Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-137
CHƯƠNG 137: GIẢ HEO ĂN THỊT HỔ
CHƯƠNG 137: GIẢ HEO ĂN THỊT HỔ
Một nữ tử trẻ tuổi như vậy, làm sao có thể luyện được tuyệt kỹ đến bậc siêu phàm nhập như vậy?
Hắn sống đến từng này tuổi!
Cũng chỉ là có nghe qua tuyệt kỹ kinh thế hãi tục này từ trong truyền thuyết, nhưng xưa nay cũng chưa từng thấy tận mắt!
Chẳng lẽ...
Đêm nay liền được mở mang tầm mắt về tuyệt kỹ trong truyền thuyết này... Trong mắt Đường Bắc Khôi toàn bộ đều là hoảng sợ!
Giọng nói yêu nghiệt công tử như nước suối ấm áp rả rích lưu chuyển mà đến: "Sửu huynh đệ cẩn thận! Đây là một chiêu hai kiếm trong truyền thuyết nha!"
Một chiêu hai kiếm!
Chính là một chiêu phát ra lại có hai thanh kiếm phân biệt từ hai phương hướng khác nhau, cùng một thời gian đánh tới. Đây chính là đỉnh cao của kiếm pháp.
Chỉ khi nội lực đạt đến trình độ nhất định, đồng thời thời điểm tần suất xuất kiếm đạt đến một loại cực hạn, mới có thể phát ra kiếm chiêu cực kỳ đẹp đẽ và bá đạo như vậy.
Truyền thuyết...
Thiên hạ chỉ có một người đã từng đã luyện thành loại kiếm chiêu truyền thuyết này!
Người này chính là Trác Thiên Hành. Mấy trăm năm qua là thập nhất giai cao thủ duy nhất. Truyền thuyết về thập giai cao thủ, hơn nữa còn là thập giai cao thủ tinh thông kiếm pháp, mới có thể luyện thành cực hạn kiếm chiêu thế này.
Thế nhưng là, Hồng Chúc công lực tuyệt đối không có khả năng đạt đến thập giai cao thủ!
Nhưng là...Kiếm chiêu cô ta đang sử dụng lại là một chiêu hai kiếm hàng thật giá thật trong truyền thuyết. Như Ý nhìn thoáng qua, cười nhạt một tiếng, trường kiếm trong tay cũng bắt đầu rung lên...
Keng keng keng...
Kiếm trong tay Như Ý rung càng ngày càng kịch liệt!
Trời ạ!
Chẳng lẽ cô cũng muốn sử dụng một chiêu hai kiếm sao?
Đây chính là kiếm chiêu cấm kỵ trong truyền thuyết!
Hai người kia, đến tột cùng đều là người nào?
Hồng Chúc đột nhiên hét lớn một tiếng, toàn thân thật giống như đột nhiên nổ tung thành mảnh vụn, kiếm trong tay xe rách không khí, tấn công Như Ý.
Như Ý cũng đã học được chiêu thức của Hồng Chúc, thân thể cũng xuất ra chiêu thức...
"Ầm!"
Hai thanh trường kiếm mãnh liệt va chạm ở giữa không trung...
Thế nhưng lại có vô số kiếm ảnh xuất ra. Hai loại cực hạn kiếm chiêu quyết đấu. Kinh thiên động địa. Hai người đều hóa thành ánh sáng chớp nhoáng, nhanh chóng chớp động, nhanh đến mức mắt thường không thấy rõ được tốc độ của nó...
"Oanh!"
Đột nhiên ——
Giữa không trung phát ra tiếng nổ vang trời!
Tần suất kiếm rung đạt tới mức cực hạn, thực sự không thể chịu được nữa mà phát nổ tạo thành những mảnh vỡ. Hồng Chúc bị kiếm trong tay mình nổ tung vô số mảnh vỡ đánh trúng, thân thể giống như chiếc diều bị đánh rơi xuống...
Kiếm trong tay Như Ý hoàn hảo không chút tổn hại, người càng thêm bình tĩnh nhẹ nhàng rơi xuống đất...
"Bịch!"
Thân thể Hồng Chúc ngã ầm trên mặt đất, sắc mặt trắng bệch, miệng hộc ra một ngụm máu tươi.
Thu Vân lập tức bay nhào qua đỡ cô ta dậy.
Hồng Chúc đẩy Thu Vân ra, nhìn Như Ý cả giận nói: "Ngươi... Ngươi đến tột cùng là ai? Một chiêu hai kiếm không thể nào bắt chước được! Trừ phi... Chính bản thân ngươi cũng biết loại cực hạn kiếm pháp này!"
Như Ý thản nhiên nói: "Ta không biết cái gì là gọi một chiêu hai kiếm nha! Ngươi làm thế nào, ta liền làm theo thế đó mà thôi!"
Hồng Chúc nói: "Không có khả năng! Tuyệt đối không có khả năng! Mặc kệ ngươi có bao nhiêu thông minh, mặc kệ trí nhớ của ngươi tốt đến cỡ nào, ngươi cũng không có khả năng bắt chước được cực hạn kiếm chiêu tới mức độ này!"
Như Ý nói: "Vì sao?"
Hồng Chúc nói: "Bởi vì chỉ có thập giai cao thủ mới có thể sử dụng loại kiếm chiêu này!"
Như Ý nói: "Vậy ngươi là thập giai cao thủ sao?"
Hồng Chúc lắc đầu: "Nói nhảm! Nếu như ta là thập giai cao thủ, há lại sẽ bị kẻ trộm như ngươi đánh bại?"
Như Ý mỉm cười: "Hắc hắc! Chính ngươi cũng không phải thập giai cao thủ, cũng có thể sử dụng tới cái này... Cái gì mà một chiêu hai kiếm? Vì sao ta liền không thể sử dụng nha!"
Hồng Chúc nói: "Ngươi..."
"Muội muội. Ngươi đi nghỉ trước một chút, còn lại giao cho ta!" Thu Vân bỗng nhiên nói.
"Tốt! Tỷ tỷ ngươi cẩn thận, tiểu tử này võ công cực cao, hắn ta là đang giả heo ăn thịt hổ!" Hồng Chúc cẩn thận nhắc nhở!
Thu Vân gật gật đầu, nói: "Muội muội yên tâm! Ta sẽ cẩn thận."
Như Ý nói: "Muốn đổi người? Xem ra, hôm nay ta không đánh bại bốn người các ngươi, việc này sẽ không thể chấm dứt!”
Thu Vân bình tĩnh mà nói: "Các hạ khẩu khí thật ngông cuồng!"
Như Ý thản nhiên nói: "Đây không phải ngông cuồng! Mà là bốn người các ngươi không phải đã sớm có kết hợp dùng nhiều địch ít để đối phó ta hay sao? Các ngươi muốn tiêu hao thể lực của ta?"
Thu Vân an tĩnh giữ im lặng, hiển nhiên, cá tính của bên trong của cô trầm ổn rất nhiều.
Như Ý tiếp tục nói: "Hơn nữa sợ không chỉ đơn giản là tiêu hao thể lực như vậy thôi đâu, trong gian phòng này khí độc đủ để hạ độc chết một trăm con trâu! Các ngươi là muốn để cho nội tức trong ta quay cuồng, mất đi khả năng chống cự với khí độc? Nếu như ta không đoán sai, vị tỷ tỷ này am hiểu nhất định là nội lực!"
Thu Vân lúc này sắc mặt mới trở nên hết sức kinh ngạc, nhìn Như Ý!
Như Ý mỉm cười, nói: "Cô không cần nhìn ta như vậy! Ta biết mình trông rất đẹp trai, là một mỹ nam tử, nhưng là quá nhiều cô nương theo đuổi, cho nên tuyệt đối đừng có mê luyến ta."
Sắc mặt Thu Vân xấu hổ trở nên tái nhợt!
Như Ý thừa dịp không chú ý, đột nhiên như tia chớp di chuyển thân pháp đến trước mặt Thu Vân, đưa thay sờ khuôn mặt trắng nõn mịn màng của cô ta, sau đó lại như tia chớp lùi lại.
Toàn bộ động tác trôi chảy, liền mạch lưu loát...
Mọi người ở đây cơ hồ không có kịp phản ứng, càng không có ai biết Như Ý sao lại có thể làm được như vậy. Nhưng là, mọi người đều nhìn rõ ràng. Người được gọi là Nghêm sửu tiểu tử thế mà lại to gan, lưu manh dám đùa giỡn đại mỹ nhân Thu Vân.
Thu Vân tức giận đến sắc mặt đỏ lên, nổi giận nói: "Tiểu tử ngươi thật không biết xấu hổ. Tên lưu manh, sắc lang này. Ngươi... Ngươi... Ngươi chính là một tên hỗn đản!"
Như Ý chậc chậc đắc ý nói: "Ha ha! Cô nương ngươi có làn da trơn mềm vô cùng, thật sự làm cho ngươi khác mơ mộng vô cùng. Làm sao bây giờ? Ta còn muốn sờ lại một chút nữa nha…”
Vừa nói ánh mắt vừa ngả ngớn dâm tà, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt trắng nõn xinh đẹp của Thu Vân, không có một chút ý tốt nào…
Thu Vân giận dữ dâm tặc! Xem chưởng!
Hoa Lâu Vân kinh hãi nói: "Thu Vân, không thể tức giận! Hắn là cố ý làm nhục ngươi, để ngươi tức giận! So đấu nội lực tối kỵ nhất là tâm không yên!"
"Ừm! Đa tạ Hoa huynh nhắc nhở!"
Thu Vân vốn đang rất giận giữ, được Hoa Lâu Vân nhắc nhở liền lập tức đè nén cảm xúc phẫn nộ xuống!
Cô vốn là một cô nương trầm ổn, vì chuyên tu nội lực cao minh, càng phải nghiêm khắc khống chế tâm tình của mình không được gợn sóng, cho nên bình thường cô rất ít nói và yên tĩnh, là người tỉnh táo nhất trong bốn người bọn họ.
Lúc này, bị xấu tiểu tử Nghiêm Phi đùa giỡn một chút, lại làm tâm tình trở nên giận dữ. Súy chút nữa đã mất khống chế. Cũng may Hoa Lâu Vân kịp thời nhắc nhở. Thu Vân áp chế cảm xúc phẫn nộ của mình, chiêu thức quyền cước trong tay càng về sau càng vững vàng hơn. Ánh mắt Như Ý dò xét bên trong Thu Vân, liền biết trước kia cô nhất định là một tuyệt đỉnh cao thủ về nội lực. Tu luyện nội lực, kiêng kỵ nhất chính là cảm xúc phập phồng không yên, dễ tức giận!
Như Ý lúc này đang là một thân nam nhi, hơn nữa còn là một nam tử cực kỳ xấu xí. Bất kỳ cô nương xinh đẹp nào bị một nam tử xấu xí đùa giỡn phi lễ đều sẽ không nhịn được mà tức giận.
Thân là nữ nhân, Như Ý đương nhiên nhất hiểu rõ nữ nhân. Nhưng sau khi Thu Vân lấy lại bình tĩnh, song trưởng như núi Thái Sơn ập tới, tốc độ cũng không quá nhanh, nhưng lại vững vàng và mạnh mẽ!
Nhìn giống như một chưởng nhẹ nhàng, kỳ thực giấu bên trọng là nội lực hùng mạnh, chân khí bá đạo. Như Ý giống như hoàn toàn không quan tâm, không chút nghĩ ngợi, liền cũng giơ lên song chưởng nghênh đón tiếp lấy!
"Oanh!"
Bốn lòng bàn tay hướng vào nhau.
"Hắc hắc. Tỷ tỷ, tay của ngươi thật sự là rất mềm trượt!"
Ngay trong lúc đang so đấu nội lực, Như Ý bỗng nhiên lộ ra một nụ cười ngả ngớn.
"Ngươi..."
Thu Vân thực sự nhịn không được phẫn nộ, đáy lòng dâng lên một cỗ sát khí.
Khuôn mặt xấu xí tà ác này thật sự quá đáng ghét và thấp hèn.
Thu Vân tức giận...
Nội lực liền bạo phát...
Như Ý chỉ thoáng vận khí, liền đem Thu Vân đánh bay ra ngoài!
"Phốc!"
Thu Vân phun ra một ngụm máu tươi, sắc mặt trở nên tái nhợt, khó coi!
"Các hạ võ công kinh thế hãi tục! Ngược lại làm Hoa Lâu Vân ta bội phục! Bội phục! Tứ đại mạc khách chưa từng gặp phải trận thua thảm hại như vậy, không biết công tử có thể lộ ra tên thật hay không?"
Hoa Lâu Vân rốt cục kìm nén không được, tự mình kết thúc.
Như Ý nói: "Nghiêm Phi!"
Hoa Lâu Vân nói: "Đây cũng là cái tên giả?"
Như Ý nói: "Tên thật không tiện nói, mới sử dụng tên giả, đương nhiên là không tiện sử dụng tên thật, ngươi cần gì phải nhiều?"
Là cô!
Nữ nhân!
Lại là cô? Cô sao lại tới nơi này?
Cô làm sao lại biến thành một sửu nam nhân như vậy?
Nữ nhân này đến tột cùng là muốn thế nào?
Chẳng lẽ cô thật sự là ngôi sao đen đủi chuyển thế sao?
Nơi nào nguy hiểm là nơi đó liền có bóng dáng của cô!
Trên lầu bạo quân một chưởng đánh lui bốn năm tử sĩ áo đen.
Trùng hợp thoáng nhìn thấy Như Ý cùng Hoa Lâu Vân dưới lầu giao đấu.
Mặc dù Như Ý trang điểm cùng dịch dung kỹ xảo vô cùng tốt, quả thực là không có kẽ hở, ngay cả Trác Lôi cùng Trác Công Vinh đối mặt với cô cũng không nhìn ra thân phận của cô.
Nhưng bạo quân lại là người đàn ông của cô!
Nửa năm trở lại đây... Mỗi ngày, mỗi đêm hắn đều mơ giấc mơ về nữ nhân này. Từng cái nhăn mày, từng nụ cười, nhất cử nhất động của cô… Mỗi nụ cười, mỗi giọng nói đều khắc thật sâu trong tâm trí của hắn. Dường như mỗi này đều xuất hiện hàng trăm lần trong tâm trí của mình…
Mặc dù đã hoàn toàn biến thành một người khác. Nhưng bạo quân vừa nhìn thấy bộ dáng cổ quái, tinh ranh kia, lại còn thêm giọng nói thường xuyên xen lẫn một chút khó hiểu, lời nói to gan lớn mật… Người này cho dù có biến thành bộ dạng gì cũng nhất định là nữ nhân của hắn.
Lôi Đình, Phích Lịch hai đại ma tướng vọt lên.
Bạo quân âm thầm cười một tiếng: Những người này đúng là không biết sống chết! Liền để bọn họ lĩnh giáo một chút chiêu thức trẫm vừa mới luyện thành – tông sư cấp bậc ma công đi. Vừa vặn để trẫm thử nghiệm.
Võ công của song ma tướng mặc dù không có đạt tới cấp bậc tông sư, nhưng hai người kia trong ma đạo đã thành danh rất nhiều năm, công lực sâu không lường được...
Hai người liên thủ, uy lực giống như sấm sét dũng mãnh.
Khóe miệng lạnh lùng anh tuấn của bạo quân cong lên, có chút ý cười tà mị...
Hoa Lâu Vân nói: "Nghiêm huynh liên tiếp bại hai người của Tứ đại mạc khách, công lực trác tuyệt, Hoa mỗ thực sự bội phục! Đáng tiếc Nghiêm huynh không nguyện ý lộ ra tên thật, ngược lại thực sự đáng tiếc!"
Như Ý mỉm cười nói: "Cái này có cái gì đâu mà phải bội phục? Ở đây mỗi người đều nhìn rất rõ ràng, ta có thể đánh bại Hồng Chúc cô nương, là bởi vì ta học trộm chiêu thức của nàng! Mà có thể may mắn thắng qua Thu Vân... Đại mỹ nhân, cái này... Khụ khụ, bởi vì cô ấy thực sự thật xinh đẹp, tại hạ nhịn không được động tâm, tim đập như hươu chạy, liền ca ngợi vài câu, kết quả vậy mà chọc giận Thu Vân cô nương, hại cô ấy phân tâm mới may mắn thắng, đều là chút hành vi ám muội! Kỳ thật võ công của ta kém cỏi vô cùng, kém cỏi rất!"
Mộ Dung Tinh Thần biết nàng là một nữ tử, nhịn không được cười nói: "Nghiêm huynh câu tim đập như hươu chạy, quả thực là buồn nôn! Ha ha!"
CHƯƠNG 137: GIẢ HEO ĂN THỊT HỔ
Một nữ tử trẻ tuổi như vậy, làm sao có thể luyện được tuyệt kỹ đến bậc siêu phàm nhập như vậy?
Hắn sống đến từng này tuổi!
Cũng chỉ là có nghe qua tuyệt kỹ kinh thế hãi tục này từ trong truyền thuyết, nhưng xưa nay cũng chưa từng thấy tận mắt!
Chẳng lẽ...
Đêm nay liền được mở mang tầm mắt về tuyệt kỹ trong truyền thuyết này... Trong mắt Đường Bắc Khôi toàn bộ đều là hoảng sợ!
Giọng nói yêu nghiệt công tử như nước suối ấm áp rả rích lưu chuyển mà đến: "Sửu huynh đệ cẩn thận! Đây là một chiêu hai kiếm trong truyền thuyết nha!"
Một chiêu hai kiếm!
Chính là một chiêu phát ra lại có hai thanh kiếm phân biệt từ hai phương hướng khác nhau, cùng một thời gian đánh tới. Đây chính là đỉnh cao của kiếm pháp.
Chỉ khi nội lực đạt đến trình độ nhất định, đồng thời thời điểm tần suất xuất kiếm đạt đến một loại cực hạn, mới có thể phát ra kiếm chiêu cực kỳ đẹp đẽ và bá đạo như vậy.
Truyền thuyết...
Thiên hạ chỉ có một người đã từng đã luyện thành loại kiếm chiêu truyền thuyết này!
Người này chính là Trác Thiên Hành. Mấy trăm năm qua là thập nhất giai cao thủ duy nhất. Truyền thuyết về thập giai cao thủ, hơn nữa còn là thập giai cao thủ tinh thông kiếm pháp, mới có thể luyện thành cực hạn kiếm chiêu thế này.
Thế nhưng là, Hồng Chúc công lực tuyệt đối không có khả năng đạt đến thập giai cao thủ!
Nhưng là...Kiếm chiêu cô ta đang sử dụng lại là một chiêu hai kiếm hàng thật giá thật trong truyền thuyết. Như Ý nhìn thoáng qua, cười nhạt một tiếng, trường kiếm trong tay cũng bắt đầu rung lên...
Keng keng keng...
Kiếm trong tay Như Ý rung càng ngày càng kịch liệt!
Trời ạ!
Chẳng lẽ cô cũng muốn sử dụng một chiêu hai kiếm sao?
Đây chính là kiếm chiêu cấm kỵ trong truyền thuyết!
Hai người kia, đến tột cùng đều là người nào?
Hồng Chúc đột nhiên hét lớn một tiếng, toàn thân thật giống như đột nhiên nổ tung thành mảnh vụn, kiếm trong tay xe rách không khí, tấn công Như Ý.
Như Ý cũng đã học được chiêu thức của Hồng Chúc, thân thể cũng xuất ra chiêu thức...
"Ầm!"
Hai thanh trường kiếm mãnh liệt va chạm ở giữa không trung...
Thế nhưng lại có vô số kiếm ảnh xuất ra. Hai loại cực hạn kiếm chiêu quyết đấu. Kinh thiên động địa. Hai người đều hóa thành ánh sáng chớp nhoáng, nhanh chóng chớp động, nhanh đến mức mắt thường không thấy rõ được tốc độ của nó...
"Oanh!"
Đột nhiên ——
Giữa không trung phát ra tiếng nổ vang trời!
Tần suất kiếm rung đạt tới mức cực hạn, thực sự không thể chịu được nữa mà phát nổ tạo thành những mảnh vỡ. Hồng Chúc bị kiếm trong tay mình nổ tung vô số mảnh vỡ đánh trúng, thân thể giống như chiếc diều bị đánh rơi xuống...
Kiếm trong tay Như Ý hoàn hảo không chút tổn hại, người càng thêm bình tĩnh nhẹ nhàng rơi xuống đất...
"Bịch!"
Thân thể Hồng Chúc ngã ầm trên mặt đất, sắc mặt trắng bệch, miệng hộc ra một ngụm máu tươi.
Thu Vân lập tức bay nhào qua đỡ cô ta dậy.
Hồng Chúc đẩy Thu Vân ra, nhìn Như Ý cả giận nói: "Ngươi... Ngươi đến tột cùng là ai? Một chiêu hai kiếm không thể nào bắt chước được! Trừ phi... Chính bản thân ngươi cũng biết loại cực hạn kiếm pháp này!"
Như Ý thản nhiên nói: "Ta không biết cái gì là gọi một chiêu hai kiếm nha! Ngươi làm thế nào, ta liền làm theo thế đó mà thôi!"
Hồng Chúc nói: "Không có khả năng! Tuyệt đối không có khả năng! Mặc kệ ngươi có bao nhiêu thông minh, mặc kệ trí nhớ của ngươi tốt đến cỡ nào, ngươi cũng không có khả năng bắt chước được cực hạn kiếm chiêu tới mức độ này!"
Như Ý nói: "Vì sao?"
Hồng Chúc nói: "Bởi vì chỉ có thập giai cao thủ mới có thể sử dụng loại kiếm chiêu này!"
Như Ý nói: "Vậy ngươi là thập giai cao thủ sao?"
Hồng Chúc lắc đầu: "Nói nhảm! Nếu như ta là thập giai cao thủ, há lại sẽ bị kẻ trộm như ngươi đánh bại?"
Như Ý mỉm cười: "Hắc hắc! Chính ngươi cũng không phải thập giai cao thủ, cũng có thể sử dụng tới cái này... Cái gì mà một chiêu hai kiếm? Vì sao ta liền không thể sử dụng nha!"
Hồng Chúc nói: "Ngươi..."
"Muội muội. Ngươi đi nghỉ trước một chút, còn lại giao cho ta!" Thu Vân bỗng nhiên nói.
"Tốt! Tỷ tỷ ngươi cẩn thận, tiểu tử này võ công cực cao, hắn ta là đang giả heo ăn thịt hổ!" Hồng Chúc cẩn thận nhắc nhở!
Thu Vân gật gật đầu, nói: "Muội muội yên tâm! Ta sẽ cẩn thận."
Như Ý nói: "Muốn đổi người? Xem ra, hôm nay ta không đánh bại bốn người các ngươi, việc này sẽ không thể chấm dứt!”
Thu Vân bình tĩnh mà nói: "Các hạ khẩu khí thật ngông cuồng!"
Như Ý thản nhiên nói: "Đây không phải ngông cuồng! Mà là bốn người các ngươi không phải đã sớm có kết hợp dùng nhiều địch ít để đối phó ta hay sao? Các ngươi muốn tiêu hao thể lực của ta?"
Thu Vân an tĩnh giữ im lặng, hiển nhiên, cá tính của bên trong của cô trầm ổn rất nhiều.
Như Ý tiếp tục nói: "Hơn nữa sợ không chỉ đơn giản là tiêu hao thể lực như vậy thôi đâu, trong gian phòng này khí độc đủ để hạ độc chết một trăm con trâu! Các ngươi là muốn để cho nội tức trong ta quay cuồng, mất đi khả năng chống cự với khí độc? Nếu như ta không đoán sai, vị tỷ tỷ này am hiểu nhất định là nội lực!"
Thu Vân lúc này sắc mặt mới trở nên hết sức kinh ngạc, nhìn Như Ý!
Như Ý mỉm cười, nói: "Cô không cần nhìn ta như vậy! Ta biết mình trông rất đẹp trai, là một mỹ nam tử, nhưng là quá nhiều cô nương theo đuổi, cho nên tuyệt đối đừng có mê luyến ta."
Sắc mặt Thu Vân xấu hổ trở nên tái nhợt!
Như Ý thừa dịp không chú ý, đột nhiên như tia chớp di chuyển thân pháp đến trước mặt Thu Vân, đưa thay sờ khuôn mặt trắng nõn mịn màng của cô ta, sau đó lại như tia chớp lùi lại.
Toàn bộ động tác trôi chảy, liền mạch lưu loát...
Mọi người ở đây cơ hồ không có kịp phản ứng, càng không có ai biết Như Ý sao lại có thể làm được như vậy. Nhưng là, mọi người đều nhìn rõ ràng. Người được gọi là Nghêm sửu tiểu tử thế mà lại to gan, lưu manh dám đùa giỡn đại mỹ nhân Thu Vân.
Thu Vân tức giận đến sắc mặt đỏ lên, nổi giận nói: "Tiểu tử ngươi thật không biết xấu hổ. Tên lưu manh, sắc lang này. Ngươi... Ngươi... Ngươi chính là một tên hỗn đản!"
Như Ý chậc chậc đắc ý nói: "Ha ha! Cô nương ngươi có làn da trơn mềm vô cùng, thật sự làm cho ngươi khác mơ mộng vô cùng. Làm sao bây giờ? Ta còn muốn sờ lại một chút nữa nha…”
Vừa nói ánh mắt vừa ngả ngớn dâm tà, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt trắng nõn xinh đẹp của Thu Vân, không có một chút ý tốt nào…
Thu Vân giận dữ dâm tặc! Xem chưởng!
Hoa Lâu Vân kinh hãi nói: "Thu Vân, không thể tức giận! Hắn là cố ý làm nhục ngươi, để ngươi tức giận! So đấu nội lực tối kỵ nhất là tâm không yên!"
"Ừm! Đa tạ Hoa huynh nhắc nhở!"
Thu Vân vốn đang rất giận giữ, được Hoa Lâu Vân nhắc nhở liền lập tức đè nén cảm xúc phẫn nộ xuống!
Cô vốn là một cô nương trầm ổn, vì chuyên tu nội lực cao minh, càng phải nghiêm khắc khống chế tâm tình của mình không được gợn sóng, cho nên bình thường cô rất ít nói và yên tĩnh, là người tỉnh táo nhất trong bốn người bọn họ.
Lúc này, bị xấu tiểu tử Nghiêm Phi đùa giỡn một chút, lại làm tâm tình trở nên giận dữ. Súy chút nữa đã mất khống chế. Cũng may Hoa Lâu Vân kịp thời nhắc nhở. Thu Vân áp chế cảm xúc phẫn nộ của mình, chiêu thức quyền cước trong tay càng về sau càng vững vàng hơn. Ánh mắt Như Ý dò xét bên trong Thu Vân, liền biết trước kia cô nhất định là một tuyệt đỉnh cao thủ về nội lực. Tu luyện nội lực, kiêng kỵ nhất chính là cảm xúc phập phồng không yên, dễ tức giận!
Như Ý lúc này đang là một thân nam nhi, hơn nữa còn là một nam tử cực kỳ xấu xí. Bất kỳ cô nương xinh đẹp nào bị một nam tử xấu xí đùa giỡn phi lễ đều sẽ không nhịn được mà tức giận.
Thân là nữ nhân, Như Ý đương nhiên nhất hiểu rõ nữ nhân. Nhưng sau khi Thu Vân lấy lại bình tĩnh, song trưởng như núi Thái Sơn ập tới, tốc độ cũng không quá nhanh, nhưng lại vững vàng và mạnh mẽ!
Nhìn giống như một chưởng nhẹ nhàng, kỳ thực giấu bên trọng là nội lực hùng mạnh, chân khí bá đạo. Như Ý giống như hoàn toàn không quan tâm, không chút nghĩ ngợi, liền cũng giơ lên song chưởng nghênh đón tiếp lấy!
"Oanh!"
Bốn lòng bàn tay hướng vào nhau.
"Hắc hắc. Tỷ tỷ, tay của ngươi thật sự là rất mềm trượt!"
Ngay trong lúc đang so đấu nội lực, Như Ý bỗng nhiên lộ ra một nụ cười ngả ngớn.
"Ngươi..."
Thu Vân thực sự nhịn không được phẫn nộ, đáy lòng dâng lên một cỗ sát khí.
Khuôn mặt xấu xí tà ác này thật sự quá đáng ghét và thấp hèn.
Thu Vân tức giận...
Nội lực liền bạo phát...
Như Ý chỉ thoáng vận khí, liền đem Thu Vân đánh bay ra ngoài!
"Phốc!"
Thu Vân phun ra một ngụm máu tươi, sắc mặt trở nên tái nhợt, khó coi!
"Các hạ võ công kinh thế hãi tục! Ngược lại làm Hoa Lâu Vân ta bội phục! Bội phục! Tứ đại mạc khách chưa từng gặp phải trận thua thảm hại như vậy, không biết công tử có thể lộ ra tên thật hay không?"
Hoa Lâu Vân rốt cục kìm nén không được, tự mình kết thúc.
Như Ý nói: "Nghiêm Phi!"
Hoa Lâu Vân nói: "Đây cũng là cái tên giả?"
Như Ý nói: "Tên thật không tiện nói, mới sử dụng tên giả, đương nhiên là không tiện sử dụng tên thật, ngươi cần gì phải nhiều?"
Là cô!
Nữ nhân!
Lại là cô? Cô sao lại tới nơi này?
Cô làm sao lại biến thành một sửu nam nhân như vậy?
Nữ nhân này đến tột cùng là muốn thế nào?
Chẳng lẽ cô thật sự là ngôi sao đen đủi chuyển thế sao?
Nơi nào nguy hiểm là nơi đó liền có bóng dáng của cô!
Trên lầu bạo quân một chưởng đánh lui bốn năm tử sĩ áo đen.
Trùng hợp thoáng nhìn thấy Như Ý cùng Hoa Lâu Vân dưới lầu giao đấu.
Mặc dù Như Ý trang điểm cùng dịch dung kỹ xảo vô cùng tốt, quả thực là không có kẽ hở, ngay cả Trác Lôi cùng Trác Công Vinh đối mặt với cô cũng không nhìn ra thân phận của cô.
Nhưng bạo quân lại là người đàn ông của cô!
Nửa năm trở lại đây... Mỗi ngày, mỗi đêm hắn đều mơ giấc mơ về nữ nhân này. Từng cái nhăn mày, từng nụ cười, nhất cử nhất động của cô… Mỗi nụ cười, mỗi giọng nói đều khắc thật sâu trong tâm trí của hắn. Dường như mỗi này đều xuất hiện hàng trăm lần trong tâm trí của mình…
Mặc dù đã hoàn toàn biến thành một người khác. Nhưng bạo quân vừa nhìn thấy bộ dáng cổ quái, tinh ranh kia, lại còn thêm giọng nói thường xuyên xen lẫn một chút khó hiểu, lời nói to gan lớn mật… Người này cho dù có biến thành bộ dạng gì cũng nhất định là nữ nhân của hắn.
Lôi Đình, Phích Lịch hai đại ma tướng vọt lên.
Bạo quân âm thầm cười một tiếng: Những người này đúng là không biết sống chết! Liền để bọn họ lĩnh giáo một chút chiêu thức trẫm vừa mới luyện thành – tông sư cấp bậc ma công đi. Vừa vặn để trẫm thử nghiệm.
Võ công của song ma tướng mặc dù không có đạt tới cấp bậc tông sư, nhưng hai người kia trong ma đạo đã thành danh rất nhiều năm, công lực sâu không lường được...
Hai người liên thủ, uy lực giống như sấm sét dũng mãnh.
Khóe miệng lạnh lùng anh tuấn của bạo quân cong lên, có chút ý cười tà mị...
Hoa Lâu Vân nói: "Nghiêm huynh liên tiếp bại hai người của Tứ đại mạc khách, công lực trác tuyệt, Hoa mỗ thực sự bội phục! Đáng tiếc Nghiêm huynh không nguyện ý lộ ra tên thật, ngược lại thực sự đáng tiếc!"
Như Ý mỉm cười nói: "Cái này có cái gì đâu mà phải bội phục? Ở đây mỗi người đều nhìn rất rõ ràng, ta có thể đánh bại Hồng Chúc cô nương, là bởi vì ta học trộm chiêu thức của nàng! Mà có thể may mắn thắng qua Thu Vân... Đại mỹ nhân, cái này... Khụ khụ, bởi vì cô ấy thực sự thật xinh đẹp, tại hạ nhịn không được động tâm, tim đập như hươu chạy, liền ca ngợi vài câu, kết quả vậy mà chọc giận Thu Vân cô nương, hại cô ấy phân tâm mới may mắn thắng, đều là chút hành vi ám muội! Kỳ thật võ công của ta kém cỏi vô cùng, kém cỏi rất!"
Mộ Dung Tinh Thần biết nàng là một nữ tử, nhịn không được cười nói: "Nghiêm huynh câu tim đập như hươu chạy, quả thực là buồn nôn! Ha ha!"