Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-220
Chương 220: Hồng môn yến. Cô ấy là vợ chưa cưới của tôi (6)
*Chương có nội dung hình ảnh
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Mà Hoắc Hoành vốn dĩ vẫn đang ngồi mỉm cười bình thản, sau khi thấy ảnh trên mặt bàn thì trong ánh mắt hiện lên một chút hoảng hốt, mặc dù chỉ là lướt qua rất nhanh.
Đáng tiếc vẫn bị Hoắc Mân tóm được. Điều này khiến cho trong lòng hắn càng thêm chắc chắn thân phận của Hoắc Hoành là giả!
“Tôi tới quán cơm đương nhiên là để ăn cơm rồi.” Hoắc Hoành vẫn cố tỏ vẻ thong dong trấn định.
Hoắc Mân cười lạnh như nghe thấy chuyện rất nực cười, “Em đường đường là Nhị thiếu gia của Hoắc gia, mà lại tới nơi như thế này ăn cơm ư?”
Đây có phải là bị dồn vào đường cùng nên bị loạn3rồi không?
Hoắc Mân quan sát ánh mắt hoang mang lo lắng của Hoắc Hoành, chỉ cảm thấy cực kì vui vẻ.
Mười năm qua, hắn đã chịu đủ cái kiểu cười bình thản kia rồi, khó lắm mới được nhìn thấy dáng vẻ cuống quýt này của Hoắc Hoành, chỉ muốn nhìn lâu hơn một chút.
“Hồi bé, tôi thường tới những nơi như thế này. Với tôi mà nói, chuyện này không có gì không ổn cả.” Hoắc Hoành ở bên kia lại tìm cho mình một lý do nghe không có chút sức thuyết phục nào.
“Thế ư? Nếu chỉ là tới ăn cơm, vậy ám hiệu trên thực đơn kia là gì?” Hoắc Mân đẩy quyển thực đơn có vẽ ám hiệu tới2trước mặt Hoắc Hoành.
Nhiếp Nhiên vừa nhìn thấy quyển thực đơn quen thuộc này thì lập tức bừng tỉnh hiểu ra.
Thì ra, người muốn giết cô lúc trước là đàn em của Hoắc Mân rồi.
Xem ra lần này, Hoắc Mân đã chuẩn bị rất kĩ lưỡng.
Hoắc Hoành đẩy gọng kính, cười nhã nhặn, “Tôi chỉ đi ăn cơm thôi mà, có phải anh Cả đã nghĩ quá nhiều rồi không?”
“Cậu nghĩ tôi là đồ ngốc à? Ngay cả ám hiệu mà cũng không phân biệt được chắc?” Hoắc Mân cười lạnh lùng, chất vấn lại: “Còn nữa, cậu có thể nói cho tôi biết ‘cô ấy’ được viết trong ám hiệu này là ai không?”
“Tôi không biết anh Cả đang muốn nói gì,1có phải anh đang hiểu lầm gì rồi không?” Hoắc Hoành một mực chắc chắn đây chỉ là hiểu lầm, cũng không cố tình giải thích để chứng minh mình trong sạch.
Lão Nhị cầm quyển thực đơn kia lên, nhìn kĩ, sau đó gật đầu xác nhận: “Đây đúng là ám hiệu rồi.”
Lão Ngũ ở bên cạnh nhanh nhạy chớp lấy thời cơ, lập tức đứng về phía Hoắc Mân, trầm giọng nói: “A Hoành, cháu không định giải thích gì sao?”
“Cháu không có gì để giải thích cho bức ảnh đó cả, còn về thực đơn, cháu nghĩ cái này mà cũng có thể coi là chứng cứ ư? Loại chứng cứ này lúc nào cũng có thể làm giả được ngay1mà.”
Một câu nói của Hoắc Hoành khiến mọi người không khỏi gật đầu đồng tình.
Đúng thế, ám hiệu trên thực đơn là ám hiệu rất thường dùng, một tên lâu la nho nhỏ bất kì cũng có thể viết ra được, chỉ dựa vào đó thì đúng là không thể đưa ra phán đoán gì được.
“Tôi biết ngay là cậu sẽ nói như thế, cho nên tôi đã cố ý cho gọi người phục vụ của quán cơm tới đây!” Hoắc Mân tỏ vẻ mình đã sớm có chuẩn bị rồi, sau đó nói với người đứng phía sau mình, “Gọi tên phục vụ kia vào đây cho tôi.”
Sau khi nghe thấy phải đối chất với người của cửa hàng, rốt cuộc Hoắc1Hoành cũng không thể bình tĩnh được nữa.
*Chương có nội dung hình ảnh
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Đáng tiếc vẫn bị Hoắc Mân tóm được. Điều này khiến cho trong lòng hắn càng thêm chắc chắn thân phận của Hoắc Hoành là giả!
“Tôi tới quán cơm đương nhiên là để ăn cơm rồi.” Hoắc Hoành vẫn cố tỏ vẻ thong dong trấn định.
Hoắc Mân cười lạnh như nghe thấy chuyện rất nực cười, “Em đường đường là Nhị thiếu gia của Hoắc gia, mà lại tới nơi như thế này ăn cơm ư?”
Đây có phải là bị dồn vào đường cùng nên bị loạn3rồi không?
Hoắc Mân quan sát ánh mắt hoang mang lo lắng của Hoắc Hoành, chỉ cảm thấy cực kì vui vẻ.
Mười năm qua, hắn đã chịu đủ cái kiểu cười bình thản kia rồi, khó lắm mới được nhìn thấy dáng vẻ cuống quýt này của Hoắc Hoành, chỉ muốn nhìn lâu hơn một chút.
“Hồi bé, tôi thường tới những nơi như thế này. Với tôi mà nói, chuyện này không có gì không ổn cả.” Hoắc Hoành ở bên kia lại tìm cho mình một lý do nghe không có chút sức thuyết phục nào.
“Thế ư? Nếu chỉ là tới ăn cơm, vậy ám hiệu trên thực đơn kia là gì?” Hoắc Mân đẩy quyển thực đơn có vẽ ám hiệu tới2trước mặt Hoắc Hoành.
Nhiếp Nhiên vừa nhìn thấy quyển thực đơn quen thuộc này thì lập tức bừng tỉnh hiểu ra.
Thì ra, người muốn giết cô lúc trước là đàn em của Hoắc Mân rồi.
Xem ra lần này, Hoắc Mân đã chuẩn bị rất kĩ lưỡng.
Hoắc Hoành đẩy gọng kính, cười nhã nhặn, “Tôi chỉ đi ăn cơm thôi mà, có phải anh Cả đã nghĩ quá nhiều rồi không?”
“Cậu nghĩ tôi là đồ ngốc à? Ngay cả ám hiệu mà cũng không phân biệt được chắc?” Hoắc Mân cười lạnh lùng, chất vấn lại: “Còn nữa, cậu có thể nói cho tôi biết ‘cô ấy’ được viết trong ám hiệu này là ai không?”
“Tôi không biết anh Cả đang muốn nói gì,1có phải anh đang hiểu lầm gì rồi không?” Hoắc Hoành một mực chắc chắn đây chỉ là hiểu lầm, cũng không cố tình giải thích để chứng minh mình trong sạch.
Lão Nhị cầm quyển thực đơn kia lên, nhìn kĩ, sau đó gật đầu xác nhận: “Đây đúng là ám hiệu rồi.”
Lão Ngũ ở bên cạnh nhanh nhạy chớp lấy thời cơ, lập tức đứng về phía Hoắc Mân, trầm giọng nói: “A Hoành, cháu không định giải thích gì sao?”
“Cháu không có gì để giải thích cho bức ảnh đó cả, còn về thực đơn, cháu nghĩ cái này mà cũng có thể coi là chứng cứ ư? Loại chứng cứ này lúc nào cũng có thể làm giả được ngay1mà.”
Một câu nói của Hoắc Hoành khiến mọi người không khỏi gật đầu đồng tình.
Đúng thế, ám hiệu trên thực đơn là ám hiệu rất thường dùng, một tên lâu la nho nhỏ bất kì cũng có thể viết ra được, chỉ dựa vào đó thì đúng là không thể đưa ra phán đoán gì được.
“Tôi biết ngay là cậu sẽ nói như thế, cho nên tôi đã cố ý cho gọi người phục vụ của quán cơm tới đây!” Hoắc Mân tỏ vẻ mình đã sớm có chuẩn bị rồi, sau đó nói với người đứng phía sau mình, “Gọi tên phục vụ kia vào đây cho tôi.”
Sau khi nghe thấy phải đối chất với người của cửa hàng, rốt cuộc Hoắc1Hoành cũng không thể bình tĩnh được nữa.