Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 28
Tôi dừng lại chất vấn:
"Anh có biết mình đang nói gì không? "
"Anh biết, anh hối hận rồi! "
Tôi cười lạnh hỏi:
"Sao thế? Bởi vì Sở gia sao? "
Cố Nam Thành nhíu mày:
"Em xem anh là loại người gì? "
Tôi cười lạnh hỏi ngược lại:
"Vậy từ đầu đến cuối anh xem tối là loại người gì? "
Muốn có thì có, không muốn thì đá?!
Tôi rẻ mạt vậy?
Tôi mau chóng ra khỏi trường sau đó ở trong nhà nhiều ngày.
Cho đến khi Quý Noãn nhờ quản giáo đến tìm tôi.
Khi tôi thấy cô ấy, tôi thấy cô ấy nhợt nhạt, nhưng đôi mắt tôi bình tĩnh lạ thường.
Tôi ngồi đối diện với cô ấy, mệt mỏi hỏi:
"Gần đây thế nào? Họ có bắt nạt cậu không? ”
Quý Noãn lắc đầu, nhẹ nhàng nói:
"Mình muốn gặp cậu. "
Quý Noãn vào tù hơn một tháng, ngày làm việc của tôi cũng càng ngày càng ít, tôi thở dài nói:
"Yên tâm, vài ngày nữa cậu có thể rời khỏi đây, tết năm nay cậu sẽ đón cùng Trần Sở Sinh. "
Sở Hành đã đồng ý với tôi, trước tết sẽ cứu Quý Noãn ra tù.
Cô ấy lắc đầu, đột nhiên thấp thỏm nói:
"Không biết tại sao, gần đây mình rất nhớ cậu, trong lòng bồn chồn bất an, luôn luôn cảm thấy cậu sẽ rời xa mình, giống như Trần Sở Sinh lặng lẽ rời xa mình. “
Tôi ngẩn ra cười nói:
"Đồ ngốc, mình mãi luôn ở đây. "
"Thanh Vãn, mình luôn cảm thấy cậu có chuyện gì giấu mình. "
....
Sau khi rời khỏi nhà tù, tôi do dự một lúc đến thị trấn, chỉ tình cờ gặp bà của anh ta đẩy anh ta ra ngoài giải khuây, tôi đi theo họ từ xa, cũng không làm phiền anh ta cho đến khi bà của anh ta rời đi.
Tôi biết, anh ta không ngốc, anh ta đang đợi tôi qua.
Khi tôi chưa đến gần, đã nghe anh ta hỏi:
"Gần đây cô ấy thế nào? "
Tôi cúi đầu hỏi: "Ai? "
"Anh ta trả lời: "Quý Noãn. "
"Anh biết cô ấy? "
"Tôi không ngốc, tất nhiên tôi nhớ. "
Tôi hỏi:
"Vậy sao trước kia cứ luôn giả ngốc? "
Khựng lại chút, tôi cười nói:
"Có phải vì tự ti không? Cảm thấy mình không xứng với cô ấy? "
Trần Sở Sinh trầm mặc một lát, nói:
"Tôi không xứng với cô ấy. “
Người đàn ông trước mắt tuy rằng hai chân tàn tật, nhưng ánh mắt tinh tường, nếu anh ta không gặp phải tai nạn, nếu như anh ta khoẻ mạnh, cho dù anh ta là côn đồ, anh ta cũng có thể tạo ra một mảnh trời của mình.
Đáng tiếc vận mệnh trớ trêu.
Đáng tiếc chúng ta đều gặp phải một người phụ nữ tên là Ôn Tuyết Nhi.
"Trần Sở Sinh, cô ấy chỉ cần anh. "
"Tôi là một phế nhân. "
Phong cảnh của thị trấn luôn khiến người ta say mê, tôi nhìn vào dòng sông mát trước mắt, buồn bã nói:
"Ít nhất anh vẫn tồn tại. Trần Sở Sinh, anh còn có khả năng yêu, còn tôi... Ung thư giai đoạn cuối, thời gian cũng chỉ còn một hai tuần, có lẽ là ngày mai không thể nói chính xác được, tôi đã không còn tương lai rồi. “
Trần Sở Sinh kinh ngạc, tôi cười nói:
"Hãy cho mình một cơ hội được hạnh phúc đi. "
"Cô... "
"Tự mình lo liệu đi, đừng phụ Quý Noãn. "
Nói xong tôi liền xoay người rời đi, rất nhiều lời chỉ có thể nói đến đây không cần nói quá nhiều.
Trở lại Ngô Thành đã là buổi tối, tôi mệt mỏi trở về nhà nằm trên giường, nửa đêm đau bụng dữ dội, bất đắc dĩ đứng dậy uống lượng lớn thuốc giảm đau, cuối cùng nôn hết xuống đất.
Tôi nằm sấp trên nền đất vốn định gọi cho bác sĩ điều trị của mình, nhưng tình hình sức khỏe của mình bản thân rõ nhất, dựa theo tình trạng hiện tại chắc là không sống được qua hai mươi ba tuổi.
Tôi nhắm mắt lại, trong lòng nói không rõ được là cảm giác gì, thậm chí ngay cả chút sợ hãi cũng không có, giống như chờ chết thành một chuyện thuận theo tự nhiên, chỉ là đột nhiên có chút nhớ tới trước kia.
Càng trong tình cảnh này, càng hoài niệm người cũ.
Nếu có thể làm lại, tôi vẫn muốn chầm chậm đi theo phía sau anh ta.
Ngày này qua ngày khác, tháng này qua tháng khác.
Chỉ cầu sau này không gặp lại.
Để anh ta có thể sống mãi trong tim tôi.
Sẽ không khiến tôi dấy lên vọng tưởng, cũng không khiến tôi tổn thương.
Khi tôi bị cơn đau hành hạ đến cùng cực, tôi nhận được một cuộc gọi từ một người.
Giọng nói dịu dàng của anh gọi tên tôi:
"Thời Thanh Vãn. "
"Cố Nam Thành, anh có chuyện gì không? "
"Em sẽ tha thứ cho anh chứ? "
Trong lúc sinh tử, cái gì cũng buông xuôi.
Tôi cười nói:
"Có, tôi tha thứ cho anh. "
"Thời Thanh Vãn, em làm sao vậy? "
Tôi cau mày hỏi: "Hử? "
"Anh có cảm giác em có gì đó không ổn. "
Tôi nhẹ nhàng nói:
"Tôi không sao. "
"Em có nhà không? Anh đang ở dưới nhà em. ”
Tôi: "... "
"Anh có biết mình đang nói gì không? "
"Anh biết, anh hối hận rồi! "
Tôi cười lạnh hỏi:
"Sao thế? Bởi vì Sở gia sao? "
Cố Nam Thành nhíu mày:
"Em xem anh là loại người gì? "
Tôi cười lạnh hỏi ngược lại:
"Vậy từ đầu đến cuối anh xem tối là loại người gì? "
Muốn có thì có, không muốn thì đá?!
Tôi rẻ mạt vậy?
Tôi mau chóng ra khỏi trường sau đó ở trong nhà nhiều ngày.
Cho đến khi Quý Noãn nhờ quản giáo đến tìm tôi.
Khi tôi thấy cô ấy, tôi thấy cô ấy nhợt nhạt, nhưng đôi mắt tôi bình tĩnh lạ thường.
Tôi ngồi đối diện với cô ấy, mệt mỏi hỏi:
"Gần đây thế nào? Họ có bắt nạt cậu không? ”
Quý Noãn lắc đầu, nhẹ nhàng nói:
"Mình muốn gặp cậu. "
Quý Noãn vào tù hơn một tháng, ngày làm việc của tôi cũng càng ngày càng ít, tôi thở dài nói:
"Yên tâm, vài ngày nữa cậu có thể rời khỏi đây, tết năm nay cậu sẽ đón cùng Trần Sở Sinh. "
Sở Hành đã đồng ý với tôi, trước tết sẽ cứu Quý Noãn ra tù.
Cô ấy lắc đầu, đột nhiên thấp thỏm nói:
"Không biết tại sao, gần đây mình rất nhớ cậu, trong lòng bồn chồn bất an, luôn luôn cảm thấy cậu sẽ rời xa mình, giống như Trần Sở Sinh lặng lẽ rời xa mình. “
Tôi ngẩn ra cười nói:
"Đồ ngốc, mình mãi luôn ở đây. "
"Thanh Vãn, mình luôn cảm thấy cậu có chuyện gì giấu mình. "
....
Sau khi rời khỏi nhà tù, tôi do dự một lúc đến thị trấn, chỉ tình cờ gặp bà của anh ta đẩy anh ta ra ngoài giải khuây, tôi đi theo họ từ xa, cũng không làm phiền anh ta cho đến khi bà của anh ta rời đi.
Tôi biết, anh ta không ngốc, anh ta đang đợi tôi qua.
Khi tôi chưa đến gần, đã nghe anh ta hỏi:
"Gần đây cô ấy thế nào? "
Tôi cúi đầu hỏi: "Ai? "
"Anh ta trả lời: "Quý Noãn. "
"Anh biết cô ấy? "
"Tôi không ngốc, tất nhiên tôi nhớ. "
Tôi hỏi:
"Vậy sao trước kia cứ luôn giả ngốc? "
Khựng lại chút, tôi cười nói:
"Có phải vì tự ti không? Cảm thấy mình không xứng với cô ấy? "
Trần Sở Sinh trầm mặc một lát, nói:
"Tôi không xứng với cô ấy. “
Người đàn ông trước mắt tuy rằng hai chân tàn tật, nhưng ánh mắt tinh tường, nếu anh ta không gặp phải tai nạn, nếu như anh ta khoẻ mạnh, cho dù anh ta là côn đồ, anh ta cũng có thể tạo ra một mảnh trời của mình.
Đáng tiếc vận mệnh trớ trêu.
Đáng tiếc chúng ta đều gặp phải một người phụ nữ tên là Ôn Tuyết Nhi.
"Trần Sở Sinh, cô ấy chỉ cần anh. "
"Tôi là một phế nhân. "
Phong cảnh của thị trấn luôn khiến người ta say mê, tôi nhìn vào dòng sông mát trước mắt, buồn bã nói:
"Ít nhất anh vẫn tồn tại. Trần Sở Sinh, anh còn có khả năng yêu, còn tôi... Ung thư giai đoạn cuối, thời gian cũng chỉ còn một hai tuần, có lẽ là ngày mai không thể nói chính xác được, tôi đã không còn tương lai rồi. “
Trần Sở Sinh kinh ngạc, tôi cười nói:
"Hãy cho mình một cơ hội được hạnh phúc đi. "
"Cô... "
"Tự mình lo liệu đi, đừng phụ Quý Noãn. "
Nói xong tôi liền xoay người rời đi, rất nhiều lời chỉ có thể nói đến đây không cần nói quá nhiều.
Trở lại Ngô Thành đã là buổi tối, tôi mệt mỏi trở về nhà nằm trên giường, nửa đêm đau bụng dữ dội, bất đắc dĩ đứng dậy uống lượng lớn thuốc giảm đau, cuối cùng nôn hết xuống đất.
Tôi nằm sấp trên nền đất vốn định gọi cho bác sĩ điều trị của mình, nhưng tình hình sức khỏe của mình bản thân rõ nhất, dựa theo tình trạng hiện tại chắc là không sống được qua hai mươi ba tuổi.
Tôi nhắm mắt lại, trong lòng nói không rõ được là cảm giác gì, thậm chí ngay cả chút sợ hãi cũng không có, giống như chờ chết thành một chuyện thuận theo tự nhiên, chỉ là đột nhiên có chút nhớ tới trước kia.
Càng trong tình cảnh này, càng hoài niệm người cũ.
Nếu có thể làm lại, tôi vẫn muốn chầm chậm đi theo phía sau anh ta.
Ngày này qua ngày khác, tháng này qua tháng khác.
Chỉ cầu sau này không gặp lại.
Để anh ta có thể sống mãi trong tim tôi.
Sẽ không khiến tôi dấy lên vọng tưởng, cũng không khiến tôi tổn thương.
Khi tôi bị cơn đau hành hạ đến cùng cực, tôi nhận được một cuộc gọi từ một người.
Giọng nói dịu dàng của anh gọi tên tôi:
"Thời Thanh Vãn. "
"Cố Nam Thành, anh có chuyện gì không? "
"Em sẽ tha thứ cho anh chứ? "
Trong lúc sinh tử, cái gì cũng buông xuôi.
Tôi cười nói:
"Có, tôi tha thứ cho anh. "
"Thời Thanh Vãn, em làm sao vậy? "
Tôi cau mày hỏi: "Hử? "
"Anh có cảm giác em có gì đó không ổn. "
Tôi nhẹ nhàng nói:
"Tôi không sao. "
"Em có nhà không? Anh đang ở dưới nhà em. ”
Tôi: "... "