Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 231
Editor: Trâm Trần
"Ừ."
Chiêm Mỗ Tư không nói thêm gì, nhẹ vuốt khuôn mặt cô, nhẹ nhàng ở bên tai cô nói: "Có phải em chuẩn bị tiết mục đặc biệt."
Lạc Tích Tuyết căn bản nghe không lọt, cô rõ ràng là muốn ứng phó với người đàn ông này, nếu như bọn họ giờ phút này không phải ở trong bữa tiệc, cô chắc chắn người đàn ông này sẽ không khống chế được mà bộc phát.
Cô vội gật đầu nâng váy đi ra ngoài.
Người gác cổng ân cần hỏi cô có muốn gọi xe hay không, Lạc Tích Tuyết thật thà lắc đầu một cái, từng bước từng bước đi ra ngoài.
Giày cao gót thỉnh thoảng dẫm lên bên trên làn váy, mấy lần lảo đảo sắp ngã khiến cô cảm thấy phiền, dứt khoát ngồi xổm người xuống, xé đi làn váy.
Nhưng không ngờ vải lại chắc như vậy làm cô cố xé mấy lần nhưng cũng không được đành đứng dậy nhấc làn váy tiếp tục đi về phía trước.
Gió đêm thổi qua, trên bắp chân hơi lạnh, cô nhấc làn váy đi trong như một cánh bướm xinh đẹp lượn quanh, có người đi đường cởi xe đạp chạy qua, đã chạy thật xa mà còn nghiêng đầu quan sát cô gái cô gái mỹ lệ này.
Lạc Tích Tuyết cảm thấy tủi thân, cô nhanh chóng lau khô nước mắt đưa tay kêu một chiếc xe taxi.
Trên người cô không có tiền cũng không có điện thoại di động, suy nghĩ một chút cũng không biết đi đâu, dứt khoát dùng trang sức trên người để thanh toán cho tài xế, khiến tài xế tùy tiện đưa cô đến một quán rượu.
Cô hiện tại cái gì cũng không muốn nghĩ, chỉ muốn uống rượu, giờ phút này cũng chỉ có rượu mới có thể làm bản thân cô tê dại.
Những thứ khác đợi cô tỉnh rượu lại rồi nói.
Bên trong quầy rượu, tiếng nhạc đinh tai nhức óc cứ như vậy mà vang lên.
Lãnh Khinh Cuồng vừa vặn ở chỗ này uống rượu, trong ngực hắn đang ôm một mỹ nữ, là một cô nàng ngoại quốc rất xinh đẹp, vừa quyến rũ lại vừa dịu dàng.
"Lãnh Khinh Cuồng, mới vừa rồi mình ở quầy rượu, cậu đoán thử mình đã thấy ai?" Một người bằng hữu của hắn hưng phấn đi tới, vỗ vỗ bờ vai của hắn.
"Ai?”
Lãnh Khinh Cuồng lười biếng nâng con ngươi lên, nở một nụ cười tà mị: "Đừng quấy rầy mình cùng dar¬ling nhà mình ân ái."
Người bằng hữu thấy hắn đang ôm một cô gái ngoại quốc nóng bỏng, bộ dáng thân mật vô cùng, không khỏi hếch môi lên: "Thì ra cậu cũng có những lúc như thế này à, mình còn tưởng trong mắt cậu chỉ có Lạc Tích Tuyết thôi chứ, còn có thể giống như trước đây không bỏ được đấy."
"Cậu vừa nói ai?”
Lãnh Khinh Cuồng ngừng động tác lại, mặt liền biến sắc.
"Lạc Tích Tuyết a, người tình cũ của cậu, cô ấy ở đó bên uống rượu giải sầu!" Anh ta xấu xa cười một tiếng, nâng ly rượu uống.
Ánh mắt Lãnh khinh Cuồng trở nên phức tạp khó dò, cô ấy tại sao lại ở loại địa phương này? Mặc dù hắn phái người dò hỏi qua, sau khi Lạc Tích Tuyết gả cho Chiêm Mỗ Tư, đã cùng anh ta đi Pháp, cô đã làm vợ của người ta, mặc dù trong lòng hắn không bỏ được cô, nhưng không thể đi tìm cô, hôm nay cô lại xuất hiện trước mặt hắn, hắn có thể nào không động đây?
Lãnh Khinh Cuồng buông mỹ nhân trong ngực ra, ở trên trán cô nàng một nụ hôn êm ái: "Lần sau tôi tới tìm em, tiền tôi sẽ chuyển qua thẻ cho em”
Không khí ban đêm lành lạnh tịch mịch, Lạc Tích Tuyết một thân một mình ở trong quán bar uống rượu giải sầu.
"Đừng uống rượu nữa, uống ly sữa cho ấm dạ dày!" Lãnh Khinh Cuồng đi tới, lấy ly rượu trong tay của cô xuống, đem một ly sữa nóng hổi đặt trên tay của cô.
Mắt Lạc Tích Tuyết khóc có chút sưng đỏ, lễ phục trên người xốc xếch, lại lộ ra vóc người mỹ lệ.
Kinh ngạc nhìn người đàn ông trước mắt, nhất thời nghẹn ngào, Lãnh Khinh Cuồng, bọn họ đã lâu không gặp.
"Em làm sao vậy?" Lãnh Khinh Cuồng trầm thấp mị hoặc nói, đầy nhu tình.
Cô sững sờ nhìn hắn, nước mắt liền không nhịn được rơi xuống, tận lực dùng giọng nói bình tĩnh đem sự tình chân tướng kể xong, Lãnh Khinh Cuồng nghe xong cảm thấy rợn cả tóc gáy.
Lạc Tích Tuyết nói xong đầu đuôi, cầm trên tay ly sữa nóng không còn mở miệng nữa.
Chợt gặp một người bạn trong hoàn cảnh này, đem đau khổ trong lòng nói ra.
Lãnh Khinh Cuồng có thể thấy từ trong đôi mắt của cô có sự kiên định quật cường, nhìn ra cô lạnh nhạt cao ngạo, cũng như thời điểm hắn lần đầu tiên nhìn thấy cô.
"Nếu như không còn chuyện gì nữa, tôi bây giờ có thể đi."
Lạc Tích Tuyết lau khô nước mắt, chợt rất lạnh nhạt đứng dậy rời đi.
Không phải cô ghét hắn, chỉ là tâm tình của cô bây giờ rất phiền não, cô không muốn đem mặt yếu ớt của mình cho những người khác thấy, cô không cần ánh mắt đồng tình.
"Này, em có ý gì?" Lãnh Khinh Cuồng đuổi theo, một phát bắt được tay của cô: "Lợi dụng toi xong, liền đem tôi một cước đá văng ra sao? Em cứ như vậy đối đãi người quan tâm em sao?"
"Quan tâm tôi?" Lạc Tích Tuyết ngước mắt, mắt sáng trong bây giờ đã là một khoảng không gian chìm ám, trống rỗng nhìn không thấy chút ánh sáng nào.
"Đúng vậy a, có phải hay không rất cảm động?" Lãnh Khinh Cuồng nửa đùa nửa thật nói, tà mị nâng lên nhất mạt nụ cười, lại gần mặt của cô.
Lòng của Lạc Tích Tuyết không khỏi rung rẩy, hắn như vậy nói, cô quả thật có chút cảm động.
Dù sao ở thành phố xa lạ này, đêm khuya yên tĩn, cô biết mình không phải một mình bi thương khóc thút thít.
Ít nhất còn có người quan tâm cô.
Cô rút tay của mình về, lạnh nhạt nói: "Tôi không cần!"
Nói xong, cô xoay người rời đi.
Bóng tối trong ánh sáng.
Đôi con ngươi của Lãnh Khinh Cuồng chăm chú nhìn vào bóng lưng của cô, kéo kéo khóe môi: "Em cứ như vậy mà yêu hắn sao?"
Yêu?
Lạc Tích Tuyết chấn động, trong con ngươi mơ hồ nổi lên sương mù.
"Anh nói cái gì?" Cô xoay người, con ngươi bỗng dưng thu nhỏ lại.
"Tôi nói em cứ như vậy yêu Chiêm Mỗ Tư sao? Cho dù hắn ở bên ngoài có người đàn bà khác, người đàn bà kia thậm chí còn có đứa bé của hắn, em cũng chấp nhận hợp tác cho họ sao? Không muốn rời đi hắn sao?"
Lãnh Khinh Cuồng híp đôi con ngươi tuyệt mỹ lại, nâng lên khóe môi, tà mị trên mặt đều là châm chọc.
"Tôi không biết!" Lạc Tích Tuyết bị hắn nói, bi thương vây lấy cô, ánh trăng chiếu rọi xuống, cực kỳ thê mỹ.
Lãnh Khinh Cuồng đau lòng nhìn cô, trong mắt ít đi phần tà khí, nhiều phần ảm đạm.
"Em định làm gì?" Hắn hít sâu một hơi hỏi cô, chuyện như vậy luôn phải có cá biện pháp giải quyết.
Lạc Tích Tuyết lắc đầu một cái, nước mắt không hề báo trước chảy xuống, từng giọt từng giọt rơi trên quần áo của cô thỉnh thoảng có vài giọt rơi thẳng xuống đất.
Nàng không cho người đàn ông kia đứa con, nhưng người phụ nữ kia lại mang thai, cô biết Chiêm Mỗ Tư vẫn muốn đứa bé, chẳng lẽ cô thật muốn cùng anh ly hôn, thành toàn bọn họ?
Nhưng là, tại sao chỉ cần nghĩ đến phải rời khỏi anh thì lòng của cô sẽ đau thế này đây?
"Tích Tuyết, em đừng vội, trước khóc một lát, không có khó khăn như vậy, để tôi giúp em nghĩ biện pháp."
Lãnh Khinh Cuồng đưa cho nàng hộp khăn giấy tử, dịu dàng an ủi.
"Ừ."
Chiêm Mỗ Tư không nói thêm gì, nhẹ vuốt khuôn mặt cô, nhẹ nhàng ở bên tai cô nói: "Có phải em chuẩn bị tiết mục đặc biệt."
Lạc Tích Tuyết căn bản nghe không lọt, cô rõ ràng là muốn ứng phó với người đàn ông này, nếu như bọn họ giờ phút này không phải ở trong bữa tiệc, cô chắc chắn người đàn ông này sẽ không khống chế được mà bộc phát.
Cô vội gật đầu nâng váy đi ra ngoài.
Người gác cổng ân cần hỏi cô có muốn gọi xe hay không, Lạc Tích Tuyết thật thà lắc đầu một cái, từng bước từng bước đi ra ngoài.
Giày cao gót thỉnh thoảng dẫm lên bên trên làn váy, mấy lần lảo đảo sắp ngã khiến cô cảm thấy phiền, dứt khoát ngồi xổm người xuống, xé đi làn váy.
Nhưng không ngờ vải lại chắc như vậy làm cô cố xé mấy lần nhưng cũng không được đành đứng dậy nhấc làn váy tiếp tục đi về phía trước.
Gió đêm thổi qua, trên bắp chân hơi lạnh, cô nhấc làn váy đi trong như một cánh bướm xinh đẹp lượn quanh, có người đi đường cởi xe đạp chạy qua, đã chạy thật xa mà còn nghiêng đầu quan sát cô gái cô gái mỹ lệ này.
Lạc Tích Tuyết cảm thấy tủi thân, cô nhanh chóng lau khô nước mắt đưa tay kêu một chiếc xe taxi.
Trên người cô không có tiền cũng không có điện thoại di động, suy nghĩ một chút cũng không biết đi đâu, dứt khoát dùng trang sức trên người để thanh toán cho tài xế, khiến tài xế tùy tiện đưa cô đến một quán rượu.
Cô hiện tại cái gì cũng không muốn nghĩ, chỉ muốn uống rượu, giờ phút này cũng chỉ có rượu mới có thể làm bản thân cô tê dại.
Những thứ khác đợi cô tỉnh rượu lại rồi nói.
Bên trong quầy rượu, tiếng nhạc đinh tai nhức óc cứ như vậy mà vang lên.
Lãnh Khinh Cuồng vừa vặn ở chỗ này uống rượu, trong ngực hắn đang ôm một mỹ nữ, là một cô nàng ngoại quốc rất xinh đẹp, vừa quyến rũ lại vừa dịu dàng.
"Lãnh Khinh Cuồng, mới vừa rồi mình ở quầy rượu, cậu đoán thử mình đã thấy ai?" Một người bằng hữu của hắn hưng phấn đi tới, vỗ vỗ bờ vai của hắn.
"Ai?”
Lãnh Khinh Cuồng lười biếng nâng con ngươi lên, nở một nụ cười tà mị: "Đừng quấy rầy mình cùng dar¬ling nhà mình ân ái."
Người bằng hữu thấy hắn đang ôm một cô gái ngoại quốc nóng bỏng, bộ dáng thân mật vô cùng, không khỏi hếch môi lên: "Thì ra cậu cũng có những lúc như thế này à, mình còn tưởng trong mắt cậu chỉ có Lạc Tích Tuyết thôi chứ, còn có thể giống như trước đây không bỏ được đấy."
"Cậu vừa nói ai?”
Lãnh Khinh Cuồng ngừng động tác lại, mặt liền biến sắc.
"Lạc Tích Tuyết a, người tình cũ của cậu, cô ấy ở đó bên uống rượu giải sầu!" Anh ta xấu xa cười một tiếng, nâng ly rượu uống.
Ánh mắt Lãnh khinh Cuồng trở nên phức tạp khó dò, cô ấy tại sao lại ở loại địa phương này? Mặc dù hắn phái người dò hỏi qua, sau khi Lạc Tích Tuyết gả cho Chiêm Mỗ Tư, đã cùng anh ta đi Pháp, cô đã làm vợ của người ta, mặc dù trong lòng hắn không bỏ được cô, nhưng không thể đi tìm cô, hôm nay cô lại xuất hiện trước mặt hắn, hắn có thể nào không động đây?
Lãnh Khinh Cuồng buông mỹ nhân trong ngực ra, ở trên trán cô nàng một nụ hôn êm ái: "Lần sau tôi tới tìm em, tiền tôi sẽ chuyển qua thẻ cho em”
Không khí ban đêm lành lạnh tịch mịch, Lạc Tích Tuyết một thân một mình ở trong quán bar uống rượu giải sầu.
"Đừng uống rượu nữa, uống ly sữa cho ấm dạ dày!" Lãnh Khinh Cuồng đi tới, lấy ly rượu trong tay của cô xuống, đem một ly sữa nóng hổi đặt trên tay của cô.
Mắt Lạc Tích Tuyết khóc có chút sưng đỏ, lễ phục trên người xốc xếch, lại lộ ra vóc người mỹ lệ.
Kinh ngạc nhìn người đàn ông trước mắt, nhất thời nghẹn ngào, Lãnh Khinh Cuồng, bọn họ đã lâu không gặp.
"Em làm sao vậy?" Lãnh Khinh Cuồng trầm thấp mị hoặc nói, đầy nhu tình.
Cô sững sờ nhìn hắn, nước mắt liền không nhịn được rơi xuống, tận lực dùng giọng nói bình tĩnh đem sự tình chân tướng kể xong, Lãnh Khinh Cuồng nghe xong cảm thấy rợn cả tóc gáy.
Lạc Tích Tuyết nói xong đầu đuôi, cầm trên tay ly sữa nóng không còn mở miệng nữa.
Chợt gặp một người bạn trong hoàn cảnh này, đem đau khổ trong lòng nói ra.
Lãnh Khinh Cuồng có thể thấy từ trong đôi mắt của cô có sự kiên định quật cường, nhìn ra cô lạnh nhạt cao ngạo, cũng như thời điểm hắn lần đầu tiên nhìn thấy cô.
"Nếu như không còn chuyện gì nữa, tôi bây giờ có thể đi."
Lạc Tích Tuyết lau khô nước mắt, chợt rất lạnh nhạt đứng dậy rời đi.
Không phải cô ghét hắn, chỉ là tâm tình của cô bây giờ rất phiền não, cô không muốn đem mặt yếu ớt của mình cho những người khác thấy, cô không cần ánh mắt đồng tình.
"Này, em có ý gì?" Lãnh Khinh Cuồng đuổi theo, một phát bắt được tay của cô: "Lợi dụng toi xong, liền đem tôi một cước đá văng ra sao? Em cứ như vậy đối đãi người quan tâm em sao?"
"Quan tâm tôi?" Lạc Tích Tuyết ngước mắt, mắt sáng trong bây giờ đã là một khoảng không gian chìm ám, trống rỗng nhìn không thấy chút ánh sáng nào.
"Đúng vậy a, có phải hay không rất cảm động?" Lãnh Khinh Cuồng nửa đùa nửa thật nói, tà mị nâng lên nhất mạt nụ cười, lại gần mặt của cô.
Lòng của Lạc Tích Tuyết không khỏi rung rẩy, hắn như vậy nói, cô quả thật có chút cảm động.
Dù sao ở thành phố xa lạ này, đêm khuya yên tĩn, cô biết mình không phải một mình bi thương khóc thút thít.
Ít nhất còn có người quan tâm cô.
Cô rút tay của mình về, lạnh nhạt nói: "Tôi không cần!"
Nói xong, cô xoay người rời đi.
Bóng tối trong ánh sáng.
Đôi con ngươi của Lãnh Khinh Cuồng chăm chú nhìn vào bóng lưng của cô, kéo kéo khóe môi: "Em cứ như vậy mà yêu hắn sao?"
Yêu?
Lạc Tích Tuyết chấn động, trong con ngươi mơ hồ nổi lên sương mù.
"Anh nói cái gì?" Cô xoay người, con ngươi bỗng dưng thu nhỏ lại.
"Tôi nói em cứ như vậy yêu Chiêm Mỗ Tư sao? Cho dù hắn ở bên ngoài có người đàn bà khác, người đàn bà kia thậm chí còn có đứa bé của hắn, em cũng chấp nhận hợp tác cho họ sao? Không muốn rời đi hắn sao?"
Lãnh Khinh Cuồng híp đôi con ngươi tuyệt mỹ lại, nâng lên khóe môi, tà mị trên mặt đều là châm chọc.
"Tôi không biết!" Lạc Tích Tuyết bị hắn nói, bi thương vây lấy cô, ánh trăng chiếu rọi xuống, cực kỳ thê mỹ.
Lãnh Khinh Cuồng đau lòng nhìn cô, trong mắt ít đi phần tà khí, nhiều phần ảm đạm.
"Em định làm gì?" Hắn hít sâu một hơi hỏi cô, chuyện như vậy luôn phải có cá biện pháp giải quyết.
Lạc Tích Tuyết lắc đầu một cái, nước mắt không hề báo trước chảy xuống, từng giọt từng giọt rơi trên quần áo của cô thỉnh thoảng có vài giọt rơi thẳng xuống đất.
Nàng không cho người đàn ông kia đứa con, nhưng người phụ nữ kia lại mang thai, cô biết Chiêm Mỗ Tư vẫn muốn đứa bé, chẳng lẽ cô thật muốn cùng anh ly hôn, thành toàn bọn họ?
Nhưng là, tại sao chỉ cần nghĩ đến phải rời khỏi anh thì lòng của cô sẽ đau thế này đây?
"Tích Tuyết, em đừng vội, trước khóc một lát, không có khó khăn như vậy, để tôi giúp em nghĩ biện pháp."
Lãnh Khinh Cuồng đưa cho nàng hộp khăn giấy tử, dịu dàng an ủi.