Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 115
Edit: babynhox
"A ——"
Lạc Tích Tuyết sợ hãi hét lên một tiếng, sợ tới mức bịt chặt đôi mắt, toàn thân run rẩy.
"Bốp!!!"
Tiếng roi quất xuống, cô lại bắt đầu kêu thảm thiết.
Nhưng mà, thân thể lại không có đau đớn như cô nghĩ ——
Lạc Tích Tuyết nghi ngờ mở mắt ra, phát hiện phía sau lưng mình là hoàn hảo không tổn thương gì, da thịt toàn thân trên dưới cũng không có một chỗ nào bị thương.
Đây là có chuyện gì?
Cô ngơ ngẩn khó hiểu
Nhưng tiếng roi quất bên tai, không có ngừng lại.
"Bốp, bốp, bốp!!!"
Một roi lại một roi, giống như cắt đứt trái tim của cô.
Cô kinh ngạc quay đầu, chỉ thấy Lạc Thiên Uy đang điên cuồng vung roi, một roi lại một roi quất lên trên thân thể của mình.
"A?!!" Đôi mắt cô trợn to, quả thực khó có thể tin.
Đôi mắt Lạc Thiên Uy, hắn hung hăng vung roi, nặng nề quất lên phía sau lưng mình, quần áo mỏng trên người hắn bị rách ra, vài đường vết roi nổi bật nối liền trên da thịt.
Nháy mắt cảm giác đau đớn nóng rát truyền khắp toàn thân, chạy đến tứ chi, Lạc Thiên Uy lại liều chết cắn môi, giống như tất cả đau đớn không tồn tại, tàn nhẫn quất chính mình.
"Trời ơi, anh đang làm cái gì? Anh điên rồi sao?" Lạc Tích Tuyết trợn tròn mắt, khiếp sợ nhìn hắn.
Lúc này nét mặt Lạc Thiên Uy tràn đầy quật cường, trong mắt hắn ôm nỗi hận, mang theo tức giận một roi lại một roi quất chính mình.
Thân thể hắn vô cùng thê thảm, màu máu đỏ tươi dính đầy toàn thân, ngay cả roi màu đen cũng biến thành màu đỏ sậm.
"Dừng tay, dừng tay, không cần như vậy!!" Trái tim Lạc Tích Tuyết tan nát hô to.
Nhưng Lạc Thiên Uy giống như là không nghe thấy, vẫn làm theo ý mình, tự mình hại mình.
Đường vân rõ ràng trên bắp thịt, dấu vết của máu có thể thấy được rõ ràng.
Trong nháy mắt, mắt Lạc Tích Tuyết cũng đau đớn.
Cô điên cuồng chạy tới, muốn đoạt cái roi trong tay hắn, nức nở hô to: "Không cần!! Dừng tay, tôi xin anh dừng tay, không cần tổn thương bản thân tàn nhẫn như vậy!"
Lạc Thiên Uy không để ý đến, bàn tay to dùng sức vung lên, đẩy Lạc Tích Tuyết ra.
Lạc Tích Tuyết bất ngờ không đề phòng, không đứng vững, thân thể lảo đảo lui về phía sau, đụng vào góc bàn phía sau lưng.
"A, đau quá!" Cô bị đau hét lên, nước mắt lập tức trào ra.
Cái này gọi là tiếng cùng nước mắt, mà lại thành công ngăn cản Lạc Thiên Uy tự ngược!
"Tích Tuyết!"
Sắc mặt hắn căng thẳng, lập tức bỏ roi trong tay, không để ý đau đớn trên người, chạy tới bên người cô, nâng cô dậy.
"Em như thế nào? Có bị thương hay không?" Vẻ mặt hắn đầy lo lắng hỏi.
Lạc Tích Tuyết nâng mắt lên nhìn hắn, đột nhiên nước mắt giống như suối trào.
"Anh ngu ngốc phải không? Vì cái gì phải làm như vậy? Vì cái gì muốn đả thương bản thân?" Cô đau lòng chất vấn, phải biết rằng mỗi một roi hắn đánh xuống, tuy là đánh vào trên thân hắn, nhưng trong lòng cô lại đau đớn.
Lạc Thiên Uy rũ mắt xuống, ánh mắt phức tạp thâm trầm, im lặng một lúc lâu, hắn mới chậm chạp phun ra một câu: "Tôi không thể tổn hại đến em!"
Hắn một lòng nghĩ muốn trừng phạt cô, không sai, đúng là lúc quất roi xuống, hắn vẫn không cách nào đem căm giận của mình, trút lên thân thể cô.
Suy cho cùng cô cũng là người phụ nữ hắn yêu nhất, cho dù cô làm hắn tổn thương như vậy, ở trong lòng hắn vẫn không nỡ động vào nửa sợi lông của cô, hắn chính là yêu cô như vậy, tình nguyện thương tổn bản thân, cũng không nguyện thương tổn cô.
"Vậy anh liền thương tổn chính anh sao?" Lạc Tích Tuyết tràn đầy đau xót, trong mắt lập lòe nước mắt: "Thiên Uy, vì cái gì ngốc như vậy? Nếu yêu tôi làm cho anh đau khổ không chịu nổi, vì cái gì không lựa chọn buông tha tôi? Tôi không đáng cho anh vì tôi làm như vậy!"
Trong lòng Lạc Thiên Uy căng thẳng, lập tức gắt gao kéo cô ôm vào trong lòng: "Đối với em —— tôi không buông tay, tuyệt đối sẽ không!! Tôi yêu em, Tích Tuyết, ta thật sự rất yêu rất yêu em, không thể không có em.
Chúng ta cùng một chỗ thân mật lâu như vậy, chẳng lẽ một chút cảm giác cũng không cảm giác được tim của tôi đối với em sao?"
"Thiên Uy, anh không cần như vậy, nói như thế nào tôi cũng là chị của anh, anh vì tôi như vậy, sao phải khổ vậy chứ?" Lạc Tích Tuyết né tránh hắn, nhìn miệng vết thương dữ tợn trên người hắn, cô xót xa thở dài.
Người, vì cái gì thích theo đuổi những thứ không chiếm được gì đó? Hắn biết rõ bọn hắn là chị em, là không có kết quả.
Vì sao hắn vẫn còn cố chấp lặp đi lặp lại nhiều lần, hiện tại hắn vì cô làm cho toàn thân đều bị thương, cái này nói cô làm sao chịu nổi chứ?
"Rốt cuộc muốn tôi làm như thế nào, em mới bằng lòng tiếp nhận tôi? Vì cái gì, em luôn luôn muốn cự tuyệt tôi? Rốt cuộc ta có chỗ nào không tốt, làm cho em không hài lòng, em nói cho tôi biết, tôi có thể thay đổi! Ta thật sự có thể vì em thay đổi toàn bộ, chỉ cần em đồng ý không rời xa tôi, thử thích tôi, tôi nhất định sẽ làm cho em hài lòng mới thôi!" Lạc Thiên Uy thống khổ ôm lấy Lạc Tích Tuyết, gần như tuyệt vọng hỏi.
Hắn rất hận —— hận bản thân vô năng, vậy mà không có cách nào đạt được lòng của người phụ nữ mình yêu!
Ngay lúc hắn giơ roi lên đánh chính mình, rốt cục hắn đã hiểu rõ cái gì gọi là đau như cắt!!
Tình yêu của hắn đối với cô đã xâm nhập vào xương tủy, cả đời cũng khó có khả năng buông tay.
Không có cô, hắn sẽ chết.
Lạc Tích Tuyết lắc đầu than nhẹ: "Thiên Uy, vì cái gì anh vẫn không rõ? Ánh rất tốt, cũng không có sai, sai chính là anh không nên yêu tôi.
Tôi là chị của anh, anh yêu tôi sẽ làm bị mọi người tổn hại, tôi thật sự không thể tiếp nhận người đàn ông nhỏ tuổi hơn tôi, huống chi anh còn là em trai của tôi, tôi với anh cùng một chỗ làm cho ta cảm thấy được cuộc sống mỗi một ngày đều là tội ác!!!"
Lạc Thiên Uy cười khổ, vẻ mặt có chút sa sút, nhưng ánh mắt vẫn cố chấp như cũ.
"Nếu có thể lựa chọn, tôi cũng tuyệt đối hi vọng mình là em trai của em, nhưng mà ông trời lại sắp xếp như vậy, tôi không cách nào thay đổi, nhưng tôi cũng không khống chế nổi bản thân đừng yêu em.
Chưa từng có người phụ nữ nào, có thể làm cho trái tim tôi rung động, chỉ cần em nguyện ý tiếp nhận tôi, tôi có thể vì em buông bỏ tất cả, cho dù là muốn tôi mất đi tất cả, tôi cũng sẽ không hối hận!"
"Nhưng mà anh có nghĩ tới hay không, tình yêu của anh —— làm cho tôi nghẹt thở! Có lẽ anh có thể tiếp nhận tình yêu chị em, nhưng cũng không có nghĩa là tôi cũng có thể, tôi hi vọng tìm một bạn trai thành thục chững chạc, mà không phải một thanh niên so với tôi còn là một đứa trẻ!" Lạc Tích Tuyết bi ai nói.
Có phụ nữ nào không hi vọng, bạn trai của mình có thể cho mình dựa vào, cô thật sự khó có thể tưởng tượng yêu đương với một đứa trẻ, điều này làm cho cô cảm thấy bản thân giống như là đeo một cái thăt lưng, mà không phải tìm một người đàn ông gửi gắm suốt đời.
Về phương diện này cô vẫn tương đối theo truyền thống, cho nên tạm thời vẫn không cách nào tiếp nhận hắn.
"Tôi không đòi hỏi em báo đáp tôi cái gì, tôi chỉ hi vọng em có thể cho tôi một cơ hội, cơ hội tranh giành công bằng, không cần luôn luôn dùng cớ tôi là em trai em để ngăn cản tôi, chỉ cần em cho tôi một cơ hội yêu em, tôi nhất định sẽ yêu em gấp trăm lần."
Lạc Thiên Uy cố chấp nắm giữ hai vai cô.
"A ——"
Lạc Tích Tuyết sợ hãi hét lên một tiếng, sợ tới mức bịt chặt đôi mắt, toàn thân run rẩy.
"Bốp!!!"
Tiếng roi quất xuống, cô lại bắt đầu kêu thảm thiết.
Nhưng mà, thân thể lại không có đau đớn như cô nghĩ ——
Lạc Tích Tuyết nghi ngờ mở mắt ra, phát hiện phía sau lưng mình là hoàn hảo không tổn thương gì, da thịt toàn thân trên dưới cũng không có một chỗ nào bị thương.
Đây là có chuyện gì?
Cô ngơ ngẩn khó hiểu
Nhưng tiếng roi quất bên tai, không có ngừng lại.
"Bốp, bốp, bốp!!!"
Một roi lại một roi, giống như cắt đứt trái tim của cô.
Cô kinh ngạc quay đầu, chỉ thấy Lạc Thiên Uy đang điên cuồng vung roi, một roi lại một roi quất lên trên thân thể của mình.
"A?!!" Đôi mắt cô trợn to, quả thực khó có thể tin.
Đôi mắt Lạc Thiên Uy, hắn hung hăng vung roi, nặng nề quất lên phía sau lưng mình, quần áo mỏng trên người hắn bị rách ra, vài đường vết roi nổi bật nối liền trên da thịt.
Nháy mắt cảm giác đau đớn nóng rát truyền khắp toàn thân, chạy đến tứ chi, Lạc Thiên Uy lại liều chết cắn môi, giống như tất cả đau đớn không tồn tại, tàn nhẫn quất chính mình.
"Trời ơi, anh đang làm cái gì? Anh điên rồi sao?" Lạc Tích Tuyết trợn tròn mắt, khiếp sợ nhìn hắn.
Lúc này nét mặt Lạc Thiên Uy tràn đầy quật cường, trong mắt hắn ôm nỗi hận, mang theo tức giận một roi lại một roi quất chính mình.
Thân thể hắn vô cùng thê thảm, màu máu đỏ tươi dính đầy toàn thân, ngay cả roi màu đen cũng biến thành màu đỏ sậm.
"Dừng tay, dừng tay, không cần như vậy!!" Trái tim Lạc Tích Tuyết tan nát hô to.
Nhưng Lạc Thiên Uy giống như là không nghe thấy, vẫn làm theo ý mình, tự mình hại mình.
Đường vân rõ ràng trên bắp thịt, dấu vết của máu có thể thấy được rõ ràng.
Trong nháy mắt, mắt Lạc Tích Tuyết cũng đau đớn.
Cô điên cuồng chạy tới, muốn đoạt cái roi trong tay hắn, nức nở hô to: "Không cần!! Dừng tay, tôi xin anh dừng tay, không cần tổn thương bản thân tàn nhẫn như vậy!"
Lạc Thiên Uy không để ý đến, bàn tay to dùng sức vung lên, đẩy Lạc Tích Tuyết ra.
Lạc Tích Tuyết bất ngờ không đề phòng, không đứng vững, thân thể lảo đảo lui về phía sau, đụng vào góc bàn phía sau lưng.
"A, đau quá!" Cô bị đau hét lên, nước mắt lập tức trào ra.
Cái này gọi là tiếng cùng nước mắt, mà lại thành công ngăn cản Lạc Thiên Uy tự ngược!
"Tích Tuyết!"
Sắc mặt hắn căng thẳng, lập tức bỏ roi trong tay, không để ý đau đớn trên người, chạy tới bên người cô, nâng cô dậy.
"Em như thế nào? Có bị thương hay không?" Vẻ mặt hắn đầy lo lắng hỏi.
Lạc Tích Tuyết nâng mắt lên nhìn hắn, đột nhiên nước mắt giống như suối trào.
"Anh ngu ngốc phải không? Vì cái gì phải làm như vậy? Vì cái gì muốn đả thương bản thân?" Cô đau lòng chất vấn, phải biết rằng mỗi một roi hắn đánh xuống, tuy là đánh vào trên thân hắn, nhưng trong lòng cô lại đau đớn.
Lạc Thiên Uy rũ mắt xuống, ánh mắt phức tạp thâm trầm, im lặng một lúc lâu, hắn mới chậm chạp phun ra một câu: "Tôi không thể tổn hại đến em!"
Hắn một lòng nghĩ muốn trừng phạt cô, không sai, đúng là lúc quất roi xuống, hắn vẫn không cách nào đem căm giận của mình, trút lên thân thể cô.
Suy cho cùng cô cũng là người phụ nữ hắn yêu nhất, cho dù cô làm hắn tổn thương như vậy, ở trong lòng hắn vẫn không nỡ động vào nửa sợi lông của cô, hắn chính là yêu cô như vậy, tình nguyện thương tổn bản thân, cũng không nguyện thương tổn cô.
"Vậy anh liền thương tổn chính anh sao?" Lạc Tích Tuyết tràn đầy đau xót, trong mắt lập lòe nước mắt: "Thiên Uy, vì cái gì ngốc như vậy? Nếu yêu tôi làm cho anh đau khổ không chịu nổi, vì cái gì không lựa chọn buông tha tôi? Tôi không đáng cho anh vì tôi làm như vậy!"
Trong lòng Lạc Thiên Uy căng thẳng, lập tức gắt gao kéo cô ôm vào trong lòng: "Đối với em —— tôi không buông tay, tuyệt đối sẽ không!! Tôi yêu em, Tích Tuyết, ta thật sự rất yêu rất yêu em, không thể không có em.
Chúng ta cùng một chỗ thân mật lâu như vậy, chẳng lẽ một chút cảm giác cũng không cảm giác được tim của tôi đối với em sao?"
"Thiên Uy, anh không cần như vậy, nói như thế nào tôi cũng là chị của anh, anh vì tôi như vậy, sao phải khổ vậy chứ?" Lạc Tích Tuyết né tránh hắn, nhìn miệng vết thương dữ tợn trên người hắn, cô xót xa thở dài.
Người, vì cái gì thích theo đuổi những thứ không chiếm được gì đó? Hắn biết rõ bọn hắn là chị em, là không có kết quả.
Vì sao hắn vẫn còn cố chấp lặp đi lặp lại nhiều lần, hiện tại hắn vì cô làm cho toàn thân đều bị thương, cái này nói cô làm sao chịu nổi chứ?
"Rốt cuộc muốn tôi làm như thế nào, em mới bằng lòng tiếp nhận tôi? Vì cái gì, em luôn luôn muốn cự tuyệt tôi? Rốt cuộc ta có chỗ nào không tốt, làm cho em không hài lòng, em nói cho tôi biết, tôi có thể thay đổi! Ta thật sự có thể vì em thay đổi toàn bộ, chỉ cần em đồng ý không rời xa tôi, thử thích tôi, tôi nhất định sẽ làm cho em hài lòng mới thôi!" Lạc Thiên Uy thống khổ ôm lấy Lạc Tích Tuyết, gần như tuyệt vọng hỏi.
Hắn rất hận —— hận bản thân vô năng, vậy mà không có cách nào đạt được lòng của người phụ nữ mình yêu!
Ngay lúc hắn giơ roi lên đánh chính mình, rốt cục hắn đã hiểu rõ cái gì gọi là đau như cắt!!
Tình yêu của hắn đối với cô đã xâm nhập vào xương tủy, cả đời cũng khó có khả năng buông tay.
Không có cô, hắn sẽ chết.
Lạc Tích Tuyết lắc đầu than nhẹ: "Thiên Uy, vì cái gì anh vẫn không rõ? Ánh rất tốt, cũng không có sai, sai chính là anh không nên yêu tôi.
Tôi là chị của anh, anh yêu tôi sẽ làm bị mọi người tổn hại, tôi thật sự không thể tiếp nhận người đàn ông nhỏ tuổi hơn tôi, huống chi anh còn là em trai của tôi, tôi với anh cùng một chỗ làm cho ta cảm thấy được cuộc sống mỗi một ngày đều là tội ác!!!"
Lạc Thiên Uy cười khổ, vẻ mặt có chút sa sút, nhưng ánh mắt vẫn cố chấp như cũ.
"Nếu có thể lựa chọn, tôi cũng tuyệt đối hi vọng mình là em trai của em, nhưng mà ông trời lại sắp xếp như vậy, tôi không cách nào thay đổi, nhưng tôi cũng không khống chế nổi bản thân đừng yêu em.
Chưa từng có người phụ nữ nào, có thể làm cho trái tim tôi rung động, chỉ cần em nguyện ý tiếp nhận tôi, tôi có thể vì em buông bỏ tất cả, cho dù là muốn tôi mất đi tất cả, tôi cũng sẽ không hối hận!"
"Nhưng mà anh có nghĩ tới hay không, tình yêu của anh —— làm cho tôi nghẹt thở! Có lẽ anh có thể tiếp nhận tình yêu chị em, nhưng cũng không có nghĩa là tôi cũng có thể, tôi hi vọng tìm một bạn trai thành thục chững chạc, mà không phải một thanh niên so với tôi còn là một đứa trẻ!" Lạc Tích Tuyết bi ai nói.
Có phụ nữ nào không hi vọng, bạn trai của mình có thể cho mình dựa vào, cô thật sự khó có thể tưởng tượng yêu đương với một đứa trẻ, điều này làm cho cô cảm thấy bản thân giống như là đeo một cái thăt lưng, mà không phải tìm một người đàn ông gửi gắm suốt đời.
Về phương diện này cô vẫn tương đối theo truyền thống, cho nên tạm thời vẫn không cách nào tiếp nhận hắn.
"Tôi không đòi hỏi em báo đáp tôi cái gì, tôi chỉ hi vọng em có thể cho tôi một cơ hội, cơ hội tranh giành công bằng, không cần luôn luôn dùng cớ tôi là em trai em để ngăn cản tôi, chỉ cần em cho tôi một cơ hội yêu em, tôi nhất định sẽ yêu em gấp trăm lần."
Lạc Thiên Uy cố chấp nắm giữ hai vai cô.