Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-206
CHƯƠNG 206: CÔ ĐỪNG ĐẮC Ý
CHƯƠNG 206: CÔ ĐỪNG ĐẮC Ý
“Vâng! Thái hậu!”
Bà Trương và bà Lý hai người, đồng thanh đáp lại!
Lập tức, hai người cùng bổ nhào đến Như Ý!
“Dừng tay!”
Ám Băng vung thanh kiếm sắc nhọn trên tay, đẩy lùi hai bà lão, lạnh băng nói: “Không ai được phép hành động khinh suất! Tôi nhất định sẽ nghe cô ta nói hết! Trước khi cô ta nói xong, bất kỳ ai dám động vào, Ám Băng tôi đây lập tức giết người đó! Các người nên hiểu rõ, Ám Băng tôi đây nói được làm được!”
Sắc mặt của Thái hậu, liền trở nên cực kỳ khó coi.
Còn Ám Băng, khuôn mặt càng u tối hơn...
Như Ý cười rộ lên: “Được! Thật là một màn kịch hay! Quả tình rất hay! Tôi thích nhất là xem kịch về tạo phản!”
Ám Băng nói: “Cô đừng đắc ý! Mau nói! Nếu như cô dám nói nửa câu giả dối, tôi sẽ giết cô!”
Như Ý nói: “Em gái cô, có chết hay không, chuyện này tôi không biết! Có điều, cô ta võ nghệ cao cường, có lẽ không thể dễ chết như vậy được! Cô không cần phải lo! Cũng không cần phải đau lòng làm gì!”
Ám Băng nói: “Ý cô là gì?”
Như Ý nói: “Tôi không có ý gì! Ám Tinh cũng là bạn của tôi! Tôi cũng rất quan tâm cô ta! Nếu như mà có năng lực đó, tôi sẽ đi cứu cô ta! Nhưng mà tiếc rằng, tôi bị Thái hậu bắt về đây, còn cô ta, lại bị Thái hậu giam ở trong mật thất!”
Ám Băng nói: “Thái hậu tại sao lại giam cô ấy lại?”
Như Ý nói: “Ám Tinh là em gái cô, cô có lẽ rất hiểu cô ta, cô ta luôn muốn xuất cung để gặp cô...”
Như Ý nói ngắn gọn, kể lại một lượt chuyện mình trốn trên Hoành Lương nghe trộm xem trộm được.
Ám Băng nghe xong, sắc mặt càng thêm khó coi.
Cô nhìn vào Thái hậu, trong ánh mắt toàn là sự khó hiểu, ngờ vực, sự phẫn nộ của người sau khi bị phản bội...
Thái hậu lành lùng nói: “Ám Băng! Sao ngươi lại có thể tin một con yêu nữ, mà không tin ai gia cơ chứ?”
Ám Băng nói: “Thái hậu! Nếu như không phải do người làm, người hãy chứng minh cho nô tì biết lời con yêu nữ này đều là giả dối! Nếu như chứng minh lời yêu nữ đều là giả rồi, nô tì nguyện nghe theo sự trừng trị của Thái hậu!”
Thái hậu nói: “Ai gia...ai gia...”
Như Ý nói: “Bà ta làm sao có cách chứng minh lời của tôi đều là giả cơ chứ? Bởi vì lời tôi nói, toàn bộ đều là sự thật! Không có một lời giả dối!”
Thái hậu tức giận nói: “Lời ai gia đã nói, đều là sự chứng minh! Ai gia là một Thái hậu, lời nói nặng ngàn vàng, có lẽ nào lại là giả?”
Như Ý nói: “Bà bây giờ còn là Thái hậu à?”
Thái hậu bị hỏi liền câm như hến, chỉ úp úp mở mở: “Cô...cô...cô cái đồ yêu nữ!”
Như Ý cười nói: “Bà mắng tôi cũng vô dụng thôi! Rõ ràng bà đã biết Ám Băng rất để tâm đến em gái cô ta, bà thực ra không nên thiêu chết Ám Tinh! Bà đã phạm phải một sai lầm rất lớn rồi đấy!”
Thái hậu giận dữ: “Cô câm miệng! Cấm được nói linh tinh!”
Thái hậu dừng lại, điều chỉnh lại thần sắc, sau đó nói: “Bà Trương! Bà Lý! Các người nói xem, rốt cục là có chuyện gì!”
Bà Trương nói: “Lời yêu nữ nói toàn bộ đều là giả dối!”
Bà Lý nói: “Ám Băng, cô làm sao lại có thể tin lời một con yêu nữ mà nghi ngờ Thái hậu chứ? Tất cả chúng tôi có thể làm chứng, yêu nữ đang nói dối!”
Các cung nữ và bà vú, tất cả đều khẳng định, Như Ý đang nói dối!
Ám Băng nghe thấy lời của bao nhiêu người như thế, sự kiên định trong mắt, cũng dần dần dao động trở lại!
Như Ý nói: “Ám Băng, cô tin lời bọn tiểu quỷ này à?”
Bà Trương tức giận: “Cô nói ai là tiểu quỷ?”
Như Ý cười đáp: “Thái hậu là Diêm vương, vậy các người không phải là tiểu quỷ bên cạnh Diêm vương à?”
Ám Băng nói: “Đừng có cãi nhau!”
Cô dùng kiếm chỉ vào Như Ý, nói: “Cô nói xem! Cô làm sao có thể chứng minh được lời của mình là thật?
Như Ý lắc lắc đầu, thở dài nói: “Cô thật là ngu ngốc!”
Ám Băng tức giận: “Cô nói cái gì?”
Như Ý nói: “Vừa rồi rõ ràng cô đã nói, muốn Thái hậu chứng minh lời của tôi là giả dối. Bây giờ lại muốn tôi chứng minh lời của mình là thật! Những chuyển biến ở đây, đã thể hiện rõ là cô tin lời Thái hậu và những bọn tiểu quỷ gian ác kia rồi! Cô à, thật sự... Ám Tinh chết oan rồi! Hi vọng cô ấy không chết, nếu không nhất định sẽ bị cô làm cho tức chết!”
Ám Băng nói: “Cô bớt nói nhảm đi! Nếu những lời cô nói là thật, cô hãy chứng minh với tôi! Nếu như lời của cô là thật, tôi đảm bảo, ở đây không có bất cứ ai hại được cô!”
Như Ý nói: “Tôi chỉ đợi câu nói này của cô thôi đấy!”
Ám Băng rất hiếu kì, không biết tên yêu nữ này, rốt cục đang nghĩ điều gì...
Như Ý nói: “Được thôi! Nếu như cô đã muốn tôi chứng minh, vậy tôi sẽ chứng minh cho cô xem! Bây giờ, cô hãy nói ba câu!”
Ám Băng nói: “Ba câu ? Nói gì?”
Như Ý đáp: “Tùy cô!”
Ám Băng nói: “Tại sao phải nói?”
Như Ý cười đáp: “Cô nói rồi sẽ biết!”
Ám Băng nói: “Có phải tùy ý nói gì đó?”
Như Ý mỉm cười: “Được rồi, ba câu nói của cô đã nói xong!”
Ám Băng tò mò hỏi: “Nhưng mà, tôi vẫn chưa bắt đầu nói mà!”
Như Ý nói: “Vừa rồi ba câu cuối cùng mà cô nói, cô còn nhớ là gì không?”
Ám Băng nói: “Đương nhiên là nhớ!”
Như Ý nói: “Vậy cô thử nói lại xem!”
Ám Băng nghĩ một lúc, nói: “Câu nói thứ nhất là ba câu nói? Nói gì?”
Như Ý nói: “Đúng!”
Ám Băng nói: “Câu nói thứ hai là tại sao phải nói?”
Như Ý gật gật đầu: “Cũng đúng rồi.”
Ám Băng nói: “Câu cuối cùng là, có phải tùy ý nói gì đó?”
Như Ý nói: “Toàn bộ đều đúng rồi! Cô nhớ rất rõ ràng! Quả nhiên không hề sai!
Ám Băng vẫn khó hiểu nói: “Tại sao cô bắt tôi lặp lại ba câu nói ấy?”
Như Ý mỉm cười, nói: “Cô rất nhanh sẽ hiểu là đang xảy ra chuyện gì!”
Nói xong, Như Ý như có bàn tay ma thuật gỡ ra khỏi sợi dây thừng.
Thái hậu kinh ngạc: “Cô... cô từ lúc nào thoát ra khỏi dây thừng?”
Như Ý cười nói: “Sợi dây thừng như thế này, làm sao có thể trói chặt được tôi?”
Thái hậu nói: “Cô...cô...”
Như Ý nói: “Tôi đã nói rồi, tôi giả vờ đóng kịch chẳng qua chỉ để thăm dò bí mật của bà thôi, bây giờ, bí mật đã thám thính ra, tôi cũng chẳng cần thiết phải hùa theo mụ phù thủy như bà nữa! Chỉ dựa vào một sợi dây thừng mà muốn trói tôi lại ư? Đúng là nằm mơ!”
Vẻ mặt Thái hậu đầy sự giận dữ khó coi, nhưng mà, Ám Băng vừa nói như thế rồi.
Bà ta cũng không dám làm gì Như Ý...
Như Ý từ sau lưng áo lấy ra một chiếc máy tính bảng, nói: “Thái hậu, đáng lẽ ra vừa rồi bà nên lục soát người mới đúng!”
Thái hậu nhìn máy tính bảng trên tay cô ta, sắc mặt liền thay đổi lớn: “Đây...đây là ám khí gì?”
Như Ý nói: “Yên tâm đi. Cái này không phải là ám khí gì cả! Chỉ là một chiếc máy tính bảng của khoa học kỹ thuật mà thôi! Đương nhiên, nói ra bà cũng không hiểu được! Nói chung, rất nhanh thôi bà sẽ biết vật này có tác dụng gì!
Nói xong, Như Ý liền ấn nút.
Trong máy tính bảng liền phát ra một đoạn đối thoại kỳ lạ!
Ám Băng nói: “Ba câu nói? Nói gì?”
Như Ý đáp: “Tùy cô!”
Ám Băng nói: “Tại sao phải nói?”
Như Ý cười đáp: “Cô nói rồi sẽ biết!”
Ám Băng nói: “Có phải tùy ý nói gì đó?”
Như Ý mỉm cười: “Được rồi, ba câu nói của cô đã nói xong!”
Đây là một đoạn đối thoại rất kỳ lạ.
Có vẻ như là hoàn toàn lặp lại đoạn đối thoại vừa rồi của Như Ý và Ám Băng!
Sau khi nghe xong, tất cả mọi người ở đó đều thấy kinh ngạc!
Cái hộp sắt nhỏ dẹt dẹt này, rốt cục có bộ phận ám khí gì?
Tại sao nó lại có thể làm cho giọng của con người, một lời cũng không sót hoàn toàn nhét vào trong?
Hơn nữa lại có thể phát ra?
Thái hậu, Ám Băng, các bà vú cung nữ đều kinh ngạc há mồm trợn mắt...
Như Ý đột nhiên cười nói: “Vừa rồi chỉ là một thử nghiệm nho nhỏ... chỉ là để chứng minh cái máy tính bảng này có thể lưu lại được hội thoại một từ cũng không sót mà thôi. Bây giờ, tôi muốn phát ra một đoạn hội thoại này, cực kỳ cực kỳ cực kỳ...thú vị đó!”
Đáy mắt Như Ý mang một chút tự tin nhè nhẹ, ngữ khí trở nên nhẹ nhõm...
Mà tất cả người trong căn phòng, Thái hậu, cung nữ, bà vú, thậm chí cả Ám Băng...
Từng người một, toàn bộ đều kinh ngạc!
Cái vật kỳ quái này, sao lại có thể lặp lại hoàn toàn lời người khác chuẩn xác như thế?
Cái này...
Cái này...
Thái hậu bắt đầu nhận thức được sự nguy hiểm, trong lòng bắt đầu lo lắng...
Mỗi người đều nín thở chờ đợi, có vẻ như đều nhận ra sau khi ấn xuống sẽ phát sinh ra chuyện gì, từng người một hồi hộp không dám thở to tiếng.
Mà người hồi hộp nhất là Ám Băng.
Vẻ mặt cô lạnh lùng, trong mắt chỉ toàn bi thương và phẫn nộ!
Dưới vẻ ngoài kiên cường, trái tim cô ta cũng cứng rắn lạnh lẽo, nhưng cô ta nhất định rất yêu thương em gái mình...
Như Ý kéo ra một đoạn ghi âm khác, sau đó bắt đầu mở chế độ phát âm thanh...
Một đoạn hội thoại cực kỳ thú vị...
Bắt đầu rồi...
...
Thời gian trôi qua từng giây từng phút.
Một đoạn ghi âm dài mười mấy phút đã hoàn tất phát ra...
Tất cả rơi vào một vẻ im lặng như là chết...
Trong con mắt của Ám Băng, phát ra một luồng sát khí lạnh lẽo mãnh liệt...
Như Ý thở dài một hơi, nói: “Bây giờ cô đã biết lời tôi nói là thật rồi đúng không? Xin lỗi, thực ra tôi cũng rất đau lòng...”
Ám Băng giơ kiếm chỉ vào Thái hậu, tức giận: “Thái hậu! Người, người tại sao lại làm như thế với tôi?”
Thái hậu sắc mặt vô cùng khó coi, lúc này, bà ta đã không thể nói ra nổi lời phản bác nào nữa!”
Máy tính bảng của Như Ý đã thu lại hoàn chỉnh cuộc đối thoại lúc trước của bà ta và Như Ý.
Bây giờ bà ta có nói gì chăng nữa cũng không có bất cứ tác dụng gì.
Bởi vì, sự thật không thể chứa chấp được sự lấp liếm của bà ta rồi!
Cho dù có chống chế như thế nào, cũng là vô ích!
Thái hậu bây giờ chỉ cảm thấy vô cùng hối hận, tại sao ngay từ đầu không sớm giết luôn Như Ý!
Nếu lúc đó ở Thục Ninh Cung bắt được Như Ý, sẽ liền giết chết cô ta!
Bây giờ...
Làm gì có thể có nhiều chuyện phiền phức như vậy chứ?
Hơn nữa càng không có chuyện Ám Băng phản bội rồi!
Thái hậu sắc mặt khó coi, bà ta căn bản không cách nào chống chế được nữa!
Trong mắt Ám Băng tràn đầy sự trách móc và ngờ vực: “Tại sao? Tại sao? Thái hậu, những năm nay tôi vì Người vào sinh ra tử, trước giờ không hề toan tính bất kỳ điều gì! Chỉ cần là việc thái hậu giao phó, Ám Băng nhất định sẽ hết lòng hết sức giúp thái hậu hoàn thành!
Thái hậu nói: “Ám Băng, thực ra ai gia...”
Ám Băng tức giận: “Bà tại sao! Tại sao! Lại giết em gái tôi? Thái hậu, bà tại sao lại làm như thế? Bà rõ ràng biết tôi chỉ có một mình em gái mà thôi!
Cô ta đã phẫn nộ đến cực điểm!
Ám Tinh trong lòng cô, địa vị còn quan trọng hơn chính bản thân cô!
Thái hậu giết em gái cô, còn đau khổ hơn giết chính bản thân mình gấp nhiều lần!
Thái hậu thở dài một hơi, nói: “Nếu như sự thật đã ở ngay trước mắt, ai gia có nói gì cũng vô ích!”
“Ngươi tại sao lại không tin tưởng ai gia cơ chứ!”
“Nhưng mà ai gia muốn nói với ngươi, nếu như...”
“Nếu như kịp thời gian, ai gia nhất định sẽ cứu em gái ngươi!”
“Ám Tinh những năm gần đây luôn bên cạnh phục vụ ta.”
“Ai gia đối đãi cô ta cũng không hề tệ bạc, cảm tình thâm sâu như mẹ con.”
“Thậm chí...”
“Thậm chí thời gian Ám Tinh ở bên cạnh ta còn nhiều hơn cả ngươi...”
“Mặc dù cô ta có chút mạo phạm với ai gia, nhưng ai gia tuyệt đối không hề muốn cô ta chết!”
CHƯƠNG 206: CÔ ĐỪNG ĐẮC Ý
“Vâng! Thái hậu!”
Bà Trương và bà Lý hai người, đồng thanh đáp lại!
Lập tức, hai người cùng bổ nhào đến Như Ý!
“Dừng tay!”
Ám Băng vung thanh kiếm sắc nhọn trên tay, đẩy lùi hai bà lão, lạnh băng nói: “Không ai được phép hành động khinh suất! Tôi nhất định sẽ nghe cô ta nói hết! Trước khi cô ta nói xong, bất kỳ ai dám động vào, Ám Băng tôi đây lập tức giết người đó! Các người nên hiểu rõ, Ám Băng tôi đây nói được làm được!”
Sắc mặt của Thái hậu, liền trở nên cực kỳ khó coi.
Còn Ám Băng, khuôn mặt càng u tối hơn...
Như Ý cười rộ lên: “Được! Thật là một màn kịch hay! Quả tình rất hay! Tôi thích nhất là xem kịch về tạo phản!”
Ám Băng nói: “Cô đừng đắc ý! Mau nói! Nếu như cô dám nói nửa câu giả dối, tôi sẽ giết cô!”
Như Ý nói: “Em gái cô, có chết hay không, chuyện này tôi không biết! Có điều, cô ta võ nghệ cao cường, có lẽ không thể dễ chết như vậy được! Cô không cần phải lo! Cũng không cần phải đau lòng làm gì!”
Ám Băng nói: “Ý cô là gì?”
Như Ý nói: “Tôi không có ý gì! Ám Tinh cũng là bạn của tôi! Tôi cũng rất quan tâm cô ta! Nếu như mà có năng lực đó, tôi sẽ đi cứu cô ta! Nhưng mà tiếc rằng, tôi bị Thái hậu bắt về đây, còn cô ta, lại bị Thái hậu giam ở trong mật thất!”
Ám Băng nói: “Thái hậu tại sao lại giam cô ấy lại?”
Như Ý nói: “Ám Tinh là em gái cô, cô có lẽ rất hiểu cô ta, cô ta luôn muốn xuất cung để gặp cô...”
Như Ý nói ngắn gọn, kể lại một lượt chuyện mình trốn trên Hoành Lương nghe trộm xem trộm được.
Ám Băng nghe xong, sắc mặt càng thêm khó coi.
Cô nhìn vào Thái hậu, trong ánh mắt toàn là sự khó hiểu, ngờ vực, sự phẫn nộ của người sau khi bị phản bội...
Thái hậu lành lùng nói: “Ám Băng! Sao ngươi lại có thể tin một con yêu nữ, mà không tin ai gia cơ chứ?”
Ám Băng nói: “Thái hậu! Nếu như không phải do người làm, người hãy chứng minh cho nô tì biết lời con yêu nữ này đều là giả dối! Nếu như chứng minh lời yêu nữ đều là giả rồi, nô tì nguyện nghe theo sự trừng trị của Thái hậu!”
Thái hậu nói: “Ai gia...ai gia...”
Như Ý nói: “Bà ta làm sao có cách chứng minh lời của tôi đều là giả cơ chứ? Bởi vì lời tôi nói, toàn bộ đều là sự thật! Không có một lời giả dối!”
Thái hậu tức giận nói: “Lời ai gia đã nói, đều là sự chứng minh! Ai gia là một Thái hậu, lời nói nặng ngàn vàng, có lẽ nào lại là giả?”
Như Ý nói: “Bà bây giờ còn là Thái hậu à?”
Thái hậu bị hỏi liền câm như hến, chỉ úp úp mở mở: “Cô...cô...cô cái đồ yêu nữ!”
Như Ý cười nói: “Bà mắng tôi cũng vô dụng thôi! Rõ ràng bà đã biết Ám Băng rất để tâm đến em gái cô ta, bà thực ra không nên thiêu chết Ám Tinh! Bà đã phạm phải một sai lầm rất lớn rồi đấy!”
Thái hậu giận dữ: “Cô câm miệng! Cấm được nói linh tinh!”
Thái hậu dừng lại, điều chỉnh lại thần sắc, sau đó nói: “Bà Trương! Bà Lý! Các người nói xem, rốt cục là có chuyện gì!”
Bà Trương nói: “Lời yêu nữ nói toàn bộ đều là giả dối!”
Bà Lý nói: “Ám Băng, cô làm sao lại có thể tin lời một con yêu nữ mà nghi ngờ Thái hậu chứ? Tất cả chúng tôi có thể làm chứng, yêu nữ đang nói dối!”
Các cung nữ và bà vú, tất cả đều khẳng định, Như Ý đang nói dối!
Ám Băng nghe thấy lời của bao nhiêu người như thế, sự kiên định trong mắt, cũng dần dần dao động trở lại!
Như Ý nói: “Ám Băng, cô tin lời bọn tiểu quỷ này à?”
Bà Trương tức giận: “Cô nói ai là tiểu quỷ?”
Như Ý cười đáp: “Thái hậu là Diêm vương, vậy các người không phải là tiểu quỷ bên cạnh Diêm vương à?”
Ám Băng nói: “Đừng có cãi nhau!”
Cô dùng kiếm chỉ vào Như Ý, nói: “Cô nói xem! Cô làm sao có thể chứng minh được lời của mình là thật?
Như Ý lắc lắc đầu, thở dài nói: “Cô thật là ngu ngốc!”
Ám Băng tức giận: “Cô nói cái gì?”
Như Ý nói: “Vừa rồi rõ ràng cô đã nói, muốn Thái hậu chứng minh lời của tôi là giả dối. Bây giờ lại muốn tôi chứng minh lời của mình là thật! Những chuyển biến ở đây, đã thể hiện rõ là cô tin lời Thái hậu và những bọn tiểu quỷ gian ác kia rồi! Cô à, thật sự... Ám Tinh chết oan rồi! Hi vọng cô ấy không chết, nếu không nhất định sẽ bị cô làm cho tức chết!”
Ám Băng nói: “Cô bớt nói nhảm đi! Nếu những lời cô nói là thật, cô hãy chứng minh với tôi! Nếu như lời của cô là thật, tôi đảm bảo, ở đây không có bất cứ ai hại được cô!”
Như Ý nói: “Tôi chỉ đợi câu nói này của cô thôi đấy!”
Ám Băng rất hiếu kì, không biết tên yêu nữ này, rốt cục đang nghĩ điều gì...
Như Ý nói: “Được thôi! Nếu như cô đã muốn tôi chứng minh, vậy tôi sẽ chứng minh cho cô xem! Bây giờ, cô hãy nói ba câu!”
Ám Băng nói: “Ba câu ? Nói gì?”
Như Ý đáp: “Tùy cô!”
Ám Băng nói: “Tại sao phải nói?”
Như Ý cười đáp: “Cô nói rồi sẽ biết!”
Ám Băng nói: “Có phải tùy ý nói gì đó?”
Như Ý mỉm cười: “Được rồi, ba câu nói của cô đã nói xong!”
Ám Băng tò mò hỏi: “Nhưng mà, tôi vẫn chưa bắt đầu nói mà!”
Như Ý nói: “Vừa rồi ba câu cuối cùng mà cô nói, cô còn nhớ là gì không?”
Ám Băng nói: “Đương nhiên là nhớ!”
Như Ý nói: “Vậy cô thử nói lại xem!”
Ám Băng nghĩ một lúc, nói: “Câu nói thứ nhất là ba câu nói? Nói gì?”
Như Ý nói: “Đúng!”
Ám Băng nói: “Câu nói thứ hai là tại sao phải nói?”
Như Ý gật gật đầu: “Cũng đúng rồi.”
Ám Băng nói: “Câu cuối cùng là, có phải tùy ý nói gì đó?”
Như Ý nói: “Toàn bộ đều đúng rồi! Cô nhớ rất rõ ràng! Quả nhiên không hề sai!
Ám Băng vẫn khó hiểu nói: “Tại sao cô bắt tôi lặp lại ba câu nói ấy?”
Như Ý mỉm cười, nói: “Cô rất nhanh sẽ hiểu là đang xảy ra chuyện gì!”
Nói xong, Như Ý như có bàn tay ma thuật gỡ ra khỏi sợi dây thừng.
Thái hậu kinh ngạc: “Cô... cô từ lúc nào thoát ra khỏi dây thừng?”
Như Ý cười nói: “Sợi dây thừng như thế này, làm sao có thể trói chặt được tôi?”
Thái hậu nói: “Cô...cô...”
Như Ý nói: “Tôi đã nói rồi, tôi giả vờ đóng kịch chẳng qua chỉ để thăm dò bí mật của bà thôi, bây giờ, bí mật đã thám thính ra, tôi cũng chẳng cần thiết phải hùa theo mụ phù thủy như bà nữa! Chỉ dựa vào một sợi dây thừng mà muốn trói tôi lại ư? Đúng là nằm mơ!”
Vẻ mặt Thái hậu đầy sự giận dữ khó coi, nhưng mà, Ám Băng vừa nói như thế rồi.
Bà ta cũng không dám làm gì Như Ý...
Như Ý từ sau lưng áo lấy ra một chiếc máy tính bảng, nói: “Thái hậu, đáng lẽ ra vừa rồi bà nên lục soát người mới đúng!”
Thái hậu nhìn máy tính bảng trên tay cô ta, sắc mặt liền thay đổi lớn: “Đây...đây là ám khí gì?”
Như Ý nói: “Yên tâm đi. Cái này không phải là ám khí gì cả! Chỉ là một chiếc máy tính bảng của khoa học kỹ thuật mà thôi! Đương nhiên, nói ra bà cũng không hiểu được! Nói chung, rất nhanh thôi bà sẽ biết vật này có tác dụng gì!
Nói xong, Như Ý liền ấn nút.
Trong máy tính bảng liền phát ra một đoạn đối thoại kỳ lạ!
Ám Băng nói: “Ba câu nói? Nói gì?”
Như Ý đáp: “Tùy cô!”
Ám Băng nói: “Tại sao phải nói?”
Như Ý cười đáp: “Cô nói rồi sẽ biết!”
Ám Băng nói: “Có phải tùy ý nói gì đó?”
Như Ý mỉm cười: “Được rồi, ba câu nói của cô đã nói xong!”
Đây là một đoạn đối thoại rất kỳ lạ.
Có vẻ như là hoàn toàn lặp lại đoạn đối thoại vừa rồi của Như Ý và Ám Băng!
Sau khi nghe xong, tất cả mọi người ở đó đều thấy kinh ngạc!
Cái hộp sắt nhỏ dẹt dẹt này, rốt cục có bộ phận ám khí gì?
Tại sao nó lại có thể làm cho giọng của con người, một lời cũng không sót hoàn toàn nhét vào trong?
Hơn nữa lại có thể phát ra?
Thái hậu, Ám Băng, các bà vú cung nữ đều kinh ngạc há mồm trợn mắt...
Như Ý đột nhiên cười nói: “Vừa rồi chỉ là một thử nghiệm nho nhỏ... chỉ là để chứng minh cái máy tính bảng này có thể lưu lại được hội thoại một từ cũng không sót mà thôi. Bây giờ, tôi muốn phát ra một đoạn hội thoại này, cực kỳ cực kỳ cực kỳ...thú vị đó!”
Đáy mắt Như Ý mang một chút tự tin nhè nhẹ, ngữ khí trở nên nhẹ nhõm...
Mà tất cả người trong căn phòng, Thái hậu, cung nữ, bà vú, thậm chí cả Ám Băng...
Từng người một, toàn bộ đều kinh ngạc!
Cái vật kỳ quái này, sao lại có thể lặp lại hoàn toàn lời người khác chuẩn xác như thế?
Cái này...
Cái này...
Thái hậu bắt đầu nhận thức được sự nguy hiểm, trong lòng bắt đầu lo lắng...
Mỗi người đều nín thở chờ đợi, có vẻ như đều nhận ra sau khi ấn xuống sẽ phát sinh ra chuyện gì, từng người một hồi hộp không dám thở to tiếng.
Mà người hồi hộp nhất là Ám Băng.
Vẻ mặt cô lạnh lùng, trong mắt chỉ toàn bi thương và phẫn nộ!
Dưới vẻ ngoài kiên cường, trái tim cô ta cũng cứng rắn lạnh lẽo, nhưng cô ta nhất định rất yêu thương em gái mình...
Như Ý kéo ra một đoạn ghi âm khác, sau đó bắt đầu mở chế độ phát âm thanh...
Một đoạn hội thoại cực kỳ thú vị...
Bắt đầu rồi...
...
Thời gian trôi qua từng giây từng phút.
Một đoạn ghi âm dài mười mấy phút đã hoàn tất phát ra...
Tất cả rơi vào một vẻ im lặng như là chết...
Trong con mắt của Ám Băng, phát ra một luồng sát khí lạnh lẽo mãnh liệt...
Như Ý thở dài một hơi, nói: “Bây giờ cô đã biết lời tôi nói là thật rồi đúng không? Xin lỗi, thực ra tôi cũng rất đau lòng...”
Ám Băng giơ kiếm chỉ vào Thái hậu, tức giận: “Thái hậu! Người, người tại sao lại làm như thế với tôi?”
Thái hậu sắc mặt vô cùng khó coi, lúc này, bà ta đã không thể nói ra nổi lời phản bác nào nữa!”
Máy tính bảng của Như Ý đã thu lại hoàn chỉnh cuộc đối thoại lúc trước của bà ta và Như Ý.
Bây giờ bà ta có nói gì chăng nữa cũng không có bất cứ tác dụng gì.
Bởi vì, sự thật không thể chứa chấp được sự lấp liếm của bà ta rồi!
Cho dù có chống chế như thế nào, cũng là vô ích!
Thái hậu bây giờ chỉ cảm thấy vô cùng hối hận, tại sao ngay từ đầu không sớm giết luôn Như Ý!
Nếu lúc đó ở Thục Ninh Cung bắt được Như Ý, sẽ liền giết chết cô ta!
Bây giờ...
Làm gì có thể có nhiều chuyện phiền phức như vậy chứ?
Hơn nữa càng không có chuyện Ám Băng phản bội rồi!
Thái hậu sắc mặt khó coi, bà ta căn bản không cách nào chống chế được nữa!
Trong mắt Ám Băng tràn đầy sự trách móc và ngờ vực: “Tại sao? Tại sao? Thái hậu, những năm nay tôi vì Người vào sinh ra tử, trước giờ không hề toan tính bất kỳ điều gì! Chỉ cần là việc thái hậu giao phó, Ám Băng nhất định sẽ hết lòng hết sức giúp thái hậu hoàn thành!
Thái hậu nói: “Ám Băng, thực ra ai gia...”
Ám Băng tức giận: “Bà tại sao! Tại sao! Lại giết em gái tôi? Thái hậu, bà tại sao lại làm như thế? Bà rõ ràng biết tôi chỉ có một mình em gái mà thôi!
Cô ta đã phẫn nộ đến cực điểm!
Ám Tinh trong lòng cô, địa vị còn quan trọng hơn chính bản thân cô!
Thái hậu giết em gái cô, còn đau khổ hơn giết chính bản thân mình gấp nhiều lần!
Thái hậu thở dài một hơi, nói: “Nếu như sự thật đã ở ngay trước mắt, ai gia có nói gì cũng vô ích!”
“Ngươi tại sao lại không tin tưởng ai gia cơ chứ!”
“Nhưng mà ai gia muốn nói với ngươi, nếu như...”
“Nếu như kịp thời gian, ai gia nhất định sẽ cứu em gái ngươi!”
“Ám Tinh những năm gần đây luôn bên cạnh phục vụ ta.”
“Ai gia đối đãi cô ta cũng không hề tệ bạc, cảm tình thâm sâu như mẹ con.”
“Thậm chí...”
“Thậm chí thời gian Ám Tinh ở bên cạnh ta còn nhiều hơn cả ngươi...”
“Mặc dù cô ta có chút mạo phạm với ai gia, nhưng ai gia tuyệt đối không hề muốn cô ta chết!”