Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-207
Chương 207: Bắt đầu trò hay. Nụ hôn ở vườn hoa (2)
*Chương có nội dung hình ảnh
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
1hiếp Nhiên còn chưa kịp phản ứng lại thì đã bị cô ta lôi ra ngoài.
Vệ Vi lái xe đưa cô đi chọn quần áo. Lúc xe dừng lại, Nhiếp Nhiên vừa nhìn đã nhận ra đây là cửa hàng lần trước Hoắc Hoành từng đưa cô tới.
Hai người bước vào trong, cảnh tượng trong cửa hàng vẫn vậy. Một đám người đứng chờ ở cửa, nhìn thấy cô và Vệ Vi xuất hiện, lập tức cúi người hô một tiếng: “Chào cô Diệp.”
Vì ngại có Vệ Vi ở đây, Nhiếp Nhiên chỉ có thể giả bộ rất sợ hãi, trốn sau lưng Vệ Vi.
Vệ Vi cười ra vẻ an ủi vỗ tay cô, sau đó gọi quản lý cửa hàng đưa bọn họ vào trong.
Vẫn là căn phòng đó.
Chỉ là tất3cả quần áo bên trong đều đã đổi thành lễ phục dạ hội của phụ nữ, đủ kiểu đủ loại, hoàn toàn khác biệt với lần trước.
Có một vài bộ, cô từng vô tình nhìn thấy khi các đồng nghiệp nữ xem tạp chí, đều là kiểu dáng mới nhất mà ngay cả thị trường nước ngoài còn chưa có.
“Cái váy này thế nào?” Vệ Vi chọn được một chiếc váy dài màu trắng trong số rất nhiều váy kia đưa cho Nhiếp Nhiên xem.
Nhiếp Nhiên nhìn cái váy dài ôm ngực không tay kia, nghĩ tới vết thương bị đạn xẹt qua còn chưa lành của mình, cô liền lắc đầu, “Lộ quá.”
“Vậy cái này?” Ngay sau đó, Vệ Vi lại chọn ra một cái váy xòe màu hồng phấn trong2đống váy kia.
Nhiếp Nhiên vừa nhìn thấy kiểu dáng đó, nhất thời rùng mình.
“Tôi muốn cái nào kín đáo một chút.”
Trên cánh tay cô vẫn còn băng bó, mặc những loại tay ngắn, không tay này rất dễ bị người khác phát hiện, vậy nên dài tay sẽ tốt hơn.
Nhưng Vệ Vi lại nghĩ tới bộ váy mà lần trước Nhiếp Nhiên mặc ở nhà ngài Rorth, đẹp thì có đẹp, nhưng khuôn mặt và mái tóc đó phối hợp với bộ váy, thật sự không hợp một chút nào.
“Không phải cô vẫn muốn giống lần trước, ăn mặc thành bộ dạng quái quỷ đó đấy chứ?”
Nhiếp Nhiên nghiêng đầu, yếu ớt nhắc một câu, “Là Hoắc Nhị thiếu chọn cho tôi đó.”
Vệ Vi lập tức bụm miệng, nhìn quản lý cửa1hàng đứng cách đó không xa. Sau khi xác nhận ông ta không nghe thấy gì, lúc này cô ta mới thấp giọng hỏi: “Không phải chứ? Tạo hình hôm đó là Hoắc Nhị thiếu thiết kế cho cô sao?”
Là con mắt thẩm mỹ của Hoắc Nhị thiếu có vấn đề, hay là đây là kiểu dáng hot ở nước ngoài nhỉ?
Sau khi đẩy hết toàn bộ tội danh cho Hoắc Hoành, Nhiếp Nhiên chọn ra được một chiếc váy dài màu xám khói trong đám váy đẹp đẽ kia.
“Vậy nên, không thể mặc lộ như thế kia được, tôi thấy chiếc váy hở vai có phần tay phối ren này rất được, chị Vi thấy thế nào?”
Vừa hay có thể che đi băng gạc, hơn nữa màu sắc cũng thật sự1khiến cô thấy thoải mái.
Vệ Vi nhìn kĩ, gật đầu, “Ừm, nếu như theo thẩm mỹ của Hoắc Nhị thiếu, thì bộ này thật sự không tệ.”
Chiếc váy này không quá chói mắt, lại toát ra vẻ lạnh lùng, độc đáo. Nhìn tổng thể thì nó còn trông thú vị hơn chiếc váy màu trắng và màu hồng nhiều.
“Vậy tôi đi thay đây.” Nhiếp Nhiên ướm lên ngực thử độ dài ngắn của váy, không quá dài, đi giày cao lên cũng sẽ không vấp ngã.
*Chương có nội dung hình ảnh
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Vệ Vi lái xe đưa cô đi chọn quần áo. Lúc xe dừng lại, Nhiếp Nhiên vừa nhìn đã nhận ra đây là cửa hàng lần trước Hoắc Hoành từng đưa cô tới.
Hai người bước vào trong, cảnh tượng trong cửa hàng vẫn vậy. Một đám người đứng chờ ở cửa, nhìn thấy cô và Vệ Vi xuất hiện, lập tức cúi người hô một tiếng: “Chào cô Diệp.”
Vì ngại có Vệ Vi ở đây, Nhiếp Nhiên chỉ có thể giả bộ rất sợ hãi, trốn sau lưng Vệ Vi.
Vệ Vi cười ra vẻ an ủi vỗ tay cô, sau đó gọi quản lý cửa hàng đưa bọn họ vào trong.
Vẫn là căn phòng đó.
Chỉ là tất3cả quần áo bên trong đều đã đổi thành lễ phục dạ hội của phụ nữ, đủ kiểu đủ loại, hoàn toàn khác biệt với lần trước.
Có một vài bộ, cô từng vô tình nhìn thấy khi các đồng nghiệp nữ xem tạp chí, đều là kiểu dáng mới nhất mà ngay cả thị trường nước ngoài còn chưa có.
“Cái váy này thế nào?” Vệ Vi chọn được một chiếc váy dài màu trắng trong số rất nhiều váy kia đưa cho Nhiếp Nhiên xem.
Nhiếp Nhiên nhìn cái váy dài ôm ngực không tay kia, nghĩ tới vết thương bị đạn xẹt qua còn chưa lành của mình, cô liền lắc đầu, “Lộ quá.”
“Vậy cái này?” Ngay sau đó, Vệ Vi lại chọn ra một cái váy xòe màu hồng phấn trong2đống váy kia.
Nhiếp Nhiên vừa nhìn thấy kiểu dáng đó, nhất thời rùng mình.
“Tôi muốn cái nào kín đáo một chút.”
Trên cánh tay cô vẫn còn băng bó, mặc những loại tay ngắn, không tay này rất dễ bị người khác phát hiện, vậy nên dài tay sẽ tốt hơn.
Nhưng Vệ Vi lại nghĩ tới bộ váy mà lần trước Nhiếp Nhiên mặc ở nhà ngài Rorth, đẹp thì có đẹp, nhưng khuôn mặt và mái tóc đó phối hợp với bộ váy, thật sự không hợp một chút nào.
“Không phải cô vẫn muốn giống lần trước, ăn mặc thành bộ dạng quái quỷ đó đấy chứ?”
Nhiếp Nhiên nghiêng đầu, yếu ớt nhắc một câu, “Là Hoắc Nhị thiếu chọn cho tôi đó.”
Vệ Vi lập tức bụm miệng, nhìn quản lý cửa1hàng đứng cách đó không xa. Sau khi xác nhận ông ta không nghe thấy gì, lúc này cô ta mới thấp giọng hỏi: “Không phải chứ? Tạo hình hôm đó là Hoắc Nhị thiếu thiết kế cho cô sao?”
Là con mắt thẩm mỹ của Hoắc Nhị thiếu có vấn đề, hay là đây là kiểu dáng hot ở nước ngoài nhỉ?
Sau khi đẩy hết toàn bộ tội danh cho Hoắc Hoành, Nhiếp Nhiên chọn ra được một chiếc váy dài màu xám khói trong đám váy đẹp đẽ kia.
“Vậy nên, không thể mặc lộ như thế kia được, tôi thấy chiếc váy hở vai có phần tay phối ren này rất được, chị Vi thấy thế nào?”
Vừa hay có thể che đi băng gạc, hơn nữa màu sắc cũng thật sự1khiến cô thấy thoải mái.
Vệ Vi nhìn kĩ, gật đầu, “Ừm, nếu như theo thẩm mỹ của Hoắc Nhị thiếu, thì bộ này thật sự không tệ.”
Chiếc váy này không quá chói mắt, lại toát ra vẻ lạnh lùng, độc đáo. Nhìn tổng thể thì nó còn trông thú vị hơn chiếc váy màu trắng và màu hồng nhiều.
“Vậy tôi đi thay đây.” Nhiếp Nhiên ướm lên ngực thử độ dài ngắn của váy, không quá dài, đi giày cao lên cũng sẽ không vấp ngã.