Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-393
Chương 393: Đánh cược - Trường quân đội (4)
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Con nghĩ ba vẫn nên nói chuyện với dì Nguyễn thì hơn. Tính dì Nguyễn vốn là thích mềm, không thích cứng.”
Hoắc Khải Lãng chỉ nhíu mày không nói, mãi một lúc sau mới nói với anh: “Con đi ra ngoài đi.”
“Vâng.” Hoắc Hoành quay xe lăn, đẩy ra ngoài.
Tuy nhiên, đúng lúc anh mở cửa để đi ra, Hoắc Khải Lãng lại thấp giọng nói một câu: “A Hoành, nay công ty đã giao cho con rồi, con đừng làm ta thất vọng. Nhớ kĩ, ta có thể cho con, cũng có thể hủy con.”
Câu cuối cùng cực kì nghiêm khắc, tay Hoắc Hoành hơi khựng lại, anh liếc mắt cười, “Ba yên tâm, con nhất định sẽ không phụ kỳ vọng của ba đâu.”
“Ừ.” Sau khi nghe thấy vậy, Hoắc Khải Lãng mới chịu nhắm mắt lại để nghỉ ngơi một chút.
“Đúng rồi, chiều nay anh Cả sẽ bay, ba có muốn đi tiễn không?” Hoắc Hoành đang định đóng cửa lại thì đột nhiên nghĩ ra chuyện này, hỏi rất chân thành.
“Con có hi vọng ta đi tiễn nó không?”
Hoắc Hoành tỏ vẻ anh em tình thâm, “Máu mủ ruột già, đương nhiên con mong là ba sẽ đi tiễn.”
Hoắc Khải Lãng cười lạnh, “Ta còn tưởng con đang tiếc là hôm đó ta không bắn chết nó chứ.”
“Sao ba lại nói như thế? Anh ấy là anh của con cơ mà.”
Một tiếng “anh” làm Hoắc Khải Lãng không khỏi mở mắt ra, ánh mắt quắc thước mang theo sự từng trải của thời gian.
“A Mân bất tài, không làm nên trò trống gì, quả thực không chịu nổi một đòn của con. Ta đã từng cảnh tỉnh nó phải để ý tới người bên cạnh, đáng tiếc nó lại không nghe. Từ xưa tới nay, thắng làm vua, thua làm giặc, nếu nó đã thua thì nó phải chịu hậu quả.”
Ông ta nói vậy là đang ám chỉ Hà Úy Giai ư?
“Con biết ạ!” Hoắc Hoành gật đầu mỉm cười.
Nhưng anh còn chưa kịp đóng cửa lại đã nghe thấy dưới lầu có tiếng phụ nữ ồn ào: “Người đâu, người đâu rồi!”
“Ai nói thế?”
Hoắc Khải Lãng vừa hỏi, A Hổ đã nhanh chóng từ đầu cầu thang đi tới, cung kính nói: “Là bà chủ tới đây.”
Còn chưa chờ Hoắc Hoành nói gì, Hoắc Khải Lãng đã đứng phắt dậy, hừ lạnh: “Hừ, bà ta tự mình tìm đến cửa đúng lúc lắm.”
Ông ta đi nhanh xuống, Liễu Phiêu Nhiên ở dưới lầu vừa nhìn thấy Hoắc Khải Lãng thì lập tức đi tới, hỏi: “Lão gia, vì sao ông lại đột nhiên muốn đuổi A Mân đi chứ?”
Mấy hôm trước, Hoắc Mân vừa về đến nhà, còn chưa kịp nói với bà ta câu nào thì đã bị một đám thuộc hạ đẩy vào phòng, sau đó còn có hai người canh giữ ngoài cửa.
Bà ta không thể vào đó được, càng không biết đã xảy ra chuyện gì.
Đến tận sáng sớm nay, Hoắc Mân bị đám người kia kéo ra ngoài, còn một vali hành lý.
Trong khoảng cách giữa lầu trên và lầu dưới, Hoắc Mân thều thào nói với bà ta rằng mình bị Hoắc Khải Lãng trục xuất ra nước ngoài, hơn nữa rất có khả năng cả đời sẽ không được trở về.
Điều này khiến bà ta vô cùng kinh hãi.
“Nó đã không còn là con tôi nữa.” Hoắc Khải Lãng lạnh lùng đáp một câu bằng giọng nói tàn khốc.
Liễu Phiêu Nhiên kinh ngạc trừng lớn hai mắt, “Cái gì? Lão gia, ông nói gì thế, A Mân là con trai ruột của ông kia mà!”
“Từ khi nó bắt đầu ra tay đánh người phụ nữ mà tôi yêu nhất thì nó đã không còn là con tôi nữa rồi.”
Ông ta có thể nhịn việc Hoắc Mân sinh sự trong công ty, ra tay với em trai ruột của mình vì những chuyện đó đều không động vào vảy ngược của ông ta. Thương trường như chiến trường, chỉ cần nó có thể khiến Hoắc Hoành ngã xuống thì tức là nó có bản lĩnh.
Nhưng mà ông ta không ngờ, vì muốn lật đổ Hoắc Hoành mà nó lại dám đánh người phụ nữ mà ông ta yêu bị thương.
Sao ông ta có thể nhịn nổi chứ!
Liễu Phiêu Nhiên kinh hãi hô nhỏ một tiếng: “Nguyễn Lương Nguyên?”
“Thì ra trí nhớ của bà cũng không tệ đâu, bao nhiêu năm như thế mà vẫn nhớ rõ bà ấy.” Hoắc Khải Lãng lạnh lùng nhìn bà ta, hơi thở trên người lại càng thêm nồng đậm.
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Hoắc Khải Lãng chỉ nhíu mày không nói, mãi một lúc sau mới nói với anh: “Con đi ra ngoài đi.”
“Vâng.” Hoắc Hoành quay xe lăn, đẩy ra ngoài.
Tuy nhiên, đúng lúc anh mở cửa để đi ra, Hoắc Khải Lãng lại thấp giọng nói một câu: “A Hoành, nay công ty đã giao cho con rồi, con đừng làm ta thất vọng. Nhớ kĩ, ta có thể cho con, cũng có thể hủy con.”
Câu cuối cùng cực kì nghiêm khắc, tay Hoắc Hoành hơi khựng lại, anh liếc mắt cười, “Ba yên tâm, con nhất định sẽ không phụ kỳ vọng của ba đâu.”
“Ừ.” Sau khi nghe thấy vậy, Hoắc Khải Lãng mới chịu nhắm mắt lại để nghỉ ngơi một chút.
“Đúng rồi, chiều nay anh Cả sẽ bay, ba có muốn đi tiễn không?” Hoắc Hoành đang định đóng cửa lại thì đột nhiên nghĩ ra chuyện này, hỏi rất chân thành.
“Con có hi vọng ta đi tiễn nó không?”
Hoắc Hoành tỏ vẻ anh em tình thâm, “Máu mủ ruột già, đương nhiên con mong là ba sẽ đi tiễn.”
Hoắc Khải Lãng cười lạnh, “Ta còn tưởng con đang tiếc là hôm đó ta không bắn chết nó chứ.”
“Sao ba lại nói như thế? Anh ấy là anh của con cơ mà.”
Một tiếng “anh” làm Hoắc Khải Lãng không khỏi mở mắt ra, ánh mắt quắc thước mang theo sự từng trải của thời gian.
“A Mân bất tài, không làm nên trò trống gì, quả thực không chịu nổi một đòn của con. Ta đã từng cảnh tỉnh nó phải để ý tới người bên cạnh, đáng tiếc nó lại không nghe. Từ xưa tới nay, thắng làm vua, thua làm giặc, nếu nó đã thua thì nó phải chịu hậu quả.”
Ông ta nói vậy là đang ám chỉ Hà Úy Giai ư?
“Con biết ạ!” Hoắc Hoành gật đầu mỉm cười.
Nhưng anh còn chưa kịp đóng cửa lại đã nghe thấy dưới lầu có tiếng phụ nữ ồn ào: “Người đâu, người đâu rồi!”
“Ai nói thế?”
Hoắc Khải Lãng vừa hỏi, A Hổ đã nhanh chóng từ đầu cầu thang đi tới, cung kính nói: “Là bà chủ tới đây.”
Còn chưa chờ Hoắc Hoành nói gì, Hoắc Khải Lãng đã đứng phắt dậy, hừ lạnh: “Hừ, bà ta tự mình tìm đến cửa đúng lúc lắm.”
Ông ta đi nhanh xuống, Liễu Phiêu Nhiên ở dưới lầu vừa nhìn thấy Hoắc Khải Lãng thì lập tức đi tới, hỏi: “Lão gia, vì sao ông lại đột nhiên muốn đuổi A Mân đi chứ?”
Mấy hôm trước, Hoắc Mân vừa về đến nhà, còn chưa kịp nói với bà ta câu nào thì đã bị một đám thuộc hạ đẩy vào phòng, sau đó còn có hai người canh giữ ngoài cửa.
Bà ta không thể vào đó được, càng không biết đã xảy ra chuyện gì.
Đến tận sáng sớm nay, Hoắc Mân bị đám người kia kéo ra ngoài, còn một vali hành lý.
Trong khoảng cách giữa lầu trên và lầu dưới, Hoắc Mân thều thào nói với bà ta rằng mình bị Hoắc Khải Lãng trục xuất ra nước ngoài, hơn nữa rất có khả năng cả đời sẽ không được trở về.
Điều này khiến bà ta vô cùng kinh hãi.
“Nó đã không còn là con tôi nữa.” Hoắc Khải Lãng lạnh lùng đáp một câu bằng giọng nói tàn khốc.
Liễu Phiêu Nhiên kinh ngạc trừng lớn hai mắt, “Cái gì? Lão gia, ông nói gì thế, A Mân là con trai ruột của ông kia mà!”
“Từ khi nó bắt đầu ra tay đánh người phụ nữ mà tôi yêu nhất thì nó đã không còn là con tôi nữa rồi.”
Ông ta có thể nhịn việc Hoắc Mân sinh sự trong công ty, ra tay với em trai ruột của mình vì những chuyện đó đều không động vào vảy ngược của ông ta. Thương trường như chiến trường, chỉ cần nó có thể khiến Hoắc Hoành ngã xuống thì tức là nó có bản lĩnh.
Nhưng mà ông ta không ngờ, vì muốn lật đổ Hoắc Hoành mà nó lại dám đánh người phụ nữ mà ông ta yêu bị thương.
Sao ông ta có thể nhịn nổi chứ!
Liễu Phiêu Nhiên kinh hãi hô nhỏ một tiếng: “Nguyễn Lương Nguyên?”
“Thì ra trí nhớ của bà cũng không tệ đâu, bao nhiêu năm như thế mà vẫn nhớ rõ bà ấy.” Hoắc Khải Lãng lạnh lùng nhìn bà ta, hơi thở trên người lại càng thêm nồng đậm.