Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-507
Chương 507: Trúng kế
Quái Dịch Tử lau dầu trên miệng mình: “À, chưa trả tiền hả!” Hỏi như hoàn toàn không biết chuyện phải trả tiền vậy, trước đây ông chưa từng trả tiền bao giờ, lúc trước mình là đại hiệp, tới đâu cũng có người mời, mãi đến sau này mai danh ẩn tích cũng rất ít đi lại trong giang hồ, mỗi lần đi còn có tiểu đồ nhi bên cạnh, nào có cơ hội cho ông tiêu tiền, cho nên thật sự cũng không hiểu lắm, nhưng vả lại còn có một điều là ông cố ý.
Tiểu nhị kia vừa nghe thấy có người ăn cơm chùa, nụ cười trên mặt hoàn toàn biến mất, lộ ra dáng vẻ hung thần ác sát.
“Lão bá, biết điều thì trả tiền nhanh lên, nếu không đừng trách chúng tôi đánh người già!”
Tiểu nhị nói xong thì xắn ống tay áo, có ý muốn đánh nhau.
Tuy Hồng Đậu mất trí nhớ nhưng nhìn dáng vẻ của ông cụ, lại nhìn tiểu nhị, nàng ta rất vui vẻ, luôn thích nhìn thấy dáng vẻ bực bội của ông cụ, cũng không biết vì sao nàng ta không hề ghét ở cùng ông cụ này, huống hồ ông cụ này cũng đối xử với nàng ta không tệ lắm.
Ông cụ thấy khuôn mặt có chút vui vẻ của Hồng Đậu, tuy bị mình điểm huyệt nói nên hơi cứng đờ, nhưng ông biết Hồng Đậu muốn cười.
“Tiểu nhị này đúng là vô lễ, ta nói chưa trả tiền cũng đâu nói là không trả, đúng là!” Thấy Hồng Đậu muốn cười, ông vẫn phối hợp biểu diễn. Ai biết ông có tiền hay không chứ.
Tiểu nhị vừa nghe thấy ông cụ nói thế, sắc mặt hơi dễ nhìn hơn, nhưng nói chuyện vẫn rất cứng rắn: “Nói sớm là được rồi, có tiền thì trả nhanh lên, tránh để mọi người hiểu lầm!”
Thật ra trong lòng ông cụ Quái Dịch Tử rất giận tiểu nhị, thậm chí nếu là bình thường, đoán chừng lúc này tiểu nhị đã mất đầu rồi, nhưng bây giờ ông có chuyện, cho nên mới nhịn như vậy.
Quái Dịch Tử sờ râu của mình, cười hiền lành: “Nhưng tiền này cũng không phải trả bây giờ, tiền này ghi lại trên người tên nhóc Đỗ Chính Viễn kia, ta có biết hắn, hắn còn phải gọi ta một tiếng tiền bối đấy!” Quái Dịch Tử càng nói càng tự hào, ngồi xuống bàn bên cạnh, dáng vẻ như một ông già không biết tự ái.
Tiểu nhị nổi giận, chỉ vào Quái Dịch Tử kêu la: “Ông già này, ông đã bao nhiêu tuổi rồi, đừng có làm chuyện mất mặt như ăn chùa uống chùa có được không, ai không biết Bạch Y Vô Tuyết là một người thích làm việc thiện chứ, gọi ông một tiếng tiền bối là người ta lễ phép, ông còn thật sự cho rằng mình là bảo bối rồi sao! Mau trả tiền nhanh lên, nếu không trả tiền thì ông đừng hòng rời khỏi đây!” Tiểu nhị ngẫm nghĩ, vốn muốn nói để cô nương này lại, nhưng có chút thông cảm cho nàng ta, vốn đã nhảy vào hố lửa rồi, nếu còn bị ông già này lấy làm tin, vậy không phải càng đáng tiếc hơn sao, một nữ tử xinh đẹp như vậy.
Quái Dịch Tử cũng không tức giận, ngồi yên ở đó: “Thích tin hay không thì tuỳ ngươi, nếu ngươi không tin thì tìm Bạch Y Vô Tuyết kia đến, tìm thấy hắn rồi lại ba mặt một lời là được, chỉ sợ ngươi không dám thôi!”
Nói xong, Quái Dịch Tử còn lấy bầu rượu trong ngực ra uống một ngụm nhỏ, vẻ mặt ung dung.
Người trẻ tuổi đều hiếu chiến, phép khích tướng của ông cụ này vẫn có chút hiệu quả.
Tiểu nhị kia hơi bất mãn, há miệng miệng, sau đó hít sâu mấy cái rồi vỗ ngực nói: “Nói cho ông biết, sự thật mạnh hơn hùng biện, nếu thật sự tìm thấy người ba mặt một lời mà Bạch Y Vô Tuyết không quen ông, ông không phải tiền bối của hắn, vậy ông sẽ làm thế nào?”
Trúng kế rồi! Quái Dịch Tử vui vẻ trong lòng, nói chuyện cũng càng khí phách hơn: “Đến lúc đó đền bạc gấp mười, cả thiếu nữ xinh đẹp này cũng là của ngươi!”
Quái Địch Tử nói lời này đương nhiên là không sợ, tạm thời khỏi nói tới Đỗ Chính Viễn có thừa nhận hay không, ông cũng sẽ không đưa Hồng Đậu ra, lần này ông chỉ vì gặp Đỗ Chính Viễn, với công phu của ông, nếu thật sự muốn đi thì những người này hoàn toàn không phải đối thủ của ông, cho nên ông mới dám nói như thế.
Còn vẻ mặt Hồng Đậu lúc này lại chỗ xanh chỗ tím, trong lòng càng tức giận hơn, thu lại cảm tình mới xuất hiện của mình với ông già xấu xa này, lại có thể muốn đưa nàng ta cho tiểu nhị, dáng vẻ của tiểu nhị này xấu như vậy, tuy khó chịu nhưng mình lại không thể nhúc nhích, Hồng Đậu chỉ có thể lo lắng suông, đáng tiếc vì những trí nhớ kia của mình.
Tiểu nhị vừa nghe thấy tiền cược, hai mắt lập tức sáng lên, lại quay đầu nhìn dáng vẻ của Hồng Đậu, không nhịn được nuốt nước miếng.
“Được, quyết định vậy đi!”
Nói xong, tiểu nhị này buông việc liên quan ra muốn đi tìm Đỗ Chính Viễn, chỉ mong Đỗ công tử có ở thị trấn.
Đỗ Chính Viễn mới xuống núi, vốn không có chuyện gì làm, cũng muốn đến tửu lầu của mình ở thị trấn xem, bây giờ hắn xem như người rảnh rỗi nhất thiên hạ, nghĩ đến đúng là hơi nhàm chán, trong đầu lại xuất hiện dáng vẻ của Như Ý.
“Thiếu gia, không ngồi kiệu sao ạ?”
Bồ Nguyên khom lưng đi theo bên cạnh Đỗ Chính Viễn, cái này giống với làm tròn bổn phận.
Đỗ Chính Viễn thấy ánh mặt trời hôm nay rất tốt, ngồi trong kiệu bỏ lỡ cảnh đẹp thì rất đáng tiếc, lắc đầu đi trên đường cái.
Vì không bận nên Đỗ Chính Viễn cũng không gấp gáp gì, chậm rãi đi trên đường nhìn đông nhìn tây, dáng vẻ của hắn khiến rất nhiều người đưa mắt nhìn qua.
“Nhường đường, nhường đường đi!”
Người này chính là tiểu nhị của tửu lầu khi nãy, nghĩ đến thứ mình có thể lấy được, hắn ta cực kỳ vui vẻ, phải biết rằng Đỗ Chính Viễn là cậu chủ của tửu lầu bọn họ, chưa bao giờ biết cậu chủ của mình quen một ông già như vậy, cho nên hắn ta muốn để cậu chủ vạch trần loại người ăn cơm chùa này.
Chẳng ngờ, tiểu nhị chạy đến nhà Đỗ Chính Viễn ở, hoàn toàn không cần tìm đâu xa đã gặp hắn, mà lúc này tâm trạng của Đỗ Chính Viễn rất tốt, đang nhìn đông nhìn tây, đi dạo cũng không nhanh không chậm. Nếu là người bình thường hoàn toàn sẽ không đâm đầu vào hắn, nhưng không ngờ lại gặp phải một tiểu nhị lỗ mãng.
“Thiếu gia, cẩn thận!”
Bồ Nguyên vừa thấy tình hình không tốt thì nhanh chóng nhảy lên, muốn kéo thiếu gia của mình ra.
Đỗ Chính Viễn nghe thấy âm thanh thì quay đầu, nhìn thấy một bóng người đang xông về phía mình, hắn hơi nghiêng người như dưới chân còn đang di chuyển mấy bước, chỉ là mọi người đều không chú ý tới. Tiểu nhị kia vốn sắp nhào lên, nhưng không ngờ người nọ lại né tránh, thầm thấy may mắn, thân thể cũng ngã xuống đất.
“Đã nói mọi người tránh ra mà, thật là!”
Tiểu nhị vừa oán giận vừa đứng dậy từ dưới đất.
Bồ Nguyên thấy chủ tử của mình suýt bị đụng trúng thì rất tức giận, nghe thấy tên tiểu nhị này chẳng những không xin lỗi còn vô lễ như vậy lại càng tức giận hơn, bóp cổ tiểu nhị: “Thằng ranh ngươi lặp lại lần nữa đi, có tin ông lột da ngươi không, rõ ràng là ngươi không đúng còn trách thiếu gia của bọn ta hả!” Bồ Nguyên nói xong còn độc ác trừng tiểu nhị.
Tiểu nhị chột dạ nuốt nước miếng, nhưng thấy ở trên đường lớn nên cũng không sợ hãi lắm, hắn ta còn to gan trừng ngược lại.
“Được rồi, Bồ Nguyên, nếu đã vô tình thì tha cho hắn ta đi!”
Đỗ Chính Viễn tâm trạng tốt, cũng không muốn vì chút chuyện này mà làm hỏng tâm trạng, hơn nữa ở trên đường lớn bị người khác nhìn chẳng khác nào khỉ bị người ta xem.
Tiểu nhị vốn còn đang nói thầm chủ tử đúng là một người lập dị, không ngờ lại nghe thấy lời này, hắn ta như nhìn thấy cảnh mưa hoa đầy trời khiến hắn ta cực kỳ vui vẻ.
“Thiếu đông gia…” Một tiếng này kêu vô cùng vui vẻ, ngay cả tim gan của mình cũng muốn dâng lên luôn.
Đỗ Chính Viễn vốn không muốn quan tâm đến tên này, nhưng tiểu nhị lại ân cần kêu Thiếu đông gia như vậy, chắc hẳn là người của mình, hắn nhíu mày, chạy liều mạng như thế trên đường lớn, nếu đụng người khác bị thương thì phải làm sao!?
Đỗ Chính Viễn dừng chân, xoay người nhìn kỹ người trước mặt: “Ngươi là người của tửu lầu Phúc Tinh à?” Tuy là câu hỏi, nhưng sau khi Đỗ Chính Viễn nhìn thấy quần áo trên người tiểu nhị đã có thể chắc chắn rồi.
Tiểu nhị vội vàng chạy lên, nhưng bị Bồ Nguyên ngăn lại một khoảng cách nhất định.
“Như vậy đi, đúng lúc ta muốn đến tửu lầu, đi qua rồi nói sau!” Đỗ Chính Viễn thấy chắc chắn là có chuyện gì đó, nếu không tiểu nhị này sẽ không vội vàng như thế, hắn là như vậy, đối với người khác luôn khá độ lượng nhân từ, nhưng cực kỳ nghiêm khắc với người của mình.
Đỗ Chính Viễn quyết định như thế lại đúng ý với tiểu nhị, đương nhiên hắn ta sẽ vui vẻ dẫn đường ở đằng trước.
Lúc này, Quái Dịch Tử đang ngồi trong tửu lầu uống rượu, nghe người kể chuyện kể những câu chuyện hay ở nơi này, dường như rất thoải mái, không hề nôn nóng chút nào.
Khi Đỗ Chính Viễn đi vào tửu lầu, phát hiện dường như người ở đây rất đông, khiến hắn cho rằng hôm nay tửu lầu của mình có chuyện lớn gì.
Hắn vừa mới đi vào ánh mắt của mọi người đã nhìn chằm chằm vào hắn, được người khác nhìn chăm chú như thế hắn cũng không thấy lạ, dù sao cũng không phải lần đầu tiên, Đỗ Chính Viễn cứ thế đi thẳng vào trong.
Nhưng người này mới đi vào đã bị Quái Dịch Tử đang uống rượu nhanh mắt nhìn thấy, ông cười hì hì, chợt bay lên, xuất hiện trước mặt Đỗ Chính Viễn với tốc độ mọi người đều không kịp phản ứng.
“Đỗ tiểu tử, còn nhận ra ông già này không?” Quái Dịch Tử lắc lư trước mặt Đỗ Chính Viễn.
Đỗ Chính Viễn cảm thấy trước mắt chợt có một bóng người xuất hiện, theo bản năng lùi lại một bước, tuy động tác rất nhanh rất nhỏ, người khác đều không chút ý tới, nhưng Quái Dịch Tử là ai chứ, đương nhiên biết ngay, khiến ông càng hài lòng với hắn hơn.
Vừa nghe thấy giọng nói này, trước mắt Đỗ Chính Viễn sáng lên, thấy là Quái Dịch Tử thì vội vàng ôm quyển, vẻ mặt cười nhã nhặn: “Tiền bối, vãn bối còn nói tiền bối đi đâu rồi nữa? Bây giờ cuối cùng cũng tìm thấy tiền bối, gần đây tiền bối ở đâu thế!?” Đỗ Chính Viễn nhớ tới lúc quen Quái Dịch Tử, khi đó ông nói mình không có chỗ để đi, bây giờ lại xuất hiện trong tửu lầu của mình, thật sự hơi bất ngờ.
Tiểu nhị vừa nghe thấy hai người trò chuyện thân thiết như thế, trong lòng lạnh đi, hắn ta không ngờ chủ tử của mình lại có thể quen người như vậy.
Quái Dịch Tử còn cố ý nháy mắt với tiểu nhị, sau đó có vẻ hơi uất ức nói: “Ngươi còn nói à, ngày ấy sau khi đi rồi thật sự muốn về tìm ngươi, nhưng không ngờ bị lạc đường, sau đó lại nghe nói mọi người đều đi rồi, ta đoán ngươi cũng đã đi, vì thế đi xuống núi, sau khi xuống núi thì đói bèn đến tửu lầu này ăn, ngươi cũng biết ông già này nghèo mà, nghe nói ngươi có tiền nên kêu bọn họ ghi vào sổ của ngươi, không ngờ bọn họ không tin ta biết ngươi, ngươi xem kìa, còn không cho ta đi nữa!”
Quái Dịch Tử nói như lúc này mình bị những người kia trói lại không cho đi vậy, muốn bao nhiêu đáng thương thì có bấy nhiêu đáng thương.
Đỗ Chính Viễn nghe xong, có thể đoán được đại khái đã xảy ra chuyện gì, thì ra tiểu nhị đặc biệt đến tìm mình, nhưng chuyện này cũng không thể trách hắn ta được, dù sao ghi sổ cũng không thể tuỳ tiện ghi được, cho nên hắn cũng không tức giận lắm.
“Nếu tiền bối thích, vậy thì ăn nhiều một chút, ha hả!” Đỗ Chính Viễn vô thức cảm thấy tâm trạng rất tốt.
“Tiểu nhị, chuẩn bị cho tiền bối đi!”
Thật ra Đỗ Chính Viễn đang để cho tiểu nhị đường lui, ít nhất giữa hai người chắc chắn có gì đó, khuôn mặt tiểu nhị bây giờ đang nhăn như trái khổ qua.
Quái Dịch Tử lau dầu trên miệng mình: “À, chưa trả tiền hả!” Hỏi như hoàn toàn không biết chuyện phải trả tiền vậy, trước đây ông chưa từng trả tiền bao giờ, lúc trước mình là đại hiệp, tới đâu cũng có người mời, mãi đến sau này mai danh ẩn tích cũng rất ít đi lại trong giang hồ, mỗi lần đi còn có tiểu đồ nhi bên cạnh, nào có cơ hội cho ông tiêu tiền, cho nên thật sự cũng không hiểu lắm, nhưng vả lại còn có một điều là ông cố ý.
Tiểu nhị kia vừa nghe thấy có người ăn cơm chùa, nụ cười trên mặt hoàn toàn biến mất, lộ ra dáng vẻ hung thần ác sát.
“Lão bá, biết điều thì trả tiền nhanh lên, nếu không đừng trách chúng tôi đánh người già!”
Tiểu nhị nói xong thì xắn ống tay áo, có ý muốn đánh nhau.
Tuy Hồng Đậu mất trí nhớ nhưng nhìn dáng vẻ của ông cụ, lại nhìn tiểu nhị, nàng ta rất vui vẻ, luôn thích nhìn thấy dáng vẻ bực bội của ông cụ, cũng không biết vì sao nàng ta không hề ghét ở cùng ông cụ này, huống hồ ông cụ này cũng đối xử với nàng ta không tệ lắm.
Ông cụ thấy khuôn mặt có chút vui vẻ của Hồng Đậu, tuy bị mình điểm huyệt nói nên hơi cứng đờ, nhưng ông biết Hồng Đậu muốn cười.
“Tiểu nhị này đúng là vô lễ, ta nói chưa trả tiền cũng đâu nói là không trả, đúng là!” Thấy Hồng Đậu muốn cười, ông vẫn phối hợp biểu diễn. Ai biết ông có tiền hay không chứ.
Tiểu nhị vừa nghe thấy ông cụ nói thế, sắc mặt hơi dễ nhìn hơn, nhưng nói chuyện vẫn rất cứng rắn: “Nói sớm là được rồi, có tiền thì trả nhanh lên, tránh để mọi người hiểu lầm!”
Thật ra trong lòng ông cụ Quái Dịch Tử rất giận tiểu nhị, thậm chí nếu là bình thường, đoán chừng lúc này tiểu nhị đã mất đầu rồi, nhưng bây giờ ông có chuyện, cho nên mới nhịn như vậy.
Quái Dịch Tử sờ râu của mình, cười hiền lành: “Nhưng tiền này cũng không phải trả bây giờ, tiền này ghi lại trên người tên nhóc Đỗ Chính Viễn kia, ta có biết hắn, hắn còn phải gọi ta một tiếng tiền bối đấy!” Quái Dịch Tử càng nói càng tự hào, ngồi xuống bàn bên cạnh, dáng vẻ như một ông già không biết tự ái.
Tiểu nhị nổi giận, chỉ vào Quái Dịch Tử kêu la: “Ông già này, ông đã bao nhiêu tuổi rồi, đừng có làm chuyện mất mặt như ăn chùa uống chùa có được không, ai không biết Bạch Y Vô Tuyết là một người thích làm việc thiện chứ, gọi ông một tiếng tiền bối là người ta lễ phép, ông còn thật sự cho rằng mình là bảo bối rồi sao! Mau trả tiền nhanh lên, nếu không trả tiền thì ông đừng hòng rời khỏi đây!” Tiểu nhị ngẫm nghĩ, vốn muốn nói để cô nương này lại, nhưng có chút thông cảm cho nàng ta, vốn đã nhảy vào hố lửa rồi, nếu còn bị ông già này lấy làm tin, vậy không phải càng đáng tiếc hơn sao, một nữ tử xinh đẹp như vậy.
Quái Dịch Tử cũng không tức giận, ngồi yên ở đó: “Thích tin hay không thì tuỳ ngươi, nếu ngươi không tin thì tìm Bạch Y Vô Tuyết kia đến, tìm thấy hắn rồi lại ba mặt một lời là được, chỉ sợ ngươi không dám thôi!”
Nói xong, Quái Dịch Tử còn lấy bầu rượu trong ngực ra uống một ngụm nhỏ, vẻ mặt ung dung.
Người trẻ tuổi đều hiếu chiến, phép khích tướng của ông cụ này vẫn có chút hiệu quả.
Tiểu nhị kia hơi bất mãn, há miệng miệng, sau đó hít sâu mấy cái rồi vỗ ngực nói: “Nói cho ông biết, sự thật mạnh hơn hùng biện, nếu thật sự tìm thấy người ba mặt một lời mà Bạch Y Vô Tuyết không quen ông, ông không phải tiền bối của hắn, vậy ông sẽ làm thế nào?”
Trúng kế rồi! Quái Dịch Tử vui vẻ trong lòng, nói chuyện cũng càng khí phách hơn: “Đến lúc đó đền bạc gấp mười, cả thiếu nữ xinh đẹp này cũng là của ngươi!”
Quái Địch Tử nói lời này đương nhiên là không sợ, tạm thời khỏi nói tới Đỗ Chính Viễn có thừa nhận hay không, ông cũng sẽ không đưa Hồng Đậu ra, lần này ông chỉ vì gặp Đỗ Chính Viễn, với công phu của ông, nếu thật sự muốn đi thì những người này hoàn toàn không phải đối thủ của ông, cho nên ông mới dám nói như thế.
Còn vẻ mặt Hồng Đậu lúc này lại chỗ xanh chỗ tím, trong lòng càng tức giận hơn, thu lại cảm tình mới xuất hiện của mình với ông già xấu xa này, lại có thể muốn đưa nàng ta cho tiểu nhị, dáng vẻ của tiểu nhị này xấu như vậy, tuy khó chịu nhưng mình lại không thể nhúc nhích, Hồng Đậu chỉ có thể lo lắng suông, đáng tiếc vì những trí nhớ kia của mình.
Tiểu nhị vừa nghe thấy tiền cược, hai mắt lập tức sáng lên, lại quay đầu nhìn dáng vẻ của Hồng Đậu, không nhịn được nuốt nước miếng.
“Được, quyết định vậy đi!”
Nói xong, tiểu nhị này buông việc liên quan ra muốn đi tìm Đỗ Chính Viễn, chỉ mong Đỗ công tử có ở thị trấn.
Đỗ Chính Viễn mới xuống núi, vốn không có chuyện gì làm, cũng muốn đến tửu lầu của mình ở thị trấn xem, bây giờ hắn xem như người rảnh rỗi nhất thiên hạ, nghĩ đến đúng là hơi nhàm chán, trong đầu lại xuất hiện dáng vẻ của Như Ý.
“Thiếu gia, không ngồi kiệu sao ạ?”
Bồ Nguyên khom lưng đi theo bên cạnh Đỗ Chính Viễn, cái này giống với làm tròn bổn phận.
Đỗ Chính Viễn thấy ánh mặt trời hôm nay rất tốt, ngồi trong kiệu bỏ lỡ cảnh đẹp thì rất đáng tiếc, lắc đầu đi trên đường cái.
Vì không bận nên Đỗ Chính Viễn cũng không gấp gáp gì, chậm rãi đi trên đường nhìn đông nhìn tây, dáng vẻ của hắn khiến rất nhiều người đưa mắt nhìn qua.
“Nhường đường, nhường đường đi!”
Người này chính là tiểu nhị của tửu lầu khi nãy, nghĩ đến thứ mình có thể lấy được, hắn ta cực kỳ vui vẻ, phải biết rằng Đỗ Chính Viễn là cậu chủ của tửu lầu bọn họ, chưa bao giờ biết cậu chủ của mình quen một ông già như vậy, cho nên hắn ta muốn để cậu chủ vạch trần loại người ăn cơm chùa này.
Chẳng ngờ, tiểu nhị chạy đến nhà Đỗ Chính Viễn ở, hoàn toàn không cần tìm đâu xa đã gặp hắn, mà lúc này tâm trạng của Đỗ Chính Viễn rất tốt, đang nhìn đông nhìn tây, đi dạo cũng không nhanh không chậm. Nếu là người bình thường hoàn toàn sẽ không đâm đầu vào hắn, nhưng không ngờ lại gặp phải một tiểu nhị lỗ mãng.
“Thiếu gia, cẩn thận!”
Bồ Nguyên vừa thấy tình hình không tốt thì nhanh chóng nhảy lên, muốn kéo thiếu gia của mình ra.
Đỗ Chính Viễn nghe thấy âm thanh thì quay đầu, nhìn thấy một bóng người đang xông về phía mình, hắn hơi nghiêng người như dưới chân còn đang di chuyển mấy bước, chỉ là mọi người đều không chú ý tới. Tiểu nhị kia vốn sắp nhào lên, nhưng không ngờ người nọ lại né tránh, thầm thấy may mắn, thân thể cũng ngã xuống đất.
“Đã nói mọi người tránh ra mà, thật là!”
Tiểu nhị vừa oán giận vừa đứng dậy từ dưới đất.
Bồ Nguyên thấy chủ tử của mình suýt bị đụng trúng thì rất tức giận, nghe thấy tên tiểu nhị này chẳng những không xin lỗi còn vô lễ như vậy lại càng tức giận hơn, bóp cổ tiểu nhị: “Thằng ranh ngươi lặp lại lần nữa đi, có tin ông lột da ngươi không, rõ ràng là ngươi không đúng còn trách thiếu gia của bọn ta hả!” Bồ Nguyên nói xong còn độc ác trừng tiểu nhị.
Tiểu nhị chột dạ nuốt nước miếng, nhưng thấy ở trên đường lớn nên cũng không sợ hãi lắm, hắn ta còn to gan trừng ngược lại.
“Được rồi, Bồ Nguyên, nếu đã vô tình thì tha cho hắn ta đi!”
Đỗ Chính Viễn tâm trạng tốt, cũng không muốn vì chút chuyện này mà làm hỏng tâm trạng, hơn nữa ở trên đường lớn bị người khác nhìn chẳng khác nào khỉ bị người ta xem.
Tiểu nhị vốn còn đang nói thầm chủ tử đúng là một người lập dị, không ngờ lại nghe thấy lời này, hắn ta như nhìn thấy cảnh mưa hoa đầy trời khiến hắn ta cực kỳ vui vẻ.
“Thiếu đông gia…” Một tiếng này kêu vô cùng vui vẻ, ngay cả tim gan của mình cũng muốn dâng lên luôn.
Đỗ Chính Viễn vốn không muốn quan tâm đến tên này, nhưng tiểu nhị lại ân cần kêu Thiếu đông gia như vậy, chắc hẳn là người của mình, hắn nhíu mày, chạy liều mạng như thế trên đường lớn, nếu đụng người khác bị thương thì phải làm sao!?
Đỗ Chính Viễn dừng chân, xoay người nhìn kỹ người trước mặt: “Ngươi là người của tửu lầu Phúc Tinh à?” Tuy là câu hỏi, nhưng sau khi Đỗ Chính Viễn nhìn thấy quần áo trên người tiểu nhị đã có thể chắc chắn rồi.
Tiểu nhị vội vàng chạy lên, nhưng bị Bồ Nguyên ngăn lại một khoảng cách nhất định.
“Như vậy đi, đúng lúc ta muốn đến tửu lầu, đi qua rồi nói sau!” Đỗ Chính Viễn thấy chắc chắn là có chuyện gì đó, nếu không tiểu nhị này sẽ không vội vàng như thế, hắn là như vậy, đối với người khác luôn khá độ lượng nhân từ, nhưng cực kỳ nghiêm khắc với người của mình.
Đỗ Chính Viễn quyết định như thế lại đúng ý với tiểu nhị, đương nhiên hắn ta sẽ vui vẻ dẫn đường ở đằng trước.
Lúc này, Quái Dịch Tử đang ngồi trong tửu lầu uống rượu, nghe người kể chuyện kể những câu chuyện hay ở nơi này, dường như rất thoải mái, không hề nôn nóng chút nào.
Khi Đỗ Chính Viễn đi vào tửu lầu, phát hiện dường như người ở đây rất đông, khiến hắn cho rằng hôm nay tửu lầu của mình có chuyện lớn gì.
Hắn vừa mới đi vào ánh mắt của mọi người đã nhìn chằm chằm vào hắn, được người khác nhìn chăm chú như thế hắn cũng không thấy lạ, dù sao cũng không phải lần đầu tiên, Đỗ Chính Viễn cứ thế đi thẳng vào trong.
Nhưng người này mới đi vào đã bị Quái Dịch Tử đang uống rượu nhanh mắt nhìn thấy, ông cười hì hì, chợt bay lên, xuất hiện trước mặt Đỗ Chính Viễn với tốc độ mọi người đều không kịp phản ứng.
“Đỗ tiểu tử, còn nhận ra ông già này không?” Quái Dịch Tử lắc lư trước mặt Đỗ Chính Viễn.
Đỗ Chính Viễn cảm thấy trước mắt chợt có một bóng người xuất hiện, theo bản năng lùi lại một bước, tuy động tác rất nhanh rất nhỏ, người khác đều không chút ý tới, nhưng Quái Dịch Tử là ai chứ, đương nhiên biết ngay, khiến ông càng hài lòng với hắn hơn.
Vừa nghe thấy giọng nói này, trước mắt Đỗ Chính Viễn sáng lên, thấy là Quái Dịch Tử thì vội vàng ôm quyển, vẻ mặt cười nhã nhặn: “Tiền bối, vãn bối còn nói tiền bối đi đâu rồi nữa? Bây giờ cuối cùng cũng tìm thấy tiền bối, gần đây tiền bối ở đâu thế!?” Đỗ Chính Viễn nhớ tới lúc quen Quái Dịch Tử, khi đó ông nói mình không có chỗ để đi, bây giờ lại xuất hiện trong tửu lầu của mình, thật sự hơi bất ngờ.
Tiểu nhị vừa nghe thấy hai người trò chuyện thân thiết như thế, trong lòng lạnh đi, hắn ta không ngờ chủ tử của mình lại có thể quen người như vậy.
Quái Dịch Tử còn cố ý nháy mắt với tiểu nhị, sau đó có vẻ hơi uất ức nói: “Ngươi còn nói à, ngày ấy sau khi đi rồi thật sự muốn về tìm ngươi, nhưng không ngờ bị lạc đường, sau đó lại nghe nói mọi người đều đi rồi, ta đoán ngươi cũng đã đi, vì thế đi xuống núi, sau khi xuống núi thì đói bèn đến tửu lầu này ăn, ngươi cũng biết ông già này nghèo mà, nghe nói ngươi có tiền nên kêu bọn họ ghi vào sổ của ngươi, không ngờ bọn họ không tin ta biết ngươi, ngươi xem kìa, còn không cho ta đi nữa!”
Quái Dịch Tử nói như lúc này mình bị những người kia trói lại không cho đi vậy, muốn bao nhiêu đáng thương thì có bấy nhiêu đáng thương.
Đỗ Chính Viễn nghe xong, có thể đoán được đại khái đã xảy ra chuyện gì, thì ra tiểu nhị đặc biệt đến tìm mình, nhưng chuyện này cũng không thể trách hắn ta được, dù sao ghi sổ cũng không thể tuỳ tiện ghi được, cho nên hắn cũng không tức giận lắm.
“Nếu tiền bối thích, vậy thì ăn nhiều một chút, ha hả!” Đỗ Chính Viễn vô thức cảm thấy tâm trạng rất tốt.
“Tiểu nhị, chuẩn bị cho tiền bối đi!”
Thật ra Đỗ Chính Viễn đang để cho tiểu nhị đường lui, ít nhất giữa hai người chắc chắn có gì đó, khuôn mặt tiểu nhị bây giờ đang nhăn như trái khổ qua.