Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 223
Editor: Tịnh Yên
Sáng sớm lại một lần nữa khi tỉnh lại, cửa sổ sát đất vẫn chíêu thứ ánh sáng mờ nhạt, bài biện trong phòng ngủ cũng không thay đổi, nhìn qua giống như là tâm tư nặng trĩu.
Lạc Tích Tuyết chống thân thể lên, ngồi chết dí trên giường, cảm giác trống rỗng không chỉ đến từ căn phòng rộng lớn, mà còn có cảm giác vắng vẻ khiến cho tâm cô như bị ai đó áp bức.
Cô không rõ đây là lần thứ mấy tỉnh lại, lần thứ mấy không nhìn thấy Chiêm Mỗ Tư rồi, tóm lại kể từ sau hôm đó, anh rất ít về nhà, rất hạn chế xuất hiện trước mặt cô, giống như mấy ngày anh ăn trúng thứ gì đó.
Không biết anh là bởi vì sợ hay đang trốn tránh, tóm lại trong khoảng thời gian này anh tận lực tránh xuất hiện trước mặt cô, chỉ có ban đêm, mới có thể trở về biệt thự, hơn nữa toàn thân còn truyền đến mùi hương của phụ nữ.
Mùi vị này, cô nhớ rất rõ, đến cô gái tên Tống Khuynh Vũ cũng dùng loại nước hoa loại này.
Mùi hương kia thấm vào ruột gan cô, thậm chí cô cũng cảm thấy nó rất hợp với cô gái kia, một sự kết hợp hoàn mỹ! Nhưng vì sao mùi hương kia lại có trên người chồng của cô, điều này nói lên cái gì?
Lạc Tích Tuyết quả thật không dám tưởng tượng, chỉ cần vừa nghĩ tới những thứ hình ảnh khó coi kia, lòng của cô níu chặt, tâm đau.
Cô không muốn hoài nghi anh, càng không muốn thừa nhận anh đã bị chuỗi tình ái kia làm u mê, nhưng gần đây Chiêm Mỗ Tư có rất nhiều biểu hiện lạ, làm cô cảm thấy anh thay đổi.
Không hề giống như trước đây nữa, thường xuyên quấn lấy cô, hạn chế tự do của cô, mà thường cả đêm không về, đối với cô rất lạnh nhạt, thậm chí cũng không muốn nói chuyện với cô.
Lòng của cô bắt đầu thay đổi, đầu óc thấp thỏm, chẳng lẽ yêu cô gái kia, quyết định buông tha cho cô?
Đây không phải là điều cô vẫn hy vọng sao? Tại sao lòng của cô lại đau như vậy?
Cô không muốn chuyện của mình lặp lại lần nữa, như vậy cô sợ mình sẽ chịu đựng không nổi, nhưng một lần lại một lần chứng kiến mọi chuyện trước mặt, cô không thể không tin!
Mấy ngày nay, cô cảm thấy thân thể càng thêm khó chịu, ăn không vô, cũng không ngủ được, thỉnh thoảng ăn gì đó, cũng sẽ nghẹn ở cổ, mặc kệ cơ thể rất khó chịu, cô vẫn cố nén, không muốn hỏi chuyện anh.
Nhưng càng đè nén, cô lại càng thấy không chịu nổi, Chiêm Mỗ Tư càng thêm tệ hại hơn, cô cảm thấy mình tựa như một món đồ chơi, bị anh chơi, chán rồi lại bỏ.
Gió đêm từ cửa sổ sát đất thổi tới, ánh trăng mỏng manh, chiếu vào cả vùng đất có vài tia sáng nhỏ.
Vừa lúc đó, một chiếc xe hơi thời thượng, chậm rãi lái vào bên trong biệt thự.
Lạc Tích Tuyết thông qua cửa sổ thấy Chiêm Mỗ Tư bước từ trên xe xuống, anh mặc một bộ âu phục của Italy, thân thể anh cao lớn và rắn chắc, con mắt to và đen huyền, kể cả phong cách từ đầu đến chân của anh cũng chẳng rét lạnh.
Đã hai giờ đêm, anh mới về, cô biết anh nhất định sẽ về thẳng phòng của mình, sẽ không tới thăm cô.
Cho nên, cô chỉ là thở dài, ngó lên bầu trời đêm trống rỗng, trên mặt vẽ thêm nhiều mệt mỏi.
Cho đến khi nghe được tiếng bước chân quen thuộc truyền đến, Lạc Tích Tuyết mới luống cuống trở về phòng ngủ của mình, rón rén mở đèn.
Đèn đột nhiên sáng, thình lình chíu vào mắt của Chiêm Mộ Tư, anh dùng tay ngăn che mắt lại, ngăn nó với ánh sáng kia.
"Không cho mở đèn!"
Anh tức giận, nhỏ giọng quát.
"Anh có chuyện gì mà phải muốn tìm tôi? Anh sợ cái gì chứ?"
Sắc mặt Lạc Tích Tuyết tái nhợt, không tiếng động, cười lạnh nói.
Lòng Chiêm Mỗ Tư se lại, vẻ mặt phức tạp nhìn cô một cái, làm bộ lạnh nhạt nói:
"Cùng bạn bè uống chút rượu nói chuyện phiếm mà thôi, em lo lắng cái gì?"
Anh đột nhiên vươn tay ôm thân thể của cô, hai mắt gắt gao nhìn chằm chằm vào cô.
Lạc Tích Tuyết ngửi được mùi rượu trên cơ thể anh, đôi mắt lại hồng hồng đường chỉ máu, không khỏi sợ hết hồn, hốt hoảng đẩy anh ra, chỉ sợ nếu ở cùng anh trong cự ly gần sẽ bị lây nhiễm.
"Người nào rãnh rỗi lo lắng cho anh? Tôi muốn đi tắm."
Cô không dám nói trái ý anh như thế, nhất là lúc anh uống rượu, đầu óc không tỉnh táo, trong ấn tượng của cô mọi khi anh uống rượu tức sẽ tìm người làm chuyện ấy, cho dù muốn nói chuyện với anh, cũng phải đợi anh tỉnh táo trở lại.
Chiêm Mỗ Tư không nói thêm gì nữa, chỉ buông lỏng Lạc Tích Tuyết, nằm ngửa ở trên giường.
Lạc Tích Tuyết thấy anh buông ra mình, bước nhanh chạy đến trong phòng tắm, một giây kế tiếp, cô đã đóng thật chặt cửa phòng tắm, hình như là muốn dùng cánh cửa này để tách cô và Chiêm Mỗ Tư ra.
Cô nằm ở trong bồn tắm thật lâu, thật ra thì cũng không phải bởi vì trên người có nhiều vết bẩn, mà Chiêm Mỗ Tư vẫn ở bên ngoài, cô lại còn tắm rửa, mới vừa rồi chẳng qua là tìm cái cớ thoát khỏi anh, hiện tại cô đứng trong phòng tắm suy nghĩ, liền muốn thời gian trôi qua nhanh một chút, tốt nhất chờ Chiêm Mỗ Tư ngủ thiếp đi cô mới đi ra khỏi phòng tắm, như vậy cô không phải đối mặt với anh nữa.
Cô cảm thấy mình rất mâu thuẫn, cũng rất kỳ quái, lúc không có anh, cô liều mạng muốn gặp anh; lúc nhìn thấy cô, cô lại không biết nên đối mặt với anh như thế nào.
Cô cảm thấy mình nhất định là điên rồi, nếu không tại sao có thể có kỳ quái như thế.
Hồi lâu sau, Lạc Tích Tuyết mới mở cửa phòng tắm ra, đổi một chiếc áo ngủ sạch sẽ.
Trong phòng ngủ không có mở đèn, dưới ánh trăng cô nhìn thấy Chiêm Mỗ Tư đang nằm đưa lưng về phía cô.
Cô hít một hơi thật sâu, chẳng lẽ tối nay anh muốn ngủ chung giường với cô sao? Suy nghĩ một chút anh đã có phụ nữ khác bên ngoài, Lạc Tích Tuyết cũng cảm giác mình đã chịu đủ bi ai, tại sao cô giống như một phi tần ở trong tẩm cung, chờ đợi Hoàng đế ân sủng, loại cảm giác này thật sự kinh khủng.
Cô cắn môi do dự nửa ngày, sau mấy giây suy tư, mới lấy hết dũng khí đi tới.
Thấy Chiêm Mỗ Tư trên giường đã khép mắt lại, theo Lạc Tích Tuyết suy đoán, anh cũng đã ngủ, cô đến bên giường, chuẩn bị kéo gối của mình lên, sau đó ôm gối đi qua phòng khách ngủ.
Cô mới không cần ngủ với anh, anh mới vừa cùng ngủ với phụ nữ khác, lại tới ngủ với cô! Cô cảm thấy anh rất bẩn.
Thế nhưng không có cái gối quen thuộc của cô, thì cô ngủ không được, cho nên phải vào đây để lấy nó.
Nhưng Chiêm Mỗ Tư giống như biết cô sẽ đến đây, nên dùng đầu mình đè ép thật chặt chiếc gối thân yêu của cô, Lạc Tích Tuyết rút nửa ngày cũng không rút gối ra được, chỉ có thể tức giận chuẩn bị tay không ra cửa.
"Em đi đâu vậy?" Đang lúc Lạc Tích Tuyết chuẩn bước đi, còn chưa xoay người, Chiêm Mỗ Tư chợt mở miệng ra, giọng nói lạnh lẽo giống như vừa từ trong địa ngục đi lên.
"Em" Lạc Tích Tuyết khép hờ đôi mắt, không dám nhìn vào mắt của anh nữa, chỉ lúng túng chẳng biết phải giải thích với anh thế nào.
"Tới đây ngủ."
Chiêm Mỗ Tư vẫn nằm như cũ, đường nét giương mặt rõ ràng dưới sự chiếu rọi của ánh trăng càng anh tuấn, chỉ là giọng điệu của anh khi nói chuyện, vẫn như đang ra lệnh.
"Hả?."
Lạc Tích Tuyết bất đắc dĩ gật đầu một cái, bò lên giường, ngủ ở bên cạnh.
Chiêm Mỗ Tư vươn cánh tay, đem Lạc Tích Tuyết ôm vào lồng ngực của mình, ôm thật chặt hông của cô từ phía sau.
Thân thể Lạc Tích Tuyết mềm mại giật giật, kháng cự không muốn tiếp xúc với anh trong khoảng cách gần như thế: "Anh, đừng"
"Đừng động, để cho anh ôm em một cái."
Anh thấp giọng nỉn non bên tay cô, bọn họ đã hai tháng không thân mật như vậy, trời mới biết anh nhớ mùi hương của cô đến như thế nào.
Lạc Tích Tuyết chỉ có thể nhíu mày, vẫn cho anh ôm mình, cô tự điều chỉnh một tư thế thoải mái hơn, chuẩn bị đi vào giấc ngủ.
Lúc này, Chiêm Mỗ Tư lại đưa một cái tay ra, từ từ vuốt ve cơ thể Lạc Tích Tuyết, dẫu cách một lớp quần áo ngủ, vẫn cảm nhận được sự mềm mại khiến cho anh quyến luyến không dứt, nhất là trong thân thể Lạc Tích Tuyết tản ra một mùi thơm thật lạ, càng thêm thấm vào từng tế bào trong cơ thể anh, khiến cho tâm trí anh cứ muốn day dưa.
"Chiêm Mỗ Tư?" Cảm nhận được bàn tay anh chạy đến chỗ nào trên cơ thể cô liền khiến cho nhiệt độ nơi đó nóng lên, Lạc Tích Tuyết không mở miệng, không nhắc nhở anh, trong mắt xuất hiện vài tia kháng cự, nhưng thân thể cô lại vì sự vuốt ve của anh mà có phản ứng.
Chiêm Mỗ Tư bởi vì Lạc Tích Tuyết không phản kháng, bàn tay anh ngừng chạy trên cơ thể cô, ngược lại càn rỡ tham tiến vào bên trong làn váy của cô, theo da thịt mềm màng nhẵn mịn của cô, trực tiếp vuốt ve nơi gò cao.
"Chiêm Mỗ Tư?!" Lạc Tích Tuyết không mở miệng không thể ngăn lại, môi đỏ mọng của cô hé mở, vừa định mở miệng, lại bị đầu lưỡi ấm áp của Chiêm Mỗ Tư thuận thế trượt vào trong miệng cô, hấp thụ hương thơm từ mật dịch.
Lưỡi mang theo lửa nóng, điên cuồng triền miên hôn cô, không ngừng tham luyến chiếc lưỡi thơm tho, càng ra sức thăm dò, dây dưa khuấy động.
Cảm giác tê dại mãnh liệt kích thích toàn thân Lạc Tích Tuyết, cô bị anh hôn đến gần như kiệt sức, xụi lơ trong ngực anh.
Nhưng chỉ vừa nghĩ đến chuyện anh vừa làm chuyện đó với một cô gái khác, trong lòng của cô mang ý hận không nói nên lời, ngón tay khẽ bấu chặt, móng tay đau nhói ngắt vào lòng bàn tay, cô không thể bị anh lừa gạt, cô mới không cần cùng những người phụ nữ khác chia sẻ chung một người đàn ông.
Cô đột nhiên đẩy anh ra, trong ánh mắt hiện lên một tia kháng cự: "Em muốn ngủ ở phòng khác!"
Nói xong, Lạc Tích Tuyết liền đứng lên, đến ngối cũng không cầm theo, liền vội vã muốn rời đi.
Nhưng Chiêm Mỗ Tư không để cô né tránh, lần nữa ôm cô lên giường, đặt thân thể mình lên thân thể cô.
"Tuyết Nhi, em lại không ngoan rồi...!" anh than nhẹ một tiếng, giọng nói lại vô cùng dịu dàng: "Em là vợ của anh, tại sao có thể ngủ riêng đây?"
Lạc Tích Tuyết nhíu mày, ở trong lòng cười lạnh: vợ ư? Anh nói cô là vợ anh sao? Nếu như anh thật sự tôn trọng cô, như thế nào lại len lút sau lưng cô, lêu lổng cùng những cô gái khác?
Một cỗ tức giận xông thẳng lên tim, cô hung hăng kéo áo Chiêm Mỗ Tư, trợn mắt nhìn: "Phía trên còn có dấu môi son, là chuyện gì xảy ra? Anh đừng nói với tôi, có phụ nữ dùng son môi vẽ loạn trên áo anh nhé?"
Trên chiếc máu lót màu trắng của anh, thậm chí còn có một dấu son môi ướt át, Lạc Tích Tuyết xác định không phải là của cô, như vậy có ai in vào hay sao? Có thể hôn lên áo trong của anh, dùng đầu ngón chân để suy nghĩ, cũng biết bọn họ đã làm cái gì?!!
Chiêm Mỗ Tư sửng sốt một chút, sau đó hời hợt qua loa nói:
"Phụ nữ chủ động ôm ấp yêu thương, đối với anh mà nói, là một chuyện vô cùng bình thường, em đặt mình vào thân phận của anh, gặp chuyện này tám đến mười lần sẽ thấy nó chẳng quan trọng gì."
"Bát!" Một cái tát, nặng nề buông xuống một bên má của Chiêm Mỗ Tư.
Lạc Tích Tuyết bi phẫn nhìn anh: "Chiêm Mỗ Tư, anh đừng quá đáng như thế!!"
Sáng sớm lại một lần nữa khi tỉnh lại, cửa sổ sát đất vẫn chíêu thứ ánh sáng mờ nhạt, bài biện trong phòng ngủ cũng không thay đổi, nhìn qua giống như là tâm tư nặng trĩu.
Lạc Tích Tuyết chống thân thể lên, ngồi chết dí trên giường, cảm giác trống rỗng không chỉ đến từ căn phòng rộng lớn, mà còn có cảm giác vắng vẻ khiến cho tâm cô như bị ai đó áp bức.
Cô không rõ đây là lần thứ mấy tỉnh lại, lần thứ mấy không nhìn thấy Chiêm Mỗ Tư rồi, tóm lại kể từ sau hôm đó, anh rất ít về nhà, rất hạn chế xuất hiện trước mặt cô, giống như mấy ngày anh ăn trúng thứ gì đó.
Không biết anh là bởi vì sợ hay đang trốn tránh, tóm lại trong khoảng thời gian này anh tận lực tránh xuất hiện trước mặt cô, chỉ có ban đêm, mới có thể trở về biệt thự, hơn nữa toàn thân còn truyền đến mùi hương của phụ nữ.
Mùi vị này, cô nhớ rất rõ, đến cô gái tên Tống Khuynh Vũ cũng dùng loại nước hoa loại này.
Mùi hương kia thấm vào ruột gan cô, thậm chí cô cũng cảm thấy nó rất hợp với cô gái kia, một sự kết hợp hoàn mỹ! Nhưng vì sao mùi hương kia lại có trên người chồng của cô, điều này nói lên cái gì?
Lạc Tích Tuyết quả thật không dám tưởng tượng, chỉ cần vừa nghĩ tới những thứ hình ảnh khó coi kia, lòng của cô níu chặt, tâm đau.
Cô không muốn hoài nghi anh, càng không muốn thừa nhận anh đã bị chuỗi tình ái kia làm u mê, nhưng gần đây Chiêm Mỗ Tư có rất nhiều biểu hiện lạ, làm cô cảm thấy anh thay đổi.
Không hề giống như trước đây nữa, thường xuyên quấn lấy cô, hạn chế tự do của cô, mà thường cả đêm không về, đối với cô rất lạnh nhạt, thậm chí cũng không muốn nói chuyện với cô.
Lòng của cô bắt đầu thay đổi, đầu óc thấp thỏm, chẳng lẽ yêu cô gái kia, quyết định buông tha cho cô?
Đây không phải là điều cô vẫn hy vọng sao? Tại sao lòng của cô lại đau như vậy?
Cô không muốn chuyện của mình lặp lại lần nữa, như vậy cô sợ mình sẽ chịu đựng không nổi, nhưng một lần lại một lần chứng kiến mọi chuyện trước mặt, cô không thể không tin!
Mấy ngày nay, cô cảm thấy thân thể càng thêm khó chịu, ăn không vô, cũng không ngủ được, thỉnh thoảng ăn gì đó, cũng sẽ nghẹn ở cổ, mặc kệ cơ thể rất khó chịu, cô vẫn cố nén, không muốn hỏi chuyện anh.
Nhưng càng đè nén, cô lại càng thấy không chịu nổi, Chiêm Mỗ Tư càng thêm tệ hại hơn, cô cảm thấy mình tựa như một món đồ chơi, bị anh chơi, chán rồi lại bỏ.
Gió đêm từ cửa sổ sát đất thổi tới, ánh trăng mỏng manh, chiếu vào cả vùng đất có vài tia sáng nhỏ.
Vừa lúc đó, một chiếc xe hơi thời thượng, chậm rãi lái vào bên trong biệt thự.
Lạc Tích Tuyết thông qua cửa sổ thấy Chiêm Mỗ Tư bước từ trên xe xuống, anh mặc một bộ âu phục của Italy, thân thể anh cao lớn và rắn chắc, con mắt to và đen huyền, kể cả phong cách từ đầu đến chân của anh cũng chẳng rét lạnh.
Đã hai giờ đêm, anh mới về, cô biết anh nhất định sẽ về thẳng phòng của mình, sẽ không tới thăm cô.
Cho nên, cô chỉ là thở dài, ngó lên bầu trời đêm trống rỗng, trên mặt vẽ thêm nhiều mệt mỏi.
Cho đến khi nghe được tiếng bước chân quen thuộc truyền đến, Lạc Tích Tuyết mới luống cuống trở về phòng ngủ của mình, rón rén mở đèn.
Đèn đột nhiên sáng, thình lình chíu vào mắt của Chiêm Mộ Tư, anh dùng tay ngăn che mắt lại, ngăn nó với ánh sáng kia.
"Không cho mở đèn!"
Anh tức giận, nhỏ giọng quát.
"Anh có chuyện gì mà phải muốn tìm tôi? Anh sợ cái gì chứ?"
Sắc mặt Lạc Tích Tuyết tái nhợt, không tiếng động, cười lạnh nói.
Lòng Chiêm Mỗ Tư se lại, vẻ mặt phức tạp nhìn cô một cái, làm bộ lạnh nhạt nói:
"Cùng bạn bè uống chút rượu nói chuyện phiếm mà thôi, em lo lắng cái gì?"
Anh đột nhiên vươn tay ôm thân thể của cô, hai mắt gắt gao nhìn chằm chằm vào cô.
Lạc Tích Tuyết ngửi được mùi rượu trên cơ thể anh, đôi mắt lại hồng hồng đường chỉ máu, không khỏi sợ hết hồn, hốt hoảng đẩy anh ra, chỉ sợ nếu ở cùng anh trong cự ly gần sẽ bị lây nhiễm.
"Người nào rãnh rỗi lo lắng cho anh? Tôi muốn đi tắm."
Cô không dám nói trái ý anh như thế, nhất là lúc anh uống rượu, đầu óc không tỉnh táo, trong ấn tượng của cô mọi khi anh uống rượu tức sẽ tìm người làm chuyện ấy, cho dù muốn nói chuyện với anh, cũng phải đợi anh tỉnh táo trở lại.
Chiêm Mỗ Tư không nói thêm gì nữa, chỉ buông lỏng Lạc Tích Tuyết, nằm ngửa ở trên giường.
Lạc Tích Tuyết thấy anh buông ra mình, bước nhanh chạy đến trong phòng tắm, một giây kế tiếp, cô đã đóng thật chặt cửa phòng tắm, hình như là muốn dùng cánh cửa này để tách cô và Chiêm Mỗ Tư ra.
Cô nằm ở trong bồn tắm thật lâu, thật ra thì cũng không phải bởi vì trên người có nhiều vết bẩn, mà Chiêm Mỗ Tư vẫn ở bên ngoài, cô lại còn tắm rửa, mới vừa rồi chẳng qua là tìm cái cớ thoát khỏi anh, hiện tại cô đứng trong phòng tắm suy nghĩ, liền muốn thời gian trôi qua nhanh một chút, tốt nhất chờ Chiêm Mỗ Tư ngủ thiếp đi cô mới đi ra khỏi phòng tắm, như vậy cô không phải đối mặt với anh nữa.
Cô cảm thấy mình rất mâu thuẫn, cũng rất kỳ quái, lúc không có anh, cô liều mạng muốn gặp anh; lúc nhìn thấy cô, cô lại không biết nên đối mặt với anh như thế nào.
Cô cảm thấy mình nhất định là điên rồi, nếu không tại sao có thể có kỳ quái như thế.
Hồi lâu sau, Lạc Tích Tuyết mới mở cửa phòng tắm ra, đổi một chiếc áo ngủ sạch sẽ.
Trong phòng ngủ không có mở đèn, dưới ánh trăng cô nhìn thấy Chiêm Mỗ Tư đang nằm đưa lưng về phía cô.
Cô hít một hơi thật sâu, chẳng lẽ tối nay anh muốn ngủ chung giường với cô sao? Suy nghĩ một chút anh đã có phụ nữ khác bên ngoài, Lạc Tích Tuyết cũng cảm giác mình đã chịu đủ bi ai, tại sao cô giống như một phi tần ở trong tẩm cung, chờ đợi Hoàng đế ân sủng, loại cảm giác này thật sự kinh khủng.
Cô cắn môi do dự nửa ngày, sau mấy giây suy tư, mới lấy hết dũng khí đi tới.
Thấy Chiêm Mỗ Tư trên giường đã khép mắt lại, theo Lạc Tích Tuyết suy đoán, anh cũng đã ngủ, cô đến bên giường, chuẩn bị kéo gối của mình lên, sau đó ôm gối đi qua phòng khách ngủ.
Cô mới không cần ngủ với anh, anh mới vừa cùng ngủ với phụ nữ khác, lại tới ngủ với cô! Cô cảm thấy anh rất bẩn.
Thế nhưng không có cái gối quen thuộc của cô, thì cô ngủ không được, cho nên phải vào đây để lấy nó.
Nhưng Chiêm Mỗ Tư giống như biết cô sẽ đến đây, nên dùng đầu mình đè ép thật chặt chiếc gối thân yêu của cô, Lạc Tích Tuyết rút nửa ngày cũng không rút gối ra được, chỉ có thể tức giận chuẩn bị tay không ra cửa.
"Em đi đâu vậy?" Đang lúc Lạc Tích Tuyết chuẩn bước đi, còn chưa xoay người, Chiêm Mỗ Tư chợt mở miệng ra, giọng nói lạnh lẽo giống như vừa từ trong địa ngục đi lên.
"Em" Lạc Tích Tuyết khép hờ đôi mắt, không dám nhìn vào mắt của anh nữa, chỉ lúng túng chẳng biết phải giải thích với anh thế nào.
"Tới đây ngủ."
Chiêm Mỗ Tư vẫn nằm như cũ, đường nét giương mặt rõ ràng dưới sự chiếu rọi của ánh trăng càng anh tuấn, chỉ là giọng điệu của anh khi nói chuyện, vẫn như đang ra lệnh.
"Hả?."
Lạc Tích Tuyết bất đắc dĩ gật đầu một cái, bò lên giường, ngủ ở bên cạnh.
Chiêm Mỗ Tư vươn cánh tay, đem Lạc Tích Tuyết ôm vào lồng ngực của mình, ôm thật chặt hông của cô từ phía sau.
Thân thể Lạc Tích Tuyết mềm mại giật giật, kháng cự không muốn tiếp xúc với anh trong khoảng cách gần như thế: "Anh, đừng"
"Đừng động, để cho anh ôm em một cái."
Anh thấp giọng nỉn non bên tay cô, bọn họ đã hai tháng không thân mật như vậy, trời mới biết anh nhớ mùi hương của cô đến như thế nào.
Lạc Tích Tuyết chỉ có thể nhíu mày, vẫn cho anh ôm mình, cô tự điều chỉnh một tư thế thoải mái hơn, chuẩn bị đi vào giấc ngủ.
Lúc này, Chiêm Mỗ Tư lại đưa một cái tay ra, từ từ vuốt ve cơ thể Lạc Tích Tuyết, dẫu cách một lớp quần áo ngủ, vẫn cảm nhận được sự mềm mại khiến cho anh quyến luyến không dứt, nhất là trong thân thể Lạc Tích Tuyết tản ra một mùi thơm thật lạ, càng thêm thấm vào từng tế bào trong cơ thể anh, khiến cho tâm trí anh cứ muốn day dưa.
"Chiêm Mỗ Tư?" Cảm nhận được bàn tay anh chạy đến chỗ nào trên cơ thể cô liền khiến cho nhiệt độ nơi đó nóng lên, Lạc Tích Tuyết không mở miệng, không nhắc nhở anh, trong mắt xuất hiện vài tia kháng cự, nhưng thân thể cô lại vì sự vuốt ve của anh mà có phản ứng.
Chiêm Mỗ Tư bởi vì Lạc Tích Tuyết không phản kháng, bàn tay anh ngừng chạy trên cơ thể cô, ngược lại càn rỡ tham tiến vào bên trong làn váy của cô, theo da thịt mềm màng nhẵn mịn của cô, trực tiếp vuốt ve nơi gò cao.
"Chiêm Mỗ Tư?!" Lạc Tích Tuyết không mở miệng không thể ngăn lại, môi đỏ mọng của cô hé mở, vừa định mở miệng, lại bị đầu lưỡi ấm áp của Chiêm Mỗ Tư thuận thế trượt vào trong miệng cô, hấp thụ hương thơm từ mật dịch.
Lưỡi mang theo lửa nóng, điên cuồng triền miên hôn cô, không ngừng tham luyến chiếc lưỡi thơm tho, càng ra sức thăm dò, dây dưa khuấy động.
Cảm giác tê dại mãnh liệt kích thích toàn thân Lạc Tích Tuyết, cô bị anh hôn đến gần như kiệt sức, xụi lơ trong ngực anh.
Nhưng chỉ vừa nghĩ đến chuyện anh vừa làm chuyện đó với một cô gái khác, trong lòng của cô mang ý hận không nói nên lời, ngón tay khẽ bấu chặt, móng tay đau nhói ngắt vào lòng bàn tay, cô không thể bị anh lừa gạt, cô mới không cần cùng những người phụ nữ khác chia sẻ chung một người đàn ông.
Cô đột nhiên đẩy anh ra, trong ánh mắt hiện lên một tia kháng cự: "Em muốn ngủ ở phòng khác!"
Nói xong, Lạc Tích Tuyết liền đứng lên, đến ngối cũng không cầm theo, liền vội vã muốn rời đi.
Nhưng Chiêm Mỗ Tư không để cô né tránh, lần nữa ôm cô lên giường, đặt thân thể mình lên thân thể cô.
"Tuyết Nhi, em lại không ngoan rồi...!" anh than nhẹ một tiếng, giọng nói lại vô cùng dịu dàng: "Em là vợ của anh, tại sao có thể ngủ riêng đây?"
Lạc Tích Tuyết nhíu mày, ở trong lòng cười lạnh: vợ ư? Anh nói cô là vợ anh sao? Nếu như anh thật sự tôn trọng cô, như thế nào lại len lút sau lưng cô, lêu lổng cùng những cô gái khác?
Một cỗ tức giận xông thẳng lên tim, cô hung hăng kéo áo Chiêm Mỗ Tư, trợn mắt nhìn: "Phía trên còn có dấu môi son, là chuyện gì xảy ra? Anh đừng nói với tôi, có phụ nữ dùng son môi vẽ loạn trên áo anh nhé?"
Trên chiếc máu lót màu trắng của anh, thậm chí còn có một dấu son môi ướt át, Lạc Tích Tuyết xác định không phải là của cô, như vậy có ai in vào hay sao? Có thể hôn lên áo trong của anh, dùng đầu ngón chân để suy nghĩ, cũng biết bọn họ đã làm cái gì?!!
Chiêm Mỗ Tư sửng sốt một chút, sau đó hời hợt qua loa nói:
"Phụ nữ chủ động ôm ấp yêu thương, đối với anh mà nói, là một chuyện vô cùng bình thường, em đặt mình vào thân phận của anh, gặp chuyện này tám đến mười lần sẽ thấy nó chẳng quan trọng gì."
"Bát!" Một cái tát, nặng nề buông xuống một bên má của Chiêm Mỗ Tư.
Lạc Tích Tuyết bi phẫn nhìn anh: "Chiêm Mỗ Tư, anh đừng quá đáng như thế!!"