Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-439
Chương 439: Ảo giác của tâm ma
”Bạch Dực, ngươi có thể chở được hai người không?” Như Ý nhìn cơ thể của Bạch Dực, sau đó lại lo lắng nhìn dáng người của Thác Bạt Liệt.
Tất nhiên Bạch Dực không muốn thấy cảnh Thác Bạt Liệt ngồi lên người mình, chủ nhân của nó chỉ có một người mà thồi, đó là mỹ nữ Như Ý, cho nên nó làm bộ khó xử nói: ”Chủ nhân, ta không thể chịu được người nặng như vậy!” Vẻ mặt của Bạch Dực còn rất bất lực tòng tâm.
Như Ý nghe Bạch Dực nói thế, có chút áy náy nhìn Thác Bạt Liệt, không biết nói thế nào với hắn.
”Nếu không được thì để ta dùng khinh công vậy.” Thác Bạc Liệt hiếm khi rộng lượng, cũng không tính toán chi li với một con thần thú.
Điều này lại khiến Như Ý hơi khó xử.
”Bạch Dực thối, chủ nhân của ta mà ngươi lại không chở!” Lúc Bạch Dực đang vui vẻ thì có một âm thanh từ xa truyền tới, suýt chút nữa biến nó thành kẻ điếc.
”Hở, ngươi từ đâu đến đấy, dám nói với ông đây như vậy à?” Bạch Dực vừa nghe liền biết là thanh âm của một con thần thú khác, đúng như dự đoán, chủ nhân của con thần thú này là Thác Bạt Liệt: ”Nếu ngươi đau lòng thì sao không tự mình qua đây đi!” Đối với những con thần thú khác, Bạch Dực luôn bày ra vẻ mặt hung ác.
”Đây là Thủ Sơn, ngươi mang hai người qua đây, còn lại những người khác dùng khinh công cũng có thể đến được nơi thứ nhất.” Một con thần thú khác nói.
Bạch Dực bĩu môi, nhưng cũng biết chỉ có thể như vậy, nếu đã là thần thú được tuyển chọn ra, chắc chắn thân phận chủ nhân của bọn nó cũng đặc biệt như nhau.
”Chủ nhân, ta có thể chở hai người!” Bạch Dực lúc này mới cắn cắn ống quần của Như Ý nói.
Như Ý nghe vậy rất bất mãn: ”Bạch Dực, rốt cuộc ngươi sao thế?”
Bạch Dực có chút tủi thân nói: ”Là một con thần thú khác bảo ta chở, ta cũng không muốn đâu!”
Như Ý thở dài, nói nguyên văn lại đoạn hội thoại của mình và Bạch Dực cho Thác Bạt Liệt nghe, cứ tưởng hắn sẽ không vui, nhưng ngoài dự kiến của cô, Thác Bạch Liệt lại không tức giận chút nào.
”Đi thôi!” Sau khi tất cả mọi người chuẩn bị xong thì lên đường.
Lần này là đi vào buổi sáng, Như Ý cảm giác mình giống như đang phi qua tầng mây: ”Cảm giác này thật tốt!” Như Ý cười nói, thực lãng mạn, đây là lần đầu tiên cô thể hiện sự lãng mạn khao khát của một nữ nhân như vậy.
Thác Bạt Liệt cảm thấy cũng không tệ, loại cảm giác bay trong mây rõ ràng khiến hắn cảm thấy cuộc sống thường ngày áp lực quá rồi.
Lúc Thác Bạc Liệt và Như Ý đến chỗ vây quanh bởi những ngọn núi lần nữa, Bạch Dực đáp xuống một tảng đá cảm giác như đang treo lơ lửng giữa bầu trời.
”Chuyện này thần ký quá mà!” Thác Bạc Liệt cũng nhịn không được mà cảm khái, không ngờ tới chỗ này cảnh lại đẹp như vậy. Nếu không phải bản thân trải qua quá nhiều chuyện, quá nhiều gian khổ đều từ nơi này mà ra, thì hắn cũng thực sự nghĩ nơi đây là tiên cảnh, nhưng không phải như vậy, cho hên hắn mới oán hận.
”Đang nghĩ gì thế?” Như Ý thấy Thác Bạt Liệt ngẩn người, bèn tò mò hỏi.
Thác Bạt Liệt thở dài: ”Nơi này, có phải rất giống với tâm địa rắn rết không, mặt ngoài thì đẹp như vậy nhưng lại mang đến cho người ta thống khổ vô tận.” Thác Bạt Liệt hơi than thở.
Như Ý không ngờ Thác Bạc Liệt lại có cảm xúc như vậy, thực ra trong lòng cô cũng không phải là không nghĩ đến, nhưng bây giờ không phải lúc suy nghĩ về vấn đề này.
”Chủ nhân, nhìn phía sau đi!” Bạch Dực nhắc nhở Như Ý.
Như Ý quay đầu, lúc này mới phát hiện ra Lý công công đã dẫn người qua đây.
Như Ý nhìn thấy bọn họ tiến vào nơi ban đầu mình từng đi qua, vô cùng nguy hiểm!
Thác Bạt Liệt nghi hoặc nhìn vẻ mặt của Như Ý, rồi lại nhìn về phía những người kia đang đi đến: ”Chỗ này có chuyện gì thế?” Thác Bạt Liệt hơi mơ hồ.
”Cứ xem đã!” Như Ý cũng không vội nói cho Thác Bạt Liệt, chỉ kéo kéo hắn.
Thác Bạt Liệt đứng nhìn về phía xa xa với Như Ý, không nói gì thêm.
Hắn nhìn nơi đó, những người kia đi vào trong, sau đó không đi ra nữa, trước mắt cũng bị bao phủ bởi một lớp sương mù dày đặc.
Lúc có vài người bước ra, Thác Bạt Liệt phát hiện người đã bớt đi rất nhiều.
Hắn nhíu mày, thực khó hiểu.
”Đây là trận địa sương mù thứ nhất, tiến vào rồi mà còn có thể đi ra, chỉ e không phải là người bình thường!” Như Ý nói.
”Đi thôi!” Như Ý kéo Thác Bạc Liệt tiếp tục đi về phía trước.
Thác Bạc Liệt sửng sốt đuổi theo bước chân của Như Ý.
”Lý công công, các người đuổi kịp rồi!” Như Ý vẫn hơi lo lắng, con đường tiếp theo phải chạm mặt với kẻ tâm ma này, cô có chút không yên tâm.
Lý công công đem theo Thái thượng hoàng, còn có cả Trác lão tướng quân đuổi kịp Như Ý.
Lúc Thác Bạt Liệt rời khỏi hoàng cung, người nào đó cũng đã bắt đầu rục rịch hành động rồi.
”Chủ nhân, tiếp theo chúng ta làm gì?” Vệ quốc công nhìn thuộc hạ đang quỳ trước mặt mình có vẻ hơi kích động.
Ông ta cười lạnh: ”Tiến cung!” Những chuyện này xảy ra quá bất ngờ, tất cả đều ngoài dự kiến của mọi người.
”Trước tiên thâu tóm hoàng cung cho ta đã, ta có việc cần làm!” Vệ quốc công phân phó cho thuộc hạ của mình, sau đó ông ta giao việc cho bọn họ làm, mình còn có việc quan trọng hơn cần giải quyết.
”Vâng!” Tên quỳ trước mặt ông ta nghiêm túc đáp.
Có điều, ông ta ngàn tính vạn tính cũng không tính được Trác phủ lại lợi hại như vậy.
Lúc Vệ quốc công xuất phát được một lát, thái hậu đã chạy ra cản đường.
”Bà làm gì thế?” Vệ quốc công có chút tức giận nhìn thái hậu đứng trước mặt ngăn lại.
”Đem ta theo với!” Thái hậu mang theo ánh mắt cầu xin nhìn về phía Vệ quốc công.
Vệ quốc công ngồi trên ngựa, mất kiên nhẫn đáp: ”Dựa vào cái gì mà ta phải cho bà đi cùng?” Vệ quốc công bất mãn nhìn kẻ làm tốn thời gian của mình.
Thái hậu sững sờ, nhưng có lẽ sớm đoán được Vệ quốc công sẽ nói như vậy, cho nên bà ta cũng đã nghĩ xong câu trả lời, không chút lo lắng nói: ”Không phải ngươi muốn biết nhiều người như vậy mà lại không ai có chuyện gì ư? Chỉ cần cho ta đi cùng, đến lúc đó ta sẽ nói cho ngươi!” Thực ra chân tướng mà Thái hậu biết còn hơn cả Như Ý nghĩ.
Vệ quốc công nhắm mắt, sau đó lập tức mở ra, nhìn về phía Thái hậu nói: ”Được, lên ngựa đi!” dứt lời trực tiếp kéo Thái hậu lên ngựa.
Thái hậu vốn không muốn ngồi cùng một con ngựa với Vệ quốc công, nhưng hiện tại xem ra không còn lựa chọn nào khác.
”Cha…” Vệ quốc công đạp ngựa, con ngựa thét dài một tiếng sau đó chạy về phía trước.
”Trác Tuấn, ở đây giao cho anh, nếu có gì cần thiết thì nói cho Hàn, hắn sẽ đến!” Trác Lỗi vỗ vai Trác Tuấn, nghiêm túc nói, ánh mắt tràn đầy sự kỳ vọng.
Trác Tuấn cũng biết đây không phải chuyện nhỏ nhưng vẫn gật đầu đồng ý.
Trác Lỗi quay đầu sang phân phó Hàn: ”Hàn, ngươi biết chuyện này rất quan trọng, cho nên nhất định phải trợ giúp nhị đệ của ta đấy!”
”Vâng…” Hàn tuân lệnh nói.
Trác Lỗi sau khi phân phó xong, bèn lập tức lên ngựa đuổi theo, nơi cụ thể thì hắn không biết, nhưng hắn biết Vệ quốc công chắc chắn sẽ không bỏ qua cho cơ hội tốt như vậy.
Vệ quốc công không ngờ mình lại đang ở trong cái bẫy của người khác.
”Thác Bạc Liệt, mặc kệ là xảy ra chuyện gì, chàng nhất định phải tin tưởng ta, nên nhớ tất cả chỉ là ảo giác!” Như Ý nhớ đến lần trước mình tiến vào nơi này liền sinh ra một loại ảo giác, kết quả suýt nữa kết thúc mạng sống của mình ở đây.
Nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của Như Ý, Thác Bạt Liệt chỉ có thể gật gật đầu, nhưng hắn cũng không biết mình có nghe lọt lời của Như Ý nói hay không.
Coi như là Như Ý nhắc nhở Thác Bạt Liệt, mặc kệ ra sao, cho dù cô kiên cường thế nào, cô biết trong tim mình chỉ có sự tồn tại của Thác Bạt Liệt, cho nên cô lo lắng cho hắn.
Những người mà Lí công công mang theo đã đuổi kịp, nhưng vì đến bên này nên bọn họ ngược lại không gặp quá nhiều khó khăn.
Thần thú đi theo sau Như Ý và Thác Bạt Liệt.
”Đây là nơi có ảo giác, chàng phải cẩn thận.” Như Ý quay đầu dặn Thác Bạt Liệt.
Thác Bạt Liệt thấy nơi này giống như một thế giới khác, mây khói lượn lờ, nhìn qua có chút quỷ dị, gật gật đầu: ”Yên tâm, ta biết rồi!” Không thể không nói, hiện tại hắn đi vào nơi này, trong lòng có chút hưng phấn, còn mang theo cả cảm giác mâu thuẫn khó hiểu, nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp của Như Ý lúc này đã tràn đầy vẻ lo âu.
Dần dần trước mắt trở nên mù mờ, xung quanh bị phủ một lớp sương dày, giống như là đẩy mỗi người vào một căn phòng khác nhau.
Hắn nhìn thấy trong tay mẫu hậu cầm một thanh kiếm, đầu kia của thanh kiếm đâm về phía phụ hoàng của mình, giờ phút này từng giọt máu chảy xuống từ ngực ông ấy, sau đó xuôi theo chiều của thanh kiếm chảy lên tay của mẫu hậu hắn.
Nhưng, hắn thấy mẫu hậu thờ ơ, không có chút đau lòng, thậm chí miệng còn nở một nụ cười quái dị, ít nhất là hắn thấy thế, hắn tận mắt nhìn thấy vẻ tuyệt vọng trong đôi mắt của phụ hoàng, nhưng tại sao còn có cả ý cười vậy.
Hắn không chịu nổi, đây là ác mộng, một cơn ác mộng theo hắn gần 20 năm, hắn hận, hắn rất muốn tự tay giết chết mẫu hậu của mình, sau đó… sau đó hắn nên làm gì đây?
Thác Bạt Liệt mê man, bản thân cứ như vậy, hắn ôm đầu rơi vào vực sâu không đáy.
Hắn nên làm gì đây? Nên làm gì đây?
”Thác Bạt Liệt, nhỡ kỹ những thứ này chỉ là ảo giác, nhớ kỹ!” Lời nói của Như Ý vang lên trong lòng hắn, từ từ thổi bay đi những hình ảnh đen tối, đúng rồi, là ảo giác, hắn hơi tỉnh táo lại, tầm mắt rõ hơn khiến những hình ảnh kia trở nên mơ hồ, sau đó biến mất.
Thác Bạt Liệt vui vẻ, xem ra Như Ý thực sự quan tâm đến mình.
Trong lúc hắn đang vui vẻ thì lại có một hình ảnh khác kích thích đến ánh mắt hắn, đó là lúc ở trên đại điện, vẻ mặt hắn xơ xác tiêu điều nhìn những người quỳ phía dưới, lộ ra ý cười: ” Trác phủ của các người xong rồi, cuối cùng trẫm cũng báo thù được rồi, hahaha!” Hắn cười càn rỡ, nụ cười ở khóe miệng từ từ lan ra rồi trở nên cuồng ngạo.
”Người đâu, đem người của Trác phủ ra ngoài, chém đầu ngay lập tức!” Hắn không chút lưu tình nói ra, không thương tiếc, ngược lại còn mang theo vẻ đắc ý, châm chọc.
”Đợi đã!” Lúc hắn đang hả dạ nhìn người của Trác phủ bị kéo ra ngoài thì một thanh âm đột ngột vang lên đánh gãy suy nghĩ của hắn.
Như Ý giống như một dũng sĩ, thậm chí giống như một nữ thần đứng trước mặt hắn, trong đáy mắt là oán hận, là thất vọng, thậm chí còn có chút ngang ngược.
Thác Bạt Liệt ngưng lại, sau đó quát lớn: ”Như Ý, rốt cuộc nàng muốn làm gì?” Thác Bạt Liệt sợ nhất Như Ý bảo vệ người của Trác phủ, hiện tại cô còn xuất hiện ở đây, điều này khiến hắn cảm thấy vô cùng khó chịu.
Khóe miệng Như Ý mang theo vẻ ngả ngớn, không chút để ý đáp: ”Hoàng thượng, lẽ nào người không nhìn ra ư? Ta muốn ngăn người đối phó với người của Trác phủ!”
Sắc mặt Thác Bạt Liệt khẽ biến, tức giận trước sự khiêu khích của Như Ý: ”Nàng cho rằng nàng có thể ư? Như Ý, đừng cho rằng trẫm sủng ái nàng thì nàng thích làm gì thì làm, nàng cho rằng trẫm không để đối với nàng như vậy ư?” Vẻ mặt Thác Bạt Liệt phẫn hận.
”Bạch Dực, ngươi có thể chở được hai người không?” Như Ý nhìn cơ thể của Bạch Dực, sau đó lại lo lắng nhìn dáng người của Thác Bạt Liệt.
Tất nhiên Bạch Dực không muốn thấy cảnh Thác Bạt Liệt ngồi lên người mình, chủ nhân của nó chỉ có một người mà thồi, đó là mỹ nữ Như Ý, cho nên nó làm bộ khó xử nói: ”Chủ nhân, ta không thể chịu được người nặng như vậy!” Vẻ mặt của Bạch Dực còn rất bất lực tòng tâm.
Như Ý nghe Bạch Dực nói thế, có chút áy náy nhìn Thác Bạt Liệt, không biết nói thế nào với hắn.
”Nếu không được thì để ta dùng khinh công vậy.” Thác Bạc Liệt hiếm khi rộng lượng, cũng không tính toán chi li với một con thần thú.
Điều này lại khiến Như Ý hơi khó xử.
”Bạch Dực thối, chủ nhân của ta mà ngươi lại không chở!” Lúc Bạch Dực đang vui vẻ thì có một âm thanh từ xa truyền tới, suýt chút nữa biến nó thành kẻ điếc.
”Hở, ngươi từ đâu đến đấy, dám nói với ông đây như vậy à?” Bạch Dực vừa nghe liền biết là thanh âm của một con thần thú khác, đúng như dự đoán, chủ nhân của con thần thú này là Thác Bạt Liệt: ”Nếu ngươi đau lòng thì sao không tự mình qua đây đi!” Đối với những con thần thú khác, Bạch Dực luôn bày ra vẻ mặt hung ác.
”Đây là Thủ Sơn, ngươi mang hai người qua đây, còn lại những người khác dùng khinh công cũng có thể đến được nơi thứ nhất.” Một con thần thú khác nói.
Bạch Dực bĩu môi, nhưng cũng biết chỉ có thể như vậy, nếu đã là thần thú được tuyển chọn ra, chắc chắn thân phận chủ nhân của bọn nó cũng đặc biệt như nhau.
”Chủ nhân, ta có thể chở hai người!” Bạch Dực lúc này mới cắn cắn ống quần của Như Ý nói.
Như Ý nghe vậy rất bất mãn: ”Bạch Dực, rốt cuộc ngươi sao thế?”
Bạch Dực có chút tủi thân nói: ”Là một con thần thú khác bảo ta chở, ta cũng không muốn đâu!”
Như Ý thở dài, nói nguyên văn lại đoạn hội thoại của mình và Bạch Dực cho Thác Bạt Liệt nghe, cứ tưởng hắn sẽ không vui, nhưng ngoài dự kiến của cô, Thác Bạch Liệt lại không tức giận chút nào.
”Đi thôi!” Sau khi tất cả mọi người chuẩn bị xong thì lên đường.
Lần này là đi vào buổi sáng, Như Ý cảm giác mình giống như đang phi qua tầng mây: ”Cảm giác này thật tốt!” Như Ý cười nói, thực lãng mạn, đây là lần đầu tiên cô thể hiện sự lãng mạn khao khát của một nữ nhân như vậy.
Thác Bạt Liệt cảm thấy cũng không tệ, loại cảm giác bay trong mây rõ ràng khiến hắn cảm thấy cuộc sống thường ngày áp lực quá rồi.
Lúc Thác Bạc Liệt và Như Ý đến chỗ vây quanh bởi những ngọn núi lần nữa, Bạch Dực đáp xuống một tảng đá cảm giác như đang treo lơ lửng giữa bầu trời.
”Chuyện này thần ký quá mà!” Thác Bạc Liệt cũng nhịn không được mà cảm khái, không ngờ tới chỗ này cảnh lại đẹp như vậy. Nếu không phải bản thân trải qua quá nhiều chuyện, quá nhiều gian khổ đều từ nơi này mà ra, thì hắn cũng thực sự nghĩ nơi đây là tiên cảnh, nhưng không phải như vậy, cho hên hắn mới oán hận.
”Đang nghĩ gì thế?” Như Ý thấy Thác Bạt Liệt ngẩn người, bèn tò mò hỏi.
Thác Bạt Liệt thở dài: ”Nơi này, có phải rất giống với tâm địa rắn rết không, mặt ngoài thì đẹp như vậy nhưng lại mang đến cho người ta thống khổ vô tận.” Thác Bạt Liệt hơi than thở.
Như Ý không ngờ Thác Bạc Liệt lại có cảm xúc như vậy, thực ra trong lòng cô cũng không phải là không nghĩ đến, nhưng bây giờ không phải lúc suy nghĩ về vấn đề này.
”Chủ nhân, nhìn phía sau đi!” Bạch Dực nhắc nhở Như Ý.
Như Ý quay đầu, lúc này mới phát hiện ra Lý công công đã dẫn người qua đây.
Như Ý nhìn thấy bọn họ tiến vào nơi ban đầu mình từng đi qua, vô cùng nguy hiểm!
Thác Bạt Liệt nghi hoặc nhìn vẻ mặt của Như Ý, rồi lại nhìn về phía những người kia đang đi đến: ”Chỗ này có chuyện gì thế?” Thác Bạt Liệt hơi mơ hồ.
”Cứ xem đã!” Như Ý cũng không vội nói cho Thác Bạt Liệt, chỉ kéo kéo hắn.
Thác Bạt Liệt đứng nhìn về phía xa xa với Như Ý, không nói gì thêm.
Hắn nhìn nơi đó, những người kia đi vào trong, sau đó không đi ra nữa, trước mắt cũng bị bao phủ bởi một lớp sương mù dày đặc.
Lúc có vài người bước ra, Thác Bạt Liệt phát hiện người đã bớt đi rất nhiều.
Hắn nhíu mày, thực khó hiểu.
”Đây là trận địa sương mù thứ nhất, tiến vào rồi mà còn có thể đi ra, chỉ e không phải là người bình thường!” Như Ý nói.
”Đi thôi!” Như Ý kéo Thác Bạc Liệt tiếp tục đi về phía trước.
Thác Bạc Liệt sửng sốt đuổi theo bước chân của Như Ý.
”Lý công công, các người đuổi kịp rồi!” Như Ý vẫn hơi lo lắng, con đường tiếp theo phải chạm mặt với kẻ tâm ma này, cô có chút không yên tâm.
Lý công công đem theo Thái thượng hoàng, còn có cả Trác lão tướng quân đuổi kịp Như Ý.
Lúc Thác Bạt Liệt rời khỏi hoàng cung, người nào đó cũng đã bắt đầu rục rịch hành động rồi.
”Chủ nhân, tiếp theo chúng ta làm gì?” Vệ quốc công nhìn thuộc hạ đang quỳ trước mặt mình có vẻ hơi kích động.
Ông ta cười lạnh: ”Tiến cung!” Những chuyện này xảy ra quá bất ngờ, tất cả đều ngoài dự kiến của mọi người.
”Trước tiên thâu tóm hoàng cung cho ta đã, ta có việc cần làm!” Vệ quốc công phân phó cho thuộc hạ của mình, sau đó ông ta giao việc cho bọn họ làm, mình còn có việc quan trọng hơn cần giải quyết.
”Vâng!” Tên quỳ trước mặt ông ta nghiêm túc đáp.
Có điều, ông ta ngàn tính vạn tính cũng không tính được Trác phủ lại lợi hại như vậy.
Lúc Vệ quốc công xuất phát được một lát, thái hậu đã chạy ra cản đường.
”Bà làm gì thế?” Vệ quốc công có chút tức giận nhìn thái hậu đứng trước mặt ngăn lại.
”Đem ta theo với!” Thái hậu mang theo ánh mắt cầu xin nhìn về phía Vệ quốc công.
Vệ quốc công ngồi trên ngựa, mất kiên nhẫn đáp: ”Dựa vào cái gì mà ta phải cho bà đi cùng?” Vệ quốc công bất mãn nhìn kẻ làm tốn thời gian của mình.
Thái hậu sững sờ, nhưng có lẽ sớm đoán được Vệ quốc công sẽ nói như vậy, cho nên bà ta cũng đã nghĩ xong câu trả lời, không chút lo lắng nói: ”Không phải ngươi muốn biết nhiều người như vậy mà lại không ai có chuyện gì ư? Chỉ cần cho ta đi cùng, đến lúc đó ta sẽ nói cho ngươi!” Thực ra chân tướng mà Thái hậu biết còn hơn cả Như Ý nghĩ.
Vệ quốc công nhắm mắt, sau đó lập tức mở ra, nhìn về phía Thái hậu nói: ”Được, lên ngựa đi!” dứt lời trực tiếp kéo Thái hậu lên ngựa.
Thái hậu vốn không muốn ngồi cùng một con ngựa với Vệ quốc công, nhưng hiện tại xem ra không còn lựa chọn nào khác.
”Cha…” Vệ quốc công đạp ngựa, con ngựa thét dài một tiếng sau đó chạy về phía trước.
”Trác Tuấn, ở đây giao cho anh, nếu có gì cần thiết thì nói cho Hàn, hắn sẽ đến!” Trác Lỗi vỗ vai Trác Tuấn, nghiêm túc nói, ánh mắt tràn đầy sự kỳ vọng.
Trác Tuấn cũng biết đây không phải chuyện nhỏ nhưng vẫn gật đầu đồng ý.
Trác Lỗi quay đầu sang phân phó Hàn: ”Hàn, ngươi biết chuyện này rất quan trọng, cho nên nhất định phải trợ giúp nhị đệ của ta đấy!”
”Vâng…” Hàn tuân lệnh nói.
Trác Lỗi sau khi phân phó xong, bèn lập tức lên ngựa đuổi theo, nơi cụ thể thì hắn không biết, nhưng hắn biết Vệ quốc công chắc chắn sẽ không bỏ qua cho cơ hội tốt như vậy.
Vệ quốc công không ngờ mình lại đang ở trong cái bẫy của người khác.
”Thác Bạc Liệt, mặc kệ là xảy ra chuyện gì, chàng nhất định phải tin tưởng ta, nên nhớ tất cả chỉ là ảo giác!” Như Ý nhớ đến lần trước mình tiến vào nơi này liền sinh ra một loại ảo giác, kết quả suýt nữa kết thúc mạng sống của mình ở đây.
Nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của Như Ý, Thác Bạt Liệt chỉ có thể gật gật đầu, nhưng hắn cũng không biết mình có nghe lọt lời của Như Ý nói hay không.
Coi như là Như Ý nhắc nhở Thác Bạt Liệt, mặc kệ ra sao, cho dù cô kiên cường thế nào, cô biết trong tim mình chỉ có sự tồn tại của Thác Bạt Liệt, cho nên cô lo lắng cho hắn.
Những người mà Lí công công mang theo đã đuổi kịp, nhưng vì đến bên này nên bọn họ ngược lại không gặp quá nhiều khó khăn.
Thần thú đi theo sau Như Ý và Thác Bạt Liệt.
”Đây là nơi có ảo giác, chàng phải cẩn thận.” Như Ý quay đầu dặn Thác Bạt Liệt.
Thác Bạt Liệt thấy nơi này giống như một thế giới khác, mây khói lượn lờ, nhìn qua có chút quỷ dị, gật gật đầu: ”Yên tâm, ta biết rồi!” Không thể không nói, hiện tại hắn đi vào nơi này, trong lòng có chút hưng phấn, còn mang theo cả cảm giác mâu thuẫn khó hiểu, nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp của Như Ý lúc này đã tràn đầy vẻ lo âu.
Dần dần trước mắt trở nên mù mờ, xung quanh bị phủ một lớp sương dày, giống như là đẩy mỗi người vào một căn phòng khác nhau.
Hắn nhìn thấy trong tay mẫu hậu cầm một thanh kiếm, đầu kia của thanh kiếm đâm về phía phụ hoàng của mình, giờ phút này từng giọt máu chảy xuống từ ngực ông ấy, sau đó xuôi theo chiều của thanh kiếm chảy lên tay của mẫu hậu hắn.
Nhưng, hắn thấy mẫu hậu thờ ơ, không có chút đau lòng, thậm chí miệng còn nở một nụ cười quái dị, ít nhất là hắn thấy thế, hắn tận mắt nhìn thấy vẻ tuyệt vọng trong đôi mắt của phụ hoàng, nhưng tại sao còn có cả ý cười vậy.
Hắn không chịu nổi, đây là ác mộng, một cơn ác mộng theo hắn gần 20 năm, hắn hận, hắn rất muốn tự tay giết chết mẫu hậu của mình, sau đó… sau đó hắn nên làm gì đây?
Thác Bạt Liệt mê man, bản thân cứ như vậy, hắn ôm đầu rơi vào vực sâu không đáy.
Hắn nên làm gì đây? Nên làm gì đây?
”Thác Bạt Liệt, nhỡ kỹ những thứ này chỉ là ảo giác, nhớ kỹ!” Lời nói của Như Ý vang lên trong lòng hắn, từ từ thổi bay đi những hình ảnh đen tối, đúng rồi, là ảo giác, hắn hơi tỉnh táo lại, tầm mắt rõ hơn khiến những hình ảnh kia trở nên mơ hồ, sau đó biến mất.
Thác Bạt Liệt vui vẻ, xem ra Như Ý thực sự quan tâm đến mình.
Trong lúc hắn đang vui vẻ thì lại có một hình ảnh khác kích thích đến ánh mắt hắn, đó là lúc ở trên đại điện, vẻ mặt hắn xơ xác tiêu điều nhìn những người quỳ phía dưới, lộ ra ý cười: ” Trác phủ của các người xong rồi, cuối cùng trẫm cũng báo thù được rồi, hahaha!” Hắn cười càn rỡ, nụ cười ở khóe miệng từ từ lan ra rồi trở nên cuồng ngạo.
”Người đâu, đem người của Trác phủ ra ngoài, chém đầu ngay lập tức!” Hắn không chút lưu tình nói ra, không thương tiếc, ngược lại còn mang theo vẻ đắc ý, châm chọc.
”Đợi đã!” Lúc hắn đang hả dạ nhìn người của Trác phủ bị kéo ra ngoài thì một thanh âm đột ngột vang lên đánh gãy suy nghĩ của hắn.
Như Ý giống như một dũng sĩ, thậm chí giống như một nữ thần đứng trước mặt hắn, trong đáy mắt là oán hận, là thất vọng, thậm chí còn có chút ngang ngược.
Thác Bạt Liệt ngưng lại, sau đó quát lớn: ”Như Ý, rốt cuộc nàng muốn làm gì?” Thác Bạt Liệt sợ nhất Như Ý bảo vệ người của Trác phủ, hiện tại cô còn xuất hiện ở đây, điều này khiến hắn cảm thấy vô cùng khó chịu.
Khóe miệng Như Ý mang theo vẻ ngả ngớn, không chút để ý đáp: ”Hoàng thượng, lẽ nào người không nhìn ra ư? Ta muốn ngăn người đối phó với người của Trác phủ!”
Sắc mặt Thác Bạt Liệt khẽ biến, tức giận trước sự khiêu khích của Như Ý: ”Nàng cho rằng nàng có thể ư? Như Ý, đừng cho rằng trẫm sủng ái nàng thì nàng thích làm gì thì làm, nàng cho rằng trẫm không để đối với nàng như vậy ư?” Vẻ mặt Thác Bạt Liệt phẫn hận.