Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-43
CHƯƠNG 43: RỐT CUỘC LÀ ĐỰC HAY CÁI
Như Ý nhìn thấy Kiều phu nhân cũng tới. Cô tò mò hỏi: "Phu nhân, hôm nay là ngày gì thế?"
Kiều phu nhân lắc đầu một cái: "Ta cũng không biết. Hôm nay không phải sinh thần của lão gia, cũng không phải là ngày cúng tổ của Trác gia, nghe nói là lão gia ra mặt triệu tập tất cả đệ tử tập trung tại Từ đường đấy. Không biết đã xảy ra chuyện gì rồi?"
Như Ý nói:"Ngay cả người cũng không biết xảy ra chuyện gì sao?"
Kiều phu nhân nói: "Lần này hết thảy đệ tử của Trác gia đều đến, đệ tử khác họ và thiếp thất phụ nữ trẻ em cũng bị triệu tập đến. Nhất định đây là một chuyện vô cùng nghiêm trọng."
Như Ý nói: "Phu nhân, người cũng không nhận được bất cứ tin tức nào sao?"
Kiều phu nhân lắc đầu cười khổ: "Ta chỉ là một thiếp thất của một phòng mà thôi, nói dễ nghe một chút chính là nhị phòng, nói khó nghe hơn chính là một người làm. Làm sao ta có thể biết được tin tức nội bộ gì chứ? Có điều ta tiến vào phủ Trác Vương đã nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên ta nhìn thấy loại trận chiến này đấy."
Như Ý nói: "Có phải là rất nghiêm trọng hay không?"
Kiều phu nhân hơi suy nghĩ một hồi, lắc đầu nói: "Chắc hẳn cũng sẽ không nghiêm trọng lắm đâu. Nếu đúng là phủ Trác Vương xảy ra chuyện nghiêm trọng gì, bình thường cũng là do thái lão gia triệu tập mấy vị đệ tử nòng cốt có thân phận địa vị nhất của Trác gia mà thôi. Quy mô triệu tập tất cả nam nữ già trẻ giống như thế này chắc hẳn tình thế sẽ không nghiêm trọng lắm, nhưng có thể chắc chắn chuyện này nhất định ảnh hưởng rất lớn đến Trác gia."
Mặc dù Kiều phu nhân là giới nữ lưu thế nhưng lúc phân tích cũng khá có đạo lý.
Trực giác của Như Ý càng thêm rõ ràng.
Sau khi cô và Kiều phu nhân hai người đi vào Từ đường phát hiện trong Từ đường đã đầy người, lớn nhỏ, nam nữ, già trẻ lấy đại phòng, nhị phòng, tam phòng và tứ phòng dẫn đầu, rất có trật tự chiếm đầy lối đi và bậc thang.
Giữa đám người để trống ra một vòng.
Trác Công Quý đứng thẳng lưng, ông ta không hề tỏ ra bất cứ biểu cảm gì. Nhìn thấy Như Ý và Kiều phu nhân cùng bước vào, ánh mắt của bọn họ lập tức lóe lên.
Trác Uyển cũng đứng giữa vòng tròn này, vẻ mặt cười khẩy. Nhìn thấy Như Ý bước vào, nàng ta mang theo dáng vẻ kiêu ngạo, hung hăng, cười trên sự đau khổ của người khác mà nhìn cô.
"Chắc là mọi người cũng đã đến đông đủ rồi. Nhị ca, rốt cuộc huynh muốn làm gì?" Trác Công Vinh là người không nhịn được nữa mà mở miệng hỏi.
Trác Công Quý liếc một vòng, sau đó hắng giọng nói: "Các vị, phụ thân đại nhân ở trên, các vị huynh đệ, các vị con cháu, hôm nay tất cả những người có mặt ở đây đều là con cháu của Trác gia, có thể trong số các người có người không phải mang họ Trác nhưng mỗi một người chúng ta có thể sống chung trong một gia đình lớn như thế này, mỗi người đều là một phần tử của Trác gia. Hôm nay, có một chuyện có liên quan mật thiết đến các vị, có liên quan mật thiết đến Trác gia và liên quan mật thiết đến một người trong số các vị có mặt ở đây..."
Ánh mắt của ông ta nhìn về phía Như Ý.
Nguy rồi!
Như Ý liền đoán được chuyện này có liên quan đến cô. Trực giác của đặc công thường rất nhạy cảm.
Trác Công Vinh nói: "Nhị ca, rốt cuộc là chuyện gì? Huynh cũng đừng thừa nước đục thả câu nữa. Dù sao mọi người cũng đã đến đông đủ, huynh đi vào vấn đề đi."
Trác lão gia tử lườm ông ta một cái nói: "Câm miệng!"
Ông ta là nhân vật có uy vọng nhất của Trác gia, hơn nữa là phụ thân ông ta đương nhiên hiểu đứa con trai thứ hai này, bình thường cẩn thận biết điều, nếu như không phải là chuyện vô cùng quan trọng tuyệt đối hắn sẽ không quyết định như vậy.
Trác lão gia tử vừa mở miệng Trác Công Vinh tính tình nóng nảy lập tức câm miệng, vốn dĩ đám người đang nói thì thầm trong chớp mắt cũng trở nên vô cùng yên lặng, yên lặng đến độ có phần quỷ dị.
Như Ý cảm thấy trong không khí tràn ngập cảm giác ngột ngạt, tay phải của cô lặng lẽ sờ vào kiếm Xích Triều bên hông...
"Như Ý, con tới đây."
Trác Công Quý hiếm thấy nói chuyện hòa nhã dịu dàng như vậy, ông ta đưa tay vẫy cô tới.
"Dạ."
Như Ý nhìn thấy Kiều phu nhân cũng tới. Cô tò mò hỏi: "Phu nhân, hôm nay là ngày gì thế?"
Kiều phu nhân lắc đầu một cái: "Ta cũng không biết. Hôm nay không phải sinh thần của lão gia, cũng không phải là ngày cúng tổ của Trác gia, nghe nói là lão gia ra mặt triệu tập tất cả đệ tử tập trung tại Từ đường đấy. Không biết đã xảy ra chuyện gì rồi?"
Như Ý nói:"Ngay cả người cũng không biết xảy ra chuyện gì sao?"
Kiều phu nhân nói: "Lần này hết thảy đệ tử của Trác gia đều đến, đệ tử khác họ và thiếp thất phụ nữ trẻ em cũng bị triệu tập đến. Nhất định đây là một chuyện vô cùng nghiêm trọng."
Như Ý nói: "Phu nhân, người cũng không nhận được bất cứ tin tức nào sao?"
Kiều phu nhân lắc đầu cười khổ: "Ta chỉ là một thiếp thất của một phòng mà thôi, nói dễ nghe một chút chính là nhị phòng, nói khó nghe hơn chính là một người làm. Làm sao ta có thể biết được tin tức nội bộ gì chứ? Có điều ta tiến vào phủ Trác Vương đã nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên ta nhìn thấy loại trận chiến này đấy."
Như Ý nói: "Có phải là rất nghiêm trọng hay không?"
Kiều phu nhân hơi suy nghĩ một hồi, lắc đầu nói: "Chắc hẳn cũng sẽ không nghiêm trọng lắm đâu. Nếu đúng là phủ Trác Vương xảy ra chuyện nghiêm trọng gì, bình thường cũng là do thái lão gia triệu tập mấy vị đệ tử nòng cốt có thân phận địa vị nhất của Trác gia mà thôi. Quy mô triệu tập tất cả nam nữ già trẻ giống như thế này chắc hẳn tình thế sẽ không nghiêm trọng lắm, nhưng có thể chắc chắn chuyện này nhất định ảnh hưởng rất lớn đến Trác gia."
Mặc dù Kiều phu nhân là giới nữ lưu thế nhưng lúc phân tích cũng khá có đạo lý.
Trực giác của Như Ý càng thêm rõ ràng.
Sau khi cô và Kiều phu nhân hai người đi vào Từ đường phát hiện trong Từ đường đã đầy người, lớn nhỏ, nam nữ, già trẻ lấy đại phòng, nhị phòng, tam phòng và tứ phòng dẫn đầu, rất có trật tự chiếm đầy lối đi và bậc thang.
Giữa đám người để trống ra một vòng.
Trác Công Quý đứng thẳng lưng, ông ta không hề tỏ ra bất cứ biểu cảm gì. Nhìn thấy Như Ý và Kiều phu nhân cùng bước vào, ánh mắt của bọn họ lập tức lóe lên.
Trác Uyển cũng đứng giữa vòng tròn này, vẻ mặt cười khẩy. Nhìn thấy Như Ý bước vào, nàng ta mang theo dáng vẻ kiêu ngạo, hung hăng, cười trên sự đau khổ của người khác mà nhìn cô.
"Chắc là mọi người cũng đã đến đông đủ rồi. Nhị ca, rốt cuộc huynh muốn làm gì?" Trác Công Vinh là người không nhịn được nữa mà mở miệng hỏi.
Trác Công Quý liếc một vòng, sau đó hắng giọng nói: "Các vị, phụ thân đại nhân ở trên, các vị huynh đệ, các vị con cháu, hôm nay tất cả những người có mặt ở đây đều là con cháu của Trác gia, có thể trong số các người có người không phải mang họ Trác nhưng mỗi một người chúng ta có thể sống chung trong một gia đình lớn như thế này, mỗi người đều là một phần tử của Trác gia. Hôm nay, có một chuyện có liên quan mật thiết đến các vị, có liên quan mật thiết đến Trác gia và liên quan mật thiết đến một người trong số các vị có mặt ở đây..."
Ánh mắt của ông ta nhìn về phía Như Ý.
Nguy rồi!
Như Ý liền đoán được chuyện này có liên quan đến cô. Trực giác của đặc công thường rất nhạy cảm.
Trác Công Vinh nói: "Nhị ca, rốt cuộc là chuyện gì? Huynh cũng đừng thừa nước đục thả câu nữa. Dù sao mọi người cũng đã đến đông đủ, huynh đi vào vấn đề đi."
Trác lão gia tử lườm ông ta một cái nói: "Câm miệng!"
Ông ta là nhân vật có uy vọng nhất của Trác gia, hơn nữa là phụ thân ông ta đương nhiên hiểu đứa con trai thứ hai này, bình thường cẩn thận biết điều, nếu như không phải là chuyện vô cùng quan trọng tuyệt đối hắn sẽ không quyết định như vậy.
Trác lão gia tử vừa mở miệng Trác Công Vinh tính tình nóng nảy lập tức câm miệng, vốn dĩ đám người đang nói thì thầm trong chớp mắt cũng trở nên vô cùng yên lặng, yên lặng đến độ có phần quỷ dị.
Như Ý cảm thấy trong không khí tràn ngập cảm giác ngột ngạt, tay phải của cô lặng lẽ sờ vào kiếm Xích Triều bên hông...
"Như Ý, con tới đây."
Trác Công Quý hiếm thấy nói chuyện hòa nhã dịu dàng như vậy, ông ta đưa tay vẫy cô tới.
"Dạ."