Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-233
Chương 233: Từng bước mắc bẫy. Xác định giao dịch (1)
*Chương có nội dung hình ảnh
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
1ăm đó, Hoắc Hoành cứu cô ta cũng chỉ là vì muốn tìm một cái cọc ngầm cắm bên cạnh Hoắc Mân mà thôi, vừa hay cô ta bị người cha nợ nần cờ bạc của mình bán đi nên mới đưa tay ra giúp.
Nhưng mà không ngờ, Hà Úy Giai ở bên cạnh Hoắc Mân bao nhiêu năm như thế, cuối cùng lại hết sức được hắn yêu chiều.
Thực ra, vốn dĩ Hoắc Hoành muốn cô ta trở thành trợ lý của Hoắc Mân, không ngờ vì hoàn thành nhiệm vụ mà cô ta không tiếc lên giường với hắn luôn.
Chuyện này trước kia anh ta cũng đã nói với ông chủ, ông chủ cũng đã từng lén làm gì đó. Nhưng phải công3nhận Hà Úy Giai này rất có năng lực, bám chặt được Hoắc Mân suốt năm năm trời, bám chặt tới mức khiến Hoắc Mân chưa từng thay đổi bạn gái.
Hà Úy Giai lắc đầu, “Không, tôi không muốn đi.”
A Hổ nhìn cô ta, người phụ nữ này thật sự không biết nên nói là quá cứng đầu hay quá si tình nữa.
Anh ta cất chi phiếu đi, đứng lên nói: “Nhị thiếu nói, nếu không thể thuyết phục được cô, vậy thì cô đi cùng Hoắc Mân đi, ra nước ngoài giám sát hắn.”
“Tôi biết rồi.” Hà Úy Giai gật đầu, nhưng chân vẫn cứ chôn chặt tại chỗ.
A Hổ nhìn dáng vẻ do dự của cô ta liền hỏi: “Còn việc gì sao?”
Do2dự một chút, Hà Úy Giai hơi khẩn trương, ấp úng hỏi: “Tôi... tôi có thể gặp Nhị thiếu một lần không?”
“Không thể.”
“Vậy có thể cho tôi được nói với Nhị thiếu mấy câu không?”
“Cũng không thể.”
Nghe A Hổ từ chối không một chút chần chừ, đôi mắt Hà Úy Giai vốn dĩ còn có một chút ánh sáng chờ mong lập tức tắt ngúm.
Hà Úy Giai khẽ gật đầu, cười khổ: “Tôi biết rồi, là tôi si tâm vọng tưởng.”
Năm năm qua, cô ta chưa từng gặp lại Hoắc Hoành lần nào. Tuy rằng cô ta biết thừa mình chỉ là một quân cờ với Hoắc Hoành, nhưng cô ta vẫn hi vọng có lẽ sẽ có một ngày được gặp lại anh.
Vì hi1vọng này mà cô ta đã nghĩ hết mọi cách để hoàn thành nhiệm vụ tốt nhất, chỉ cần có thể nhìn anh một lần mà thôi.
A Hổ thấy cô ta có vẻ nản lòng thì không nhịn được nhắc nhở một câu: “Cô, tự giải quyết cho tốt.”
“Cảm ơn.”
Anh ta rời đi, để lại một mình Hà Úy Giai ở đó.
A Hổ nhanh chóng rời khỏi khu nhà hoang, lên xe rời đi.
Không bao lâu, anh ta về tới Hoắc thị.
Hoắc Hoành đang ngồi trong phòng họp. Mấy ngày nay, vì Hoắc Mân bị điều đi, công ty đột ngột thay đổi người quản lý nên từ cấp quản lý tới các nhân viên gần như đều không có thời gian nghỉ ngơi.
Mỗi ngày1đều mất quá nửa thời gian để họp hành.
Anh ta lẳng lặng đứng chờ ngoài cửa.
Rất nhanh, cửa phòng họp mở ra, Hoắc Hoành được trợ lý đẩy ra ngoài.
A Hổ lập tức đi tới, nhận lấy xe lăn, đẩy Hoắc Hoành đi về phía văn phòng Tổng giám đốc: “Nhị thiếu, mọi chuyện đã sắp xếp xong hết rồi.”
“Ừ, tôi biết rồi.” Hoắc Hoành chậm rãi nhắm hai mắt lại.
*Chương có nội dung hình ảnh
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Nhưng mà không ngờ, Hà Úy Giai ở bên cạnh Hoắc Mân bao nhiêu năm như thế, cuối cùng lại hết sức được hắn yêu chiều.
Thực ra, vốn dĩ Hoắc Hoành muốn cô ta trở thành trợ lý của Hoắc Mân, không ngờ vì hoàn thành nhiệm vụ mà cô ta không tiếc lên giường với hắn luôn.
Chuyện này trước kia anh ta cũng đã nói với ông chủ, ông chủ cũng đã từng lén làm gì đó. Nhưng phải công3nhận Hà Úy Giai này rất có năng lực, bám chặt được Hoắc Mân suốt năm năm trời, bám chặt tới mức khiến Hoắc Mân chưa từng thay đổi bạn gái.
Hà Úy Giai lắc đầu, “Không, tôi không muốn đi.”
A Hổ nhìn cô ta, người phụ nữ này thật sự không biết nên nói là quá cứng đầu hay quá si tình nữa.
Anh ta cất chi phiếu đi, đứng lên nói: “Nhị thiếu nói, nếu không thể thuyết phục được cô, vậy thì cô đi cùng Hoắc Mân đi, ra nước ngoài giám sát hắn.”
“Tôi biết rồi.” Hà Úy Giai gật đầu, nhưng chân vẫn cứ chôn chặt tại chỗ.
A Hổ nhìn dáng vẻ do dự của cô ta liền hỏi: “Còn việc gì sao?”
Do2dự một chút, Hà Úy Giai hơi khẩn trương, ấp úng hỏi: “Tôi... tôi có thể gặp Nhị thiếu một lần không?”
“Không thể.”
“Vậy có thể cho tôi được nói với Nhị thiếu mấy câu không?”
“Cũng không thể.”
Nghe A Hổ từ chối không một chút chần chừ, đôi mắt Hà Úy Giai vốn dĩ còn có một chút ánh sáng chờ mong lập tức tắt ngúm.
Hà Úy Giai khẽ gật đầu, cười khổ: “Tôi biết rồi, là tôi si tâm vọng tưởng.”
Năm năm qua, cô ta chưa từng gặp lại Hoắc Hoành lần nào. Tuy rằng cô ta biết thừa mình chỉ là một quân cờ với Hoắc Hoành, nhưng cô ta vẫn hi vọng có lẽ sẽ có một ngày được gặp lại anh.
Vì hi1vọng này mà cô ta đã nghĩ hết mọi cách để hoàn thành nhiệm vụ tốt nhất, chỉ cần có thể nhìn anh một lần mà thôi.
A Hổ thấy cô ta có vẻ nản lòng thì không nhịn được nhắc nhở một câu: “Cô, tự giải quyết cho tốt.”
“Cảm ơn.”
Anh ta rời đi, để lại một mình Hà Úy Giai ở đó.
A Hổ nhanh chóng rời khỏi khu nhà hoang, lên xe rời đi.
Không bao lâu, anh ta về tới Hoắc thị.
Hoắc Hoành đang ngồi trong phòng họp. Mấy ngày nay, vì Hoắc Mân bị điều đi, công ty đột ngột thay đổi người quản lý nên từ cấp quản lý tới các nhân viên gần như đều không có thời gian nghỉ ngơi.
Mỗi ngày1đều mất quá nửa thời gian để họp hành.
Anh ta lẳng lặng đứng chờ ngoài cửa.
Rất nhanh, cửa phòng họp mở ra, Hoắc Hoành được trợ lý đẩy ra ngoài.
A Hổ lập tức đi tới, nhận lấy xe lăn, đẩy Hoắc Hoành đi về phía văn phòng Tổng giám đốc: “Nhị thiếu, mọi chuyện đã sắp xếp xong hết rồi.”
“Ừ, tôi biết rồi.” Hoắc Hoành chậm rãi nhắm hai mắt lại.