Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-599
Chương 599: Bị mất phương hướng (5)
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Thời gian trôi nhanh như nước chảy.
Trong một tuần ngắn ngủi Nhiếp Nhiên không hề phát hiện bất cứ hành động nào của Phương Lượng với mình, chỉ thấy dường như người này đột nhiên bốc hơi ở thành phố A vậy.
Nhưng đó cũng chỉ là hình như mà thôi.
Cô biết rõ Phương Lượng không thể bỏ qua cho mình như vậy, anh ta nhất định đang chờ thời cơ, chờ một thời điểm đẹp nhất sẽ bắt mình về, sau đó nhận xử phạt của đại đội.
Nhưng Nhiếp Nhiên tự tin rằng bản thân sẽ không bị anh ta bắt được, vậy nên mỗi ngày cô vẫn đi làm đều đặn, sống rất thong dong.
Cho tới sáng sớm thứ bảy, cô dậy sớm vì ngày mai Hoắc Hoành sẽ về. Lúc hai người gọi điện nói chuyện đã nói là tối thứ hai cô sẽ trổ tài cho anh thưởng thức, vậy nên Nhiếp Nhiên quyết định đi mua một ít đồ để đó trước, nếu không mua quá nhiều đồ cùng một lúc thì sẽ dễ bị quên mất thứ này hoặc thứ kia.
Vậy là cô dạo Đông ngắm Tây trong siêu thị, bất giác đã mua một đống thứ về nhà.
Nhưng còn chưa kịp ngồi xuống sofa nghỉ ngơi, đột nhiên cảm thấy điện thoại trong túi rung lên, cô lấy ra xem, cười ấn vào nút nghe.
“Hôm nay anh gọi điện sớm quá nhỉ? Mới là mười giờ sáng mà.” Nhiếp Nhiên nhìn đồng hồ trên tường, hỏi.
Đầu dây bên kia không yên lặng như mấy ngày trước, lúc Nhiếp Nhiên hỏi anh đang ở đâu thì anh nói: “Anh sắp lên máy bay rồi.”
Điều này khiến Nhiếp Nhiên kinh ngạc, “Không phải là sáng sớm thứ hai anh mới về sao? Hôm nay là thứ bảy!”
“Anh đã sớm giải quyết xong chuyện ở đây rồi nên về trước dự định. Sao thế, không muốn gặp anh sao?” Âm thanh nền phía đầu dây bên kia rất nhanh trở nên yên tĩnh, chỉ còn lại giọng nói ấm áp như ngọc của Hoắc Hoành.
Có lẽ là vừa mới kiểm tra an ninh nên mới ồn như vậy.
Để chứng minh suy nghĩ này, vừa hay đúng lúc giọng nói ngọt ngào của tiếp viên hàng không vang lên ở đầu dây bên kia, Hoắc Hoành chỉ có thể lấy tay che micro điện thoại nói với tiếp viên hàng không vài câu.
Không bao lâu sau, giọng Hoắc Hoành lại một lần nữa vang lên.
“Anh đã lên máy bay rồi, qua nửa tiếng đồng hồ nữa sẽ cất cánh. Nếu em không muốn gặp anh thì bây giờ anh sẽ xuống máy bay.”
Giọng điệu cố làm ra vẻ buồn bã của anh khiến khóe miệng Nhiếp Nhiên khẽ cong lên.
“Dĩ nhiên là muốn gặp anh rồi, anh về em vui còn không kịp nữa là.” Giọng Nhiếp Nhiên nhỏ nhẹ, lộ ra một chút xấu hổ của con gái, khiến trong lòng Hoắc Hoành như có mèo cào vậy.
Đây chính là cô gái đang yêu sao?
Hoắc Hoành chưa từng yêu, cũng chưa từng biết con gái đang yêu sẽ như thế nào, chỉ biết cô gái này với người trước kia luôn nhằm vào mình hoàn toàn khác biệt, hơn nữa dáng vẻ khác biệt này khiến anh thấy rất vui.
Cả trái tim như được ngâm trong nước ấm vậy, vô cùng thoải mái.
“Lúc nào anh về, có cần em đi đón anh không?”
Nhiếp Nhiên hỏi câu này làm cho mắt Hoắc Hoành sáng lên, anh cười nói: “Em muốn tới đón anh à? Được đó, sáu tiếng nữa anh sẽ về tới sân bay.”
A Hổ ở bên cạnh nhìn nụ cười như gió xuân kia của Nhị thiếu nhà mình, lông mày khẽ chau lại, ngay sau đó lại nhìn về phía mấy cô tiếp viên hàng không nãy giờ cứ nhìn Nhị thiếu nhà mình chằm chằm.
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Trong một tuần ngắn ngủi Nhiếp Nhiên không hề phát hiện bất cứ hành động nào của Phương Lượng với mình, chỉ thấy dường như người này đột nhiên bốc hơi ở thành phố A vậy.
Nhưng đó cũng chỉ là hình như mà thôi.
Cô biết rõ Phương Lượng không thể bỏ qua cho mình như vậy, anh ta nhất định đang chờ thời cơ, chờ một thời điểm đẹp nhất sẽ bắt mình về, sau đó nhận xử phạt của đại đội.
Nhưng Nhiếp Nhiên tự tin rằng bản thân sẽ không bị anh ta bắt được, vậy nên mỗi ngày cô vẫn đi làm đều đặn, sống rất thong dong.
Cho tới sáng sớm thứ bảy, cô dậy sớm vì ngày mai Hoắc Hoành sẽ về. Lúc hai người gọi điện nói chuyện đã nói là tối thứ hai cô sẽ trổ tài cho anh thưởng thức, vậy nên Nhiếp Nhiên quyết định đi mua một ít đồ để đó trước, nếu không mua quá nhiều đồ cùng một lúc thì sẽ dễ bị quên mất thứ này hoặc thứ kia.
Vậy là cô dạo Đông ngắm Tây trong siêu thị, bất giác đã mua một đống thứ về nhà.
Nhưng còn chưa kịp ngồi xuống sofa nghỉ ngơi, đột nhiên cảm thấy điện thoại trong túi rung lên, cô lấy ra xem, cười ấn vào nút nghe.
“Hôm nay anh gọi điện sớm quá nhỉ? Mới là mười giờ sáng mà.” Nhiếp Nhiên nhìn đồng hồ trên tường, hỏi.
Đầu dây bên kia không yên lặng như mấy ngày trước, lúc Nhiếp Nhiên hỏi anh đang ở đâu thì anh nói: “Anh sắp lên máy bay rồi.”
Điều này khiến Nhiếp Nhiên kinh ngạc, “Không phải là sáng sớm thứ hai anh mới về sao? Hôm nay là thứ bảy!”
“Anh đã sớm giải quyết xong chuyện ở đây rồi nên về trước dự định. Sao thế, không muốn gặp anh sao?” Âm thanh nền phía đầu dây bên kia rất nhanh trở nên yên tĩnh, chỉ còn lại giọng nói ấm áp như ngọc của Hoắc Hoành.
Có lẽ là vừa mới kiểm tra an ninh nên mới ồn như vậy.
Để chứng minh suy nghĩ này, vừa hay đúng lúc giọng nói ngọt ngào của tiếp viên hàng không vang lên ở đầu dây bên kia, Hoắc Hoành chỉ có thể lấy tay che micro điện thoại nói với tiếp viên hàng không vài câu.
Không bao lâu sau, giọng Hoắc Hoành lại một lần nữa vang lên.
“Anh đã lên máy bay rồi, qua nửa tiếng đồng hồ nữa sẽ cất cánh. Nếu em không muốn gặp anh thì bây giờ anh sẽ xuống máy bay.”
Giọng điệu cố làm ra vẻ buồn bã của anh khiến khóe miệng Nhiếp Nhiên khẽ cong lên.
“Dĩ nhiên là muốn gặp anh rồi, anh về em vui còn không kịp nữa là.” Giọng Nhiếp Nhiên nhỏ nhẹ, lộ ra một chút xấu hổ của con gái, khiến trong lòng Hoắc Hoành như có mèo cào vậy.
Đây chính là cô gái đang yêu sao?
Hoắc Hoành chưa từng yêu, cũng chưa từng biết con gái đang yêu sẽ như thế nào, chỉ biết cô gái này với người trước kia luôn nhằm vào mình hoàn toàn khác biệt, hơn nữa dáng vẻ khác biệt này khiến anh thấy rất vui.
Cả trái tim như được ngâm trong nước ấm vậy, vô cùng thoải mái.
“Lúc nào anh về, có cần em đi đón anh không?”
Nhiếp Nhiên hỏi câu này làm cho mắt Hoắc Hoành sáng lên, anh cười nói: “Em muốn tới đón anh à? Được đó, sáu tiếng nữa anh sẽ về tới sân bay.”
A Hổ ở bên cạnh nhìn nụ cười như gió xuân kia của Nhị thiếu nhà mình, lông mày khẽ chau lại, ngay sau đó lại nhìn về phía mấy cô tiếp viên hàng không nãy giờ cứ nhìn Nhị thiếu nhà mình chằm chằm.