Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-242
Chương 242: Đen ăn đen. Để lại hậu chiêu (1)
*Chương có nội dung hình ảnh
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
1iệu có phải còn hậu chiêu gì không?
Trong chốc lát, Nhiếp Nhiên không thể nào đoán nổi suy nghĩ trong lòng anh ta.
Hoắc Hoành ngồi đối diện đột nhiên buông chén trà trong tay xuống, nói: “Tôi còn có việc, đi trước đã nhé!”
Thế là xong rồi ư?
Nhiếp Nhiên nhìn anh tự đẩy xe lăn của mình đi ra ngoài cửa thì lập tức tỉnh táo lại, tiến lên giúp anh, “Ồ, vậy tôi không giữ ngài Hoắc nữa.”
Nhưng ngay khi tay cô vừa đặt lên xe lăn, Hoắc Hoành đột nhiên túm mạnh lấy tay cô, kéo cô vào lòng mình.
Nhiếp Nhiên vì bị bất ngờ nên rơi thẳng vào vòng tay anh.
Cô ngồi trên đùi anh, hai người cứ thế bốn mắt nhìn nhau.
Không phải người này lại muốn đùa giỡn lưu manh đấy chứ!
“Ngài Hoắc, ngài muốn làm gì hả?” Cô nhìn anh đầy cảnh giác, toàn3thân cứng đờ, giống như một con mèo hoang đang xù lông.
Hoắc Hoành nhìn cô mấy giây rồi mới thả lỏng tay ra, “Tôi quên mất chưa tính sổ với sự nhỏ mọn lần trước của em trong vườn hoa. Bỏ đi, tạm thời tha cho em.”
Nhiếp Nhiên đứng lên khỏi đùi anh, đi ra mở cửa, mặt không đổi sắc ý bảo anh rời đi.
“Đúng là không đáng yêu.” Hoắc Hoành bật cười lắc đầu, tự đẩy xe lăn ra ngoài.
A Hổ ngồi trong xe thấy Nhị thiếu một mình đi xuống thì lập tức xuống xe tới đón, đưa anh vào trong xe. Xe chậm rãi ra khỏi khu chung cư.
Nhiếp Nhiên đứng bên cửa sổ, lạnh lùng nhìn theo chiếc xe rời đi.
Tạm thời tha cho cô ư? Ha! Có quỷ mới tin!
Người không đạt được mục đích sẽ không bỏ qua như Hoắc Hoành sao có2thể bỏ dở giữa chừng được chứ?
Rõ ràng cô cảm nhận được chỗ mà tay anh ta túm cánh tay cô chính là chỗ duy nhất bị tay áo che khuất ngày hôm đó.
Anh ta đang kiểm tra xem người đàn ông lần trước nói có đúng không!
Gã đàn ông xấu xa chết tiệt này đúng là quá cẩn thận!
May mà vết thương của mình sau khi được Lệ Xuyên Lâm băng bó kịp thời, mấy ngày nay đã lành kha khá rồi, không cần phải dùng băng gạc quấn lại nữa.
Cho dù anh ta có dùng sức túm như thế nào thì cũng sẽ không làm chảy máu được.
Coi như cô đã thoát được một kiếp này rồi.
Mà Hoắc Hoành ngồi ở trong xe ngắm nhìn đường phố bên ngoài, nét mặt có phần hơi nặng nề.
Lúc đó, cô mặc váy bó sát người như thế, nếu có băng1gạc thì nhất định sẽ bị nhìn ra ngay, có thể loại bỏ khả năng cô bị thương trên người. Còn cánh tay, tuy rằng vừa rồi anh đã tự mình kiểm tra, nhưng nhiều ngày trôi qua như thế, có khi vết thương cũng đã khép miệng rồi cũng nên.
Cho nên, nếu thật sự là cô...
Chết tiệt, không ngờ lại là vết thương do súng!
Lúc đó khi nghe thấy điều này, anh chỉ muốn dùng dao đâm chết tên kia ngay tại chỗ!
“Nhị thiếu, có phải nên đưa cô Diệp về nhà một chuyến không?” A Hổ thấy Nhị thiếu vì Diệp Lan mà ba phen bốn bận phá bỏ giới hạn của chính mình, thậm chí còn cho cô cả cái danh hiệu vợ chưa cưới của Nhị thiếu thì không khỏi cẩn thận dò hỏi.
Hoắc Hoành quay đầu nhìn A Hổ, “Từ khi nào mà việc của1tôi lại do cậu làm chủ hả?”
*Chương có nội dung hình ảnh
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Trong chốc lát, Nhiếp Nhiên không thể nào đoán nổi suy nghĩ trong lòng anh ta.
Hoắc Hoành ngồi đối diện đột nhiên buông chén trà trong tay xuống, nói: “Tôi còn có việc, đi trước đã nhé!”
Thế là xong rồi ư?
Nhiếp Nhiên nhìn anh tự đẩy xe lăn của mình đi ra ngoài cửa thì lập tức tỉnh táo lại, tiến lên giúp anh, “Ồ, vậy tôi không giữ ngài Hoắc nữa.”
Nhưng ngay khi tay cô vừa đặt lên xe lăn, Hoắc Hoành đột nhiên túm mạnh lấy tay cô, kéo cô vào lòng mình.
Nhiếp Nhiên vì bị bất ngờ nên rơi thẳng vào vòng tay anh.
Cô ngồi trên đùi anh, hai người cứ thế bốn mắt nhìn nhau.
Không phải người này lại muốn đùa giỡn lưu manh đấy chứ!
“Ngài Hoắc, ngài muốn làm gì hả?” Cô nhìn anh đầy cảnh giác, toàn3thân cứng đờ, giống như một con mèo hoang đang xù lông.
Hoắc Hoành nhìn cô mấy giây rồi mới thả lỏng tay ra, “Tôi quên mất chưa tính sổ với sự nhỏ mọn lần trước của em trong vườn hoa. Bỏ đi, tạm thời tha cho em.”
Nhiếp Nhiên đứng lên khỏi đùi anh, đi ra mở cửa, mặt không đổi sắc ý bảo anh rời đi.
“Đúng là không đáng yêu.” Hoắc Hoành bật cười lắc đầu, tự đẩy xe lăn ra ngoài.
A Hổ ngồi trong xe thấy Nhị thiếu một mình đi xuống thì lập tức xuống xe tới đón, đưa anh vào trong xe. Xe chậm rãi ra khỏi khu chung cư.
Nhiếp Nhiên đứng bên cửa sổ, lạnh lùng nhìn theo chiếc xe rời đi.
Tạm thời tha cho cô ư? Ha! Có quỷ mới tin!
Người không đạt được mục đích sẽ không bỏ qua như Hoắc Hoành sao có2thể bỏ dở giữa chừng được chứ?
Rõ ràng cô cảm nhận được chỗ mà tay anh ta túm cánh tay cô chính là chỗ duy nhất bị tay áo che khuất ngày hôm đó.
Anh ta đang kiểm tra xem người đàn ông lần trước nói có đúng không!
Gã đàn ông xấu xa chết tiệt này đúng là quá cẩn thận!
May mà vết thương của mình sau khi được Lệ Xuyên Lâm băng bó kịp thời, mấy ngày nay đã lành kha khá rồi, không cần phải dùng băng gạc quấn lại nữa.
Cho dù anh ta có dùng sức túm như thế nào thì cũng sẽ không làm chảy máu được.
Coi như cô đã thoát được một kiếp này rồi.
Mà Hoắc Hoành ngồi ở trong xe ngắm nhìn đường phố bên ngoài, nét mặt có phần hơi nặng nề.
Lúc đó, cô mặc váy bó sát người như thế, nếu có băng1gạc thì nhất định sẽ bị nhìn ra ngay, có thể loại bỏ khả năng cô bị thương trên người. Còn cánh tay, tuy rằng vừa rồi anh đã tự mình kiểm tra, nhưng nhiều ngày trôi qua như thế, có khi vết thương cũng đã khép miệng rồi cũng nên.
Cho nên, nếu thật sự là cô...
Chết tiệt, không ngờ lại là vết thương do súng!
Lúc đó khi nghe thấy điều này, anh chỉ muốn dùng dao đâm chết tên kia ngay tại chỗ!
“Nhị thiếu, có phải nên đưa cô Diệp về nhà một chuyến không?” A Hổ thấy Nhị thiếu vì Diệp Lan mà ba phen bốn bận phá bỏ giới hạn của chính mình, thậm chí còn cho cô cả cái danh hiệu vợ chưa cưới của Nhị thiếu thì không khỏi cẩn thận dò hỏi.
Hoắc Hoành quay đầu nhìn A Hổ, “Từ khi nào mà việc của1tôi lại do cậu làm chủ hả?”