Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-405
Chương 405: Muốn bao nhiêu lẳng lơ có bấy nhiêu
“Hoàng Thượng, ngài có chuyện gì mà khẩn trương thế?” Bình tài nhân đi tới, dịu dàng nắm tay Thác Bạt Liệt, giọng nói như tê dại đó làm tất cả mọi người chấn động.
Rốt cuộc người phụ nữ này xảy ra chuyện gì thế, sao cứ cảm thấy nàng ta thay đổi rồi, nhưng không nói ra được thay đổi chỗ nào, chẳng lẽ thuốc kia hiệu quả như thế à?
Thác Bạt Liệt định rút tay ra, đâu ngờ Bình tài nhân như biết hắn sẽ làm thế, nàng cảm thấy giờ hắn đối tốt với Như Ý là có ý nghĩa khác, giống như đêm đó nàng bỗng xông vào tẩm cung của hắn vậy.
Cho nên Hoàng Thượng mới để ý đến việc mình kéo tay hắn, Bình tài nhân rất hài lòng với những gì mình phân tích, cố ý xoa bụng nói: “Hoàng Thượng, thần thiếp, bụng thần thiếp khó chịu quá.” Bình tài nhân nói, dáng vẻ đáng thương nước mắt rưng rung làm người khác thương xót.
Thác Bạt Liệt nhíu mày, chỉ sợ giờ hắn muốn bắt người đó cũng không kịp nữa, lúc này mới xoay người nhìn Bình tài nhân: “Nếu bụng khó chịu do mang thai thì nên ở tẩm cung nghỉ ngơi đi, bằng không đứa bé có sơ suất gì thì làm thế nào?” Sắc mặt hắn rõ ràng là đang không vui.
Giờ Bình tài nhân mới cảm thấy mình đi nhầm nước cờ, nghĩ đến hắn đang tức giận mà nàng lại giơ đầu vào, nhưng tên đã bắn ra, đâu thể rút lại được: “Thần thiếp biết sai rồi!” Nàng ta rơi nước mắt, dáng vẻ vô cùng oan ức.
Thác Bạt Liệt càng phiền muộn, nhìn Như Ý, cô mỉm cười, ra hiệu bằng mắt cho hắn, chỉ về phía Bình tài nhân, hai người cũng coi như ăn ý rồi, hắn cũng mới nhớ tới kế hoạch của hai người, vội dìu nàng ta rời đi: “Được rồi, ngoan, Trẫm không có ý trách nàng, Trẫm chỉ lo lắng, để Trẫm dìu nàng về!” Thác Bạt Liệt bỗng trở nên dịu dàng như nước.
Như Ý nhìn bóng lưng họ ngày càng đi xa, trong mắt phủ một tầng sương mù, mỉm cười, tình cảm này thật hại người, nhưng trước giờ cô không phải người chịu thua, cô phải nhìn xem rốt cuộc đối phương muốn làm gì, ai có thể trụ đến cùng.
Cô nhớ tới Vệ Quốc Công xuất hiện trong Hoàng cung, trong lòng càng mơ màng, rốt cuộc trong chuyện này có bao nhiêu bí mật, hơn nữa không phải ông ta và phụ thân bị giam trong phủ Vệ Quốc Công sao? Xem ra cô phải xuất cung một chuyến, nhưng nếu cô ra ngoài, không biết Thác Bạt Liệt có phát hiện ra không, mặc dù cô mới quay về, quan hệ hai người không thích hợp để gặp mặt, nhưng không ngoại trừ khả năng hắn đến tẩm cung cô vào nửa đêm canh ba, nếu lúc đó phát hiện ra không ở đó thì làm thế nào.
Như Ý trở về tẩm cung của mình, cố gắng suy nghĩ vấn đề này, cuối cùng vẫn nói chuyện về Thái Hậu với Thác Bạt Liệt trước, để hắn đi điều tra, còn cô sẽ bí mật can thiệp, nếu hắn có hỏi tại sao cô rời đi, cô cũng có lý do để nói.
Như Ý ngẫm nghĩ, cảm thấy rất thỏa đáng nhưng cô lại cảm thấy chuyện Lý công công bị bệnh hơi kỳ lạ.
“Tử Yên, bình thường Lý công công là người thế nào?” Dựa vào trực giác của mình, cô luôn cảm thấy chuyện này không đơn giản như thế, mặc dù cô không nói ra được chỗ nào không đúng, nhưng trước giờ trực giác, cảm giác của cô luôn chính xác, nên cô luôn dựa theo trực giác của mình để phân tích vấn đề.
Mặc dù Tử Yên cảm thấy hơi kỳ lạ khi Như Ý bỗng hỏi chuyện Lý công công, nhưng trong mắt nàng ta, bản thân Như Ý không phải người đơn giản, nên không dám thất lễ, thành thật trả lời: “Lý công công cũng giống như mấy nguyên lão nổi danh kia, ông ấy luôn đi theo Tiên hoàng, sau khi Tiên hoàng qua đời thì ở bên cạnh Hoàng Thượng, tuyệt đối trung thành với Hoàng Thượng!” Trong lời nói của Tử Yên cũng lộ rõ sự cung kính đối với Lý công công, hơn nữa ông ấy không độc ác, ngông cuồng như những người khác, mà ngược lại bình thường rất dễ gần, lúc trước khi nàng mới tiến cung, cũng quan tâm chăm sóc nhiều mặt.
Như Ý nhìn sắc mặt Tử Yên, biết nàng ta tôn sùng, cũng hiểu Lý công công rất rõ, vội hỏi: “Vậy ngươi nói xem, có phải Lý công công đã có tuổi, cơ thể cũng không còn khỏe mạnh nữa?” Cô cảm thấy những người này sẽ không đột ngột không khỏe trong người, rồi rời bỏ chủ nhân của mình, dựa theo lời Tử Yên, Lý công công có lòng trung thành tuyệt đối, như vậy thì càng không thể, cô càng nghĩ càng cảm thấy trong chuyện này có điều gì đó.
Tử Yên mỉm cười: “Nương nương, những nô tài như nô tỳ trừ khi bệnh cực kỳ nghiêm trọng, không thì không được tùy tiện nghỉ ngơi, hơn nữa bình thường bị bệnh đều có người bên thái y tới khám, đương nhiên sẽ có người biết rõ, dù sao thì nô tỳ cũng chưa từng thấy Lý công công bị bệnh, hơn nữa, nhìn ông ấy vẫn còn rất trẻ!” Tử Yên cười nói.
Như Ý nghe nàng ta nói thế thì phất tay, bảo nàng ta làm việc của mình, cô lặng lẽ ngồi bên bàn, từ từ sắp xếp manh mối.
Đầu tiên, trông Lý công công rất trẻ, không giống người đồng tuổi, trái ngược rất lớn với Vệ Quốc Công, ít nhất là cô không ngờ ông ta từng hầu hạ Tiên hoàng, Tiên hoàng? Nói đến Tiên hoàng, cô lại nhớ tới người thần bí đó, cô lại nghĩ Lý công công là người thần bí đó, cô cảm thấy kết luận này cũng có giả thiết, cho nên cô muốn thử một chút.
Hôm nay, là ngày đầu tiên Như Ý trở về từ Trác phủ, rất nhiều phi tần đều quan sát hướng đi của Hoàng Thượng, đương nhiên bọn họ không nghĩ rằng Hoàng Thượng sẽ tới cung mình, bọn họ đều đang suy đoán, rốt cuộc Hoàng Thượng sẽ tới chỗ Như Ý, hay tới chỗ Bình tài nhân.
Thật ra, bọn họ rất hy vọng hai người đấu với nhau, tốt nhất là hai bên đều tổn hại, như vậy bọn họ có thể ngồi làm ngư ông đắc lợi.
“Hoàng Thượng, trời đã tối rồi, đêm nay ngài tới tẩm cung nào…” Lý công công đã khỏe mạnh xuất hiện bên cạnh Thác Bạt Liệt, dáng vẻ trung thành làm người khác không hề nảy sinh nghi ngờ gì với ông ta.
Thác Bạt Liệt đặt bút lông xuống, xoa huyệt thái dương hơi đau nhức, nhìn trời đã hoàn toàn tối đen, bất giác thở dài.
“Trẫm rất mệt với cuộc sống thế này!” Hắn lẩm bẩm, cũng không để ý Lý công công nghe thấy những lời này sẽ truyền ra ngoài, hay chê cười mình, trong mắt hắn, Lý công công là một truyền kỳ, ông ta đi theo Phụ hoàng mình, giờ lại ở bên mình, làm tốt chức trách bản thân, không làm hắn bất mãn điều gì, mặc dù nhìn tướng mạo không khác gì hắn mấy, nhưng trong lòng hắn vẫn xem ông ta là trưởng bối.
Lý công công mỉm cười, nụ cười hơi thương nhớ, an ủi hắn: “Hoàng Thượng, ngài đã gánh vác lâu như thế, nhìn thấy mặt trời ngay trước mắt rồi, cho dù mệt, nhưng trong tim thì ngày càng ngọt dịu!” Khó có ai nghĩ tới một thái giám lại nói ra câu nói uyên thâm như thế, không phải ai cũng đạt được cảnh giới này.
Thác Bạt Liệt ngẩng đầu nhìn Lý công công, thấy ông ta, cười, bản thân cũng cười theo.
“Đêm nay, Trẫm tới chỗ Hoàng hậu trước, rồi trở về sau!” Hắn định không tới chỗ nào hết, nhưng nghĩ tới hôm nay mình có thái độ không tốt với Như Ý lắm, tốt nhất vẫn nên tới đó một chuyến, nói không chừng có thể diễn một kịch nữa! Nghĩ như thế, cuối cùng Thác Bạt Liệt cũng nở nụ cười nhàn nhã tự đắc.
Lý công công không ngờ tâm trạng Thác Bạt Liệt thay đổi nhanh như thế, điều này làm ông nhớ tới một cô gái, cũng biết tại sao hắn lại vui vẻ như thế, nhưng ông lại cảm thấy hơi lo lắng, phải biết rằng mưu kế hôm nay của hắn… Ông chỉ có thể thầm thở dài.
Nhìn bầu trời ngày càng tối đen, Như Ý cũng nghe thấy những suy đoán của các phi tần rồi, cô nở nụ cười hờ hững, thật ra cô càng hy vọng Thác Bạt Liệt đừng tới, như vậy tối nay cô có thể đi xem xét, mặc dù đi tới vùng biên giới rất xa, nhưng vì có sự tồn tại của thần thú, cô cảm thấy khoảng cách này không đáng là gì.
“Nương nương, người đang nhìn gì thế? Nếu người nhớ Hoàng Thượng, nô tì sẽ đi mời cho người!” Tử Yên thấy Như Ý cứ nhìn ra bầu trời ngày càng tối đen kia, nhìn vẻ mặt cô ấy, nàng lại nghĩ tới dáng vẻ tiều tụy, có mới nới cũ của Hoàng Thượng, mặc dù Như Ý không biểu hiện ra, nhưng hơi thở buồn bã, tính cách lạnh nhạt đó đã làm Tử Yên cảm thấy đau lòng. .
Tiên Hiệp Hay
Như Ý mỉm cười, xoay đầu nhìn nàng ta nói: “Tử Yên, tại sao ngươi lại để tâm đến chủ nhân như thế, ta có thể nhìn ra, người cũng có ý với Hoàng Thượng!” Cô cũng không quen ngủ sớm, nên lựa chọn kéo người nào đó trò chuyện cũng không tệ, vì vậy cô mới nói câu đó.
Tử Yên sửng sốt, trên mặt hơi lúng túng, rồi biến ảo khôn lường, ánh mắt như bầu trời đêm, không nhìn thấy ánh sáng: “Nô tì chỉ là một nha hoàn, có thể ở bên chủ nhân, nhìn chủ nhân hạnh phúc cũng là một niềm hạnh phúc với nô tì.” Tử Yên nói câu này thản nhiên đến mức làm người khác cảm thấy nàng thật vĩ đại.
Như Ý bỗng cảm thấy, thật ra mình không biết yêu, nhưng dù gì cô cũng không phải phụ nữ thời cổ đại, cô không thể làm chuyện bằng lòng trả giá mà không cầu đáp lại như phụ nữ cổ đại được, trong mắt cô, bình đẳng là quan trọng nhất, trong bình đẳng, ngoài thân phận còn có tình cảm nữa, cô cũng hy vọng mình được đối xử bình đẳng!
“Tử Yên, ngươi đúng là một cô gái tốt, nếu ngươi ở chỗ chúng ta, chắc chắn sẽ được hoan nghênh!” Cô nói câu này hoàn toàn thật lòng, nếu đặt ở thời hiện đại, với tinh thần, tính cách, tướng mạo này, sẽ có rất nhiều đàn ông muốn mà chẳng được.
Tử Yên nghe cô nói như thế thì đỏ mặt, cúi đầu xấu hổ, khẽ nói: “Nương nương lại trêu nô tì rồi!”
“Cô gái, cười lên cho đại gia xem nào!” Như Ý điều chỉnh đề tài nặng nề này.
“Xem ra tâm trạng nàng rất tốt!” Lúc Như Ý và Tử Yên đang trêu ghẹo nhau, rõ ràng bầu không khí rất vui vẻ, Thác Bạt Liệt lại không đúng lúc xuất hiện trong tẩm cung.
Như Ý vừa thấy hắn thì cố ý nghiêm mặt lại, quay mặt hét với nô tài đứng bên cạnh: “Sao không ai thông báo cho bản cung biết Hoàng Thượng tới đây, nếu tiếp đón chậm trễ, ngày mai bản cung sẽ mang tội danh gì đây?” Như Ý quét mắt, dọa mấy người này sợ đến mềm nhũn.
Thác Bạt Liệt cũng không tức giận: “Là Trẫm bảo họ không cần thông báo, các ngươi lui xuống đi, Trẫm muốn ôn chuyện với Hoàng hậu!” Dứt lời, sắc mặt hai người đều không tốt, thái giám cung nữ nghe thấy thế thì tự giác đi ra ngoài, nhưng trong lòng lại thầm suy đoán.
Lúc Tử Yên rời đi, khóe mắt liếc qua Hoàng Thượng và Như Ý, cảm thấy hơi lo lắng, nhưng nàng ta chỉ là một cung nữ, nên cẩn thận lui xuống, trong lòng cầu nguyện Hoàng Thượng và Hoàng hậu nói chuyện suôn sẻ.
Đợi tất cả mọi người lui xuống hết, Thác Bạt Liệt mới thu lại vẻ mặt nghiêm túc, ngồi cạnh Như Ý, mỉm cười nắm tay cô: “Mọi người đi hết rồi, có phải nàng nên thu lại vẻ mặt đau khổ, rất khó coi đó!”
“Đúng vậy, rất khó coi, nên chàng mới chọn người mới, chàng thấy hôm nay Bình tài nhân ngày càng tỏa sáng cướp người đi, muốn bao nhiêu lẳng lơ có bấy nhiêu!” Như Ý vốn là thế, kế hoạch này cũng có một phần của cô, đương nhiên cô biết rõ tình huống cụ thể, nhưng giờ thì hay rồi, chính mình lại tức giận, thật ra cô cũng không muốn, nhưng nghĩ tới chuyện hồi chiều, trong lòng vẫn mọc mụn nhọt không nhổ xuống được.
“Hoàng Thượng, ngài có chuyện gì mà khẩn trương thế?” Bình tài nhân đi tới, dịu dàng nắm tay Thác Bạt Liệt, giọng nói như tê dại đó làm tất cả mọi người chấn động.
Rốt cuộc người phụ nữ này xảy ra chuyện gì thế, sao cứ cảm thấy nàng ta thay đổi rồi, nhưng không nói ra được thay đổi chỗ nào, chẳng lẽ thuốc kia hiệu quả như thế à?
Thác Bạt Liệt định rút tay ra, đâu ngờ Bình tài nhân như biết hắn sẽ làm thế, nàng cảm thấy giờ hắn đối tốt với Như Ý là có ý nghĩa khác, giống như đêm đó nàng bỗng xông vào tẩm cung của hắn vậy.
Cho nên Hoàng Thượng mới để ý đến việc mình kéo tay hắn, Bình tài nhân rất hài lòng với những gì mình phân tích, cố ý xoa bụng nói: “Hoàng Thượng, thần thiếp, bụng thần thiếp khó chịu quá.” Bình tài nhân nói, dáng vẻ đáng thương nước mắt rưng rung làm người khác thương xót.
Thác Bạt Liệt nhíu mày, chỉ sợ giờ hắn muốn bắt người đó cũng không kịp nữa, lúc này mới xoay người nhìn Bình tài nhân: “Nếu bụng khó chịu do mang thai thì nên ở tẩm cung nghỉ ngơi đi, bằng không đứa bé có sơ suất gì thì làm thế nào?” Sắc mặt hắn rõ ràng là đang không vui.
Giờ Bình tài nhân mới cảm thấy mình đi nhầm nước cờ, nghĩ đến hắn đang tức giận mà nàng lại giơ đầu vào, nhưng tên đã bắn ra, đâu thể rút lại được: “Thần thiếp biết sai rồi!” Nàng ta rơi nước mắt, dáng vẻ vô cùng oan ức.
Thác Bạt Liệt càng phiền muộn, nhìn Như Ý, cô mỉm cười, ra hiệu bằng mắt cho hắn, chỉ về phía Bình tài nhân, hai người cũng coi như ăn ý rồi, hắn cũng mới nhớ tới kế hoạch của hai người, vội dìu nàng ta rời đi: “Được rồi, ngoan, Trẫm không có ý trách nàng, Trẫm chỉ lo lắng, để Trẫm dìu nàng về!” Thác Bạt Liệt bỗng trở nên dịu dàng như nước.
Như Ý nhìn bóng lưng họ ngày càng đi xa, trong mắt phủ một tầng sương mù, mỉm cười, tình cảm này thật hại người, nhưng trước giờ cô không phải người chịu thua, cô phải nhìn xem rốt cuộc đối phương muốn làm gì, ai có thể trụ đến cùng.
Cô nhớ tới Vệ Quốc Công xuất hiện trong Hoàng cung, trong lòng càng mơ màng, rốt cuộc trong chuyện này có bao nhiêu bí mật, hơn nữa không phải ông ta và phụ thân bị giam trong phủ Vệ Quốc Công sao? Xem ra cô phải xuất cung một chuyến, nhưng nếu cô ra ngoài, không biết Thác Bạt Liệt có phát hiện ra không, mặc dù cô mới quay về, quan hệ hai người không thích hợp để gặp mặt, nhưng không ngoại trừ khả năng hắn đến tẩm cung cô vào nửa đêm canh ba, nếu lúc đó phát hiện ra không ở đó thì làm thế nào.
Như Ý trở về tẩm cung của mình, cố gắng suy nghĩ vấn đề này, cuối cùng vẫn nói chuyện về Thái Hậu với Thác Bạt Liệt trước, để hắn đi điều tra, còn cô sẽ bí mật can thiệp, nếu hắn có hỏi tại sao cô rời đi, cô cũng có lý do để nói.
Như Ý ngẫm nghĩ, cảm thấy rất thỏa đáng nhưng cô lại cảm thấy chuyện Lý công công bị bệnh hơi kỳ lạ.
“Tử Yên, bình thường Lý công công là người thế nào?” Dựa vào trực giác của mình, cô luôn cảm thấy chuyện này không đơn giản như thế, mặc dù cô không nói ra được chỗ nào không đúng, nhưng trước giờ trực giác, cảm giác của cô luôn chính xác, nên cô luôn dựa theo trực giác của mình để phân tích vấn đề.
Mặc dù Tử Yên cảm thấy hơi kỳ lạ khi Như Ý bỗng hỏi chuyện Lý công công, nhưng trong mắt nàng ta, bản thân Như Ý không phải người đơn giản, nên không dám thất lễ, thành thật trả lời: “Lý công công cũng giống như mấy nguyên lão nổi danh kia, ông ấy luôn đi theo Tiên hoàng, sau khi Tiên hoàng qua đời thì ở bên cạnh Hoàng Thượng, tuyệt đối trung thành với Hoàng Thượng!” Trong lời nói của Tử Yên cũng lộ rõ sự cung kính đối với Lý công công, hơn nữa ông ấy không độc ác, ngông cuồng như những người khác, mà ngược lại bình thường rất dễ gần, lúc trước khi nàng mới tiến cung, cũng quan tâm chăm sóc nhiều mặt.
Như Ý nhìn sắc mặt Tử Yên, biết nàng ta tôn sùng, cũng hiểu Lý công công rất rõ, vội hỏi: “Vậy ngươi nói xem, có phải Lý công công đã có tuổi, cơ thể cũng không còn khỏe mạnh nữa?” Cô cảm thấy những người này sẽ không đột ngột không khỏe trong người, rồi rời bỏ chủ nhân của mình, dựa theo lời Tử Yên, Lý công công có lòng trung thành tuyệt đối, như vậy thì càng không thể, cô càng nghĩ càng cảm thấy trong chuyện này có điều gì đó.
Tử Yên mỉm cười: “Nương nương, những nô tài như nô tỳ trừ khi bệnh cực kỳ nghiêm trọng, không thì không được tùy tiện nghỉ ngơi, hơn nữa bình thường bị bệnh đều có người bên thái y tới khám, đương nhiên sẽ có người biết rõ, dù sao thì nô tỳ cũng chưa từng thấy Lý công công bị bệnh, hơn nữa, nhìn ông ấy vẫn còn rất trẻ!” Tử Yên cười nói.
Như Ý nghe nàng ta nói thế thì phất tay, bảo nàng ta làm việc của mình, cô lặng lẽ ngồi bên bàn, từ từ sắp xếp manh mối.
Đầu tiên, trông Lý công công rất trẻ, không giống người đồng tuổi, trái ngược rất lớn với Vệ Quốc Công, ít nhất là cô không ngờ ông ta từng hầu hạ Tiên hoàng, Tiên hoàng? Nói đến Tiên hoàng, cô lại nhớ tới người thần bí đó, cô lại nghĩ Lý công công là người thần bí đó, cô cảm thấy kết luận này cũng có giả thiết, cho nên cô muốn thử một chút.
Hôm nay, là ngày đầu tiên Như Ý trở về từ Trác phủ, rất nhiều phi tần đều quan sát hướng đi của Hoàng Thượng, đương nhiên bọn họ không nghĩ rằng Hoàng Thượng sẽ tới cung mình, bọn họ đều đang suy đoán, rốt cuộc Hoàng Thượng sẽ tới chỗ Như Ý, hay tới chỗ Bình tài nhân.
Thật ra, bọn họ rất hy vọng hai người đấu với nhau, tốt nhất là hai bên đều tổn hại, như vậy bọn họ có thể ngồi làm ngư ông đắc lợi.
“Hoàng Thượng, trời đã tối rồi, đêm nay ngài tới tẩm cung nào…” Lý công công đã khỏe mạnh xuất hiện bên cạnh Thác Bạt Liệt, dáng vẻ trung thành làm người khác không hề nảy sinh nghi ngờ gì với ông ta.
Thác Bạt Liệt đặt bút lông xuống, xoa huyệt thái dương hơi đau nhức, nhìn trời đã hoàn toàn tối đen, bất giác thở dài.
“Trẫm rất mệt với cuộc sống thế này!” Hắn lẩm bẩm, cũng không để ý Lý công công nghe thấy những lời này sẽ truyền ra ngoài, hay chê cười mình, trong mắt hắn, Lý công công là một truyền kỳ, ông ta đi theo Phụ hoàng mình, giờ lại ở bên mình, làm tốt chức trách bản thân, không làm hắn bất mãn điều gì, mặc dù nhìn tướng mạo không khác gì hắn mấy, nhưng trong lòng hắn vẫn xem ông ta là trưởng bối.
Lý công công mỉm cười, nụ cười hơi thương nhớ, an ủi hắn: “Hoàng Thượng, ngài đã gánh vác lâu như thế, nhìn thấy mặt trời ngay trước mắt rồi, cho dù mệt, nhưng trong tim thì ngày càng ngọt dịu!” Khó có ai nghĩ tới một thái giám lại nói ra câu nói uyên thâm như thế, không phải ai cũng đạt được cảnh giới này.
Thác Bạt Liệt ngẩng đầu nhìn Lý công công, thấy ông ta, cười, bản thân cũng cười theo.
“Đêm nay, Trẫm tới chỗ Hoàng hậu trước, rồi trở về sau!” Hắn định không tới chỗ nào hết, nhưng nghĩ tới hôm nay mình có thái độ không tốt với Như Ý lắm, tốt nhất vẫn nên tới đó một chuyến, nói không chừng có thể diễn một kịch nữa! Nghĩ như thế, cuối cùng Thác Bạt Liệt cũng nở nụ cười nhàn nhã tự đắc.
Lý công công không ngờ tâm trạng Thác Bạt Liệt thay đổi nhanh như thế, điều này làm ông nhớ tới một cô gái, cũng biết tại sao hắn lại vui vẻ như thế, nhưng ông lại cảm thấy hơi lo lắng, phải biết rằng mưu kế hôm nay của hắn… Ông chỉ có thể thầm thở dài.
Nhìn bầu trời ngày càng tối đen, Như Ý cũng nghe thấy những suy đoán của các phi tần rồi, cô nở nụ cười hờ hững, thật ra cô càng hy vọng Thác Bạt Liệt đừng tới, như vậy tối nay cô có thể đi xem xét, mặc dù đi tới vùng biên giới rất xa, nhưng vì có sự tồn tại của thần thú, cô cảm thấy khoảng cách này không đáng là gì.
“Nương nương, người đang nhìn gì thế? Nếu người nhớ Hoàng Thượng, nô tì sẽ đi mời cho người!” Tử Yên thấy Như Ý cứ nhìn ra bầu trời ngày càng tối đen kia, nhìn vẻ mặt cô ấy, nàng lại nghĩ tới dáng vẻ tiều tụy, có mới nới cũ của Hoàng Thượng, mặc dù Như Ý không biểu hiện ra, nhưng hơi thở buồn bã, tính cách lạnh nhạt đó đã làm Tử Yên cảm thấy đau lòng. .
Tiên Hiệp Hay
Như Ý mỉm cười, xoay đầu nhìn nàng ta nói: “Tử Yên, tại sao ngươi lại để tâm đến chủ nhân như thế, ta có thể nhìn ra, người cũng có ý với Hoàng Thượng!” Cô cũng không quen ngủ sớm, nên lựa chọn kéo người nào đó trò chuyện cũng không tệ, vì vậy cô mới nói câu đó.
Tử Yên sửng sốt, trên mặt hơi lúng túng, rồi biến ảo khôn lường, ánh mắt như bầu trời đêm, không nhìn thấy ánh sáng: “Nô tì chỉ là một nha hoàn, có thể ở bên chủ nhân, nhìn chủ nhân hạnh phúc cũng là một niềm hạnh phúc với nô tì.” Tử Yên nói câu này thản nhiên đến mức làm người khác cảm thấy nàng thật vĩ đại.
Như Ý bỗng cảm thấy, thật ra mình không biết yêu, nhưng dù gì cô cũng không phải phụ nữ thời cổ đại, cô không thể làm chuyện bằng lòng trả giá mà không cầu đáp lại như phụ nữ cổ đại được, trong mắt cô, bình đẳng là quan trọng nhất, trong bình đẳng, ngoài thân phận còn có tình cảm nữa, cô cũng hy vọng mình được đối xử bình đẳng!
“Tử Yên, ngươi đúng là một cô gái tốt, nếu ngươi ở chỗ chúng ta, chắc chắn sẽ được hoan nghênh!” Cô nói câu này hoàn toàn thật lòng, nếu đặt ở thời hiện đại, với tinh thần, tính cách, tướng mạo này, sẽ có rất nhiều đàn ông muốn mà chẳng được.
Tử Yên nghe cô nói như thế thì đỏ mặt, cúi đầu xấu hổ, khẽ nói: “Nương nương lại trêu nô tì rồi!”
“Cô gái, cười lên cho đại gia xem nào!” Như Ý điều chỉnh đề tài nặng nề này.
“Xem ra tâm trạng nàng rất tốt!” Lúc Như Ý và Tử Yên đang trêu ghẹo nhau, rõ ràng bầu không khí rất vui vẻ, Thác Bạt Liệt lại không đúng lúc xuất hiện trong tẩm cung.
Như Ý vừa thấy hắn thì cố ý nghiêm mặt lại, quay mặt hét với nô tài đứng bên cạnh: “Sao không ai thông báo cho bản cung biết Hoàng Thượng tới đây, nếu tiếp đón chậm trễ, ngày mai bản cung sẽ mang tội danh gì đây?” Như Ý quét mắt, dọa mấy người này sợ đến mềm nhũn.
Thác Bạt Liệt cũng không tức giận: “Là Trẫm bảo họ không cần thông báo, các ngươi lui xuống đi, Trẫm muốn ôn chuyện với Hoàng hậu!” Dứt lời, sắc mặt hai người đều không tốt, thái giám cung nữ nghe thấy thế thì tự giác đi ra ngoài, nhưng trong lòng lại thầm suy đoán.
Lúc Tử Yên rời đi, khóe mắt liếc qua Hoàng Thượng và Như Ý, cảm thấy hơi lo lắng, nhưng nàng ta chỉ là một cung nữ, nên cẩn thận lui xuống, trong lòng cầu nguyện Hoàng Thượng và Hoàng hậu nói chuyện suôn sẻ.
Đợi tất cả mọi người lui xuống hết, Thác Bạt Liệt mới thu lại vẻ mặt nghiêm túc, ngồi cạnh Như Ý, mỉm cười nắm tay cô: “Mọi người đi hết rồi, có phải nàng nên thu lại vẻ mặt đau khổ, rất khó coi đó!”
“Đúng vậy, rất khó coi, nên chàng mới chọn người mới, chàng thấy hôm nay Bình tài nhân ngày càng tỏa sáng cướp người đi, muốn bao nhiêu lẳng lơ có bấy nhiêu!” Như Ý vốn là thế, kế hoạch này cũng có một phần của cô, đương nhiên cô biết rõ tình huống cụ thể, nhưng giờ thì hay rồi, chính mình lại tức giận, thật ra cô cũng không muốn, nhưng nghĩ tới chuyện hồi chiều, trong lòng vẫn mọc mụn nhọt không nhổ xuống được.