Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-618
Chương 618: Liên tục gặp tai nạn - Rơi xuống vách núi (4)
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lý Tông Dũng nhìn ánh mắt kiên định của cô, cũng hiểu mình có nói nhiều đi nữa cũng không có bất cứ ý nghĩa gì.
Ông chỉ có thể thỏa hiệp: “Được rồi, tôi biết cô đến là cô đã quyết rồi.
Cô muốn rời hẳn khỏi đơn vị, hay là đổi chỗ khác?” Nhiếp Nhiên lập tức trả lời: “Tôi muốn đến đơn vị khu 2” “Đó là đơn vị của ba cô.” Nhiếp Nhiên khẽ mỉm cười gật đầu, “Đúng vậy, tôi muốn đến chỗ ông ấy.” Nếu rời khỏi nơi này, vậy thì cô có thể thực hiện kế hoạch ban đầu của mình rồi.
Lý Tông Dũng, “Định đi làm trợ thủ đắc lực cho ba cô à?” Nhiếp Nhiên thản nhiên nói: “Người khác đều nói hổ phụ không sinh khuyển nữ, ra trận cha con đều là lính, tôi đi giúp ba tôi cũng là việc rất bình thường.” Lần này qua đó cô nhất định phải “giúp đỡ” Nhiếp Thành Thắng thật tốt mới được, để không uổng công cô gọi ông ta là “ba” lâu như vậy.
“Nói không sai, nhưng cô từ bỏ đơn vị dự bị, chuyển đến đơn vị bình thường, liệu sư đoàn trưởng Nhiếp có đồng ý không?” Nơi này là đơn vị dự bị, là đơn vị mũi nhọn, là cái nôi của của lính đặc chủng.
Có ai làm lính mà không coi ba chữ “lính đặc chủng” là mục tiêu và quang vinh.
Cho dù Nhiếp Thành Thắng có suy nghĩ muốn tương lai Nhiếp Nhiên đi giúp mình thì chắc chắn cũng sẽ đợi Nhiếp Nhiên đeo quân hàm trên vai rồi mới gọi cô về, tuyệt đối không phải là bây giờ.
Mặc dù Nhiếp Nhiên ưu tú nhưng cũng chưa có bất kì chiến công nào, có thể nói tạm thời vẫn chưa có thành tựu.
Ra khỏi đơn vị dự bị chính là chặt gãy con đường công danh của con gái mình, cùng với tiền đồ của nhà họ Nhiếp.
“Hay là có suy nghĩ cẩn thận lại đi?” Nhưng Nhiếp Nhiên lại cười lắc đầu, giọng nói vô cùng chắc chắn, “Trước đây có lẽ ông ấy không đồng ý, nhưng bây giờ, tôi nghĩ chắc không phải là vấn đề.” Cơ hội này còn phải cảm ơn Nhiếp Thành Thắng nữa.
Đoạn tuyệt quan hệ ba con? Nhiếp Thành Thắng đã từng gọi điện thoại cho Uông Tư Minh, muốn mượn cơ hội xây dựng lại quan hệ với cô, đáng tiếc Nhiếp Nhiên lạnh nhạt thờ ơ với ông ta rất lâu.
Sau đó lại phải tham gia dã ngoại sinh tồn làm chậm trễ rất nhiều ngày, bây giờ chắc Nhiếp Thành Thắng sắp điên rồi.
Bây giờ nhà họ Nhiếp chỉ có cô vào đơn vị dự bị, Nhiếp Thành Thắng đặt kỳ vọng vào cô lớn như vậy, làm sao chịu từ bỏ?
Ông ta lấy lòng còn không kịp mới đúng.
“Có điều điều kiện tiên quyết là tiểu đoàn trưởng giúp tôi một tay” Nhiếp Nhiên lộ ra một nụ cười gian xảo.
“Cô nói đi.” “Có thể nói là lúc huấn luyện, tay tôi bị thương cần nghỉ ngơi, cho nên quyết định tạm thời chuyển tối về khu 2 không ạ?” Tạm thời? Lý Tông Dũng lập tức bắt được hai chữ này, ông ta cau mày lại.
Cô gái này dùng cái cớ này để về, rốt cuộc là vì điều gì? Chẳng lẽ cô nhóc chỉ rời đi một thời gian rồi lại quay lại à? Nói thật, loại bỏ vấn đề giữa tên nhóc kia và cô, chỉ đứng ở góc độ đơn vị mà xem xét, Lý Tông Dũng thật sự không nỡ để hạt giống tốt như vậy rời đi.
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Ông chỉ có thể thỏa hiệp: “Được rồi, tôi biết cô đến là cô đã quyết rồi.
Cô muốn rời hẳn khỏi đơn vị, hay là đổi chỗ khác?” Nhiếp Nhiên lập tức trả lời: “Tôi muốn đến đơn vị khu 2” “Đó là đơn vị của ba cô.” Nhiếp Nhiên khẽ mỉm cười gật đầu, “Đúng vậy, tôi muốn đến chỗ ông ấy.” Nếu rời khỏi nơi này, vậy thì cô có thể thực hiện kế hoạch ban đầu của mình rồi.
Lý Tông Dũng, “Định đi làm trợ thủ đắc lực cho ba cô à?” Nhiếp Nhiên thản nhiên nói: “Người khác đều nói hổ phụ không sinh khuyển nữ, ra trận cha con đều là lính, tôi đi giúp ba tôi cũng là việc rất bình thường.” Lần này qua đó cô nhất định phải “giúp đỡ” Nhiếp Thành Thắng thật tốt mới được, để không uổng công cô gọi ông ta là “ba” lâu như vậy.
“Nói không sai, nhưng cô từ bỏ đơn vị dự bị, chuyển đến đơn vị bình thường, liệu sư đoàn trưởng Nhiếp có đồng ý không?” Nơi này là đơn vị dự bị, là đơn vị mũi nhọn, là cái nôi của của lính đặc chủng.
Có ai làm lính mà không coi ba chữ “lính đặc chủng” là mục tiêu và quang vinh.
Cho dù Nhiếp Thành Thắng có suy nghĩ muốn tương lai Nhiếp Nhiên đi giúp mình thì chắc chắn cũng sẽ đợi Nhiếp Nhiên đeo quân hàm trên vai rồi mới gọi cô về, tuyệt đối không phải là bây giờ.
Mặc dù Nhiếp Nhiên ưu tú nhưng cũng chưa có bất kì chiến công nào, có thể nói tạm thời vẫn chưa có thành tựu.
Ra khỏi đơn vị dự bị chính là chặt gãy con đường công danh của con gái mình, cùng với tiền đồ của nhà họ Nhiếp.
“Hay là có suy nghĩ cẩn thận lại đi?” Nhưng Nhiếp Nhiên lại cười lắc đầu, giọng nói vô cùng chắc chắn, “Trước đây có lẽ ông ấy không đồng ý, nhưng bây giờ, tôi nghĩ chắc không phải là vấn đề.” Cơ hội này còn phải cảm ơn Nhiếp Thành Thắng nữa.
Đoạn tuyệt quan hệ ba con? Nhiếp Thành Thắng đã từng gọi điện thoại cho Uông Tư Minh, muốn mượn cơ hội xây dựng lại quan hệ với cô, đáng tiếc Nhiếp Nhiên lạnh nhạt thờ ơ với ông ta rất lâu.
Sau đó lại phải tham gia dã ngoại sinh tồn làm chậm trễ rất nhiều ngày, bây giờ chắc Nhiếp Thành Thắng sắp điên rồi.
Bây giờ nhà họ Nhiếp chỉ có cô vào đơn vị dự bị, Nhiếp Thành Thắng đặt kỳ vọng vào cô lớn như vậy, làm sao chịu từ bỏ?
Ông ta lấy lòng còn không kịp mới đúng.
“Có điều điều kiện tiên quyết là tiểu đoàn trưởng giúp tôi một tay” Nhiếp Nhiên lộ ra một nụ cười gian xảo.
“Cô nói đi.” “Có thể nói là lúc huấn luyện, tay tôi bị thương cần nghỉ ngơi, cho nên quyết định tạm thời chuyển tối về khu 2 không ạ?” Tạm thời? Lý Tông Dũng lập tức bắt được hai chữ này, ông ta cau mày lại.
Cô gái này dùng cái cớ này để về, rốt cuộc là vì điều gì? Chẳng lẽ cô nhóc chỉ rời đi một thời gian rồi lại quay lại à? Nói thật, loại bỏ vấn đề giữa tên nhóc kia và cô, chỉ đứng ở góc độ đơn vị mà xem xét, Lý Tông Dũng thật sự không nỡ để hạt giống tốt như vậy rời đi.