Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 55
Chiều hôm ấy…..
Thiên Tuyết đang cùng Lam Diệp vừa xem sổ sách vừa uống trà ngoài vườn đào thì có nha hoàn chạy đến thông báo: “Phó cung chủ, có Lương hộ pháp đến nói muốn tìm Lam hộ pháp ạ!”
Lam Diệp và Thiên Tuyết nghe xong liên quay sang nhìn nhau, Thiên Tuyết chớp chớp mắt vài cái rồi nói với Lam Diệp: “A Diệp, hôm nay ta sẽ trút
giận thay cho ngươi.” Rồi quay sang bảo với nha hoàn ấy: “A Xuân, ngươi hãy cho
hắn vào đi!” Nha hoàn tên A Xuân cúi đầu chạy đi. Lam Diệp cũng rất tò mò rốt
cuộc nàng muốn làm gì.”.
Một lúc sau Lương Thanh cũng đến nơi Thiên Tuyết đang thưởng trà theo sự chỉ dẫn của A Xuân. Anh bước đến cúi đầu với Thiên Tuyết: “Phó cung chủ! A Diệp cũng ở đây sao?”
Thiên Tuyết đưa tay cầm ly trà lên nhấp một ngụm và hỏi anh: “Lương hộ pháp đến đây là lại có chuyện gì?”
Lương Thanh đáp: “Thuộc hạ đến đây chỉ là muốn giúp A Diệp xem sổ sách thôi ạ!”
Thiên Tuyết ngạc nhiên: “Ổ!! Sổ sách thì có gì cần phải giúp sao?”
Lương Thanh hít sâu lấy can đảm nói: “Vì công việc kinh doanh ở khắp nơi có phần phát triển nên sổ sách cũng sẽ nhiều hơn, thuộc hạ sợ A Diệp sẽ vất vả nên muốn đến cùng muội ấy tính toán sổ sách.”
Thiên Tuyết ngước lên hỏi anh: “Ta nhớ hình như công việc của ngươi và của A Diệp cũng nhiều như nhau vậy sao ngươi lại có thời gian vậy?”
Lương Thanh lắc đầu: “Thuộc hạ đã giải quyết xong cả rồi ạ!”
Thiên Tuyết nhìn ngắm ly trà trong tay lên tiếng hỏi: “Nếu đã xong thì ngươi nghỉ ngơi là được rồi, cần gì phải đến đây kiếm thêm việc?”
Lương Thanh vội đáp: “Thuộc hạ chỉ vì A Diệp nên mới cố gắng hoàn thành thật nhanh việc được giao phó để đến đây mà thôi.”
Thiên Tuyết thầm nghĩ: “Biết đặt A Diệp ở vị trí quan trọng nhất, cũng được đấy.” Tuy trong long nghĩ vậy nhưng ngoài mặt vẫn một dáng vẻ không ưa thích, nàng nói: “Ngươi mà biết vì A Diệp sao? Ha…mặt trời hôm nay mọc
ở hướng tây à? Hơn nữa không cần đến ngươi A Diệp vẫn hoàn thành tốt công việc, hay là ngươi nghĩ A Diệp tài hèn sức mọn không thể hoàn thành trách nhiệm của mình?”
Lương Thanh vội vàng thanh minh: “Xin phó cung chủ đừng hiểu lầm, ý của thuộc hạ không phải như vậy!”
Lam Diệp thấy anh luống ca luống cuống thanh minh thì có chút buồn cười, trong mắt cô Lương Thanh vốn là người lãnh đạm ít nói, lúc thực hiện nhiệm vụ thì vô cùng nghiêm túc, ấy vậy mà chỉ vì vài câu nói của Thiên Tuyết
lại khiến anh bày ra dáng vẻ bối rối khiến cô ngạc nhiên vô cùng.
Thiên Tuyết lại nói: “Thôi không nói nữa. Nếu ngươi muốn giúp thì ngồi xuống đi.”
Lương Thanh vui mừng vội ngồi xuống bắt tay vào việc, nhìn anh cầm quyển sổ lên xem xét Thiên Tuyết thầm nghĩ: “Muốn giúp sao? Ta sẽ cho ngươi được vừa ý!” Nàng đảo ánh mắt toan tính nhìn Lương Thanh rồi tiếp tục công việc.
Sau khi xem gần xong thì Thiên Tuyết xoay qua nhìn Lam Diệp nói: “Nãy giờ uống trà khiết miệng ta hơi đắng mà trái cây lại hết rồi, A Diệp! Ngươi hãy hái cho ta một ít táo đến đây. Nhớ hãy hái những trái trên cao sẽ ngọt hơn nhiều.”
Lam Diệp khó hiểu vì vốn dĩ nào phải trái trên cao mới ngon hơn đâu chứ. Tuy thắc mắc là vậy nhưng cô vẫn đứng lên cầm lấy giỏ tre bên cạnh định hái trái cây theo lời Thiên Tuyết thì Lương Thanh vội đứng lên cướp lấy giỏ tre, Lam Diệp cau mày hỏi: “Lương hộ pháp! Ngài đây là có ý gì?”
Lương Thanh ôm lấy giỏ tre và nói: “Tối qua có mưa nên thân cây rất trơn trợt, để ta hái cho muội hãy ngồi nghỉ ngơi đi.” Nói xong anh nhanh chân chạy ra vườn tìm cây táo rồi phi than bay lên cáo hái mang về cho Thiên Tuyết và nói: “Mời phó cung chủ dùng trái cây!”
Thế nhưng vất vả hái xuống nhưng khi mang đến bàn trà thì Thiên Tuyết nhìn giỏ táo chín đỏ mà lắc đầu nói: “Giờ ta lại muốn ăn lê, A Diệp ngươi hái lê cho ta đi. Vẫn là phải hái trên cao đó.” Nàng vừa nói vừa đưa ánh mắt vô tội nhìn Lam Diệp.
Lương Thanh cầm lấy giỏ mang hết táo đặt lên bàn rồi quay sang nói với Lam Diệp: “Để ta!” nói rồi Lương Thanh tiếp tục giành việc hái lê không cho Lam Diệp có cơ hội đứng lên.
Thế nhưng lần này Thiên tuyết vẫn không vừa ý: “Sao giờ ta lại muốn ăn quýt nhỉ?” Lương Thanh không nói không rằng xách giỏ đi hái cam cho Thiên Tuyết, gương mặt vẫn vui vẻ bình thản không có chút tực giận.
Lam Diệp ngồi bên cạnh từ nãy giờ thấy vậy cũng phải lên tiếng: “Phó cung chủ, người sao lại….”
Thiên Tuyết liếc sang Lam Diệp: “Ngươi đau lòng sao?”
Lam Diệp vội lắc đầu phủ nhận: “Không phải ạ! Người đây là đang…”
Thiên Tuyết xua tay: “Ngươi cứ ngồi yên đó cho ta, cấm có lên tiếng, ta là đang trả thù giúp ngươi đấy!”
Lương Thanh lần này lại quay trở lại với giỏ nho trên tay, trái nho căng mọng nướng trông rất đẹp mắt. Anh đặt nhẹ giỏ nho lên bàn khẽ hỏi Thiên Tuyết: “Phó cung chủ, không biết người có vừa ý chưa ạ?” Vừa nói anh vừa lau mồ hôi đầm đìa trên trán.
Thiên Tuyết nhìn bộ dạng nhếch nhác lắm lem thì có chút vừa lòng, Thiên Tuyết liếc mắt sang tất cả trái cây mà Lương Thanh hái được, thấy hành anh như vậy cũng gọi là tạm được nên nàng gật đầu nhìn anh nói: “Được rồi,
đa tạ ngươi nhé Lương Thanh. Sổ sách cũng xem xong, giờ ngươi có thể về rồi.”
Thấy anh cứ đứng mãi Thiên Tuyết nhếch mi nhìn anh hỏi: “Không biết Lương hộ pháp còn chuyện gì sao?”
Lương Thanh lắc đầu đáp: “Dạ không có! Thuộc hạ xin phép.” Rồi anh xoay lưng đi ra ngoài. Thiên Tuyết nhìn dáng vẻ đánh chết cũng không muốn đi của anh thì rất là hả dạ, nàng cầm lấy quả nho vừa cho vào miệng vừa nói: “Muốn chuộc lỗi lầm đã gây ra đâu phải dễ, để ta xem ngươi kiên nhẫn được bao lâu.”
Nàng quay sang nhìn Lam Diệp và nói: “Ngươi có đau lòng khi ta hành hạ hắn như vậy không?”
Lam Diệp cầm ly trà lên uống cạn khẽ lắc đầu nói: “Có gì mà
thuộc hạ phải đau lòng cho ngài ấy chứ!”
Thiên Tuyết gật đầu hài long: “Không đau long là tốt, những gì hắn nợ ngươi ta nhất định sẽ thay ngươi đòi lại tất cả. Muốn ức hiếp thuộc hạ của ta sao? Nào có chuyện đó chứ!” Lam Diệp nghe nàng nói vậy thì trong lòng vui cùng vui vẻ, vì cô cũng được phó cung chủ che chở và làm chủ cho cô. Cô không cần phải ngưỡng mộ Sở Vân khi được Thiên Tuyết quan tâm bảo vệ hết lòng nữa.
Thiên Tuyết đang cùng Lam Diệp vừa xem sổ sách vừa uống trà ngoài vườn đào thì có nha hoàn chạy đến thông báo: “Phó cung chủ, có Lương hộ pháp đến nói muốn tìm Lam hộ pháp ạ!”
Lam Diệp và Thiên Tuyết nghe xong liên quay sang nhìn nhau, Thiên Tuyết chớp chớp mắt vài cái rồi nói với Lam Diệp: “A Diệp, hôm nay ta sẽ trút
giận thay cho ngươi.” Rồi quay sang bảo với nha hoàn ấy: “A Xuân, ngươi hãy cho
hắn vào đi!” Nha hoàn tên A Xuân cúi đầu chạy đi. Lam Diệp cũng rất tò mò rốt
cuộc nàng muốn làm gì.”.
Một lúc sau Lương Thanh cũng đến nơi Thiên Tuyết đang thưởng trà theo sự chỉ dẫn của A Xuân. Anh bước đến cúi đầu với Thiên Tuyết: “Phó cung chủ! A Diệp cũng ở đây sao?”
Thiên Tuyết đưa tay cầm ly trà lên nhấp một ngụm và hỏi anh: “Lương hộ pháp đến đây là lại có chuyện gì?”
Lương Thanh đáp: “Thuộc hạ đến đây chỉ là muốn giúp A Diệp xem sổ sách thôi ạ!”
Thiên Tuyết ngạc nhiên: “Ổ!! Sổ sách thì có gì cần phải giúp sao?”
Lương Thanh hít sâu lấy can đảm nói: “Vì công việc kinh doanh ở khắp nơi có phần phát triển nên sổ sách cũng sẽ nhiều hơn, thuộc hạ sợ A Diệp sẽ vất vả nên muốn đến cùng muội ấy tính toán sổ sách.”
Thiên Tuyết ngước lên hỏi anh: “Ta nhớ hình như công việc của ngươi và của A Diệp cũng nhiều như nhau vậy sao ngươi lại có thời gian vậy?”
Lương Thanh lắc đầu: “Thuộc hạ đã giải quyết xong cả rồi ạ!”
Thiên Tuyết nhìn ngắm ly trà trong tay lên tiếng hỏi: “Nếu đã xong thì ngươi nghỉ ngơi là được rồi, cần gì phải đến đây kiếm thêm việc?”
Lương Thanh vội đáp: “Thuộc hạ chỉ vì A Diệp nên mới cố gắng hoàn thành thật nhanh việc được giao phó để đến đây mà thôi.”
Thiên Tuyết thầm nghĩ: “Biết đặt A Diệp ở vị trí quan trọng nhất, cũng được đấy.” Tuy trong long nghĩ vậy nhưng ngoài mặt vẫn một dáng vẻ không ưa thích, nàng nói: “Ngươi mà biết vì A Diệp sao? Ha…mặt trời hôm nay mọc
ở hướng tây à? Hơn nữa không cần đến ngươi A Diệp vẫn hoàn thành tốt công việc, hay là ngươi nghĩ A Diệp tài hèn sức mọn không thể hoàn thành trách nhiệm của mình?”
Lương Thanh vội vàng thanh minh: “Xin phó cung chủ đừng hiểu lầm, ý của thuộc hạ không phải như vậy!”
Lam Diệp thấy anh luống ca luống cuống thanh minh thì có chút buồn cười, trong mắt cô Lương Thanh vốn là người lãnh đạm ít nói, lúc thực hiện nhiệm vụ thì vô cùng nghiêm túc, ấy vậy mà chỉ vì vài câu nói của Thiên Tuyết
lại khiến anh bày ra dáng vẻ bối rối khiến cô ngạc nhiên vô cùng.
Thiên Tuyết lại nói: “Thôi không nói nữa. Nếu ngươi muốn giúp thì ngồi xuống đi.”
Lương Thanh vui mừng vội ngồi xuống bắt tay vào việc, nhìn anh cầm quyển sổ lên xem xét Thiên Tuyết thầm nghĩ: “Muốn giúp sao? Ta sẽ cho ngươi được vừa ý!” Nàng đảo ánh mắt toan tính nhìn Lương Thanh rồi tiếp tục công việc.
Sau khi xem gần xong thì Thiên Tuyết xoay qua nhìn Lam Diệp nói: “Nãy giờ uống trà khiết miệng ta hơi đắng mà trái cây lại hết rồi, A Diệp! Ngươi hãy hái cho ta một ít táo đến đây. Nhớ hãy hái những trái trên cao sẽ ngọt hơn nhiều.”
Lam Diệp khó hiểu vì vốn dĩ nào phải trái trên cao mới ngon hơn đâu chứ. Tuy thắc mắc là vậy nhưng cô vẫn đứng lên cầm lấy giỏ tre bên cạnh định hái trái cây theo lời Thiên Tuyết thì Lương Thanh vội đứng lên cướp lấy giỏ tre, Lam Diệp cau mày hỏi: “Lương hộ pháp! Ngài đây là có ý gì?”
Lương Thanh ôm lấy giỏ tre và nói: “Tối qua có mưa nên thân cây rất trơn trợt, để ta hái cho muội hãy ngồi nghỉ ngơi đi.” Nói xong anh nhanh chân chạy ra vườn tìm cây táo rồi phi than bay lên cáo hái mang về cho Thiên Tuyết và nói: “Mời phó cung chủ dùng trái cây!”
Thế nhưng vất vả hái xuống nhưng khi mang đến bàn trà thì Thiên Tuyết nhìn giỏ táo chín đỏ mà lắc đầu nói: “Giờ ta lại muốn ăn lê, A Diệp ngươi hái lê cho ta đi. Vẫn là phải hái trên cao đó.” Nàng vừa nói vừa đưa ánh mắt vô tội nhìn Lam Diệp.
Lương Thanh cầm lấy giỏ mang hết táo đặt lên bàn rồi quay sang nói với Lam Diệp: “Để ta!” nói rồi Lương Thanh tiếp tục giành việc hái lê không cho Lam Diệp có cơ hội đứng lên.
Thế nhưng lần này Thiên tuyết vẫn không vừa ý: “Sao giờ ta lại muốn ăn quýt nhỉ?” Lương Thanh không nói không rằng xách giỏ đi hái cam cho Thiên Tuyết, gương mặt vẫn vui vẻ bình thản không có chút tực giận.
Lam Diệp ngồi bên cạnh từ nãy giờ thấy vậy cũng phải lên tiếng: “Phó cung chủ, người sao lại….”
Thiên Tuyết liếc sang Lam Diệp: “Ngươi đau lòng sao?”
Lam Diệp vội lắc đầu phủ nhận: “Không phải ạ! Người đây là đang…”
Thiên Tuyết xua tay: “Ngươi cứ ngồi yên đó cho ta, cấm có lên tiếng, ta là đang trả thù giúp ngươi đấy!”
Lương Thanh lần này lại quay trở lại với giỏ nho trên tay, trái nho căng mọng nướng trông rất đẹp mắt. Anh đặt nhẹ giỏ nho lên bàn khẽ hỏi Thiên Tuyết: “Phó cung chủ, không biết người có vừa ý chưa ạ?” Vừa nói anh vừa lau mồ hôi đầm đìa trên trán.
Thiên Tuyết nhìn bộ dạng nhếch nhác lắm lem thì có chút vừa lòng, Thiên Tuyết liếc mắt sang tất cả trái cây mà Lương Thanh hái được, thấy hành anh như vậy cũng gọi là tạm được nên nàng gật đầu nhìn anh nói: “Được rồi,
đa tạ ngươi nhé Lương Thanh. Sổ sách cũng xem xong, giờ ngươi có thể về rồi.”
Thấy anh cứ đứng mãi Thiên Tuyết nhếch mi nhìn anh hỏi: “Không biết Lương hộ pháp còn chuyện gì sao?”
Lương Thanh lắc đầu đáp: “Dạ không có! Thuộc hạ xin phép.” Rồi anh xoay lưng đi ra ngoài. Thiên Tuyết nhìn dáng vẻ đánh chết cũng không muốn đi của anh thì rất là hả dạ, nàng cầm lấy quả nho vừa cho vào miệng vừa nói: “Muốn chuộc lỗi lầm đã gây ra đâu phải dễ, để ta xem ngươi kiên nhẫn được bao lâu.”
Nàng quay sang nhìn Lam Diệp và nói: “Ngươi có đau lòng khi ta hành hạ hắn như vậy không?”
Lam Diệp cầm ly trà lên uống cạn khẽ lắc đầu nói: “Có gì mà
thuộc hạ phải đau lòng cho ngài ấy chứ!”
Thiên Tuyết gật đầu hài long: “Không đau long là tốt, những gì hắn nợ ngươi ta nhất định sẽ thay ngươi đòi lại tất cả. Muốn ức hiếp thuộc hạ của ta sao? Nào có chuyện đó chứ!” Lam Diệp nghe nàng nói vậy thì trong lòng vui cùng vui vẻ, vì cô cũng được phó cung chủ che chở và làm chủ cho cô. Cô không cần phải ngưỡng mộ Sở Vân khi được Thiên Tuyết quan tâm bảo vệ hết lòng nữa.