Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 173
"Đường Nghênh, sao anh vẫn không động đũa vậy?" Nói xong tin tức nóng hổi, đủ khiến Đường Nghênh ngơ ngác ngỡ ngàng bật ngửa, Văn Tinh Diệu làm như chẳng có chuyện gì, thưởng thức bữa sáng trước mặt.
Chờ hắn ăn được mấy miếng cháo, cắn hơn nửa quả trứng chần, lại gắp một cái tiểu long bao chấm vào bát nước tương tự chế của mình, mới phát hiện Đường Nghênh vốn luôn nhiệt tình với hoạt động ăn uống, lúc này vẫn đang ngơ ngơ ngác ngác ngồi im trên ghế, không có bất cứ một động tác nào khác.
Cho nên lấy làm lạ hỏi một câu.
Đường Nghênh rất nhanh đã hồi thần, buồn bực thở dài thườn thượt, sau đó lấy làm tiếc nhìn Bạch Lê một cái, lầu bầu: "Còn ăn cái gì nữa mà ăn, bị nhét thức ăn chó no luôn rồi đây?"
Chậc chậc, cải thảo tươi ngon mọng nước thế này, tại sao lại bị... Ủi mất cơ chứ?
Anh ta nói thức ăn chó cũng là hợp tình hợp lý thôi.
Đầu tiên, mới sáng ngày ra Văn Tinh Diệu đã dậy vào bếp nấu nướng, đây không phải là vì chuẩn bị thức ăn cho Bạch Lê sao? Thứ hai, anh ta muốn ăn một lồng tiểu long bao thôi cũng không cho, sau đó vẫn là Bạch Lê mở lời đồng ý, Văn Tinh Diệu mới miễn cưỡng chia cho anh ta một hộp. Thứ ba, Văn Tinh Diệu ở ngay trước mắt anh ta, bưng đồ ăn sáng của mình và Bạch Lê ra ngoài, chỉ để lại mình anh ta không thèm quan tâm, rõ ràng trên khay kia vẫn còn đủ chỗ!
Cuối cùng, cho tới lúc này, Đường Nghênh mới ngốc nghếch nhận ra, ánh mắt của hai người này, so với hôm qua thực sự là sến sẩm không ít! Nhìn mà khiến tên FA như anh ta nổi hết cả da gà da vịt lên.
Hừ, còn lâu anh ta mới chịu nhận là trong lòng mình thực ra cũng có chút chút hâm mộ.
"Ồ, vậy anh đừng ăn nữa." Văn Tinh Diệu không thèm để ý đến cảm xúc kỳ quái của Đường Nghênh, nói xong lại gắp một cái tiểu long bao bắt đầu ăn.
"Đậu má! Sao cậu lại vô tình thế hả, có người yêu thì giỏi lắm chắc! Bỏ cái tiểu long bao kia xuống, nó là của tôi!"
Đường Nghênh vừa nghe thế, thì còn quản cái gì mà xoắn xuýt hay là không xoắn xuýt nữa, vội vội vàng vàng cầm đũa lên cướp. Mấy cái tiểu long bao này, phải đánh đổi bằng trái tim FA vỡ vụn của anh ta, vất vả lắm mới có được đấy, sao có thể buông tha dễ dàng như vậy chứ?
*
Ngày mùng 7 tháng 3, trời trong.
Tống Hân Nhiên bước xuống khỏi tàu vũ trụ, một lần nữa đặt chân lên "Hành tinh Sườn Xào Chua Ngọt".
Nửa tháng trước, mẹ cậu nhóc tổ chức sinh nhật, cho nên Tống Hân nhiên trở về nhà một chuyến, sau đó lại bị ba mẹ lấy đủ loại lý do giữ lại thêm mấy ngày, mãi đến hôm nay, cậu nhóc mới bay khỏi "Hành tinh Phật Nhảy Tường".
Nghĩ đến quà tặng cho Bạch Lê đang đặt trong nút không gian, dùng chính tiền kiếm được từ công việc livestream của mình để mua, trong lòng Tống Hân Nhiên như có một chú chim nhỏ, đang tự do chao liệng trên bầu trời.
Sau khi xuống tàu, Tống Hân Nhiên không về nhà mình ngay, mà dựa theo địa chỉ Bạch Lê gửi trước đó, đi tới nhà thầy. Lúc đi trên đường, cậu nhóc còn nhắn tin báo cho Bạch Lê mà mình đã về, muốn tới thăm nhà thầy.
Bạch Lê rất nhanh đã nhắn lại một emo "Ok" cho Tống Hân Nhiên.
Tống Hân Nhiên cười tít cả mắt, đối với việc sắp có thể gặp được thầy mình, tâm trạng vô cùng phấn khởi.
"Ớ... Xin chào, cho hỏi đây là nhà của Bạch Lê đúng không ạ?" Phát hiện người đi ra mở cửa không phải thầy mình mà một người đàn ông trưởng thành lạ mặt, chắc tầm cậu nhóc phải gọi là "Chú", Tống Hân Nhiên ngắc ngứ hỏi.
Ánh mắt còn đặc biệt liếc biển số nhà bên ngoài một cái, nhìn coi có phải mình tìm lộn chỗ rồi không.
"Ồ, nhóc Tống đấy hả, đây đúng là nhà Bạch Lê, nhóc nhanh vào đi, ha ha ha." Ngữ khí của Đường Nghênh vô cùng nhiệt tình, nếu không phải sợ dọa đến cậu nhóc Tống Hân Nhiên này, anh ta đã muốn lôi người vào trong luôn rồi.
Thấy Tống Hân Nhiên vẫn còn vẻ do dự cảnh giác, lại nhớ đến việc mình vẫn chưa tự giới thiệu, Đường Nghênh vội nói thân phận của mình ra: "Anh là Đường Nghênh, chính là [Nằm chơi cũng thắng] trong game đó, đừng nói là nhóc không có ấn tượng gì về anh nhé?"
Cũng không thể trách sao Đường Nghênh lại nhiệt tình với Tống Hân Nhiên như vậy, là ai cũng thế thôi, ngây người trong nhà, cả ngày bị nhét cho từng chậu từng chậu cơm chó, tâm lý đều sẽ dần trở nên "Biến thái", chỉ mong có người tới đây giúp mình chia sẻ chút áp lực.
Hai ngày nay, khắp cả nhà, chỗ nào cũng có mùi chua của tình yêu, chỉ có anh ta, vẫn một mùi thơm ngát của chó FA.
Có trời biết, lúc Đường Nghênh nghe Bạch Lê nói Tống Hân Nhiên muốn tới, anh ta vui vẻ biết chừng này, lần này mục tiêu show ân ái của hai người kia sẽ không dồn hết vào anh ta nữa đâu, đúng không?
Nhưng mà Đường Nghênh không biết là, Văn Tinh Diệu đã hỏi ý Bạch Lê, xem cậu có muốn nói quan hệ của hai người cho Tống Hân Nhiên biết không, nhưng lại bị Bạch Lê từ chối. Lý do là Tống Hân Nhiên vẫn còn là trẻ con, trước mặt Tống Hân Nhiên, bọn họ vẫn bên biểu hiện kiềm chế một chút.
Hơn nữa, ngay cả thân phận thực sự của Văn Tinh Diệu và Đường Nghênh, Bạch Lê cũng đang còn do dự, không biết có nên nói cho Tống Hân Nhiên không. Liệu nhóc Tống có thể vì kích động, hay xuất phát từ tâm lý muốn khoe khoang mà nói hành tung của hai người ra để lấy le với những người khác không?
Vẫn nên xem tình hình trước đã.
Nói cách khác, cảnh tượng trong mơ của Đường Nghênh, hoàn toàn không có khả năng phát sinh.
... Sao lại không có ấn tượng được chứ, đây chính là tráng đinh, mấy hôm trước bị thầy túm được, nhờ sàng lọc đống đơn ứng tuyển vị trí streamer nhiều như lá mùa thu kia với cậu nhóc mà.
Nhưng mà tại sao, người này lại ở trong nhà thầy? Bọn họ quen nhau bên ngoài từ bao giờ, còn thân thiết như vậy nữa?
"Là anh [Nằm thắng] ạ, chào anh, em là Tống Hân Nhiên ạ." Lễ phép trao đổi họ tên với Đường Nghênh, Tống Hân Nhiên ôm một đống chấm hỏi trong lòng, cùng Đường Nghênh đi vào nhà.
Sau đó, cậu nhóc nhìn thấy thầy mình cùng một anh đẹp trai, có mái tóc dài màu bạc, khí thế toàn thân vô cùng mạnh mẽ, vừa nói vừa cười đi từ cầu thang xuống, phía sau bọn họ còn có một con hồ ly nhỏ màu đen bám theo.
Tâm trạng nhóc hồ ly đó thoạt nhìn không được tốt lắm, thỉnh thoảng nó lại muốn nhào lên chân anh trai lạ mặt kia cắn một cái, Nhưng lần nào cũng bị đối phương né được.
Không bao lâu sau, từ trong sân lại có hai người nữa đi vào. Một người mặt chữ điền, hai mắt trông không được to lắm, còn một người thì có đôi tai to gấp đôi người bình thường.
"Cậu Bạch, cỏ dại trong sân bọn tôi xử lý xong hết rồi, bây giờ có phải chỉ cần giúp cậu tưới nước cho đám cây con đó nữa là xong đúng không?" Hồ Nhị lên tiếng hỏi, vẫn chưa phát hiện ra trong phòng khách có thêm một người nữa xuất hiện.
Trái lại Hồ Nhất đã tinh mắt phát hiện ra, còn cảm thấy cậu nhóc này trông khá quen mắt.
"Làm phiền hai người." Bạch Lê gật đầu, nói, "Hai người đi nghỉ ngơi trước đi, chờ lát nữa chúng ta cùng nhau đi tưới nước là được."
Nói xong thì vẫy tay với Tống Hân Nhiên: "Nhóc Tống, lâu rồi không gặp."
Thực ra... Cũng không phải quá lâu, nhưng những sự thay đổi trong nhà Bạch Lê thực sự quá rõ ràng.
Đầu tiên là Bạch lê chuyển khỏi căn hộ cho thuê tới biệt thự lớn bên này, rau dưa trước đây trồng trong chậu hoa ngoài ban công, nhìn lại thì hình như đều trồng ở trong sân. Còn có những người xuất hiện trong nhà nữa, Đường Nghênh, anh đẹp trai còn chưa biết tên kia, một con hồ ly màu đen, thiếu mất gương mặt quen thuộc Chí Tôn, còn mới hai người hình như là giúp việc Bạch Lê mời tới, cũng không biết tên.
"Thầy." Tống Hân Nhiên đáp một tiếng, bước từng bước nhỏ có chút xiêu vẹo đến bên cạch Bạch Lê, không lên tiếng.
Bạch Lê chủ động dắt tay Tống Hân Nhiên, dẫn cậu nhóc đến chỗ sô pha. Mà lần này, Văn Tinh Diệu không dùng ánh mắt ghét bỏ như trước đấy để nhìn Tống Hân Nhiên nữa, mà học theo dáng vẻ của Bạch Lê, ánh mắt ôn hòa giống như đang nhìn đứa nhỏ trong nhà.
Thân phận của hắn bây giờ, không giống trước kia nữa rồi.
"Hai người này thực ra nhóc đều biết cả đấy, bên trái anh chính là [Yêu Tinh], còn ngồi bên kia là [Nằm chơi cũng thắng]." Bạch Lê giới thiệu cho Tống Hân Nhiên làm quen, để cậu nhóc trực tiếp gọi Văn Tinh Diệu là "Anh" là được rồi.
Về phần tên họ đầy đủ của Văn Tinh Diệu, cậu làm như quên mất, không nói ra.
Lúc xuống lầu, cậu đã nghe thấy Đường Nghênh tự giới thiệu mình với Tống Hân Nhiên. Tên của Đường Nghênh và Văn Tinh Diệu nếu giới thiệu từng người một thì không sao, chứ đặt chung một chỗ rất dễ khiến người ta liên tưởng.
"Thầy, Chí Tôn đâu ạ, sao em không thấy nó?" Tống Hân Nhiên ngoan ngoãn gọi anh xong thì nhìn quanh một vòng, phát hiện không thấy Chí Tôn đâu thật thì nghi hoặc hỏi.
"Chí Tôn được chủ của mình đón đi rồi." Bạch Lê đưa ra lý do đã chuẩn bị tốt từ trước, "Lúc anh nhặt được Chí Tôn cứ tưởng nó là mèo hoang, kết quả cách đâu không lâu mới phát hiện nó là mèo đã có chủ, vì thế để chủ nó dẫn về rồi."
Lời giải thích này Bạch Lê đã bàn trước với Văn Tinh Diệu, được hắn đồng ý mới nói ra bên ngoài.
Tống Hân Nhiên mất mát "Ồ" một tiếng. Trong nhà này, cậu nhóc chỉ có Bạch Lê là Chí Tôn là cón quen biết, bây giờ trong nhà có không ít người, nhưng mèo con mà cậu nhóc quen thuộc lại không có mặt, điều này khiến Tống Hân Nhiên có ảo giác như quân mình vừa mất một người vậy.
Sắc mặt Văn Tinh Diệu trông rất khó tả, ánh mắt nhìn về phía Bạch Lê có hơi buồn cười, xen lẫn thêm một chút khoan dung. Lúc thương lượng chuyện này thì không thấy gì lắm, sao giờ nghe Bạch lê nói vậy, lại khiến trong lòng hắn ngứa ngáy nhỉ?
Đường Nghênh cố nhịn cười, mèo hoang bị chủ đó đi? Cái người "Chủ" này còn không phải là Bạch Lê sao, ha ha ha!
Hồ Nhất và Hồ Nhị mới đầu có hơi khó hiểu, nhưng rất nhanh đã nhớ ra, thượng tướng Văn trước đó không phải cũng lùi về kỳ con non sao, "Chí Tôn" trong miệng hai người chắc là tên cậu Bạch đặt cho thượng tướng Văn lúc chưa biết chuyện. Bây giờ giải thích với người ta như vậy, chắc cũng không định nói cho đứa trẻ này biết quá nhiều rồi.
Vì thế hai người ra vẻ mình là quần chúng hóng hớt ăn dưa, không nói chen vào.
Người duy nhất không để ý đến sự xuất hiện của Tống Hân Nhiên, chắc chỉ có mỗi hồ ly nhỏ Chúc Mặc Lăng. Nhân lúc mấy người họ đang nói chuyện, nó vẫn cứ rình rình muốn cắn chân Văn Tinh Diệu một phát.
Về phần lý do cắn người à? Nó cũng không biết, nói chung, sáng qua nghe cuộc nói chuyện trên bàn ăn xong thì có chỉ muốn cắn người thôi!
Hồ Nhất và Hồ Nhị đã không dám nhìn những hành vi kỳ quái của tộc trưởng mình lúc trong kỳ con non nữa, càng không dám vào game kể lại những chuyện này cho tộc trưởng biết. Những việc nói cho đối phương biết đều đã trải qua quá trình thương lượng, gia công thêm bớt của bọn họ.
Hàn huyên một lúc, lại đến phân đoạn tặng quà cố định mọi khi.
Tống Hân Nhiên cười hì hì, khoe nút không gian trên tay mình với Bạch Lê: "Thầy, nút không gian này em dùng tiền tự kiếm được trên livestream để mua đấy. Mấy hôm trước em cũng mới biết, ba mẹ anh chị em đều là khách quen trong livestream của mình, còn nằm trong danh sách sáu người xem đứng đầu nữa, trước đó em còn thấy tên của bọn họ đặt kiểu gì mà buồn cười thế, không ngờ người buồn cười là em, em không quá, mãi đến tận giờ mới phát hiện..."
"Sau đó, ba mẹ em cũng thừa nhận, em bèn trả lại hết chỗ quà tặng mà ba mẹ tặng trong livestream, cái nút không gian này là sau khi trả lại quà tặng của người ta, em dùng tiền thừa mua á. Nếu không phải nhờ thầy, em chắc chắn không thể kiếm được nhiều tiền như vậy, cám ơn thầy! Hì hì, em biết thầy không có hứng thú với mấy loại dịch dinh dưỡng ngoài hiện thực, cho nên lần này không tặng thầy mấy cái đó nữa, đây đều là rau dưa em tự trồng được, không biết lại sao lại có chút mùi vị, so với rau dưa mà hành tinh nông nghiệp bán ra tốt hơn một chút, nhà em ăn ai ai cũng đều khen hết, em có để dành lại cho thầy một ít này, buổi trưa chúng ta nấu cái này ăn nha!"
Tống Hân Nhiên vừa nói, vừa lấy từ trong nút không gian ra một sọt cải thảo theo veo như nước. Vì kích thước không nhỏ, một sọt cũng không đựng được mấy cây, nhưng Bạch Lê nhớ, đây đã là hai phần ba số lượng giống Tống Hân Nhiên gieo ngoài ban công rồi.
Cải thảo bên ngoài so với trong game thì nhỏ hơn một chút, nhưng lá trong veo như nước, non mơn mởn, trắng xanh rõ ràng, màu sắc cực kỳ tươi đẹp. Đường Nghênh nhìn mà trợn cả mắt lên, điều khiến anh ta bận tâm hơn nữa chính là ý tứ trong lời nói của Tống Hân Nhiên.
"Hả? Cải thảo nhóc Tống trồng cũng có mùi vị à?" Đường Nghênh lấy làm khó hiểu, "Kỳ quái, theo lý mà nói, tất cả cây trồng trên hành tinh nông nghiệp đều cho robot canh tác chăm sóc, không cần biết là tưới nước hay bón phân thì đều dựa theo mô hình khoa học nhất để làm, nhưng vì sao rau dưa do robot canh tác trồng ra lại không có mùi vị gì? Còn do Bạch Lê và nhóc Tống trồng thì kiểu gì cũng có mùi vị hơn thực phẩm tự nhiên? Cũng không thể là vì hành tinh chúng ta đang ở thích hợp để trồng trọt hơn hành tinh nông nghiệp được, đúng không?"
Nghe Đường Nghênh nói, Tống Hân Nhiên cũng không biết, cậu nhóc gãi gãi gáy, nở một nụ cười ngốc: "Em cũng không biết nữa, bình thường em toàn làm theo những gì thầy dạy, hoặc là lấy kinh nghiệm trồng trọt từ trong game thôi."
Câu phía sau, chính cậu nhóc cũng không chắc chắn lắm, có cảm giác đó đã thành thói quen tự nhiên của mình.
Đường Nghênh trầm ngâm không nói, cảm thấy có thể là do mình cả nghĩ quá rồi, sao lại có thể như thế nhỉ, hành tinh thích hợp để gieo trồng nông nghiệp đều phải trải qua các bước kiểm nghiệm đo đạc mới được chứng nhận, nếu chúng nó mà còn không thích hợp để trồng trọt, vậy những hành tinh có người cư trú không phải chính là hành tinh bỏ hoang sao?
Nghĩ mãi vẫn không ra nguyên cớ, Đường Nghênh lắc đầu quy chuyện này vào tình huống ngẫu nhiên xảy ra, là do anh ta nghĩ nhiều.
Anh ta không để ý thấy, lúc nghe mình và Tống Hân Nhiên nói chuyện, trên mặt Bạch Lê lóe lên chút suy tư.
Quà tặng của Tống Hân Nhiên vẫn chưa đưa xong, chờ Bạch Lê tươi cười nhận lấy cải thảo tự tay mình trồng rồi, cậu nhóc lại lấy ra một món đồ trang trí hình hồ ly làm bằng sứ trắng, tinh xảo đẹp mắt.
Hồ Nhất và Hồ Nhị nhìn mà tí nữa nhảy dựng lên, đây đây đây? Đây không phải là đồ lưu niệm mà bọn họ dựa theo hình tượng hồ ly trắng của cậu chủ nhỏ nhà mình để làm à? Làm xong thì đưa tặng một tí cho mấy chi chính chi phụ trong gia tộc, theo như lời tộc trưởng nói thì đây là để kỷ niệm hình tượng hoạt bát đáng yêu của em trai mình lúc nhỏ, hai cũng là để nhắc nhở bản thân và tất cả mọi người trong tộc, chỉ cần ngày nào chưa tìm được em trai thì ngày đó vẫn không thể từ bỏ.
Giờ Tống Hân Nhiên có thể lấy vật trang trí này ra, vậy chắc chắn cậu nhóc có liên hệ gì đó với tộc Thiên Hồ.
Hồ Nhất cẩn thận lục lọi, tìm hiếm trong đầu một hồi, cuối cùng cũng nhớ ra mình gặp Tống Hân Nhiên khi nào. Đó là vào mấy năm trước, trong một buổi tụ họp gia tộc, đứa bé đi theo bên cạnh ba mẹ anh chị, cẩn thận từng tí một ló đầu ra nhìn tộc trưởng của bọn họ một cái, sau đó lại vội rụt về trốn. Là một đứa bé rất sợ người lạ.
Đúng là đứa bé này, không sai đi đâu được.
Nhớ lại thân phận của Tống Hân Nhiên xong, cảm xúc vốn có chút cẳng thẳng của Hồ Nhị cũng lặng lẽ thả lỏng một chút.
Tống Hân Nhiên giới thiệu: "Thầy, hồ ly nhỏ này là dựa theo hình tượng của anh trai trốn nhà bỏ đi kia để chế tác đó, tuy em chưa từng thấy nguyên hình của anh ấy, nhưng chắc chắn là còn đáng yêu hơn hồ ly nhỏ này vô số lần! Giờ em tặng cho cho thầy, thầy với anh trai kia đều là người tài giỏi!"
Hồ Nhất & Hồ Nhị: Trốn, trốn nhà bỏ đi???
Vật trang trí hình hồ ly nhỏ, có thể dễ dàng nắm trong lòng bàn tay. Sau khi Tống Hân Nhiên dứt lời, Bạch Lê nhận lấy món đồ trong tay cậu nhóc, chất sứ trắng mịn, phía bên ngoài dường như còn được phủ thêm vật liệu bắt sáng, khiến món đồ ánh lên khi có ánh sáng chiếu vào.
Đôi mắt hồ ly trên món đồ trang trí trông không hẹp dài quyến rũ như ngoài thực tế, mà vừa to vừa tròn, màu mắt đen bóng. còn mang theo vẻ ngây thơ hồn nhiên, thoạt nhìn vô cùng đáng yêu.
Không biết tại sao, lúc nhìn thấy món đồ trang trí này, Bạch Lê đã cảm thấy thích vô cùng, có loại xúc động muốn cầm trong tay, vuốt ve thưởng thức. Chờ đến khi cầm lên rồi, cậu lại càng yêu thích không muốn buông tay.
Chỉ là, nhìn phía sau lưng hồ ly trắng chỉ có mỗi một cái đuôi bông xù, ý nghĩ đầu tiên xuất hiện trong đầu cậu không phải là "Cái đuôi này nhìn mềm quá", mà là "Sao lại chỉ có mỗi một cái đuôi, rõ ràng nhiều thêm mấy cái càng đáng yêu hơn mà".
Không chờ Bạch lê nghĩ xem tại sao mình lại có suy nghĩ kỳ quái như vậy, cánh tay đã bị thứ gì đó lôi kéo, càng lúc càng nặng. Cúi đầu nhìn, phát hiện không biết hồ ly nhỏ đã chạy tới từ bao giờ, hai mắt nhìn chằm chằm vật trang trí trong tay cậu, tỏ vẻ khao khát.
Dùng động tác tứ chi phong phú của nó để nói "Cho xem môt chút đi".
Hồ ly màu trắng, anh trai rời nhà trốn đi của Tống Hân Nhiên... Hồ ly màu đen, sáu cái đuôi, đi tìm em trai mình khắp nơi – Chúc Mặc Lăng...
Hai mắt Bạch Lê đột nhiên trợn tròn, vô thức nhìn về phía Hồ Nhất và Hồ Nhị, lại thấy bọn họ yên lặng gật đầu với mình. Xem ra cậu đoán đúng rồi.
Cậu đặt món đồ trang trí hình hồ ly lên đệp sô pha, sau đó bế hồ ly nhỏ lên để nó thoải mái ngắm nghía, vuốt ve món đồ liên quan đến em trai mình, ngẩng đầu nhìn Tống Hân Nhiên không biết tí ti gì về chuyện này, lại quay sang nhìn Hồ Nhất, Hồ Nhị, không biết nên giải quyết chuyện này thế nào.
Hồ Nhất và hồ Nhị đánh mắt nhìn nhau, sau đó Hồ Nhất chủ động đứng ra, nói: "Chuyện này để tôi nói với cậu bé đi."
Bọn họ nói thân phận của mình và tộc trưởng cho Tống Hân Nhiên biết, lại nói chuyện tộc trưởng sẽ tạm ở lại trong nhà Bạch Lê, còn nguyên nhân tại sao ở tạm thì không nói tỉ mỉ.
Có người có thể chữa trị "Chứng đứt gãy gien", việc này có nói ra ngoài, chắc cũng chẳng mấy ai tin.
...
Sau nửa tiếng dồng hồ, Tống Hân Nhiên cảm thấy tam quan của mình có dâu hiện vỡ vụn, không dám tim nhìn hồ ly nhỏ đang dùng gò má của mình cọ cọ món đồ sứ trang trí hình hồ ly, làm sao cũng không thể tin được, đây chính là tộc trưởng gia tộc mà mấy năm trước mình nhìn thấy.
Anh trai của anh trai mà cậu ngưỡng mộ, sao lại như thế này QAQ!
Tống Hân Nhiên đầu váng mắt hoa, không hiểu sao chỉ có mấy ngày không gặp thôi, mà bên cạnh thầy mình đã có thêm một nhân vật lợi hại thế rồi.
Miễn cưỡng tỉnh táo lại, cậu nhóc nghiêm túc cam đoan với Hồ Nhất và Hồ Nhị: "Anh Hồ Nhất, anh Hồ Nhị, hai người yên tâm đi, chuyện này em tuyệt đối sẽ không nói ra bên ngoài, tình huống liên quan đến tộc trưởng, ra khỏi cánh cửa này em sẽ quên sạch sành sanh!"
Cậu nhóc nghĩ, tộc trưởng chắc cũng không không hi vọng dáng vẻ bây giờ của mình bị quá nhiều người biết được.
Đại khái là Hồ Nhất và Hồ Nhị đã hiểu sai ý của Tống Hân Nhiên, cho nên nghe cậu nhóc cam đoan như vậy thì mỉm cười trìu mến.
"Được được, vậy cảm ơn em trai Tống nhé."
Cơm nước buổi trưa, dựa theo yêu cầu mãnh liệt của Tống Hân Nhiên, đều là cậu nhóc tự mình làm. Cải thảo mang tới không lãng phí một cây nào, hai cây thì mang đi làm cải thảo xào giấm tỏi, một cây xắt ra nấu canh cải thảo sườn heo, còn cây cuối cùng thì làm quấn với thịt băm, làm món cải thảo cuốn thịt.
Sau đó cậu nhóc lại nấu cơm, làm bánh bao trắng, chuẩn bị một bàn lớn đủ các món, đủ để sáu người một hồ ly cùng ăn.
Giống như Tống Hân Nhiên đã nói, cải thảo mà cậu nhóc trồng mặc dù không thơm đậm như loại có sẵn trong nhà Bạch Lê, nhưng so với cải thảo trồng trên hành tinh nông nghiệp cũng tươi non, có hương có vị hơn. Nói tóm lại, tất cả mọi người đều vô cùng hài lòng với bữa cơm hôm nay.
Sau khi ăn cơm xong, tất cả mọi người là ra sân hỗ trợ tưới nước cho cây, đến đây mới coi như đã kết thúc buổi gặp mặt liên hoan hôm nay, chào tạm biệt nhau xong, từng người đều quay về chơi game của mình.
Mà trong "Vùng đất điền viên" có mấy thôn đang rất náo nhiệt, y như năm mới đến vậy.
"Nhanh nhanh nhanh, [A], cậu không phải được chọn làm streamer của game à, đây chính là chuyện vui lớn của thôn chúng ta đấy, cậu nhanh mang máy quay tới đây đi, để cư dân mạng được cùng chúng ta chứng kiến cảnh nhà trưởng thôn khánh thành, còn cả hoạt động "Mở hợp đen" giống của "Thôn Nấm" nữa, lát nữa chúng ta cũng phải sắp xếp tổ chức."
Một người đàn ông trung niên kéo một cậu trai trông có vẻ mệt mỏi lại, miệng bắn tía lia như súng liên thanh, ba la bô lô nói một đống thứ.
Cậu trai kia thì trông như vừa mới ngủ dậy, bất mãn lầu bầu một tiếng: "Chú ơi, cháu livestream ngủ cho người ta xem mà, giờ chú bảo cháu live cái này, không phải đang làm khó cháu sao, hiệu quả livestream cũng sẽ không được như mong muốn đâu!"
"Ôi giời, còn không phải tại bây giờ chú không tìm được ai khác à, mấy tên kia, không biết cả chiều nay đều đi làm cái gì rồi, bộ không biết nhiệm vụ hoàn thành là có thể nhận phần thưởng à, cũng may đúng lúc cậu tỉnh ngủ, trông lại rảnh rang." Người đàn trung niên thờ ơ khoát tay một cái, "Không vấn đề gì, không vấn đề gì, đến lúc đó cậu chỉ cần điều chỉnh ống kính camera là được, chú đứng ra chủ trì, ok chưa? Này nhé, ai mà ngờ được, mới vào game có bảy ngày mà thôn chúng ta đã hoàn thành xong nhiệm vụ "Nhà ở của trưởng thôn" chứ, tuy là chúng ta chọn kiểu nhà đơn giản nhất, nhưng với thôn mình mà nói, đây cũng là một sự kiện có ý nghĩa rất trọng đại mà!"
"[A] này, chú là chú quý cậu nhất đấy, đến lúc đó cậu cầm máy quay vững chút ha!" Nói xong, ông lại nhấn mạnh thêm một câu, "Có tiền, livestream là có tiền đấy!"
Cậu trai quả nhiên được câu này tiếp thêm động lực, miễn cưỡng lên tinh thần: "Vậy được, cháu mở phát sóng trực tiếp lên vậy, chú, chú bảo đặt giá quay ở đâu thì hợp ~?"
_____________________
Cải thảo xào giấm tỏi
Chờ hắn ăn được mấy miếng cháo, cắn hơn nửa quả trứng chần, lại gắp một cái tiểu long bao chấm vào bát nước tương tự chế của mình, mới phát hiện Đường Nghênh vốn luôn nhiệt tình với hoạt động ăn uống, lúc này vẫn đang ngơ ngơ ngác ngác ngồi im trên ghế, không có bất cứ một động tác nào khác.
Cho nên lấy làm lạ hỏi một câu.
Đường Nghênh rất nhanh đã hồi thần, buồn bực thở dài thườn thượt, sau đó lấy làm tiếc nhìn Bạch Lê một cái, lầu bầu: "Còn ăn cái gì nữa mà ăn, bị nhét thức ăn chó no luôn rồi đây?"
Chậc chậc, cải thảo tươi ngon mọng nước thế này, tại sao lại bị... Ủi mất cơ chứ?
Anh ta nói thức ăn chó cũng là hợp tình hợp lý thôi.
Đầu tiên, mới sáng ngày ra Văn Tinh Diệu đã dậy vào bếp nấu nướng, đây không phải là vì chuẩn bị thức ăn cho Bạch Lê sao? Thứ hai, anh ta muốn ăn một lồng tiểu long bao thôi cũng không cho, sau đó vẫn là Bạch Lê mở lời đồng ý, Văn Tinh Diệu mới miễn cưỡng chia cho anh ta một hộp. Thứ ba, Văn Tinh Diệu ở ngay trước mắt anh ta, bưng đồ ăn sáng của mình và Bạch Lê ra ngoài, chỉ để lại mình anh ta không thèm quan tâm, rõ ràng trên khay kia vẫn còn đủ chỗ!
Cuối cùng, cho tới lúc này, Đường Nghênh mới ngốc nghếch nhận ra, ánh mắt của hai người này, so với hôm qua thực sự là sến sẩm không ít! Nhìn mà khiến tên FA như anh ta nổi hết cả da gà da vịt lên.
Hừ, còn lâu anh ta mới chịu nhận là trong lòng mình thực ra cũng có chút chút hâm mộ.
"Ồ, vậy anh đừng ăn nữa." Văn Tinh Diệu không thèm để ý đến cảm xúc kỳ quái của Đường Nghênh, nói xong lại gắp một cái tiểu long bao bắt đầu ăn.
"Đậu má! Sao cậu lại vô tình thế hả, có người yêu thì giỏi lắm chắc! Bỏ cái tiểu long bao kia xuống, nó là của tôi!"
Đường Nghênh vừa nghe thế, thì còn quản cái gì mà xoắn xuýt hay là không xoắn xuýt nữa, vội vội vàng vàng cầm đũa lên cướp. Mấy cái tiểu long bao này, phải đánh đổi bằng trái tim FA vỡ vụn của anh ta, vất vả lắm mới có được đấy, sao có thể buông tha dễ dàng như vậy chứ?
*
Ngày mùng 7 tháng 3, trời trong.
Tống Hân Nhiên bước xuống khỏi tàu vũ trụ, một lần nữa đặt chân lên "Hành tinh Sườn Xào Chua Ngọt".
Nửa tháng trước, mẹ cậu nhóc tổ chức sinh nhật, cho nên Tống Hân nhiên trở về nhà một chuyến, sau đó lại bị ba mẹ lấy đủ loại lý do giữ lại thêm mấy ngày, mãi đến hôm nay, cậu nhóc mới bay khỏi "Hành tinh Phật Nhảy Tường".
Nghĩ đến quà tặng cho Bạch Lê đang đặt trong nút không gian, dùng chính tiền kiếm được từ công việc livestream của mình để mua, trong lòng Tống Hân Nhiên như có một chú chim nhỏ, đang tự do chao liệng trên bầu trời.
Sau khi xuống tàu, Tống Hân Nhiên không về nhà mình ngay, mà dựa theo địa chỉ Bạch Lê gửi trước đó, đi tới nhà thầy. Lúc đi trên đường, cậu nhóc còn nhắn tin báo cho Bạch Lê mà mình đã về, muốn tới thăm nhà thầy.
Bạch Lê rất nhanh đã nhắn lại một emo "Ok" cho Tống Hân Nhiên.
Tống Hân Nhiên cười tít cả mắt, đối với việc sắp có thể gặp được thầy mình, tâm trạng vô cùng phấn khởi.
"Ớ... Xin chào, cho hỏi đây là nhà của Bạch Lê đúng không ạ?" Phát hiện người đi ra mở cửa không phải thầy mình mà một người đàn ông trưởng thành lạ mặt, chắc tầm cậu nhóc phải gọi là "Chú", Tống Hân Nhiên ngắc ngứ hỏi.
Ánh mắt còn đặc biệt liếc biển số nhà bên ngoài một cái, nhìn coi có phải mình tìm lộn chỗ rồi không.
"Ồ, nhóc Tống đấy hả, đây đúng là nhà Bạch Lê, nhóc nhanh vào đi, ha ha ha." Ngữ khí của Đường Nghênh vô cùng nhiệt tình, nếu không phải sợ dọa đến cậu nhóc Tống Hân Nhiên này, anh ta đã muốn lôi người vào trong luôn rồi.
Thấy Tống Hân Nhiên vẫn còn vẻ do dự cảnh giác, lại nhớ đến việc mình vẫn chưa tự giới thiệu, Đường Nghênh vội nói thân phận của mình ra: "Anh là Đường Nghênh, chính là [Nằm chơi cũng thắng] trong game đó, đừng nói là nhóc không có ấn tượng gì về anh nhé?"
Cũng không thể trách sao Đường Nghênh lại nhiệt tình với Tống Hân Nhiên như vậy, là ai cũng thế thôi, ngây người trong nhà, cả ngày bị nhét cho từng chậu từng chậu cơm chó, tâm lý đều sẽ dần trở nên "Biến thái", chỉ mong có người tới đây giúp mình chia sẻ chút áp lực.
Hai ngày nay, khắp cả nhà, chỗ nào cũng có mùi chua của tình yêu, chỉ có anh ta, vẫn một mùi thơm ngát của chó FA.
Có trời biết, lúc Đường Nghênh nghe Bạch Lê nói Tống Hân Nhiên muốn tới, anh ta vui vẻ biết chừng này, lần này mục tiêu show ân ái của hai người kia sẽ không dồn hết vào anh ta nữa đâu, đúng không?
Nhưng mà Đường Nghênh không biết là, Văn Tinh Diệu đã hỏi ý Bạch Lê, xem cậu có muốn nói quan hệ của hai người cho Tống Hân Nhiên biết không, nhưng lại bị Bạch Lê từ chối. Lý do là Tống Hân Nhiên vẫn còn là trẻ con, trước mặt Tống Hân Nhiên, bọn họ vẫn bên biểu hiện kiềm chế một chút.
Hơn nữa, ngay cả thân phận thực sự của Văn Tinh Diệu và Đường Nghênh, Bạch Lê cũng đang còn do dự, không biết có nên nói cho Tống Hân Nhiên không. Liệu nhóc Tống có thể vì kích động, hay xuất phát từ tâm lý muốn khoe khoang mà nói hành tung của hai người ra để lấy le với những người khác không?
Vẫn nên xem tình hình trước đã.
Nói cách khác, cảnh tượng trong mơ của Đường Nghênh, hoàn toàn không có khả năng phát sinh.
... Sao lại không có ấn tượng được chứ, đây chính là tráng đinh, mấy hôm trước bị thầy túm được, nhờ sàng lọc đống đơn ứng tuyển vị trí streamer nhiều như lá mùa thu kia với cậu nhóc mà.
Nhưng mà tại sao, người này lại ở trong nhà thầy? Bọn họ quen nhau bên ngoài từ bao giờ, còn thân thiết như vậy nữa?
"Là anh [Nằm thắng] ạ, chào anh, em là Tống Hân Nhiên ạ." Lễ phép trao đổi họ tên với Đường Nghênh, Tống Hân Nhiên ôm một đống chấm hỏi trong lòng, cùng Đường Nghênh đi vào nhà.
Sau đó, cậu nhóc nhìn thấy thầy mình cùng một anh đẹp trai, có mái tóc dài màu bạc, khí thế toàn thân vô cùng mạnh mẽ, vừa nói vừa cười đi từ cầu thang xuống, phía sau bọn họ còn có một con hồ ly nhỏ màu đen bám theo.
Tâm trạng nhóc hồ ly đó thoạt nhìn không được tốt lắm, thỉnh thoảng nó lại muốn nhào lên chân anh trai lạ mặt kia cắn một cái, Nhưng lần nào cũng bị đối phương né được.
Không bao lâu sau, từ trong sân lại có hai người nữa đi vào. Một người mặt chữ điền, hai mắt trông không được to lắm, còn một người thì có đôi tai to gấp đôi người bình thường.
"Cậu Bạch, cỏ dại trong sân bọn tôi xử lý xong hết rồi, bây giờ có phải chỉ cần giúp cậu tưới nước cho đám cây con đó nữa là xong đúng không?" Hồ Nhị lên tiếng hỏi, vẫn chưa phát hiện ra trong phòng khách có thêm một người nữa xuất hiện.
Trái lại Hồ Nhất đã tinh mắt phát hiện ra, còn cảm thấy cậu nhóc này trông khá quen mắt.
"Làm phiền hai người." Bạch Lê gật đầu, nói, "Hai người đi nghỉ ngơi trước đi, chờ lát nữa chúng ta cùng nhau đi tưới nước là được."
Nói xong thì vẫy tay với Tống Hân Nhiên: "Nhóc Tống, lâu rồi không gặp."
Thực ra... Cũng không phải quá lâu, nhưng những sự thay đổi trong nhà Bạch Lê thực sự quá rõ ràng.
Đầu tiên là Bạch lê chuyển khỏi căn hộ cho thuê tới biệt thự lớn bên này, rau dưa trước đây trồng trong chậu hoa ngoài ban công, nhìn lại thì hình như đều trồng ở trong sân. Còn có những người xuất hiện trong nhà nữa, Đường Nghênh, anh đẹp trai còn chưa biết tên kia, một con hồ ly màu đen, thiếu mất gương mặt quen thuộc Chí Tôn, còn mới hai người hình như là giúp việc Bạch Lê mời tới, cũng không biết tên.
"Thầy." Tống Hân Nhiên đáp một tiếng, bước từng bước nhỏ có chút xiêu vẹo đến bên cạch Bạch Lê, không lên tiếng.
Bạch Lê chủ động dắt tay Tống Hân Nhiên, dẫn cậu nhóc đến chỗ sô pha. Mà lần này, Văn Tinh Diệu không dùng ánh mắt ghét bỏ như trước đấy để nhìn Tống Hân Nhiên nữa, mà học theo dáng vẻ của Bạch Lê, ánh mắt ôn hòa giống như đang nhìn đứa nhỏ trong nhà.
Thân phận của hắn bây giờ, không giống trước kia nữa rồi.
"Hai người này thực ra nhóc đều biết cả đấy, bên trái anh chính là [Yêu Tinh], còn ngồi bên kia là [Nằm chơi cũng thắng]." Bạch Lê giới thiệu cho Tống Hân Nhiên làm quen, để cậu nhóc trực tiếp gọi Văn Tinh Diệu là "Anh" là được rồi.
Về phần tên họ đầy đủ của Văn Tinh Diệu, cậu làm như quên mất, không nói ra.
Lúc xuống lầu, cậu đã nghe thấy Đường Nghênh tự giới thiệu mình với Tống Hân Nhiên. Tên của Đường Nghênh và Văn Tinh Diệu nếu giới thiệu từng người một thì không sao, chứ đặt chung một chỗ rất dễ khiến người ta liên tưởng.
"Thầy, Chí Tôn đâu ạ, sao em không thấy nó?" Tống Hân Nhiên ngoan ngoãn gọi anh xong thì nhìn quanh một vòng, phát hiện không thấy Chí Tôn đâu thật thì nghi hoặc hỏi.
"Chí Tôn được chủ của mình đón đi rồi." Bạch Lê đưa ra lý do đã chuẩn bị tốt từ trước, "Lúc anh nhặt được Chí Tôn cứ tưởng nó là mèo hoang, kết quả cách đâu không lâu mới phát hiện nó là mèo đã có chủ, vì thế để chủ nó dẫn về rồi."
Lời giải thích này Bạch Lê đã bàn trước với Văn Tinh Diệu, được hắn đồng ý mới nói ra bên ngoài.
Tống Hân Nhiên mất mát "Ồ" một tiếng. Trong nhà này, cậu nhóc chỉ có Bạch Lê là Chí Tôn là cón quen biết, bây giờ trong nhà có không ít người, nhưng mèo con mà cậu nhóc quen thuộc lại không có mặt, điều này khiến Tống Hân Nhiên có ảo giác như quân mình vừa mất một người vậy.
Sắc mặt Văn Tinh Diệu trông rất khó tả, ánh mắt nhìn về phía Bạch Lê có hơi buồn cười, xen lẫn thêm một chút khoan dung. Lúc thương lượng chuyện này thì không thấy gì lắm, sao giờ nghe Bạch lê nói vậy, lại khiến trong lòng hắn ngứa ngáy nhỉ?
Đường Nghênh cố nhịn cười, mèo hoang bị chủ đó đi? Cái người "Chủ" này còn không phải là Bạch Lê sao, ha ha ha!
Hồ Nhất và Hồ Nhị mới đầu có hơi khó hiểu, nhưng rất nhanh đã nhớ ra, thượng tướng Văn trước đó không phải cũng lùi về kỳ con non sao, "Chí Tôn" trong miệng hai người chắc là tên cậu Bạch đặt cho thượng tướng Văn lúc chưa biết chuyện. Bây giờ giải thích với người ta như vậy, chắc cũng không định nói cho đứa trẻ này biết quá nhiều rồi.
Vì thế hai người ra vẻ mình là quần chúng hóng hớt ăn dưa, không nói chen vào.
Người duy nhất không để ý đến sự xuất hiện của Tống Hân Nhiên, chắc chỉ có mỗi hồ ly nhỏ Chúc Mặc Lăng. Nhân lúc mấy người họ đang nói chuyện, nó vẫn cứ rình rình muốn cắn chân Văn Tinh Diệu một phát.
Về phần lý do cắn người à? Nó cũng không biết, nói chung, sáng qua nghe cuộc nói chuyện trên bàn ăn xong thì có chỉ muốn cắn người thôi!
Hồ Nhất và Hồ Nhị đã không dám nhìn những hành vi kỳ quái của tộc trưởng mình lúc trong kỳ con non nữa, càng không dám vào game kể lại những chuyện này cho tộc trưởng biết. Những việc nói cho đối phương biết đều đã trải qua quá trình thương lượng, gia công thêm bớt của bọn họ.
Hàn huyên một lúc, lại đến phân đoạn tặng quà cố định mọi khi.
Tống Hân Nhiên cười hì hì, khoe nút không gian trên tay mình với Bạch Lê: "Thầy, nút không gian này em dùng tiền tự kiếm được trên livestream để mua đấy. Mấy hôm trước em cũng mới biết, ba mẹ anh chị em đều là khách quen trong livestream của mình, còn nằm trong danh sách sáu người xem đứng đầu nữa, trước đó em còn thấy tên của bọn họ đặt kiểu gì mà buồn cười thế, không ngờ người buồn cười là em, em không quá, mãi đến tận giờ mới phát hiện..."
"Sau đó, ba mẹ em cũng thừa nhận, em bèn trả lại hết chỗ quà tặng mà ba mẹ tặng trong livestream, cái nút không gian này là sau khi trả lại quà tặng của người ta, em dùng tiền thừa mua á. Nếu không phải nhờ thầy, em chắc chắn không thể kiếm được nhiều tiền như vậy, cám ơn thầy! Hì hì, em biết thầy không có hứng thú với mấy loại dịch dinh dưỡng ngoài hiện thực, cho nên lần này không tặng thầy mấy cái đó nữa, đây đều là rau dưa em tự trồng được, không biết lại sao lại có chút mùi vị, so với rau dưa mà hành tinh nông nghiệp bán ra tốt hơn một chút, nhà em ăn ai ai cũng đều khen hết, em có để dành lại cho thầy một ít này, buổi trưa chúng ta nấu cái này ăn nha!"
Tống Hân Nhiên vừa nói, vừa lấy từ trong nút không gian ra một sọt cải thảo theo veo như nước. Vì kích thước không nhỏ, một sọt cũng không đựng được mấy cây, nhưng Bạch Lê nhớ, đây đã là hai phần ba số lượng giống Tống Hân Nhiên gieo ngoài ban công rồi.
Cải thảo bên ngoài so với trong game thì nhỏ hơn một chút, nhưng lá trong veo như nước, non mơn mởn, trắng xanh rõ ràng, màu sắc cực kỳ tươi đẹp. Đường Nghênh nhìn mà trợn cả mắt lên, điều khiến anh ta bận tâm hơn nữa chính là ý tứ trong lời nói của Tống Hân Nhiên.
"Hả? Cải thảo nhóc Tống trồng cũng có mùi vị à?" Đường Nghênh lấy làm khó hiểu, "Kỳ quái, theo lý mà nói, tất cả cây trồng trên hành tinh nông nghiệp đều cho robot canh tác chăm sóc, không cần biết là tưới nước hay bón phân thì đều dựa theo mô hình khoa học nhất để làm, nhưng vì sao rau dưa do robot canh tác trồng ra lại không có mùi vị gì? Còn do Bạch Lê và nhóc Tống trồng thì kiểu gì cũng có mùi vị hơn thực phẩm tự nhiên? Cũng không thể là vì hành tinh chúng ta đang ở thích hợp để trồng trọt hơn hành tinh nông nghiệp được, đúng không?"
Nghe Đường Nghênh nói, Tống Hân Nhiên cũng không biết, cậu nhóc gãi gãi gáy, nở một nụ cười ngốc: "Em cũng không biết nữa, bình thường em toàn làm theo những gì thầy dạy, hoặc là lấy kinh nghiệm trồng trọt từ trong game thôi."
Câu phía sau, chính cậu nhóc cũng không chắc chắn lắm, có cảm giác đó đã thành thói quen tự nhiên của mình.
Đường Nghênh trầm ngâm không nói, cảm thấy có thể là do mình cả nghĩ quá rồi, sao lại có thể như thế nhỉ, hành tinh thích hợp để gieo trồng nông nghiệp đều phải trải qua các bước kiểm nghiệm đo đạc mới được chứng nhận, nếu chúng nó mà còn không thích hợp để trồng trọt, vậy những hành tinh có người cư trú không phải chính là hành tinh bỏ hoang sao?
Nghĩ mãi vẫn không ra nguyên cớ, Đường Nghênh lắc đầu quy chuyện này vào tình huống ngẫu nhiên xảy ra, là do anh ta nghĩ nhiều.
Anh ta không để ý thấy, lúc nghe mình và Tống Hân Nhiên nói chuyện, trên mặt Bạch Lê lóe lên chút suy tư.
Quà tặng của Tống Hân Nhiên vẫn chưa đưa xong, chờ Bạch Lê tươi cười nhận lấy cải thảo tự tay mình trồng rồi, cậu nhóc lại lấy ra một món đồ trang trí hình hồ ly làm bằng sứ trắng, tinh xảo đẹp mắt.
Hồ Nhất và Hồ Nhị nhìn mà tí nữa nhảy dựng lên, đây đây đây? Đây không phải là đồ lưu niệm mà bọn họ dựa theo hình tượng hồ ly trắng của cậu chủ nhỏ nhà mình để làm à? Làm xong thì đưa tặng một tí cho mấy chi chính chi phụ trong gia tộc, theo như lời tộc trưởng nói thì đây là để kỷ niệm hình tượng hoạt bát đáng yêu của em trai mình lúc nhỏ, hai cũng là để nhắc nhở bản thân và tất cả mọi người trong tộc, chỉ cần ngày nào chưa tìm được em trai thì ngày đó vẫn không thể từ bỏ.
Giờ Tống Hân Nhiên có thể lấy vật trang trí này ra, vậy chắc chắn cậu nhóc có liên hệ gì đó với tộc Thiên Hồ.
Hồ Nhất cẩn thận lục lọi, tìm hiếm trong đầu một hồi, cuối cùng cũng nhớ ra mình gặp Tống Hân Nhiên khi nào. Đó là vào mấy năm trước, trong một buổi tụ họp gia tộc, đứa bé đi theo bên cạnh ba mẹ anh chị, cẩn thận từng tí một ló đầu ra nhìn tộc trưởng của bọn họ một cái, sau đó lại vội rụt về trốn. Là một đứa bé rất sợ người lạ.
Đúng là đứa bé này, không sai đi đâu được.
Nhớ lại thân phận của Tống Hân Nhiên xong, cảm xúc vốn có chút cẳng thẳng của Hồ Nhị cũng lặng lẽ thả lỏng một chút.
Tống Hân Nhiên giới thiệu: "Thầy, hồ ly nhỏ này là dựa theo hình tượng của anh trai trốn nhà bỏ đi kia để chế tác đó, tuy em chưa từng thấy nguyên hình của anh ấy, nhưng chắc chắn là còn đáng yêu hơn hồ ly nhỏ này vô số lần! Giờ em tặng cho cho thầy, thầy với anh trai kia đều là người tài giỏi!"
Hồ Nhất & Hồ Nhị: Trốn, trốn nhà bỏ đi???
Vật trang trí hình hồ ly nhỏ, có thể dễ dàng nắm trong lòng bàn tay. Sau khi Tống Hân Nhiên dứt lời, Bạch Lê nhận lấy món đồ trong tay cậu nhóc, chất sứ trắng mịn, phía bên ngoài dường như còn được phủ thêm vật liệu bắt sáng, khiến món đồ ánh lên khi có ánh sáng chiếu vào.
Đôi mắt hồ ly trên món đồ trang trí trông không hẹp dài quyến rũ như ngoài thực tế, mà vừa to vừa tròn, màu mắt đen bóng. còn mang theo vẻ ngây thơ hồn nhiên, thoạt nhìn vô cùng đáng yêu.
Không biết tại sao, lúc nhìn thấy món đồ trang trí này, Bạch Lê đã cảm thấy thích vô cùng, có loại xúc động muốn cầm trong tay, vuốt ve thưởng thức. Chờ đến khi cầm lên rồi, cậu lại càng yêu thích không muốn buông tay.
Chỉ là, nhìn phía sau lưng hồ ly trắng chỉ có mỗi một cái đuôi bông xù, ý nghĩ đầu tiên xuất hiện trong đầu cậu không phải là "Cái đuôi này nhìn mềm quá", mà là "Sao lại chỉ có mỗi một cái đuôi, rõ ràng nhiều thêm mấy cái càng đáng yêu hơn mà".
Không chờ Bạch lê nghĩ xem tại sao mình lại có suy nghĩ kỳ quái như vậy, cánh tay đã bị thứ gì đó lôi kéo, càng lúc càng nặng. Cúi đầu nhìn, phát hiện không biết hồ ly nhỏ đã chạy tới từ bao giờ, hai mắt nhìn chằm chằm vật trang trí trong tay cậu, tỏ vẻ khao khát.
Dùng động tác tứ chi phong phú của nó để nói "Cho xem môt chút đi".
Hồ ly màu trắng, anh trai rời nhà trốn đi của Tống Hân Nhiên... Hồ ly màu đen, sáu cái đuôi, đi tìm em trai mình khắp nơi – Chúc Mặc Lăng...
Hai mắt Bạch Lê đột nhiên trợn tròn, vô thức nhìn về phía Hồ Nhất và Hồ Nhị, lại thấy bọn họ yên lặng gật đầu với mình. Xem ra cậu đoán đúng rồi.
Cậu đặt món đồ trang trí hình hồ ly lên đệp sô pha, sau đó bế hồ ly nhỏ lên để nó thoải mái ngắm nghía, vuốt ve món đồ liên quan đến em trai mình, ngẩng đầu nhìn Tống Hân Nhiên không biết tí ti gì về chuyện này, lại quay sang nhìn Hồ Nhất, Hồ Nhị, không biết nên giải quyết chuyện này thế nào.
Hồ Nhất và hồ Nhị đánh mắt nhìn nhau, sau đó Hồ Nhất chủ động đứng ra, nói: "Chuyện này để tôi nói với cậu bé đi."
Bọn họ nói thân phận của mình và tộc trưởng cho Tống Hân Nhiên biết, lại nói chuyện tộc trưởng sẽ tạm ở lại trong nhà Bạch Lê, còn nguyên nhân tại sao ở tạm thì không nói tỉ mỉ.
Có người có thể chữa trị "Chứng đứt gãy gien", việc này có nói ra ngoài, chắc cũng chẳng mấy ai tin.
...
Sau nửa tiếng dồng hồ, Tống Hân Nhiên cảm thấy tam quan của mình có dâu hiện vỡ vụn, không dám tim nhìn hồ ly nhỏ đang dùng gò má của mình cọ cọ món đồ sứ trang trí hình hồ ly, làm sao cũng không thể tin được, đây chính là tộc trưởng gia tộc mà mấy năm trước mình nhìn thấy.
Anh trai của anh trai mà cậu ngưỡng mộ, sao lại như thế này QAQ!
Tống Hân Nhiên đầu váng mắt hoa, không hiểu sao chỉ có mấy ngày không gặp thôi, mà bên cạnh thầy mình đã có thêm một nhân vật lợi hại thế rồi.
Miễn cưỡng tỉnh táo lại, cậu nhóc nghiêm túc cam đoan với Hồ Nhất và Hồ Nhị: "Anh Hồ Nhất, anh Hồ Nhị, hai người yên tâm đi, chuyện này em tuyệt đối sẽ không nói ra bên ngoài, tình huống liên quan đến tộc trưởng, ra khỏi cánh cửa này em sẽ quên sạch sành sanh!"
Cậu nhóc nghĩ, tộc trưởng chắc cũng không không hi vọng dáng vẻ bây giờ của mình bị quá nhiều người biết được.
Đại khái là Hồ Nhất và Hồ Nhị đã hiểu sai ý của Tống Hân Nhiên, cho nên nghe cậu nhóc cam đoan như vậy thì mỉm cười trìu mến.
"Được được, vậy cảm ơn em trai Tống nhé."
Cơm nước buổi trưa, dựa theo yêu cầu mãnh liệt của Tống Hân Nhiên, đều là cậu nhóc tự mình làm. Cải thảo mang tới không lãng phí một cây nào, hai cây thì mang đi làm cải thảo xào giấm tỏi, một cây xắt ra nấu canh cải thảo sườn heo, còn cây cuối cùng thì làm quấn với thịt băm, làm món cải thảo cuốn thịt.
Sau đó cậu nhóc lại nấu cơm, làm bánh bao trắng, chuẩn bị một bàn lớn đủ các món, đủ để sáu người một hồ ly cùng ăn.
Giống như Tống Hân Nhiên đã nói, cải thảo mà cậu nhóc trồng mặc dù không thơm đậm như loại có sẵn trong nhà Bạch Lê, nhưng so với cải thảo trồng trên hành tinh nông nghiệp cũng tươi non, có hương có vị hơn. Nói tóm lại, tất cả mọi người đều vô cùng hài lòng với bữa cơm hôm nay.
Sau khi ăn cơm xong, tất cả mọi người là ra sân hỗ trợ tưới nước cho cây, đến đây mới coi như đã kết thúc buổi gặp mặt liên hoan hôm nay, chào tạm biệt nhau xong, từng người đều quay về chơi game của mình.
Mà trong "Vùng đất điền viên" có mấy thôn đang rất náo nhiệt, y như năm mới đến vậy.
"Nhanh nhanh nhanh, [A], cậu không phải được chọn làm streamer của game à, đây chính là chuyện vui lớn của thôn chúng ta đấy, cậu nhanh mang máy quay tới đây đi, để cư dân mạng được cùng chúng ta chứng kiến cảnh nhà trưởng thôn khánh thành, còn cả hoạt động "Mở hợp đen" giống của "Thôn Nấm" nữa, lát nữa chúng ta cũng phải sắp xếp tổ chức."
Một người đàn ông trung niên kéo một cậu trai trông có vẻ mệt mỏi lại, miệng bắn tía lia như súng liên thanh, ba la bô lô nói một đống thứ.
Cậu trai kia thì trông như vừa mới ngủ dậy, bất mãn lầu bầu một tiếng: "Chú ơi, cháu livestream ngủ cho người ta xem mà, giờ chú bảo cháu live cái này, không phải đang làm khó cháu sao, hiệu quả livestream cũng sẽ không được như mong muốn đâu!"
"Ôi giời, còn không phải tại bây giờ chú không tìm được ai khác à, mấy tên kia, không biết cả chiều nay đều đi làm cái gì rồi, bộ không biết nhiệm vụ hoàn thành là có thể nhận phần thưởng à, cũng may đúng lúc cậu tỉnh ngủ, trông lại rảnh rang." Người đàn trung niên thờ ơ khoát tay một cái, "Không vấn đề gì, không vấn đề gì, đến lúc đó cậu chỉ cần điều chỉnh ống kính camera là được, chú đứng ra chủ trì, ok chưa? Này nhé, ai mà ngờ được, mới vào game có bảy ngày mà thôn chúng ta đã hoàn thành xong nhiệm vụ "Nhà ở của trưởng thôn" chứ, tuy là chúng ta chọn kiểu nhà đơn giản nhất, nhưng với thôn mình mà nói, đây cũng là một sự kiện có ý nghĩa rất trọng đại mà!"
"[A] này, chú là chú quý cậu nhất đấy, đến lúc đó cậu cầm máy quay vững chút ha!" Nói xong, ông lại nhấn mạnh thêm một câu, "Có tiền, livestream là có tiền đấy!"
Cậu trai quả nhiên được câu này tiếp thêm động lực, miễn cưỡng lên tinh thần: "Vậy được, cháu mở phát sóng trực tiếp lên vậy, chú, chú bảo đặt giá quay ở đâu thì hợp ~?"
_____________________
Cải thảo xào giấm tỏi