Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-367
Chương 367: Không hổ là người nhà họ nhiếp (2)
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Có chuyện gì thế?” Nhiếp Thành Thắng thấy Lâm Hoài đứng im ở cửa không nhúc nhích, không nhịn được hỏi.
“À, sư đoàn trưởng, tôi đột nhiên có cái nhìn khác về kế hoạch diễn tập lần này.” Lâm Hoài đưa tài liệu tới.
Nhiếp Thành Thắng nhận lấy lật mấy trang rồi chỉ phòng làm việc: “Đi vào nói đi.”
“Rõ!”
Lúc hai người bọn họ đóng cửa phòng làm việc lại trao đổi nội dung diễn tập lần này, Dương Thụ vừa vội vàng rời khỏi tòa nhà hành chính lại bị mấy anh em của mình khống chế.
“Dương Thụ, cậu định đi đâu, cậu đừng có kích động!” Ngô Sướng ôm chặt eo anh ta, không cho anh ta đi về phía trước nửa bước.
Dương Thụ không giãy ra được, vừa giận vừa tức gầm nhẹ, “Tôi muốn đi thăm Nhiếp Nhiên!” Ngô Sướng ngẩn ra, sau khi hoàn hồn lại, tức giận buông anh ta ra, “Sao cậu không nói sớm?” Một đám người theo Dương Thụ xông vào trong phòng ăn.
Lúc bọn họ đi vào, phòng ăn đã dừng cấp cơm, bên trong không có một ai.
Bọn họ đứng ở cửa sổ phòng ăn xem bên trong có bóng dáng Nhiếp Nhiên hay không.
May mắn là lần này đã nhìn thấy rồi.
Dương Thụ mới vừa toét miệng muốn gọi Nhiếp Nhiên trong cửa sổ, nhưng một giây tiếp theo, nụ cười trên mặt và lời nói của anh ta lập tức bị dừng lại.
Bởi vì, Nhiếp Nhiên đang khom người lau nhà.
Cô mặc tạp dề nhựa màu đen của lớp cấp dưỡng, chân đi giày đi mưa, rõ ràng quần áo và giày kia không vừa với cô, tạp dề gần như sắp chạm tới đất, giày to đến nỗi theo mỗi bước đi của cô lại run rẩy.
Dương Thụ mở ngay cánh cửa chưa bao giờ mở với bên ngoài trong phòng ăn ra, sau đó gọi người ở bên trong, “Nhiếp Nhiên!” Nhiếp Nhiên đứng thẳng người lên, kinh ngạc hỏi: “Sao mọi người lại đến đây?” Dương Thụ đi tới, giật lấy cây lau nhà trong tay cô, tức giận nói: “Cô làm sao thế hả? Trời lạnh như thế này sao cô phải lau nhà!” “Công việc của tôi chính là làm việc vặt, đương nhiên phải lau nhà rồi.” Nhiếp Nhiên lấy lại cây lau nhà từ trong tay anh ta: “Mọi người không nghỉ trưa à, tại sao lại tới đây?” Dương Thụ rất muốn nói mình ngồi ở phòng ăn mãi mà không thấy cô xuất hiện, tưởng là cô đau lòng tuyệt thực rồi, nhưng còn chưa nói ra, giọng lớp phó Vương đã truyền đến từ phía sau của bếp: “Nhiếp Nhiên, đã rửa xong bát chưa?”
Lúc này Nhiếp Nhiên mới nhớ ra mình còn có bát đũa chưa rửa, hít sâu một hơi nói với đám người Dương Thụ: “Tôi phải đi rửa bát đây, mọi người mau đi về đi.
Còn nữa, nhà bếp là nơi quan trọng, người không phận sự không được vào.” “Rửa cái rắm, ai thích rửa thì đi mà rửa! Cô đi theo tôi!” Dương Thụ lạnh mặt, ném cây lau nhà trong tay cô xuống đất, nắm tay cô đi ra ngoài.
Nữ binh của đội dự bị, cho dù luân lạc tới Quân khu 2 cũng không làm lính tạp vụ được!
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“À, sư đoàn trưởng, tôi đột nhiên có cái nhìn khác về kế hoạch diễn tập lần này.” Lâm Hoài đưa tài liệu tới.
Nhiếp Thành Thắng nhận lấy lật mấy trang rồi chỉ phòng làm việc: “Đi vào nói đi.”
“Rõ!”
Lúc hai người bọn họ đóng cửa phòng làm việc lại trao đổi nội dung diễn tập lần này, Dương Thụ vừa vội vàng rời khỏi tòa nhà hành chính lại bị mấy anh em của mình khống chế.
“Dương Thụ, cậu định đi đâu, cậu đừng có kích động!” Ngô Sướng ôm chặt eo anh ta, không cho anh ta đi về phía trước nửa bước.
Dương Thụ không giãy ra được, vừa giận vừa tức gầm nhẹ, “Tôi muốn đi thăm Nhiếp Nhiên!” Ngô Sướng ngẩn ra, sau khi hoàn hồn lại, tức giận buông anh ta ra, “Sao cậu không nói sớm?” Một đám người theo Dương Thụ xông vào trong phòng ăn.
Lúc bọn họ đi vào, phòng ăn đã dừng cấp cơm, bên trong không có một ai.
Bọn họ đứng ở cửa sổ phòng ăn xem bên trong có bóng dáng Nhiếp Nhiên hay không.
May mắn là lần này đã nhìn thấy rồi.
Dương Thụ mới vừa toét miệng muốn gọi Nhiếp Nhiên trong cửa sổ, nhưng một giây tiếp theo, nụ cười trên mặt và lời nói của anh ta lập tức bị dừng lại.
Bởi vì, Nhiếp Nhiên đang khom người lau nhà.
Cô mặc tạp dề nhựa màu đen của lớp cấp dưỡng, chân đi giày đi mưa, rõ ràng quần áo và giày kia không vừa với cô, tạp dề gần như sắp chạm tới đất, giày to đến nỗi theo mỗi bước đi của cô lại run rẩy.
Dương Thụ mở ngay cánh cửa chưa bao giờ mở với bên ngoài trong phòng ăn ra, sau đó gọi người ở bên trong, “Nhiếp Nhiên!” Nhiếp Nhiên đứng thẳng người lên, kinh ngạc hỏi: “Sao mọi người lại đến đây?” Dương Thụ đi tới, giật lấy cây lau nhà trong tay cô, tức giận nói: “Cô làm sao thế hả? Trời lạnh như thế này sao cô phải lau nhà!” “Công việc của tôi chính là làm việc vặt, đương nhiên phải lau nhà rồi.” Nhiếp Nhiên lấy lại cây lau nhà từ trong tay anh ta: “Mọi người không nghỉ trưa à, tại sao lại tới đây?” Dương Thụ rất muốn nói mình ngồi ở phòng ăn mãi mà không thấy cô xuất hiện, tưởng là cô đau lòng tuyệt thực rồi, nhưng còn chưa nói ra, giọng lớp phó Vương đã truyền đến từ phía sau của bếp: “Nhiếp Nhiên, đã rửa xong bát chưa?”
Lúc này Nhiếp Nhiên mới nhớ ra mình còn có bát đũa chưa rửa, hít sâu một hơi nói với đám người Dương Thụ: “Tôi phải đi rửa bát đây, mọi người mau đi về đi.
Còn nữa, nhà bếp là nơi quan trọng, người không phận sự không được vào.” “Rửa cái rắm, ai thích rửa thì đi mà rửa! Cô đi theo tôi!” Dương Thụ lạnh mặt, ném cây lau nhà trong tay cô xuống đất, nắm tay cô đi ra ngoài.
Nữ binh của đội dự bị, cho dù luân lạc tới Quân khu 2 cũng không làm lính tạp vụ được!