Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 157
Edit: babynhox
Lạc Tích Tuyết sững sờ, hắn lại mời cô cùng nhảy?
Dường như tất cả phụ nữ trong bữa tiệc đều ném ánh mắt ghen ghét về phía cô.
Cô như một tầm ngắm cho mọi người chỉ trích, bỏ qua những mũi nhọn kim châm, hai mắt nghi hoặc nhìn người đàn ông trước mắt.
Lạc Tích Tuyết chống lại ánh mắt của hắn, khẩn trương nắm chặt tay Tiếu Vũ Trạch, có thể thấy được cô rất khẩn trương.
Cuối cùng, cô cứng nhắc gật đầu: "Được."
Cô mê man, rút tay ra khỏi tay Tiếu Vũ Trạch, đặt vào giữa lòng bàn tay Lạc Thiên Uy.
Người đàn ông mỉm cười, đưa cô ra giữa sân nhảy, tiếng nhạc vang lên, là một khúc Waltz.
Trong mắt Lạc Tích Tuyết chỉ nhìn thấy đôi mắt màu xanh lam mê hoặc của hắn, cô cảm thấy bản thân đang xoay tròn, xoay tròn, không ngừng di chuyển tiến lên lùi về theo hai chân của hắn, nhảy ra một điệu Waltz xinh đẹp.
Tay hắn đặt ở trên eo nàng, nóng bỏng làm cho cô không cách nào hít thở.
Một khúc Waltz dừng, tiếng nhạc bỗng nhiên trở nên mạnh mẽ.
Là điệu nhạc Tăng gô.
Đột nhiên bước chân Lạc Thiên Uy biến đổi, trong chớp mắt khuôn mặt tuấn tú tựa vào trên mặt cô, kề sát thân thể cô, nhảy lên một điệu Tăng-gô có cảm xúc mãnh liệt.
Điệu Tăng-gô, là khúc nhạc có tình cảm mãnh liệt, nhiệt huyết dâng trào, thuộc loại vũ đạo dâng trào vui thích.
Vũ đạo lúc bắt đầu thật giống như một ngọn lửa tình cảm mãnh liệt, lại giống như bày tỏ tình yêu giữa nam và nữ, nồng đậm sôi nổi như vậy.
Bản nhảy nhảy điệu Tăng-gô, khi đối diện ánh mắt, thật giống như một đôi tình nhân yêu nhau cuồng nhiệt.
Thân thể bọn họ kề sát cùng một chỗ, hình như Lạc Tích Tuyết cũng ngửi thấy mùi hương quen thuộc từ trên người hắn.
"Rốt cuộc anh là ai?" Lòng của cô cũng nhanh nhảy tới cổ họng.
Nếu bọn họ là hai người khác nhau, vì sao trên người hắn có mùi hương giống hệt Lạc Thiên Uy như vậy, cái loại hương vị riêng biệt thuộc về hắn, cả đời cô cũng không thể quên được.
Người đàn ông cười câu hồn: "Gọi tôi Chiêm Mỗ Tư là được."
Hắn mở ra bước chân, một tay cầm tay cô cùng nhảy lên điệu Tăng-gô.
Lạc Tích Tuyết đi theo bước chân của hắn, tuy là đang khiêu vũ, nhưng không tập trung.
Lạc Thiên Uy mạnh mẽ ôm chặt eo nhỏ nhắn của cô, kéo cô vào trong ngực, cúi xuống lỗ tai nhỏ: "Cô gái, khiêu vũ với tôi, không thể không tập trung!"
Nói xong, hắn ôm lấy cô, nhảy điệu nhảy mang tình cảm nóng bỏng mãnh liệt.
Một người đàn ông tài giỏi có thể rất dễ dàng dẫn đắt bạn nhảy khiêu vũ, mặc dù bạn nhảy này không biết khiêu vũ, hắn cũng có thể khiến cho động tác của cô lưu loát.
Mà nếu một người đàn ông tài giỏi cùng ở một chỗ với bạn nhảy xinh đẹp, như thế mang đến cho mọi người không chỉ là vũ đạo, mà là hưởng thụ, đó là nghệ thuật.
Lạc Tích Tuyết xuất thân từ xã hội thượng lưu, đương nhiên cũng sẽ nhảy loại vũ đạo này, mà kỷ thuật nhảy của cô cũng là một người bạn nhảy tốt nhất.
Cô cùng hắn ở giữa thoải mái nhảy múa.
Đôi mắt đối diện, giữa ánh mắt đang đối diện của bọn họ có tia lửa đang bắn tung tóe,thân thể ma sát dần dần dâng lên lửa nóng dục vọng.
Điệu nhảy tăng gô này mãnh liệt hoang dã mà sôi nổi, gần như làm cho người ta say mê trong đó.
Cuối cùng, một cái động tác mạnh mẽ, cô khom lưng, mà hắn cúi đầu nhìn cô thật sâu.
Trong nháy mắt đó, cô cùng hắn gần như say mê thật sau trong ánh mắt đó.
Lúc này, gần như cái gì cô cũng đã quên, tất cả bên tai cũng tan biến.
Tiếng vỗ tay, tiếng thảo luận, kêu la, đều đã tan biến.
Cô chỉ nhìn thấy ánh mắt hắn, sâu sắc trầm tĩnh, nhìn chằm chằm cp6, có ngọn lửa đang bốc cháy trong mắt hắn.
Điệu nhảy của bọn họ liền dừng, mãi đến khi Tiếu Vũ Trạch đi tới, Lạc Tích Tuyết mới xấu hổ đẩy Chiêm Mỗ Tư ra.
"Tích Tuyết, chúng ta có thể về chưa?" Giọng nói Tiếu Vũ Trạch có chút chua xót, vừa rồi thấy bọn họ nhảy nóng bỏng, giống như bọn họ mới đúng là một đôi, mà việc làm trong lòng hắn không thoải mái nhất chính là ánh mắt người đàn ông này nhìn Lạc Tích Tuyết.
Hắn dùng trực giác một người đàn ông, hắn có thể cảm giác được Chiêm Mỗ Tư này có hứng thú say mê Tuyết Nhi của hắn.
"Ừm, được!" Lạc Tích Tuyết buông tay Lạc Thiên Uy ra, chủ động nắm cánh tay Tiếu Vũ Trạch chuẩn bị cùng hắn rời khỏi.
Nhưng mà, trong lúc bọn họa xoay người, đột nhiên Chiêm Mỗ Tư tiến lên, kéo cánh tay Lạc Tích Tuyết lại.
"Tiểu thư, có thể nói cho tôi biết tên của em không?"
Những lời này vừa hỏi ra miệng, toàn bộ mọi người kinh ngạc thét chói tai.
Người đàn ông cao cao tại thượng, không coi ai ra gì như vậy, cũng sẽ hỏi tên một người phụ nữ sao? Xem ra Chiêm Mỗ Tư' đối với vị tiểu thư Châu Á này, cũng không phải là hứng thú bình thường nhỉ?
"Tôi" Lạc Tích Tuyết còn đang do dự, có nên nói cho hắn biết hay không, nhưng Tiếu Vũ Trạch bên cạnh cô lại trả lời thay cô: "Cô ấy tên là Jenny, là trợ lý của tôi."
Lạc Tích Tuyết ngẩn ra, nhưng cũng phối hợp gật đầu.
Người đàn ông này ở trong hắc bang là đại ca đứng đầu, nhất định là anh Vũ Trạch lo lắng an toàn của cô, mới không nói cho hắn biết tên thật của cô.
Như vậy cũng được, dù sao hắn cũng không phải Thiên Uy, cho dù bọn họ vừa mới nhảy múa vẫn làm cho cô hiểu được, thật sự cô không nên có quan hệ cùng một người đàn ông không thuộc về mình.
"Thời gian không còn sớm, Chiêm Mỗ Tư tiên sinh, ta và trợ lý phải đi trước."
Sau khi Tiếu Vũ Trạch khách sáo bắt tay với hắn, đưa Lạc Tích Tuyết cùng rời khỏi.
Chiêm Mỗ Tư cũng không có ngăn cản, chỉ nhìn bóng lưng bọn họ rời khỏi, trong mắt hắn thoáng hiện lên nét thâm thúy phức tạp.
Hai người đi tới bên ngoài bãi đỗ xe.
Gió đêm rất lớn, Tiếu Vũ Trạch cởi áo khoác, quan tâm phủ thêm người Lạc Tích Tuyết.
"Cám ơn!" Lạc Tích Tuyết cảm kích cười, cúi đầu ngồi vào vị trí ghế phụ.
Tiếu Vũ Trạch khởi động động cơ, vừa mới chuẩn bị nhấn ga đưa xe có rèm che rời khỏi, lúc này bãi đỗ xe chợt xông vào mấy người đàn ông.
"Mau đuổi theo, nhất định hắn còn chưa đi xa!" Tiếng bước chân vỗi vã hỗn loạn đuổi bắt.
"Lách cách!"
"Phanh!"
Là tiếng súng! Lạc Tích Tuyết sợ hãi vội vàng trốn vào lòng Tiếu Vũ Trạch.
"Tích Tuyết, đừng sợ!" Tiếu Vũ Trạch vừa ôm cô nhẹ giọng an ủi, vừa cẩn thận nhìn ngoài cửa sổ.
Bọn họ gặp phải hắc bang tranh đấu với nhau rồi sao? Hay là có ẩn tình khác?
Người trong này quả thực là không nhịn được, muốn bắt đầu ra tay rồi.
Hắn đưa Lạc Tích Tuyết tới đây, phải có trách nhiệm bảo vệ tốt an toàn của cô, không thể liên lụy đến cô.
Tiếu Vũ Trạch đè phía sau lưng Lạc Tích Tuyết lại, cùng cô nằm bò ở trong xe.
Xe của bọn họ đã bị thủng mấy lỗ đạn.
Tiếng súng cùng với tiếng bước chân từ từ đến gần xe của bọn họ.
"Bang bang"
"Bang bang bang"
"Đồ đâu? Nhanh lấy ra!" Không biết là giọng nói của người đàn ông nào lai lạnh như băng truyền đến.
"Tôi không có" Giọng nói yếu ớt của người đàn ông khác vang lên, kèm theo vài tiếng ho khan, có lẽ hắn ta đã bị thương!
"Không có? Xét!" Người đàn ông rõ ràng là không tin, tiếng kêu rên cùng tiếng chữi mắng rõ ràng vọng lại bãi đỗ xe.
"Hổ ca, tìm không thấy!"
Người đàn ông mắng thô tục, tiếp theo truyền đến một trận kêu rên.
"Làm sao bây giờ, Hổ ca?"
"Nhất định là trên người một người khác! Bọn A Xương đuổi theo chưa?"
"Đi! Hổ ca, chúng ta khẩn trương đi bắt tên kia, cướp được đồ, nếu không sẽ bị đoạt công đầu!"
"Đi!"
"Tên kia làm sao bây giờ?"
"Trực tiếp giết đi!"
"Phanh!Phanh!Phanh!" Ba tiếng súng nổ vang ở bên tai Lạc Tích Tuyết, nàng sợ không dám lên tiếng.
Không biết qua bao lâu, những người đó đi, tiếng bước chân cũng dần dần xa.
Lạc Tích Tuyết thở dài nhẹ nhõm một hơi, nghĩ đến người đàn ông nằm giữa vũng máu bên cạnh xe, im hơi lặng tiếng.
Cô quay đầu đi, có lẽ người này đã chết.
Cô có chút sợ hãi co rúm thân thể lại, ở đây quả nhiên là long đàm hổ huyệt, mới có một bản lĩnh như vậy, một mạng người liền không là gì.
Nhưng Tiếu Vũ Trạch lại kích động vọt tới.
"Trì Huân!"
Vừa rồi hắn chỉ lo bảo vệ Lạc Tích Tuyết, còn tưởng rằng là báo thù hắc bang gì, cũng không hỏi.
Nào biết người đàn ông ngã trong vũng máu này, chính là đồng nghiệp cùng cảnh đội?
"Vũ Vũ Trạch" Người đàn ông ở giữa vũng máu kêu một tiếng, hắn còn chưa chết!!
Tiếu Vũ Trạch vội vàng chạy tới bên cạnh hắn, nâng hắn dây: "Trì Huân, tôi đưa anh tới bệnh viện!"
"Không cần, tôi không được, giúp tôi lấy cái kia" Ánh mắt của hắn quét xuống đáy xe của bọn họ.
Lúc này Lạc Tích Tuyết cũng nhảy xuống xe, nhìn theo ánh mắt của hắn, quả nhiên phát hiện có cái gì đó màu đen ở dưới xe.
Cô lấy thứ kia ra, chỉ thấy đây là một lát cắt nhựa vòng tròn nhỏ màu đen, nhìn không ra có chỗ đặc biệt gì.
"Cho anh!"
Lạc Tích Tuyết đẩy lát cắt đó tới, đoán rằng đây là thứ gì đó mà đám người vừa rồi tìm.
Nhưng mà cũng khó trách đám người không tìm được, thì ra hắn đã đem giấu phía dưới xe bọn họ, xem ra cảnh sát Trì Huân này là cố ý tới ở chỗ này chờ Tiếu Vũ Trạch.
Hai tay người đàn ông run rẩy tiếp nhận lát cắt, đặt nó vào lòng bàn tay Tiếu Vũ Trạch.
"Vũ Trạch, đây là chứng cứ phạm tội của bọn họ xin anh giúp tôi giáo nó cho " Giọng nói người đàn ông khàn khàn không nghe rõ.
"Tôi biết, tôi sẽ giao cho Chu cục."
Tiếu Vũ Trạch hiểu rõ ý của hắn.
"Không không cần giao cho" Giọng người đàn ông hấp hối, đột nhiên kêu lên tiếng.
Nhưng mà đúng lúc này, lại một trận tiếng súng cùng với tiếng bước chân nóng lòng truyền tới.
Người đàn ông kinh hãi, vội vàng đẩy Tiếu Vũ Trạch ra: "Không còn kịp nửa các người đi mau"
Tiếu Vũ Trạch quay đầu, lờ mờ thấy vài bóng người chạy tới bên này, bọn hị người đông thế mạnh, Trì Huân lại chết, hắn chỉ có kéo thi thể của hắn ta tới một nơi ẩn dấu, lại khẳn trương kéo Lạc Tích Tuyết lên xe.
Hoàn thành một loạt động tác, chỉ dùng một phút đồng hồ, nhưng hắn chậm một bước.
Lúc Tiếu Vũ Trạch đóng cửa xe, đã có đám người áo đen vây quanh bọn họ.
"Xuống xe!" Người áo đen lấy súng để lên đầu bọn họ, cầm đầu chính là Hổ ca kia.
"Hổ ca, có chuyện gì sao?" Tiếu Vũ Trạch cũng biết hắn, làm bộ như thấy biến không sợ hãi ôm Lạc Tích Tuyết xuống xe, chuẩn bị đi qua.
"Vừa rồi các người có thấy người đàn ông nằm ở đây không?" Hổ ca không kiên nhẫn hỏi.
"Tôi và bạn gái vừa từ bữa tiệc rời khỏi, không nhìn thấy cái gì."
Tiếu Vũ Trạch vội vàng che dấu.
"Phải không? Không nhìn thấy cái gì?" Hổ ca nheo mắt, quan sát trên người Tiếu Vũ Trạch và Lạc Tích Tuyết, bỗng nhiên ánh mắt nhìn bên cạnh ống tay áo của Lạc Tích Tuyết, hắn đưa tay liền kéo cô qua: "Máu trên người phụ nữ này là xảy ra chuyện gì?"
"Đây là máu tôi tự té bị thương."
Lạc Tích Tuyết khẩn trương trả lời.
Hổ ca nở nụ cười lạnh, xé cánh tay áo của cô: "Tại sao không thấy miệng vết thương?"
Lạc đau tiếc tuyết ngẩn ra, lúc này mới ý thức được nàng nói bậy rồi.
"Người đâu, dẫn bọn họ về, cẩn thận tra hỏi!" Hổ ca ra lệnh.
Tiếu Vũ Trạch vừa định ra tay, đột nhiên lại có một đám người to lớn vây quanh họ.
"Buông người phụ nữ đó ra!!"
Lạc Tích Tuyết sững sờ, hắn lại mời cô cùng nhảy?
Dường như tất cả phụ nữ trong bữa tiệc đều ném ánh mắt ghen ghét về phía cô.
Cô như một tầm ngắm cho mọi người chỉ trích, bỏ qua những mũi nhọn kim châm, hai mắt nghi hoặc nhìn người đàn ông trước mắt.
Lạc Tích Tuyết chống lại ánh mắt của hắn, khẩn trương nắm chặt tay Tiếu Vũ Trạch, có thể thấy được cô rất khẩn trương.
Cuối cùng, cô cứng nhắc gật đầu: "Được."
Cô mê man, rút tay ra khỏi tay Tiếu Vũ Trạch, đặt vào giữa lòng bàn tay Lạc Thiên Uy.
Người đàn ông mỉm cười, đưa cô ra giữa sân nhảy, tiếng nhạc vang lên, là một khúc Waltz.
Trong mắt Lạc Tích Tuyết chỉ nhìn thấy đôi mắt màu xanh lam mê hoặc của hắn, cô cảm thấy bản thân đang xoay tròn, xoay tròn, không ngừng di chuyển tiến lên lùi về theo hai chân của hắn, nhảy ra một điệu Waltz xinh đẹp.
Tay hắn đặt ở trên eo nàng, nóng bỏng làm cho cô không cách nào hít thở.
Một khúc Waltz dừng, tiếng nhạc bỗng nhiên trở nên mạnh mẽ.
Là điệu nhạc Tăng gô.
Đột nhiên bước chân Lạc Thiên Uy biến đổi, trong chớp mắt khuôn mặt tuấn tú tựa vào trên mặt cô, kề sát thân thể cô, nhảy lên một điệu Tăng-gô có cảm xúc mãnh liệt.
Điệu Tăng-gô, là khúc nhạc có tình cảm mãnh liệt, nhiệt huyết dâng trào, thuộc loại vũ đạo dâng trào vui thích.
Vũ đạo lúc bắt đầu thật giống như một ngọn lửa tình cảm mãnh liệt, lại giống như bày tỏ tình yêu giữa nam và nữ, nồng đậm sôi nổi như vậy.
Bản nhảy nhảy điệu Tăng-gô, khi đối diện ánh mắt, thật giống như một đôi tình nhân yêu nhau cuồng nhiệt.
Thân thể bọn họ kề sát cùng một chỗ, hình như Lạc Tích Tuyết cũng ngửi thấy mùi hương quen thuộc từ trên người hắn.
"Rốt cuộc anh là ai?" Lòng của cô cũng nhanh nhảy tới cổ họng.
Nếu bọn họ là hai người khác nhau, vì sao trên người hắn có mùi hương giống hệt Lạc Thiên Uy như vậy, cái loại hương vị riêng biệt thuộc về hắn, cả đời cô cũng không thể quên được.
Người đàn ông cười câu hồn: "Gọi tôi Chiêm Mỗ Tư là được."
Hắn mở ra bước chân, một tay cầm tay cô cùng nhảy lên điệu Tăng-gô.
Lạc Tích Tuyết đi theo bước chân của hắn, tuy là đang khiêu vũ, nhưng không tập trung.
Lạc Thiên Uy mạnh mẽ ôm chặt eo nhỏ nhắn của cô, kéo cô vào trong ngực, cúi xuống lỗ tai nhỏ: "Cô gái, khiêu vũ với tôi, không thể không tập trung!"
Nói xong, hắn ôm lấy cô, nhảy điệu nhảy mang tình cảm nóng bỏng mãnh liệt.
Một người đàn ông tài giỏi có thể rất dễ dàng dẫn đắt bạn nhảy khiêu vũ, mặc dù bạn nhảy này không biết khiêu vũ, hắn cũng có thể khiến cho động tác của cô lưu loát.
Mà nếu một người đàn ông tài giỏi cùng ở một chỗ với bạn nhảy xinh đẹp, như thế mang đến cho mọi người không chỉ là vũ đạo, mà là hưởng thụ, đó là nghệ thuật.
Lạc Tích Tuyết xuất thân từ xã hội thượng lưu, đương nhiên cũng sẽ nhảy loại vũ đạo này, mà kỷ thuật nhảy của cô cũng là một người bạn nhảy tốt nhất.
Cô cùng hắn ở giữa thoải mái nhảy múa.
Đôi mắt đối diện, giữa ánh mắt đang đối diện của bọn họ có tia lửa đang bắn tung tóe,thân thể ma sát dần dần dâng lên lửa nóng dục vọng.
Điệu nhảy tăng gô này mãnh liệt hoang dã mà sôi nổi, gần như làm cho người ta say mê trong đó.
Cuối cùng, một cái động tác mạnh mẽ, cô khom lưng, mà hắn cúi đầu nhìn cô thật sâu.
Trong nháy mắt đó, cô cùng hắn gần như say mê thật sau trong ánh mắt đó.
Lúc này, gần như cái gì cô cũng đã quên, tất cả bên tai cũng tan biến.
Tiếng vỗ tay, tiếng thảo luận, kêu la, đều đã tan biến.
Cô chỉ nhìn thấy ánh mắt hắn, sâu sắc trầm tĩnh, nhìn chằm chằm cp6, có ngọn lửa đang bốc cháy trong mắt hắn.
Điệu nhảy của bọn họ liền dừng, mãi đến khi Tiếu Vũ Trạch đi tới, Lạc Tích Tuyết mới xấu hổ đẩy Chiêm Mỗ Tư ra.
"Tích Tuyết, chúng ta có thể về chưa?" Giọng nói Tiếu Vũ Trạch có chút chua xót, vừa rồi thấy bọn họ nhảy nóng bỏng, giống như bọn họ mới đúng là một đôi, mà việc làm trong lòng hắn không thoải mái nhất chính là ánh mắt người đàn ông này nhìn Lạc Tích Tuyết.
Hắn dùng trực giác một người đàn ông, hắn có thể cảm giác được Chiêm Mỗ Tư này có hứng thú say mê Tuyết Nhi của hắn.
"Ừm, được!" Lạc Tích Tuyết buông tay Lạc Thiên Uy ra, chủ động nắm cánh tay Tiếu Vũ Trạch chuẩn bị cùng hắn rời khỏi.
Nhưng mà, trong lúc bọn họa xoay người, đột nhiên Chiêm Mỗ Tư tiến lên, kéo cánh tay Lạc Tích Tuyết lại.
"Tiểu thư, có thể nói cho tôi biết tên của em không?"
Những lời này vừa hỏi ra miệng, toàn bộ mọi người kinh ngạc thét chói tai.
Người đàn ông cao cao tại thượng, không coi ai ra gì như vậy, cũng sẽ hỏi tên một người phụ nữ sao? Xem ra Chiêm Mỗ Tư' đối với vị tiểu thư Châu Á này, cũng không phải là hứng thú bình thường nhỉ?
"Tôi" Lạc Tích Tuyết còn đang do dự, có nên nói cho hắn biết hay không, nhưng Tiếu Vũ Trạch bên cạnh cô lại trả lời thay cô: "Cô ấy tên là Jenny, là trợ lý của tôi."
Lạc Tích Tuyết ngẩn ra, nhưng cũng phối hợp gật đầu.
Người đàn ông này ở trong hắc bang là đại ca đứng đầu, nhất định là anh Vũ Trạch lo lắng an toàn của cô, mới không nói cho hắn biết tên thật của cô.
Như vậy cũng được, dù sao hắn cũng không phải Thiên Uy, cho dù bọn họ vừa mới nhảy múa vẫn làm cho cô hiểu được, thật sự cô không nên có quan hệ cùng một người đàn ông không thuộc về mình.
"Thời gian không còn sớm, Chiêm Mỗ Tư tiên sinh, ta và trợ lý phải đi trước."
Sau khi Tiếu Vũ Trạch khách sáo bắt tay với hắn, đưa Lạc Tích Tuyết cùng rời khỏi.
Chiêm Mỗ Tư cũng không có ngăn cản, chỉ nhìn bóng lưng bọn họ rời khỏi, trong mắt hắn thoáng hiện lên nét thâm thúy phức tạp.
Hai người đi tới bên ngoài bãi đỗ xe.
Gió đêm rất lớn, Tiếu Vũ Trạch cởi áo khoác, quan tâm phủ thêm người Lạc Tích Tuyết.
"Cám ơn!" Lạc Tích Tuyết cảm kích cười, cúi đầu ngồi vào vị trí ghế phụ.
Tiếu Vũ Trạch khởi động động cơ, vừa mới chuẩn bị nhấn ga đưa xe có rèm che rời khỏi, lúc này bãi đỗ xe chợt xông vào mấy người đàn ông.
"Mau đuổi theo, nhất định hắn còn chưa đi xa!" Tiếng bước chân vỗi vã hỗn loạn đuổi bắt.
"Lách cách!"
"Phanh!"
Là tiếng súng! Lạc Tích Tuyết sợ hãi vội vàng trốn vào lòng Tiếu Vũ Trạch.
"Tích Tuyết, đừng sợ!" Tiếu Vũ Trạch vừa ôm cô nhẹ giọng an ủi, vừa cẩn thận nhìn ngoài cửa sổ.
Bọn họ gặp phải hắc bang tranh đấu với nhau rồi sao? Hay là có ẩn tình khác?
Người trong này quả thực là không nhịn được, muốn bắt đầu ra tay rồi.
Hắn đưa Lạc Tích Tuyết tới đây, phải có trách nhiệm bảo vệ tốt an toàn của cô, không thể liên lụy đến cô.
Tiếu Vũ Trạch đè phía sau lưng Lạc Tích Tuyết lại, cùng cô nằm bò ở trong xe.
Xe của bọn họ đã bị thủng mấy lỗ đạn.
Tiếng súng cùng với tiếng bước chân từ từ đến gần xe của bọn họ.
"Bang bang"
"Bang bang bang"
"Đồ đâu? Nhanh lấy ra!" Không biết là giọng nói của người đàn ông nào lai lạnh như băng truyền đến.
"Tôi không có" Giọng nói yếu ớt của người đàn ông khác vang lên, kèm theo vài tiếng ho khan, có lẽ hắn ta đã bị thương!
"Không có? Xét!" Người đàn ông rõ ràng là không tin, tiếng kêu rên cùng tiếng chữi mắng rõ ràng vọng lại bãi đỗ xe.
"Hổ ca, tìm không thấy!"
Người đàn ông mắng thô tục, tiếp theo truyền đến một trận kêu rên.
"Làm sao bây giờ, Hổ ca?"
"Nhất định là trên người một người khác! Bọn A Xương đuổi theo chưa?"
"Đi! Hổ ca, chúng ta khẩn trương đi bắt tên kia, cướp được đồ, nếu không sẽ bị đoạt công đầu!"
"Đi!"
"Tên kia làm sao bây giờ?"
"Trực tiếp giết đi!"
"Phanh!Phanh!Phanh!" Ba tiếng súng nổ vang ở bên tai Lạc Tích Tuyết, nàng sợ không dám lên tiếng.
Không biết qua bao lâu, những người đó đi, tiếng bước chân cũng dần dần xa.
Lạc Tích Tuyết thở dài nhẹ nhõm một hơi, nghĩ đến người đàn ông nằm giữa vũng máu bên cạnh xe, im hơi lặng tiếng.
Cô quay đầu đi, có lẽ người này đã chết.
Cô có chút sợ hãi co rúm thân thể lại, ở đây quả nhiên là long đàm hổ huyệt, mới có một bản lĩnh như vậy, một mạng người liền không là gì.
Nhưng Tiếu Vũ Trạch lại kích động vọt tới.
"Trì Huân!"
Vừa rồi hắn chỉ lo bảo vệ Lạc Tích Tuyết, còn tưởng rằng là báo thù hắc bang gì, cũng không hỏi.
Nào biết người đàn ông ngã trong vũng máu này, chính là đồng nghiệp cùng cảnh đội?
"Vũ Vũ Trạch" Người đàn ông ở giữa vũng máu kêu một tiếng, hắn còn chưa chết!!
Tiếu Vũ Trạch vội vàng chạy tới bên cạnh hắn, nâng hắn dây: "Trì Huân, tôi đưa anh tới bệnh viện!"
"Không cần, tôi không được, giúp tôi lấy cái kia" Ánh mắt của hắn quét xuống đáy xe của bọn họ.
Lúc này Lạc Tích Tuyết cũng nhảy xuống xe, nhìn theo ánh mắt của hắn, quả nhiên phát hiện có cái gì đó màu đen ở dưới xe.
Cô lấy thứ kia ra, chỉ thấy đây là một lát cắt nhựa vòng tròn nhỏ màu đen, nhìn không ra có chỗ đặc biệt gì.
"Cho anh!"
Lạc Tích Tuyết đẩy lát cắt đó tới, đoán rằng đây là thứ gì đó mà đám người vừa rồi tìm.
Nhưng mà cũng khó trách đám người không tìm được, thì ra hắn đã đem giấu phía dưới xe bọn họ, xem ra cảnh sát Trì Huân này là cố ý tới ở chỗ này chờ Tiếu Vũ Trạch.
Hai tay người đàn ông run rẩy tiếp nhận lát cắt, đặt nó vào lòng bàn tay Tiếu Vũ Trạch.
"Vũ Trạch, đây là chứng cứ phạm tội của bọn họ xin anh giúp tôi giáo nó cho " Giọng nói người đàn ông khàn khàn không nghe rõ.
"Tôi biết, tôi sẽ giao cho Chu cục."
Tiếu Vũ Trạch hiểu rõ ý của hắn.
"Không không cần giao cho" Giọng người đàn ông hấp hối, đột nhiên kêu lên tiếng.
Nhưng mà đúng lúc này, lại một trận tiếng súng cùng với tiếng bước chân nóng lòng truyền tới.
Người đàn ông kinh hãi, vội vàng đẩy Tiếu Vũ Trạch ra: "Không còn kịp nửa các người đi mau"
Tiếu Vũ Trạch quay đầu, lờ mờ thấy vài bóng người chạy tới bên này, bọn hị người đông thế mạnh, Trì Huân lại chết, hắn chỉ có kéo thi thể của hắn ta tới một nơi ẩn dấu, lại khẳn trương kéo Lạc Tích Tuyết lên xe.
Hoàn thành một loạt động tác, chỉ dùng một phút đồng hồ, nhưng hắn chậm một bước.
Lúc Tiếu Vũ Trạch đóng cửa xe, đã có đám người áo đen vây quanh bọn họ.
"Xuống xe!" Người áo đen lấy súng để lên đầu bọn họ, cầm đầu chính là Hổ ca kia.
"Hổ ca, có chuyện gì sao?" Tiếu Vũ Trạch cũng biết hắn, làm bộ như thấy biến không sợ hãi ôm Lạc Tích Tuyết xuống xe, chuẩn bị đi qua.
"Vừa rồi các người có thấy người đàn ông nằm ở đây không?" Hổ ca không kiên nhẫn hỏi.
"Tôi và bạn gái vừa từ bữa tiệc rời khỏi, không nhìn thấy cái gì."
Tiếu Vũ Trạch vội vàng che dấu.
"Phải không? Không nhìn thấy cái gì?" Hổ ca nheo mắt, quan sát trên người Tiếu Vũ Trạch và Lạc Tích Tuyết, bỗng nhiên ánh mắt nhìn bên cạnh ống tay áo của Lạc Tích Tuyết, hắn đưa tay liền kéo cô qua: "Máu trên người phụ nữ này là xảy ra chuyện gì?"
"Đây là máu tôi tự té bị thương."
Lạc Tích Tuyết khẩn trương trả lời.
Hổ ca nở nụ cười lạnh, xé cánh tay áo của cô: "Tại sao không thấy miệng vết thương?"
Lạc đau tiếc tuyết ngẩn ra, lúc này mới ý thức được nàng nói bậy rồi.
"Người đâu, dẫn bọn họ về, cẩn thận tra hỏi!" Hổ ca ra lệnh.
Tiếu Vũ Trạch vừa định ra tay, đột nhiên lại có một đám người to lớn vây quanh họ.
"Buông người phụ nữ đó ra!!"