Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 53
Anh nói xong bốn chữ vĩnh viễn không thể, bước nhanh ra khỏi hội trường buổi họp báo, lúc này, phóng viên và cánh truyền thông tự động tránh sang một bên mở đường cho anh, không ai ngăn cản anh, cũng không ai dám nhiều lời, nhìn bóng dáng rời đi của anh, trong lòng Lý Huyền đau như bị kim đâm xuống, vẫn… Tổn thương đến anh.
Ban đầu cô định để Triệu Thành tham dự buổi họp báo với phóng viên vào ngày mai, giải thích ngọn nguồn mọi chuyện, đồng thời cũng tránh ông ta và Lâm Hi gặp mặt trực tiếp, nhưng tình huống hôm nay đột ngột phát sinh, không thể không để Triệu Thành trực tiếp chạy đến hiện trường buổi họp báo.
Triệu Thành thật lòng muốn xin lỗi Lâm Hi, Lâm Hi không chấp nhận, âu cũng hợp tình.
Mà chuyện này nhanh chóng lan truyền trên mạng, vốn cho rằng là một cuộc tranh chấp nảy lửa, lại chưa từng nghĩ, tất cả bình luận của các tài khoản V về chuyện này, đều xuất hiện ba chữ.
【 Thật xin lỗi 】
Mấy trăm nghìn lời bình luận và chuyển phát, tất cả đều là 【 Thật xin lỗi 】.
Những fans đã từng tỏ vẻ thất vọng với anh, thậm chí đã từng gia nhập hội anti-fan mắng chửi anh, giây phút này đều vô cùng áy náy, ba chữ này, chứa đựng lời xin lỗi sâu nặng nhất của họ. Trang web âm nhạc đã từng từ chối ca khúc mới của Lâm Hi cũng tìm đến Lý Huyền, hy vọng có thể ký được bản quyền Ost 《 Nịnh thần 》, thương hiệu đại diện trước đó mời Lâm Hi quảng cáo cũng tìm tới cửa, Lý Huyền hoàn từ chối, không vì điều gì khác, anh bây giờ, cần điều chỉnh.
———-
Lý Huyền tìm thấy Lâm Hi trên sân thượng tòa nhà truyền thông Thịnh Ngu truyền, hoàng hôn phác hoạ bóng dáng cao to của anh, miêu tả hình dáng nhuốm màu ảm đạm, anh ngồi trên sân thượng, giữa hai ngón tay kẹp điếu thuốc đã cháy được một nửa, hai chân lơ lửng, bên dưới là độ cao trăm mét.
Lý Huyền lại gần, cố gắng bò lên sân thượng, Lâm Hi ngậm thuốc lá vào trong miệng, sau đó xoay người đỡ cô, nhưng không cho cô thả chân bên ngoài: “Cẩn thận một chút.” Anh bình tĩnh dặn dò cô.
Lý Huyền nghiêng mặt nhìn anh, ánh hoàng hôn dịu dàng chiếu lên mặt anh, đường nét sắc sảo giờ phút này cũng mềm mại hơn, môi mỏng ngậm điếu thuốc, ấn đường hơi chau, ánh mắt híp lại nhìn nhà cao tầng và rặng mây phía xa, mặt không biểu cảm, anh mới đẹp nhất.
“Em nhìn gì.” Lâm Hi nghiêng mắt, liếc cô một cái.
“Nhìn anh ạ.”
“Anh đẹp không?”
“Anh đẹp lắm!”
Cô nhếch môi, cười ngây ngốc, Lâm Hi ấn tắ thuốc lá, không nhịn được duỗi tay, xoa xoa tóc cô,
Xoa đến rối bù!
Lý Huyền bắt được tay anh, kéo xuống, di chuyển qua mũi, ngón tay anh thon dài, còn lưu lại mùi thuốc lá, dễ ngửi, cô không kìm lòng được mà vươn đầu lưỡi, cong đầu lưỡi, nhẹ nhàng liếm liếm lòng bàn tay anh.
Lâm Hi cười, cười nhìn cửa gỗ nhỏ trên sân thượng.
“Chỗ này sẽ không có người đi lên.” Lâm Hi nói.
Đương nhiên Lý Huyền hiểu ý anh, ném tay anh xuống, trừng mắt nhìn anh: “Anh có thể đừng suốt ngày nghĩ đến chuyện kia không.”
“Em quyến rũ anh trước mà!”
“Em không có!” Lý Huyền trừng anh thở phì phò nói: “Hôm nay anh tự dưng chạy đến buổi họp báo, em còn chưa tìm anh tính sổ đâu đấy!”
“Anh nói, còn chưa tới thời điểm làm sáng tỏ, lửa còn chưa cháy, các em đã chuẩn bị ngày mai mở cuộc họp báo với phóng viên để dập tắt nó, anh đành phải bỏ thêm củi, cho lửa cháy càng to.”
Lý Huyền duỗi tay, vén tóc mái rủ xuống trước trán anh lên, chỗ đó có một vết trầy da đã khô máu, vừa rồi ở hội trường buổi họp báo bị người ta ném giày da.
“Bọn họ cứ việc bắt nạt anh, chờ đến lúc ông đây được giải oan, những kẻ đó, càng thua càng thảm.”
Còn nhiều, rất nhiều thủ đoạn bất nhập, nhiều năm qua, anh lăn lộn trong xã hội mà học được.
“Khổ nhục kế.” Lý Huyền đau lòng lầm bầm một tiếng: “Cần gì chứ.”
“Giúp em báo thù.” Lâm Hi lại cúi đầu châm một điếu thuốc, hít sâu một ngụm, mới chậm rãi nói: “Nghe nói em với ả họ Chu, cả tên Hoắc Lăng Thiên, có thù oán nhỉ?”
Lý Huyền kinh ngạc nhìn anh, không kịp phục hồi lại tinh thần, chẳng lẽ tất cả những gì anh làm, đều là vì cô?
Trước đó nói, vẫn chưa phải thời điểm, để cho bọn họ mắng chửi, anh không để bụng…
Chạy tới cuộc họp báo, làm mưa làm gió…
Cho nên tất cả, đều là vì… Giúp cô báo thù?
Tim Lý Huyền vô cùng rung động, thật lâu sau, thở dài một tiếng, lấy điếu thuốc trong tay anh ném đi, ngay sau đó kéo tay anh lại gần, bỏ ngón trỏ vào trong miệng, dùng sức mút mát.
Lâm Hi thoáng kinh hãi, ngón tay được cái miệng ấm áp bao lấy chặt chẽ, nơi nào đó trên cơ thể đột nhiên mẹ nó bừng tỉnh.
“Sẽ không có người đi lên.” Cô nói.
———-
Khói thuốc súng chưa được trừ khử hoàn toàn, các fan còn chưa biểu đạt hết áy náy của mình với Lâm Hi, đã có người bắt đầu ra tay vạch trần người đứng sau sự kiện này, đứng mũi chịu sào bị đẩy đến nơi đầu sóng ngọn gió, tất nhiên là Đào Dao Dao, một luồng sóng chỉ trích mắng chửi kéo dài nhằm vào Đào Dao Dao vừa mới bắt đầu, Đào Dao Dao vì chịu không nổi áp lực dư luận, tiết lộ người phía sau, là quản lý của công ty, người đại diện Chu Tử Duyệt của cô ta sai sử, mà Kim Hoa kia, cũng do Chu Tử Duyệt tìm tới, nói phải dùng bà ta phá hủy Lâm Hi.
Nỗi áy náy của các fan Lâm Hi hoàn toàn chuyển thành lòng căm giận đối với Chu Tử Duyệt, mắng chửi ả ta thậm tệ, chỉ trích thủ đoạn hèn hạ thấp kém của ả, mọi người cùng chung tay, thậm chí có dân mạng giỏi công nghệ thông tin còn đào ra lịch sử đen tối và kế hoạch bôi đen nghệ sĩ của ả, thậm chí có người đứng ra, bắt đầu lật lại án Lưu Tư, chân tướng dần dần nổi lên mặt nước, nếu trước đó chuyện bôi đen nghệ sĩ chỉ là hành vi cá nhân của Chu Tử Duyệt, thì chuyện liên lụy đến Lưu Tư, Hoắc Lăng Thiên cũng không thể thoái thác tội của mình.
Chuyện này ầm ĩ suốt hai tháng trên mạng, Lý Huyền nghe nói, công ty quản lý của Chu Tử Duyệt đã cách chức ả ta, hợp đồng của Hoắc Lăng Thiên còn chưa hết hạn, hiện tại bị đóng băng, chỉ sợ khó nhìn thấy ánh sáng.
Còn Kim Hoa, đương nhiên đã sớm thu dọn đồ đạc trốn chạy về quê quán.
Trước đây bà ta thường xuyên mắng Lâm Hi: “Tên sói mắt trắng không có lương tâm, cả ngày đều muốn bay vào thành phố, sống ở đâu chả là Trung Quốc.”
Hiện tại bà ta xem như chân chính nếm trải được, sống ở đâu cũng là Trung Quốc, cho dù bà ta ở thủ đô hay trở lại quê quán, đi đến đâu cũng bị người ta chỉ chỉ trỏ trỏ, nói bà ta đã mua trẻ con thì thôi, người trong thôn cũng dễ dàng tha thứ cho chuyện này, nhưng bà ta lại sai ở chỗ, không nên chạy vào trong thành phố làm mất mặt, ném toàn bộ mặt của Hồng Câu Loan đi, bây giờ ba ngày lại có hai lần công an đến, dẫn mấy cô vợ trong thôn đi, điều này, đều do Kim Hoa sai, là lão Hồ sai, lúc này hai ông bà cụ nhà họ Hồ bị chuyện này làm tức giận đến tắt thở, Hồ Đại Bằng bị đánh gãy chân phải nằm liệt trong nhà, căn bản không dám đi ra ngoài gặp người, cả ngày phát giận đập phá đồ đạc, mỗi ngày Kim Hoa đều lấy nước mắt rửa mặt, không dám ở trong nhà, đi ra ngoài lại bị người khác mắng chửi, tóm lại cuộc sống không yên.
———-
“Em đấy, vừa ngốc vừa thật thà, hoàn toàn không có lực hấp dẫn, cũng không có sức quyến rũ, nhưng mà anh mẹ nó vừa nhìn thấy em, ngoại trừ nghĩ đến em, không còn tâm tư khác.”
Nắng sớm mờ mờ, trong mơ màng ngái ngủ, cô cảm giác được sau lưng, ngứa, đôi môi hơi lạnh, từ cổ cô, dọc theo xương cột sống, hôn xuống dưới, mỗi một tấc da thịt, đều là nơi nhạy cảm của cô, mỗi một nụ hôn của anh, đều làm cô rùng mình, cuối cùng nụ hôn đặt xuống bờ mông cong yêu kiều, trên ngọn núi trắng như tuyết ấy, anh cắn một cái, để lại dấu răng.
Phong cảnh sáng sớm, đẹp không sao tả xiết, lại không bằng người dưới thân, đứt quãng thở gấp, mồ hôi lăn xuống, ánh mắt say đắm, cố gắng kìm nén, bắt lấy ngón tay anh, bỏ vào trong miệng, mút mát, hàm răng nhẹ nhàng chạm vào, cọ cọ, nhẹ nhàng mút, anh gầm nhẹ một tiếng, tước vũ khí đầu hàng…
Mỗi buổi sớm quấn quýt, giống như đánh cờ, ai thua trước, người đó xéo đi làm bữa sáng.
Lý Huyền cười ha ha nhìn Lâm Hi khó chịu mặc quần áo, hùng hổ gọi cô là tiểu yêu tinh.
Tiểu yêu tinh, cũng do Lâm đại gia anh tạo ra mà!
Trước đó, Lý Huyền cũng thật sự cấm dục hai mươi sáu năm, lục căn thanh tịnh, vô dục vô cầu, thậm chí ngay cả tay đàn ông cũng chưa từng sờ, rất sạch sẽ, chờ đến khi gặp anh, tình cảm mãnh liệt chạm vào là nổ ngay, hai người giống như vĩnh viễn không biết mệt mỏi, trên giường, trên sàn nhà, trong phòng bếp, trên bàn trà, phòng vệ sinh… Lửa cháy lan ra đồng cỏ, bằng lòng bị đốt thành tro. Hai người quấn quýt lấy nhau, khi vui sướng nhất, thậm chí bắt đầu hối hận, hận không thể gặp nhau sớm hơn, đàn ông và phụ nữ vốn là một thể, chỉ khi tìm được chính xác một nửa sinh mạng mới được coi là hoàn chỉnh, trong nháy mắt tiến vào cơ thể, có thể xác định, là anh.
Sinh mạng khô cằn của Lý Huyền, đã được Lâm Hi châm lửa, thiêu cháy rừng rực.
Hè đến, 《 Nịnh thần 》 đúng hẹn công chiếu, sóng gió của Lâm Hi vẫn chưa hoàn toàn qua đi, bất kể fans áy náy hay chờ mong đã lâu, ngày đầu tiên công chiếu 《 Nịnh thần 》, xuất hiện một cục diện khó khăn! Doanh thu phòng vé quả thật lấy xu thế vô cùng khủng bố mà không ngừng tăng lên, mỗi sáng đổi mới, đều có thể khiến tim người ta phải đập thình thịch, 《 Long Ngự 》 tuy cũng được chào đón, nhưng doanh thu phòng vé lại thua xa 《 Nịnh thần 》, căn bản không thể so sánh, sau đó rạp chiếu phim thậm chí không thể không cắt bớt suất chiếu 《 Long Ngự 》, tăng suất chiếu 《 Nịnh thần 》 lên để thỏa mãn nhu cầu thị trường.
“Các bạn đã xem 《 Nịnh thần 》chưa!! Trời ạ đẹp chết mất!”
“Hoàn toàn bám sát bản gốc!! Bạch Thương Hi Gia, căn bản là Bạch Thương trong lòng quả quýt! Lúc ấy tôi thật sự vừa xem vừa khóc!”
“Đã xem năm lần rồi! Ngày mai sẽ đi thành nhóm xem sáu lần.”
“Tiểu thuyết về Bạch Thương và Tần Diệu vốn đã đủ ngược, không ngờ chuyển thành phim lại càng ngược, huhuhu!”
“Do Dương ảnh đế và Hi Gia diễn quá thật, vốn cho rằng phim chuyển thể, vì đối phó với cục, nhất định sẽ lược bớt, nhưng bộ phim này hoàn toàn không có!”
“Tuy không thể hiện ra ngoài, nhưng ánh mắt Bạch Thương nhìn Tần Diệu, thật sự… Tràn đầy tình ý!”
“Nợ nước thù nhà, cũng thể hiện thật sự đúng chỗ, kết cục Bạch Thương và Diệu Diệu ở bên ngoài đối phó với quân địch, rốt cuộc buông xuống ân oán tình thù, cảnh cùng chung kẻ địch kia, tôi thật sự không nhịn được mà rơi nước mắt, gào khóc!”
“Mười năm 《 Nịnh thần 》, tràn đầy tình cảm!”
“Cảm ơn đạo diễn, cảm ơn Dương ảnh đế, cảm ơn Hi Gia đã cho chúng tôi một 《 Nịnh thần 》 tốt như vậy, năm nay thật sự trọn vẹn.”
……
Không chỉ có phản hồi tốt đẹp trên thị trường, trên web phim ảnh 《 Nịnh thần 》 cũng được bình chọn đạt tới 9.0 điểm, thị trường và danh tiếng đều tốt, vốn các tác phẩm qua tay đạo diễn Ngải Gia, đều thuộc loại chất lượng, mà lần này, ông lại đăng Weibo, nói 《 Nịnh thần 》 thành công, là công sức của toàn bộ đoàn phim, ngoại trừ Dương Diệp ảnh đế cố gắng diễn xuất, còn phải đặc biệt cảm ơn một người, trong đoàn phim, Lâm Hi là người mới, lại chịu khó nỗ lực hơn bất cứ ai, trả giá rất nhiều, nếu có cơ hội, ông bằng lòng hợp tác với Lâm Hi, anh thật sự rất tuyệt, hiện tại hiếm khi có thể tìm ra, diễn viên mới khiến ông hài lòng như vậy.
Lâm Hi trong 《 Nịnh thần 》, kỹ thuật diễn rất tốt, nhưng vì có ảnh đế Dương Diệp, nên không tính đặc biệt xuất sắc, mà đạo diễn Ngải Gia đánh giá như vậy, lại mở ra con đường diễn xuất cho Lâm Hi, kéo ra tấm rèm mới.
Ban đầu cô định để Triệu Thành tham dự buổi họp báo với phóng viên vào ngày mai, giải thích ngọn nguồn mọi chuyện, đồng thời cũng tránh ông ta và Lâm Hi gặp mặt trực tiếp, nhưng tình huống hôm nay đột ngột phát sinh, không thể không để Triệu Thành trực tiếp chạy đến hiện trường buổi họp báo.
Triệu Thành thật lòng muốn xin lỗi Lâm Hi, Lâm Hi không chấp nhận, âu cũng hợp tình.
Mà chuyện này nhanh chóng lan truyền trên mạng, vốn cho rằng là một cuộc tranh chấp nảy lửa, lại chưa từng nghĩ, tất cả bình luận của các tài khoản V về chuyện này, đều xuất hiện ba chữ.
【 Thật xin lỗi 】
Mấy trăm nghìn lời bình luận và chuyển phát, tất cả đều là 【 Thật xin lỗi 】.
Những fans đã từng tỏ vẻ thất vọng với anh, thậm chí đã từng gia nhập hội anti-fan mắng chửi anh, giây phút này đều vô cùng áy náy, ba chữ này, chứa đựng lời xin lỗi sâu nặng nhất của họ. Trang web âm nhạc đã từng từ chối ca khúc mới của Lâm Hi cũng tìm đến Lý Huyền, hy vọng có thể ký được bản quyền Ost 《 Nịnh thần 》, thương hiệu đại diện trước đó mời Lâm Hi quảng cáo cũng tìm tới cửa, Lý Huyền hoàn từ chối, không vì điều gì khác, anh bây giờ, cần điều chỉnh.
———-
Lý Huyền tìm thấy Lâm Hi trên sân thượng tòa nhà truyền thông Thịnh Ngu truyền, hoàng hôn phác hoạ bóng dáng cao to của anh, miêu tả hình dáng nhuốm màu ảm đạm, anh ngồi trên sân thượng, giữa hai ngón tay kẹp điếu thuốc đã cháy được một nửa, hai chân lơ lửng, bên dưới là độ cao trăm mét.
Lý Huyền lại gần, cố gắng bò lên sân thượng, Lâm Hi ngậm thuốc lá vào trong miệng, sau đó xoay người đỡ cô, nhưng không cho cô thả chân bên ngoài: “Cẩn thận một chút.” Anh bình tĩnh dặn dò cô.
Lý Huyền nghiêng mặt nhìn anh, ánh hoàng hôn dịu dàng chiếu lên mặt anh, đường nét sắc sảo giờ phút này cũng mềm mại hơn, môi mỏng ngậm điếu thuốc, ấn đường hơi chau, ánh mắt híp lại nhìn nhà cao tầng và rặng mây phía xa, mặt không biểu cảm, anh mới đẹp nhất.
“Em nhìn gì.” Lâm Hi nghiêng mắt, liếc cô một cái.
“Nhìn anh ạ.”
“Anh đẹp không?”
“Anh đẹp lắm!”
Cô nhếch môi, cười ngây ngốc, Lâm Hi ấn tắ thuốc lá, không nhịn được duỗi tay, xoa xoa tóc cô,
Xoa đến rối bù!
Lý Huyền bắt được tay anh, kéo xuống, di chuyển qua mũi, ngón tay anh thon dài, còn lưu lại mùi thuốc lá, dễ ngửi, cô không kìm lòng được mà vươn đầu lưỡi, cong đầu lưỡi, nhẹ nhàng liếm liếm lòng bàn tay anh.
Lâm Hi cười, cười nhìn cửa gỗ nhỏ trên sân thượng.
“Chỗ này sẽ không có người đi lên.” Lâm Hi nói.
Đương nhiên Lý Huyền hiểu ý anh, ném tay anh xuống, trừng mắt nhìn anh: “Anh có thể đừng suốt ngày nghĩ đến chuyện kia không.”
“Em quyến rũ anh trước mà!”
“Em không có!” Lý Huyền trừng anh thở phì phò nói: “Hôm nay anh tự dưng chạy đến buổi họp báo, em còn chưa tìm anh tính sổ đâu đấy!”
“Anh nói, còn chưa tới thời điểm làm sáng tỏ, lửa còn chưa cháy, các em đã chuẩn bị ngày mai mở cuộc họp báo với phóng viên để dập tắt nó, anh đành phải bỏ thêm củi, cho lửa cháy càng to.”
Lý Huyền duỗi tay, vén tóc mái rủ xuống trước trán anh lên, chỗ đó có một vết trầy da đã khô máu, vừa rồi ở hội trường buổi họp báo bị người ta ném giày da.
“Bọn họ cứ việc bắt nạt anh, chờ đến lúc ông đây được giải oan, những kẻ đó, càng thua càng thảm.”
Còn nhiều, rất nhiều thủ đoạn bất nhập, nhiều năm qua, anh lăn lộn trong xã hội mà học được.
“Khổ nhục kế.” Lý Huyền đau lòng lầm bầm một tiếng: “Cần gì chứ.”
“Giúp em báo thù.” Lâm Hi lại cúi đầu châm một điếu thuốc, hít sâu một ngụm, mới chậm rãi nói: “Nghe nói em với ả họ Chu, cả tên Hoắc Lăng Thiên, có thù oán nhỉ?”
Lý Huyền kinh ngạc nhìn anh, không kịp phục hồi lại tinh thần, chẳng lẽ tất cả những gì anh làm, đều là vì cô?
Trước đó nói, vẫn chưa phải thời điểm, để cho bọn họ mắng chửi, anh không để bụng…
Chạy tới cuộc họp báo, làm mưa làm gió…
Cho nên tất cả, đều là vì… Giúp cô báo thù?
Tim Lý Huyền vô cùng rung động, thật lâu sau, thở dài một tiếng, lấy điếu thuốc trong tay anh ném đi, ngay sau đó kéo tay anh lại gần, bỏ ngón trỏ vào trong miệng, dùng sức mút mát.
Lâm Hi thoáng kinh hãi, ngón tay được cái miệng ấm áp bao lấy chặt chẽ, nơi nào đó trên cơ thể đột nhiên mẹ nó bừng tỉnh.
“Sẽ không có người đi lên.” Cô nói.
———-
Khói thuốc súng chưa được trừ khử hoàn toàn, các fan còn chưa biểu đạt hết áy náy của mình với Lâm Hi, đã có người bắt đầu ra tay vạch trần người đứng sau sự kiện này, đứng mũi chịu sào bị đẩy đến nơi đầu sóng ngọn gió, tất nhiên là Đào Dao Dao, một luồng sóng chỉ trích mắng chửi kéo dài nhằm vào Đào Dao Dao vừa mới bắt đầu, Đào Dao Dao vì chịu không nổi áp lực dư luận, tiết lộ người phía sau, là quản lý của công ty, người đại diện Chu Tử Duyệt của cô ta sai sử, mà Kim Hoa kia, cũng do Chu Tử Duyệt tìm tới, nói phải dùng bà ta phá hủy Lâm Hi.
Nỗi áy náy của các fan Lâm Hi hoàn toàn chuyển thành lòng căm giận đối với Chu Tử Duyệt, mắng chửi ả ta thậm tệ, chỉ trích thủ đoạn hèn hạ thấp kém của ả, mọi người cùng chung tay, thậm chí có dân mạng giỏi công nghệ thông tin còn đào ra lịch sử đen tối và kế hoạch bôi đen nghệ sĩ của ả, thậm chí có người đứng ra, bắt đầu lật lại án Lưu Tư, chân tướng dần dần nổi lên mặt nước, nếu trước đó chuyện bôi đen nghệ sĩ chỉ là hành vi cá nhân của Chu Tử Duyệt, thì chuyện liên lụy đến Lưu Tư, Hoắc Lăng Thiên cũng không thể thoái thác tội của mình.
Chuyện này ầm ĩ suốt hai tháng trên mạng, Lý Huyền nghe nói, công ty quản lý của Chu Tử Duyệt đã cách chức ả ta, hợp đồng của Hoắc Lăng Thiên còn chưa hết hạn, hiện tại bị đóng băng, chỉ sợ khó nhìn thấy ánh sáng.
Còn Kim Hoa, đương nhiên đã sớm thu dọn đồ đạc trốn chạy về quê quán.
Trước đây bà ta thường xuyên mắng Lâm Hi: “Tên sói mắt trắng không có lương tâm, cả ngày đều muốn bay vào thành phố, sống ở đâu chả là Trung Quốc.”
Hiện tại bà ta xem như chân chính nếm trải được, sống ở đâu cũng là Trung Quốc, cho dù bà ta ở thủ đô hay trở lại quê quán, đi đến đâu cũng bị người ta chỉ chỉ trỏ trỏ, nói bà ta đã mua trẻ con thì thôi, người trong thôn cũng dễ dàng tha thứ cho chuyện này, nhưng bà ta lại sai ở chỗ, không nên chạy vào trong thành phố làm mất mặt, ném toàn bộ mặt của Hồng Câu Loan đi, bây giờ ba ngày lại có hai lần công an đến, dẫn mấy cô vợ trong thôn đi, điều này, đều do Kim Hoa sai, là lão Hồ sai, lúc này hai ông bà cụ nhà họ Hồ bị chuyện này làm tức giận đến tắt thở, Hồ Đại Bằng bị đánh gãy chân phải nằm liệt trong nhà, căn bản không dám đi ra ngoài gặp người, cả ngày phát giận đập phá đồ đạc, mỗi ngày Kim Hoa đều lấy nước mắt rửa mặt, không dám ở trong nhà, đi ra ngoài lại bị người khác mắng chửi, tóm lại cuộc sống không yên.
———-
“Em đấy, vừa ngốc vừa thật thà, hoàn toàn không có lực hấp dẫn, cũng không có sức quyến rũ, nhưng mà anh mẹ nó vừa nhìn thấy em, ngoại trừ nghĩ đến em, không còn tâm tư khác.”
Nắng sớm mờ mờ, trong mơ màng ngái ngủ, cô cảm giác được sau lưng, ngứa, đôi môi hơi lạnh, từ cổ cô, dọc theo xương cột sống, hôn xuống dưới, mỗi một tấc da thịt, đều là nơi nhạy cảm của cô, mỗi một nụ hôn của anh, đều làm cô rùng mình, cuối cùng nụ hôn đặt xuống bờ mông cong yêu kiều, trên ngọn núi trắng như tuyết ấy, anh cắn một cái, để lại dấu răng.
Phong cảnh sáng sớm, đẹp không sao tả xiết, lại không bằng người dưới thân, đứt quãng thở gấp, mồ hôi lăn xuống, ánh mắt say đắm, cố gắng kìm nén, bắt lấy ngón tay anh, bỏ vào trong miệng, mút mát, hàm răng nhẹ nhàng chạm vào, cọ cọ, nhẹ nhàng mút, anh gầm nhẹ một tiếng, tước vũ khí đầu hàng…
Mỗi buổi sớm quấn quýt, giống như đánh cờ, ai thua trước, người đó xéo đi làm bữa sáng.
Lý Huyền cười ha ha nhìn Lâm Hi khó chịu mặc quần áo, hùng hổ gọi cô là tiểu yêu tinh.
Tiểu yêu tinh, cũng do Lâm đại gia anh tạo ra mà!
Trước đó, Lý Huyền cũng thật sự cấm dục hai mươi sáu năm, lục căn thanh tịnh, vô dục vô cầu, thậm chí ngay cả tay đàn ông cũng chưa từng sờ, rất sạch sẽ, chờ đến khi gặp anh, tình cảm mãnh liệt chạm vào là nổ ngay, hai người giống như vĩnh viễn không biết mệt mỏi, trên giường, trên sàn nhà, trong phòng bếp, trên bàn trà, phòng vệ sinh… Lửa cháy lan ra đồng cỏ, bằng lòng bị đốt thành tro. Hai người quấn quýt lấy nhau, khi vui sướng nhất, thậm chí bắt đầu hối hận, hận không thể gặp nhau sớm hơn, đàn ông và phụ nữ vốn là một thể, chỉ khi tìm được chính xác một nửa sinh mạng mới được coi là hoàn chỉnh, trong nháy mắt tiến vào cơ thể, có thể xác định, là anh.
Sinh mạng khô cằn của Lý Huyền, đã được Lâm Hi châm lửa, thiêu cháy rừng rực.
Hè đến, 《 Nịnh thần 》 đúng hẹn công chiếu, sóng gió của Lâm Hi vẫn chưa hoàn toàn qua đi, bất kể fans áy náy hay chờ mong đã lâu, ngày đầu tiên công chiếu 《 Nịnh thần 》, xuất hiện một cục diện khó khăn! Doanh thu phòng vé quả thật lấy xu thế vô cùng khủng bố mà không ngừng tăng lên, mỗi sáng đổi mới, đều có thể khiến tim người ta phải đập thình thịch, 《 Long Ngự 》 tuy cũng được chào đón, nhưng doanh thu phòng vé lại thua xa 《 Nịnh thần 》, căn bản không thể so sánh, sau đó rạp chiếu phim thậm chí không thể không cắt bớt suất chiếu 《 Long Ngự 》, tăng suất chiếu 《 Nịnh thần 》 lên để thỏa mãn nhu cầu thị trường.
“Các bạn đã xem 《 Nịnh thần 》chưa!! Trời ạ đẹp chết mất!”
“Hoàn toàn bám sát bản gốc!! Bạch Thương Hi Gia, căn bản là Bạch Thương trong lòng quả quýt! Lúc ấy tôi thật sự vừa xem vừa khóc!”
“Đã xem năm lần rồi! Ngày mai sẽ đi thành nhóm xem sáu lần.”
“Tiểu thuyết về Bạch Thương và Tần Diệu vốn đã đủ ngược, không ngờ chuyển thành phim lại càng ngược, huhuhu!”
“Do Dương ảnh đế và Hi Gia diễn quá thật, vốn cho rằng phim chuyển thể, vì đối phó với cục, nhất định sẽ lược bớt, nhưng bộ phim này hoàn toàn không có!”
“Tuy không thể hiện ra ngoài, nhưng ánh mắt Bạch Thương nhìn Tần Diệu, thật sự… Tràn đầy tình ý!”
“Nợ nước thù nhà, cũng thể hiện thật sự đúng chỗ, kết cục Bạch Thương và Diệu Diệu ở bên ngoài đối phó với quân địch, rốt cuộc buông xuống ân oán tình thù, cảnh cùng chung kẻ địch kia, tôi thật sự không nhịn được mà rơi nước mắt, gào khóc!”
“Mười năm 《 Nịnh thần 》, tràn đầy tình cảm!”
“Cảm ơn đạo diễn, cảm ơn Dương ảnh đế, cảm ơn Hi Gia đã cho chúng tôi một 《 Nịnh thần 》 tốt như vậy, năm nay thật sự trọn vẹn.”
……
Không chỉ có phản hồi tốt đẹp trên thị trường, trên web phim ảnh 《 Nịnh thần 》 cũng được bình chọn đạt tới 9.0 điểm, thị trường và danh tiếng đều tốt, vốn các tác phẩm qua tay đạo diễn Ngải Gia, đều thuộc loại chất lượng, mà lần này, ông lại đăng Weibo, nói 《 Nịnh thần 》 thành công, là công sức của toàn bộ đoàn phim, ngoại trừ Dương Diệp ảnh đế cố gắng diễn xuất, còn phải đặc biệt cảm ơn một người, trong đoàn phim, Lâm Hi là người mới, lại chịu khó nỗ lực hơn bất cứ ai, trả giá rất nhiều, nếu có cơ hội, ông bằng lòng hợp tác với Lâm Hi, anh thật sự rất tuyệt, hiện tại hiếm khi có thể tìm ra, diễn viên mới khiến ông hài lòng như vậy.
Lâm Hi trong 《 Nịnh thần 》, kỹ thuật diễn rất tốt, nhưng vì có ảnh đế Dương Diệp, nên không tính đặc biệt xuất sắc, mà đạo diễn Ngải Gia đánh giá như vậy, lại mở ra con đường diễn xuất cho Lâm Hi, kéo ra tấm rèm mới.