Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-453
Chương 453: Lập công chuộc tội
Cát Lượng lần này vẻ mặt có chút không nhịn được, hắn vừa cho rằng bản thân ở lại đây mãi không đi, vì vậy đã thu hút sự chú ý của đối phương, bây giờ xem ra đối phương đã theo dõi mình từ lâu, vậy lúc bản thân theo dõi Hồng Đậu cô nương, người này cũng đi theo rồi, thực sự có mùi bọ ngựa bắt ve sầu mà chim sẻ lại ở đằng sau, vẻ mặt của Cát Lượng có chút khó coi, ngay cả trong mùa này, mồ hôi cũng làm quần áo hắn ướt đẫm.
Ánh mắt của Mộ Dung Tinh Thần sao có thể không nhìn ra những chi tiết nhỏ này của đối phương, nhưng đã nói là gõ núi động hổ, miễn là có hiệu quả như vậy là được, hắn ta cũng không có thời gian để dây dưa với đối phương: “Về sau có hứng thú với cô nương nào? Ta nghĩ vẫn là quang minh chính đại thì tốt hơn, nếu không một tiểu nhân hành động không ngay thẳng như vậy, sẽ rước tới không ít tai họa đâu!” Mộ Dung Tinh Thần bỏ lại một câu nói như vậy, người thoáng chốc biến mất, tốc độ sợ rằng còn nhanh hơn cả mũi tên của Thoát Huyền kia.
Cát Lượng không phân biệt được hướng rời đi của đối phương. Người này rốt cuộc là ai? Hắn lại không biết rằng thế gian lại có một cao thủ như vậy, người đàn ông có được dung mạo tuyệt thế, thế nhưng hắn lại không biết đến nửa phần về người đó, điều này sẽ khiến cho hắn xem trọng, bằng không điều tiếp theo hắn sẽ làm, đối phương sẽ trở thành chướng ngại vật ngăn cản hành động của hắn hay không. Cát Lượng có một dự định mới.
Còn Mộ Dung Tinh Thần đã rời đi, trong chốc lát trở về nơi ở của mình, lúc này đang có một người ở trong phòng đợi hắn trở về, hơn nữa hình như đã đến từ rất lâu, nhưng cơ thể vững chãi như núi không động đậy, có thể nhìn ra là một người được đào tạo tốt.
Mộ Dung Tinh Thần coi như không nhìn thấy, trực tiếp đi đến tấm nệm, dường như rất mệt mỏi, ngồi xuống cạnh giường không nhúc nhích, nữ nhân đang đợi hắn biết rất rõ, liền chạy đến để cởi áo cho hắn.
“Hồng Đậu, ta thấy ngươi chỉ có năng lực cởi áo!” Những lời của Mộ Dung Tinh Thần đột nhiên nhẹ nhàng thoát ra khỏi miệng hắn, lại khiến đôi tay đang cởi áo của Hồng Đậu dừng lại, sắc mặt tái trắng như bạch tạng.
“Chủ nhân, xin người hãy cho thuộc hạ một cơ hội, thuộc hạ nhất định sẽ không để sự việc ngày hôm nay bị phát hiện!” Hồng Đậu biết quy tắc của Tịch Mịch Yên Vũ lâu. Mộ Dung Tinh Thần nói như vậy, ý chẳng qua là để nàng tự phế võ công, làm một nha hoàn, đối với một sát thủ mà nói thì việc đó tàn nhẫn như thế nào, không có võ công, còn tàn nhẫn hơn cái chết, điều duy nhất nàng có thể cầu xin là hy vọng rằng Mộ Dung Tinh Thần có thể nhìn thấy phần mình đã làm việc chăm chỉ trong nhiều năm qua, có thể cho nàng một cơ hội lập công chuộc tôi.
Mộ Dung Tinh Thần thờ ơ nhìn phong cảnh bên ngoài, chân trời bắt đầu chuyển sang màu vảy cá, rõ ràng là mùa hè, nhưng lại có hơi lạnh nhè nhẹ, như thể từ từ đổ lên trên đầu của Hồng Đậu: “Muốn lập công chuộc tội cũng không phải là không thể, nhưng ngươi nên biết, lần này ngươi suýt chút nữa đã tiết lộ mục đích của Tịch Mịch Yên Vũ lâu này, nói đi, vừa phát hiện ra điều gì?”
Hồng Đậu run rẩy quỳ trên đất, cúi đầu bẩm báo, nghe Mộ Dung Tinh Thần nói như vậy, nàng biết rằng chủ nhân đã buông lỏng trong câu nói của mình, nhưng nàng cũng không dám sơ suất nửa lời.
Mộ Dung Tinh Thần nhìn bộ dạng của Hồng Đậu, thu lại biểu cảm vừa nãy, hắn cũng không nói gì, đột nhiên căn phòng tràn ngập bầu không khí căng thẳng.
Một lúc lâu sau, lâu đến mức Hồng Đậu còn tưởng rằng chủ nhân đã quên mất sự tồn tại của mình, Mộ Dung Tinh Thần đột nhiên truyền một giọng nói trên đầu của nàng.
“Hôm nay có phát hiện gì không?” Mộ Dung Tinh Thần đương nhiên sẽ không nghĩ rằng Hồng Đậu gặp rủi ro lớn như vậy, suýt chút nữa bị phát hiện, sẽ không chút gặt hái nào, nếu thực sự không gặt hái được gì, vậy lưu giữ nàng còn có tác dụng gì, trong Yên Vũ lâu từ trước đến này không bao giờ lưu giữ những người như vậy.
Hồng Đậu thấy có cơ hội để tẩy sạch vết dơ bẩn của mình, tất nhiên là nắm lấy rồi, nàng dập đầu một cái, sau đó trả lời: “Khi nãy thuộc hạ đi điều tra về sơn trang, vô tình phát hiện Cát Lượng rất để tâm tới Như Ý cô nương, lúc nào cũng âm thầm theo dõi Như Ý cô nương, nếu không phải vì đối phương phát hiện ra thuộc hạ, sợ rằng hắn ta đã thành công trong việc theo dõi Như Ý cô nương rồi!”
Khi Mộ Dung Tinh Thần nghe thấy Hồng Đậu nhắc đến Như Ý, ánh mắt đem theo một loại tình cảm khiến người khác ngứa ngáy, cũng không biết là vì cái tên của Như Ý hay là vì sự tình! Hắn khép chặt lòng bàn tay lại, dường như đang ngấm ngầm chịu đựng điều gì đó, sau đó mới phân phó cho Hồng Đậu: “Ngươi phái người đi theo dõi từng cử chỉ hành động của Cát Lượng, bây giờ có nhiệm vụ mới được giao cho ngươi làm!”
Vốn dĩ, Hồng Đậu nghĩ rằng phát hiện này của mình, chủ nhân sẽ cho phép sắp xếp cho mình tiếp tục điều tra, nhưng bây giờ xem ra, hình như không đơn giản như vậy, chủ nhân thực sự không hề đơn giản, thậm chí ý tưởng không giống như những người khác, đã có sự sắp xếp mới rồi.
Mộ Dung Tinh Thần cũng không giải thích cho những nghi ngờ của Hồng Đậu, trong mắt hắn, việc đó hoàn toàn không cần phải giải thích, tất nhiên, ngoại trừ một người, một người xứng đáng khiến hắn phải chùn bước.
“Thuộc hạ sẽ đi làm ngay!” Dưới khả năng truyền âm hàng ngàn dặm của Mộ Dung Tinh Thần, Hồng Đậu tiếp nhận mệnh lệnh mới của Mộ Dung Tinh Thần.
Mộ Dung Tinh Thần thấy rằng Hồng Đậu hiểu sự sắp xếp của mình, lúc này mới thả lỏng một chút những sơi dây thừng luông cuốn quanh mặt hắn.
Ngay từ khi quen biết Huyền Dạ, ngoài việc biết nơi này là của cô ra, cô đôi với bản thân mình đã có kế hoạch tốt hơn, bây giờ xem ra, những người trong sơn trang này đều dòm ngó “Hắc Huyền Lệnh” của sơn trang mà đến, tất nhiên là có một ngoại lệ, bây giờ mục đích của đối phương là gì, cô vẫn chưa xác nhận, nhưng chắc chắn sẽ không phải là chuyện tốt, sau đó để cô bắt người đó ra, rồi từ từ dẫn dắt người đó, đại lễ này chỉ không biết liệu đối phương có kinh hãi hay không thôi.
Như Ý mỉm cười, chiếc cốc cô đang cầm trên tay lại trở nên chói lóa rực rỡ, có chút chói mắt.
“Môn chủ, tiếp theo đây nên hành động thế nào?” Huyền Dạ thấy nụ cười kiên định như đã tính trước mọi việc của Như Ý, ông cũng nghe Huyền Thiết đã từng sùng bái Như Ý thế nào, hôm nay cũng kính cẩn đến sùng bái rồi, lúc này ông cũng biết Như Ý nhất định đã có phương pháp tốt.
Như Ý từ từ thu lại nụ cười đã giãn ra trên khuôn mặt cô, ngẩng đâu nhìn Huyền Dạ và nói: “Ông tiếp theo có thể đối xử khác với ta, thậm chí là những thứ cung kính, hơn nữa là càng bất thường càng tốt, một điểm duy nhất là không nên nói rõ danh tính của ta, với lại tìm thấy tài năng của ta, thực sự muốn đưa ta vào sơn trang của các ngươi!”
Khi Huyền Dạ lắng nghe sự sắp xếp của Như Ý, có chút khó hiểu nhìn Như Ý, đây không phải là rõ ràng đưa Như Ý vào nguy hiểm sao? Việc đưa môn chủ vào chỗ nguy hiểm nhất quyết không được.
Như Ý thấy khuôn mặt của Huyền Dạ bối rối, cô thu lại nụ cười cuối cùng trên khuôn mặt, có chút bất mãn bực tức kéo khóe miệng của mình, rồi lạnh lùng nói: “Lẽ nào ngươi lại không thừa nhận môn chủ ta sao!” Như Ý đột nhiên đưa ra một câu hỏi đóng băng trực tiếp hạ nhiệt độ xuống âm độ.
Huyền Dạ cảm nhận được sự thay đổi trong cảm xúc của Như Ý, có chút sợ hãi quỳ xuống đất: “Thuộc hạ không có ý đó, chỉ là, chỉ là lần mạo hiểm này của môn chủ, nếu để Huyền Thiết chủ nhân biết được, cũng sẽ không đồng ý, chúng tôi phải bảo vệ sự an nguy của môn chủ!”
Mặc dù lời nói của Như Ý rất lạnh lùng, đôi mắt còn đem theo sự kiểm soát khó có thể lay động lương tâm của mình, Huyền Dạ vẫn phải bất chấp trả lời.
Như Ý nhìn thấy sự kiên trì của Huyền Dạ, lặng im không nói gì, điều này khiến Huyền Dạ nhất thời không biết Như Ý đang nghĩ gì, đột nhiên, Như Ý không tức giận, thay vào đó là mỉm cười, gật đầu, khen ngợi và nói: “Huyền Dạ, ta nghĩ cho dù có để Huyền Thiết sơn trang nằm trong tay ngươi, ta cũng có thể yên tâm được, người được Huyền Thiết sơn trang lựa chọn không hề đơn giản, có được những người can đảm và hiểu biết như vậy, mới xứng đáng làm thuộc hạ của Như Ý ta, nếu ngươi nghe Huyền Thiết nói qua, vậy có lẽ là cũng biết tính khí của ta, những chuyện ta đã quyết định, sẽ không bao giờ thay đổi, vì vậy về chuyện này, ngươi cũng không cần nói nhiều nữa! Tuy nhiên, ta cũng biết ngươi đang lo lắng cho ta, vì thế ta có thể bảo đảm với ngươi, trong việc này ta sẽ không có nửa phần nguy hiểm nào, hơn nữa sẽ còn có rất nhiều những gặt hái không tưởng tượng được, được rồi, lui xuống chuẩn bị đi! Mặc dù danh tính của ta bây giờ cần phải cư xử đặc biệt nhưng cũng không thể ở lại đây quá lâu!” Như Ý thu lại ánh mắt của mình trên người Huyền Dạ, sau đó nhắm mắt lại không nói gì.
Huyền Dạ thấy môn chủ không còn suy nghĩ gì về phương pháp nữa, cũng biết rằng bản thân có nói thêm cũng không có ý nghĩa gì, lông mày nhíu lại không buông, những cũng không thể không đi ra ngoài.
Như Ý nhìn bóng dáng của Huyền Dạ, cảm giác được quan tâm khiến trái tim cô có chút xúc động, đã bao lâu rồi, cô đã quên mất mình vẫn có một trái tim có thể dao động, cô nghĩ rằng trái tim đã tan vỡ như đàn đứt dây của mình sẽ không tồn tại sự hạnh phúc nữa, đã được gọi là khúc nhạc đau buồn rồi, vậy mà hôm nay lại khiến cô cảm thấy sự tồn tại của trái tim.
Nở nụ cười chua xót, cô lại nhớ đến người anh chưa bao giờ quay lưng lại với cô, người anh luôn luôn chiều chuộng cô, hôm nay đã không còn nữa rồi, không còn một thứ gì.
Thở nhẹ một tiếng, sau tất cả, những gì đã qua đi không còn nữa, vĩnh viễn không bao giờ quay trở lại, tấm gương vỡ không thể liền lại được, huống chi là linh hồn đã biến mất trong cuộc sống của chính mình.
Bước dưới ánh trăng, trong vô thức bước, Như Ý đến khoảng sân trống rỗng, ánh trăng rọi xuống, chiếu vào bóng hình của cái cây cô độc, Như Ý gượng cười, nhìn đi, bản thân một người vẫn còn gánh vác, lại đối diện với cái bóng ba người, đến cái cây cũng không phải là một người, tại sao bản thân lại trông như thế này, rốt cuộc kiếp trước cô đã làm sai điều gì? Trong nỗi ai oán, cô nhìn chằm chằm vào bóng cây mà không cử động, cô đang áy náy không ngừng lại biến đổi tâm trạng.
“Như Ý cô nương, tại sao lại suy sụp thương cảm như vậy?” Một âm thanh dễ nghe của một nam nhân vang lên từ phía sau gốc cây, rồi một nam nhân tuấn tú xuất hiện trong tầm mắt của Như Ý.
Như Ý không chút ngạc nhiên, dường như đôi với sự xuất hiện đột ngột, đến làm phiền sự thanh tịnh của cô của nam nhân này, không vui không buồn.
“Cát Lượng công tử lại thích sắc đêm như này sao, ta đã nhìn thấy công tử ngắm ánh trăng trong một thời gian không ngắn rồi đấy!” Giọng nói dịu dàng của Như Ý truyền đến, đem theo một chút kỳ ảo, bóng đêm như này lại càng lộ ra cơ thể yếu ớt.
Cát Lượng nghe lời mỉa mai của Như Ý, khuôn mặt hắn như bị bị kiềm hãm, tất nhiên là hắn sẽ không vì lời nói không tốt của Như Ý, mà là vì Như Ý đã sớm phát hiện ra sự tồn tại của hắn, vậy chỉ có thể nói rõ một điều võ công của Như Ý không đơn giản, hơn nữa trong trận đấu lần trước, bằng cách này, thực ra Như Ý đã che giấu rất kĩ, như vậy khiến Cát Lượng có chút lo lắng, nhưng dù sao cũng là người đã trải qua mưa to gió lớn, hắn nhanh chóng thu lại sự hoảng loạn của mình, sau đó quạt một cái, đã chặn lại ánh mắt đang đối đầu của hai người, hắn ta phát ra một tiếng cười nho nhã: “Cảnh sắc đêm nay thực sự rất đẹp, đẹp đến nỗi có chút cô độc, vốn dĩ thấy Như Ý cô nương ở đây, ta đã định gọi, nhưng trông thấy sắc mặt của cô, nhất thời không biết nên nói gì cho tốt, cho nên mới như vậy không dám xuất hiện.
Như Ý lại không cho là đúng, với sự nhanh trí và chút sắc sảo, tùy ý hỏi một câu: “Vậy tại sao công tử lại xuất hiện giữa chừng như vậy, phát ra tiếng động, quấy rầy sự thanh tịnh của ta?” Đôi mắt của Như Ý hạ xuống nhìn vào khuôn mặt của Cát Lượng, vô thức hỏi.
Cát Lượng lần này vẻ mặt có chút không nhịn được, hắn vừa cho rằng bản thân ở lại đây mãi không đi, vì vậy đã thu hút sự chú ý của đối phương, bây giờ xem ra đối phương đã theo dõi mình từ lâu, vậy lúc bản thân theo dõi Hồng Đậu cô nương, người này cũng đi theo rồi, thực sự có mùi bọ ngựa bắt ve sầu mà chim sẻ lại ở đằng sau, vẻ mặt của Cát Lượng có chút khó coi, ngay cả trong mùa này, mồ hôi cũng làm quần áo hắn ướt đẫm.
Ánh mắt của Mộ Dung Tinh Thần sao có thể không nhìn ra những chi tiết nhỏ này của đối phương, nhưng đã nói là gõ núi động hổ, miễn là có hiệu quả như vậy là được, hắn ta cũng không có thời gian để dây dưa với đối phương: “Về sau có hứng thú với cô nương nào? Ta nghĩ vẫn là quang minh chính đại thì tốt hơn, nếu không một tiểu nhân hành động không ngay thẳng như vậy, sẽ rước tới không ít tai họa đâu!” Mộ Dung Tinh Thần bỏ lại một câu nói như vậy, người thoáng chốc biến mất, tốc độ sợ rằng còn nhanh hơn cả mũi tên của Thoát Huyền kia.
Cát Lượng không phân biệt được hướng rời đi của đối phương. Người này rốt cuộc là ai? Hắn lại không biết rằng thế gian lại có một cao thủ như vậy, người đàn ông có được dung mạo tuyệt thế, thế nhưng hắn lại không biết đến nửa phần về người đó, điều này sẽ khiến cho hắn xem trọng, bằng không điều tiếp theo hắn sẽ làm, đối phương sẽ trở thành chướng ngại vật ngăn cản hành động của hắn hay không. Cát Lượng có một dự định mới.
Còn Mộ Dung Tinh Thần đã rời đi, trong chốc lát trở về nơi ở của mình, lúc này đang có một người ở trong phòng đợi hắn trở về, hơn nữa hình như đã đến từ rất lâu, nhưng cơ thể vững chãi như núi không động đậy, có thể nhìn ra là một người được đào tạo tốt.
Mộ Dung Tinh Thần coi như không nhìn thấy, trực tiếp đi đến tấm nệm, dường như rất mệt mỏi, ngồi xuống cạnh giường không nhúc nhích, nữ nhân đang đợi hắn biết rất rõ, liền chạy đến để cởi áo cho hắn.
“Hồng Đậu, ta thấy ngươi chỉ có năng lực cởi áo!” Những lời của Mộ Dung Tinh Thần đột nhiên nhẹ nhàng thoát ra khỏi miệng hắn, lại khiến đôi tay đang cởi áo của Hồng Đậu dừng lại, sắc mặt tái trắng như bạch tạng.
“Chủ nhân, xin người hãy cho thuộc hạ một cơ hội, thuộc hạ nhất định sẽ không để sự việc ngày hôm nay bị phát hiện!” Hồng Đậu biết quy tắc của Tịch Mịch Yên Vũ lâu. Mộ Dung Tinh Thần nói như vậy, ý chẳng qua là để nàng tự phế võ công, làm một nha hoàn, đối với một sát thủ mà nói thì việc đó tàn nhẫn như thế nào, không có võ công, còn tàn nhẫn hơn cái chết, điều duy nhất nàng có thể cầu xin là hy vọng rằng Mộ Dung Tinh Thần có thể nhìn thấy phần mình đã làm việc chăm chỉ trong nhiều năm qua, có thể cho nàng một cơ hội lập công chuộc tôi.
Mộ Dung Tinh Thần thờ ơ nhìn phong cảnh bên ngoài, chân trời bắt đầu chuyển sang màu vảy cá, rõ ràng là mùa hè, nhưng lại có hơi lạnh nhè nhẹ, như thể từ từ đổ lên trên đầu của Hồng Đậu: “Muốn lập công chuộc tội cũng không phải là không thể, nhưng ngươi nên biết, lần này ngươi suýt chút nữa đã tiết lộ mục đích của Tịch Mịch Yên Vũ lâu này, nói đi, vừa phát hiện ra điều gì?”
Hồng Đậu run rẩy quỳ trên đất, cúi đầu bẩm báo, nghe Mộ Dung Tinh Thần nói như vậy, nàng biết rằng chủ nhân đã buông lỏng trong câu nói của mình, nhưng nàng cũng không dám sơ suất nửa lời.
Mộ Dung Tinh Thần nhìn bộ dạng của Hồng Đậu, thu lại biểu cảm vừa nãy, hắn cũng không nói gì, đột nhiên căn phòng tràn ngập bầu không khí căng thẳng.
Một lúc lâu sau, lâu đến mức Hồng Đậu còn tưởng rằng chủ nhân đã quên mất sự tồn tại của mình, Mộ Dung Tinh Thần đột nhiên truyền một giọng nói trên đầu của nàng.
“Hôm nay có phát hiện gì không?” Mộ Dung Tinh Thần đương nhiên sẽ không nghĩ rằng Hồng Đậu gặp rủi ro lớn như vậy, suýt chút nữa bị phát hiện, sẽ không chút gặt hái nào, nếu thực sự không gặt hái được gì, vậy lưu giữ nàng còn có tác dụng gì, trong Yên Vũ lâu từ trước đến này không bao giờ lưu giữ những người như vậy.
Hồng Đậu thấy có cơ hội để tẩy sạch vết dơ bẩn của mình, tất nhiên là nắm lấy rồi, nàng dập đầu một cái, sau đó trả lời: “Khi nãy thuộc hạ đi điều tra về sơn trang, vô tình phát hiện Cát Lượng rất để tâm tới Như Ý cô nương, lúc nào cũng âm thầm theo dõi Như Ý cô nương, nếu không phải vì đối phương phát hiện ra thuộc hạ, sợ rằng hắn ta đã thành công trong việc theo dõi Như Ý cô nương rồi!”
Khi Mộ Dung Tinh Thần nghe thấy Hồng Đậu nhắc đến Như Ý, ánh mắt đem theo một loại tình cảm khiến người khác ngứa ngáy, cũng không biết là vì cái tên của Như Ý hay là vì sự tình! Hắn khép chặt lòng bàn tay lại, dường như đang ngấm ngầm chịu đựng điều gì đó, sau đó mới phân phó cho Hồng Đậu: “Ngươi phái người đi theo dõi từng cử chỉ hành động của Cát Lượng, bây giờ có nhiệm vụ mới được giao cho ngươi làm!”
Vốn dĩ, Hồng Đậu nghĩ rằng phát hiện này của mình, chủ nhân sẽ cho phép sắp xếp cho mình tiếp tục điều tra, nhưng bây giờ xem ra, hình như không đơn giản như vậy, chủ nhân thực sự không hề đơn giản, thậm chí ý tưởng không giống như những người khác, đã có sự sắp xếp mới rồi.
Mộ Dung Tinh Thần cũng không giải thích cho những nghi ngờ của Hồng Đậu, trong mắt hắn, việc đó hoàn toàn không cần phải giải thích, tất nhiên, ngoại trừ một người, một người xứng đáng khiến hắn phải chùn bước.
“Thuộc hạ sẽ đi làm ngay!” Dưới khả năng truyền âm hàng ngàn dặm của Mộ Dung Tinh Thần, Hồng Đậu tiếp nhận mệnh lệnh mới của Mộ Dung Tinh Thần.
Mộ Dung Tinh Thần thấy rằng Hồng Đậu hiểu sự sắp xếp của mình, lúc này mới thả lỏng một chút những sơi dây thừng luông cuốn quanh mặt hắn.
Ngay từ khi quen biết Huyền Dạ, ngoài việc biết nơi này là của cô ra, cô đôi với bản thân mình đã có kế hoạch tốt hơn, bây giờ xem ra, những người trong sơn trang này đều dòm ngó “Hắc Huyền Lệnh” của sơn trang mà đến, tất nhiên là có một ngoại lệ, bây giờ mục đích của đối phương là gì, cô vẫn chưa xác nhận, nhưng chắc chắn sẽ không phải là chuyện tốt, sau đó để cô bắt người đó ra, rồi từ từ dẫn dắt người đó, đại lễ này chỉ không biết liệu đối phương có kinh hãi hay không thôi.
Như Ý mỉm cười, chiếc cốc cô đang cầm trên tay lại trở nên chói lóa rực rỡ, có chút chói mắt.
“Môn chủ, tiếp theo đây nên hành động thế nào?” Huyền Dạ thấy nụ cười kiên định như đã tính trước mọi việc của Như Ý, ông cũng nghe Huyền Thiết đã từng sùng bái Như Ý thế nào, hôm nay cũng kính cẩn đến sùng bái rồi, lúc này ông cũng biết Như Ý nhất định đã có phương pháp tốt.
Như Ý từ từ thu lại nụ cười đã giãn ra trên khuôn mặt cô, ngẩng đâu nhìn Huyền Dạ và nói: “Ông tiếp theo có thể đối xử khác với ta, thậm chí là những thứ cung kính, hơn nữa là càng bất thường càng tốt, một điểm duy nhất là không nên nói rõ danh tính của ta, với lại tìm thấy tài năng của ta, thực sự muốn đưa ta vào sơn trang của các ngươi!”
Khi Huyền Dạ lắng nghe sự sắp xếp của Như Ý, có chút khó hiểu nhìn Như Ý, đây không phải là rõ ràng đưa Như Ý vào nguy hiểm sao? Việc đưa môn chủ vào chỗ nguy hiểm nhất quyết không được.
Như Ý thấy khuôn mặt của Huyền Dạ bối rối, cô thu lại nụ cười cuối cùng trên khuôn mặt, có chút bất mãn bực tức kéo khóe miệng của mình, rồi lạnh lùng nói: “Lẽ nào ngươi lại không thừa nhận môn chủ ta sao!” Như Ý đột nhiên đưa ra một câu hỏi đóng băng trực tiếp hạ nhiệt độ xuống âm độ.
Huyền Dạ cảm nhận được sự thay đổi trong cảm xúc của Như Ý, có chút sợ hãi quỳ xuống đất: “Thuộc hạ không có ý đó, chỉ là, chỉ là lần mạo hiểm này của môn chủ, nếu để Huyền Thiết chủ nhân biết được, cũng sẽ không đồng ý, chúng tôi phải bảo vệ sự an nguy của môn chủ!”
Mặc dù lời nói của Như Ý rất lạnh lùng, đôi mắt còn đem theo sự kiểm soát khó có thể lay động lương tâm của mình, Huyền Dạ vẫn phải bất chấp trả lời.
Như Ý nhìn thấy sự kiên trì của Huyền Dạ, lặng im không nói gì, điều này khiến Huyền Dạ nhất thời không biết Như Ý đang nghĩ gì, đột nhiên, Như Ý không tức giận, thay vào đó là mỉm cười, gật đầu, khen ngợi và nói: “Huyền Dạ, ta nghĩ cho dù có để Huyền Thiết sơn trang nằm trong tay ngươi, ta cũng có thể yên tâm được, người được Huyền Thiết sơn trang lựa chọn không hề đơn giản, có được những người can đảm và hiểu biết như vậy, mới xứng đáng làm thuộc hạ của Như Ý ta, nếu ngươi nghe Huyền Thiết nói qua, vậy có lẽ là cũng biết tính khí của ta, những chuyện ta đã quyết định, sẽ không bao giờ thay đổi, vì vậy về chuyện này, ngươi cũng không cần nói nhiều nữa! Tuy nhiên, ta cũng biết ngươi đang lo lắng cho ta, vì thế ta có thể bảo đảm với ngươi, trong việc này ta sẽ không có nửa phần nguy hiểm nào, hơn nữa sẽ còn có rất nhiều những gặt hái không tưởng tượng được, được rồi, lui xuống chuẩn bị đi! Mặc dù danh tính của ta bây giờ cần phải cư xử đặc biệt nhưng cũng không thể ở lại đây quá lâu!” Như Ý thu lại ánh mắt của mình trên người Huyền Dạ, sau đó nhắm mắt lại không nói gì.
Huyền Dạ thấy môn chủ không còn suy nghĩ gì về phương pháp nữa, cũng biết rằng bản thân có nói thêm cũng không có ý nghĩa gì, lông mày nhíu lại không buông, những cũng không thể không đi ra ngoài.
Như Ý nhìn bóng dáng của Huyền Dạ, cảm giác được quan tâm khiến trái tim cô có chút xúc động, đã bao lâu rồi, cô đã quên mất mình vẫn có một trái tim có thể dao động, cô nghĩ rằng trái tim đã tan vỡ như đàn đứt dây của mình sẽ không tồn tại sự hạnh phúc nữa, đã được gọi là khúc nhạc đau buồn rồi, vậy mà hôm nay lại khiến cô cảm thấy sự tồn tại của trái tim.
Nở nụ cười chua xót, cô lại nhớ đến người anh chưa bao giờ quay lưng lại với cô, người anh luôn luôn chiều chuộng cô, hôm nay đã không còn nữa rồi, không còn một thứ gì.
Thở nhẹ một tiếng, sau tất cả, những gì đã qua đi không còn nữa, vĩnh viễn không bao giờ quay trở lại, tấm gương vỡ không thể liền lại được, huống chi là linh hồn đã biến mất trong cuộc sống của chính mình.
Bước dưới ánh trăng, trong vô thức bước, Như Ý đến khoảng sân trống rỗng, ánh trăng rọi xuống, chiếu vào bóng hình của cái cây cô độc, Như Ý gượng cười, nhìn đi, bản thân một người vẫn còn gánh vác, lại đối diện với cái bóng ba người, đến cái cây cũng không phải là một người, tại sao bản thân lại trông như thế này, rốt cuộc kiếp trước cô đã làm sai điều gì? Trong nỗi ai oán, cô nhìn chằm chằm vào bóng cây mà không cử động, cô đang áy náy không ngừng lại biến đổi tâm trạng.
“Như Ý cô nương, tại sao lại suy sụp thương cảm như vậy?” Một âm thanh dễ nghe của một nam nhân vang lên từ phía sau gốc cây, rồi một nam nhân tuấn tú xuất hiện trong tầm mắt của Như Ý.
Như Ý không chút ngạc nhiên, dường như đôi với sự xuất hiện đột ngột, đến làm phiền sự thanh tịnh của cô của nam nhân này, không vui không buồn.
“Cát Lượng công tử lại thích sắc đêm như này sao, ta đã nhìn thấy công tử ngắm ánh trăng trong một thời gian không ngắn rồi đấy!” Giọng nói dịu dàng của Như Ý truyền đến, đem theo một chút kỳ ảo, bóng đêm như này lại càng lộ ra cơ thể yếu ớt.
Cát Lượng nghe lời mỉa mai của Như Ý, khuôn mặt hắn như bị bị kiềm hãm, tất nhiên là hắn sẽ không vì lời nói không tốt của Như Ý, mà là vì Như Ý đã sớm phát hiện ra sự tồn tại của hắn, vậy chỉ có thể nói rõ một điều võ công của Như Ý không đơn giản, hơn nữa trong trận đấu lần trước, bằng cách này, thực ra Như Ý đã che giấu rất kĩ, như vậy khiến Cát Lượng có chút lo lắng, nhưng dù sao cũng là người đã trải qua mưa to gió lớn, hắn nhanh chóng thu lại sự hoảng loạn của mình, sau đó quạt một cái, đã chặn lại ánh mắt đang đối đầu của hai người, hắn ta phát ra một tiếng cười nho nhã: “Cảnh sắc đêm nay thực sự rất đẹp, đẹp đến nỗi có chút cô độc, vốn dĩ thấy Như Ý cô nương ở đây, ta đã định gọi, nhưng trông thấy sắc mặt của cô, nhất thời không biết nên nói gì cho tốt, cho nên mới như vậy không dám xuất hiện.
Như Ý lại không cho là đúng, với sự nhanh trí và chút sắc sảo, tùy ý hỏi một câu: “Vậy tại sao công tử lại xuất hiện giữa chừng như vậy, phát ra tiếng động, quấy rầy sự thanh tịnh của ta?” Đôi mắt của Như Ý hạ xuống nhìn vào khuôn mặt của Cát Lượng, vô thức hỏi.