Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 91
“Ưm…”
cô trợn tròn mắt, theo bản năng muốn phản kháng nhưng lại bị Lạc Thiên Uy giữ cái ót thật chặt làm cô không thể nào nhúc nhích được.
Nước trái cây trong miệng của hắn lần lượt được đổ vào trong miệng của cô, chất lỏng màu cam trong suốt cứ như vậy ở hai khoang miệng quấn lấy nhau, nhưng do cô kháng cự nên có chút chảy ra ngoài khóe miệng.
Lạc Thiên Uy dùng lực hôn cô, cùng với cái lưỡi của cô dây dưa, mút không tha, thân thể của hai người càng ngày càng dựa vào gần nhau hơn.
Lửa nóng từ đáy lòng lần nữa bị kích thích mãnh liệt.
Dây dưa đến tận nơi sâu nhất.
“Ưm”
cô không kiềm chế được phát ra một tiếng ngâm khẽ, trên mặt đã là một mảng hồng nhuận.
Nước trái cây đã được cô nuốt xuống từ lâu, nhưng hai người bây giờ cứ ôm hôn nhau như vậy.
Một hồi đau nhức kịch liệt đánh tới làm cho cô bừng tỉnh thẹn quá hóa giận cắn lấy đầu lưỡi của Lạc Thiên Uy.
Lạc Thiên Uy bị đau cau mày, vốn còn muốn tiếp tục cùng lưỡi của cô dây dưa nhưng không ngờ cô cứ cắn chặt lưỡi của hắn không thả cuối cùng hắn chỉ có thể buông tha cho cô.
“Như thế nào? Tôi đút cho em ăn như vậy em thích không?”
hắn bắt lấy cổ tay mảnh khảnh của cô, trong mắt mang theo tia cuồng vọng, tà mị cười hỏi.
“Anh… ghê tởm!”
Lạc Tích Tuyết trợn tròn mắt, trên mặt một hồi trắng một hồi đỏ.
Cô không nghĩ hắn ta lại biến thái như thế, dùng cách này ép buộc cô.
“Dù sao trong mắt của em tôi vốn không phải là người tốt đẹp gì rồi, thêm một lần hạ lưu nữa cũng không sao!”
Lạc Thiên Uy nhún vai, nói như không sao cả.
“Hừ!”
cô quay mặt qua chỗ khác, không muốn để ý đến hắn:”
Anh đi ra ngoài đi!”
“Chờ em ăn xong những thức ăn này tôi sẽ tự nhiên rời đi!”
con ngươi tĩnh mịch của hắn nhìn cô, bưng lên một chén cháo, ân cần nói:”
Uống chén cháo loãng này trước đi, nó tốt cho dạ dày của em bây giờ hơn”
“Không cần anh quan tâm!”
Lạc Tích Tuyết lấy tay hất đổ chén cháo trên mặt đất, trốn trong chăn không để ý đến hắn nữa.
Lạc Thiên Uy cũng không có tức giậ, hắn biết cô còn hận hắn nên hắn muốn cho cô có thời gian thích ứng.
Dù sao từ việc một người em cùng cha khác mẹ lại biến thành người đàn ông của mình bất cứ người nào cũng khó chấp nhận ngay được.
“Tích Tuyết, húp chén cháo này đi!”
hắn hướng về phía người đang vùi đầu vào trong chăn nói.
“Không muốn!”
giờ cô không có chút tâm tư nào để ăn uống cả.
Lạc Thiên Uy nghiêng người tiến tới gần cô, vén chăn trên người của cô ra cúi đầu ngậm lấy vành tai của cô:”
Chẳng lẽ em thích phương thức lúc nãy tôi cho em ăn sao?”
“Không cần!”
cô lập tức căng thẳng, cảnh giác ngồi dậy nhìn hắn.
Trong mắt Lạc Thiên Uy chơp động nhu tình nhìn hắn, hắn dùng cái muỗng khuấy chén cháo trong tay lên, múc một ngụm nhỏ, nhẹ nhàng thổi sợ làm bỏng cô.
Lạc Tích Tuyết kinh ngạc nhìn hành động của hắn, trong ấn tượng của cô hành động như thế này chỉ có mẹ mới làm cho cô thôi.
Trong lúc nhất thời trong lòng của cô dâng lên cảm xúc phức tạp.
Một hồi như thiên sứ dịu dàng, một hồi lại như ác ma, rốt cuộc đâu mới là con người thật của hắn đây?
“Mở miệng nào, ngoan ngoãn húp cháo!”
Hắn để muỗng cháo bên môi của cô, Lạc Tích Tuyết kinh ngạc nhìn hắn chần chừ không có mở miệng.
“Rốt cuộc thì đâu mới là con người thật của anh?”
cô lẩm bầm không nhịn được mở miệng hỏi.
Lạc Thiên Uy ngưng trọng nhìn cô, ánh mắt sáng quắc:”
Mặc kệ tôi là ai, cũng không cần biết sau này tôi có thành người nào thì tôi vẫn chỉ là Lạc Thiên Uy của mình em
- Lạc Tích Tuyết!”
Lạc Tích Tuyết giật mình nhìn hắn, nghe được lời thổ lộ đó của hắn làm cho trong lòng cô có khó chịu không sao tả được.
Một người chỉ mới có mười sáu tuổi lại còn là em trai cùng cha khác mẹ của cô, hai người bọn họ thật sự có tương lai sao?
Đáp án dĩ nhiên là không.
Do bị hắn bắt ép ăn nên thể lực của cô phục hồi không ít, tinh thần cũng sảng khoái hơn rất nhiều.
lạc Thiên Uy cho bác sĩ đến kiểm tra cho cô lần cuối thấy cô đã hồi phục hẳn nên ra lệnh cho thủ hạ làm thủ tục xuất viện cho cô.
“Tôi muốn về nhà!”
lạc Tích Tuyết lại hướng hắn nói ra yêu cầu cũ.
Nhưng hắn lại không nói gì hết, chỉ cầm hành lý của cô lên cưỡng chế ôm cô đi vào xe riêng.
Dọc đường đi cô luôn không ngừng muốn đòi về nhà nhưng hắn vẫn giữ thái độ trầm mặc như cũ làm cô không thể không tức giận.
Nhưng khi cô thấy biệt thự của Lạc gia hiện ra trước mắt mình thì quả thật mừng rỡ, rốt cuộc hắn cũng làm theo ý của cô.
Không đợi Lạc Thiên Uy mở cửa xe cô đã nhảy vội xuống xe chạy ngay vào biệt thự.
Vừa vào phòng khách thấy ngay bóng dáng cao lớn của Lạc Chấn Long ngồi trên ghế sofa làm cho quả cân trong lòng cô dần dần buông xuống.
Có ba ở đây hắn sẽ không đối với cô giở trò gì.
“Ba!”
lạc Tích Tuyết chủ động tiến lên trước thân mật ôm lấy cánh tay của Lạc Chấn Long.
“Tốt rồi, Tuyết nhi đã trở lại!”
Lạc Chấn Long sủng ái sờ sờ cái trán của con gái, không thấy cô mấy ngày qua hắn cũng nhớ cô.
Mặc dù cô không phải là đứa con mà hắn thích nhất nhưng dù sao cũng là con gái ruột của hắn nên hắn cũng thương đứa con gái này vô cùng.
Lúc này Lạc Thiên Uy cũng từ ngoài cửa đi vào, Vi Tĩnh Nam vừa thấy hắn lập tức tiến lên đón.
Hắn chỉ lạnh nhạt chào hỏi liền đẩy cô ta ra đi tới trước mặt của Lạc Chấn Long:”
Ba!”
“Ừ!”
Lạc Chấn Long đáp lại một tiếng, thấy con trai trở về hắn liền nghĩ ngay đến công việc nên bảo Lạc Thiên Uy lên phòng của hắn còn Lạc Tích Tuyết thì đi nghỉ ngơi.
Cô liền gật đầu đồng ý nhưng vừa mới lên phòng, mở cửa thì bị một đôi bàn tay có lực kéo cô vào trong, ngay sau đó đóng cửa phòng lại.
“A … Thiên Uy!?”
Lạc Tích Tuyết kinh ngạc nhìn người trước mắt, không phải hắn cùng với ba vào thư phòng của ba nói chuyện công việc rồi sao? Thế nào lại nhanh như vậy?
“Anh làm gì đấy?”
cô dùng sức tránh hắn, lòng cô vẫn còn sợ hắn vô cùng.
Mỗi lần hắn xuất hiện hắn sẽ dọa cô chết mất.
“Tôi nghĩ, chúng ta cần nói chuyện một chút!”
lạc Thiên Uy đốt một điếu thuốc, con ngươi thâm u nhìn cô.
“Nói chuyện gì?”
lạc Tích Tuyết sửng sốt, trong mắt xẹt qua tia phức tạp nhưng sau đó gật đầu một cái:”
Được rồi!”
“Quan hệ của chúng ta vẫn tiếp tục!”
lạc Thiên Uy không nhanh không chậm nói ra những chữ này.
“Cái gì?”
sắc mặt của cô tái nhợt, không tin được nhìn hắn:”
Anh điên rồi sao? Nơi này là Lạc gia, tôi là chị của anh “
“Tôi không quan tâm đây là nơi nào cũng không quan tâm em là ai, tôi chỉ quan tâm em là người con gái mà tôi yêu nhất, bất cứ lúc nào, bất cứ ở đâu cũng đừng mong trốn tránh tôi”
Lạc Thiên Uy nắm cằm của cô, ánh mắt lấp lánh nhìn cô, giọng nói bá đạo, không cho phép cự tuyệt.
Cô cho rằng trở về Lạc gia có thể né tránh hắn sao? Về đây chỉ làm thêm có nhiều lý do để gần cô hơn mà thôi.
“Cái này không thể nào!”
cô thẳng thừng cự tuyệt.
“Quan hệ của hai chúng ta sẽ không thể nào thay đổi được, tuyệt đối không thể, dù bây giờ hay sau này đi chăng nữa cũng vậy thôi!”
“Vậy nếu như em mang thai của con của tôi thì sao?”
tròng mắt đen của hắn nhíu lại, bỗng nhiên vươn tay ra kéo cô lại gần, đem cô chống lên vách tường, hô hấp nóng rực phun lên gò má trắng nõn của cô:”
Chị thân mến, nếu như chúng ta có đứa bé, em nói coi chúng ta còn có thể nào làm chị em được nữa không? Hả?”
cô trợn tròn mắt, theo bản năng muốn phản kháng nhưng lại bị Lạc Thiên Uy giữ cái ót thật chặt làm cô không thể nào nhúc nhích được.
Nước trái cây trong miệng của hắn lần lượt được đổ vào trong miệng của cô, chất lỏng màu cam trong suốt cứ như vậy ở hai khoang miệng quấn lấy nhau, nhưng do cô kháng cự nên có chút chảy ra ngoài khóe miệng.
Lạc Thiên Uy dùng lực hôn cô, cùng với cái lưỡi của cô dây dưa, mút không tha, thân thể của hai người càng ngày càng dựa vào gần nhau hơn.
Lửa nóng từ đáy lòng lần nữa bị kích thích mãnh liệt.
Dây dưa đến tận nơi sâu nhất.
“Ưm”
cô không kiềm chế được phát ra một tiếng ngâm khẽ, trên mặt đã là một mảng hồng nhuận.
Nước trái cây đã được cô nuốt xuống từ lâu, nhưng hai người bây giờ cứ ôm hôn nhau như vậy.
Một hồi đau nhức kịch liệt đánh tới làm cho cô bừng tỉnh thẹn quá hóa giận cắn lấy đầu lưỡi của Lạc Thiên Uy.
Lạc Thiên Uy bị đau cau mày, vốn còn muốn tiếp tục cùng lưỡi của cô dây dưa nhưng không ngờ cô cứ cắn chặt lưỡi của hắn không thả cuối cùng hắn chỉ có thể buông tha cho cô.
“Như thế nào? Tôi đút cho em ăn như vậy em thích không?”
hắn bắt lấy cổ tay mảnh khảnh của cô, trong mắt mang theo tia cuồng vọng, tà mị cười hỏi.
“Anh… ghê tởm!”
Lạc Tích Tuyết trợn tròn mắt, trên mặt một hồi trắng một hồi đỏ.
Cô không nghĩ hắn ta lại biến thái như thế, dùng cách này ép buộc cô.
“Dù sao trong mắt của em tôi vốn không phải là người tốt đẹp gì rồi, thêm một lần hạ lưu nữa cũng không sao!”
Lạc Thiên Uy nhún vai, nói như không sao cả.
“Hừ!”
cô quay mặt qua chỗ khác, không muốn để ý đến hắn:”
Anh đi ra ngoài đi!”
“Chờ em ăn xong những thức ăn này tôi sẽ tự nhiên rời đi!”
con ngươi tĩnh mịch của hắn nhìn cô, bưng lên một chén cháo, ân cần nói:”
Uống chén cháo loãng này trước đi, nó tốt cho dạ dày của em bây giờ hơn”
“Không cần anh quan tâm!”
Lạc Tích Tuyết lấy tay hất đổ chén cháo trên mặt đất, trốn trong chăn không để ý đến hắn nữa.
Lạc Thiên Uy cũng không có tức giậ, hắn biết cô còn hận hắn nên hắn muốn cho cô có thời gian thích ứng.
Dù sao từ việc một người em cùng cha khác mẹ lại biến thành người đàn ông của mình bất cứ người nào cũng khó chấp nhận ngay được.
“Tích Tuyết, húp chén cháo này đi!”
hắn hướng về phía người đang vùi đầu vào trong chăn nói.
“Không muốn!”
giờ cô không có chút tâm tư nào để ăn uống cả.
Lạc Thiên Uy nghiêng người tiến tới gần cô, vén chăn trên người của cô ra cúi đầu ngậm lấy vành tai của cô:”
Chẳng lẽ em thích phương thức lúc nãy tôi cho em ăn sao?”
“Không cần!”
cô lập tức căng thẳng, cảnh giác ngồi dậy nhìn hắn.
Trong mắt Lạc Thiên Uy chơp động nhu tình nhìn hắn, hắn dùng cái muỗng khuấy chén cháo trong tay lên, múc một ngụm nhỏ, nhẹ nhàng thổi sợ làm bỏng cô.
Lạc Tích Tuyết kinh ngạc nhìn hành động của hắn, trong ấn tượng của cô hành động như thế này chỉ có mẹ mới làm cho cô thôi.
Trong lúc nhất thời trong lòng của cô dâng lên cảm xúc phức tạp.
Một hồi như thiên sứ dịu dàng, một hồi lại như ác ma, rốt cuộc đâu mới là con người thật của hắn đây?
“Mở miệng nào, ngoan ngoãn húp cháo!”
Hắn để muỗng cháo bên môi của cô, Lạc Tích Tuyết kinh ngạc nhìn hắn chần chừ không có mở miệng.
“Rốt cuộc thì đâu mới là con người thật của anh?”
cô lẩm bầm không nhịn được mở miệng hỏi.
Lạc Thiên Uy ngưng trọng nhìn cô, ánh mắt sáng quắc:”
Mặc kệ tôi là ai, cũng không cần biết sau này tôi có thành người nào thì tôi vẫn chỉ là Lạc Thiên Uy của mình em
- Lạc Tích Tuyết!”
Lạc Tích Tuyết giật mình nhìn hắn, nghe được lời thổ lộ đó của hắn làm cho trong lòng cô có khó chịu không sao tả được.
Một người chỉ mới có mười sáu tuổi lại còn là em trai cùng cha khác mẹ của cô, hai người bọn họ thật sự có tương lai sao?
Đáp án dĩ nhiên là không.
Do bị hắn bắt ép ăn nên thể lực của cô phục hồi không ít, tinh thần cũng sảng khoái hơn rất nhiều.
lạc Thiên Uy cho bác sĩ đến kiểm tra cho cô lần cuối thấy cô đã hồi phục hẳn nên ra lệnh cho thủ hạ làm thủ tục xuất viện cho cô.
“Tôi muốn về nhà!”
lạc Tích Tuyết lại hướng hắn nói ra yêu cầu cũ.
Nhưng hắn lại không nói gì hết, chỉ cầm hành lý của cô lên cưỡng chế ôm cô đi vào xe riêng.
Dọc đường đi cô luôn không ngừng muốn đòi về nhà nhưng hắn vẫn giữ thái độ trầm mặc như cũ làm cô không thể không tức giận.
Nhưng khi cô thấy biệt thự của Lạc gia hiện ra trước mắt mình thì quả thật mừng rỡ, rốt cuộc hắn cũng làm theo ý của cô.
Không đợi Lạc Thiên Uy mở cửa xe cô đã nhảy vội xuống xe chạy ngay vào biệt thự.
Vừa vào phòng khách thấy ngay bóng dáng cao lớn của Lạc Chấn Long ngồi trên ghế sofa làm cho quả cân trong lòng cô dần dần buông xuống.
Có ba ở đây hắn sẽ không đối với cô giở trò gì.
“Ba!”
lạc Tích Tuyết chủ động tiến lên trước thân mật ôm lấy cánh tay của Lạc Chấn Long.
“Tốt rồi, Tuyết nhi đã trở lại!”
Lạc Chấn Long sủng ái sờ sờ cái trán của con gái, không thấy cô mấy ngày qua hắn cũng nhớ cô.
Mặc dù cô không phải là đứa con mà hắn thích nhất nhưng dù sao cũng là con gái ruột của hắn nên hắn cũng thương đứa con gái này vô cùng.
Lúc này Lạc Thiên Uy cũng từ ngoài cửa đi vào, Vi Tĩnh Nam vừa thấy hắn lập tức tiến lên đón.
Hắn chỉ lạnh nhạt chào hỏi liền đẩy cô ta ra đi tới trước mặt của Lạc Chấn Long:”
Ba!”
“Ừ!”
Lạc Chấn Long đáp lại một tiếng, thấy con trai trở về hắn liền nghĩ ngay đến công việc nên bảo Lạc Thiên Uy lên phòng của hắn còn Lạc Tích Tuyết thì đi nghỉ ngơi.
Cô liền gật đầu đồng ý nhưng vừa mới lên phòng, mở cửa thì bị một đôi bàn tay có lực kéo cô vào trong, ngay sau đó đóng cửa phòng lại.
“A … Thiên Uy!?”
Lạc Tích Tuyết kinh ngạc nhìn người trước mắt, không phải hắn cùng với ba vào thư phòng của ba nói chuyện công việc rồi sao? Thế nào lại nhanh như vậy?
“Anh làm gì đấy?”
cô dùng sức tránh hắn, lòng cô vẫn còn sợ hắn vô cùng.
Mỗi lần hắn xuất hiện hắn sẽ dọa cô chết mất.
“Tôi nghĩ, chúng ta cần nói chuyện một chút!”
lạc Thiên Uy đốt một điếu thuốc, con ngươi thâm u nhìn cô.
“Nói chuyện gì?”
lạc Tích Tuyết sửng sốt, trong mắt xẹt qua tia phức tạp nhưng sau đó gật đầu một cái:”
Được rồi!”
“Quan hệ của chúng ta vẫn tiếp tục!”
lạc Thiên Uy không nhanh không chậm nói ra những chữ này.
“Cái gì?”
sắc mặt của cô tái nhợt, không tin được nhìn hắn:”
Anh điên rồi sao? Nơi này là Lạc gia, tôi là chị của anh “
“Tôi không quan tâm đây là nơi nào cũng không quan tâm em là ai, tôi chỉ quan tâm em là người con gái mà tôi yêu nhất, bất cứ lúc nào, bất cứ ở đâu cũng đừng mong trốn tránh tôi”
Lạc Thiên Uy nắm cằm của cô, ánh mắt lấp lánh nhìn cô, giọng nói bá đạo, không cho phép cự tuyệt.
Cô cho rằng trở về Lạc gia có thể né tránh hắn sao? Về đây chỉ làm thêm có nhiều lý do để gần cô hơn mà thôi.
“Cái này không thể nào!”
cô thẳng thừng cự tuyệt.
“Quan hệ của hai chúng ta sẽ không thể nào thay đổi được, tuyệt đối không thể, dù bây giờ hay sau này đi chăng nữa cũng vậy thôi!”
“Vậy nếu như em mang thai của con của tôi thì sao?”
tròng mắt đen của hắn nhíu lại, bỗng nhiên vươn tay ra kéo cô lại gần, đem cô chống lên vách tường, hô hấp nóng rực phun lên gò má trắng nõn của cô:”
Chị thân mến, nếu như chúng ta có đứa bé, em nói coi chúng ta còn có thể nào làm chị em được nữa không? Hả?”