lý Tông Dũng cười ha ha, “Tôi cũng hy vọng nhiệm vụ lần này không xảy ra bất trắc gì thôi.”
“Nếu thế thì có thể xin Tiểu đoàn trưởng Lý châm chước không, tôi muốn nói chuyện điện thoại với con gái tôi.” Nhiếp Thành Thắng sợ Lý Tông Dũng không đồng ý, sau đó lại giải thích, “Là thế này, bởi vì Tết năm nay nó không về nhà, tôi chỉ có một đứa con gái, thật sự là rất nhớ nó, hy vọng Tiểu đoàn trưởng Lý có thể giúp đỡ, cho nó nghe điện thoại.”
“Chuyện này...” Mặc dù Lý Tông Dũng không biết tại sao Nhiếp Thành Thắng lại đột nhiên muốn gọi điện thoại tìm Nhiếp Nhiên, nhưng bây giờ Nhiếp Nhiên vẫn chưa tỉnh lại, căn bản không thể nghe điện thoại, để đề phòng lộ tẩy, ông chỉ có thể trả lời: “Thật ngại quá, Sư đoàn trưởng Nhiếp, không phải là tôi không giúp, mà là bây giờ em ấy đang huấn luyện dã ngoại, không tiện nghe điện thoại.”
“Bây giờ không tiện không sao, tôi có thể đợi, anh nói cho tôi biết lúc nào huấn luyện xong, đến lúc đó tôi sẽ gọi đến.” Có vẻ như Nhiếp Thành Thắng một lòng muốn nói chuyện với Nhiếp Nhiên vào hôm nay.
Chuyện này làm cho Lý Tông Dũng hơi căng thẳng.
“Thời gian thì tôi không thể bảo đảm, dù sao tôi cũng không phải là sĩ quan huấn luyện của em ấy, hay là qua hai hôm nữa anh hãy gọi đến đi.”
Nhiếp Thành Thắng do dự nói: “Thế này...”
“Dù sao cũng ở trong đơn vị, anh sợ em ấy đi lạc hay sao?”
Lý Tông Dũng cố ý nói đùa muốn hòa hoãn bầu không khí.
Ông đã nói như vậy rồi, Nhiếp Thành Thắng cũng không tiện tiếp tục cưỡng cầu, chỉ có thể cũng cười theo, “Ha ha, anh nói cũng đúng, vậy hai hôm nữa tôi sẽ gọi lại.”
Hai người lại nói chuyện một lúc, sau đó mới cúp điện thoại.
Vừa cúp điện thoại, nụ cười ở khóe miệng Nhiếp Thành Thắng đã biến mất.
Diệp Trân vội vàng hỏi: “Thế nào rồi?”
“Lý Tông Dũng nói nó đang huấn luyện, không tiện nghe điện thoại.”
“Huấn luyện cái gì, có lẽ nó không hề có ở đó. Rõ ràng ông ta đang qua loa lấy lệ với ông.”
“Nếu như Nhiếp Nhiên thật sự không có ở đó, tại sao Lý Tông Dũng phải giúp nó lừa tôi?”
“Nói không chừng ông ta không muốn làm lớn chuyện thì sao?” Diệp Trân nhẹ giọng nói.
“Nhưng giấy không gói được lửa, nếu đơn vị thật sự để mất người, nhất định sẽ không giấu được.”
Ông ta ở trong quân đội nhiều năm như vậy, vô cùng rõ ràng những quy củ trong đó.
Lần này Diệp Trân không nói được gì nữa, nhưng vì có thể quật ngã Nhiếp Nhiên, bà ta vẫn tiếp tục gây chia rẽ, “Tôi cảm thấy, ông đừng lơ là chuyện này. Ông nghĩ mà xem, Tết năm nay Nhiếp Nhiên không về nhà, lại còn lang thang một vòng ở thành phố A, lần này làm nhiệm vụ nó cũng không có mặt, tôi cứ cảm thấy có vấn đề. Chờ ông khỏi bệnh rồi, ông vẫn nên đến đơn vị bên đó một chuyến đích thân kiểm tra mới tương đối yên tâm.”
Nhiếp Thành Thắng cảm thấy bà ta nói có lý bèn gật đầu.
Nhiếp Nhiên thật sự khiến người ta cảm thấy kỳ lạ.
Diệp Trân nhìn thấy ông ta đồng ý, đáy mắt thoáng qua vẻ vui mừng, càng hăng say nói: “Ông nhất định phải đích thân đi xem, đừng để nó làm ra chuyện gì không nên làm, liên lụy đến thanh danh của nhà họ Nhiếp chúng ta.”
Vừa nhắc tới thanh danh của nhà họ Nhiếp, Nhiếp Thành Thắng lập tức không còn bất cứ do dự gì nữa, đáy mắt ông ta lạnh như băng, “Ừm, tôi sẽ đi một chuyến.”
Ông ta không thể đem nhà họ Nhiếp ra đánh cược được.
Lần này bà ta khóc không giống với trước kia, nước mắt im lặng chảy xuống, sự bi thương ở đáy mắt đâm thẳng vào trái tim Nhiếp Thành Thắng, khiến cổ họng ông ta nghẹn lại.
Chứng kiến vợ mình như vậy, Nhiếp Thành Thắng vẫn mềm lòng, bàn tay vốn giữ chặt cổ tay bà ta biến thành nhẹ nhàng ôm, vỗ nhẹ lên lưng bà ta, giọng nói hòa hoãn: “Được rồi được rồi, tôi đâu có nuôi bồ nhí, tôi làm sao có thể nuôi bồ nhí được, quân đội cũng không thể để tôi làm như vậy.”
Diệp Trân thấy ông ta nhượng bộ nên cũng biết dừng lại đúng lúc, tựa vào lòng ông ta khàn giọng nói: “Ông lén lút làm, quân đội còn có thể điều tra được ông à!”
Nhiếp Thành Thắng nghe thấy thế, không nhịn được bật cười, “Tôi thật sự không nuôi bồ nhí.”
“Vậy chuyện cô gái vừa rồi là thế nào!” Diệp Trân ngẩng đầu lên, vẻ mặt tủi thân, nước mắt còn chưa lau khô, lại khiến trái tim Nhiếp Thành Thắng run lên.
Ông ta rất ít khi thấy Diệp Trân động lòng người như vậy.
Có lẽ là vì chuyện khác mọi khi.
Trước kia là vì Nhiếp Dập, mà bây giờ hình như là vì bà ta… ghen.
Nhận thức này khiến tâm trạng Nhiếp Thành Thắng tốt lên, cũng đồng ý nói với bà ta.
“Cô gái kia là cướp biển trên đảo, chính là người bắt tôi làm con tin, tôi muốn hỏi thăm tình hình xem bọn họ có bắt được cô ta không.”
Diệp Trân thấy ông ta chịu giải thích, lại đấm nhẹ ông ta mấy cái, “Ông bớt lừa tôi đi, cướp biển nhiều như vậy, sao ông lại chỉ hỏi mình cô gái kia!”
Quả nhiên Nhiếp Thành Thắng rất hưởng thụ hành động của Diệp Trân, ông ta thuận thế nắm lấy tay bà ta, cầm ở trong tay xoa nắn.
“Bởi vì tôi cảm thấy giọng nói và dáng người cô gái đó rất quen thuộc, cứ luôn cảm thấy hơi giống Nhiếp Nhiên.” Ông ta rất thẳng thắn.
Diệp Trân dựa vào lồng ngực ông ta nghe thấy thế, không nhịn được đứng thẳng lên, “Nhiếp Nhiên?”
“Ừm, cách làm việc của cô gái đó cứ là lạ, không nói rõ được, cho nên tôi đặc biệt bảo Lưu Đức đi điều tra một chút, xem có phải là tôi nghĩ nhiều không, kết quả cô ta lại rơi xuống biển chết rồi.”
Sau đó ông ta lại chậm rãi nói: “Có điều, tôi cảm thấy có thể là tôi nghĩ nhiều thật, lúc này chắc Nhiếp Nhiên vẫn đang huấn luyện ở trong đơn vị mới đúng, làm sao có thể đi làm cướp biển được?”
Lúc ông ta đang định dừng tay thì lại thấy vẻ mặt Diệp Trân hơi thay đổi, sau đó bà ta nói: “Chuyện này thì chưa chắc.”
Câu này khiến Nhiếp Thành Thắng không nhịn được cau mày lại.
Chương 1550.1GỌI ĐIỆN THOẠI - THĂM DÒ
“Bà có ý gì?” Nhiếp Thành Thắng tỏ vẻ nghi ngờ.
Lúc này đáy mắt Diệp Trân đã không còn vẻ bi thương vừa rồi nữa, thay vào đó là biểu cảm khó đoán, “Tôi quên nói với ông, lần trước Nhiếp Dập kết thúc kỳ nghỉ đông, lúc tôi đưa nó đến trường học, Nhiếp Dập nói thấy Nhiếp Nhiên ở trong sân bay, sau đó còn ngồi lên một chiếc xe rất sang trọng rời khỏi sân bay.”
Nhiếp Thành Thắng nghe vậy, không hề tỏ ra ngạc nhiên mà chỉ sầm mặt nói: “Không phải bà lại muốn gây phiền phức cho nó nên mới nói như vậy đấy chứ? Diệp Trân, tôi biết bà không thích nó, những năm qua tôi cũng mở một mắt nhắm một mắt, nhưng bây giờ nó là người của đơn vị dự bị, tạm thời mà nói vẫn có ích cho nhà họ Nhiếp chúng ta, tôi không hy vọng bà lại tiếp tục đối nghịch với nó nữa.”
Nhiếp Thành Thắng không phải kẻ ngốc, ít nhiều ông ta cũng biết nguyên nhân vì sao Nhiếp Nhiên lại hướng nội, nhát gan.
Nhưng bởi vì ông ta cũng không yêu thích đứa con gái này, cho nên cũng luôn coi như không biết.
Dù sao ông ta cảm thấy chỉ cần Diệp Trân bảo đảm không để cô chết đói, một ngày ba bữa bình thường, vậy là được rồi.
Cho đến khi cô vào quân đội, sau khi về nhà thì giống như biến thành một người khác, ông ta mới bắt đầu chú ý đến đứa con gái này.
Đương nhiên điểm chú ý là bởi vì cô đã thành công tiến vào đơn vị dự bị.
Có thể nói lúc này vị trí của Nhiếp Nhiên ở nhà họ Nhiếp đã không còn giống trước kia nữa.
Chỉ tiếc, cô chỉ là một đứa con gái.
Nếu như là con trai, ông ta thật sự muốn bồi dưỡng cô thật tốt.
Diệp Trân thấy vẻ mặt ông ta dần dần nghiêm túc lại, biết đã phạm vào điều kiêng kị của ông ta rồi, nên vội vàng giải thích: “Không phải thế, tôi thật sự nhìn thấy, chỉ là khi đó tôi cũng cảm thấy không thể nào, cho nên mới không nói với ông, nhưng bây giờ ông nói đến vấn đề này, tôi mới cảm thấy hơi kỳ quái. Huống hồ, nếu tôi muốn nhắm vào nó thì có thể nói từ sớm rồi, cần gì phải giấu chuyện này đi.”
Nhiếp Thành Thắng nghe bà ta nói như vậy cũng cảm thấy có lý.
Theo như Diệp Trân nói, ngày đó bà ta đưa Nhiếp Dập đến trường chính là vào lúc kết thúc kỳ nghỉ đông, vậy thì ở đơn vị đã bắt đầu huấn luyện bình thường, đâu thể để cho Nhiếp Nhiên có thời gian nghỉ dài loanh quanh từ đơn vị đến thành phố A được?
Nhiếp Thành Thắng khẽ cau mày lại, ánh mắt cũng trở nên lạnh lùng, “Bà chắc chắn người đó là nó chứ?”
“Là nó. Lúc đó là Nhiếp Dập nhìn thấy trước, còn hỏi tôi sao Nhiếp Nhiên lại ở đó. Không chỉ như vậy, còn có một chiếc xe thương vụ rất đắt tiền đợi nó ở ngoài sân bay.” Diệp Trân nói rất sống động, khiến trong lòng Nhiếp Thành Thắng ít nhiều nổi lên chút nghi ngờ.
Cho dù không phải cướp biển, nhưng chạy ra khỏi đơn vị, còn ngồi xe thương vụ sang trọng, chỉ riêng điểm này thôi cũng đáng để cảm thấy kỳ lạ rồi.
Diệp Trân thấy ông ta khẽ nhíu mày, môi mím chặt thành một đường thẳng, cảm thấy đây là một cơ hội tốt, liền chớp thời cơ tiếp tục thêm mắm thêm muối: “Hơn nữa, Tết năm nay Nhiếp Nhiên cũng không xin nghỉ về nhà, càng không gọi cho ông một cuộc điện thoại nào đúng không?”
Bà ta cố ý nói như vậy vì muốn làm cho Nhiếp Thành Thắng không vui, nhưng không ngờ lúc này Nhiếp Thành Thắng lại nói: “Nó có gọi điện thoại cho tôi.”
“Hả? Lúc nào?” Diệp Trân ngạc nhiên hỏi.
Nhiếp Nhiên có gọi điện thoại về nhà à?
Sao bà ta lại không biết?
Không thể nào!
“Chính là khoảng thời gian Nhiếp Dập bị thương về nhà, nó đã gọi điện thoại cho tôi.”
Không phải chứ!
Nhiếp Nhiên lại chủ động gọi điện thoại cho Nhiếp Thành Thắng?
Bà ta không tin đâu!
Sau mấy lần thua thiệt trong tay Nhiếp Nhiên, Diệp Trân đã nhận thức được rõ ràng Nhiếp Nhiên đã không phải là Nhiếp Nhiên ngày trước nữa. Cô ta bắt đầu biết đấu tranh với mình, cũng biết dùng Nhiếp Dập uy hiếp mình, vậy thì chắc chắn cô ta cũng sẽ ghét Nhiếp Thành Thắng như vậy.
Nhưng đã ghét thì sao cô ta lại chủ động gọi điện thoại cho Nhiếp Thành Thắng?
Chương 1550.2GỌI ĐIỆN THOẠI - THĂM DÒ
Diệp Trân suy nghĩ một lát, sau đó lập tức cảnh giác hỏi: “Là điện thoại của đơn vị à?”
Nhiếp Thành Thắng được bà ta nhắc nhở như vậy, sắc mặt lập tức thay đổi, “Hình như không phải.”
Ngày đó ông ta nhớ rất rõ là một số điện thoại lạ gọi cho ông ta.
Lúc đó ông ta còn đang suy nghĩ rốt cuộc cuộc điện thoại kia là ở đâu. Ban đầu ông ta tưởng là điện thoại quảng cáo gì, nhưng sau đó thấy cuộc điện thoại kia gọi rất lâu mà không tắt đi, ông ta mới nghe máy.
Không ngờ lại là Nhiếp Nhiên gọi tới.
Khi ấy ông ta còn thấy lạ sao Nhiếp Nhiên không dùng số của cô mà lại dùng số điện thoại lạ gọi cho ông ta.
Bây giờ nghĩ lại...
Nếu như lúc ấy Nhiếp Nhiên không có ở trong đơn vị, mà cô lại không có điện thoại, vậy thì thật sự chỉ có thể đến trạm điện thoại gọi điện.
Diệp Trân thấy ông ta không nói gì, vẻ mặt cũng trở nên nghiêm túc, biết nhất định là có hy vọng rồi, bà ta vội vàng nói: “Có thể kiểm tra ghi chép cuộc gọi, sau đó đến doanh nghiệp điện thoại tìm là có thể biết cuộc điện thoại kia ở đâu.”
Nhưng Nhiếp Thành Thắng lại lắc đầu, “Vô dụng thôi, lâu quá rồi, ghi chép trong điện thoại đã không còn nữa.”
Đúng là bực mà.
Cái điện thoại nát này không thể lưu trữ mọi cuộc gọi à!
Đúng là đến thời khắc mấu chốt thì lại vô dụng!
Diệp Trân cau mày suy tính.
Bà ta cảm thấy bây giờ là thời cơ tốt nhất để quật ngã Nhiếp Nhiên, nếu bỏ lỡ rồi thì sau này muốn tìm cơ hội sẽ khó khăn.
Huống hồ bây giờ quyền chủ động nằm ở trên tay bọn họ.
Vì vậy bà ta nhanh trí, lập tức nói: “Ông có thể gọi điện thoại cho đơn vị dự bị. Không phải ông nghi ngờ nó rời khỏi đơn vị sao, vậy bây giờ ông gọi điện thoại qua đó xem Nhiếp Nhiên có ở trong đơn vị không.”
Lời nói của Diệp Trân thật sự đã nhắc nhở Nhiếp Thành Thắng. Ông ta lập tức cầm điện thoại lên gọi cho Lý Tông Dũng.
Sau khi vang lên mấy tiếng, điện thoại đã được kết nối.
“Tiểu đoàn trưởng Lý.” Nhiếp Thành Thắng lên tiếng trước.
“Sư đoàn trưởng Nhiếp, sao anh lại gọi điện thoại cho tôi vào lúc này? Anh đã khỏe hơn chưa?” Lý Tông Dũng khá ngạc nhiên, hỏi.
Nhiếp Thành Thắng cười nói: “Cảm ơn Tiểu đoàn trưởng Lý quan tâm, tôi đã đỡ hơn rất nhiều rồi.”
“Vậy thì tốt, vậy thì tốt, lúc đó nhìn anh như vậy, thật sự khiến người ta lo lắng.”
“Lần này thật sự phải cảm ơn Tiểu đoàn trưởng Lý và đơn vị dự bị ra tay giúp đỡ, nếu không có lẽ lần này tôi đã mất mạng rồi.” �
“Anh nói gì thế, cứu anh là việc nên làm thôi.”
Hai người cứ hàn huyên mấy câu như vậy, sau khi nói được một lúc, Nhiếp Thành Thắng mới chuyển chủ đề, nói: “Nhưng mà tôi muốn biết, Nhiếp Nhiên có tham gia lần hành động này không?”
Tiếng cười của Lý Tông Dũng ở đầu kia điện thoại vụt tắt, rõ ràng ông không ngờ Nhiếp Thành Thắng lại đột nhiên nhắc đến Nhiếp Nhiên.
Bởi vì lúc ông nổ súng bắn Nhiếp Nhiên, Nhiếp Thành Thắng đã ngã ra đó, thần trí không tỉnh táo rồi.
Tại sao lúc này ông ta lại nghĩ đến Nhiếp Nhiên?
Chương 1550.3GỌI ĐIỆN THOẠI - THĂM DÒ
Lý Tông Dũng bình thường phản ứng nhanh nhạy là thế mà lúc này cũng hơi ngây ra. Sau khi ổn định tâm trạng, ông mới nói: “Chuyện là... tôi nghĩ anh bị bắt làm con tin, chắc em ấy không thể lý trí đi phục tùng mệnh lệnh, cho nên không cho em ấy tham gia.”
Lời này rất có lý.
Nhiếp Thành Thắng nhất thời không nghe ra được sơ hở gì, vì vậy cười nói: “Hóa ra là như vậy, Tiểu đoàn trưởng Lý đúng là suy nghĩ chu toàn. Đúng thế, không nên để con cái lo lắng quá nhiều thì hơn.”
Lý Tông Dũng cười ha ha, “Tôi cũng hy vọng nhiệm vụ lần này không xảy ra bất trắc gì thôi.”
“Nếu thế thì có thể xin Tiểu đoàn trưởng Lý châm chước không, tôi muốn nói chuyện điện thoại với con gái tôi.” Nhiếp Thành Thắng sợ Lý Tông Dũng không đồng ý, sau đó lại giải thích, “Là thế này, bởi vì Tết năm nay nó không về nhà, tôi chỉ có một đứa con gái, thật sự là rất nhớ nó, hy vọng Tiểu đoàn trưởng Lý có thể giúp đỡ, cho nó nghe điện thoại.”
“Chuyện này...” Mặc dù Lý Tông Dũng không biết tại sao Nhiếp Thành Thắng lại đột nhiên muốn gọi điện thoại tìm Nhiếp Nhiên, nhưng bây giờ Nhiếp Nhiên vẫn chưa tỉnh lại, căn bản không thể nghe điện thoại, để đề phòng lộ tẩy, ông chỉ có thể trả lời: “Thật ngại quá, Sư đoàn trưởng Nhiếp, không phải là tôi không giúp, mà là bây giờ em ấy đang huấn luyện dã ngoại, không tiện nghe điện thoại.”
“Bây giờ không tiện không sao, tôi có thể đợi, anh nói cho tôi biết lúc nào huấn luyện xong, đến lúc đó tôi sẽ gọi đến.” Có vẻ như Nhiếp Thành Thắng một lòng muốn nói chuyện với Nhiếp Nhiên vào hôm nay.
Chuyện này làm cho Lý Tông Dũng hơi căng thẳng.
“Thời gian thì tôi không thể bảo đảm, dù sao tôi cũng không phải là sĩ quan huấn luyện của em ấy, hay là qua hai hôm nữa anh hãy gọi đến đi.”
Nhiếp Thành Thắng do dự nói: “Thế này...”
“Dù sao cũng ở trong đơn vị, anh sợ em ấy đi lạc hay sao?”
Lý Tông Dũng cố ý nói đùa muốn hòa hoãn bầu không khí.
Ông đã nói như vậy rồi, Nhiếp Thành Thắng cũng không tiện tiếp tục cưỡng cầu, chỉ có thể cũng cười theo, “Ha ha, anh nói cũng đúng, vậy hai hôm nữa tôi sẽ gọi lại.”
Hai người lại nói chuyện một lúc, sau đó mới cúp điện thoại.
Vừa cúp điện thoại, nụ cười ở khóe miệng Nhiếp Thành Thắng đã biến mất.
Diệp Trân vội vàng hỏi: “Thế nào rồi?”
“Lý Tông Dũng nói nó đang huấn luyện, không tiện nghe điện thoại.”
“Huấn luyện cái gì, có lẽ nó không hề có ở đó. Rõ ràng ông ta đang qua loa lấy lệ với ông.”
“Nếu như Nhiếp Nhiên thật sự không có ở đó, tại sao Lý Tông Dũng phải giúp nó lừa tôi?”
“Nói không chừng ông ta không muốn làm lớn chuyện thì sao?” Diệp Trân nhẹ giọng nói.
“Nhưng giấy không gói được lửa, nếu đơn vị thật sự để mất người, nhất định sẽ không giấu được.”
Ông ta ở trong quân đội nhiều năm như vậy, vô cùng rõ ràng những quy củ trong đó.
Lần này Diệp Trân không nói được gì nữa, nhưng vì có thể quật ngã Nhiếp Nhiên, bà ta vẫn tiếp tục gây chia rẽ, “Tôi cảm thấy, ông đừng lơ là chuyện này. Ông nghĩ mà xem, Tết năm nay Nhiếp Nhiên không về nhà, lại còn lang thang một vòng ở thành phố A, lần này làm nhiệm vụ nó cũng không có mặt, tôi cứ cảm thấy có vấn đề. Chờ ông khỏi bệnh rồi, ông vẫn nên đến đơn vị bên đó một chuyến đích thân kiểm tra mới tương đối yên tâm.”
Nhiếp Thành Thắng cảm thấy bà ta nói có lý bèn gật đầu.
Nhiếp Nhiên thật sự khiến người ta cảm thấy kỳ lạ.
Diệp Trân nhìn thấy ông ta đồng ý, đáy mắt thoáng qua vẻ vui mừng, càng hăng say nói: “Ông nhất định phải đích thân đi xem, đừng để nó làm ra chuyện gì không nên làm, liên lụy đến thanh danh của nhà họ Nhiếp chúng ta.”
Vừa nhắc tới thanh danh của nhà họ Nhiếp, Nhiếp Thành Thắng lập tức không còn bất cứ do dự gì nữa, đáy mắt ông ta lạnh như băng, “Ừm, tôi sẽ đi một chuyến.”
Ông ta không thể đem nhà họ Nhiếp ra đánh cược được.