Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 71: Ngoại Truyện 2
Thiên Tuyết cùng Lam Diệp và Sở vân đang vui vẻ bên này cùng ngắm đường phố vào dịp cuối đông, khắp nơi nô nức mua sắm chào mừng năm mới. Các tửu lầu cùng khắp trên đường xá giăng đầy đèn lồng đủ màu sắc vô cùng đẹp mắt, dòng người tấp nập ồn nào càng khiến khung cảnh thêm náo nhiệt rộn rã.
Cả ba đang cùng nhau ngắm cảnh thì Sở Vân ngẩng lên lên nhìn trời, nhận thấy sắc trời đã tối y quay lại nói khẽ với Thiên Tuyết: “A Tuyết, trời cũng tối rồi hay chúng ta quay về đi.”
Thiên Tuyết lắc đầu ngay lập tức: “Không! Ta không muốn về đâu. Huynh có biết từ khi thành thân ta chỉ được ở trong Thanh An viện chán đến mức nào không? Giờ có dịp dao chơi ta nhất định phải đi chơi cho thỏa mãn ta mới trở về.”
Lam Diệp cung nói: “Đúng đó! Từ lúc thành thân Lương Thanh nào cho thuộc hạ xem sổ sách hay làm bất cứ chuyện gì khiến thuộc hạ buồn đến phát chán luôn đó.”
Thiên Tuyết khoát tay y kéo đi và nói: “Ây da, A Vân à! Huynh đừng lo, bọn ta không lẽ không bảo vệ được huynh sao? An tâm đi, bảo đảm ta sẽ trả lại cho A Chiêu một Sở Vân nguyên vẹn không sứt mẻ miếng nào đâu mà!”
Sở Vân cũng đành lắc đầu mặc người lôi đi, biết sao được khi cung chủ phu nhân đã lên tiếng thì y có cãi cũng bằng thừa mà thôi.
Thiên Tuyết đang đi bỗng dưng thấy một sạp bán đồng tâm kết rất đẹp nên lôi luôn hai người kia quẹo lựa tặng cho ba phu quân của mình. Thiên Tuyết đang giơ một đồng tâm kết lên ngắm nghía thì chợt nhận thấy một bóng dáng quen thuộc, nàng gọi to: “Thần Phong?!”
Thần Phong nghe tiếng gọi vội vàng quay lại tìm kiếm, thấy nàng đứng đó thì vội vã chạy đến ôm lấy nàng vào long mà thở phào nhẹ nhõm, Lương Thanh và Văn Chiêu nhìn thấy thê tử của mình cũng vội vàng chạy đến bên cạnh.
Thiên Tuyết ngạc nhiên đẩy hắn ra: “Chàng làm sao vậy?”
Thần Phong nhìn thấy Thiên Tuyết vẫn bình an thì hắn mừng thầm, sau đó lại nổi giận: “Nàng sao lại bỏ đi như vậy chứ? Có biết ta lo lắng lắm không hả?”
Thiên Tuyết tròn mắt nhìn hắn, tên này sao lật mặt nhanh vậy? Mới khi nãy còn là một bộ mặt lo lắng ôn nhu sao giờ cứ như mới vừa ăn tám thau lựu đạn vậy? Thiên Tuyết liếc xéo hắn: “Ta thích vậy đấy! Chàng làm gì ta?”
Thấy nàng có vẻ tức giận, Thần Phong vội dịu giọng xuống nước: “Không có! Không có! Chỉ là ta lo cho nàng xảy ra chuyện gì đó mà thôi.”
Văn Chiêu, Sở vân và Lương Thanh, Lam Diệp trố mắt nhìn Thần Phong và có chung một suy nghĩ: “Từ khi
nào cung chủ lại có cái dáng vẻ này vậy chứ? Nếu để bọn thuộc hạ trông thấy chắc chúng cười đến rụng rang mất thôi.”
Thiên Tuyết tức giân nói lại: “Hừ! Trong mắt chàng ta vô dụng như vậy, có thể dễ dàng bị ai đó làm tổn thương ngoại trừ chàng sao?” Nói xong nàng quay phắt người lại trả tiền cho chủ sạp hang rong rồi bước đi.
Thần Phong nhăn mày khó chịu, hắn biết lúc trước là hắn sai nhưng mà giờ hắn cũng đang bù đắp cho nàng đây mà, nàng có cần phải lôi chuyện ấy ra nói hay không đây chứ? Hắn vội đuổi theo nàng hạ giọng: “Ta nào có ý đó! Chỉ là ta lo lắng cho nàng thôi mà Tuyết nhi, đừng giận ta nữa mà nương tử!”
Một màn xuống nước năn nỉ này khiến cho bốn người còn lại được mở mang tầm mắt một trận, cung chủ Huyết Long cung cao cao tại thượng của bọn hạ đã chạy đâu mất rồi sao lại để tên cuồng thê này thay thế vậy chứ? Lương Thanh và Văn Chiêu cùng đưa tay dìu phu nhân mình đi theo đôi phu phụ kia trở về địa cung trong sự lắc đầu ngao ngán.
Cả ba đang cùng nhau ngắm cảnh thì Sở Vân ngẩng lên lên nhìn trời, nhận thấy sắc trời đã tối y quay lại nói khẽ với Thiên Tuyết: “A Tuyết, trời cũng tối rồi hay chúng ta quay về đi.”
Thiên Tuyết lắc đầu ngay lập tức: “Không! Ta không muốn về đâu. Huynh có biết từ khi thành thân ta chỉ được ở trong Thanh An viện chán đến mức nào không? Giờ có dịp dao chơi ta nhất định phải đi chơi cho thỏa mãn ta mới trở về.”
Lam Diệp cung nói: “Đúng đó! Từ lúc thành thân Lương Thanh nào cho thuộc hạ xem sổ sách hay làm bất cứ chuyện gì khiến thuộc hạ buồn đến phát chán luôn đó.”
Thiên Tuyết khoát tay y kéo đi và nói: “Ây da, A Vân à! Huynh đừng lo, bọn ta không lẽ không bảo vệ được huynh sao? An tâm đi, bảo đảm ta sẽ trả lại cho A Chiêu một Sở Vân nguyên vẹn không sứt mẻ miếng nào đâu mà!”
Sở Vân cũng đành lắc đầu mặc người lôi đi, biết sao được khi cung chủ phu nhân đã lên tiếng thì y có cãi cũng bằng thừa mà thôi.
Thiên Tuyết đang đi bỗng dưng thấy một sạp bán đồng tâm kết rất đẹp nên lôi luôn hai người kia quẹo lựa tặng cho ba phu quân của mình. Thiên Tuyết đang giơ một đồng tâm kết lên ngắm nghía thì chợt nhận thấy một bóng dáng quen thuộc, nàng gọi to: “Thần Phong?!”
Thần Phong nghe tiếng gọi vội vàng quay lại tìm kiếm, thấy nàng đứng đó thì vội vã chạy đến ôm lấy nàng vào long mà thở phào nhẹ nhõm, Lương Thanh và Văn Chiêu nhìn thấy thê tử của mình cũng vội vàng chạy đến bên cạnh.
Thiên Tuyết ngạc nhiên đẩy hắn ra: “Chàng làm sao vậy?”
Thần Phong nhìn thấy Thiên Tuyết vẫn bình an thì hắn mừng thầm, sau đó lại nổi giận: “Nàng sao lại bỏ đi như vậy chứ? Có biết ta lo lắng lắm không hả?”
Thiên Tuyết tròn mắt nhìn hắn, tên này sao lật mặt nhanh vậy? Mới khi nãy còn là một bộ mặt lo lắng ôn nhu sao giờ cứ như mới vừa ăn tám thau lựu đạn vậy? Thiên Tuyết liếc xéo hắn: “Ta thích vậy đấy! Chàng làm gì ta?”
Thấy nàng có vẻ tức giận, Thần Phong vội dịu giọng xuống nước: “Không có! Không có! Chỉ là ta lo cho nàng xảy ra chuyện gì đó mà thôi.”
Văn Chiêu, Sở vân và Lương Thanh, Lam Diệp trố mắt nhìn Thần Phong và có chung một suy nghĩ: “Từ khi
nào cung chủ lại có cái dáng vẻ này vậy chứ? Nếu để bọn thuộc hạ trông thấy chắc chúng cười đến rụng rang mất thôi.”
Thiên Tuyết tức giân nói lại: “Hừ! Trong mắt chàng ta vô dụng như vậy, có thể dễ dàng bị ai đó làm tổn thương ngoại trừ chàng sao?” Nói xong nàng quay phắt người lại trả tiền cho chủ sạp hang rong rồi bước đi.
Thần Phong nhăn mày khó chịu, hắn biết lúc trước là hắn sai nhưng mà giờ hắn cũng đang bù đắp cho nàng đây mà, nàng có cần phải lôi chuyện ấy ra nói hay không đây chứ? Hắn vội đuổi theo nàng hạ giọng: “Ta nào có ý đó! Chỉ là ta lo lắng cho nàng thôi mà Tuyết nhi, đừng giận ta nữa mà nương tử!”
Một màn xuống nước năn nỉ này khiến cho bốn người còn lại được mở mang tầm mắt một trận, cung chủ Huyết Long cung cao cao tại thượng của bọn hạ đã chạy đâu mất rồi sao lại để tên cuồng thê này thay thế vậy chứ? Lương Thanh và Văn Chiêu cùng đưa tay dìu phu nhân mình đi theo đôi phu phụ kia trở về địa cung trong sự lắc đầu ngao ngán.