Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 225
Editor: Trâm Trần
"Lạc Tích Tuyết!!" Chiêm Mỗ Tư cuồng nộ hét lớn một tiếng, một phát bắt được bả vai của cô, gào thét lay động: "Là tôi lúc bình thường quá dung túng em phải không? Em là vợ của tôi, không muốn sinh con cho tôi vậy em muốn sinh cho ai?"
"Tôi chưa bao giờ thừa nhận là của vợ của anh, là do anh cưỡng bách tôi, tôi tuyệt không tình nguyện, tôi tuyệt không muốn làm vợ anh, kết hôn với anh, dĩ nhiên cũng sẽ không sinh con cho anh."
Lạc Tích Tuyết gắt gao nhìn chằm chằm Chiêm Mỗ Tư, giọng nói mang theo nồng nặc chán ghét cùng căm thù.
"Vậy em muốn cùng ai sinh con? Có phải Tiếu Vũ Trạch không hay là Hàn Diệp Thần, theo bọn họ kết hôn, em liền cam tâm tình nguyện vì bọn họ sanh con sao? Còn tôi lại không được?" trong hai tròng mắt của anh tràn đầy lửa giận, thanh âm cành âm lãnh, cơ hồ muốn đem người con gái trước mặt này đốt cháy không còn.
"Những điều này không có liên quan gì đến chúng ta, tóm lại, đời này tôi chỉ sinh con cho người đàn ông mà tôi yêu, tôi chán ghét anh, hận anh còn không kịp, làm sao sẽ vì anh mà sinh đứa trẻ đây?" Lạc Tích Tuyết quay lưng đi, để lại cho anh một bóng lưng lạnh lùng.
Đôi tay Chiêm Mỗ Tư nắm thật chặt quyền, trán nổi đầy gân xanh, đột nhiên một phát bắt được bả vai của cô, ánh mắt bắn tán loạn ra lạnh lùng cùng hàn quang: "Lạc Tích Tuyết, em tốt nhất nhớ cho tôi, mặc kệ em chán ghét tôi cũng được, căm hận tôi cũng không sao, đời này em chỉ biết có một người đàn ông duy nhất, chính là Chiêm Mỗ Tư tôi, em cũng chỉ có thể vì tôi mà sinh đứa bé, hơn nữa nhất định phải sinh hạ con của chúng ta."
Sắc mặt cô trắng bệch, đôi tay trên không trung không ngừng đánh loạn: "Tôi không muốn, tôi không muốn, Chiêm Mỗ Tư, anh không có quyền ép tôi?"
"Tôi đương nhiên là có, bởi vì tôi là chồng của em."
Chiêm Mỗ Tư ngẩng đầu lên, trên mặt hoàn toàn là sự lạnh lẽo, giọng nói kiên quyết cảnh cáo cô: "Em tốt nhất nhớ lời của tôi!"
Nói xong, anh lạnh lùng xoay người, cũng không quay đầu lại rời khỏi phòng ngủ.
Kể từ hôm đó, gần hơn 2 tuần, Lạc Tích Tuyết không còn thấy bóng dáng Chiêm Mỗ Tư.
Cô mỗi ngày một thân một mình ở trong biệt thự ngây ngô, thỉnh thoảng đọc sách, lên mạng một chút, trừ lúc ra cửa nhất định có hộ vệ giám thị, những thời điểm khác cũng tùy ý cô làm.
Có lẽ như vậy cũng tốt, Chiêm Mỗ Tư có nhiều phụ nữ như vậy, không chừng đối với cô chỉ mong muốn chiếm đoạt một thời gian, qua khoảng thời gian này cũng sẽ buông tha cô thôi, khi đó việc cô ly hôn cũng có thể thuận lợi chút.
Ngày này gần tối, màn đêm mới vừa phủ xuống, Lạc Tích Tuyết ăn một chút cơm, sau đó đến ban công vẫn nhìn ngoài cửa sổ ngẩn người.
Chợt cô cảm thấy một tầm mắt nóng rực dừng lại ở trên người của cô.
Chậm rãi quay đầu, thấy bong dáng người đàn ông cao lơn ở cạnh cửa thì Lạc Tích Tuyết khẽ ngơ ngẩn.
Ánh sang của ngọn đèn treo chiếu sang dáng người cao lớn rắn rỏi của anh, mà gương mặt cương nghị, lúc sáng lúc tối, tựa hồ lộ ra tái nhợt, đôi mắt thâm thúy làm cho người ta không dám nhìn trộm.
Anh vẫn tà mị tuấn lãng như vậy, chừng mấy ngày không thấy, nhìn anh có vẻ cũng không tốt lắm? Có loại cảm giác tang thương, khi đáy mắt anh đổ xuống.
"Đã lâu không gặp!" Lạc Tích Tuyết hờ hững đứng ở nơi đó, qua 1 hồi lâu, mới cứng ngắc khạc ra mấy chữ.
Liền chính cô cũng cảm thấy, câu nói cùng giọng như vậy thật sự có vẻ cùng anh phân chia ranh giới rất nhiều, Chiêm Mỗ Tư như thế nào lại không nhìn ra được đây?
Anh lẳng lặng đưa mắt nhìn Lạc Tích Tuyết hồi lâu, vẻ mặt có chút bí ẩn nói: "Em có phải hay không vẫn muốn trở về Trung Quốc?"
"Anh nguyện ý thả tôi về sao?" Lạc Tích Tuyết như nhìn thấy hi vọng, đôi mắt tỏa sáng hỏi.
Chiêm Mỗ Tư giật giật mày kiếm, đi tới bên người cô, tựa như thở dài, lại như thì thầm nói: "Em cứ như vậy muốn trở về sao? Tôi đồng ý với em, chờ em sanh ra con của chúng ta, tôi cùng đi với em có được hay không?"
"Anh" Lạc Tích Tuyết ngẩn ra, cả người nhất thời cứng còng, anh còn không có buông tha cô, muốn cô sinh con cho anh sao?
Chiêm Mỗ Tư vươn cánh tay nắm bên hông cô, bàn tay nóng bỏng ở trên thân thể của cô, vừa vuốt ve đôi chân dài mảnh khảnh của cô, vừa cực kỳ mị hoặc nhìn cô, thanh âm lộ ra ẩn nhẫn khàn khàn: "Tôi ở trên giường chờ em!"
Nói xong, anh đối với Lạc Tích Tuyết mập mờ trừng mắt nhìn, xoay người hướng phòng tắm đi tới.
Nghe được trong phòng tắm truyền tới tiếng nước chảy, Lạc Tích Tuyết có chút oán hận cau mày, nhiều ngày như vậy chưa có trở về, trở lại chính là muốn cùng cô làm loại chuyện đó, anh coi cô là cái gì đây?
Trong lòng không hiểu nổi có tư vị gì, có chút chua xót, có chút khẩn trương, thậm chí còn có chút mong đợi.
Mong đợi? Cô bị chính cái suy nghĩ này của mình làm sợ hết hồn, thế nào lại là mong đợi?
Chẳng lẽ cô đã hình thành thói quen bị anh chiếm hữu, thói quen hư hỏng sao? Thân thể bẩn thỉu này, không biết bị anh giày vò bao nhiêu lần, hẳn là tiềm thức cũng hướng về phía anh rồi đúng không?
Anh thời gian dài như vậy không có về nhà, bên ngoài không biết cùng bao nhiêu người phụ nữ qua lại, cô chẳng lẽ muốn cùng những người phụ nữ kia chia sẻ cùng một người đàn ông sao?
Đang lúc cô tự giễu, Chiêm Mỗ Tư chẳng biết lúc nào đã từ trong phòng tắm đi ra, từ phía sau vòng ra trước ôm lấy eo của cô, tỉ mỉ hôn vành tai của cô.
"Tích Tuyết, thời gian dài như vậy không thấy em, anh thật sự rất nhớ em, em có nhớ tôi không?"
Thanh âm khàn khàn, khạc khí nóng, vang ở bên tai cô.
Lạc Tích Tuyết cảm thấy trong thân thể đang có một cỗ sóng nhiệt, đang đánh úp tới gương mặt của cô, cô muốn đẩy anh ra, lại bị anh ôm càng chặt hơn.
"Tích Tuyết, chúng ta không nên náo loạn nữa, cùng nhau sống tốt có được hay không?"
Lúc này trên khuôn mặt anh tuấn của Chiêm Mỗ Tư có vẻ cực kỳ mê người, than trên trần truồng, vân da rõ ràng, nửa người dưới chỉ bọc một chiếc khăn tắm màu trắng, tròng mắt tĩnh mịch nhìn thẳng cô giống như là muốn xuyên thấu linh hồn của cô.
Lạc Tích Tuyết cuống quít muốn tránh thoát anh, không muốn bị ánh mắt của anh hút đi vào, cô cảm thấy ánh mắt của anh giống như là có điện, chạm được da thịt của cô, làm cả người cô tê ngứa.
Vừa mới chuẩn bị đẩy anh ra, một hồi trời đất quay cuồng, cả người cô đã bị Chiêm Mỗ Tư ôm lên, đặt ở trên giường lớn, thân thể của anh đè lên cô, mà tim của cô đập nhanh đến mức muốn nhảy ra ngoài.
Ánh mắt của anh quá mức nóng bỏng, hơi thở nam tính cơ hồ muốn đem cô che mất.
Lạc Tích Tuyết đưa hai tay ra đẩy anh, nhưng anh càng ngày càng đến gần, lại bị anh bắt được đôi tay cố định lên đỉnh đầu, đôi môi đói khát rất nhanh liền khóa lại môi của cô, cường hãn mà dùng lực bú liếm, đầu lưỡi càng thêm bá đạo tiến quân thần tốc, hoàn toàn lắp đầy trong miệng của cô, không buông tha bất kỳ một địa phương nào.
"Chiêm Mỗ Tư, Chiêm Mỗ Tư đừng giống như lần trước được không!" Gò má Lạc Tích Tuyết đỏ lên, ra sức né tránh anh đụng vào, trong miệng nỉ non mơ hồ không rõ lời nói cự tuyệt.
"Hả?" Chiêm Mỗ Tư căn bản dừng lại không được, anh hết sức ẩn nhẫn dòng nhiệt lưu đang đốt cháy lồng ngực anh, phát ra một tiếng trầm thấp thanh âm khàn khàn.
"Không cần, buông tôi ra, tôi không muốn, thật bẩn" thân thể cô nhẹ nhàng run rẩy, vẻ mặt lúng túng lại co quắp, chỉ cần vừa nghĩ tới anh cũng như vậy chạm qua những người phụ nữ khác, cô đều cảm thấy ghê tởm muốn ói.
"Bẩn?" Một câu nói của cô, kích thích mãnh liệt đến lòng tự ái của Chiêm Mỗ Tư, anh dừng động tác lại, hai mắt lóe ra âm tình bất định, ánh sáng lạnh nhìn cô: "Cùng tôi làm, em cảm thấy bẩn?"
"Thật xin lỗi, tôi thật sự không thói quen cùng những người phụ nữ khác dùng chung một người đàn ông, mời anh bỏ qua cho tôi đi."
Lạc Tích Tuyết lòng vẫn còn sợ hãi nhìn anh, vẻ mặt vô cùng cứng ngắc.
Mặc dù anh vừa mới tắm, cũng xóa mùi của những người phụ nữ khác, nhưng làm sao có thể xóa sạch hết đây? Cô ghét trên người anh lưu lại mùi nước hoa của những người phụ nữ khác, càng chán ghét hơn việc anh đã làm với những người khác còn tới tìm cô!
Ánh mắt anh phức tạp, con ngươi tĩnh mịch trong thoáng qua tia xúc động, đè thấp giọng nói nhẹ nhàng dụ dỗ nói: "Tích Tuyết, anh sẽ dịu dàng, sẽ không giống như lần trước nữa?"
Kể từ khi cùng cô tách ra, anh đã thật lâu không có đụng vào người đàn bà khác, anh thật rất nhớ cô, nếu như không phải là cố kỵ đến ý nguyện của cô, anh đã sớm muốn cô.
"Đừng, không cần, tôi không muốn!" Lạc Tích Tuyết có chút tuyệt vọng nhìn anh, sợ hãi từ nội tâm cùng đối với anh càng thêm phẫn hận, để cho cô gần như nghẹn ngào la lên tiếng.
"Em thật không muốn?" Chiêm Mỗ Tư hơi buông cô ra, con ngươi tĩnh mịch vững vàng khóa lại dung nhan tuyệt mỹ của cô, tròng mắt thâm thúy không nhìn ra bất kỳ tâm tình gì, chỉ có thể đem mái tóc của cô đặt ở chóp mũi ngửi nhẹ, cái động tác lơ đãng này, toát ra từ nội tâm khát vọng cô của anh.
"Ừ."
Lạc Tích Tuyết cô đơn gật đầu, trong lòng nghĩ đến mình phải như thế nào vượt qua cửa ải này.
"Tích Tuyết!" Chiêm Mỗ Tư đột nhiên gọi tên của cô, con ngươi như cũ khóa chặt cô không thả, chỉ dùng giọng nối hết sức dịu dàng để an ủi cô.
"Hả?" Lạc Tích Tuyết thắm giọng khô khốc cổ họng, trong lòng bất ổn, Chiêm Mỗ Tư' nhìn cô làm cho cô có loại cảm giác kỳ quái.
"Không có người phụ nữ khác!" Anh thở dài một hơi, vì cô đắp kín mền, cách chăn mỏng ôm lấy cô.
Được rồi, anh thừa nhận anh thua, chỉ vì anh quá yêu cô mà thôi.
Lạc Tích Tuyết kinh ngạc ngước mắt nhìn anh: "Anh nói cái gì?"
"Trừ em ra, em cho rằng tôi còn có thể đụng vào người nào nữa sao?" tròng mắt anh bắt đầu khởi động ra nhất mạt thâm ý, cũng là vô cùng chân thành nhìn cô nói "Tôi cùng Tống Khuynh Vũ là trong sạch, cô ta không phải là người tình của tôi, tôi cũng không có bất kỳ người tình nào khác, tôi chỉ có một mình em như vậy đủ rồi!"
"Anh gạt người, anh cùng cô ta như thế nào lại là trong sạch?" Lạc Tích Tuyết bĩu môi, hiển nhiên không tin.
Chiêm Mỗ Tư thở dài, lâm vào trong ký ức, cùng cô giải thích: "Được rồi, anh thừa nhận, cô ta đã từng là người phụ nữ của anh nhưng mà sau khi gặp được em anh vẫn luôn không có chạm qua cô ta nữa.
Đoạn thời gian trước em phát hiện sự tồn tại của cô ta, anh đã cho cô ta một khoản tiền để cô ấy rời đi.
Cô ta ngày đó cũng nói muốn cùng anh lần nữa lên giường, chỉ là vì em, anh đã từ chối”
Ngày đó, Tống Khuynh Vũ dùng miệng lấy lòng anh, không thể không thừa nhận, kỹ thuật của cô ta rất tốt, anhthiếu chút nữa đã mất khống chế.
Nhưng vừa nghĩ tới cô ta không phải là cô, anh chán ghét cau mày, lạnh giọng quát: "Buông ra!!"
Chỉ là Tống Khuynh Vũ dĩ nhiên không có dễ dàng buông tha như vậy, cô ta hiểu rõ đàn ông, biết họ thích cái gì nhất, cô ta buông lỏng tay ra, đổi dùng ngực của mình đi xoa nắn.
Trong miệng còn vừa phun ra nuốt vào, vừa hàm hồ mị thanh gọi: "Ừm thật thoải mái ừm em muốn anh"
"Lạc Tích Tuyết!!" Chiêm Mỗ Tư cuồng nộ hét lớn một tiếng, một phát bắt được bả vai của cô, gào thét lay động: "Là tôi lúc bình thường quá dung túng em phải không? Em là vợ của tôi, không muốn sinh con cho tôi vậy em muốn sinh cho ai?"
"Tôi chưa bao giờ thừa nhận là của vợ của anh, là do anh cưỡng bách tôi, tôi tuyệt không tình nguyện, tôi tuyệt không muốn làm vợ anh, kết hôn với anh, dĩ nhiên cũng sẽ không sinh con cho anh."
Lạc Tích Tuyết gắt gao nhìn chằm chằm Chiêm Mỗ Tư, giọng nói mang theo nồng nặc chán ghét cùng căm thù.
"Vậy em muốn cùng ai sinh con? Có phải Tiếu Vũ Trạch không hay là Hàn Diệp Thần, theo bọn họ kết hôn, em liền cam tâm tình nguyện vì bọn họ sanh con sao? Còn tôi lại không được?" trong hai tròng mắt của anh tràn đầy lửa giận, thanh âm cành âm lãnh, cơ hồ muốn đem người con gái trước mặt này đốt cháy không còn.
"Những điều này không có liên quan gì đến chúng ta, tóm lại, đời này tôi chỉ sinh con cho người đàn ông mà tôi yêu, tôi chán ghét anh, hận anh còn không kịp, làm sao sẽ vì anh mà sinh đứa trẻ đây?" Lạc Tích Tuyết quay lưng đi, để lại cho anh một bóng lưng lạnh lùng.
Đôi tay Chiêm Mỗ Tư nắm thật chặt quyền, trán nổi đầy gân xanh, đột nhiên một phát bắt được bả vai của cô, ánh mắt bắn tán loạn ra lạnh lùng cùng hàn quang: "Lạc Tích Tuyết, em tốt nhất nhớ cho tôi, mặc kệ em chán ghét tôi cũng được, căm hận tôi cũng không sao, đời này em chỉ biết có một người đàn ông duy nhất, chính là Chiêm Mỗ Tư tôi, em cũng chỉ có thể vì tôi mà sinh đứa bé, hơn nữa nhất định phải sinh hạ con của chúng ta."
Sắc mặt cô trắng bệch, đôi tay trên không trung không ngừng đánh loạn: "Tôi không muốn, tôi không muốn, Chiêm Mỗ Tư, anh không có quyền ép tôi?"
"Tôi đương nhiên là có, bởi vì tôi là chồng của em."
Chiêm Mỗ Tư ngẩng đầu lên, trên mặt hoàn toàn là sự lạnh lẽo, giọng nói kiên quyết cảnh cáo cô: "Em tốt nhất nhớ lời của tôi!"
Nói xong, anh lạnh lùng xoay người, cũng không quay đầu lại rời khỏi phòng ngủ.
Kể từ hôm đó, gần hơn 2 tuần, Lạc Tích Tuyết không còn thấy bóng dáng Chiêm Mỗ Tư.
Cô mỗi ngày một thân một mình ở trong biệt thự ngây ngô, thỉnh thoảng đọc sách, lên mạng một chút, trừ lúc ra cửa nhất định có hộ vệ giám thị, những thời điểm khác cũng tùy ý cô làm.
Có lẽ như vậy cũng tốt, Chiêm Mỗ Tư có nhiều phụ nữ như vậy, không chừng đối với cô chỉ mong muốn chiếm đoạt một thời gian, qua khoảng thời gian này cũng sẽ buông tha cô thôi, khi đó việc cô ly hôn cũng có thể thuận lợi chút.
Ngày này gần tối, màn đêm mới vừa phủ xuống, Lạc Tích Tuyết ăn một chút cơm, sau đó đến ban công vẫn nhìn ngoài cửa sổ ngẩn người.
Chợt cô cảm thấy một tầm mắt nóng rực dừng lại ở trên người của cô.
Chậm rãi quay đầu, thấy bong dáng người đàn ông cao lơn ở cạnh cửa thì Lạc Tích Tuyết khẽ ngơ ngẩn.
Ánh sang của ngọn đèn treo chiếu sang dáng người cao lớn rắn rỏi của anh, mà gương mặt cương nghị, lúc sáng lúc tối, tựa hồ lộ ra tái nhợt, đôi mắt thâm thúy làm cho người ta không dám nhìn trộm.
Anh vẫn tà mị tuấn lãng như vậy, chừng mấy ngày không thấy, nhìn anh có vẻ cũng không tốt lắm? Có loại cảm giác tang thương, khi đáy mắt anh đổ xuống.
"Đã lâu không gặp!" Lạc Tích Tuyết hờ hững đứng ở nơi đó, qua 1 hồi lâu, mới cứng ngắc khạc ra mấy chữ.
Liền chính cô cũng cảm thấy, câu nói cùng giọng như vậy thật sự có vẻ cùng anh phân chia ranh giới rất nhiều, Chiêm Mỗ Tư như thế nào lại không nhìn ra được đây?
Anh lẳng lặng đưa mắt nhìn Lạc Tích Tuyết hồi lâu, vẻ mặt có chút bí ẩn nói: "Em có phải hay không vẫn muốn trở về Trung Quốc?"
"Anh nguyện ý thả tôi về sao?" Lạc Tích Tuyết như nhìn thấy hi vọng, đôi mắt tỏa sáng hỏi.
Chiêm Mỗ Tư giật giật mày kiếm, đi tới bên người cô, tựa như thở dài, lại như thì thầm nói: "Em cứ như vậy muốn trở về sao? Tôi đồng ý với em, chờ em sanh ra con của chúng ta, tôi cùng đi với em có được hay không?"
"Anh" Lạc Tích Tuyết ngẩn ra, cả người nhất thời cứng còng, anh còn không có buông tha cô, muốn cô sinh con cho anh sao?
Chiêm Mỗ Tư vươn cánh tay nắm bên hông cô, bàn tay nóng bỏng ở trên thân thể của cô, vừa vuốt ve đôi chân dài mảnh khảnh của cô, vừa cực kỳ mị hoặc nhìn cô, thanh âm lộ ra ẩn nhẫn khàn khàn: "Tôi ở trên giường chờ em!"
Nói xong, anh đối với Lạc Tích Tuyết mập mờ trừng mắt nhìn, xoay người hướng phòng tắm đi tới.
Nghe được trong phòng tắm truyền tới tiếng nước chảy, Lạc Tích Tuyết có chút oán hận cau mày, nhiều ngày như vậy chưa có trở về, trở lại chính là muốn cùng cô làm loại chuyện đó, anh coi cô là cái gì đây?
Trong lòng không hiểu nổi có tư vị gì, có chút chua xót, có chút khẩn trương, thậm chí còn có chút mong đợi.
Mong đợi? Cô bị chính cái suy nghĩ này của mình làm sợ hết hồn, thế nào lại là mong đợi?
Chẳng lẽ cô đã hình thành thói quen bị anh chiếm hữu, thói quen hư hỏng sao? Thân thể bẩn thỉu này, không biết bị anh giày vò bao nhiêu lần, hẳn là tiềm thức cũng hướng về phía anh rồi đúng không?
Anh thời gian dài như vậy không có về nhà, bên ngoài không biết cùng bao nhiêu người phụ nữ qua lại, cô chẳng lẽ muốn cùng những người phụ nữ kia chia sẻ cùng một người đàn ông sao?
Đang lúc cô tự giễu, Chiêm Mỗ Tư chẳng biết lúc nào đã từ trong phòng tắm đi ra, từ phía sau vòng ra trước ôm lấy eo của cô, tỉ mỉ hôn vành tai của cô.
"Tích Tuyết, thời gian dài như vậy không thấy em, anh thật sự rất nhớ em, em có nhớ tôi không?"
Thanh âm khàn khàn, khạc khí nóng, vang ở bên tai cô.
Lạc Tích Tuyết cảm thấy trong thân thể đang có một cỗ sóng nhiệt, đang đánh úp tới gương mặt của cô, cô muốn đẩy anh ra, lại bị anh ôm càng chặt hơn.
"Tích Tuyết, chúng ta không nên náo loạn nữa, cùng nhau sống tốt có được hay không?"
Lúc này trên khuôn mặt anh tuấn của Chiêm Mỗ Tư có vẻ cực kỳ mê người, than trên trần truồng, vân da rõ ràng, nửa người dưới chỉ bọc một chiếc khăn tắm màu trắng, tròng mắt tĩnh mịch nhìn thẳng cô giống như là muốn xuyên thấu linh hồn của cô.
Lạc Tích Tuyết cuống quít muốn tránh thoát anh, không muốn bị ánh mắt của anh hút đi vào, cô cảm thấy ánh mắt của anh giống như là có điện, chạm được da thịt của cô, làm cả người cô tê ngứa.
Vừa mới chuẩn bị đẩy anh ra, một hồi trời đất quay cuồng, cả người cô đã bị Chiêm Mỗ Tư ôm lên, đặt ở trên giường lớn, thân thể của anh đè lên cô, mà tim của cô đập nhanh đến mức muốn nhảy ra ngoài.
Ánh mắt của anh quá mức nóng bỏng, hơi thở nam tính cơ hồ muốn đem cô che mất.
Lạc Tích Tuyết đưa hai tay ra đẩy anh, nhưng anh càng ngày càng đến gần, lại bị anh bắt được đôi tay cố định lên đỉnh đầu, đôi môi đói khát rất nhanh liền khóa lại môi của cô, cường hãn mà dùng lực bú liếm, đầu lưỡi càng thêm bá đạo tiến quân thần tốc, hoàn toàn lắp đầy trong miệng của cô, không buông tha bất kỳ một địa phương nào.
"Chiêm Mỗ Tư, Chiêm Mỗ Tư đừng giống như lần trước được không!" Gò má Lạc Tích Tuyết đỏ lên, ra sức né tránh anh đụng vào, trong miệng nỉ non mơ hồ không rõ lời nói cự tuyệt.
"Hả?" Chiêm Mỗ Tư căn bản dừng lại không được, anh hết sức ẩn nhẫn dòng nhiệt lưu đang đốt cháy lồng ngực anh, phát ra một tiếng trầm thấp thanh âm khàn khàn.
"Không cần, buông tôi ra, tôi không muốn, thật bẩn" thân thể cô nhẹ nhàng run rẩy, vẻ mặt lúng túng lại co quắp, chỉ cần vừa nghĩ tới anh cũng như vậy chạm qua những người phụ nữ khác, cô đều cảm thấy ghê tởm muốn ói.
"Bẩn?" Một câu nói của cô, kích thích mãnh liệt đến lòng tự ái của Chiêm Mỗ Tư, anh dừng động tác lại, hai mắt lóe ra âm tình bất định, ánh sáng lạnh nhìn cô: "Cùng tôi làm, em cảm thấy bẩn?"
"Thật xin lỗi, tôi thật sự không thói quen cùng những người phụ nữ khác dùng chung một người đàn ông, mời anh bỏ qua cho tôi đi."
Lạc Tích Tuyết lòng vẫn còn sợ hãi nhìn anh, vẻ mặt vô cùng cứng ngắc.
Mặc dù anh vừa mới tắm, cũng xóa mùi của những người phụ nữ khác, nhưng làm sao có thể xóa sạch hết đây? Cô ghét trên người anh lưu lại mùi nước hoa của những người phụ nữ khác, càng chán ghét hơn việc anh đã làm với những người khác còn tới tìm cô!
Ánh mắt anh phức tạp, con ngươi tĩnh mịch trong thoáng qua tia xúc động, đè thấp giọng nói nhẹ nhàng dụ dỗ nói: "Tích Tuyết, anh sẽ dịu dàng, sẽ không giống như lần trước nữa?"
Kể từ khi cùng cô tách ra, anh đã thật lâu không có đụng vào người đàn bà khác, anh thật rất nhớ cô, nếu như không phải là cố kỵ đến ý nguyện của cô, anh đã sớm muốn cô.
"Đừng, không cần, tôi không muốn!" Lạc Tích Tuyết có chút tuyệt vọng nhìn anh, sợ hãi từ nội tâm cùng đối với anh càng thêm phẫn hận, để cho cô gần như nghẹn ngào la lên tiếng.
"Em thật không muốn?" Chiêm Mỗ Tư hơi buông cô ra, con ngươi tĩnh mịch vững vàng khóa lại dung nhan tuyệt mỹ của cô, tròng mắt thâm thúy không nhìn ra bất kỳ tâm tình gì, chỉ có thể đem mái tóc của cô đặt ở chóp mũi ngửi nhẹ, cái động tác lơ đãng này, toát ra từ nội tâm khát vọng cô của anh.
"Ừ."
Lạc Tích Tuyết cô đơn gật đầu, trong lòng nghĩ đến mình phải như thế nào vượt qua cửa ải này.
"Tích Tuyết!" Chiêm Mỗ Tư đột nhiên gọi tên của cô, con ngươi như cũ khóa chặt cô không thả, chỉ dùng giọng nối hết sức dịu dàng để an ủi cô.
"Hả?" Lạc Tích Tuyết thắm giọng khô khốc cổ họng, trong lòng bất ổn, Chiêm Mỗ Tư' nhìn cô làm cho cô có loại cảm giác kỳ quái.
"Không có người phụ nữ khác!" Anh thở dài một hơi, vì cô đắp kín mền, cách chăn mỏng ôm lấy cô.
Được rồi, anh thừa nhận anh thua, chỉ vì anh quá yêu cô mà thôi.
Lạc Tích Tuyết kinh ngạc ngước mắt nhìn anh: "Anh nói cái gì?"
"Trừ em ra, em cho rằng tôi còn có thể đụng vào người nào nữa sao?" tròng mắt anh bắt đầu khởi động ra nhất mạt thâm ý, cũng là vô cùng chân thành nhìn cô nói "Tôi cùng Tống Khuynh Vũ là trong sạch, cô ta không phải là người tình của tôi, tôi cũng không có bất kỳ người tình nào khác, tôi chỉ có một mình em như vậy đủ rồi!"
"Anh gạt người, anh cùng cô ta như thế nào lại là trong sạch?" Lạc Tích Tuyết bĩu môi, hiển nhiên không tin.
Chiêm Mỗ Tư thở dài, lâm vào trong ký ức, cùng cô giải thích: "Được rồi, anh thừa nhận, cô ta đã từng là người phụ nữ của anh nhưng mà sau khi gặp được em anh vẫn luôn không có chạm qua cô ta nữa.
Đoạn thời gian trước em phát hiện sự tồn tại của cô ta, anh đã cho cô ta một khoản tiền để cô ấy rời đi.
Cô ta ngày đó cũng nói muốn cùng anh lần nữa lên giường, chỉ là vì em, anh đã từ chối”
Ngày đó, Tống Khuynh Vũ dùng miệng lấy lòng anh, không thể không thừa nhận, kỹ thuật của cô ta rất tốt, anhthiếu chút nữa đã mất khống chế.
Nhưng vừa nghĩ tới cô ta không phải là cô, anh chán ghét cau mày, lạnh giọng quát: "Buông ra!!"
Chỉ là Tống Khuynh Vũ dĩ nhiên không có dễ dàng buông tha như vậy, cô ta hiểu rõ đàn ông, biết họ thích cái gì nhất, cô ta buông lỏng tay ra, đổi dùng ngực của mình đi xoa nắn.
Trong miệng còn vừa phun ra nuốt vào, vừa hàm hồ mị thanh gọi: "Ừm thật thoải mái ừm em muốn anh"