Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 163
Nhiều người cùng làm, tốc độ sàng lọc hồ sơ quả nhiên nhanh hơn không ít, mọi người phân công hợp tác, hiệu suất cao hơn Bạch Lê làm một mình gấp cả chục lần.
Chỉ mất có hai tiếng đồng hồ, mười người đã hoàn thành quá trình sàng lọc sơ bộ, loại bỏ hết những người tham gia đăng ký cho vui, hoặc là trong đơn ứng tuyển không điền nội dung livestream cụ thể, hoặc là điền bừa cho xong việc.
Phía sau không còn việc của Hồ Nhất và Hồ Nhị nữa, nhưng Bạch Lê rất hoan nghênh bọn họ tiếp tục giúp đỡ, dựa theo những gì đã bàn trước đó, lọc ra những nội dung mà bọn họ cảm thấy hứng thú, để Bạch Lê và Văn Tinh Diệu tiến hành lựa chọn. Hồ Nhất và Hồ Nhị đồng ý ngay.
Giai đoạn thứ nhất hoàn thành, Bạch Lê hô một tiếng, để mọi người nghỉ ngơi chốc lát, nên ăn thì ăn, nên uống thì uống, chờ nghỉ ngơi đủ rồi thì lại bắt tay vào làm công đoạn kế tiếp.
Nhân lúc nghỉ ngơi, Đường Nghênh mượn cớ có việc cần bàn, bảo Văn Tinh Diệu dẫn mình lên phòng ngủ của hắn.
Bạch Lê tưởng hai người họ định bàn xem lúc nào thì đi, còn cười bảo hai người cứ nói chuyện thoải mái, không cần lo lắng chuyện bên này. Được mọi người giúp đỡ sàng lọc đơn ứng tuyển cậu đã tiết kiệm được rất nhiều thời gian rồi, không có gì phải vội.
Sau khi vào phòng Văn Tinh Diệu, Đường Nghênh lập tức đóng cửa "Ép hỏi".
"Tinh Diệu, tình huống là thế nào đây, cậu với Bạch Lê..." Anh ta cũng không nói hết, nghĩ là Văn Tinh Diệu có thể tự mình hiểu được.
Nhưng mà anh ta đã đánh giá quá cao EQ của đối phương, chỉ thấy Văn Tinh Diệu nhíu mày, nhìn mình lấy làm lạ: "Tình huống nào là tình huống nào? Anh kêu tôi lên đây chỉ là để hỏi tôi cái vấn đề kỳ quái này à?"
Đừng mà, sao Văn Tinh Diệu lại không biết tình huống là thế nào chứ? Đường Nghênh bị Văn Tinh Diệu hỏi vặn lại làm cho mơ hồ, mãi một lúc lâu sau mới nói tiếp: "Vấn đề này thì kỳ quái chỗ nào... Không phải, suy nghĩ của tôi cũng bị cậu làm cho rối lung tung beng lên rồi, cái tôi muốn hỏi là, tại sao Bạch Lê lại chọn cậu để cùng làm bước chọn hồ sơ cuối cùng, cậu cũng có phải streamer của game đâu, cùng lắm cũng chỉ tốt hơn so với tôi, Hồ Nhất, Hồ Nhị một chút thôi, sao lại được ở vị trí cao như thế?"
Lần này Văn Tinh Diệu hiểu rồi, người này đang ước ao ghen tỵ với hắn đây mà.
Hắn đưa mắt liếc Đường Nghênh một cái, dùng ngữ khí đương nhiên nói: "Sao tôi lại chỉ tốt hơn mấy người một chút, rõ ràng là tốt hơn rất nhiều mới đúng. Trong game tôi và Bạch Lê là người thứ nhất và thứ hai đăng nhập, nhà tranh nhỏ cũng dựng ngay cạnh nhau, trong hiện thực cũng ngày ngày ở chung một chỗ, nói về thời gian quen biết, tôi mà là thứ hai thì không ai là thứ nhất. Như vậy, anh còn cảm thấy tôi không xứng được Bạch Lê chọn à?"
"Sao mấy lời cậu nói nghe cứ quái quái ấy nhỉ? Nhưng mà quả thực cũng có lý lắm." Đường Nghênh lầu bầu nói, "Chỉ là cậu bây giờ nói nhiều hơn, không giống ngày trước gì cả, cậu ngày trước đâu có nói nhiều như thế đâu. Nếu cậu nói thế rồi, vậy tôi cũng nói thẳng nhé, thực ra ban nãy tôi nghi hai người các cậu có gì đó với nhau, xem ra là lại tôi hiểu nhầm, ha ha ha."
"Có gì là có gì?"
"Chậc, cái này mà cũng không hiểu à? Ý là hai người thích nhau, đang yêu đương tìm hiểu ý." Đường Nghênh tự nhận bản thân có nhiều kinh nghiệm về chuyện này hơn Văn Tinh Diệu, bèn nhiệt tình phổ cập giáo dục cho đối phương.
Lại không biết, đoạn phổ cập giáo dục ngắn này đang bổ đùng đùng trong đầu Văn Tinh Diệu như sấm sét. Thích à... Thì ra là vậy.
Trong chớp mắt, hắn dường như đã hiểu, tại sao khoảng thời gian này mình lại để ý đến Bạch Lê nhiều như vậy, hóa ra là nhìn trong mắt, thương trong lòng.
Không chờ hắn kịp tiêu hóa tâm tư ngọt ngào mới chợt nhận ra này, Đường Nghênh đã không có mắt cắt ngang: "Tinh Diệu, lời này tôi chỉ nói với cậu thôi, cậu đừng có mà chạy đi nói với Bạch Lê đấy nhé, nhỡ mà cậu ấy hiểu nhầm thì nguy to. Với cả còn một chuyện nữa phải hỏi ý cậu, dù sao tôi đã đến tận đây rồi, cậu cũng phải cho tôi một cái thời gian chính xác đi chứ, tính bao giờ thì quay lại quân bộ thế?"
Đừng nói là Bạch Lê thấy lạ, trong lòng Đường Nghênh cũng hoảng lắm. Xem dáng vẻ này của Văn Tinh Diệu thì hình như hắn không có chút ý định nào là sẽ quay lại quân bộ, trái lại giống như ông chủ gia đình, cùng Bạch Lê tiếp đãi mấy người bọn họ, đã thế còn vào bếp nấu cơm.
"Anh yên tâm đi, tháng này tôi nhất định sẽ về." Văn Tinh Diệu nói.
Hai mắt Đường Nghênh tối sầm lại, giờ mới đầu tháng, đừng nói là chưa đến cuối tháng thì người này vẫn chưa chịu về nhé?
"Tình huống của tôi bây giờ vẫn chưa ổn định lắm, tuy chứng đứt gãy gien không tiếp tục phát tác nữa, nhưng không có cách nào khống chế trạng thái hình người của mình trong thời gian dài. Dựa theo suy đoán của tôi, chắc còn cần ở cạnh Bạch Lê thêm ít nhất mười ngày nữa, mới có thể miễn cưỡng khôi phục lại trạng thái cũ."
Trạng thái cũ mà Văn Tinh Diệu nói chính là có thể kiểm soát tốt tâm trạng của bản thân, cũng có thể tùy ý chuyển đổi giữa hai hình thái, người và thú.
Vả lại... Văn Tinh Diệu thầm nghĩ trong lòng, khó khăn lắm hắn mới nhận ra suy nghĩ thật sự trong lòng mình, đương nhiên là muốn cố gắng đi về phía kia một chút, trước khi rời đi, hắn hi vọng có thể tỏ rõ lòng mình với Bạch Lê, hỏi xem cậu thấy thế nào.
Hai người lại trò chuyện một chút về tình hình trong quân, thấy thời gian đã lâu, bèn đi xuống phòng khách. Trên đường, lúc đi ngang qua phòng của Chúc Mặc Lăng, họ nghe thấy có tiếng cào cửa, còn chưa kịp tới giúp đối phương, cửa đã "Cạch" một tiếng mở ra, là do hồ ly nhỏ biết kỹ thuật mở khóa tự thân vận động.
"Ẳng ~" Hồ ly nhỏ ngẩng đầu nhìn Văn Tinh Diệu một cái, trong tiếng kêu mềm nhũn còn đầy vẻ khoe khoang.
Văn Tinh Diệu hừ lạnh trong lòng một tiếng, không để ý đến nhãi hồ ly vênh vênh váo váo lại thích khoe mẽ này. Ngay cả hình người còn không biến về được, vênh cái gì mà vênh.
Hai người một hồ ly cũng đi xuống nhà.
Bầu không khí bên dưới so với trước khi bọn họ rời đi náo nhiệt hơn không ít. Chủ yếu là Hồ Nhất và Hồ Nhị không ngừng nói tía lia, Bạch Lê thỉnh thoảng cũng phụ họa, đáp lại dăm ba câu.
"Ha ha ha, sao trí tưởng tượng của mấy cư dân mạng này phong phú thế nhỉ, bảo là muốn livestream nhặt vò sò cạnh bờ biển, sau đó dùng vỏ sò nhặt được chế tác đồ lưu niệm thủ công mỹ nghệ?"
"Thế thì đã là cái gì? Xem em tìm được gì đây này, người này nói sẽ livestream "Mukbang dạ dày vương", còn nói nội dung livestream này trước đây rất thịnh hành ở Cổ Lam. Tạm không nhắc đến chủ đề phát sóng, anh ta còn nói bây giờ mình không lấy ra được nhiều đồ ăn như vậy, muốn cậu Bạch thông qua hệ thống giúp mình liên hệ với tất cả người chơi trong thôn, tốt nhất là để mọi người có thể ủng hộ cho mình một hai món gì đó, giúp livestream của anh ta thu hút khán giả bên ngoài."
"Ôi! Hay ghê ha, đây là định tay không bắt giặc, kinh doanh không cần vốn đấy à! Bên đây của anh có một người, phối với anh ta thì quá là hoàn hảo luôn, người này định livestream món ăn "Đen tối"*, tuy không biết nó là cái gì, nhưng nghe hai chữ "Đen tối" thôi là đã thấy có vẻ khủng bố rồi? Hai người này một người nấu, một người ăn, coi như hợp tác vẹn toàn."
*Là món ăn được nấu theo kiểu sáng tạo, không giống thông thường. (Tôi thấy trên baidu lấy ví dụ về dưa chuột xào cả quả rắc hành lá với bánh trung thu nhân chua cay, search hình ảnh thì ra kiểu bánh xốp nhân cá mòi, kem mì tôm. Kiểu mấy món chế biến dị dị ấy, ăn được hay không thì không biết)
"Phụt, há há há, ở đây có một cái là muốn làm nhà tạo mẫu này, hỏi có thể giúp người chơi trong game cắt tóc không, tiệm sẽ đặt ngay ngoài cửa thôn, làm bạn với NPC ông Vương, ngay cả tên biển hiệu người này cũng nghĩ sẵn cả rồi, để là "Tiệm hớt tóc thầy Vương cổng thôn"!"
"Tía má ơi, cảm giác trò chơi này siêu thú vị. Hồ Nhị, chờ bận xong ở đây, chúng ta về nhà chơi thử đi?"
"Được đó, em cũng muốn vào chơi thử lắm lắm rồi."
Bạch Lê tận mắt thấy sự ra đời của hai game thủ đầy tiềm năng, cũng rất cổ vũ cho ý tưởng của bọn họ. Nhưng mà cậu cũng nói cho hai người biết, sau khi đăng nhâp vào game, bọn họ chưa chắc đã được phân đến cùng một thôn, muốn gặp mặt trong game thì phải lên đến level 30 mới được.
"Cậu Bạch yên tâm đi, level 30 thôi mà, chuyện nhỏ như con thỏ." Hồ Nhất gồng cơ tay của mình lên, phô ra sức chiến đấu của mình.
Bạch Lê nhìn anh ta như vậy, biết ngay là bọn họ hiểu nhầm ý của mình, bèn vội nhắc thêm một câu: "Phương pháp thăng cấp của "Vùng đất điền viên" không giống với những game giả lập khác đâu, level trong game không thăng cấp thông qua việc đánh quái, mà cần người chơi không ngừng canh tác thu hoạch, mỗi một loại cây trồng khác nhau sẽ cho một số điểm kinh nghiệm tương ứng, khi điểm kinh nghiệm tích lũy đến một mức nhất định, nhân vật mới có thể lên cấp."
Nghe xong, Hồ Nhất và Hồ Nhị đưa mắt nhìn nhau một cái, động tác trên tay cũng ngừng lại, nhưng rất nhanh bọn họ đã lấy lại tinh thần, nói: "Cậu Bạch cứ yên tâm đi, cái gì người khác làm được, bọn tôi đương nhiên cũng làm được, đến lúc đó chúng tôi sẽ cố gắng trồng thật nhiều rau màu, tranh thủ lên cấp thật nhanh."
Đồng thời, bọn họ còn lặng lẽ lia mắt về phía sân, trong lòng nghĩ, Bạch Lê làm người thiết kế trò chơi thực sự quá nghiêm túc, quá có tâm rồi, vì muốn khôi phục hoàn mỹ cảnh tượng làm nông trong game mà cậu còn tự mình thí nghiệm ngoài hiện thực nữa.
Ai chẳng biết, bây giờ là thời đại khoa học kỹ thuật, quy trình sản xuất nông nghiệp đã sớm được cơ khí hóa tự động hóa từ lâu, ví dụ như chủ nhân của những hành tinh nông nghiệp chẳng hạn, ai mà chẳng mua một lượng lớn người máy nông nghiệp để chăm sóc ruộng vườn chứ. Hiệu suất năng suất cao không nói, còn có thể loại bỏ tất cả các khoản chi phí trung gian.
Nào có giống như cậu Bạch, không những tự mình xới đất đào hố gieo hạt, mà những công việc khác cũng toàn cậu làm cả, làm cỏ bắt sâu gì gì đó, hoàn toàn không nhờ đến tay người khác.
Cậu Bạch, đúng là một người thiết kế trò chơi đáng để tôn kính! Vào lúc này, ấn tượng của hai người đối với Bạch Lê đã bay lên một tầm cao mới.
Lúc mấy người Văn Tinh Diệu đi xuống, đập vào mắt chính là cảnh hai người Hồ Nhất, Hồ Nhị nhìn Bạch Lê bằng ánh mắt sùng bái, trên đầu lập tức hiện lên một dấu chấm hỏi nho nhỏ, không biết rốt cuộc là lúc bọn họ không ở đã có chuyện gì xảy ra.
Tình hình trước mắt không cho phép bọn họ hỏi han tỉ mỉ, bởi vì Bạch Lê phát hiện hai người họ quay lại, lập tức vẫy tay để họ nhanh đi tới: "Mau tới xem này, tôi phát hiện có một người nói muốn livestream xem bói, còn tự xưng là "Đại đệ tử" của NPC thầy bói trong game, đây là muốn làm gì?"
Sao cậu không biết, NPC trong game cũng có thể nhận học trò vậy?
Chụp lại nội dung tờ đơn ứng tuyển này rồi gửi vào trong nhóm, Bạch Lê tính hỏi một chút, xem mọi người thấy thế nào.
Là người thích lượn lờ trên diễn đang game, Mạc Tụng rất nhanh đã gửi đến một đường link, nói là đáp án nằm trong topic này. Bạch Lê và những người khác nghe vậy thì tò mò ấn vào xem.
Chủ post trực tiếp sử dụng nick trong game của mình: [Chùm Ngây] làm ID trên diễn đàn. Y kể lại toàn bộ quá trình gặp gỡ giao lưu của mình và NPC thầy bói trong bài viết.
[Chùm Ngây] sống ở thôn mới số 66, địa hình trong thôn tương tự với "Thôn Nấm", cũng là đồng bằng rộng lớn bằng phẳng, bao quanh bên ngoài là mấy con sông. Từ sau hôm Mạc Tụng phát sóng trực tiếp kiểu búp bê Nga với người chơi [Robot canh tác] xong, y đã nảy sinh hứng thú vô cùng lớn với thầy bói.
Không phải đối với thầy bói, mà là hứng thú với năng lực đối phương có trong tay, cảm thấy biết coi vận hạn, biết xem phong thủy, lại còn có thể thông qua tướng mạo phán định người ta là tốt hay xấu, thực sự quá chất chơi.
Kỹ năng chất chơi như vậy, y cũng muốn có!
Vì thế [Chùm Ngây] ngay cả cây cũng không buồn trồng, nhiệm vụ "Nhà ở của trưởng thôn" cũng chẳng buồn làm, bôn ba khắp nơi tìm kiếm, bước lên con đường tìm thầy bói không lối về.
Trời không phụ người có lòng, lúc hai giờ sáng, y ở sâu trong rừng gặp được thầy bói, đang đi về phía thôn, y không nghĩ gì cả lập tức nhào cả người tới, thành công ngăn thầy bói lại, sau đó hỏi đối phương có đồng ý dạy mình mấy chiêu hay không.
Không cần cái gì quá cao siêu, tinh túy, chỉ cần sau này đi ra ngoài có thể khiến người ta chấn động như gặp phải người trời là được.
Để câu chuyện có sức thuyết phục hơn, [Chùm Ngây] còn ghi lại cuộc trò chuyện của hai người khi đó theo như những gì y nhớ.
[Chùm Ngây]: "Thưa ngài! Cuối cùng tôi cũng tìm được ngài, ngài không biết hành tung của mình khó tìm như thế nào đâu, may mà tôi không bỏ cuộc!"
Thầy bói: "Vất vả cho anh bạn rồi, đoán mệnh, xem bói, xem tướng, xem phong thủy, cậu cần lão xem giúp loại nào?"
[Chùm Ngây]: "Hì hì, ngài đừng khách sáo như vậy mà, việc này không vội, chúng ta trước hết nói chuyện một chút để làm quen cái đã nha. Ngài xem, tôi lớn lên mày rậm mắt to, thông minh lanh lợi, có giống đại đồ đệ thất lạc của ngài không?"
Thầy bói: "Cậu cứ nói đùa, lão không nhớ mình đã từng nhận học trò. Đoán mệnh, xem bói, xem tướng, xem phong thủy, cậu cần lão xem giúp loại nào?"
...
Sau mấy câu hỏi liên tiếp, thấy bói đều chỉ lặp đi lặp lại cùng một câu. Nhưng nếu cư dân mạng nghĩ [Chùm Ngây] không có cơ hội bái sư thành công thì sai bét luôn rồi.
[Chùm Ngây] siết chặt nắm đấm tỏ vẻ, chỉ cần da mặt đủ dày, không có chuyện gì là y không làm được.
__________________
Chỉ mất có hai tiếng đồng hồ, mười người đã hoàn thành quá trình sàng lọc sơ bộ, loại bỏ hết những người tham gia đăng ký cho vui, hoặc là trong đơn ứng tuyển không điền nội dung livestream cụ thể, hoặc là điền bừa cho xong việc.
Phía sau không còn việc của Hồ Nhất và Hồ Nhị nữa, nhưng Bạch Lê rất hoan nghênh bọn họ tiếp tục giúp đỡ, dựa theo những gì đã bàn trước đó, lọc ra những nội dung mà bọn họ cảm thấy hứng thú, để Bạch Lê và Văn Tinh Diệu tiến hành lựa chọn. Hồ Nhất và Hồ Nhị đồng ý ngay.
Giai đoạn thứ nhất hoàn thành, Bạch Lê hô một tiếng, để mọi người nghỉ ngơi chốc lát, nên ăn thì ăn, nên uống thì uống, chờ nghỉ ngơi đủ rồi thì lại bắt tay vào làm công đoạn kế tiếp.
Nhân lúc nghỉ ngơi, Đường Nghênh mượn cớ có việc cần bàn, bảo Văn Tinh Diệu dẫn mình lên phòng ngủ của hắn.
Bạch Lê tưởng hai người họ định bàn xem lúc nào thì đi, còn cười bảo hai người cứ nói chuyện thoải mái, không cần lo lắng chuyện bên này. Được mọi người giúp đỡ sàng lọc đơn ứng tuyển cậu đã tiết kiệm được rất nhiều thời gian rồi, không có gì phải vội.
Sau khi vào phòng Văn Tinh Diệu, Đường Nghênh lập tức đóng cửa "Ép hỏi".
"Tinh Diệu, tình huống là thế nào đây, cậu với Bạch Lê..." Anh ta cũng không nói hết, nghĩ là Văn Tinh Diệu có thể tự mình hiểu được.
Nhưng mà anh ta đã đánh giá quá cao EQ của đối phương, chỉ thấy Văn Tinh Diệu nhíu mày, nhìn mình lấy làm lạ: "Tình huống nào là tình huống nào? Anh kêu tôi lên đây chỉ là để hỏi tôi cái vấn đề kỳ quái này à?"
Đừng mà, sao Văn Tinh Diệu lại không biết tình huống là thế nào chứ? Đường Nghênh bị Văn Tinh Diệu hỏi vặn lại làm cho mơ hồ, mãi một lúc lâu sau mới nói tiếp: "Vấn đề này thì kỳ quái chỗ nào... Không phải, suy nghĩ của tôi cũng bị cậu làm cho rối lung tung beng lên rồi, cái tôi muốn hỏi là, tại sao Bạch Lê lại chọn cậu để cùng làm bước chọn hồ sơ cuối cùng, cậu cũng có phải streamer của game đâu, cùng lắm cũng chỉ tốt hơn so với tôi, Hồ Nhất, Hồ Nhị một chút thôi, sao lại được ở vị trí cao như thế?"
Lần này Văn Tinh Diệu hiểu rồi, người này đang ước ao ghen tỵ với hắn đây mà.
Hắn đưa mắt liếc Đường Nghênh một cái, dùng ngữ khí đương nhiên nói: "Sao tôi lại chỉ tốt hơn mấy người một chút, rõ ràng là tốt hơn rất nhiều mới đúng. Trong game tôi và Bạch Lê là người thứ nhất và thứ hai đăng nhập, nhà tranh nhỏ cũng dựng ngay cạnh nhau, trong hiện thực cũng ngày ngày ở chung một chỗ, nói về thời gian quen biết, tôi mà là thứ hai thì không ai là thứ nhất. Như vậy, anh còn cảm thấy tôi không xứng được Bạch Lê chọn à?"
"Sao mấy lời cậu nói nghe cứ quái quái ấy nhỉ? Nhưng mà quả thực cũng có lý lắm." Đường Nghênh lầu bầu nói, "Chỉ là cậu bây giờ nói nhiều hơn, không giống ngày trước gì cả, cậu ngày trước đâu có nói nhiều như thế đâu. Nếu cậu nói thế rồi, vậy tôi cũng nói thẳng nhé, thực ra ban nãy tôi nghi hai người các cậu có gì đó với nhau, xem ra là lại tôi hiểu nhầm, ha ha ha."
"Có gì là có gì?"
"Chậc, cái này mà cũng không hiểu à? Ý là hai người thích nhau, đang yêu đương tìm hiểu ý." Đường Nghênh tự nhận bản thân có nhiều kinh nghiệm về chuyện này hơn Văn Tinh Diệu, bèn nhiệt tình phổ cập giáo dục cho đối phương.
Lại không biết, đoạn phổ cập giáo dục ngắn này đang bổ đùng đùng trong đầu Văn Tinh Diệu như sấm sét. Thích à... Thì ra là vậy.
Trong chớp mắt, hắn dường như đã hiểu, tại sao khoảng thời gian này mình lại để ý đến Bạch Lê nhiều như vậy, hóa ra là nhìn trong mắt, thương trong lòng.
Không chờ hắn kịp tiêu hóa tâm tư ngọt ngào mới chợt nhận ra này, Đường Nghênh đã không có mắt cắt ngang: "Tinh Diệu, lời này tôi chỉ nói với cậu thôi, cậu đừng có mà chạy đi nói với Bạch Lê đấy nhé, nhỡ mà cậu ấy hiểu nhầm thì nguy to. Với cả còn một chuyện nữa phải hỏi ý cậu, dù sao tôi đã đến tận đây rồi, cậu cũng phải cho tôi một cái thời gian chính xác đi chứ, tính bao giờ thì quay lại quân bộ thế?"
Đừng nói là Bạch Lê thấy lạ, trong lòng Đường Nghênh cũng hoảng lắm. Xem dáng vẻ này của Văn Tinh Diệu thì hình như hắn không có chút ý định nào là sẽ quay lại quân bộ, trái lại giống như ông chủ gia đình, cùng Bạch Lê tiếp đãi mấy người bọn họ, đã thế còn vào bếp nấu cơm.
"Anh yên tâm đi, tháng này tôi nhất định sẽ về." Văn Tinh Diệu nói.
Hai mắt Đường Nghênh tối sầm lại, giờ mới đầu tháng, đừng nói là chưa đến cuối tháng thì người này vẫn chưa chịu về nhé?
"Tình huống của tôi bây giờ vẫn chưa ổn định lắm, tuy chứng đứt gãy gien không tiếp tục phát tác nữa, nhưng không có cách nào khống chế trạng thái hình người của mình trong thời gian dài. Dựa theo suy đoán của tôi, chắc còn cần ở cạnh Bạch Lê thêm ít nhất mười ngày nữa, mới có thể miễn cưỡng khôi phục lại trạng thái cũ."
Trạng thái cũ mà Văn Tinh Diệu nói chính là có thể kiểm soát tốt tâm trạng của bản thân, cũng có thể tùy ý chuyển đổi giữa hai hình thái, người và thú.
Vả lại... Văn Tinh Diệu thầm nghĩ trong lòng, khó khăn lắm hắn mới nhận ra suy nghĩ thật sự trong lòng mình, đương nhiên là muốn cố gắng đi về phía kia một chút, trước khi rời đi, hắn hi vọng có thể tỏ rõ lòng mình với Bạch Lê, hỏi xem cậu thấy thế nào.
Hai người lại trò chuyện một chút về tình hình trong quân, thấy thời gian đã lâu, bèn đi xuống phòng khách. Trên đường, lúc đi ngang qua phòng của Chúc Mặc Lăng, họ nghe thấy có tiếng cào cửa, còn chưa kịp tới giúp đối phương, cửa đã "Cạch" một tiếng mở ra, là do hồ ly nhỏ biết kỹ thuật mở khóa tự thân vận động.
"Ẳng ~" Hồ ly nhỏ ngẩng đầu nhìn Văn Tinh Diệu một cái, trong tiếng kêu mềm nhũn còn đầy vẻ khoe khoang.
Văn Tinh Diệu hừ lạnh trong lòng một tiếng, không để ý đến nhãi hồ ly vênh vênh váo váo lại thích khoe mẽ này. Ngay cả hình người còn không biến về được, vênh cái gì mà vênh.
Hai người một hồ ly cũng đi xuống nhà.
Bầu không khí bên dưới so với trước khi bọn họ rời đi náo nhiệt hơn không ít. Chủ yếu là Hồ Nhất và Hồ Nhị không ngừng nói tía lia, Bạch Lê thỉnh thoảng cũng phụ họa, đáp lại dăm ba câu.
"Ha ha ha, sao trí tưởng tượng của mấy cư dân mạng này phong phú thế nhỉ, bảo là muốn livestream nhặt vò sò cạnh bờ biển, sau đó dùng vỏ sò nhặt được chế tác đồ lưu niệm thủ công mỹ nghệ?"
"Thế thì đã là cái gì? Xem em tìm được gì đây này, người này nói sẽ livestream "Mukbang dạ dày vương", còn nói nội dung livestream này trước đây rất thịnh hành ở Cổ Lam. Tạm không nhắc đến chủ đề phát sóng, anh ta còn nói bây giờ mình không lấy ra được nhiều đồ ăn như vậy, muốn cậu Bạch thông qua hệ thống giúp mình liên hệ với tất cả người chơi trong thôn, tốt nhất là để mọi người có thể ủng hộ cho mình một hai món gì đó, giúp livestream của anh ta thu hút khán giả bên ngoài."
"Ôi! Hay ghê ha, đây là định tay không bắt giặc, kinh doanh không cần vốn đấy à! Bên đây của anh có một người, phối với anh ta thì quá là hoàn hảo luôn, người này định livestream món ăn "Đen tối"*, tuy không biết nó là cái gì, nhưng nghe hai chữ "Đen tối" thôi là đã thấy có vẻ khủng bố rồi? Hai người này một người nấu, một người ăn, coi như hợp tác vẹn toàn."
*Là món ăn được nấu theo kiểu sáng tạo, không giống thông thường. (Tôi thấy trên baidu lấy ví dụ về dưa chuột xào cả quả rắc hành lá với bánh trung thu nhân chua cay, search hình ảnh thì ra kiểu bánh xốp nhân cá mòi, kem mì tôm. Kiểu mấy món chế biến dị dị ấy, ăn được hay không thì không biết)
"Phụt, há há há, ở đây có một cái là muốn làm nhà tạo mẫu này, hỏi có thể giúp người chơi trong game cắt tóc không, tiệm sẽ đặt ngay ngoài cửa thôn, làm bạn với NPC ông Vương, ngay cả tên biển hiệu người này cũng nghĩ sẵn cả rồi, để là "Tiệm hớt tóc thầy Vương cổng thôn"!"
"Tía má ơi, cảm giác trò chơi này siêu thú vị. Hồ Nhị, chờ bận xong ở đây, chúng ta về nhà chơi thử đi?"
"Được đó, em cũng muốn vào chơi thử lắm lắm rồi."
Bạch Lê tận mắt thấy sự ra đời của hai game thủ đầy tiềm năng, cũng rất cổ vũ cho ý tưởng của bọn họ. Nhưng mà cậu cũng nói cho hai người biết, sau khi đăng nhâp vào game, bọn họ chưa chắc đã được phân đến cùng một thôn, muốn gặp mặt trong game thì phải lên đến level 30 mới được.
"Cậu Bạch yên tâm đi, level 30 thôi mà, chuyện nhỏ như con thỏ." Hồ Nhất gồng cơ tay của mình lên, phô ra sức chiến đấu của mình.
Bạch Lê nhìn anh ta như vậy, biết ngay là bọn họ hiểu nhầm ý của mình, bèn vội nhắc thêm một câu: "Phương pháp thăng cấp của "Vùng đất điền viên" không giống với những game giả lập khác đâu, level trong game không thăng cấp thông qua việc đánh quái, mà cần người chơi không ngừng canh tác thu hoạch, mỗi một loại cây trồng khác nhau sẽ cho một số điểm kinh nghiệm tương ứng, khi điểm kinh nghiệm tích lũy đến một mức nhất định, nhân vật mới có thể lên cấp."
Nghe xong, Hồ Nhất và Hồ Nhị đưa mắt nhìn nhau một cái, động tác trên tay cũng ngừng lại, nhưng rất nhanh bọn họ đã lấy lại tinh thần, nói: "Cậu Bạch cứ yên tâm đi, cái gì người khác làm được, bọn tôi đương nhiên cũng làm được, đến lúc đó chúng tôi sẽ cố gắng trồng thật nhiều rau màu, tranh thủ lên cấp thật nhanh."
Đồng thời, bọn họ còn lặng lẽ lia mắt về phía sân, trong lòng nghĩ, Bạch Lê làm người thiết kế trò chơi thực sự quá nghiêm túc, quá có tâm rồi, vì muốn khôi phục hoàn mỹ cảnh tượng làm nông trong game mà cậu còn tự mình thí nghiệm ngoài hiện thực nữa.
Ai chẳng biết, bây giờ là thời đại khoa học kỹ thuật, quy trình sản xuất nông nghiệp đã sớm được cơ khí hóa tự động hóa từ lâu, ví dụ như chủ nhân của những hành tinh nông nghiệp chẳng hạn, ai mà chẳng mua một lượng lớn người máy nông nghiệp để chăm sóc ruộng vườn chứ. Hiệu suất năng suất cao không nói, còn có thể loại bỏ tất cả các khoản chi phí trung gian.
Nào có giống như cậu Bạch, không những tự mình xới đất đào hố gieo hạt, mà những công việc khác cũng toàn cậu làm cả, làm cỏ bắt sâu gì gì đó, hoàn toàn không nhờ đến tay người khác.
Cậu Bạch, đúng là một người thiết kế trò chơi đáng để tôn kính! Vào lúc này, ấn tượng của hai người đối với Bạch Lê đã bay lên một tầm cao mới.
Lúc mấy người Văn Tinh Diệu đi xuống, đập vào mắt chính là cảnh hai người Hồ Nhất, Hồ Nhị nhìn Bạch Lê bằng ánh mắt sùng bái, trên đầu lập tức hiện lên một dấu chấm hỏi nho nhỏ, không biết rốt cuộc là lúc bọn họ không ở đã có chuyện gì xảy ra.
Tình hình trước mắt không cho phép bọn họ hỏi han tỉ mỉ, bởi vì Bạch Lê phát hiện hai người họ quay lại, lập tức vẫy tay để họ nhanh đi tới: "Mau tới xem này, tôi phát hiện có một người nói muốn livestream xem bói, còn tự xưng là "Đại đệ tử" của NPC thầy bói trong game, đây là muốn làm gì?"
Sao cậu không biết, NPC trong game cũng có thể nhận học trò vậy?
Chụp lại nội dung tờ đơn ứng tuyển này rồi gửi vào trong nhóm, Bạch Lê tính hỏi một chút, xem mọi người thấy thế nào.
Là người thích lượn lờ trên diễn đang game, Mạc Tụng rất nhanh đã gửi đến một đường link, nói là đáp án nằm trong topic này. Bạch Lê và những người khác nghe vậy thì tò mò ấn vào xem.
Chủ post trực tiếp sử dụng nick trong game của mình: [Chùm Ngây] làm ID trên diễn đàn. Y kể lại toàn bộ quá trình gặp gỡ giao lưu của mình và NPC thầy bói trong bài viết.
[Chùm Ngây] sống ở thôn mới số 66, địa hình trong thôn tương tự với "Thôn Nấm", cũng là đồng bằng rộng lớn bằng phẳng, bao quanh bên ngoài là mấy con sông. Từ sau hôm Mạc Tụng phát sóng trực tiếp kiểu búp bê Nga với người chơi [Robot canh tác] xong, y đã nảy sinh hứng thú vô cùng lớn với thầy bói.
Không phải đối với thầy bói, mà là hứng thú với năng lực đối phương có trong tay, cảm thấy biết coi vận hạn, biết xem phong thủy, lại còn có thể thông qua tướng mạo phán định người ta là tốt hay xấu, thực sự quá chất chơi.
Kỹ năng chất chơi như vậy, y cũng muốn có!
Vì thế [Chùm Ngây] ngay cả cây cũng không buồn trồng, nhiệm vụ "Nhà ở của trưởng thôn" cũng chẳng buồn làm, bôn ba khắp nơi tìm kiếm, bước lên con đường tìm thầy bói không lối về.
Trời không phụ người có lòng, lúc hai giờ sáng, y ở sâu trong rừng gặp được thầy bói, đang đi về phía thôn, y không nghĩ gì cả lập tức nhào cả người tới, thành công ngăn thầy bói lại, sau đó hỏi đối phương có đồng ý dạy mình mấy chiêu hay không.
Không cần cái gì quá cao siêu, tinh túy, chỉ cần sau này đi ra ngoài có thể khiến người ta chấn động như gặp phải người trời là được.
Để câu chuyện có sức thuyết phục hơn, [Chùm Ngây] còn ghi lại cuộc trò chuyện của hai người khi đó theo như những gì y nhớ.
[Chùm Ngây]: "Thưa ngài! Cuối cùng tôi cũng tìm được ngài, ngài không biết hành tung của mình khó tìm như thế nào đâu, may mà tôi không bỏ cuộc!"
Thầy bói: "Vất vả cho anh bạn rồi, đoán mệnh, xem bói, xem tướng, xem phong thủy, cậu cần lão xem giúp loại nào?"
[Chùm Ngây]: "Hì hì, ngài đừng khách sáo như vậy mà, việc này không vội, chúng ta trước hết nói chuyện một chút để làm quen cái đã nha. Ngài xem, tôi lớn lên mày rậm mắt to, thông minh lanh lợi, có giống đại đồ đệ thất lạc của ngài không?"
Thầy bói: "Cậu cứ nói đùa, lão không nhớ mình đã từng nhận học trò. Đoán mệnh, xem bói, xem tướng, xem phong thủy, cậu cần lão xem giúp loại nào?"
...
Sau mấy câu hỏi liên tiếp, thấy bói đều chỉ lặp đi lặp lại cùng một câu. Nhưng nếu cư dân mạng nghĩ [Chùm Ngây] không có cơ hội bái sư thành công thì sai bét luôn rồi.
[Chùm Ngây] siết chặt nắm đấm tỏ vẻ, chỉ cần da mặt đủ dày, không có chuyện gì là y không làm được.
__________________