Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 73
“Nhưng tôi chỉ thích em, muốn kết hôn với em, tại sao em không gả cho tôi?”
Lạc Thiên Uy nhíu mày, đối với vẻ mặt kháng cự của Lạc Tích Tuyết hắn rất không hài lòng, hắn cố chấp hướng phía cô quát lên.
“Thiên Uy, giờ em còn quá nhỏ, chuyện kết hôn chờ em lớn lên chút em sẽ hiểu”
Cô thở sâu một hơi, chỉ có thể an ủi hắn như thế.
“Tôi nhất định sẽ làm cho em gả cho tôi”
trong mắt Lạc Thiên Uy chớp động, khóe miệng hắn nâng lên một nụ cười, mang theo sự kiên định hiếm thấy “Nhớ.
Từ nay về sau em chính là người con gái cua tôi”
Nói xong hắn đẩy cô ngã xuống dưới, nâng lên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô vong tình hôn xuống.
Nụ hôn này rất nhẹ, rất nhạt nhưng cũng rất nồng, rất thật.
Tuy chỉ ngắn ngủi vài giây nhưng lại đem toàn bộ tâm tình của Lạc Thiên Uy bộc lộ ra hết, tình cảm hắn đối với cô tất cả đều ngưng tụ tại nụ hôn này, dường như lúc này không gian chỉ còn hai người bọn họ mà thôi.
“Ngoan.
Đừng khóc”
Lạc Thiên Uy cúi đầu, hôn lên nước mắt trên mặt của cô, đè thấp giọng dụ dỗ cô “Cha đang ở dưới lầu chờ chúng ta, nhanh thay quần áo đi để trễ cha sẽ hoài nghi đó”
Lạc Tích Tuyết hít mũi một cái, không phản ứng kịp hỏi lại “Cha đang đợi chúng ta sao?”
“Hôm nay cha muốn dẫn em cùng Hàn Diệp Thần đi ăn cơm, thỏa thuận hôn kỳ của các người”
Tròng mắt đen của Lạc Thiên Uy nheo lại, nhìn về phía cô.
“Cái gì?: Lạc Tích Tuyết kinh ngạc, con ngươi thu nhỏ lại cô không muốn gả cho Hàn Diệp Thần.
Lạc Thiên Uy nắm chặt tay của cô tựa như đảm bảo cùng cô “Yên tâm, tôi sẽ không để cha gả em cho người khác đâu”
Sắc mặt cứng đờ một chút, có chút không thích ứng kịp cúi đầu xuống, nghe những lời như thế của em trai cô có chút không được tự nhiên.
“Em thay quần áo trước đi, tôi xuống lầu trước”
Ngón tay thon dài của hắn khẽ vuốt khuôn mặt mê người của cô, lưu lại một nụ hôn trên trán lưu luyến không muốn rời.
Lạc Tích Tuyết nhất thời không hiểu nổi, cô ngồi thừ trên giường, mới vừa rồi xảy ra chuyện gì? Em trai của cô đối với cô làm chuyện gì cô hoàn toàn không dám nghĩ tới nữa.
Sau khi rời giường, cô chạy thẳng tới phòng tắm, đem thân thể chính mình tẩy sạch nhất là địa phương mà Thiên Uy vừa hôn qua.
Cô sợ lưu lại vết hôn cha sẽ nhìn thấy, sẽ làm cha hoài nghi.
Trong gương, Lạc Tích Tuyết mặt trên người bộ váy hiệu Chanel thanh nhã, trang điểm nhàn nhạt, nhìn qua vừa chín chắn nhưng lại không mất đi sự phong tình của tuổi trẻ, rất phù hợp với bộ dạng đại tiểu thư của cô.
“Tích Tuyết, chuẩn bị xong chưa? Sao lại lâu như thế?”
kèm theo tiếng nói trầm thấp là Lạc Chấn Long bước vào phòng.
Lạc Tích Tuyết vừa mặc xong quần áo từ trong phòng tắm đi ra.
“Trời nóng như thế con mặc áo tay dài làm gì?”
lạc chấn Long kinh ngạc mà nhìn con gái của mình.
Lạc Tích Tuyết gượng giọng giai thích “Tại hôm nay con có chút không thoải mái, không phải trong phòng ăn có máy điều hòa sao con sợ cảm lạnh thôi”
“KHông thoải mái?”
Lạc Chấn Long sửng sốt, đoán việc con gái không thoải mái chắc là wor phương diện kia nên hắn cũng không hỏi nhiều, liền gật đầu một cái “Chuẩn bị xong thì xuống lầu đi”
“Dạ”
Lạc Tích Tuyết thấy cha đã rời đi nên thở phào nhẹ nhõm.
Trầm mặc cúi đầu, đi theo sau Lạc Chấn Long xuống lầu, Lạc Tích Tuyết liếc mắt liền thấy Lạc Thiên Uy tây trang nghiêm chỉnh đang đợi dưới lầu.
Một thân màu đen theo phong cách LV, cổ áo sơ mi thấp lộ ra cái cổ màu đồng, một đôi mày kiếm bên dưới là đôi mắt thâm thúy, lộ ra ánh sáng mê người, giống như chỉ làm cho người ta nhìn một cái, liền sẽ trốn không thoát.
Hai tay hắn lơ đãng để trong túi quần, thân hình to lớn cao ngạo cùng khí chất nổi bật bất phàm, đủ cho hắn nhìn qua giống như một hoàng tử cao quý mê người.
Hôm nay Lạc Thiên uy ăn mặc rât trang nghiêm, đẹp trai, cô thiếu chút nữa không nhận ra được người con trai nho nhã trước mắt này lại là em trai của cô Lạc Thiên uy.
"Uy thiếu gia hôm nay rất đẹp trai a."
Mấy người làm nữ bàn tán xôn xao, đỏ mặt ở một bên nhỏ giọng nói thầm.
Lạc Tích Tuyết sửa lại một chút sợi tóc bên tai, kinh ngạc nhìn về phía cha: "Thiên Uy cũng đi cùng chúng ta sao?" Cô thấy cảm giác hôm nay giống như người đi xem mắt là em trai cô.
"Thiên Uy dù sao hôm nay cũng không có chuyện, đi cùng chúng ta gặp anh rễ tương lai cũng tốt."
Lạc Chấn Long không cảm thấy không ổn, đối với người con trai này, hắn rất hài lòng.
Người một nhà cứ như vậy lên xe riêng, Lạc Chấn Long ngồi ở phía trước, Lạc Thiên uy cùng Lạc Tích Tuyết ngồi ở phía sau xe.
Lạc Tích Tuyết thủy chung đưa mắt nhìn bên ngoài cửa sổ, mà Lạc Thiên Uy ánh mắt luôn thủy chung quét qua khuôn mặt của co.
Hắn hôm nay cố ý ăn mặc như vậy, chính là muốn cùng cô xứng đôi, hắn tại sao có thể để Tích Tuyết của hắn đi xem mắt đây?
Xe chạy đến khách sạn, Lạc Chấn Long xuống xe trước, Lạc Tích Tuyết vừa muốn mở cửa xe, Lạc Thiên uy đột nhiên ở phía sau kéo lấy cô.
"Tích Tuyết, tôi sẽ không để cho hắn có cơ hội cưới em."
Hắn ghé vào bên tai của co nhỏ giọng nói.
Nói xong, Lạc Thiên Uy thần bí nhìn cô, xoay người ra khỏi xe.
Lưu lại một lạc Tích Tuyết đang kinh ngạc không ngừng, hắn nói như vậy là có ý gì? Hắn sẽ không gây họa chứ?
Phòng khách sạn phong cách rất cao nhã, rất phù hợp với Hàn diệp thần.
Mẹ kế cùng Vi Tĩnh Nam ngồi một chiếc xe khác tới, lúc này phu nhân Lâm đang lôi kéo mẹ kế trò chuyện với nhau thật vui vẻ, vừa thấy Lạc Tích Tuyết liền nâng khuôn mặt tươi cười tiến lên đón.
Dù sao hôn nhân này liên quan đến lợi ích buôn bán của hai nhà.
"Diệp Thần, mau qua đây, Tích Tuyết đến rồi!" Lâm phu nhân kêu con trai mình lại
Hôm nay Hàn Diệp Thần mặc bộ âu phục màu xám tro nhạt, bên trong là áo sơ mi trắng, thiết kế đơn giản là lộ rõ thân hình cao ráo của hắn, có phong cách của một công tử nho nhã.
"Tích Tuyết, chúng ta ngồi đi" Hắn cười, đi lên trước rất tự nhiên nắm tay cô.
Lạc Thiên Uy lại vượt lên trước một bước, hắn kéo cô qua ngồi bên canh hắn, lạnh nhạt mà nói: "Không cần, chị cùng tôi ngồi chung một chỗ là được rồi!"
"À?" Lâm phu nhân cùng Hàn diệp thần đều kinh ngạc, tuy nói chị em tình cảm tốt, nhưng em trai cũng không thể bá chiếm chị như thế, không để cho chi cùng vị hôn phu ngồi chung một chỗ.
"Thiên Uy, đừng làm rộn."
Lạc Tích Tuyết cứng đờ ngồi xuống, cô chỉ có thể kéo cánh tay hắn, ý bảo hắn không được làm bậy.
Lạc Thiên Uy thấy cô khẩn cầu, tự nhiên mềm nhũn ra, hắn phất tay một cái: "Ừ."
"Nhưng nếu hắn dám chiếm tiện nghi của chị, chị cần phải nói cho em biết!"con ngươi của hắn sắc bén mang ý cảnh cáo nhìn Hàn diệp thần một cái, kéo thân thể cô qua nhẹ giọng nói với cô.
Tròn lòng cô lướt qua cái gì đó khác thường, hướng hắn khẽ mỉm cười: "Ừ."
Hai gia đình cứ như vậy vây quanh ngồi nói chuyện, kẻ xướng ngươi họa.
Chỉ có Lạc Thiên Uy không nói lời nào, vẫn ngồi ở một bên trong góc, thưởng thức trà nhìn chằm chằm Hàn diệp thần.
"Tích Tuyết, em thích ăn cái gì? Anh gắp cho em."
Hàn diệp thần hướng lạc Tích Tuyết dịu dàng cười một tiếng, săn sóc hỏi.
Lạc Tích Tuyết liền vội vàng lắc đầu: "Không cần làm phiền, tôi tự làm được."
"Ăn cá đi, cá có dinh dưỡng."
Hàn diệp thần chủ động gắp cho cô một miếng cá, đặt trong chén của cô
"A, cám ơn."
Lạc Tích Tuyết sững sờ hai giây, chỉ có thể gật đầu đáp tạ.
Hàn diệp thần nhướng mày, cười tà đến gần lạc Tích Tuyết, ôm lên eo của cô: "Anh đã chủ động gắp thức ăn cho em rồi, Tích Tuyết có phải hay không cũng nên dắp cho anh?"
"A!" Lạc Tích Tuyết sắc mặt cứng đờ, biết mình trúng kế, nhưng cũng không thể làm gì, chỉ có thể gắng gượng nói: "Được rồi."
Cô không tình nguyện gắp cho Hàn diệp thần môt miếng cá, trong lòng hắn rất vui mừng, ánh mắt sáng quắc nhìn cô, dịu dàng vuốt ve tóc của cô.
Lạc Thiên Uy thấy một màn này, tâm như bị dao đâm.
Đáng ghét, hắn lại dám đụng cô!
Cầm lên ly rượu đỏ, ngẩng đầu lên uống hơn phân nửa.
Không cảm nhận được mùi rượu thơm ngon, ngược lại có một cổ đăng đắng nồng nặc lan tràn trong miệng.
Thức ăn ngon lần lượt được đưa lên, Lạc Tích Tuyết không nói một lời lẳng lặng ăn, Hàn diệp thần săn sóc quan tâm cô cũng không để ý, hiện tại cô phải làm cho cha tin tưởng, cô đã thỏa hiệp, quyết định cùng Hàn diệp thần ở cùng một chỗ.
Chỉ có như vậy, cha mới có thể buông lỏng đề phòng với cô, lúc đó cô mới có cơ hội cùng anh Vũ Trạch bỏ trốn.
Hàn diệp thần rất thương yêu cô, đối với cô dịu dàng chăm sóc, thỉnh thoảng còn có thể chọc cô vui vẻ, một bàn mọi người nhìn ra được, hắn thật rất thích Lạc Tích Tuyết.
"Trai tài gái sắc, hai người các con thật rất xứng đôi!" Lâm phu nhân đoan trang cao quý, cười nhìn hai người nói.
Mẹ kế cũng là lên tiếng phụ họa: "Đúng vậy, Đúng vậy, lão gia, tôi xem Hàn thiếu gia nhất định là một nhân tài, Tích Tuyết có thể gả cho hắn, về sau nhất định rất hạnh phúc."
Trong lòng bà mong chờ Lạc Tích Tuyết có thể sớm một chút gả đi ra ngoài, như vậy tài sản Lạc gia, bà có thể có một phần rồi.
"Lạc phu nhân quá khen."
Hàn diệp thần bình tĩnh thong dong nói.
"Nào có nào có, trong giới kinh doanh không ai không biết Hàn thiếu gia là một nhân tài,Tích Tuyết nhà chúng ta thật là tu ba kiếp mới được lấy được cậu."
Mẹ kế mặt mày hớn hở nói, nếu không phải lão gia đã sắp xếp xong xuôi, bà thật muốn đem con gái của bà gả cho hắn.
"Lạc phu nhân xin yên tâm, Tích Tuyết gả tới đây về sau, con nhất định sẽ chăm sóc cô ấy thật tốt."
Hàn diệp thần lập tức tỏ thái độ, nhìn Lạc Tích Tuyết trong mắt tràn đầy nhu tình.
Lạc Tích Tuyết cũng giơ ra khuôn mặt tươi cười, chỉ là nụ cười này giống như đóa hoa rực rỡ, làm cho Lạc Thiên Uy một hồi tâm loạn.
Hắn thật muốn cứ như vậy mang cô giấu đi, không muốn những người khác cũng có thể thấy nụ cười xinh đẹp của cô như thế.
"Lạc tổng, nếu phu nhân cũng rất hài lòng, ngài xem việc hôn sự này nên tính rồi?" Lâm phu nhân nhìn ra lòng của con trai bà đúng lúc đem vấn đề mấu chốt nói ra.
Lạc Chấn Long ý vị sâu xa liếc mắt nhìn Tích Tuyết, lại nhìn con rể tương lai một chút, coi như là tương đối hài lòng gật đầu một cái: "Vậy quyết định tháng sau đi"
"Cha, tháng sau con muốn trở về trường ở bên ấy để học tiếp!" Lạc Thiên Uy đột nhiên cắt đứt lời của cha, tuyên bố một câu làm mọi người sững sờ.
"À?" Mọi người đều không hiểu, Uy thiếu không phải đã tốt nghiệp tại Mỹ hay sao, bây giờ chẳng phải đang giúp quản lý công ty hay sao? Làm sao đột nhiên lại muốn quay lại trường?
Lạc Chấn Long giận tái mặt, không vui nhắc nhở: "Thiên Uy, cha đang cùng Lâm phu nhân nói đến hôn sự của chị con"
"Chuyện của con chẳng lẽ không quan trọng sao? con muốn trở về trường học."
Lạc Thiên Uy chợt đứng lên, không phục nhướng nhướng mày: "Cha không thể chỉ thiên vị chị như thế."
"Con" Lạc Chấn Long mặc dù đối với bộ dạng vô lễ của đứa con trai này rất không vui, nhưng ở trước mặt nhiều người như vậy, hắn cũng không tiện phát tác.
Hai cha con cứ như vậy giằng co, mọi người trên mặt rất khó coi.
Lâm phu nhân hiểu lí lẽ, bà vội vã cười ra mặt hoà giải: "Cha con các ngươi có chuyện gì cứ nói đi, chúng ta đúng lúc cũng tán gẫu một chút, diệp thần, bồi mẹ đi ra ngoài đi dạo một chút."
"Tĩnh Nam, cũng cùng mẹ đi ra ngoài đi."
Mẹ kế thấy tình hình không ổn, vội vàng lôi kéo Vi Tĩnh Nam rời đi.
Trong phòng chỉ còn lại Lạc Tích Tuyết, Lạc Thiên Uy, cùng Lạc Chấn Long
Lạc Tích Tuyết cũng cảm thấy không khí có chút khẩn trương, cô đứng lên: "Cha, con đi nhà vệ sinh một chút"
Nói xong, cô cũng lắc mình rời đi, chỉ là cô vừa bước ra khỏi phòng liền nghe bên trong truyền đến tiếng nói của Lạc Thiên Uy: "Cha, tại sao muốn đem chị gả đi ra ngoài?"
Một khắc kia, chẳng biết tại sao, trong lòng cô có mấy phần xúc động.
Cha mặc dù bức bách cô, nhưng em trai thay cô ra mặt, mặc kệ động cơ của hắn là gì, trong lòng cô rất cảm kích hắn.
Lạc Tích Tuyết đến phòng toilet, lúc đi ra vừa vặn điện thoại di động trong túi vang lên.
"Alo, anh Vũ Trạch" Lạc Tích Tuyết vừa nghe đến người gọi đến là Tiếu Vũ Trạch, lập tức hưng phấn bắt máy.
Tiếu Vũ Trạch thẳng thắn biểu đạt tình yêu: "Tích Tuyết, anh rất nhớ em, em có nhớ anh hay không?"
"Có."
Lạc Tích Tuyết đỏ mặt, gật đầu một cái.
"Tích Tuyết, cuối tuần này em có rãnh không? Anh dẫn em đi chơi."
Tiếu Vũ Trạch trong lòng mong đợi.
Lạc Tích Tuyết không cần suy nghĩ liền gật đầu: "Được ạ."
Hai người bí mật hẹn ước thời gian địa điểm, lại hàn huyên thật lâu, nói không ít lời tâm tình, lúc này mới lưu luyến không rời cúp điện thoại.
Lạc Tích Tuyết rời đi vừa tới khúc quanh,cô không thấy rõ đường, đụng phải lồng ngực rắn chắc của một người đàn ông.
"A, thật xin lỗi."
Cô nóng nảy cúi thấp đầu nói xin lỗi, vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy một khuôn mặt tuấn tú vô cùng quen thuộc.
Hàn diệp thần, làm thế nào trùng hợp như vậy, vừa lúc đụng phải hắn?!
"Tích Tuyết, em Chủ nhật tuần này muốn đi ra ngoài ước hẹn?" con ngươi sắc bén băng hàn của hắn nhìn chằm chằm cô, có loại hơi thở quỷ dị ở bên cạnh hắn lan tràn ra.
"Anh nghe sao?" Lạc Tích Tuyết trong bụng run lên, có chút biểu lộ phức tạp.
"Ừ."
Hàn diệp thần trầm giọng từ trong miệng tràn ra một tiếng, trong ánh mắt không che giấu được nỗi thất vọng: "Em cùng hắn vẫn còn ở cùng nhau?"
Lạc Tích Tuyết ngẩng đầu lên, ánh mắt trong suốt nhìn thẳng vào mắt hắn, cô thở dài một hơi: "Tôi sẽ nói chuyện với cha, hủy bỏ hôn ước của chúng ta."
Nói xong, cô xoay người muốn đi, nếu bị hắn bắt gặp, cô cũng không cách nào diễn trò được nữa.
"Lạc Tích Tuyết!" Hàn diệp thần nắm lấy tay cô, bình tĩnh nhìn thẳng cô, trong đôi mắt thâm u ánh lên tia sáng.
"Gả cho anh, anh nhất định sẽ đối tốt với em."
Hắn mở miệng, hướng cô cam kết.
Trong mắt cô lóe lên tia áy náy: "Hàn tiên sinh, tôibiết anh là người tốt, nhưng rất xin lỗi, tôi đối với anh không có cảm giác gọi là thích."
Trong lòng của cô từ đầu tới cuối đều chỉ thích anh Vũ Trạch mà thôi.
"Anh không ngại chuyện đó?" Hàn diệp thần vẻ mặt bị thương không dứt, hắn lui một bước dài, ánh mắt vẫn như cũ chấp nhất: "Anh hiểu rõ tình cảm là cần phải từ từ bồi dưỡng, không sao, nếu như em bây giờ không yêu anh, anh có thể đợi."
"Anh" Lạc Tích Tuyết giật mình kinh ngạc nhìn hắn, lắc đầu nói: "Không được, như vậy với anh không công bằng."
Hàn diệp thần ôm cô vào trong lòng, cúi đầu muốn hôn lên môi của cô: "Nhưng anh thích em,muốn anh buông tha em, anh không làm được."
"Xin anh tự trọng!" Lạc Tích Tuyết dùng sức đẩy hắn ra, vẻ mặt xa cách: "Tôi muốn cùng anh nói chuyện rõ ràng, tôi đã có bạn trai, xem mắt với anh là do cha bức bách, nếu như không có sự uy hiếp từ cha tôi, tôi đã không gặp anh rồi"
"Em chán ghét anh như vậy sao?" Hàn diệp thần ngơ ngẩn, không thể tin nhìn cô.
Hai hàng lông mày nhỏ nhắn của cô khẽ nhíu lại, ánh mắt lành lạnh: "Không thể nói ghét, nhưng là không thích, nhưng nếu như anhcó thể chủ động cùng cha tôi nói hủy bỏ hôn ước của chúng ta, có lẽ chúng ta sẽ là những người bạn tốt."
"Chẳng lẽ em chưa từng nghĩ tới, nếu như em không gả cho anh thì cha em có lẽ sẽ an bài em với một người khác?" Hàn diệp thần đưa mắt nhìn cô nói rõ.
"Tôi không biết."
Lạc Tích Tuyết mắt khép hờ, thái độ nhàn nhạt ưu sầu.
Hàn diệp thần cầm tay của cô lên, vừa định nói cho cô hiểu thì Vi Tĩnh Nam chạy tới, cô cũng không biết là có chuyện gì, lôi kéo Hàn diệp thần rồi rời đi.
Lạc Tích Tuyết khẽ thở dốc một hơi, mặc dù cô bình thường đều không thích Vi Tĩnh Nam, nhưng mà giờ phút này sự xuất hiện của cô ta ngược lại giúp cô giải quyết một vấn đề khó khăn không nhỏ.
Một cuộc xem mắt cứ như vậy kết thúc, Lạc Tích Tuyết về đến nhà, không thấy Lạc Thiên Uy cùng cha.
Ngày thứ hai cô ở trường, bỗng một chiếc xe Benz màu đen đắt giá từ cửa trường học chạy vào trong, dừng ngay bên dưới bãi xe trong nháy mắt hấp dẫn sự chú ý của tất cả các sinh viên trong trường.
"Oa!!!" Mọi người đồng thanh kêu lên.
Nhìn chiếc xe này cũng biết giá cả xa xỉ rồi, người ngồi trong đó nhất định không giàu cũng quý.
"Nghe nói trường học mới chuyển tới một đại thiếu gia!"
"Vậy sao vậy sao? Có đẹp trai không?"
"Cậu nên hỏi hắn có bạn gái chưa mới đúng?"
"Vậy hắn có bạn gái chưa?"
"Hình như nghe nói vẫn còn độc thân."
"Wow! Có hi vọng gả vào gia đình giàu có rồi!"
Sau lưng thỉnh thoảng truyền đến tiếng mọi người nghị luận, còn có tiếng thét chói tai của các cô gái, dù sao cho tới bây giờ có rất ít người giàu có đến đây học.
Lạc Tích Tuyết không để ý nhiều, chỉ là nhìn chằm chằm chiếc xe đó, cứ có cảm giác nhìn quen mắt khác thường.
Xe này sao cô cảm thấy quen thuộc như vậy.
"Tích Tuyết, cậu đoán người ngồi trên xe sẽ như thế nào?" Trần Tiểu Mạt đẩy cánh tay cô một cái.
Lạc Tích Tuyết không nói gì, chỉ là ánh mắt nhìn chằm chằm cửa xe.
Đầu tiên bước xuống xe là người tài xế, mặc đồng phục làm việc chỉnh tề, cung kính đi tới phía sau mở cửa.
Cửa xe mở ra, đạp vào mắt của mọi người là đôi giày da sáng bóng, một thân hình thon dài cao từ trên xe đi ra, mặc đồng phục học sinh trường bọn họ, tây trang màu đen tranh nhã, da thịt màu đồng như tượng thần Hy Lạp,gương mặt tuấn tú mê người, tôn lên vẻ tuấn mỹ tà mị của hắn, cả người giống như toàn thân cũng tản ra ánh sáng chói mắt
"Rất đẹp trai."
Sau lưng các cô gái đã bắt đầu hoan hô.
Mà Trần Tiểu Mạt cũng là vẻ mặt si mê: "Quá đẹp trai xuất sắc rồi, quá hoàn mỹ, mình chưa bao giờ thấy có người mặc đồng phục trường chúng ta mà lại có khí chất như vậy
"Tích Tuyết, cậu nói phải không?" Cô quay đầu lại, hỏi ý kiến bạn tốt, nhưng đảo mắt vừa nhìn, đã không thấy bóng dáng của cô.
Lạc Tích Tuyết khi nhìn rõ khuôn mặt của người đó thì phản ứng đầu tiên chính là trốn.
Cô núp vào sau một cái cây, cả người như giống như bị chạm điện, cứng ở tại chỗ.
Thế nào lại là em trai cô? Thiên Uy làm sao sẽ tới học ở trường cô được? Còn mặc đồng phục? Chẳng lẽ hắn thật cùng cha nói chuyện thành công, muốn tới nơi này đi học?
"Tích Tuyết, cậu làm sao vậy, làm gì một mình trốn ở chỗ này?" Trần Tiểu Mạt tìm nửa ngày mới nhìn thấy Lạc Tích Tuyết.
Quả nhiên, cô lớn tiếng thành công hấp dẫn tất cả sự chú ý của các bạn học, dĩ nhiên cũng bao gồm Lạc Thiên Uy, con ngươi hắn sắc bén vẫn chăm chú nhìn vào cô.
Lạc Tích Tuyết bị hắn nhìn tựa hồ có thể cảm thấy hắn đang tức giận.
Cô biết em trai nhất định là đang trách cứ cô trốn hắn, thế nhưng có thể trách cô sao? Ai bảo hắn không nói một tiếng liền chạy đến trường cô học.
"Tích Tuyết, cậu không sao chứ? Sắc mặt thế nào kém như vậy?" Trần Tiểu Mạt thấy sắc mặt cô không tốt, không khỏi quan tâm hỏi.
"Không có không có,mình không sao!" Lạc Tích Tuyết phun ra nuốt vào lắc đầu một cái, thật ra thì trong lòng cô thấp thỏm không yên.
Hắn là tới trường học của cô đi học sao? Nhưng nghe cha nói hắn không phải đã tốt nghiệp ở Mỹ rồi sao? Vậy hắn lần này tới trường học của cô không phải là vì cô chứ?
Nghĩ tới đây, lại nghĩ tới những lời trước kia hắn nói với cô, Lạc Tích Tuyết chỉ cảm thấy cả người rơi vào hầm băng, thấy lạnh cả người từ đầu ngón chân lạnh đến đỉnh đầu.
"Không phải vậy, không phải vậy, nhất định không phải như vậy."
Cô ý thức hỗn độn lắc đầu, liều mạng ở trong lòng an ủi mình.
Bên cạnh Trần Tiểu Mạt nhìn cô không giải thích được: "Tích Tuyết, không phải cái gì?"
"Không có, không có gì, trắc nghiệm sắp bắt đầu rồi, chúng ta nhanh đi đi."
Lạc Tích Tuyết hồi hồn, vội vàng dời đề tài, cô nở một nụ cười gượng, lôi kéo bạn tốt đi.
Trên đường chạy, thầy giáo thể dục đã cầm đồng hồ bấm giờ, nhưng cô lại có dáng vẻ không yên.
"Này, Lạc Tích Tuyết, chuẩn bị chạy rồi kìa!" Trần Tiểu Mạt lôi kéo ống tay áo bạn tốt, tốt bụng nhắc nhở.
"Ừ, biết."
Lạc Tích Tuyết cố gắng để ình tập trung tinh thần, chuyện gì đến sẽ đến, cô lo lắng cũng vô ích, nếu em trai đột nhiên chuyển tới trường cô học, cô cần chờ hắn chủ động tới tìm cô để giải thích cho rõ ràng.
"Phanh!" một tiếng súng vang lên, mọi người rối rít từ trên đường đua chạy tới, Lạc Tích Tuyết cùng Trần Tiểu Mạt cũng chạy theo mọi người.
Trần Tiểu Mạt trời sanh đã là người ghét vận động, hơn nữa co ghét nhất chính là chạy bộ, không chạy được bao lâu đã đuối rồi.
Hai người là những người chạy đến sau cùng, hiển nhiên đã quá yêu cầu thời hạn, bài thi lần này thất bại, lần sau phải thi lại.
"Tích Tuyết,cậu hôm nay thế nào cũng chạy chậm như vậy?" Trần Tiểu Mạt đi tới bên cạnh cô, kinh ngạc mà nhìn cô: "Không phải là cậu cố ý chờ mình đó chứ? Sợ mình một người cô đơn, nên muốn thi lại với mình?"
"Đừng nói nữa" Lạc Tích Tuyết chạy đầu đầy mồ hôi, cô tức giận thở hổn hển, nếu không phải vì đột nhiên em trai cô đến đây, cô làm sao lại chạy không tốt thế này.
Đều do cái tên xấu xa đó!
"Mệt quá."
cô xụi lơ ngồi xuống, chỉ cảm thấy miệng đắng lưỡi khô,"Mình khát quá!"
Lập tức có một chai nước suối đã ướp lạnh đưa tới trước mặt cô.
Cô nhận lấy nước suối, không chút nghĩ ngợi liền uống một hớp lớn: "Cám ơn cậu, Tiểu Mạt."
Đem chai nước trả lại cho bạn tốt, lại phát hiện người nhận lấy chai là tay của một người đàn ông, cô theo cánh tay giương mắt lên nhìn, thì ra là em trai của cô Lạc Thiên Uy, mà một bên Trần Tiểu Mạt đã sớm sảng khoái ở căn tin của trường.
Lạc Tích Tuyết nhìn hắn, lập tức nuốt nước miếng, cứng đờ cười, nói: "Thiên Uy, sao em lại tới đây?"
Lạc Thiên Uy không nói gì, chỉ lôi kéo tay cô, đi về trước.
"A, em dẫn chị đi đâu?" Lạc Tích Tuyết không thuận theo, muốn hất tay của hắn ra.
Đây là thái độ gì, nhìn thấy cô cũng không biết lễ phép kêu cô một tiếng chị.
Lạc Thiên Uy như cũ không nói lời nào, chỉ lôi kéo tay cô rời đi, muốn đem cô ôm vào trong ngực.
Lạc Tích Tuyết theo bản năng đề phòng, cô rất sợ, hiện tại đang ở trường học, nhiều bạn học như vậy đều đang nhìn họ.
"Khụ khụ ——" cô ho nhẹ một tiếng, dùng giọng nói nghiêm túc chất vấn: "Thiên Uy, em đến trường chị làm gì?"
Lạc Thiên Uy nhìn co chằm chằm, đột nhiên không đầu không đuôi nói: "Em ăn cơm trưa chưa?"
"Hả?!" Lạc Tích Tuyết ngẩn người, sao hắn đột nhiên lại hỏi vấn đề này, co ăn cơm chưa thì mắc mớ gì tới hắn à?
"Đi!" Lạc Thiên Uy thấy vẻ mặt chần chờ của cô, liền đem cô từ bãi tập rời đi.
Chỉ là lần này hắn nắm tay của cô, không có hành động gì quá đáng, cho nên người ngoài nhìn vào chỉ thấy mối quan hệ thân thiết của chị em bọn họ mà thôi.
Lạc Tích Tuyết đột nhiên bị hắn kéo đi như vậy, không kịp nói vài câu với Trần Tiểu Mạt, nên chỉ ở phía xa cùng cô phất tay một cái.
Lạc Tích Tuyết tâm tình buồn bực bị em trai của mình kéo ra ngoài.
Ai ngờ Lạc Thiên Uy lại đem cô mang tới nhà hàng cao cấp trong trường học,cô hiểu ra thì ra là hắn dẫn cô tới dùng cơm.
" Chị còn không đói bụng!" Cô muốn đi, nhưng thấy khuôn mặt nghiêm lại của hắn thì, cảm thấy áp lực, cô ở đối diện với hắn ngồi xuống: "Nếu không chị ở chỗ này cùng dùng bữa trưa với em?"
"Chị buổi trưa không dùng cơm!" Lạc Thiên Uy hoàn toàn là giọng khẳng định, trên mặt hiện lên sự quan tâm, giống như là bạn trai quan tâm đến bạn gái của mình vậy.
Lạc Tích Tuyết im lặng, em trai của cô lúc nào thì biến thành bảo mẫu rồi, thích chằm chằm vào việc của cô như thế, ngay cả buổi trưa của cô hắn cũng muốn quản sao? Chẳng lẽ hắn phái người theo dõi cô sao? Nếu không hắn làm sao biết cô buổi trưa chưa ăn cơm?
"Chị là cố ý không ăn, chị đang giảm cân."
Lạc Tích Tuyết nâng cằm lên, rất có đạo lý cùng hắn giải thích.
Lạc Thiên Uy vui ve cười, nói nghiêm túc: "Dù em có biến thành heo, tôi cũng sẽ thích em như cũ."
Hắn chính là thích cô, vô luận cô biến thành hình dáng gì, hắn cũng thích.
Nhưng là, nhìn thấy cô không thương tiếc mình như thế, một ngày ba bữa đều không ăn toàn bộ, hắn không thể không để ý, nhất định phải tới tự mình quan tâm cô, nhìn cô mỗi bữa đều ăn, hắn mới yên tâm.
Lạc Tích Tuyết cúi đầu, sắc mặt có chút khó coi, nếu những lời này là do một người đàn ông khác nói ra, cô có thể sẽ cảm động, nhưng là do em trai cô nên cô cảm thấy không được tự nhiên.
Chẳng lẽ là hắn đối với cô,vẫn tâm niệm như vậy sao?
Thức ăn trên bàn đã dọn lên đầy đủ, tất cả đều là những món Lạc Tích Tuyết thích ăn, cô không khỏi ngẩng đầu kinh ngạc nhìn về phía Lạc Thiên Uy, hắn làm sao biết khẩu vị của cô.
"Thế nào không ăn?" Lạc Thiên Uy thấy cô chậm chạp vẫn không đụng đũa, hắn khẽ cau mày.
Lạc Tích Tuyết đưa ánh mắt hướng tới hắn, giận dỗi nhìn hắn, nói: "Chị không đói bụng, không muốn ăn."
"Không muốn ăn sao?" Lạc Thiên Uy đột nhiên tà tứ cười, trong mắt chớp động mập mờ ánh sáng không rõ: "Hay là em muôn tôi chính miệng đút cho em ăn?"
Nói xong, tay của hắn đã nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô.
"Hả? Em" Cô chấn động, liền rút tay của mình về: "Nơi này là trường học, em không được làm loạn!"
Lạc Thiên Uy nhíu mày, không quan tâm: "Là trường học thì sao, tôi muốn làm chuyện gì, không ai có thể ngăn cản được tôi."
Lúc nói lời này, đôi mắt hắn không hề chớp, nhìn chằm chằm cô.
Lạc Tích Tuyết trong bụng một hồi sợ hãi, cô biết cái này em trai cô nói thật nói gì nhất định sẽ làm được.
Cô nhìn chằm chằm hắn, cắn môi không nói lời nào, vẫn là một bộ mặt kháng cự.
Lạc Thiên Uy bất đắc dĩ khẽ thở dài, tự tay bới thêm một chén cháo thơm ngon đặt ở trước mặt của cô, bá đạo ra lệnh: "Ăn đi."
"Tôi thật sự ăn không vô."
Lạc Tích Tuyết thật sự là không muốn ăn, nói thế nào cô cũng là chị của hắn, hắn nói gì cô sẽ phải làm nấy sao, rất mất mặt.
"Vậy tôi sẽ tới đút cho em ăn?" Lạc Thiên Uy đứng lên, liền đem chén cháo đi tới, làm bộ muốn ngồi xuống bên cạnh cô.
Lạc Tích Tuyết cả kinh, vội vàng nói: "Được rồi, được rồi, em đừng động tay động chân, chị tự ăn được."
Cô hất mặt, chủ động bưng chén cháo lên ăn.
Lạc Thiên Uy cong lên khóe miệng, giơ ra nụ cười thắng lợi, cô cuối cùng cũng nghe lời hắn.
Lạc Tích Tuyết khéo léo uống xong chén cháo, ăn xong cô cảm thấy hơi đói một chút rồi, một ngày cũng không ăn cái gì, lại chạy nữ, cả người cô cũng mềm nhũn.
"Em nhìn ta làm gì? Em cũng ăn đi!" Vừa ngẩng đầu lên, đã nhìn thấy Lạc Thiên Uy ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm cô, trong lòng cô rất khó chịu.
"Ừ."
Lạc Thiên Uy dời mắt đi, cũng cúi đầu dùng bữa.
"Em ăn nhiều một chút."
Vừa ăn, Lạc Thiên Uy đột nhiên gắp cho cô mấy món ăn, quan tâm nhắc nhở: "Mấy ngày nay quản gia Ngô nghỉ, trong nhà người giúp việc cũng có chuyện riêng, cho nên ở nhà cũng không có nhiều đồ ăn cho em dùng."
"Hả?."
Lạc Tích Tuyết ngẩn người.
Cô hoài nghi cau mày, không chú ý tới việc Lạc Thiên Uy đã ngồi cạnh cô tự bao giờ.
"A Thiên Uy" Cô không kịp kêu lên tiếng, Lạc Thiên Uy đã đưa tay ôm cô vào trong ngực, hắn cúi người hôn lên bờ môi đang có hương vị cháo của cô.
Trời ơi, hắn thế nào to gan như vậy, cư nhiên ở ban ngày ban mặt, lôi cô vào trong ngực ôm hôn, nếu bị những bạn học khác hoặc người có dụng tâm khác nhìn thấy, cô phải làm sao đây?
"Thiên Uy, mau buông chi ra! Như vậy không được!" Lạc Tích Tuyết giùng giằng, sắc mặt khó coi.
"Có cái gì không tốt?" Lạc Thiên Uy khổ sở cười một tiếng, trong mắt dâng lên ánh khát vọng: "Tôi thích em, cho nên tôi muốn em."
Nhìn gương mặt thanh lệ của cô, trong lồng ngực của hắn liền tràn ra một hồi cảm giác khác thường, không kiềm hãm được đi tới bên người cô, ôm lấy cô.
Có cô trong ngực hắn cảm thấy rất an tâm!
"Không thể đươc, không thể như vậy, có người đang nhìn đấy?”
Lạc Tích Tuyết sợ sắc mặt đều trắng, hơn nữa chứng kiến trong phòng ăn đã có không ít người đang mập mờ nhìn bọn họ, cô cảm thấy rất sợ.
Hỏng bét, không biết bọn họ có biết Lạc Thiên Uy là em trai của cô hay không?
Lạc Thiên uy một chút cũng không muốn buông tha cô nhưng khi thấy trong mắt cô hiện ra nước mắt, hắn không nhịn được khẽ thở dài một hơi, cố đè xuống kích động trong lòng nói: "Tôi có thể thả em ra nhưng em phải hứa với tôi một điều."
"À?" Lạc Tích Tuyết sắc mặt càng thêm khó coi.
"Em không đồng ý?" Lạc Thiên uy tới gần cô hơn, cố ý nghiêng đầu, bên ngoài nhìn vào, hai người bọn họ giống như là một đôi tình nhân đang hôn nhau vậy.
Lạc Tích Tuyết chỉ có thể gật đầu: "Được rồi."
Lạc Thiên uy hài lòng đem đĩa thức ăn đẩy tới trước mặt cô, nhìn cô ăn hết, hắn mới lôi kéo tay của cô cùng cô rời khỏi phòng ăn.
Về đến nhà, Lạc Tích Tuyết vốn tưởng rằng có thể thở phào một cái, nhưng ai biết ba lại ra khỏi nhà, mẹ kế cùng Vi Tĩnh Nam đi du lịch, trong nhà người giúp việc cũng bị Lạc Thiên Uy đuổi hết, cũng chỉ còn lại có cô cùng hắn.
"Trong nhà chỉ có chúng ta sao?" Lạc Tích Tuyết không thể tưởng tượng nổi hỏi, trong lòng hiện ra một cỗ dự cảm xấu.
Trong nhà hiện tại không có người nào, chẳng phải là cô cùng hắn cô nam quả nữ ở biệt thự này mấy ngày sao?
Lạc Thiên Uy nhíu mày, đối với vẻ mặt kháng cự của Lạc Tích Tuyết hắn rất không hài lòng, hắn cố chấp hướng phía cô quát lên.
“Thiên Uy, giờ em còn quá nhỏ, chuyện kết hôn chờ em lớn lên chút em sẽ hiểu”
Cô thở sâu một hơi, chỉ có thể an ủi hắn như thế.
“Tôi nhất định sẽ làm cho em gả cho tôi”
trong mắt Lạc Thiên Uy chớp động, khóe miệng hắn nâng lên một nụ cười, mang theo sự kiên định hiếm thấy “Nhớ.
Từ nay về sau em chính là người con gái cua tôi”
Nói xong hắn đẩy cô ngã xuống dưới, nâng lên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô vong tình hôn xuống.
Nụ hôn này rất nhẹ, rất nhạt nhưng cũng rất nồng, rất thật.
Tuy chỉ ngắn ngủi vài giây nhưng lại đem toàn bộ tâm tình của Lạc Thiên Uy bộc lộ ra hết, tình cảm hắn đối với cô tất cả đều ngưng tụ tại nụ hôn này, dường như lúc này không gian chỉ còn hai người bọn họ mà thôi.
“Ngoan.
Đừng khóc”
Lạc Thiên Uy cúi đầu, hôn lên nước mắt trên mặt của cô, đè thấp giọng dụ dỗ cô “Cha đang ở dưới lầu chờ chúng ta, nhanh thay quần áo đi để trễ cha sẽ hoài nghi đó”
Lạc Tích Tuyết hít mũi một cái, không phản ứng kịp hỏi lại “Cha đang đợi chúng ta sao?”
“Hôm nay cha muốn dẫn em cùng Hàn Diệp Thần đi ăn cơm, thỏa thuận hôn kỳ của các người”
Tròng mắt đen của Lạc Thiên Uy nheo lại, nhìn về phía cô.
“Cái gì?: Lạc Tích Tuyết kinh ngạc, con ngươi thu nhỏ lại cô không muốn gả cho Hàn Diệp Thần.
Lạc Thiên Uy nắm chặt tay của cô tựa như đảm bảo cùng cô “Yên tâm, tôi sẽ không để cha gả em cho người khác đâu”
Sắc mặt cứng đờ một chút, có chút không thích ứng kịp cúi đầu xuống, nghe những lời như thế của em trai cô có chút không được tự nhiên.
“Em thay quần áo trước đi, tôi xuống lầu trước”
Ngón tay thon dài của hắn khẽ vuốt khuôn mặt mê người của cô, lưu lại một nụ hôn trên trán lưu luyến không muốn rời.
Lạc Tích Tuyết nhất thời không hiểu nổi, cô ngồi thừ trên giường, mới vừa rồi xảy ra chuyện gì? Em trai của cô đối với cô làm chuyện gì cô hoàn toàn không dám nghĩ tới nữa.
Sau khi rời giường, cô chạy thẳng tới phòng tắm, đem thân thể chính mình tẩy sạch nhất là địa phương mà Thiên Uy vừa hôn qua.
Cô sợ lưu lại vết hôn cha sẽ nhìn thấy, sẽ làm cha hoài nghi.
Trong gương, Lạc Tích Tuyết mặt trên người bộ váy hiệu Chanel thanh nhã, trang điểm nhàn nhạt, nhìn qua vừa chín chắn nhưng lại không mất đi sự phong tình của tuổi trẻ, rất phù hợp với bộ dạng đại tiểu thư của cô.
“Tích Tuyết, chuẩn bị xong chưa? Sao lại lâu như thế?”
kèm theo tiếng nói trầm thấp là Lạc Chấn Long bước vào phòng.
Lạc Tích Tuyết vừa mặc xong quần áo từ trong phòng tắm đi ra.
“Trời nóng như thế con mặc áo tay dài làm gì?”
lạc chấn Long kinh ngạc mà nhìn con gái của mình.
Lạc Tích Tuyết gượng giọng giai thích “Tại hôm nay con có chút không thoải mái, không phải trong phòng ăn có máy điều hòa sao con sợ cảm lạnh thôi”
“KHông thoải mái?”
Lạc Chấn Long sửng sốt, đoán việc con gái không thoải mái chắc là wor phương diện kia nên hắn cũng không hỏi nhiều, liền gật đầu một cái “Chuẩn bị xong thì xuống lầu đi”
“Dạ”
Lạc Tích Tuyết thấy cha đã rời đi nên thở phào nhẹ nhõm.
Trầm mặc cúi đầu, đi theo sau Lạc Chấn Long xuống lầu, Lạc Tích Tuyết liếc mắt liền thấy Lạc Thiên Uy tây trang nghiêm chỉnh đang đợi dưới lầu.
Một thân màu đen theo phong cách LV, cổ áo sơ mi thấp lộ ra cái cổ màu đồng, một đôi mày kiếm bên dưới là đôi mắt thâm thúy, lộ ra ánh sáng mê người, giống như chỉ làm cho người ta nhìn một cái, liền sẽ trốn không thoát.
Hai tay hắn lơ đãng để trong túi quần, thân hình to lớn cao ngạo cùng khí chất nổi bật bất phàm, đủ cho hắn nhìn qua giống như một hoàng tử cao quý mê người.
Hôm nay Lạc Thiên uy ăn mặc rât trang nghiêm, đẹp trai, cô thiếu chút nữa không nhận ra được người con trai nho nhã trước mắt này lại là em trai của cô Lạc Thiên uy.
"Uy thiếu gia hôm nay rất đẹp trai a."
Mấy người làm nữ bàn tán xôn xao, đỏ mặt ở một bên nhỏ giọng nói thầm.
Lạc Tích Tuyết sửa lại một chút sợi tóc bên tai, kinh ngạc nhìn về phía cha: "Thiên Uy cũng đi cùng chúng ta sao?" Cô thấy cảm giác hôm nay giống như người đi xem mắt là em trai cô.
"Thiên Uy dù sao hôm nay cũng không có chuyện, đi cùng chúng ta gặp anh rễ tương lai cũng tốt."
Lạc Chấn Long không cảm thấy không ổn, đối với người con trai này, hắn rất hài lòng.
Người một nhà cứ như vậy lên xe riêng, Lạc Chấn Long ngồi ở phía trước, Lạc Thiên uy cùng Lạc Tích Tuyết ngồi ở phía sau xe.
Lạc Tích Tuyết thủy chung đưa mắt nhìn bên ngoài cửa sổ, mà Lạc Thiên Uy ánh mắt luôn thủy chung quét qua khuôn mặt của co.
Hắn hôm nay cố ý ăn mặc như vậy, chính là muốn cùng cô xứng đôi, hắn tại sao có thể để Tích Tuyết của hắn đi xem mắt đây?
Xe chạy đến khách sạn, Lạc Chấn Long xuống xe trước, Lạc Tích Tuyết vừa muốn mở cửa xe, Lạc Thiên uy đột nhiên ở phía sau kéo lấy cô.
"Tích Tuyết, tôi sẽ không để cho hắn có cơ hội cưới em."
Hắn ghé vào bên tai của co nhỏ giọng nói.
Nói xong, Lạc Thiên Uy thần bí nhìn cô, xoay người ra khỏi xe.
Lưu lại một lạc Tích Tuyết đang kinh ngạc không ngừng, hắn nói như vậy là có ý gì? Hắn sẽ không gây họa chứ?
Phòng khách sạn phong cách rất cao nhã, rất phù hợp với Hàn diệp thần.
Mẹ kế cùng Vi Tĩnh Nam ngồi một chiếc xe khác tới, lúc này phu nhân Lâm đang lôi kéo mẹ kế trò chuyện với nhau thật vui vẻ, vừa thấy Lạc Tích Tuyết liền nâng khuôn mặt tươi cười tiến lên đón.
Dù sao hôn nhân này liên quan đến lợi ích buôn bán của hai nhà.
"Diệp Thần, mau qua đây, Tích Tuyết đến rồi!" Lâm phu nhân kêu con trai mình lại
Hôm nay Hàn Diệp Thần mặc bộ âu phục màu xám tro nhạt, bên trong là áo sơ mi trắng, thiết kế đơn giản là lộ rõ thân hình cao ráo của hắn, có phong cách của một công tử nho nhã.
"Tích Tuyết, chúng ta ngồi đi" Hắn cười, đi lên trước rất tự nhiên nắm tay cô.
Lạc Thiên Uy lại vượt lên trước một bước, hắn kéo cô qua ngồi bên canh hắn, lạnh nhạt mà nói: "Không cần, chị cùng tôi ngồi chung một chỗ là được rồi!"
"À?" Lâm phu nhân cùng Hàn diệp thần đều kinh ngạc, tuy nói chị em tình cảm tốt, nhưng em trai cũng không thể bá chiếm chị như thế, không để cho chi cùng vị hôn phu ngồi chung một chỗ.
"Thiên Uy, đừng làm rộn."
Lạc Tích Tuyết cứng đờ ngồi xuống, cô chỉ có thể kéo cánh tay hắn, ý bảo hắn không được làm bậy.
Lạc Thiên Uy thấy cô khẩn cầu, tự nhiên mềm nhũn ra, hắn phất tay một cái: "Ừ."
"Nhưng nếu hắn dám chiếm tiện nghi của chị, chị cần phải nói cho em biết!"con ngươi của hắn sắc bén mang ý cảnh cáo nhìn Hàn diệp thần một cái, kéo thân thể cô qua nhẹ giọng nói với cô.
Tròn lòng cô lướt qua cái gì đó khác thường, hướng hắn khẽ mỉm cười: "Ừ."
Hai gia đình cứ như vậy vây quanh ngồi nói chuyện, kẻ xướng ngươi họa.
Chỉ có Lạc Thiên Uy không nói lời nào, vẫn ngồi ở một bên trong góc, thưởng thức trà nhìn chằm chằm Hàn diệp thần.
"Tích Tuyết, em thích ăn cái gì? Anh gắp cho em."
Hàn diệp thần hướng lạc Tích Tuyết dịu dàng cười một tiếng, săn sóc hỏi.
Lạc Tích Tuyết liền vội vàng lắc đầu: "Không cần làm phiền, tôi tự làm được."
"Ăn cá đi, cá có dinh dưỡng."
Hàn diệp thần chủ động gắp cho cô một miếng cá, đặt trong chén của cô
"A, cám ơn."
Lạc Tích Tuyết sững sờ hai giây, chỉ có thể gật đầu đáp tạ.
Hàn diệp thần nhướng mày, cười tà đến gần lạc Tích Tuyết, ôm lên eo của cô: "Anh đã chủ động gắp thức ăn cho em rồi, Tích Tuyết có phải hay không cũng nên dắp cho anh?"
"A!" Lạc Tích Tuyết sắc mặt cứng đờ, biết mình trúng kế, nhưng cũng không thể làm gì, chỉ có thể gắng gượng nói: "Được rồi."
Cô không tình nguyện gắp cho Hàn diệp thần môt miếng cá, trong lòng hắn rất vui mừng, ánh mắt sáng quắc nhìn cô, dịu dàng vuốt ve tóc của cô.
Lạc Thiên Uy thấy một màn này, tâm như bị dao đâm.
Đáng ghét, hắn lại dám đụng cô!
Cầm lên ly rượu đỏ, ngẩng đầu lên uống hơn phân nửa.
Không cảm nhận được mùi rượu thơm ngon, ngược lại có một cổ đăng đắng nồng nặc lan tràn trong miệng.
Thức ăn ngon lần lượt được đưa lên, Lạc Tích Tuyết không nói một lời lẳng lặng ăn, Hàn diệp thần săn sóc quan tâm cô cũng không để ý, hiện tại cô phải làm cho cha tin tưởng, cô đã thỏa hiệp, quyết định cùng Hàn diệp thần ở cùng một chỗ.
Chỉ có như vậy, cha mới có thể buông lỏng đề phòng với cô, lúc đó cô mới có cơ hội cùng anh Vũ Trạch bỏ trốn.
Hàn diệp thần rất thương yêu cô, đối với cô dịu dàng chăm sóc, thỉnh thoảng còn có thể chọc cô vui vẻ, một bàn mọi người nhìn ra được, hắn thật rất thích Lạc Tích Tuyết.
"Trai tài gái sắc, hai người các con thật rất xứng đôi!" Lâm phu nhân đoan trang cao quý, cười nhìn hai người nói.
Mẹ kế cũng là lên tiếng phụ họa: "Đúng vậy, Đúng vậy, lão gia, tôi xem Hàn thiếu gia nhất định là một nhân tài, Tích Tuyết có thể gả cho hắn, về sau nhất định rất hạnh phúc."
Trong lòng bà mong chờ Lạc Tích Tuyết có thể sớm một chút gả đi ra ngoài, như vậy tài sản Lạc gia, bà có thể có một phần rồi.
"Lạc phu nhân quá khen."
Hàn diệp thần bình tĩnh thong dong nói.
"Nào có nào có, trong giới kinh doanh không ai không biết Hàn thiếu gia là một nhân tài,Tích Tuyết nhà chúng ta thật là tu ba kiếp mới được lấy được cậu."
Mẹ kế mặt mày hớn hở nói, nếu không phải lão gia đã sắp xếp xong xuôi, bà thật muốn đem con gái của bà gả cho hắn.
"Lạc phu nhân xin yên tâm, Tích Tuyết gả tới đây về sau, con nhất định sẽ chăm sóc cô ấy thật tốt."
Hàn diệp thần lập tức tỏ thái độ, nhìn Lạc Tích Tuyết trong mắt tràn đầy nhu tình.
Lạc Tích Tuyết cũng giơ ra khuôn mặt tươi cười, chỉ là nụ cười này giống như đóa hoa rực rỡ, làm cho Lạc Thiên Uy một hồi tâm loạn.
Hắn thật muốn cứ như vậy mang cô giấu đi, không muốn những người khác cũng có thể thấy nụ cười xinh đẹp của cô như thế.
"Lạc tổng, nếu phu nhân cũng rất hài lòng, ngài xem việc hôn sự này nên tính rồi?" Lâm phu nhân nhìn ra lòng của con trai bà đúng lúc đem vấn đề mấu chốt nói ra.
Lạc Chấn Long ý vị sâu xa liếc mắt nhìn Tích Tuyết, lại nhìn con rể tương lai một chút, coi như là tương đối hài lòng gật đầu một cái: "Vậy quyết định tháng sau đi"
"Cha, tháng sau con muốn trở về trường ở bên ấy để học tiếp!" Lạc Thiên Uy đột nhiên cắt đứt lời của cha, tuyên bố một câu làm mọi người sững sờ.
"À?" Mọi người đều không hiểu, Uy thiếu không phải đã tốt nghiệp tại Mỹ hay sao, bây giờ chẳng phải đang giúp quản lý công ty hay sao? Làm sao đột nhiên lại muốn quay lại trường?
Lạc Chấn Long giận tái mặt, không vui nhắc nhở: "Thiên Uy, cha đang cùng Lâm phu nhân nói đến hôn sự của chị con"
"Chuyện của con chẳng lẽ không quan trọng sao? con muốn trở về trường học."
Lạc Thiên Uy chợt đứng lên, không phục nhướng nhướng mày: "Cha không thể chỉ thiên vị chị như thế."
"Con" Lạc Chấn Long mặc dù đối với bộ dạng vô lễ của đứa con trai này rất không vui, nhưng ở trước mặt nhiều người như vậy, hắn cũng không tiện phát tác.
Hai cha con cứ như vậy giằng co, mọi người trên mặt rất khó coi.
Lâm phu nhân hiểu lí lẽ, bà vội vã cười ra mặt hoà giải: "Cha con các ngươi có chuyện gì cứ nói đi, chúng ta đúng lúc cũng tán gẫu một chút, diệp thần, bồi mẹ đi ra ngoài đi dạo một chút."
"Tĩnh Nam, cũng cùng mẹ đi ra ngoài đi."
Mẹ kế thấy tình hình không ổn, vội vàng lôi kéo Vi Tĩnh Nam rời đi.
Trong phòng chỉ còn lại Lạc Tích Tuyết, Lạc Thiên Uy, cùng Lạc Chấn Long
Lạc Tích Tuyết cũng cảm thấy không khí có chút khẩn trương, cô đứng lên: "Cha, con đi nhà vệ sinh một chút"
Nói xong, cô cũng lắc mình rời đi, chỉ là cô vừa bước ra khỏi phòng liền nghe bên trong truyền đến tiếng nói của Lạc Thiên Uy: "Cha, tại sao muốn đem chị gả đi ra ngoài?"
Một khắc kia, chẳng biết tại sao, trong lòng cô có mấy phần xúc động.
Cha mặc dù bức bách cô, nhưng em trai thay cô ra mặt, mặc kệ động cơ của hắn là gì, trong lòng cô rất cảm kích hắn.
Lạc Tích Tuyết đến phòng toilet, lúc đi ra vừa vặn điện thoại di động trong túi vang lên.
"Alo, anh Vũ Trạch" Lạc Tích Tuyết vừa nghe đến người gọi đến là Tiếu Vũ Trạch, lập tức hưng phấn bắt máy.
Tiếu Vũ Trạch thẳng thắn biểu đạt tình yêu: "Tích Tuyết, anh rất nhớ em, em có nhớ anh hay không?"
"Có."
Lạc Tích Tuyết đỏ mặt, gật đầu một cái.
"Tích Tuyết, cuối tuần này em có rãnh không? Anh dẫn em đi chơi."
Tiếu Vũ Trạch trong lòng mong đợi.
Lạc Tích Tuyết không cần suy nghĩ liền gật đầu: "Được ạ."
Hai người bí mật hẹn ước thời gian địa điểm, lại hàn huyên thật lâu, nói không ít lời tâm tình, lúc này mới lưu luyến không rời cúp điện thoại.
Lạc Tích Tuyết rời đi vừa tới khúc quanh,cô không thấy rõ đường, đụng phải lồng ngực rắn chắc của một người đàn ông.
"A, thật xin lỗi."
Cô nóng nảy cúi thấp đầu nói xin lỗi, vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy một khuôn mặt tuấn tú vô cùng quen thuộc.
Hàn diệp thần, làm thế nào trùng hợp như vậy, vừa lúc đụng phải hắn?!
"Tích Tuyết, em Chủ nhật tuần này muốn đi ra ngoài ước hẹn?" con ngươi sắc bén băng hàn của hắn nhìn chằm chằm cô, có loại hơi thở quỷ dị ở bên cạnh hắn lan tràn ra.
"Anh nghe sao?" Lạc Tích Tuyết trong bụng run lên, có chút biểu lộ phức tạp.
"Ừ."
Hàn diệp thần trầm giọng từ trong miệng tràn ra một tiếng, trong ánh mắt không che giấu được nỗi thất vọng: "Em cùng hắn vẫn còn ở cùng nhau?"
Lạc Tích Tuyết ngẩng đầu lên, ánh mắt trong suốt nhìn thẳng vào mắt hắn, cô thở dài một hơi: "Tôi sẽ nói chuyện với cha, hủy bỏ hôn ước của chúng ta."
Nói xong, cô xoay người muốn đi, nếu bị hắn bắt gặp, cô cũng không cách nào diễn trò được nữa.
"Lạc Tích Tuyết!" Hàn diệp thần nắm lấy tay cô, bình tĩnh nhìn thẳng cô, trong đôi mắt thâm u ánh lên tia sáng.
"Gả cho anh, anh nhất định sẽ đối tốt với em."
Hắn mở miệng, hướng cô cam kết.
Trong mắt cô lóe lên tia áy náy: "Hàn tiên sinh, tôibiết anh là người tốt, nhưng rất xin lỗi, tôi đối với anh không có cảm giác gọi là thích."
Trong lòng của cô từ đầu tới cuối đều chỉ thích anh Vũ Trạch mà thôi.
"Anh không ngại chuyện đó?" Hàn diệp thần vẻ mặt bị thương không dứt, hắn lui một bước dài, ánh mắt vẫn như cũ chấp nhất: "Anh hiểu rõ tình cảm là cần phải từ từ bồi dưỡng, không sao, nếu như em bây giờ không yêu anh, anh có thể đợi."
"Anh" Lạc Tích Tuyết giật mình kinh ngạc nhìn hắn, lắc đầu nói: "Không được, như vậy với anh không công bằng."
Hàn diệp thần ôm cô vào trong lòng, cúi đầu muốn hôn lên môi của cô: "Nhưng anh thích em,muốn anh buông tha em, anh không làm được."
"Xin anh tự trọng!" Lạc Tích Tuyết dùng sức đẩy hắn ra, vẻ mặt xa cách: "Tôi muốn cùng anh nói chuyện rõ ràng, tôi đã có bạn trai, xem mắt với anh là do cha bức bách, nếu như không có sự uy hiếp từ cha tôi, tôi đã không gặp anh rồi"
"Em chán ghét anh như vậy sao?" Hàn diệp thần ngơ ngẩn, không thể tin nhìn cô.
Hai hàng lông mày nhỏ nhắn của cô khẽ nhíu lại, ánh mắt lành lạnh: "Không thể nói ghét, nhưng là không thích, nhưng nếu như anhcó thể chủ động cùng cha tôi nói hủy bỏ hôn ước của chúng ta, có lẽ chúng ta sẽ là những người bạn tốt."
"Chẳng lẽ em chưa từng nghĩ tới, nếu như em không gả cho anh thì cha em có lẽ sẽ an bài em với một người khác?" Hàn diệp thần đưa mắt nhìn cô nói rõ.
"Tôi không biết."
Lạc Tích Tuyết mắt khép hờ, thái độ nhàn nhạt ưu sầu.
Hàn diệp thần cầm tay của cô lên, vừa định nói cho cô hiểu thì Vi Tĩnh Nam chạy tới, cô cũng không biết là có chuyện gì, lôi kéo Hàn diệp thần rồi rời đi.
Lạc Tích Tuyết khẽ thở dốc một hơi, mặc dù cô bình thường đều không thích Vi Tĩnh Nam, nhưng mà giờ phút này sự xuất hiện của cô ta ngược lại giúp cô giải quyết một vấn đề khó khăn không nhỏ.
Một cuộc xem mắt cứ như vậy kết thúc, Lạc Tích Tuyết về đến nhà, không thấy Lạc Thiên Uy cùng cha.
Ngày thứ hai cô ở trường, bỗng một chiếc xe Benz màu đen đắt giá từ cửa trường học chạy vào trong, dừng ngay bên dưới bãi xe trong nháy mắt hấp dẫn sự chú ý của tất cả các sinh viên trong trường.
"Oa!!!" Mọi người đồng thanh kêu lên.
Nhìn chiếc xe này cũng biết giá cả xa xỉ rồi, người ngồi trong đó nhất định không giàu cũng quý.
"Nghe nói trường học mới chuyển tới một đại thiếu gia!"
"Vậy sao vậy sao? Có đẹp trai không?"
"Cậu nên hỏi hắn có bạn gái chưa mới đúng?"
"Vậy hắn có bạn gái chưa?"
"Hình như nghe nói vẫn còn độc thân."
"Wow! Có hi vọng gả vào gia đình giàu có rồi!"
Sau lưng thỉnh thoảng truyền đến tiếng mọi người nghị luận, còn có tiếng thét chói tai của các cô gái, dù sao cho tới bây giờ có rất ít người giàu có đến đây học.
Lạc Tích Tuyết không để ý nhiều, chỉ là nhìn chằm chằm chiếc xe đó, cứ có cảm giác nhìn quen mắt khác thường.
Xe này sao cô cảm thấy quen thuộc như vậy.
"Tích Tuyết, cậu đoán người ngồi trên xe sẽ như thế nào?" Trần Tiểu Mạt đẩy cánh tay cô một cái.
Lạc Tích Tuyết không nói gì, chỉ là ánh mắt nhìn chằm chằm cửa xe.
Đầu tiên bước xuống xe là người tài xế, mặc đồng phục làm việc chỉnh tề, cung kính đi tới phía sau mở cửa.
Cửa xe mở ra, đạp vào mắt của mọi người là đôi giày da sáng bóng, một thân hình thon dài cao từ trên xe đi ra, mặc đồng phục học sinh trường bọn họ, tây trang màu đen tranh nhã, da thịt màu đồng như tượng thần Hy Lạp,gương mặt tuấn tú mê người, tôn lên vẻ tuấn mỹ tà mị của hắn, cả người giống như toàn thân cũng tản ra ánh sáng chói mắt
"Rất đẹp trai."
Sau lưng các cô gái đã bắt đầu hoan hô.
Mà Trần Tiểu Mạt cũng là vẻ mặt si mê: "Quá đẹp trai xuất sắc rồi, quá hoàn mỹ, mình chưa bao giờ thấy có người mặc đồng phục trường chúng ta mà lại có khí chất như vậy
"Tích Tuyết, cậu nói phải không?" Cô quay đầu lại, hỏi ý kiến bạn tốt, nhưng đảo mắt vừa nhìn, đã không thấy bóng dáng của cô.
Lạc Tích Tuyết khi nhìn rõ khuôn mặt của người đó thì phản ứng đầu tiên chính là trốn.
Cô núp vào sau một cái cây, cả người như giống như bị chạm điện, cứng ở tại chỗ.
Thế nào lại là em trai cô? Thiên Uy làm sao sẽ tới học ở trường cô được? Còn mặc đồng phục? Chẳng lẽ hắn thật cùng cha nói chuyện thành công, muốn tới nơi này đi học?
"Tích Tuyết, cậu làm sao vậy, làm gì một mình trốn ở chỗ này?" Trần Tiểu Mạt tìm nửa ngày mới nhìn thấy Lạc Tích Tuyết.
Quả nhiên, cô lớn tiếng thành công hấp dẫn tất cả sự chú ý của các bạn học, dĩ nhiên cũng bao gồm Lạc Thiên Uy, con ngươi hắn sắc bén vẫn chăm chú nhìn vào cô.
Lạc Tích Tuyết bị hắn nhìn tựa hồ có thể cảm thấy hắn đang tức giận.
Cô biết em trai nhất định là đang trách cứ cô trốn hắn, thế nhưng có thể trách cô sao? Ai bảo hắn không nói một tiếng liền chạy đến trường cô học.
"Tích Tuyết, cậu không sao chứ? Sắc mặt thế nào kém như vậy?" Trần Tiểu Mạt thấy sắc mặt cô không tốt, không khỏi quan tâm hỏi.
"Không có không có,mình không sao!" Lạc Tích Tuyết phun ra nuốt vào lắc đầu một cái, thật ra thì trong lòng cô thấp thỏm không yên.
Hắn là tới trường học của cô đi học sao? Nhưng nghe cha nói hắn không phải đã tốt nghiệp ở Mỹ rồi sao? Vậy hắn lần này tới trường học của cô không phải là vì cô chứ?
Nghĩ tới đây, lại nghĩ tới những lời trước kia hắn nói với cô, Lạc Tích Tuyết chỉ cảm thấy cả người rơi vào hầm băng, thấy lạnh cả người từ đầu ngón chân lạnh đến đỉnh đầu.
"Không phải vậy, không phải vậy, nhất định không phải như vậy."
Cô ý thức hỗn độn lắc đầu, liều mạng ở trong lòng an ủi mình.
Bên cạnh Trần Tiểu Mạt nhìn cô không giải thích được: "Tích Tuyết, không phải cái gì?"
"Không có, không có gì, trắc nghiệm sắp bắt đầu rồi, chúng ta nhanh đi đi."
Lạc Tích Tuyết hồi hồn, vội vàng dời đề tài, cô nở một nụ cười gượng, lôi kéo bạn tốt đi.
Trên đường chạy, thầy giáo thể dục đã cầm đồng hồ bấm giờ, nhưng cô lại có dáng vẻ không yên.
"Này, Lạc Tích Tuyết, chuẩn bị chạy rồi kìa!" Trần Tiểu Mạt lôi kéo ống tay áo bạn tốt, tốt bụng nhắc nhở.
"Ừ, biết."
Lạc Tích Tuyết cố gắng để ình tập trung tinh thần, chuyện gì đến sẽ đến, cô lo lắng cũng vô ích, nếu em trai đột nhiên chuyển tới trường cô học, cô cần chờ hắn chủ động tới tìm cô để giải thích cho rõ ràng.
"Phanh!" một tiếng súng vang lên, mọi người rối rít từ trên đường đua chạy tới, Lạc Tích Tuyết cùng Trần Tiểu Mạt cũng chạy theo mọi người.
Trần Tiểu Mạt trời sanh đã là người ghét vận động, hơn nữa co ghét nhất chính là chạy bộ, không chạy được bao lâu đã đuối rồi.
Hai người là những người chạy đến sau cùng, hiển nhiên đã quá yêu cầu thời hạn, bài thi lần này thất bại, lần sau phải thi lại.
"Tích Tuyết,cậu hôm nay thế nào cũng chạy chậm như vậy?" Trần Tiểu Mạt đi tới bên cạnh cô, kinh ngạc mà nhìn cô: "Không phải là cậu cố ý chờ mình đó chứ? Sợ mình một người cô đơn, nên muốn thi lại với mình?"
"Đừng nói nữa" Lạc Tích Tuyết chạy đầu đầy mồ hôi, cô tức giận thở hổn hển, nếu không phải vì đột nhiên em trai cô đến đây, cô làm sao lại chạy không tốt thế này.
Đều do cái tên xấu xa đó!
"Mệt quá."
cô xụi lơ ngồi xuống, chỉ cảm thấy miệng đắng lưỡi khô,"Mình khát quá!"
Lập tức có một chai nước suối đã ướp lạnh đưa tới trước mặt cô.
Cô nhận lấy nước suối, không chút nghĩ ngợi liền uống một hớp lớn: "Cám ơn cậu, Tiểu Mạt."
Đem chai nước trả lại cho bạn tốt, lại phát hiện người nhận lấy chai là tay của một người đàn ông, cô theo cánh tay giương mắt lên nhìn, thì ra là em trai của cô Lạc Thiên Uy, mà một bên Trần Tiểu Mạt đã sớm sảng khoái ở căn tin của trường.
Lạc Tích Tuyết nhìn hắn, lập tức nuốt nước miếng, cứng đờ cười, nói: "Thiên Uy, sao em lại tới đây?"
Lạc Thiên Uy không nói gì, chỉ lôi kéo tay cô, đi về trước.
"A, em dẫn chị đi đâu?" Lạc Tích Tuyết không thuận theo, muốn hất tay của hắn ra.
Đây là thái độ gì, nhìn thấy cô cũng không biết lễ phép kêu cô một tiếng chị.
Lạc Thiên Uy như cũ không nói lời nào, chỉ lôi kéo tay cô rời đi, muốn đem cô ôm vào trong ngực.
Lạc Tích Tuyết theo bản năng đề phòng, cô rất sợ, hiện tại đang ở trường học, nhiều bạn học như vậy đều đang nhìn họ.
"Khụ khụ ——" cô ho nhẹ một tiếng, dùng giọng nói nghiêm túc chất vấn: "Thiên Uy, em đến trường chị làm gì?"
Lạc Thiên Uy nhìn co chằm chằm, đột nhiên không đầu không đuôi nói: "Em ăn cơm trưa chưa?"
"Hả?!" Lạc Tích Tuyết ngẩn người, sao hắn đột nhiên lại hỏi vấn đề này, co ăn cơm chưa thì mắc mớ gì tới hắn à?
"Đi!" Lạc Thiên Uy thấy vẻ mặt chần chờ của cô, liền đem cô từ bãi tập rời đi.
Chỉ là lần này hắn nắm tay của cô, không có hành động gì quá đáng, cho nên người ngoài nhìn vào chỉ thấy mối quan hệ thân thiết của chị em bọn họ mà thôi.
Lạc Tích Tuyết đột nhiên bị hắn kéo đi như vậy, không kịp nói vài câu với Trần Tiểu Mạt, nên chỉ ở phía xa cùng cô phất tay một cái.
Lạc Tích Tuyết tâm tình buồn bực bị em trai của mình kéo ra ngoài.
Ai ngờ Lạc Thiên Uy lại đem cô mang tới nhà hàng cao cấp trong trường học,cô hiểu ra thì ra là hắn dẫn cô tới dùng cơm.
" Chị còn không đói bụng!" Cô muốn đi, nhưng thấy khuôn mặt nghiêm lại của hắn thì, cảm thấy áp lực, cô ở đối diện với hắn ngồi xuống: "Nếu không chị ở chỗ này cùng dùng bữa trưa với em?"
"Chị buổi trưa không dùng cơm!" Lạc Thiên Uy hoàn toàn là giọng khẳng định, trên mặt hiện lên sự quan tâm, giống như là bạn trai quan tâm đến bạn gái của mình vậy.
Lạc Tích Tuyết im lặng, em trai của cô lúc nào thì biến thành bảo mẫu rồi, thích chằm chằm vào việc của cô như thế, ngay cả buổi trưa của cô hắn cũng muốn quản sao? Chẳng lẽ hắn phái người theo dõi cô sao? Nếu không hắn làm sao biết cô buổi trưa chưa ăn cơm?
"Chị là cố ý không ăn, chị đang giảm cân."
Lạc Tích Tuyết nâng cằm lên, rất có đạo lý cùng hắn giải thích.
Lạc Thiên Uy vui ve cười, nói nghiêm túc: "Dù em có biến thành heo, tôi cũng sẽ thích em như cũ."
Hắn chính là thích cô, vô luận cô biến thành hình dáng gì, hắn cũng thích.
Nhưng là, nhìn thấy cô không thương tiếc mình như thế, một ngày ba bữa đều không ăn toàn bộ, hắn không thể không để ý, nhất định phải tới tự mình quan tâm cô, nhìn cô mỗi bữa đều ăn, hắn mới yên tâm.
Lạc Tích Tuyết cúi đầu, sắc mặt có chút khó coi, nếu những lời này là do một người đàn ông khác nói ra, cô có thể sẽ cảm động, nhưng là do em trai cô nên cô cảm thấy không được tự nhiên.
Chẳng lẽ là hắn đối với cô,vẫn tâm niệm như vậy sao?
Thức ăn trên bàn đã dọn lên đầy đủ, tất cả đều là những món Lạc Tích Tuyết thích ăn, cô không khỏi ngẩng đầu kinh ngạc nhìn về phía Lạc Thiên Uy, hắn làm sao biết khẩu vị của cô.
"Thế nào không ăn?" Lạc Thiên Uy thấy cô chậm chạp vẫn không đụng đũa, hắn khẽ cau mày.
Lạc Tích Tuyết đưa ánh mắt hướng tới hắn, giận dỗi nhìn hắn, nói: "Chị không đói bụng, không muốn ăn."
"Không muốn ăn sao?" Lạc Thiên Uy đột nhiên tà tứ cười, trong mắt chớp động mập mờ ánh sáng không rõ: "Hay là em muôn tôi chính miệng đút cho em ăn?"
Nói xong, tay của hắn đã nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô.
"Hả? Em" Cô chấn động, liền rút tay của mình về: "Nơi này là trường học, em không được làm loạn!"
Lạc Thiên Uy nhíu mày, không quan tâm: "Là trường học thì sao, tôi muốn làm chuyện gì, không ai có thể ngăn cản được tôi."
Lúc nói lời này, đôi mắt hắn không hề chớp, nhìn chằm chằm cô.
Lạc Tích Tuyết trong bụng một hồi sợ hãi, cô biết cái này em trai cô nói thật nói gì nhất định sẽ làm được.
Cô nhìn chằm chằm hắn, cắn môi không nói lời nào, vẫn là một bộ mặt kháng cự.
Lạc Thiên Uy bất đắc dĩ khẽ thở dài, tự tay bới thêm một chén cháo thơm ngon đặt ở trước mặt của cô, bá đạo ra lệnh: "Ăn đi."
"Tôi thật sự ăn không vô."
Lạc Tích Tuyết thật sự là không muốn ăn, nói thế nào cô cũng là chị của hắn, hắn nói gì cô sẽ phải làm nấy sao, rất mất mặt.
"Vậy tôi sẽ tới đút cho em ăn?" Lạc Thiên Uy đứng lên, liền đem chén cháo đi tới, làm bộ muốn ngồi xuống bên cạnh cô.
Lạc Tích Tuyết cả kinh, vội vàng nói: "Được rồi, được rồi, em đừng động tay động chân, chị tự ăn được."
Cô hất mặt, chủ động bưng chén cháo lên ăn.
Lạc Thiên Uy cong lên khóe miệng, giơ ra nụ cười thắng lợi, cô cuối cùng cũng nghe lời hắn.
Lạc Tích Tuyết khéo léo uống xong chén cháo, ăn xong cô cảm thấy hơi đói một chút rồi, một ngày cũng không ăn cái gì, lại chạy nữ, cả người cô cũng mềm nhũn.
"Em nhìn ta làm gì? Em cũng ăn đi!" Vừa ngẩng đầu lên, đã nhìn thấy Lạc Thiên Uy ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm cô, trong lòng cô rất khó chịu.
"Ừ."
Lạc Thiên Uy dời mắt đi, cũng cúi đầu dùng bữa.
"Em ăn nhiều một chút."
Vừa ăn, Lạc Thiên Uy đột nhiên gắp cho cô mấy món ăn, quan tâm nhắc nhở: "Mấy ngày nay quản gia Ngô nghỉ, trong nhà người giúp việc cũng có chuyện riêng, cho nên ở nhà cũng không có nhiều đồ ăn cho em dùng."
"Hả?."
Lạc Tích Tuyết ngẩn người.
Cô hoài nghi cau mày, không chú ý tới việc Lạc Thiên Uy đã ngồi cạnh cô tự bao giờ.
"A Thiên Uy" Cô không kịp kêu lên tiếng, Lạc Thiên Uy đã đưa tay ôm cô vào trong ngực, hắn cúi người hôn lên bờ môi đang có hương vị cháo của cô.
Trời ơi, hắn thế nào to gan như vậy, cư nhiên ở ban ngày ban mặt, lôi cô vào trong ngực ôm hôn, nếu bị những bạn học khác hoặc người có dụng tâm khác nhìn thấy, cô phải làm sao đây?
"Thiên Uy, mau buông chi ra! Như vậy không được!" Lạc Tích Tuyết giùng giằng, sắc mặt khó coi.
"Có cái gì không tốt?" Lạc Thiên Uy khổ sở cười một tiếng, trong mắt dâng lên ánh khát vọng: "Tôi thích em, cho nên tôi muốn em."
Nhìn gương mặt thanh lệ của cô, trong lồng ngực của hắn liền tràn ra một hồi cảm giác khác thường, không kiềm hãm được đi tới bên người cô, ôm lấy cô.
Có cô trong ngực hắn cảm thấy rất an tâm!
"Không thể đươc, không thể như vậy, có người đang nhìn đấy?”
Lạc Tích Tuyết sợ sắc mặt đều trắng, hơn nữa chứng kiến trong phòng ăn đã có không ít người đang mập mờ nhìn bọn họ, cô cảm thấy rất sợ.
Hỏng bét, không biết bọn họ có biết Lạc Thiên Uy là em trai của cô hay không?
Lạc Thiên uy một chút cũng không muốn buông tha cô nhưng khi thấy trong mắt cô hiện ra nước mắt, hắn không nhịn được khẽ thở dài một hơi, cố đè xuống kích động trong lòng nói: "Tôi có thể thả em ra nhưng em phải hứa với tôi một điều."
"À?" Lạc Tích Tuyết sắc mặt càng thêm khó coi.
"Em không đồng ý?" Lạc Thiên uy tới gần cô hơn, cố ý nghiêng đầu, bên ngoài nhìn vào, hai người bọn họ giống như là một đôi tình nhân đang hôn nhau vậy.
Lạc Tích Tuyết chỉ có thể gật đầu: "Được rồi."
Lạc Thiên uy hài lòng đem đĩa thức ăn đẩy tới trước mặt cô, nhìn cô ăn hết, hắn mới lôi kéo tay của cô cùng cô rời khỏi phòng ăn.
Về đến nhà, Lạc Tích Tuyết vốn tưởng rằng có thể thở phào một cái, nhưng ai biết ba lại ra khỏi nhà, mẹ kế cùng Vi Tĩnh Nam đi du lịch, trong nhà người giúp việc cũng bị Lạc Thiên Uy đuổi hết, cũng chỉ còn lại có cô cùng hắn.
"Trong nhà chỉ có chúng ta sao?" Lạc Tích Tuyết không thể tưởng tượng nổi hỏi, trong lòng hiện ra một cỗ dự cảm xấu.
Trong nhà hiện tại không có người nào, chẳng phải là cô cùng hắn cô nam quả nữ ở biệt thự này mấy ngày sao?