Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-966
Chương 966: Chương 966TIẾN THẲNG TỚI HANG Ổ - MÀY LÀ KẺ NẰM VÙNG (1)
“Cái gì?” Mọi người kinh hãi.
“Cô định đi đâu cơ?” Lâm Hoài tưởng mình nghe nhầm, lại hỏi lại một lần nữa.
Nhiếp Nhiên lạnh lùng liếc nhìn anh ta, “Tôi đi đâu không cần anh bận tâm, anh chỉ cần dẫn người của mình đi là được.”
Sau khi nói xong, cô liền túm tên đàn em kia đi xuống núi.
Ai ngờ lại bị Lâm Hoài cản đường.
“Cô muốn làm càn thì cũng có chừng có mực thôi!” Anh ta cố nén tức giận, nói.
Nhiếp Nhiên ngẩng đầu nhìn anh ta, trong giọng nói hàm chứa sự châm chọc: “Nếu việc tôi làm là làm càn, vậy thì anh có thể cho tôi biết anh đang làm gì không? Nghiêm khắc chấp hành mệnh lệnh, hoàn thành nhiệm vụ dẫn đường à?”
Lâm Hoài bị câu hỏi của cô làm cho cứng họng, “Cô!”
“Tóm lại, nhiệm vụ của tôi là dẫn các anh xuống núi, giờ tôi đã hoàn thành vượt mức rồi, đừng có quản tôi nữa.” Nhiếp Nhiên không muốn lãng phí thời gian với con người này, dù sao bây giờ cô vẫn còn có nhiệm vụ khác phải làm.
Cô túm tên đàn em kia đi vòng qua Lâm Hoài, tiếp tục đi về phía trước.
“Chỉ cần cô còn là lính của Quân khu 2 một ngày thì tôi còn có tư cách quản lý cô!” Phía sau truyền tới giọng nói tức giận của Lâm Hoài.
Bước chân Nhiếp Nhiên khựng lại, cô chậm rãi xoay người, cười lạnh đáp: “Thế anh thử quản tôi xem nào?”
Đúng là nực cười, loại sĩ quan cấp bậc như An Viễn Đạo ở trước mặt cô cũng phải câm nín, chứ đừng nói tới loại sĩ quan cấp bậc nhỏ như Lâm Hoài.
Quản lý cô ư?
Đúng là mạnh miệng thật!
“Được rồi! Lúc nào rồi mà còn ầm ĩ không ngừng thế hả!” Lúc này, sĩ quan của lớp 1 đứng ra phá vỡ không khí căng thẳng này.
Lâm Hoài nghe tiếng quát lớn của anh ta, chẳng thèm nói gì, quay mặt đi chỗ khác.
Sĩ quan lớp 1 lại chĩa mũi sang Nhiếp Nhiên, khiển trách: “Chẳng phải sư đoàn trưởng phái cô canh giữ kho hàng hay sao? Vì sao lại ở đây?”
Nhưng không ngờ Nhiếp Nhiên còn chẳng thèm nhìn sĩ quan lớp 1 lấy một cái, trực tiếp đẩy tên đàn em đang đức đực mặt ra kia, lạnh lùng nói: “Dẫn đường.”
Tên đàn em bị cô đẩy thì giật mình một cái, sau đó loạng choạng đi lên phía trước.
Sĩ quan lớp 1 thấy mình liên tục bị phớt lờ thì tức đến lệch cả mũi.
Đám người này định tạo phản hết rồi!
Đoàn người chậm rãi đi theo Nhiếp Nhiên xuống núi.
Không biết có phải do trùng hợp ngẫu nhiên hay cố ý mà Nhiếp Nhiên cứ dẫn bọn họ đi vào nơi sương mù dày đặc nhất.
“Rốt cuộc cô muốn dẫn chúng tôi đi đâu? Nơi này nhiều sương mù như thế.” Sĩ quan lớp 1 đi theo Nhiếp Nhiên một vòng lớn thì cuối cùng cũng không nhịn được hỏi.
“Nếu anh không tin tôi thì anh có thể tự mình đi đi, đi theo tôi làm gì?” Nhiếp Nhiên nhìn không chớp mắt.
“Nhiệm vụ lần này của cô là dẫn chúng tôi xuống núi, sao lại không đi theo cô chứ!” Sĩ quan lớp 1 chắn trước mặt cô, nói.
“Vậy ngậm miệng lại và yên lặng đi theo đi.”
“Cái gì?” Mọi người kinh hãi.
“Cô định đi đâu cơ?” Lâm Hoài tưởng mình nghe nhầm, lại hỏi lại một lần nữa.
Nhiếp Nhiên lạnh lùng liếc nhìn anh ta, “Tôi đi đâu không cần anh bận tâm, anh chỉ cần dẫn người của mình đi là được.”
Sau khi nói xong, cô liền túm tên đàn em kia đi xuống núi.
Ai ngờ lại bị Lâm Hoài cản đường.
“Cô muốn làm càn thì cũng có chừng có mực thôi!” Anh ta cố nén tức giận, nói.
Nhiếp Nhiên ngẩng đầu nhìn anh ta, trong giọng nói hàm chứa sự châm chọc: “Nếu việc tôi làm là làm càn, vậy thì anh có thể cho tôi biết anh đang làm gì không? Nghiêm khắc chấp hành mệnh lệnh, hoàn thành nhiệm vụ dẫn đường à?”
Lâm Hoài bị câu hỏi của cô làm cho cứng họng, “Cô!”
“Tóm lại, nhiệm vụ của tôi là dẫn các anh xuống núi, giờ tôi đã hoàn thành vượt mức rồi, đừng có quản tôi nữa.” Nhiếp Nhiên không muốn lãng phí thời gian với con người này, dù sao bây giờ cô vẫn còn có nhiệm vụ khác phải làm.
Cô túm tên đàn em kia đi vòng qua Lâm Hoài, tiếp tục đi về phía trước.
“Chỉ cần cô còn là lính của Quân khu 2 một ngày thì tôi còn có tư cách quản lý cô!” Phía sau truyền tới giọng nói tức giận của Lâm Hoài.
Bước chân Nhiếp Nhiên khựng lại, cô chậm rãi xoay người, cười lạnh đáp: “Thế anh thử quản tôi xem nào?”
Đúng là nực cười, loại sĩ quan cấp bậc như An Viễn Đạo ở trước mặt cô cũng phải câm nín, chứ đừng nói tới loại sĩ quan cấp bậc nhỏ như Lâm Hoài.
Quản lý cô ư?
Đúng là mạnh miệng thật!
“Được rồi! Lúc nào rồi mà còn ầm ĩ không ngừng thế hả!” Lúc này, sĩ quan của lớp 1 đứng ra phá vỡ không khí căng thẳng này.
Lâm Hoài nghe tiếng quát lớn của anh ta, chẳng thèm nói gì, quay mặt đi chỗ khác.
Sĩ quan lớp 1 lại chĩa mũi sang Nhiếp Nhiên, khiển trách: “Chẳng phải sư đoàn trưởng phái cô canh giữ kho hàng hay sao? Vì sao lại ở đây?”
Nhưng không ngờ Nhiếp Nhiên còn chẳng thèm nhìn sĩ quan lớp 1 lấy một cái, trực tiếp đẩy tên đàn em đang đức đực mặt ra kia, lạnh lùng nói: “Dẫn đường.”
Tên đàn em bị cô đẩy thì giật mình một cái, sau đó loạng choạng đi lên phía trước.
Sĩ quan lớp 1 thấy mình liên tục bị phớt lờ thì tức đến lệch cả mũi.
Đám người này định tạo phản hết rồi!
Đoàn người chậm rãi đi theo Nhiếp Nhiên xuống núi.
Không biết có phải do trùng hợp ngẫu nhiên hay cố ý mà Nhiếp Nhiên cứ dẫn bọn họ đi vào nơi sương mù dày đặc nhất.
“Rốt cuộc cô muốn dẫn chúng tôi đi đâu? Nơi này nhiều sương mù như thế.” Sĩ quan lớp 1 đi theo Nhiếp Nhiên một vòng lớn thì cuối cùng cũng không nhịn được hỏi.
“Nếu anh không tin tôi thì anh có thể tự mình đi đi, đi theo tôi làm gì?” Nhiếp Nhiên nhìn không chớp mắt.
“Nhiệm vụ lần này của cô là dẫn chúng tôi xuống núi, sao lại không đi theo cô chứ!” Sĩ quan lớp 1 chắn trước mặt cô, nói.
“Vậy ngậm miệng lại và yên lặng đi theo đi.”