Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 32
Cô lẻ loi đứng trước cửa sổ dưới ánh trăng, lại khóc hu hu lên. Lúc này, cáu kỉnh không có, yếu ớt mạnh mẽ cũng không.
“Vì sao còn chưa cởi?” Người đàn ông xấu xa này đứng dậy như ác ma, giọng nói lạnh lẽo mà mang chút đùa cợt trong một không gian vắng vẻ càng trở nên rõ ràng, nặng nề ép tới khiến Lạc Lạc thở không nổi.
“Tôi không thể, chú, tôi sợ, chú, cái đó của chú quá lớn, làm tôi rất đau!” Cô nức nở rầu rĩ, đây chính là nói thật, nhớ lại một màn lúc trước, tốc độ như muốn gãy cổ, nhanh đến nỗi như muốn xé rách thân dưới thành hai nửa, đến nay vẫn còn khiến cô nhớ lại mà rùng mình.
Quý Thiếu Kiệt nhìn dáng vẻ đáng thương của cô, từ đầu tóc đến mũi chân đều ẩn giấu tố cáo với anh, không khỏi có chút dở khóc dở cười.
Lời nói này của cô, đến cùng là ầm ĩ thế nào? Là ý nói anh quá lớn nên làm việc không tốt?
Ai có thể hiểu anh tích tụ gần ba mươi năm như nước lũ dâng lên cao bao nhiêu không? Có thể hiểu mực khi nước cao như vậy đột nhiên gặp được một cánh cửa có thể tiết ra, là mạnh mẽ chảy xiết đổ ra biển không còn trở lại thế nào không? Mà bây giờ, ai có thể hiểu anh là d;đ/l'q/đ một tên hòa thượng xuống núi gặp được con hổ, mới ăn một miếng thịt, vừa nếm được mùi vị mất hồn liền nghĩ tới nửa tháng sốt ruột, khó nhịn như thế nào, hận không thể lúc nào cũng được ăn. Bây giờ, thân thể bé nhỏ mềm mại, thơm mát đang ở trước mắt chỉ hận không thể giải quyết ngay tại chỗ, ăn sạch sành sanh đến cặn bã cũng không còn.
Cô thế nhưng dám hoài nghi kỹ thuật của Quý Thiếu Kiệt anh không tốt? Mẹ nó! Khi anh ở trong một đống thịt người để cho người ta chỉ bảo kỹ thuật, cô vẫn còn đang mặc quần yếm đấy.
Anh thả âm thanh dịu dàng, “Lại đây!”
Cô lần lượt kéo dài, khó chịu kỳ quặc đi qua, đến khi cách anh một cánh tay, liền cúi đầu đứng lại.
“Qua tới bên này!” Anh còn nói, âm thanh không giống lạnh nhạt vô tình như lúc nãy, nhưng rõ ràng lại hàm chứa cảm xúc nào đó, cũng làm cô gái đang đứng sợ hãi khẽ run.
Nhưng cuối cùng cô vẫn phải đi qua.
Khi cô kì kéo mè nheo đến gần, đứng ở giữa hai hai đầu gối của anh, mái tóc đen rối tung che nửa khuôn mặt nhỏ nhắn, uất ức nước mắt lại lạch cạch rơi xuống. Ở trong đêm khuya, những viên Thủy châu này rơi xuống như có sức nặng, gần như có thể nghe thấy âm thanh rơi rơi khắp nơi.
Quý Thiếu Kiệt dùng hai đầu gối hơi hơi kẹp lấy thân thể của cô, cô đứng, anh ngồi, khuôn mặt của hai người d'đ/l/đ bọn họ gần như cùng một độ cao, anh giơ tay lên, vì cô gái nhẹ lau đi nước mắt, không còn bộ dạng lạnh lẽo như vừa rồi, “Đồ ngốc, làm sao có thể, đàn càng lớn mới tốt đấy! Chú... Sẽ cẩn thận một chút, bảo đảm không làm em đau!”
Miễn là dỗ dành cô như thế này, xin cô, anh liền không kiềm lòng được và gọi chú theo cô vậy.
Vừa rồi bị anh đối xử thô bạo như vậy, bây giờ lại nói dịu dàng như thế này, Lạc Lạc chỉ cảm thấy trong lòng càng thêm uất ức, nước mắt đức đoạn như hạt châu. Trong lòng thầm nói, lớn thì có gì mà tốt? Khiến cho người ta đau muốn chết. Không lớn không nhỏ vỗ tay tán thưởng. Tôi khinh, cái này của chú, không có mới là tốt nhất.
Cô khóc đến đau lòng, mồ hôi nóng liền tuôn ra, mồ hôi của cô không giống người khác, mùi vị nóng hổi này cũng chính là mùi thịt có độc, mồ hôi càng nhiều mùi vị càng nồng nhiệt, chui thẳng vào d'đ/l'q/d trong khoang mũi của người nào đó, đối với một người mà nói, đó chính là xuân dược(thuốc kích thích) tốt nhất trên đời, mỗi một chỗ trong chân lông đều bốc hơi quyến rũ ra bên ngoài.
Khí nóng trong lòng anh cũng bốc hơi tăng vọt ra ngoài, hơi thở bắt đầu hỗn loạn, tiếng sau còn trầm trọng hơn tiếng trước.
Cô khóc thút thít cho đến khi nấc cục, Quý Thiếu Kiệt, không thể không đi ra ngoài. Chốc lát lại cầm hộp sữa tươi trở về, đưa vào tay cho cô.
Cô vừa sờ, lạnh, lại vứt đi.
Quý Thiếu Kiệt không biết đầu đuôi, chỉ tưởng cô vẫn còn đùa giỡn tính tình nóng nảy, quát: “Còn không mau uống vào một chút, còn chưa có làm gì em, mà đã khóc đến thở không nổi rồi.”
Lạc Lạc bị anh quát một cái, cầm lấy hộp sữa mếu máo, “Anh cả nói, buổi tối tôi uống sữa lạnh sẽ bị tiêu chảy.” Nói xong rồi dường như sợ dáng vẻ của anh, do dự một chút vẫn là cầm hộp sữa đưa vào miệng.
Quý Thiếu Kiệt vội vàng cướp đoạt hộp sữa, trong lòng nhất thời cũng không biết thế nào, chua xót, căng đầy không có mùi vị, vẫn là trách mắng: “Không thể uống còn uống. Không phải là cố tình gây chuyện sao.”
Lại xoay người đi ra ngoài, Lạc Lạc nghe thấy anh ở trong hành lang lớn tiếng gọi dì Ngô, bảo dì đem đến một hộp sữa ấm.
Anh lại trở về ngồi trên giường, cầm lấy hai tay cô, dùng đầu gối kẹp cô, “Chỉ cần em ngoan ngoãn, nghe lời tôi nói, tôi có thể không hung dữ, có thể đối xử tốt với em. Em muốn tiếp tục đi học, tôi cũng đồng ý, chẳng qua điều kiện trước tiên là em phải ở lại bên cạnh tôi.”
Trong lòng Lạc Lạc không khỏi hoảng loạn, từ chối không chút nghĩ ngợi, tránh né ánh mắt của anh, “Người tôi thích là các anh của tôi. Tôi và chú... Là không thể nào.”
“Ở trong mắt tôi, không có gì là không thể!” Giọng điệu của Qúy Thiếu Kiệt đùa cợt mà chắc chắn, lực nắm tay cô cũng vô ý tăng thêm vài phần.
Khi anh nói những lời này, giọng điệu cũng không lớn, toàn bộ mặt mày đều không ngăn được khí thế bức người, mũi nhọn cao thẳng, khóe miệng nhếch lên một chút.
Lạc Lạc bị anh gắt gao nắm tay, đứng giữa hai đầu gối, lớp quần áo lành lạnh cọ xát cẳng chân trần trụi, trong lòng vừa kinh vừa sợ, giống như bị người này nắm hết bảy phần, không thể động đậy.
Một lát sau, dì Ngô gõ cửa tiến vào, đưa sữa nóng tới tay Lạc Lạc.
Lạc Lạc thấy dì Ngô đã hơn nửa đêm rồi mà vẫn còn mặc quần áo ngay ngắn, chỉnh tề bước vào, không khỏi áy náy, không muốn để bà nhìn thấy bộ dạng nước mắt lã chã của mình, đành phải cúi đầu ấp úng nói cảm ơn.
Trước đây, cô thường có thói quen uống sữa tươi nửa đêm, nửa tháng này ở nhà họ Quý đã cắt đứt mất thói quen này một thời gian, lúc này nhận sữa xong liền uống hai ba ngụm đã hết. Uống đến vội vàng nên có hơi bị sặc.
Quý Thiếu Kiệt nhìn thấy chẳng qua chỉ hừ lạnh, “Tôi nói em có thể yên tĩnh một chút được không? Cứ nhất định không làm cho người ta bớt lo như vậy sao?” Nói xong, vẫn là đưa tay vỗ nhẹ lưng cho cô.
Khó khăn lắm mới đỡ ho được một chút, trong miệng vẫn còn một ít sữa đọng ngây ngấy, liền muốn uống chút nước cho sạch miệng, nhưng lại không muốn Quý Thiếu Kiệt gọi dì Ngô đến, nên đành phải chịu đựng, trong lòng lại khẽ đau, nếu như là các anh, chỉ cần cô động cọng lông mày liền biết cô đang nghĩ gì rồi.
Quý Thiệu Kiệt đâu nào biết những thứ này, thấy cô không còn ho nữa, tay liền tuột xuống theo đường cong sống lưng, một cây cột sống gầy teo, thắt lưng mềm yếu, rồi đến cặp mông tròn trịa vểnh lên. Lửa trong lòng bị cọ xát lại nóng lên.
Nhịn nửa tháng, lúc này sẽ không để bản thân mềm lòng nữa.
Tay đặt ở nơi đó, nhưng lại không chịu cầm lấy, năm ngón tay mở ra, vỗ vào hai khối tròn tròn rắn chắc, bỗng chốc dùng sức nhào nặn.
Cô gái chỉ cảm thấy thân thể đột nhiên trầm xuống, liền ngồi ở trên chân anh, bị hoảng sợ, hộp sữa không trên tay rơi xuống đất, phát ra tiếng vang nhỏ.
Lạc Lạc bị tính tình thay đổi thất thường của anh dọa sợ, lúc vui có thể nâng cô lên đến trời, lúc buồn lại tuyệt tình như ma quỷ, lại bị anh bao bọc ngồi trong lòng anh như vậy, cũng không dám lộn xộn, vừa sợ động một cái phản ứng của anh sẽ càng kịch liệt.
Nhưng cô không động, anh cũng sẽ không động sao?
Đôi môi nóng bỏng của anh đã sáp đến, ngậm vành tai cô, nếm từng chút từng chút, đầu lưỡi nóng ấm lần lượt đảo qua vành tai cô...
“A a...” Cô bị nhột nên rụt bả vai lại, “Chú, tôi sợ! Xin chú, đừng!”
“Đừng sợ! Bảo bối, chú, chú thương em! Chỉ cần làm vài lần, em liền biết to lớn sẽ tốt như thế nào!” Mồ hôi của anh cũng toát ra, ôm chặt cô, vùi đầu vào giữa cổ cô, lúc ngửi một chút, lúc lại cắn một chút. Chiếc cằm hừng hực cọ xát da thịt mềm mại của cô, một chút râu mới mọc cọ vào khiến cô vừa ngứa lại vừa đau.
Anh ấn cô ngồi trên giường, đứng lên, lấy tốc độ cực nhanh của ông nội năm đó, cởi thắt lưng và quần ra, cây gậy to đã sớm kêu gào vội vã nhảy ra.
Lúc này, bọn họ đã đổi tư thế, cô ngồi, anh đứng.
Lạc Lạc chăm chú quan sát, cây gậy to lớn ấy chỉa thẳng vào chóp mũi của cô, hơi nóng lượn lờ, lửa nóng kinh người, oa một tiếng, cô lại sợ tới mức khóc lên.
Phía trên anh vẫn mặc áo ngay ngắn, chỉnh tề, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể lên đài đọc diễn văn, mà Tây trang phía dưới, một cây gậy thô dài có kích thước to lớn như cánh tay trẻ con từ l.q,d trong vạt áo sơ mi chui ra ngoài, bên ngoài nổi đầy gân xanh đang ngẩng cao đầu, dáng vẻ to lớn nổi giận bừng bừng phấn chấn trái ngược với khuôn mặt tuấn tú lịch sự, cô gái sợ hãi, toàn bộ cảm giác bên trong chỉ còn lại sợ hãi.
“Vì sao còn chưa cởi?” Người đàn ông xấu xa này đứng dậy như ác ma, giọng nói lạnh lẽo mà mang chút đùa cợt trong một không gian vắng vẻ càng trở nên rõ ràng, nặng nề ép tới khiến Lạc Lạc thở không nổi.
“Tôi không thể, chú, tôi sợ, chú, cái đó của chú quá lớn, làm tôi rất đau!” Cô nức nở rầu rĩ, đây chính là nói thật, nhớ lại một màn lúc trước, tốc độ như muốn gãy cổ, nhanh đến nỗi như muốn xé rách thân dưới thành hai nửa, đến nay vẫn còn khiến cô nhớ lại mà rùng mình.
Quý Thiếu Kiệt nhìn dáng vẻ đáng thương của cô, từ đầu tóc đến mũi chân đều ẩn giấu tố cáo với anh, không khỏi có chút dở khóc dở cười.
Lời nói này của cô, đến cùng là ầm ĩ thế nào? Là ý nói anh quá lớn nên làm việc không tốt?
Ai có thể hiểu anh tích tụ gần ba mươi năm như nước lũ dâng lên cao bao nhiêu không? Có thể hiểu mực khi nước cao như vậy đột nhiên gặp được một cánh cửa có thể tiết ra, là mạnh mẽ chảy xiết đổ ra biển không còn trở lại thế nào không? Mà bây giờ, ai có thể hiểu anh là d;đ/l'q/đ một tên hòa thượng xuống núi gặp được con hổ, mới ăn một miếng thịt, vừa nếm được mùi vị mất hồn liền nghĩ tới nửa tháng sốt ruột, khó nhịn như thế nào, hận không thể lúc nào cũng được ăn. Bây giờ, thân thể bé nhỏ mềm mại, thơm mát đang ở trước mắt chỉ hận không thể giải quyết ngay tại chỗ, ăn sạch sành sanh đến cặn bã cũng không còn.
Cô thế nhưng dám hoài nghi kỹ thuật của Quý Thiếu Kiệt anh không tốt? Mẹ nó! Khi anh ở trong một đống thịt người để cho người ta chỉ bảo kỹ thuật, cô vẫn còn đang mặc quần yếm đấy.
Anh thả âm thanh dịu dàng, “Lại đây!”
Cô lần lượt kéo dài, khó chịu kỳ quặc đi qua, đến khi cách anh một cánh tay, liền cúi đầu đứng lại.
“Qua tới bên này!” Anh còn nói, âm thanh không giống lạnh nhạt vô tình như lúc nãy, nhưng rõ ràng lại hàm chứa cảm xúc nào đó, cũng làm cô gái đang đứng sợ hãi khẽ run.
Nhưng cuối cùng cô vẫn phải đi qua.
Khi cô kì kéo mè nheo đến gần, đứng ở giữa hai hai đầu gối của anh, mái tóc đen rối tung che nửa khuôn mặt nhỏ nhắn, uất ức nước mắt lại lạch cạch rơi xuống. Ở trong đêm khuya, những viên Thủy châu này rơi xuống như có sức nặng, gần như có thể nghe thấy âm thanh rơi rơi khắp nơi.
Quý Thiếu Kiệt dùng hai đầu gối hơi hơi kẹp lấy thân thể của cô, cô đứng, anh ngồi, khuôn mặt của hai người d'đ/l/đ bọn họ gần như cùng một độ cao, anh giơ tay lên, vì cô gái nhẹ lau đi nước mắt, không còn bộ dạng lạnh lẽo như vừa rồi, “Đồ ngốc, làm sao có thể, đàn càng lớn mới tốt đấy! Chú... Sẽ cẩn thận một chút, bảo đảm không làm em đau!”
Miễn là dỗ dành cô như thế này, xin cô, anh liền không kiềm lòng được và gọi chú theo cô vậy.
Vừa rồi bị anh đối xử thô bạo như vậy, bây giờ lại nói dịu dàng như thế này, Lạc Lạc chỉ cảm thấy trong lòng càng thêm uất ức, nước mắt đức đoạn như hạt châu. Trong lòng thầm nói, lớn thì có gì mà tốt? Khiến cho người ta đau muốn chết. Không lớn không nhỏ vỗ tay tán thưởng. Tôi khinh, cái này của chú, không có mới là tốt nhất.
Cô khóc đến đau lòng, mồ hôi nóng liền tuôn ra, mồ hôi của cô không giống người khác, mùi vị nóng hổi này cũng chính là mùi thịt có độc, mồ hôi càng nhiều mùi vị càng nồng nhiệt, chui thẳng vào d'đ/l'q/d trong khoang mũi của người nào đó, đối với một người mà nói, đó chính là xuân dược(thuốc kích thích) tốt nhất trên đời, mỗi một chỗ trong chân lông đều bốc hơi quyến rũ ra bên ngoài.
Khí nóng trong lòng anh cũng bốc hơi tăng vọt ra ngoài, hơi thở bắt đầu hỗn loạn, tiếng sau còn trầm trọng hơn tiếng trước.
Cô khóc thút thít cho đến khi nấc cục, Quý Thiếu Kiệt, không thể không đi ra ngoài. Chốc lát lại cầm hộp sữa tươi trở về, đưa vào tay cho cô.
Cô vừa sờ, lạnh, lại vứt đi.
Quý Thiếu Kiệt không biết đầu đuôi, chỉ tưởng cô vẫn còn đùa giỡn tính tình nóng nảy, quát: “Còn không mau uống vào một chút, còn chưa có làm gì em, mà đã khóc đến thở không nổi rồi.”
Lạc Lạc bị anh quát một cái, cầm lấy hộp sữa mếu máo, “Anh cả nói, buổi tối tôi uống sữa lạnh sẽ bị tiêu chảy.” Nói xong rồi dường như sợ dáng vẻ của anh, do dự một chút vẫn là cầm hộp sữa đưa vào miệng.
Quý Thiếu Kiệt vội vàng cướp đoạt hộp sữa, trong lòng nhất thời cũng không biết thế nào, chua xót, căng đầy không có mùi vị, vẫn là trách mắng: “Không thể uống còn uống. Không phải là cố tình gây chuyện sao.”
Lại xoay người đi ra ngoài, Lạc Lạc nghe thấy anh ở trong hành lang lớn tiếng gọi dì Ngô, bảo dì đem đến một hộp sữa ấm.
Anh lại trở về ngồi trên giường, cầm lấy hai tay cô, dùng đầu gối kẹp cô, “Chỉ cần em ngoan ngoãn, nghe lời tôi nói, tôi có thể không hung dữ, có thể đối xử tốt với em. Em muốn tiếp tục đi học, tôi cũng đồng ý, chẳng qua điều kiện trước tiên là em phải ở lại bên cạnh tôi.”
Trong lòng Lạc Lạc không khỏi hoảng loạn, từ chối không chút nghĩ ngợi, tránh né ánh mắt của anh, “Người tôi thích là các anh của tôi. Tôi và chú... Là không thể nào.”
“Ở trong mắt tôi, không có gì là không thể!” Giọng điệu của Qúy Thiếu Kiệt đùa cợt mà chắc chắn, lực nắm tay cô cũng vô ý tăng thêm vài phần.
Khi anh nói những lời này, giọng điệu cũng không lớn, toàn bộ mặt mày đều không ngăn được khí thế bức người, mũi nhọn cao thẳng, khóe miệng nhếch lên một chút.
Lạc Lạc bị anh gắt gao nắm tay, đứng giữa hai đầu gối, lớp quần áo lành lạnh cọ xát cẳng chân trần trụi, trong lòng vừa kinh vừa sợ, giống như bị người này nắm hết bảy phần, không thể động đậy.
Một lát sau, dì Ngô gõ cửa tiến vào, đưa sữa nóng tới tay Lạc Lạc.
Lạc Lạc thấy dì Ngô đã hơn nửa đêm rồi mà vẫn còn mặc quần áo ngay ngắn, chỉnh tề bước vào, không khỏi áy náy, không muốn để bà nhìn thấy bộ dạng nước mắt lã chã của mình, đành phải cúi đầu ấp úng nói cảm ơn.
Trước đây, cô thường có thói quen uống sữa tươi nửa đêm, nửa tháng này ở nhà họ Quý đã cắt đứt mất thói quen này một thời gian, lúc này nhận sữa xong liền uống hai ba ngụm đã hết. Uống đến vội vàng nên có hơi bị sặc.
Quý Thiếu Kiệt nhìn thấy chẳng qua chỉ hừ lạnh, “Tôi nói em có thể yên tĩnh một chút được không? Cứ nhất định không làm cho người ta bớt lo như vậy sao?” Nói xong, vẫn là đưa tay vỗ nhẹ lưng cho cô.
Khó khăn lắm mới đỡ ho được một chút, trong miệng vẫn còn một ít sữa đọng ngây ngấy, liền muốn uống chút nước cho sạch miệng, nhưng lại không muốn Quý Thiếu Kiệt gọi dì Ngô đến, nên đành phải chịu đựng, trong lòng lại khẽ đau, nếu như là các anh, chỉ cần cô động cọng lông mày liền biết cô đang nghĩ gì rồi.
Quý Thiệu Kiệt đâu nào biết những thứ này, thấy cô không còn ho nữa, tay liền tuột xuống theo đường cong sống lưng, một cây cột sống gầy teo, thắt lưng mềm yếu, rồi đến cặp mông tròn trịa vểnh lên. Lửa trong lòng bị cọ xát lại nóng lên.
Nhịn nửa tháng, lúc này sẽ không để bản thân mềm lòng nữa.
Tay đặt ở nơi đó, nhưng lại không chịu cầm lấy, năm ngón tay mở ra, vỗ vào hai khối tròn tròn rắn chắc, bỗng chốc dùng sức nhào nặn.
Cô gái chỉ cảm thấy thân thể đột nhiên trầm xuống, liền ngồi ở trên chân anh, bị hoảng sợ, hộp sữa không trên tay rơi xuống đất, phát ra tiếng vang nhỏ.
Lạc Lạc bị tính tình thay đổi thất thường của anh dọa sợ, lúc vui có thể nâng cô lên đến trời, lúc buồn lại tuyệt tình như ma quỷ, lại bị anh bao bọc ngồi trong lòng anh như vậy, cũng không dám lộn xộn, vừa sợ động một cái phản ứng của anh sẽ càng kịch liệt.
Nhưng cô không động, anh cũng sẽ không động sao?
Đôi môi nóng bỏng của anh đã sáp đến, ngậm vành tai cô, nếm từng chút từng chút, đầu lưỡi nóng ấm lần lượt đảo qua vành tai cô...
“A a...” Cô bị nhột nên rụt bả vai lại, “Chú, tôi sợ! Xin chú, đừng!”
“Đừng sợ! Bảo bối, chú, chú thương em! Chỉ cần làm vài lần, em liền biết to lớn sẽ tốt như thế nào!” Mồ hôi của anh cũng toát ra, ôm chặt cô, vùi đầu vào giữa cổ cô, lúc ngửi một chút, lúc lại cắn một chút. Chiếc cằm hừng hực cọ xát da thịt mềm mại của cô, một chút râu mới mọc cọ vào khiến cô vừa ngứa lại vừa đau.
Anh ấn cô ngồi trên giường, đứng lên, lấy tốc độ cực nhanh của ông nội năm đó, cởi thắt lưng và quần ra, cây gậy to đã sớm kêu gào vội vã nhảy ra.
Lúc này, bọn họ đã đổi tư thế, cô ngồi, anh đứng.
Lạc Lạc chăm chú quan sát, cây gậy to lớn ấy chỉa thẳng vào chóp mũi của cô, hơi nóng lượn lờ, lửa nóng kinh người, oa một tiếng, cô lại sợ tới mức khóc lên.
Phía trên anh vẫn mặc áo ngay ngắn, chỉnh tề, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể lên đài đọc diễn văn, mà Tây trang phía dưới, một cây gậy thô dài có kích thước to lớn như cánh tay trẻ con từ l.q,d trong vạt áo sơ mi chui ra ngoài, bên ngoài nổi đầy gân xanh đang ngẩng cao đầu, dáng vẻ to lớn nổi giận bừng bừng phấn chấn trái ngược với khuôn mặt tuấn tú lịch sự, cô gái sợ hãi, toàn bộ cảm giác bên trong chỉ còn lại sợ hãi.