Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 128
edit: babynhox
"Cô mang thai?"
Lạc Tích Tuyết trợn to hai mắt, trong lòng lộp bộp một cái liền rơi xuống đáy cốc.
"Đúng vậy!" Trong mắt Trì Nhược Huân chợt hiện tia sáng kỳ lạ, nhìn cô khiêu khích, cười lạnh nói: "Mỗi lần Uy đều làm cho tôi đạt đến khoái cảm dục vọng, tôi không muốn mang thai cũng không được."
Lạc Tích Tuyết chua sót nhếch môi, hắn, vẫn còn chạm vào người phụ nữ khác, còn làm cho bụng của họ lớn ra!
Như vậy không phải rất tốt sao? Cô gái Trì Nhược Huân này có con với em trai, nhất định em trai và cô ấy sẽ ở cùng nhau, cuối cùng cô có thể giải thoát rồi, không phải sao?
"Cô đã có con với anh ta, nên đi nói với anh ta, cô tìm tôi có ích lợi gì?" Lạc Tích Tuyết hờ hững nói.
Trì Nhược Huân dùng ánh mắt ai oán trừng cô: "Cô nghĩ rằng tôi không muốn nói với anh ấy sao? Nhưng mà ngày nào còn có cô, anh ấy vĩnh viễn cũng sẽ không ở cùng với tôi, càng không cần nói đến đứa nhỏ này, căn bản là anh ấy sẽ không giữ lại!"
Lạc Tích Tuyết nheo mắt, hờ hững hỏi: "Cô đến, cuối cùng là muốn nói với tôi cái gì?"
Trì Nhược Huân nghiến răng nghiến lợi, từng chữ từng chữ, lớn tiếng nói: "Tôi muốn cô rời khỏi anh ấy!"
"Rời khỏi? Tôi cũng muốn."
Lạc Tích Tuyết cười lạnh, vẻ mặt bi ai: "Nhưng căn bản là anh ta không có khả năng buông tha tôi, nếu có thể, tôi cũng không muốn ở trong này thêm một ngày."
"Cô nói thật? Chỉ cần có cơ hội, cô đồng ý rời khỏi anh ấy?" Ánh mắt Trì Nhược Huân không tin lắm liếc nhìn trên người Lạc Tích Tuyết.
"Đúng vậy, tôi đồng ý!" Lạc Tích Tuyết gật đầu khẳng định.
"Tốt lắm, tôi có thể giúp cô!" Con ngươi của Trì Nhược Huân xoay xoay, lại hỏi bổ sung một câu: "Nhưng mà phải xem cô có đồng ý hay không?"
Lạc Tích Tuyết ngạc nhiên nghi ngờ hỏi: "Cô muốn giúp tôi như thế nào?"
"Hiện tại người duy nhất có thể ngăn cản Lạc Thiên Uy, chính là ba của cô Lạc Chấn Long, chỉ cần cô trở về Lạc gia, nói với Lạc Chấn Long cô phải rời khỏi Trung Quốc, với sự sắp xếp của ông ấy, Lạc Thiên Uy nhất định sẽ không tìm thấy cô."
Trì Nhược Huân giúp cô nghĩ ra cách.
Lạc Tích Tuyết lắc đầu, thở dài: "Chỉ tiếc ngay cả tòa biệt thự này tôi cũng không ra được, làm sao có thể gặp được ba ba chứ?"
Tòa biệt thự này có hệ thống giám sát tự động, còn có không ít vệ sĩ canh giữ, không có sự cho phép của Lạc Thiên Uy, căn bản là cô không có khả năng chạy trốn.
"Nếu cô muốn ra ngoài thì không khó, chỉ cần tôi ra tay, nhất định có thể giúp cô rời khỏi biệt thự mấy tiếng, nhưng cô phải trở lại ngay khi đã gặp Lạc Chấn Long, chuyện hôm nay cũng không được nói với người khác."
Trì Nhược Huân tràn đầy tự tin nói.
"Được, tôi đồng ý."
Lạc Tích Tuyết không do dự gật đầu.
Nếu người phụ nữ này là có con với em trai, như thế sớm muộn cô cũng phải rời khỏi, cho dù bây giờ cô không đi, sau này người phụ nữ này và em trai kết hôn, sớm hay muộn cô cũng phải rời khỏi.
Trì Nhược Huân gian xảo híp mắt lại, khóe miệng thoáng hiện nụ cười đắc ý.
Lúc trở về biệt thự Lạc gia, Lạc Tích Tuyết mới phát hiện, mấy ngày cô không về nhà, Lạc gia đã xảy ra biến hóa long trời lở đất.
Mà tin tức khiến cho cô giật mình —— Lạc Chấn Long đã bị ung thư, bây giờ đang trong bệnh viện.
Nghe được tiếng nức nở của vú Ngô ở trong điện thoại, sắc mặt Lạc Tích Tuyết đồng dạng, tay cầm điện thoại cũng đã run run.
Ba ba bị ung thư, chuyện lớn như vậy, tại sao Lạc Thiên Uy không nói với cô?
Không kịp suy nghĩ nguyên nhân, Lạc Tích Tuyết vội vả bắt một chiếc xe taxi, đi thẳng đến bệnh viện.
Trong phòng bệnh
Lạc Chấn Long suy yếu nằm ở trên giường bệnh, sắc mặt ông trắng bệch, nhìn qua thân thể giống như khúc gỗ mục nát, nếu không phải ngực còn hơi hơi lên xuống, thực sự là không có một chút sức sống.
Lạc Tích Tuyết thật sự không nhận ra, đây là ba cô người đã tung hoành ngang dọc oai phong lẫm liệt trên thương trường? Mấy tháng trước tóc vẫn còn là màu đen, hiện giờ toàn bộ đều là màu trắng.
Lạc Chấn Long nằm ngửa mặt, cảm giác an tĩnh không có một chút sự sống.
"Ba ba" Lạc Tích Tuyết chạy tới bên cạnh mép giường, nhẹ giọng kêu gọi, nước mắt cuồn cuộn chảy xuống.
"Tích Tuyết!!" Lạc Chấn Long nghe được giọng nói của con gái, cố sức mở mí mắt nặng nề ra, yêu thương đưa tay ra tìm kiếm đầu của cô.
Nghe được giọng nói mệt mỏi của ba, nước mắt của Lạc Tích Tuyết càng tuôn ra.
Ở trong mắt cô ba vẫn là người đàn ông đội trời đạp đất, mặc dù uy nghiêm nhưng từ ái, làm sao lại bất hạnh bị mắc bệnh ung thư như vậy?
"Tích Tuyết, sao lại khóc?" Lạc Chấn Long vỗ lưng cô, ấm giọng an ủi,"Người lúc nào đó rồi sẽ chết, Tuyết Nhi, phải kiên cường.
Ba ba không thể sống cùng con cả đời."
"Ba, ba sẽ không chết, bác sĩ nhất định có thể chữa khỏi cho ba!" Lạc Tích Tuyết cúi người, gắt gao ôm ba mình.
Người nào cũng biết cha mẹ không thể sống với mình cả đời, nhưng thường thường, đứa con có hiếu cũng không thể cả ngày quấn lấy cha mẹ mình, muốn tự mình học tập, sự nghiệp, vợ chồng, con cái.
Đến khi cha mẹ già rồi, thật sự phải rời khỏi, mới cảm thấy hối hận, sớm biết, lúc trước nên ở bên cạnh bọn họ nhiều hơn.
"Đứa ngốc, đã lớn như vậy rồi, còn khóc!" Lạc Chấn Long vuốt ve mặt cô, nghiêm túc nói: "Ba bị ung thư giai đoạn cuối, chỉ sợ không còn bao nhiêu thời gian, lần trước ba nói với con chuyện đó, con nghĩ như thế nào?"
"Chuyện đó?" Lạc Tích Tuyết ngẩng đầu lên, lau nước mắt.
Lạc Chấn Long kiên nhẫn nói với co: "Không phải là ba hỏi con, còn muốn cùng Tiếu Vũ Trạch ở chung một chỗ không? Cậu ta đã ra nước ngoài, mấy ngày nay không có liên lạc với con, trước hết thì qua lại với nhau.
Nếu con muốn đi, ba có thể giúp con sắp xếp đi nước ngoài học đại học, sau này con đi theo Vũ Trạch, ba cũng yên tâm."
"Nhưng mà, hiện tại ba bị bệnh nghiêm trọng như vậy, sao lúc này con có thể rời khỏi ba được?" Lạc Tích Tuyết liều mạng lắc đầu, kiên quyết không chịu.
"Tuyết Nhi đã trưởng thành, sớm hay muộn cũng phải lập gia đình, ba không thể chăm sóc con cả đời, có người đàn ông thực lòng yêu con ở bên cạnh chăm sóc con, ba có chết cũng có thể nhắm mắt, đi cùng Tiếu Vũ Trạch đi, ba tin tưởng cậu ta sẽ mang lại hạnh phúc cho con."
Lạc Chấn Long bình tĩnh nói rõ, trong mắt tràn đầy yêu thương.
Trong lòng Lạc Tích Tuyết một trận cảm động, cô cho rằng ba vẫn xem nhẹ mình, thật không ngờ ba đúng là đã vì tương lai của cô mà suy xét cẩn thận như vậy.
"Cám ơn ba."
Cô nén nước mắt trong mắt, cảm kích gật đầu.
Lúc này, mẹ kế cùng bác sĩ tiến vào phòng bệnh.
"Tích Tuyết, con nhường chỗ một chút, để bác sĩ kiểm tra thân thể cho ba con."
Lam Thư Đình căn dặn lưu loat.
"A."
Lạc Tích Tuyết gật gật đầu, vừa định lui qua một bên, bàn tay mềm lại bị Lạc Chấn Long nắm.
"Trong ngăn tủ thứ hai bên tay trái ở thư phòng của ba, có một số giấy chứng nhận tài sản con hãy ký tên vào, con về nhà lấy liền rời khỏi, càng nhanh càng tốt!" Lạc Chấn Long lo lắng nhắn nhủ lại.
Lạc Tích Tuyết ngoan ngoãn gật đầu.
Mặc dù biết bản thân không nên rời khỏi ba vào lúc này, nhưng đây là tâm nguyện của ba trước khi chết, huống chi ba vừa chết, toàn bộ Lạc gia sẽ rơi vào trong tay em trai, cô phải bảo vệ tốt phần di sản mà ba đã giữ lại cho cô, bởi vì những thứ đó đều thuộc về mẹ.
"Cô mang thai?"
Lạc Tích Tuyết trợn to hai mắt, trong lòng lộp bộp một cái liền rơi xuống đáy cốc.
"Đúng vậy!" Trong mắt Trì Nhược Huân chợt hiện tia sáng kỳ lạ, nhìn cô khiêu khích, cười lạnh nói: "Mỗi lần Uy đều làm cho tôi đạt đến khoái cảm dục vọng, tôi không muốn mang thai cũng không được."
Lạc Tích Tuyết chua sót nhếch môi, hắn, vẫn còn chạm vào người phụ nữ khác, còn làm cho bụng của họ lớn ra!
Như vậy không phải rất tốt sao? Cô gái Trì Nhược Huân này có con với em trai, nhất định em trai và cô ấy sẽ ở cùng nhau, cuối cùng cô có thể giải thoát rồi, không phải sao?
"Cô đã có con với anh ta, nên đi nói với anh ta, cô tìm tôi có ích lợi gì?" Lạc Tích Tuyết hờ hững nói.
Trì Nhược Huân dùng ánh mắt ai oán trừng cô: "Cô nghĩ rằng tôi không muốn nói với anh ấy sao? Nhưng mà ngày nào còn có cô, anh ấy vĩnh viễn cũng sẽ không ở cùng với tôi, càng không cần nói đến đứa nhỏ này, căn bản là anh ấy sẽ không giữ lại!"
Lạc Tích Tuyết nheo mắt, hờ hững hỏi: "Cô đến, cuối cùng là muốn nói với tôi cái gì?"
Trì Nhược Huân nghiến răng nghiến lợi, từng chữ từng chữ, lớn tiếng nói: "Tôi muốn cô rời khỏi anh ấy!"
"Rời khỏi? Tôi cũng muốn."
Lạc Tích Tuyết cười lạnh, vẻ mặt bi ai: "Nhưng căn bản là anh ta không có khả năng buông tha tôi, nếu có thể, tôi cũng không muốn ở trong này thêm một ngày."
"Cô nói thật? Chỉ cần có cơ hội, cô đồng ý rời khỏi anh ấy?" Ánh mắt Trì Nhược Huân không tin lắm liếc nhìn trên người Lạc Tích Tuyết.
"Đúng vậy, tôi đồng ý!" Lạc Tích Tuyết gật đầu khẳng định.
"Tốt lắm, tôi có thể giúp cô!" Con ngươi của Trì Nhược Huân xoay xoay, lại hỏi bổ sung một câu: "Nhưng mà phải xem cô có đồng ý hay không?"
Lạc Tích Tuyết ngạc nhiên nghi ngờ hỏi: "Cô muốn giúp tôi như thế nào?"
"Hiện tại người duy nhất có thể ngăn cản Lạc Thiên Uy, chính là ba của cô Lạc Chấn Long, chỉ cần cô trở về Lạc gia, nói với Lạc Chấn Long cô phải rời khỏi Trung Quốc, với sự sắp xếp của ông ấy, Lạc Thiên Uy nhất định sẽ không tìm thấy cô."
Trì Nhược Huân giúp cô nghĩ ra cách.
Lạc Tích Tuyết lắc đầu, thở dài: "Chỉ tiếc ngay cả tòa biệt thự này tôi cũng không ra được, làm sao có thể gặp được ba ba chứ?"
Tòa biệt thự này có hệ thống giám sát tự động, còn có không ít vệ sĩ canh giữ, không có sự cho phép của Lạc Thiên Uy, căn bản là cô không có khả năng chạy trốn.
"Nếu cô muốn ra ngoài thì không khó, chỉ cần tôi ra tay, nhất định có thể giúp cô rời khỏi biệt thự mấy tiếng, nhưng cô phải trở lại ngay khi đã gặp Lạc Chấn Long, chuyện hôm nay cũng không được nói với người khác."
Trì Nhược Huân tràn đầy tự tin nói.
"Được, tôi đồng ý."
Lạc Tích Tuyết không do dự gật đầu.
Nếu người phụ nữ này là có con với em trai, như thế sớm muộn cô cũng phải rời khỏi, cho dù bây giờ cô không đi, sau này người phụ nữ này và em trai kết hôn, sớm hay muộn cô cũng phải rời khỏi.
Trì Nhược Huân gian xảo híp mắt lại, khóe miệng thoáng hiện nụ cười đắc ý.
Lúc trở về biệt thự Lạc gia, Lạc Tích Tuyết mới phát hiện, mấy ngày cô không về nhà, Lạc gia đã xảy ra biến hóa long trời lở đất.
Mà tin tức khiến cho cô giật mình —— Lạc Chấn Long đã bị ung thư, bây giờ đang trong bệnh viện.
Nghe được tiếng nức nở của vú Ngô ở trong điện thoại, sắc mặt Lạc Tích Tuyết đồng dạng, tay cầm điện thoại cũng đã run run.
Ba ba bị ung thư, chuyện lớn như vậy, tại sao Lạc Thiên Uy không nói với cô?
Không kịp suy nghĩ nguyên nhân, Lạc Tích Tuyết vội vả bắt một chiếc xe taxi, đi thẳng đến bệnh viện.
Trong phòng bệnh
Lạc Chấn Long suy yếu nằm ở trên giường bệnh, sắc mặt ông trắng bệch, nhìn qua thân thể giống như khúc gỗ mục nát, nếu không phải ngực còn hơi hơi lên xuống, thực sự là không có một chút sức sống.
Lạc Tích Tuyết thật sự không nhận ra, đây là ba cô người đã tung hoành ngang dọc oai phong lẫm liệt trên thương trường? Mấy tháng trước tóc vẫn còn là màu đen, hiện giờ toàn bộ đều là màu trắng.
Lạc Chấn Long nằm ngửa mặt, cảm giác an tĩnh không có một chút sự sống.
"Ba ba" Lạc Tích Tuyết chạy tới bên cạnh mép giường, nhẹ giọng kêu gọi, nước mắt cuồn cuộn chảy xuống.
"Tích Tuyết!!" Lạc Chấn Long nghe được giọng nói của con gái, cố sức mở mí mắt nặng nề ra, yêu thương đưa tay ra tìm kiếm đầu của cô.
Nghe được giọng nói mệt mỏi của ba, nước mắt của Lạc Tích Tuyết càng tuôn ra.
Ở trong mắt cô ba vẫn là người đàn ông đội trời đạp đất, mặc dù uy nghiêm nhưng từ ái, làm sao lại bất hạnh bị mắc bệnh ung thư như vậy?
"Tích Tuyết, sao lại khóc?" Lạc Chấn Long vỗ lưng cô, ấm giọng an ủi,"Người lúc nào đó rồi sẽ chết, Tuyết Nhi, phải kiên cường.
Ba ba không thể sống cùng con cả đời."
"Ba, ba sẽ không chết, bác sĩ nhất định có thể chữa khỏi cho ba!" Lạc Tích Tuyết cúi người, gắt gao ôm ba mình.
Người nào cũng biết cha mẹ không thể sống với mình cả đời, nhưng thường thường, đứa con có hiếu cũng không thể cả ngày quấn lấy cha mẹ mình, muốn tự mình học tập, sự nghiệp, vợ chồng, con cái.
Đến khi cha mẹ già rồi, thật sự phải rời khỏi, mới cảm thấy hối hận, sớm biết, lúc trước nên ở bên cạnh bọn họ nhiều hơn.
"Đứa ngốc, đã lớn như vậy rồi, còn khóc!" Lạc Chấn Long vuốt ve mặt cô, nghiêm túc nói: "Ba bị ung thư giai đoạn cuối, chỉ sợ không còn bao nhiêu thời gian, lần trước ba nói với con chuyện đó, con nghĩ như thế nào?"
"Chuyện đó?" Lạc Tích Tuyết ngẩng đầu lên, lau nước mắt.
Lạc Chấn Long kiên nhẫn nói với co: "Không phải là ba hỏi con, còn muốn cùng Tiếu Vũ Trạch ở chung một chỗ không? Cậu ta đã ra nước ngoài, mấy ngày nay không có liên lạc với con, trước hết thì qua lại với nhau.
Nếu con muốn đi, ba có thể giúp con sắp xếp đi nước ngoài học đại học, sau này con đi theo Vũ Trạch, ba cũng yên tâm."
"Nhưng mà, hiện tại ba bị bệnh nghiêm trọng như vậy, sao lúc này con có thể rời khỏi ba được?" Lạc Tích Tuyết liều mạng lắc đầu, kiên quyết không chịu.
"Tuyết Nhi đã trưởng thành, sớm hay muộn cũng phải lập gia đình, ba không thể chăm sóc con cả đời, có người đàn ông thực lòng yêu con ở bên cạnh chăm sóc con, ba có chết cũng có thể nhắm mắt, đi cùng Tiếu Vũ Trạch đi, ba tin tưởng cậu ta sẽ mang lại hạnh phúc cho con."
Lạc Chấn Long bình tĩnh nói rõ, trong mắt tràn đầy yêu thương.
Trong lòng Lạc Tích Tuyết một trận cảm động, cô cho rằng ba vẫn xem nhẹ mình, thật không ngờ ba đúng là đã vì tương lai của cô mà suy xét cẩn thận như vậy.
"Cám ơn ba."
Cô nén nước mắt trong mắt, cảm kích gật đầu.
Lúc này, mẹ kế cùng bác sĩ tiến vào phòng bệnh.
"Tích Tuyết, con nhường chỗ một chút, để bác sĩ kiểm tra thân thể cho ba con."
Lam Thư Đình căn dặn lưu loat.
"A."
Lạc Tích Tuyết gật gật đầu, vừa định lui qua một bên, bàn tay mềm lại bị Lạc Chấn Long nắm.
"Trong ngăn tủ thứ hai bên tay trái ở thư phòng của ba, có một số giấy chứng nhận tài sản con hãy ký tên vào, con về nhà lấy liền rời khỏi, càng nhanh càng tốt!" Lạc Chấn Long lo lắng nhắn nhủ lại.
Lạc Tích Tuyết ngoan ngoãn gật đầu.
Mặc dù biết bản thân không nên rời khỏi ba vào lúc này, nhưng đây là tâm nguyện của ba trước khi chết, huống chi ba vừa chết, toàn bộ Lạc gia sẽ rơi vào trong tay em trai, cô phải bảo vệ tốt phần di sản mà ba đã giữ lại cho cô, bởi vì những thứ đó đều thuộc về mẹ.