Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 163
Edit: babynhox
"Cút đi!" Lạc Tích Tuyết giận không kềm được quát.
"Bà xã.
."
Lãnh Khinh Cuồng ủy khuất nhìn cô.
"Ra ngoài!" Giọng điệu của Lạc Tích Tuyết cứng rắn lạnh lẽo, không có một chút chỗ trống để bàn bạc.
"Nhưng mà ba nuôi đã giao em cho anh rồi."
Lãnh Khinh Cuồng không đế ý nói ra sự thật.
Lạc Tích Tuyết quăng quăng môi: "Nhưng mà tôi không đồng ý."
"Anh mặc kệ, tóm lại em chính là bà xã của anh."
Lãnh Khinh Cuồng bắt đầu đùa giỡn vô lại, chặn ngang gắt gao ôm lấy Lạc Tích Tuyết.
Lạc Tích Tuyết hoảng sợm vội vàng giãy dụa: "A! Anh không thể ôm tôi như vậy!"
"Nhưng em đã để Tiếu Vũ Trạch ôm em như vậy."
Lãnh Khinh Cuồng cau mày không phục, giống như hắn phải chịu rất nhiều thiệt thòi.
Lạc Tích Tuyết đỏ mặt, trên mặt tràn ngập bất đắc dĩ: "Anh ấy không giống."
"Sao lại không giống?" Lãnh Khinh Cuồng thất vọng lại bị tổn thương nhìn cô.
Trái tim Lạc Lạc Tích Tuyết run rẩy, khó có thể tin người đàn ông nhìn như không để ý đến cái gì như Lãnh Khinh Cuồng, sẽ lộ ra nét mặt quan tâm như vậy.
"Anh ấy là" Cô muốn mở miệng, giải thích rõ ràng với hắn, lại phát hiện lời nói đến bên miệng, làm sao cô cũng không nói ra miệng được.
"Người yêu của mối tình đầu?" Lãnh Khinh Cuồng giúp cô nói ra lời không thể nói, chỉ là cười cô đơn, đột nhiên hắn ngẩng đầu, cố chấp chống lại ánh mắt của cô, quát mạnh: "Nhưng mà anh là ông xã của em!"
"A? Ưm" Lạc Tích Tuyết vừa định phản bác, ngay sau đó, lãnh Lãnh Khinh Cuồng đã cúi đầu, chặt chẽ hôn môi của cô.
Nụ hôn của hắn, ngông cuồng mà nóng bỏng, chẳng biết từ lúc nào mà thân thể cao lớn đã cúi xuống, đè cô dưới người.
Lạc Tích Tuyết bị nụ hôn mãnh liệt ngông cuồng của hắn, cô thở phì phò, bối rối tránh né.
"Ưm.
Không cần!"
"Anh muốn ——"
"Ưm.
Tay của anh mò mẫn ở đâu hả?"
"Em đừng động!"
"Không thể đụng vào chỗ này"
"Không ——"
Hắn nóng vội cởi vạt áo của cô ra, bỗng nhiên bàn tay thăm dò xuống dưới.
"A —— không thể!!!"
"Còn nói nữa thì anh cường bạo em!"
Lãnh Khinh Cuồng xấu xa uy hiếp, Lạc Tích Tuyết lập tức ngậm miệng lại, ngoan ngoãn để mặc bàn tay hắn dao động trên thân thể cô.
Bộ dáng cô vừa thẹn vừa tức, làm cho Lãnh Khinh Cuồng cực kỳ yêu thích, cúi đầu, lại ngậm chặt môi đỏ thẵm của cô, đóng chặt chống cự của cô vào trong miệng mình.
Hắn say sưa ôm hôn cô, hung hăng bú mút cánh môi cô, mãi đến khi cô không thể hô hấp.
Hắn cảm giác liều chết yêu như vậy, càng ham mê hương vị thuộc về cô, không có các, thứ tình yêu này chính là như vậy, giống như độc dược của cây thuốc phiện, một khi tiêm nhiễm, sẽ không thể cai bỏ được.
Nụ hôn của hắn dần dần trở nên ôn nhu, ma sát vào môi mềm mại của cô lúc nhẹ lúc nặng, hơi thở nóng bỏng lướt qua khuôn mặt nóng rực của cô.
Bỗng nhiên, hắn lè lưỡi, vừa liếm cánh môi trơn bóng của cô, vừa ép cô không tự chủ được mở miệng, cùng quấn quýt một chỗ với lưỡi của hắn.
Ngón tay thon dài của hắn quét qua da thịt trắng noãn như nước của cô, quanh co đi về phía bụng dưới của cô, liền chậm rãi đưa ngón tay vào thăm dò.
Lại bị Lạc Tích Tuyết lo sợ chặn lại.
Cô đẩy hắn ra, đôi má đỏ lên: "Anh muốn làm gì?"
"Bảo bối, anh rất yêu em!" Một tay Lãnh Khinh Cuồng ôm chặt cô, thở hổn hển nói nhỏ bên tai cô.
Lạc Tích Tuyết giật mình, lập tức đẩy hắn ra: "Anh không thể"
"Vì cái gì?" Đôi mắt Lãnh Khinh Cuồng tối lại.
"Tôi không thích đàn ông hoa tâm."
Lạc Tích Tuyết quay đầu đi chỗ khác.
"Sau này anh chỉ hoa tâm với một mình em, có được hay không? Bà xã!" Lãnh Khinh Cuồng lại vô lại kề sát, nhẹ nhàng nói dỗ dành cô.
Lạc Tích Tuyết tức giận trợn mắt nhìn hắn: "Có quỷ tin anh."
"Nếu anh làm được, em sẽ đồng ý gã cho anh?" Lãnh Khinh Cuồng bắt lấy cánh ta cô, vẻ mặt nghiêm túc hỏi.
"Sẽ nói sau."
Lạc Tích Tuyết không kiên nhẫn meo meo, ngáp một cái: "Tôi muốn nghỉ ngơi, anh mau lăn ra ngoài đi, không thì, tôi lập tức đi ngay."
Lãnh Khinh Cuồng bất đắc dĩ thở dài, cô luôn luôn không tiếp nhận hắn như vậy.
"Được rồi, anh sẽ không ép em, em nghĩ ngơi thật tốt, có một giấc mơ đẹp."
Nói xong, hắn xoay người rời khỏi cửa.
Lạc Tích Tuyết thấy hắn vừa đi, nàng lập tứcchuyển mấy cái bàn lại, che kín cửa phòng thật chặt chẽ.
Vỗ tay, nhìn tác phẩm của mình, cô không khỏi nhếch miệng cười lên.
Cô cũng không tin, kín kẽ như vậy, hắn còn có thể đi vào.
Nhưng mà, không biết sao lời nói của Lãnh Khinh Cuồng lại ảnh hưởng đến cô, còn bởi vì trước đó cô đã ngủ nhiều, một đêm này, cô lại không ngủ được bao nhiêu, mãi đến khi trời sáng.
Nghe tiếng đồng hồ báo thức bên tai, cuối cùng cô có thể rời giường rồi.
Mới vừa duỗi thắt lưng, ngáp một cái, mở mắt ra, lại thấy khuôn mặt phóng đại vô số lần của Lãnh Khinh Cuồng.
Khoảng cách giữa hai người thật sự quá gần, có chút mập mờ nói không nên lời, trong lòng Lạc Tích Tuyết căng thẳng, lập tức ra sức chạy trốn, kết quả, bịch một tiếng, đụng vào trán của Lãnh Khinh Cuồng.
"Ai ôi, em làm gì vậy?" Lãnh Khinh Cuồng ôm đầu, nhe răng nhếch miệng mà hô nhỏ ra tiếng.
"Anh anh đến gần tôi như vậy làm gì?" Vẻ mặt Lạc Tích Tuyết cực kì khó coi.
"Anh chỉ muốn nhìn xem, có phải cổ họng của em bị nhiễm trùng hay không."
Lãnh Khinh Cuồng một bên xoa đầu, một bên than thở,"Là một cô gái, khi ngủ miệng lại mở to, thật khó nhìn."
"Anh" Vẻ mặt Lạc Tích Tuyết có chút khó coi, cô phát hiện cùng ở một chỗ với người đàn ông này, sẽ có một ngày cô không nhịn được nữa muốn bổ nhào đến, xé nát bộ mặt giả dối của hắn.
"Sao anh lại tới nửa? Không phải tôi đã khóa cửa rồi sao?" Cô nhịn xuống tức giận, buồn bực nói.
"Cửa sổ, anh nhảy vào từ cửa sổ."
Lãnh Khinh Cuồng cười hắc hắc.
Lạc Tích Tuyết cúi mặt suy sụp, người đàn ông này, thật đúng là nhiều mưu mô.
Nhưng nếu hắn còn như vậy, mỗi đêm đều tới phòng của cô, nàng liền không thể không suy nghĩ việc đổi chỗ ở.
Còn tiếp tục bị hắn quấy rầy như vậy, cô không thể chịu nổi!
Lãnh Khinh Cuồng tìm kiếm một bộ quần áo từ ngăn tủ, ném tới trước mặt Lạc Tích Tuyết: "Thay!"
"Làm gì?" Lạc Tích Ttuyết nghi hoặc hỏi.
"Anh mời em đi ăn bữa sáng."
Khuôn mặt Lãnh Khinh Cuồng lộ ra tươi cười tà mị.
Lạc Tích Tuyết sửng sốt, vốn muốn từ chối, nhưng bụng của cô lại không chịu thua kém mà kêu lên, cô cũng bất chấp trước người đàn ông trước mắt có bao nhiêu đáng ghét, lập tức đồng ý: "Được rồi."
Thay quần áo xong, Lãnh Khinh Cuồng đưa Lạc Tích Tuyết ra chiếc xe thể thao vừa mới mua của hắn, đi tới một nhà hàng sang trọng.
Lãnh Khinh Cuồng gọi rất nhiều thức ăn Lạc Tích Tuyết thích, đều là hắn lén hỏi Phương Tử Nhan.
"Ăn bữa sáng mà thôi, không cần kêu nhiều như vậy."
Lạc Tích Tuyết kinh ngạc nhìn bàn đầy đồ ăn.
Lãnh Khinh Cuồng lại gần cô, cười xấu xa: "Anh nghĩ em ăn nhiều một chút, anh mò mẫn mới có cảm giác."
Lạc Tích Tuyết hung hăng bấu lên bắp đùi hắn, người đàn ông đáng ghét này, sáng sớm liền trêu chọc cô!
"Được được được, coi như anh sai, đây là mấy món ăn em thích ăn, anh tự mình cho em ăn, xem như nhận lỗi với em!" Lãnh Khinh Cuồng vội vàng giải thích, gắp một ít đồ ăn từ trong mâm, từ tay đưa tới bên miệng cô.
Nhìn bộ dáng thâm tình lại tà tứ của hắn, Lạc Tích Tuyết cảm thấy mình bị mê hoặc, nhưng mà rất nhanh cô đã tỉnh táo lại, xấu hổ quay đầu đi chỗ khác, không ăn đồ ăn Lãnh Khinh Cuồng đưa tới bên môi cô.
Thoáng chốc không khí cứng đờ, đột nhiên Lạc Tích Tuyết đứng lên, vội vàng nói: "Thực xin lỗi, tôi muốn đi nhà vệ sinh."
Tuy lấy cớ kém, nhưng Lạc Tích Tuyết đã không quan tâm được nhiều như vậy, cô sợ nếu mình còn ở lại, sẽ càng thêm thất thố, chỉ có thể vội vàng bước nhanh rời đi.
Lãnh Khinh Cuồng nhìn cô, là một người xấu hổ, trước khi ba nuôi chết đã nhắc nhở, khiến cho quan hệ giữa bọn họ trở nên rất nhỏ bé.
Tuy cô không hề thích hắn, nhưng cô có thể cảm giác được hắn thích cô, chỉ là nhiều năm trải qua tình cảm như vậy, khiến cho lòng cô mệt chết rồi.
Nếu quyết định không yêu ai, cần gì phải cho hắn một hi vọng chờ đợi?
Ánh mắt Lãnh Khinh Cuồng, vẫn chặt chẽ dính vào bóng lưng Lạc Tích Tuyết, mãi đến cô rẽ vào trong nhà vệ sinh.
Lạc Tích Tuyết đóng cửa WC lại, vừa đến bên bệ rửa mặt chải đầu, sửa sang tóc một chút.
"Ừm a không cần"
Bỗng nhiên, một tiếng động mập mờ truyền đến, vừa kiềm nén vừa đau khổ.
Lạc Tích Tuyết ngẩn ra, nhìn qua theo tiếng động, chỉ thấy tiếng động này từ trong một phòng WC bên cạnh vọng lại.
Mà bên ngoài phòng, rãi rác vài món đồ lót phụ nữ.
Không thể nào, lại có người có can đam vào ban ngày ban mặt ở trong nhà vệ sinh làm loại chuyện này?
"Không cần sao? Hả?" Giọng nói khàn khàn mà trầm trầm của người đàn ông, không chút để ý mang theo sức quyến rũ.
"Ừm em muốn, em muốn, cho em, nhanh một chút!" Cô gái đè nén la lên, nghe ra từ giọng nói của cô ta có bao nhiêu vội vàng cùng hưng phấn.
Mặt Lạc Tích Tuyết đỏ lên, thật sự có người to gan muốn làm chuyện này trong nhà vệ sinh như vậy?
Cô nuốt nước miếng, muốn tìm một phòng vệ sinh cách xa vị trí của bọn họ một chút.
Nhưng mới vừa đi qua, đột nhiên chiếc đùi trắng tuyết của cô gái rơi vào mắt của cô, phần bắp đùi của cô ta, lại quấn lấy một cái bàn tay to, ngón tay, khớp xương rõ ràng.
Lạc Tích Tuyết không thể không kiên trì đi vòng qua, khóe mắt không chú ý liếc qua khe cửa phòng kế bên——
Chỉ thấy áo của cô gái kia đã lùi tới eo, áo ngực cũng trượt xuống, lộ rõ bộ ngực cao ngất trắng như tuyết.
Bàn tay của người đàn ông không chút thương tiếc vuốt ve ngực của cô ta, thân thể mạnh mẽ đè cô ta ở trên bồn cầu mặt, một cánh tay kia cởi bỏ quần tây của mình, liền muốn xuyên vào người cô gái.
Cô gái có vẻ mặt say mê, dạng rộng hai chân, hưng phấn muốn nghênh đón người đàn ông.
Từng đợt tiếng thở dốc mập mờ bên tai, nhưng mà bóng lưng của người đàn ông này, Lạc Tích Tuyết nhìn thế nào cũng cảm thấy quen mắt?
Ngay khi cô vẫy vẫy đầu tránh ra, người đàn ông chờ phát động sắp rơi vào giữa tình cảm mãnh liệt kia, bỗng nhiên tranh thủ lúc rảnh rỗi liếc mắt mê hoặc nhìn cô một cái, trong phút chốc, trong mắt tràn đầy kinh ngạc, bên môi lại lộ ra ý cười xấu xa.
Lạc Tích Tuyết kinh sợ không thôi, thì ra là hắn —— người đàn ông giống Lạc Thiên Uy, Chiêm Mỗ Tư!!!
Sao hắn không biết xấu hổ như vậy, giữa ban ngày ban mặt, ngang nhiên ở trong nhà vệ sinh nữ cùng một cô gái không quen làm ra chuyện không biết liêm sĩ như vậy?
"Cút đi!" Lạc Tích Tuyết giận không kềm được quát.
"Bà xã.
."
Lãnh Khinh Cuồng ủy khuất nhìn cô.
"Ra ngoài!" Giọng điệu của Lạc Tích Tuyết cứng rắn lạnh lẽo, không có một chút chỗ trống để bàn bạc.
"Nhưng mà ba nuôi đã giao em cho anh rồi."
Lãnh Khinh Cuồng không đế ý nói ra sự thật.
Lạc Tích Tuyết quăng quăng môi: "Nhưng mà tôi không đồng ý."
"Anh mặc kệ, tóm lại em chính là bà xã của anh."
Lãnh Khinh Cuồng bắt đầu đùa giỡn vô lại, chặn ngang gắt gao ôm lấy Lạc Tích Tuyết.
Lạc Tích Tuyết hoảng sợm vội vàng giãy dụa: "A! Anh không thể ôm tôi như vậy!"
"Nhưng em đã để Tiếu Vũ Trạch ôm em như vậy."
Lãnh Khinh Cuồng cau mày không phục, giống như hắn phải chịu rất nhiều thiệt thòi.
Lạc Tích Tuyết đỏ mặt, trên mặt tràn ngập bất đắc dĩ: "Anh ấy không giống."
"Sao lại không giống?" Lãnh Khinh Cuồng thất vọng lại bị tổn thương nhìn cô.
Trái tim Lạc Lạc Tích Tuyết run rẩy, khó có thể tin người đàn ông nhìn như không để ý đến cái gì như Lãnh Khinh Cuồng, sẽ lộ ra nét mặt quan tâm như vậy.
"Anh ấy là" Cô muốn mở miệng, giải thích rõ ràng với hắn, lại phát hiện lời nói đến bên miệng, làm sao cô cũng không nói ra miệng được.
"Người yêu của mối tình đầu?" Lãnh Khinh Cuồng giúp cô nói ra lời không thể nói, chỉ là cười cô đơn, đột nhiên hắn ngẩng đầu, cố chấp chống lại ánh mắt của cô, quát mạnh: "Nhưng mà anh là ông xã của em!"
"A? Ưm" Lạc Tích Tuyết vừa định phản bác, ngay sau đó, lãnh Lãnh Khinh Cuồng đã cúi đầu, chặt chẽ hôn môi của cô.
Nụ hôn của hắn, ngông cuồng mà nóng bỏng, chẳng biết từ lúc nào mà thân thể cao lớn đã cúi xuống, đè cô dưới người.
Lạc Tích Tuyết bị nụ hôn mãnh liệt ngông cuồng của hắn, cô thở phì phò, bối rối tránh né.
"Ưm.
Không cần!"
"Anh muốn ——"
"Ưm.
Tay của anh mò mẫn ở đâu hả?"
"Em đừng động!"
"Không thể đụng vào chỗ này"
"Không ——"
Hắn nóng vội cởi vạt áo của cô ra, bỗng nhiên bàn tay thăm dò xuống dưới.
"A —— không thể!!!"
"Còn nói nữa thì anh cường bạo em!"
Lãnh Khinh Cuồng xấu xa uy hiếp, Lạc Tích Tuyết lập tức ngậm miệng lại, ngoan ngoãn để mặc bàn tay hắn dao động trên thân thể cô.
Bộ dáng cô vừa thẹn vừa tức, làm cho Lãnh Khinh Cuồng cực kỳ yêu thích, cúi đầu, lại ngậm chặt môi đỏ thẵm của cô, đóng chặt chống cự của cô vào trong miệng mình.
Hắn say sưa ôm hôn cô, hung hăng bú mút cánh môi cô, mãi đến khi cô không thể hô hấp.
Hắn cảm giác liều chết yêu như vậy, càng ham mê hương vị thuộc về cô, không có các, thứ tình yêu này chính là như vậy, giống như độc dược của cây thuốc phiện, một khi tiêm nhiễm, sẽ không thể cai bỏ được.
Nụ hôn của hắn dần dần trở nên ôn nhu, ma sát vào môi mềm mại của cô lúc nhẹ lúc nặng, hơi thở nóng bỏng lướt qua khuôn mặt nóng rực của cô.
Bỗng nhiên, hắn lè lưỡi, vừa liếm cánh môi trơn bóng của cô, vừa ép cô không tự chủ được mở miệng, cùng quấn quýt một chỗ với lưỡi của hắn.
Ngón tay thon dài của hắn quét qua da thịt trắng noãn như nước của cô, quanh co đi về phía bụng dưới của cô, liền chậm rãi đưa ngón tay vào thăm dò.
Lại bị Lạc Tích Tuyết lo sợ chặn lại.
Cô đẩy hắn ra, đôi má đỏ lên: "Anh muốn làm gì?"
"Bảo bối, anh rất yêu em!" Một tay Lãnh Khinh Cuồng ôm chặt cô, thở hổn hển nói nhỏ bên tai cô.
Lạc Tích Tuyết giật mình, lập tức đẩy hắn ra: "Anh không thể"
"Vì cái gì?" Đôi mắt Lãnh Khinh Cuồng tối lại.
"Tôi không thích đàn ông hoa tâm."
Lạc Tích Tuyết quay đầu đi chỗ khác.
"Sau này anh chỉ hoa tâm với một mình em, có được hay không? Bà xã!" Lãnh Khinh Cuồng lại vô lại kề sát, nhẹ nhàng nói dỗ dành cô.
Lạc Tích Tuyết tức giận trợn mắt nhìn hắn: "Có quỷ tin anh."
"Nếu anh làm được, em sẽ đồng ý gã cho anh?" Lãnh Khinh Cuồng bắt lấy cánh ta cô, vẻ mặt nghiêm túc hỏi.
"Sẽ nói sau."
Lạc Tích Tuyết không kiên nhẫn meo meo, ngáp một cái: "Tôi muốn nghỉ ngơi, anh mau lăn ra ngoài đi, không thì, tôi lập tức đi ngay."
Lãnh Khinh Cuồng bất đắc dĩ thở dài, cô luôn luôn không tiếp nhận hắn như vậy.
"Được rồi, anh sẽ không ép em, em nghĩ ngơi thật tốt, có một giấc mơ đẹp."
Nói xong, hắn xoay người rời khỏi cửa.
Lạc Tích Tuyết thấy hắn vừa đi, nàng lập tứcchuyển mấy cái bàn lại, che kín cửa phòng thật chặt chẽ.
Vỗ tay, nhìn tác phẩm của mình, cô không khỏi nhếch miệng cười lên.
Cô cũng không tin, kín kẽ như vậy, hắn còn có thể đi vào.
Nhưng mà, không biết sao lời nói của Lãnh Khinh Cuồng lại ảnh hưởng đến cô, còn bởi vì trước đó cô đã ngủ nhiều, một đêm này, cô lại không ngủ được bao nhiêu, mãi đến khi trời sáng.
Nghe tiếng đồng hồ báo thức bên tai, cuối cùng cô có thể rời giường rồi.
Mới vừa duỗi thắt lưng, ngáp một cái, mở mắt ra, lại thấy khuôn mặt phóng đại vô số lần của Lãnh Khinh Cuồng.
Khoảng cách giữa hai người thật sự quá gần, có chút mập mờ nói không nên lời, trong lòng Lạc Tích Tuyết căng thẳng, lập tức ra sức chạy trốn, kết quả, bịch một tiếng, đụng vào trán của Lãnh Khinh Cuồng.
"Ai ôi, em làm gì vậy?" Lãnh Khinh Cuồng ôm đầu, nhe răng nhếch miệng mà hô nhỏ ra tiếng.
"Anh anh đến gần tôi như vậy làm gì?" Vẻ mặt Lạc Tích Tuyết cực kì khó coi.
"Anh chỉ muốn nhìn xem, có phải cổ họng của em bị nhiễm trùng hay không."
Lãnh Khinh Cuồng một bên xoa đầu, một bên than thở,"Là một cô gái, khi ngủ miệng lại mở to, thật khó nhìn."
"Anh" Vẻ mặt Lạc Tích Tuyết có chút khó coi, cô phát hiện cùng ở một chỗ với người đàn ông này, sẽ có một ngày cô không nhịn được nữa muốn bổ nhào đến, xé nát bộ mặt giả dối của hắn.
"Sao anh lại tới nửa? Không phải tôi đã khóa cửa rồi sao?" Cô nhịn xuống tức giận, buồn bực nói.
"Cửa sổ, anh nhảy vào từ cửa sổ."
Lãnh Khinh Cuồng cười hắc hắc.
Lạc Tích Tuyết cúi mặt suy sụp, người đàn ông này, thật đúng là nhiều mưu mô.
Nhưng nếu hắn còn như vậy, mỗi đêm đều tới phòng của cô, nàng liền không thể không suy nghĩ việc đổi chỗ ở.
Còn tiếp tục bị hắn quấy rầy như vậy, cô không thể chịu nổi!
Lãnh Khinh Cuồng tìm kiếm một bộ quần áo từ ngăn tủ, ném tới trước mặt Lạc Tích Tuyết: "Thay!"
"Làm gì?" Lạc Tích Ttuyết nghi hoặc hỏi.
"Anh mời em đi ăn bữa sáng."
Khuôn mặt Lãnh Khinh Cuồng lộ ra tươi cười tà mị.
Lạc Tích Tuyết sửng sốt, vốn muốn từ chối, nhưng bụng của cô lại không chịu thua kém mà kêu lên, cô cũng bất chấp trước người đàn ông trước mắt có bao nhiêu đáng ghét, lập tức đồng ý: "Được rồi."
Thay quần áo xong, Lãnh Khinh Cuồng đưa Lạc Tích Tuyết ra chiếc xe thể thao vừa mới mua của hắn, đi tới một nhà hàng sang trọng.
Lãnh Khinh Cuồng gọi rất nhiều thức ăn Lạc Tích Tuyết thích, đều là hắn lén hỏi Phương Tử Nhan.
"Ăn bữa sáng mà thôi, không cần kêu nhiều như vậy."
Lạc Tích Tuyết kinh ngạc nhìn bàn đầy đồ ăn.
Lãnh Khinh Cuồng lại gần cô, cười xấu xa: "Anh nghĩ em ăn nhiều một chút, anh mò mẫn mới có cảm giác."
Lạc Tích Tuyết hung hăng bấu lên bắp đùi hắn, người đàn ông đáng ghét này, sáng sớm liền trêu chọc cô!
"Được được được, coi như anh sai, đây là mấy món ăn em thích ăn, anh tự mình cho em ăn, xem như nhận lỗi với em!" Lãnh Khinh Cuồng vội vàng giải thích, gắp một ít đồ ăn từ trong mâm, từ tay đưa tới bên miệng cô.
Nhìn bộ dáng thâm tình lại tà tứ của hắn, Lạc Tích Tuyết cảm thấy mình bị mê hoặc, nhưng mà rất nhanh cô đã tỉnh táo lại, xấu hổ quay đầu đi chỗ khác, không ăn đồ ăn Lãnh Khinh Cuồng đưa tới bên môi cô.
Thoáng chốc không khí cứng đờ, đột nhiên Lạc Tích Tuyết đứng lên, vội vàng nói: "Thực xin lỗi, tôi muốn đi nhà vệ sinh."
Tuy lấy cớ kém, nhưng Lạc Tích Tuyết đã không quan tâm được nhiều như vậy, cô sợ nếu mình còn ở lại, sẽ càng thêm thất thố, chỉ có thể vội vàng bước nhanh rời đi.
Lãnh Khinh Cuồng nhìn cô, là một người xấu hổ, trước khi ba nuôi chết đã nhắc nhở, khiến cho quan hệ giữa bọn họ trở nên rất nhỏ bé.
Tuy cô không hề thích hắn, nhưng cô có thể cảm giác được hắn thích cô, chỉ là nhiều năm trải qua tình cảm như vậy, khiến cho lòng cô mệt chết rồi.
Nếu quyết định không yêu ai, cần gì phải cho hắn một hi vọng chờ đợi?
Ánh mắt Lãnh Khinh Cuồng, vẫn chặt chẽ dính vào bóng lưng Lạc Tích Tuyết, mãi đến cô rẽ vào trong nhà vệ sinh.
Lạc Tích Tuyết đóng cửa WC lại, vừa đến bên bệ rửa mặt chải đầu, sửa sang tóc một chút.
"Ừm a không cần"
Bỗng nhiên, một tiếng động mập mờ truyền đến, vừa kiềm nén vừa đau khổ.
Lạc Tích Tuyết ngẩn ra, nhìn qua theo tiếng động, chỉ thấy tiếng động này từ trong một phòng WC bên cạnh vọng lại.
Mà bên ngoài phòng, rãi rác vài món đồ lót phụ nữ.
Không thể nào, lại có người có can đam vào ban ngày ban mặt ở trong nhà vệ sinh làm loại chuyện này?
"Không cần sao? Hả?" Giọng nói khàn khàn mà trầm trầm của người đàn ông, không chút để ý mang theo sức quyến rũ.
"Ừm em muốn, em muốn, cho em, nhanh một chút!" Cô gái đè nén la lên, nghe ra từ giọng nói của cô ta có bao nhiêu vội vàng cùng hưng phấn.
Mặt Lạc Tích Tuyết đỏ lên, thật sự có người to gan muốn làm chuyện này trong nhà vệ sinh như vậy?
Cô nuốt nước miếng, muốn tìm một phòng vệ sinh cách xa vị trí của bọn họ một chút.
Nhưng mới vừa đi qua, đột nhiên chiếc đùi trắng tuyết của cô gái rơi vào mắt của cô, phần bắp đùi của cô ta, lại quấn lấy một cái bàn tay to, ngón tay, khớp xương rõ ràng.
Lạc Tích Tuyết không thể không kiên trì đi vòng qua, khóe mắt không chú ý liếc qua khe cửa phòng kế bên——
Chỉ thấy áo của cô gái kia đã lùi tới eo, áo ngực cũng trượt xuống, lộ rõ bộ ngực cao ngất trắng như tuyết.
Bàn tay của người đàn ông không chút thương tiếc vuốt ve ngực của cô ta, thân thể mạnh mẽ đè cô ta ở trên bồn cầu mặt, một cánh tay kia cởi bỏ quần tây của mình, liền muốn xuyên vào người cô gái.
Cô gái có vẻ mặt say mê, dạng rộng hai chân, hưng phấn muốn nghênh đón người đàn ông.
Từng đợt tiếng thở dốc mập mờ bên tai, nhưng mà bóng lưng của người đàn ông này, Lạc Tích Tuyết nhìn thế nào cũng cảm thấy quen mắt?
Ngay khi cô vẫy vẫy đầu tránh ra, người đàn ông chờ phát động sắp rơi vào giữa tình cảm mãnh liệt kia, bỗng nhiên tranh thủ lúc rảnh rỗi liếc mắt mê hoặc nhìn cô một cái, trong phút chốc, trong mắt tràn đầy kinh ngạc, bên môi lại lộ ra ý cười xấu xa.
Lạc Tích Tuyết kinh sợ không thôi, thì ra là hắn —— người đàn ông giống Lạc Thiên Uy, Chiêm Mỗ Tư!!!
Sao hắn không biết xấu hổ như vậy, giữa ban ngày ban mặt, ngang nhiên ở trong nhà vệ sinh nữ cùng một cô gái không quen làm ra chuyện không biết liêm sĩ như vậy?