Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-37
CHƯƠNG 37: DẤN THÂN VÀO NGUY HIỂM
"Quả quả!" Tiểu Bạch quơ móng vuốt, cái miệng nhỏ nhắn làm động tác cắn.
"Ngươi chẳng lẽ muốn cho ta ăn hạt châu này ư?" Như Ý cười.
"Quả quả! Quả quả!"
Tiểu Bạch vui mừng nhảy cỡn lên.
"Ngươi thật muốn cho ta ăn…hạt châu này?"
Như Ý ý thức được Tiểu Bạch không phải đang làm trò đùa.
Tiểu Bạch rất nghiêm túc gật đầu như giã tỏi.
"Cái này...có thể ăn không?"
Như Ý đưa tay chạm vào ánh sáng màu xanh, rất ấm áp, cảm thấy từng tia ấm áp xuyên thấu qua da thịt truyền vào trong thân thể, cả người có một cảm giác cực kỳ thoải mái sung sướng.
"Quả quả!"
Tiểu Bạch liều mạng gật đầu, tựa hồ đang thúc giục Như Ý ăn nhanh lên.
"Tiểu Bạch..."
Như Ý mặc dù rất thích Tiểu Bạch, sống chung mấy ngày nay cùng nó cũng phát hiện nó thật rất có linh tính, nhưng cô cũng không thể nghe lời một con động vật nhỏ, vô duyên vô cớ nuốt vào một viên hạt châu chứ?
"Quả dát! Quả dát!"
Tiểu Bạch đột nhiên tức giận tấm vũ móng vuốt, tựa hồ muốn nói: "Ta rất rất nghiêm túc! Ngươi nếu không ăn hạt châu này, chúng ta sau này không làm bạn nữa!"
Như Ý chợt nhận ra, ánh sáng màu xanh da trời của hạt châu, đang ảm đạm dần đi...
Bỗng nhiên, trong lòng nàng có một cảm giác kỳ quái, giống như đang nhìn thấy một sức mạnh thần bí, dẫn dắt nàng, từng bước từng bước tới gần viên hạt châu...
"Được! Ta ăn."
Như Ý nắm hạt châu trên đất lên, rồi nhét vào trong miệng.
Hạt châu vừa vào trong miệng, trong nháy mắt tạo ra một cỗ nhiệt, chảy vào trong thân thể Như Ý.
Dòng nhiệt giống như một từ trường to lớn, chảy mạnh trong thân thể trong kinh mạch cô, tập hợp lại nội lực cô rèn luyện bao lâu nay.
Thân thể cô càng ngày càng nóng, giống như núi lửa sắp phun trào vậy!
"A!"
"Không chịu nổi nữa rồi!"
Như Ý cả người nóng lên! Không phải nóng kiểu xúc cảm khao khát đốt người, mà là nóng tự chỗ sâu nhất trong mạch máu, mà nguyên nhân chính là dòng nhiệt kia!
Dòng nhiệt cứ đi đến đâu, nóng bỏng đến đó, máu dường như sôi trào, thịt như bị đốt trên lửa nóng
Hơn nữa càng kỳ lạ là, tốc độ dòng nhiệt chạy tán loạn càng lúc càng nhanh...
"Tiểu Bạch! Ngươi cho ta ăn cái gì vậy? Ta sắp chết rồi đây!"
Sắc mặt Như Ý đỏ lên, hai mắt hiện đầy tia máu, một chút thanh tỉnh cuối cùng cháy tán loạn hết, ngay sau đó, cô quỵ người xuống đất, ngất đi...
Lúc này, thân thể cô bắt đầu tản ra từng ánh sáng huỳnh quang màu xanh da trời.
Ánh sáng màu xanh chợt lóe, chợt sáng chợt tắt...
Dưới bầu trời u ám, thân thể cô đang xảy ra sự thay đổi kỳ diệu...
Trác lão gia sắc mặt xanh lét.
Lão đại, lão Nhị, lão Tam, tất cả trưởng giả, cao thủ Trác gia, thậm chí gia đinh bình thường, hộ viện, bao vây kín tiểu viện Lạc Vũ.
Trong rừng, ma thú ngã xuống trong vũng máu.
Bụng của nó đã bị rạch ra, vị trí tim cất giữ ma hạch, trống trơn...
Trác lão gia dẫn theo tất cả võ giả Phủ Trác Vương chạy đến, đã phát hiện thể ma thú, ma hạch đã bị lấy đi!
Chín đại cao thủ Trác gia cũng không đối phó nổi ma thú hung mãnh, là ai đánh chết nó ở rừng bên ngoài tiểu viện Lạc Vũ?
Ma hạch đâu rồi?
Trác lão gia trong lòng nghi vấn vô số...
"Quả quả!" Tiểu Bạch quơ móng vuốt, cái miệng nhỏ nhắn làm động tác cắn.
"Ngươi chẳng lẽ muốn cho ta ăn hạt châu này ư?" Như Ý cười.
"Quả quả! Quả quả!"
Tiểu Bạch vui mừng nhảy cỡn lên.
"Ngươi thật muốn cho ta ăn…hạt châu này?"
Như Ý ý thức được Tiểu Bạch không phải đang làm trò đùa.
Tiểu Bạch rất nghiêm túc gật đầu như giã tỏi.
"Cái này...có thể ăn không?"
Như Ý đưa tay chạm vào ánh sáng màu xanh, rất ấm áp, cảm thấy từng tia ấm áp xuyên thấu qua da thịt truyền vào trong thân thể, cả người có một cảm giác cực kỳ thoải mái sung sướng.
"Quả quả!"
Tiểu Bạch liều mạng gật đầu, tựa hồ đang thúc giục Như Ý ăn nhanh lên.
"Tiểu Bạch..."
Như Ý mặc dù rất thích Tiểu Bạch, sống chung mấy ngày nay cùng nó cũng phát hiện nó thật rất có linh tính, nhưng cô cũng không thể nghe lời một con động vật nhỏ, vô duyên vô cớ nuốt vào một viên hạt châu chứ?
"Quả dát! Quả dát!"
Tiểu Bạch đột nhiên tức giận tấm vũ móng vuốt, tựa hồ muốn nói: "Ta rất rất nghiêm túc! Ngươi nếu không ăn hạt châu này, chúng ta sau này không làm bạn nữa!"
Như Ý chợt nhận ra, ánh sáng màu xanh da trời của hạt châu, đang ảm đạm dần đi...
Bỗng nhiên, trong lòng nàng có một cảm giác kỳ quái, giống như đang nhìn thấy một sức mạnh thần bí, dẫn dắt nàng, từng bước từng bước tới gần viên hạt châu...
"Được! Ta ăn."
Như Ý nắm hạt châu trên đất lên, rồi nhét vào trong miệng.
Hạt châu vừa vào trong miệng, trong nháy mắt tạo ra một cỗ nhiệt, chảy vào trong thân thể Như Ý.
Dòng nhiệt giống như một từ trường to lớn, chảy mạnh trong thân thể trong kinh mạch cô, tập hợp lại nội lực cô rèn luyện bao lâu nay.
Thân thể cô càng ngày càng nóng, giống như núi lửa sắp phun trào vậy!
"A!"
"Không chịu nổi nữa rồi!"
Như Ý cả người nóng lên! Không phải nóng kiểu xúc cảm khao khát đốt người, mà là nóng tự chỗ sâu nhất trong mạch máu, mà nguyên nhân chính là dòng nhiệt kia!
Dòng nhiệt cứ đi đến đâu, nóng bỏng đến đó, máu dường như sôi trào, thịt như bị đốt trên lửa nóng
Hơn nữa càng kỳ lạ là, tốc độ dòng nhiệt chạy tán loạn càng lúc càng nhanh...
"Tiểu Bạch! Ngươi cho ta ăn cái gì vậy? Ta sắp chết rồi đây!"
Sắc mặt Như Ý đỏ lên, hai mắt hiện đầy tia máu, một chút thanh tỉnh cuối cùng cháy tán loạn hết, ngay sau đó, cô quỵ người xuống đất, ngất đi...
Lúc này, thân thể cô bắt đầu tản ra từng ánh sáng huỳnh quang màu xanh da trời.
Ánh sáng màu xanh chợt lóe, chợt sáng chợt tắt...
Dưới bầu trời u ám, thân thể cô đang xảy ra sự thay đổi kỳ diệu...
Trác lão gia sắc mặt xanh lét.
Lão đại, lão Nhị, lão Tam, tất cả trưởng giả, cao thủ Trác gia, thậm chí gia đinh bình thường, hộ viện, bao vây kín tiểu viện Lạc Vũ.
Trong rừng, ma thú ngã xuống trong vũng máu.
Bụng của nó đã bị rạch ra, vị trí tim cất giữ ma hạch, trống trơn...
Trác lão gia dẫn theo tất cả võ giả Phủ Trác Vương chạy đến, đã phát hiện thể ma thú, ma hạch đã bị lấy đi!
Chín đại cao thủ Trác gia cũng không đối phó nổi ma thú hung mãnh, là ai đánh chết nó ở rừng bên ngoài tiểu viện Lạc Vũ?
Ma hạch đâu rồi?
Trác lão gia trong lòng nghi vấn vô số...