Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-399
Chương 399: Bà ta không phải là chủ mưu (6)
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Một tân binh như cô tiền ở đâu ra, lần trước mời Hoắc Hoành ăn cơm cũng là để Lệ Xuyên Lâm thanh toán.
Bên ngoài xe, đèn đường lấp lánh, không bao lâu sau mưa rơi lất phất
“Dừng ở đây đi.” Chiếc xe chạy như bay, còn chưa tới góc phố ngoài tiểu khu nơi Nhiếp Nhiên sống, Nhiếp Nhiên đã kêu dừng lại.
Lệ Xuyên Lâm nhìn mưa nhỏ tí tách bên ngoài, cuối cùng nói: “Xa quá.”
“Gần sẽ dễ lộ.” Nhiếp Nhiên nói rồi tháo dây an toàn, chỉ chờ anh ta dừng xe sẽ mở cửa ra
Lệ Xuyên Lâm nghĩ ngợi, cuối cùng cũng không phản bác, tìm một nơi có thể trú mưa để dừng lại
Xe vẫn chưa dừng hẳn, điện thoại của Lệ Xuân Lâm liền vang lên
Nhưng chuyện này không liên quan tới Nhiếp Nhiên, Nhiếp Nhiên đẩy cửa xe muốn đi ra ngoài
“Ở phố Nam Lộ.” Giọng nói trầm thấp vang lên trong xe
Đột nhiên Nhiếp Nhiên cảm thấy tay mình bị túm chặt, cô không thể không quay đầu lại, chau mày nhìn bàn tay to đang nắm lấy tay mình.
Chỉ nghe thấy Lệ Xuyên Lâm nói với người trong điện thoại: “Chúng tôi chờ anh.” Sau khi tắt điện thoại, anh ta quay đầu nói với Nhiếp Nhiên: “Phương Lượng tới rồi.” Nhiếp Nhiên thuận thế ngồi xuống, hỏi: “Giáo quan tới làm gì?” “Không biết.” Hai người im lặng ngồi trong xe, cho tới khi một bóng người xuất hiện bên ngoài kính chắn gió
Lệ Xuyên Lâm lập tức ấn đèn pha, cố ý lập lòe mấy lần.
Người đó lập tức chạy về phía bọn họ
Cả người anh ta ướt như chuột lột, mở cửa xe chui vào, “Hai người buổi tối ung dung tự tại, còn một mình tôi phải ngồi ở cửa chờ cả nửa ngày.” “Đáng đời! Không để thầy ngồi một năm là em thấy mình quá nhân từ rồi.” Nhiếp Nhiên vẫn còn nhớ chuyện trong điện thoại lần trước, lạnh lùng cười một tiếng
“Trong mắt em còn có giáo quan như tôi đây không hả?” Phương Lượng bị cô làm cho tức tới mức không khỏi nhe răng trợn mắt.
Nhiếp Nhiên ngẩng đầu nhìn Phương Lượng trong kính chiếu hậu, cong môi hỏi: “Thân là một quân nhân nên trung thành, thân là giáo quan càng nên thành thực đối với học viên của mình, không biết thầy đã được điểm nào rồi?”
Phương Lượng cũng giống như Lệ Xuyên Lâm, xưa nay chưa bao giờ là đối thủ của cô, chỉ có thể ngại ngùng ho lên, “Khụ khụ khụ..
Tôi làm thế không phải là..
không phải là do tình thế cấp bách ư?”
“Ha ha, sao thấy không nói là lúc đó thấy buồn tè luôn đi?” Nhiếp Nhiên lập tức đáp lại một câu.
Chớp mắt, trong xe im lặng.
“Đi đâu?” Lệ Xuyên Lâm mở miệng hỏi
“Tìm một nơi xa một chút, hẻo lánh một chút ngồi uống rượu.” Phương lượng ngồi ghế sau tự nâng một lon bia trong tay mình lên
“Vậy các anh đi đi
Tôi về nhà tắm rửa đi ngủ, ngày mai còn phải đi làm.”
Nhiếp Nhiên vốn tưởng Phương Lượng đặc biệt từ trong doanh trại ra là có việc gì quan trọng, ai ngờ là chạy tới tìm Lệ Xuyên Lâm uống rượu.
Vừa nãy ở quán ăn, cô chỉ uống rượu mà không ăn gì nên giờ chỉ muốn về nhà lấp đầy bụng đã, không muốn hùa theo hai người người họ
Nhưng Phương Lượng lại chồm lên từ ghế sau, túm lấy vai cô, “Em trở nên ngoan như vậy từ khi nào thế?” “Em đây gọi là gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn, làm một cục cưng ngoan ngoãn về nhà đúng giờ.” Nhiếp Nhiên liếc mắt nói một câu như vậy, chặn họng Phương Lượng
“Rồi rồi, tôi nói không lại em, dù sao em cũng không đi được đâu, tối nay em là nhân vật chính!” Phương Lượng giơ tay xin hàng nói
Nhân vật chính ư? Nhiếp Nhiên nghĩ một lúc, sau đó nói: “Hôm nay không phải sinh nhật em.”
“Em đừng có mơ nữa, sinh nhật em mà tôi phải đích thân qua chung vui với em sao?” Phương Lượng hừ một tiếng, ngay sau đó khí thể giảm xuống mấy phần, nhỏ giọng nói: “Hôm nay là ngày tân binh chính thức gia nhập quân đội.”
Thì ra là vậy! Nhiếp Nhiên khẽ nhướng mày, “Rồi sao?”
“Không phải em chỉ đi làm nhiệm vụ sao? Đây là trình tự thông thường, thân là giáo quan của em, tôi tới để an ủi em đấy.” Phương Lượng nhìn cô không có phản ứng gì đặc biệt lớn thì cười chỉ vào lon bia trong tay mình
“Ồ, còn gì nữa?” Nhiếp Nhiên tiếp tục hỏi
Phương Lượng hơi do dự một lúc, lắc đầu, “Thế thôi.” Thế thôi ư? Sao có thể: Chỉ là một tân binh quèn mà cần Phương Lượng đặc biệt từ quân doanh đi xe ba giờ đồng hồ, lại ngồi chờ ở cửa nhà mình lâu như vậy sao? Nhưng cuối cùng Nhiếp Nhiên vẫn ngồi yên ở ghế phụ, không tiếp tục nói nữa
Lệ Xuyên Lâm nhìn sang rồi khởi động lại xe, đi tới vùng ngoại thành.
Sau khi đi gần một tiếng đồng hồ, xe dừng lại ở một vùng ngoại thành hẻo lánh sát đường quốc lộ
Nhiếp Nhiên ngồi trên mui xe, bên cạnh là túi thức ăn vừa mua, một miếng thức ăn một hớp rượu, thật thoải mái.
Lệ Xuyên Lâm và Phương Lượng dựa vào hai bên mui xe, trong tay cầm lon bia, đón lấy mưa nhỏ dày đặc
Dưới ánh đèn đường, một người nghiêm nghị, một người phóng khoáng, nhìn giống như một phong cảnh đẹp đẽ.
“Lần này tiến độ của các cậu thế nào?” Phương Lượng uống hai hớp bia, hỏi một câu
“Đã lấy được sổ sách chi tiết rồi.” Lệ Xuyên Lâm trả lời ngắn gọn
Phương Lượng vừa nghe lập tức hào hứng, “Thật sao? Vậy nhiệm vụ của Nhiếp Nhiên coi như hoàn thành rồi sao?”
“Còn phải chờ dịch dữ liệu, xác định xong mới được.”
“Vậy thật sự quá tốt rồi!”
Nhìn bộ dạng vui mừng kia của Phương Lượng như thể người hoàn thành nhiệm vụ chính là anh ta vậy.
Nhiếp Nhiên nhìn thấy hết, nhấp một ngụm rượu, lạnh lùng nói: “Lấy được dữ liệu thôi mà, thấy vui như vậy làm gì? Nếu là giả thì coi như vô dụng.” “Vậy sao được, nhanh nhất hai ngày là cậu dịch được rồi chứ!” Bị Nhiếp Nhiên cố ý kích động, quả nhiên Phương Lượng vội vàng hoảng hốt thúc giục Lệ Xuyên Lâm.
Nhiếp Nhiên nhìn anh ta đầy thâm ý, “Sao thầy còn nóng ruột hơn em vậy?” Phương Lượng bị cô nhắc nhở như vậy, phát hiện quả thật mình đã hơi quá kích động, lúc này, tới cả Lệ Xuyên Lâm cũng đang nhìn anh ta
Ánh mắt Phương Lượng lóe lên, anh ta vội vàng chữa cháy: “Ý của thầy là như thế sẽ làm chậm trễ việc vào quân đội của em.”
Nói xong, anh ta lại bắt đầu dựa vào một bên uống bia không nói câu nào, nhưng nhìn thế nào cũng cảm thấy dường như có gì đó khác thường
Trong lúc nhất thời, không khí giữa ba người dần trở nên nặng nề
Nhưng sự nặng nề kéo dài không được bao lâu, điện thoại trong túi áo Nhiếp Nhiên chợt rung lên.
Cái điện thoại này là của chủ nhân cũ của cơ thể này, từ lúc cô bắt đầu nhiệm vụ thì đã nhận lại đồ đạc cá nhân của mình, cô vẫn luôn mang theo bên mình nhưng chưa bao giờ thấy nó đổ chuông.
Không biết vì sao, hôm nay lại đột nhiên rung lên như vậy.
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Bên ngoài xe, đèn đường lấp lánh, không bao lâu sau mưa rơi lất phất
“Dừng ở đây đi.” Chiếc xe chạy như bay, còn chưa tới góc phố ngoài tiểu khu nơi Nhiếp Nhiên sống, Nhiếp Nhiên đã kêu dừng lại.
Lệ Xuyên Lâm nhìn mưa nhỏ tí tách bên ngoài, cuối cùng nói: “Xa quá.”
“Gần sẽ dễ lộ.” Nhiếp Nhiên nói rồi tháo dây an toàn, chỉ chờ anh ta dừng xe sẽ mở cửa ra
Lệ Xuyên Lâm nghĩ ngợi, cuối cùng cũng không phản bác, tìm một nơi có thể trú mưa để dừng lại
Xe vẫn chưa dừng hẳn, điện thoại của Lệ Xuân Lâm liền vang lên
Nhưng chuyện này không liên quan tới Nhiếp Nhiên, Nhiếp Nhiên đẩy cửa xe muốn đi ra ngoài
“Ở phố Nam Lộ.” Giọng nói trầm thấp vang lên trong xe
Đột nhiên Nhiếp Nhiên cảm thấy tay mình bị túm chặt, cô không thể không quay đầu lại, chau mày nhìn bàn tay to đang nắm lấy tay mình.
Chỉ nghe thấy Lệ Xuyên Lâm nói với người trong điện thoại: “Chúng tôi chờ anh.” Sau khi tắt điện thoại, anh ta quay đầu nói với Nhiếp Nhiên: “Phương Lượng tới rồi.” Nhiếp Nhiên thuận thế ngồi xuống, hỏi: “Giáo quan tới làm gì?” “Không biết.” Hai người im lặng ngồi trong xe, cho tới khi một bóng người xuất hiện bên ngoài kính chắn gió
Lệ Xuyên Lâm lập tức ấn đèn pha, cố ý lập lòe mấy lần.
Người đó lập tức chạy về phía bọn họ
Cả người anh ta ướt như chuột lột, mở cửa xe chui vào, “Hai người buổi tối ung dung tự tại, còn một mình tôi phải ngồi ở cửa chờ cả nửa ngày.” “Đáng đời! Không để thầy ngồi một năm là em thấy mình quá nhân từ rồi.” Nhiếp Nhiên vẫn còn nhớ chuyện trong điện thoại lần trước, lạnh lùng cười một tiếng
“Trong mắt em còn có giáo quan như tôi đây không hả?” Phương Lượng bị cô làm cho tức tới mức không khỏi nhe răng trợn mắt.
Nhiếp Nhiên ngẩng đầu nhìn Phương Lượng trong kính chiếu hậu, cong môi hỏi: “Thân là một quân nhân nên trung thành, thân là giáo quan càng nên thành thực đối với học viên của mình, không biết thầy đã được điểm nào rồi?”
Phương Lượng cũng giống như Lệ Xuyên Lâm, xưa nay chưa bao giờ là đối thủ của cô, chỉ có thể ngại ngùng ho lên, “Khụ khụ khụ..
Tôi làm thế không phải là..
không phải là do tình thế cấp bách ư?”
“Ha ha, sao thấy không nói là lúc đó thấy buồn tè luôn đi?” Nhiếp Nhiên lập tức đáp lại một câu.
Chớp mắt, trong xe im lặng.
“Đi đâu?” Lệ Xuyên Lâm mở miệng hỏi
“Tìm một nơi xa một chút, hẻo lánh một chút ngồi uống rượu.” Phương lượng ngồi ghế sau tự nâng một lon bia trong tay mình lên
“Vậy các anh đi đi
Tôi về nhà tắm rửa đi ngủ, ngày mai còn phải đi làm.”
Nhiếp Nhiên vốn tưởng Phương Lượng đặc biệt từ trong doanh trại ra là có việc gì quan trọng, ai ngờ là chạy tới tìm Lệ Xuyên Lâm uống rượu.
Vừa nãy ở quán ăn, cô chỉ uống rượu mà không ăn gì nên giờ chỉ muốn về nhà lấp đầy bụng đã, không muốn hùa theo hai người người họ
Nhưng Phương Lượng lại chồm lên từ ghế sau, túm lấy vai cô, “Em trở nên ngoan như vậy từ khi nào thế?” “Em đây gọi là gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn, làm một cục cưng ngoan ngoãn về nhà đúng giờ.” Nhiếp Nhiên liếc mắt nói một câu như vậy, chặn họng Phương Lượng
“Rồi rồi, tôi nói không lại em, dù sao em cũng không đi được đâu, tối nay em là nhân vật chính!” Phương Lượng giơ tay xin hàng nói
Nhân vật chính ư? Nhiếp Nhiên nghĩ một lúc, sau đó nói: “Hôm nay không phải sinh nhật em.”
“Em đừng có mơ nữa, sinh nhật em mà tôi phải đích thân qua chung vui với em sao?” Phương Lượng hừ một tiếng, ngay sau đó khí thể giảm xuống mấy phần, nhỏ giọng nói: “Hôm nay là ngày tân binh chính thức gia nhập quân đội.”
Thì ra là vậy! Nhiếp Nhiên khẽ nhướng mày, “Rồi sao?”
“Không phải em chỉ đi làm nhiệm vụ sao? Đây là trình tự thông thường, thân là giáo quan của em, tôi tới để an ủi em đấy.” Phương Lượng nhìn cô không có phản ứng gì đặc biệt lớn thì cười chỉ vào lon bia trong tay mình
“Ồ, còn gì nữa?” Nhiếp Nhiên tiếp tục hỏi
Phương Lượng hơi do dự một lúc, lắc đầu, “Thế thôi.” Thế thôi ư? Sao có thể: Chỉ là một tân binh quèn mà cần Phương Lượng đặc biệt từ quân doanh đi xe ba giờ đồng hồ, lại ngồi chờ ở cửa nhà mình lâu như vậy sao? Nhưng cuối cùng Nhiếp Nhiên vẫn ngồi yên ở ghế phụ, không tiếp tục nói nữa
Lệ Xuyên Lâm nhìn sang rồi khởi động lại xe, đi tới vùng ngoại thành.
Sau khi đi gần một tiếng đồng hồ, xe dừng lại ở một vùng ngoại thành hẻo lánh sát đường quốc lộ
Nhiếp Nhiên ngồi trên mui xe, bên cạnh là túi thức ăn vừa mua, một miếng thức ăn một hớp rượu, thật thoải mái.
Lệ Xuyên Lâm và Phương Lượng dựa vào hai bên mui xe, trong tay cầm lon bia, đón lấy mưa nhỏ dày đặc
Dưới ánh đèn đường, một người nghiêm nghị, một người phóng khoáng, nhìn giống như một phong cảnh đẹp đẽ.
“Lần này tiến độ của các cậu thế nào?” Phương Lượng uống hai hớp bia, hỏi một câu
“Đã lấy được sổ sách chi tiết rồi.” Lệ Xuyên Lâm trả lời ngắn gọn
Phương Lượng vừa nghe lập tức hào hứng, “Thật sao? Vậy nhiệm vụ của Nhiếp Nhiên coi như hoàn thành rồi sao?”
“Còn phải chờ dịch dữ liệu, xác định xong mới được.”
“Vậy thật sự quá tốt rồi!”
Nhìn bộ dạng vui mừng kia của Phương Lượng như thể người hoàn thành nhiệm vụ chính là anh ta vậy.
Nhiếp Nhiên nhìn thấy hết, nhấp một ngụm rượu, lạnh lùng nói: “Lấy được dữ liệu thôi mà, thấy vui như vậy làm gì? Nếu là giả thì coi như vô dụng.” “Vậy sao được, nhanh nhất hai ngày là cậu dịch được rồi chứ!” Bị Nhiếp Nhiên cố ý kích động, quả nhiên Phương Lượng vội vàng hoảng hốt thúc giục Lệ Xuyên Lâm.
Nhiếp Nhiên nhìn anh ta đầy thâm ý, “Sao thầy còn nóng ruột hơn em vậy?” Phương Lượng bị cô nhắc nhở như vậy, phát hiện quả thật mình đã hơi quá kích động, lúc này, tới cả Lệ Xuyên Lâm cũng đang nhìn anh ta
Ánh mắt Phương Lượng lóe lên, anh ta vội vàng chữa cháy: “Ý của thầy là như thế sẽ làm chậm trễ việc vào quân đội của em.”
Nói xong, anh ta lại bắt đầu dựa vào một bên uống bia không nói câu nào, nhưng nhìn thế nào cũng cảm thấy dường như có gì đó khác thường
Trong lúc nhất thời, không khí giữa ba người dần trở nên nặng nề
Nhưng sự nặng nề kéo dài không được bao lâu, điện thoại trong túi áo Nhiếp Nhiên chợt rung lên.
Cái điện thoại này là của chủ nhân cũ của cơ thể này, từ lúc cô bắt đầu nhiệm vụ thì đã nhận lại đồ đạc cá nhân của mình, cô vẫn luôn mang theo bên mình nhưng chưa bao giờ thấy nó đổ chuông.
Không biết vì sao, hôm nay lại đột nhiên rung lên như vậy.