Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 65: C65: Chương 125 + Chương 126
29/05/2022
Edit: Nhật Nhật
...
Chương 125
Hai người dùng một tư thế kỳ lạ, tròn mắt nhìn nhau.
Nhìn thanh niên đang đè bên trên, vững vàng che chở cho mình, đại não Bạch Lê hiếm khi trống không một mảnh. Khoảng thời gian ở chung ấm áp với Chí Tôn trước kia hình như chậm rãi nhạt đi, một đôi mắt màu vàng sẫm mạnh mẽ bao trùm lên những ký ức này, ở giữa còn kèm thêm mấy sợi tóc bạc.
Lần này, cậu đã nhìn thấy được toàn bộ diện mạo của Văn Tinh Diệu. Không phải nhân vật ảo trong game giả lập, mà là người thật có thể chạm vào.
Lần thứ hai nhìn thấy diện mạo thực sự của Văn Tinh Diệu, Bạch Lê đã có một trải nghiệm hoàn toàn mới. Không phải tiếp xúc như với người xa lạ ở trong game, không biết thân phận thật của đối phương, cũng không có hứng thú với lai lịch của đối phương. Bây giờ, cậu biết thân phận của Văn Tinh Diệu, biết hắn xuất hiện bên cạnh mình như thế nào, còn biết đối phương là vì bảo vệ cậu mới làm ra động tác thế này.
Nhưng mà, tại sao bị người này nhìn như vậy, nhịp tim cậu lại có xu hướng tăng nhanh nhỉ?
Chắc là vì vừa tranh thoát một mối nguy hiểm lớn ngay trong gang tấc?
Hai mắt Bạch Lê nhìn thẳng vào Văn Tinh Diệu, chần chờ vài giâu mới mở miệng nói: "Ờm... Anh có thể xuống khỏi người tôi trước đã được không?"
Lúc nghe Bạch Lê nói câu này, ký ức của Văn Tinh Diệu vẫn đang ở trong trạng thái dung hợp cấp tốc với ký ức của kỳ con non, sự ỷ lại cùng yêu quý của kỳ con non với Bạch Lê, cùng hảo cảm của hắn với cậu ở trong game, không biết từ lúc nào đã hòa làm một, tạo thành một loại cảm xúc mãnh liệt hơn.
Chuyện này cũng dẫn đến việc, ánh mắt hắn lúc nhìn Bạch Lê nóng bỏng mà không tự biết.
Anh có thể xuống khỏi người tôi trước đã được không?
Xuống khỏi người cậu à?
Xuống khỏi...
Thật là một lời kịch kinh điển!
Lời Bạch Lê nói giống như một cơn gió mát thổi tới, khiến Văn Tinh Diệu giật bắn cả mình, trong nháy mắt hoàn hồn, hoang mang rối loạn điều chỉnh lại tư thế của bản thân, chờ hắn đứng lên rồi, lại đưa tay kéo Bạch Lê từ dưới đất dậy.
"Cậu, cậu không sao chứ?" Văn Tinh Diệu nhìn cánh tay bên dưới ống tay áo của Bạch Lê, không khỏi hoài nghi, da dẻ trên tay cậu đã bầm tím vì trận đánh vừa rồi.
Vừa nghĩ tới khả năng này, hắn không nhịn được nghiến răng nghiến lợi, thầm hận bản thân vì ban nãy đã không ngăn con hồ ly thối kia lại, ấn nó xuống dạy dỗ cho một trận. Nhưng lúc đó, an toàn của Bạch Lê quan trọng hơn tất thảy, những thứ còn lại không đáng bận tâm.
"Cám ơn, tôi không sao hết, đối phương không làm tôi bị thương." Để Văn Tinh Diệu yên tâm, Bạch Lê thậm chí còn vén tay áo lên, để hắn nhìn rõ, bên trên hoàn toàn không có vết thương nào, thậm chí một vết bầm cũng không có.
Cánh tay mảnh khảnh cùng làn da trắng đến chói mắt khiến Văn Tinh Diệu không dám nhìn lâu, vội vã đánh mắt đi chỗ khác.
"Anh đột nhiên biến về hình người thế này, có sao không?" Bạch Lê nghĩ tới điều gì đó, ghé lại gần Văn Tinh Diệu, nhỏ giọng hỏi.
Mấy hôm trước, Văn Tinh Diệu phổ cập cho cậu không ít kiến thức liên quan đến "Chứng đứt gãy gien", trong đó bao gồm vả chuyện, những thú nhân mắc bệnh giai đoạn cuối, sau khi lui trở về kỳ con non xong, sẽ không bao giờ khôi phục lại hình người được nữa.
Nhưng bây giờ, giữa ban ngày ban mặt, Văn Tinh Diệu lại chuyển đổi tới hai lần, nếu để người khác thấy được, còn không biến thành sự kiện khiến toàn Đế quốc khiếp sợ sao?
Văn Tinh Diệu cũng nghĩ đến vấn đề này, dò xét xung quanh một vòng, tạm thời yên tâm nói với Bạch Lê: "Chỗ chúng ta đang đứng là góc chết của camera an ninh, vừa nãy không có người nào khác đi qua, người máy tuần tra cũng đã đuổi theo con hồ ly đen kia, nơi này tạm thời an toàn. Nhưng mà để đảm bảo, chúng ta vẫn nên về nhà trước đã."
Mấy chữ cuối cùng đảo quanh trong miệng hắn mấy lần, mới nghe như có vẻ bình tĩnh.
Bạch Lê cũng không phát hiện ngữ khí của Văn Tinh Diệu khác ở đâu, nghe vậy thì gật đầu đồng ý, dẫn đường đi về phía trước.
Vừa đi còn vừa muốn nói chuyện với người bên cạnh: "Mới nãy, tôi thấy khoang trò chơi của chúng ta bị làm hỏng rồi, nhìn có vẻ không sửa lại được nữa đâu, nếu không thì mua một cái mới vậy... Không, mua hai cái đi. Cả thiết bị tạo dựng game giả lập nữa. Không biết con chip bên trong có bị làm sao không, nếu con chip bị hỏng, trò chơi chắc sẽ gặp sự cố, nhưng mà tôi nghe mấy người Hùng Tịch nói, vỏ ngoài của thiết bị này sử dụng vật liệu rắn chắc nhất, chắc không dễ hỏng như vậy đâu."
"Đúng rồi, con màu đen ban nãy là hồ ly à, nó lớn quá, tôi nhìn không ra, lại còn có mấy cái đuôi lận, chắc cũng là thú nhân nhỉ?"
Văn Tinh Diệu yên lặng nghe Bạch Lê nói chuyện, lúc cậu đưa ra câu hỏi thì đúng lúc giải đáp: "Ừ, đúng là hồ ly, tên là Chúc Mặc Lăng, không biết vì sao hắn lại chạy đến hành tinh này, còn biến thành như vậy."
Sau khi nói xong, hắn nhíu này, trong lòng cứ có một loại dự cảm không được tốt lắm.
"Chúc Mặc Lăng? Anh quen người này à? Vậy cứ thả đối phương đi như vậy có phải không ổn lắm không..." Nghe Văn Tinh Diệu nói, Bạch Lê ngẩng phắt đầu lên, ngữ khí lo sợ, trong mắt hiện lên vẻ hoài nghi.
Cậu nhanh chóng hồi tưởng lại một lượt những gì đã xảy ra trong đầu, cậu và Văn Tinh Diệu, hai người bị thú lớn tấn công, trong tình huống ngàn cân treo sợi tóc, Văn Tinh Diệu bất ngờ khôi phục hình người, dùng ngọn lửa trên người để đuổi thú nhân kia đi. Kết quả, bây giờ Văn Tinh Diệu lại nói cho cậu biết, con thú lớn kia là do ai biến thành, nghe còn có vẻ rất quen thuộc, rõ ràng là người quen, vậy mà Văn Tinh Diệu vẫn bình tĩnh như không để đối phương rời đi, cũng không thèm liếc nhiều lấy một cái.
Cứ cảm thấy, đây không phải chuyện Văn Tinh Diệu sẽ làm.
Cậu có thể nghi ngờ một cách hợp tình hợp lý rằng, thú nhân tên "Chúc Mặc Lăng" kia, có thù oán gì đó với Văn Tinh Diệu nhỉ?
Biểu cảm của Bạch Lê thay đổi liên xoành xoạch trong vòng có mấy giây, khiến Văn Tinh Diệu nhịn không được bật cười, không thể không giải thích: "Anh ta là tộc trưởng tộc Thiên Hồ, bên người nhất định có người đi theo bảo vệ, hơn nữa vừa rồi anh ta đã khôi phục được một chút ý thức rồi, tỉnh táo lại chỉ là chuyện sớm hay muộn thôi, cậu không cần lo lắng quá đâu."
Hai người bọn họ đều sống ở hành tinh thủ đô của Đế quốc – "Hành tinh Phật Nhảy Tường", khi còn bé cũng từng gặp mặt mấy lần, miễn cưỡng coi như có thể trò chuyện đôi ba câu. Nhưng mà Văn Tinh Diệu cũng không biết nhiều lắm về Chúc Mặc Lăng, ấn tượng đầu tiên của hắn đối với người này chính là một tên cuồng em trai, đáng tiếc em trai anh ta tiến vào giai đoạn cuối chứng đứt gãy gien sớm hơn một bước, bị đưa đến "Hành tinh Hi Vọng", sau đó mất tích. Từ đó về sau, tính cách của Chúc Mặc Lăng dần trở nên cực đoan, một năm thì có đến phân nửa thời gian là đang đi tìm em trai mình.
Những thành viên khác trong tộc Thiên Hồ không những không trách cứ hắn, thân là tộc trưởng mà không lo lắng quan tâm sự vụ trong tộc, trái lại đều bận rộn, lo lắng cho cậu chủ nhỏ đang mất tích.
Hóa ra là tộc trưởng à... Bạch Lê cảm thấy yên tâm, không còn xoắn xuýt về chuyện bọn họ "Thấy chết mà không cứu" nữa. Tộc trưởng có cả một đội vệ sĩ riêng bên cạnh, chắc không cần hai người bọn họ tới hỗ trợ đâu ha.
Về đến nhà, nội thất quả nhiên đã bị hư hỏng nghiêm trọng, khoang trò chơi trông lại càng thê thảm hơn. Đáng mừng là, thiết bị tạo dựng game giả lập của cậu vẫn còn nguyên vẹn, người chơi trong game không cần hoang mang vì đang chơi lại bị hệ thống đá ra. Phát hiện này khiến Bạch Lê thấy trong lòng nhẹ nhõm hẳn, trò chơi này chính là nguồn thu duy nhất của cậu đấy.
Sau này có thể mua một hành tinh nông nghiệp hay không, đều dựa cả vào nó!
Dáng vẻ căn nhà bây giờ khiến Bạch Lê cảm thấy đau hết cả đầu, cậu xoa trán, tìm thông tin liên lạc của công ty cho thuê nhà trong danh bạ, thương lượng việc bồi thường sửa chữa với bọn họ.
Văn Tinh Diệu đứng cạnh Bạch Lê, một thân quân phục thẳng thớm khiến hắn trông càng cao lớn hơn, cũng khiến hắn nhận ra, gian phòng trông có vẻ rộng rãi trong quá khứ thực ra chỉ nhỏ như vậy, chỉ có hai người đàn ông cùng đứng thôi mà đã thấy chật chội. Hắn nhíu mày, đột nhiên cảm thấy mình và Bạch Lê không nên tiếp tục ở đây nữa.
Huống hồ an ninh ở đây cũng không được đảm bảo, hôm nay là do bọn họ may mắn, đang trong lúc cấp bách, hắn lại khôi phục ý thức, còn biến về được hình người, đánh lui con hồ ly đó. Nếu vận may không tốt, chỉ bằng một mình Bạch Lê, nói không chừng cậu sẽ bị thương.
Nghĩ một chút, Văn Tinh Diệu nói với Bạch Lê: "Bạch Lê, chúng ta chuyển nhà đi?"
Trong đầu Bạch Lê bây giờ đang có một đống hóa đơn dài dằng dặc mà công ty cho thuê nhà gửi tới quay cuồng nhảy múa, làm cậu hoa hết cả mắt chóng hết cả mặt, phản ứng có chút chậm. Nghe Văn Tinh Diệu nói thì mơ mơ màng màng chớp mắt một cái, vô thức đáp lời: "Đúng là phải chuyển, bên cho thuê đồng ý với tôi rồi, cho tôi đổi một căn mới, lát nữa sẽ cử người tới giúp chúng ta dọn nhà."
"Không phải, Chuyển của tôi không phải ý này." Văn Tinh Diệu kiên nhẫn giải thích cho Bạch Lê, "Ý của tôi là, chúng ta có thể mua một căn nhà rồi dọn qua đó ở, không cần tiếp thục thuê loại phòng nhỏ trong khu dân cư cũ thế này nữa."
Lần này, Bạch Lê cuối cùng cũng hiểu. Tuy cậu thấy động lòng thật, nhưng cuối cùng vẫn chậm rãi lắc đầu: "Không được đâu, tuy tôi cũng muốn mua nhà, nhưng đó là chuyện của tháng sau, tôi bây giờ còn chưa gom đủ tiền."
Cũng không thể nói là hoàn toàn không đủ, hơn 1 triệu cậu vẫn có, thỉnh thoảng Bạch Lê còn mở hệ thống, xem thu nhập trong game của mình thế nào, ý định mua một căn nhà rộng rãi chút cũng bắt đầu rục rịch, cậu đã lên tinh thần để chuẩn bị tháng sau đi xem nhà, ai mà biết cuối tháng rồi còn xảy ra chuyện thế này.
"Không sao hết, tôi mua một căn là được, sau đó chúng ta ở cùng nhau." Thói quen nạp tiền trong game đã ăn sâu vào máu, Văn Tinh Diệu thản nhiên nói.
Nhưng vẫn bị Bạch Lê từ chối: "Vậy sao được, sau này anh còn phải trở về, sao có thể để anh bỏ tiền ra mua một căn nhà chỉ để ở có mấy ngày được, để tôi mua đi, nhưng mà chắc phải đợi thêm mấy ngày, mấy ngày tới anh chịu khó tiếp tục ở nhà thuê với tôi vậy."
Thực ra bên ngoài có khách sạn, cùng lắm hai người họ ra đó ở tạm cũng được. Nhưng không biết tại sao, sự lựa chọn này lại cứ thế bị cả hai người làm lơ.
Bạch Lê trả lời vậy, ít nhiều gì cũng khiến người ta cảm thấy đau lòng.
Văn Tinh Diệu trầm mặc mấy giây, lại đưa ra một đề nghị khác: "Không thì, tôi cho cậu mượn tiền, sang tháng cậu lại trả lại cho tôi sau?"
"Tiền mua nhà không phải một con số nhỏ, anh không sợ tôi không trả nổi hay là quỵt nợ luôn à?" Bạch Lê hiếu kỳ hỏi, lặng lẽ nhìn về phía Văn Tinh Diệu, tựa như đang nhìn con trai ngốc của địa chủ vậy.
"Cậu sẽ không như vậy đâu." Văn Tinh Diệu nói chắc như định đóng cột, "Tôi tin vào mắt nhìn người của mình, số tài khoản của cậu là gì, tôi chuyển cho cậu."
Bạch Lê không nói gì, nhìn Văn Tinh Diệu một lúc, thấy hắn vô cùng kiên quyết, lại nghĩ nhu cầu mua nhà ở bây giờ đúng là đang rất bức thiết, bèn đồng ý, thêm tài khoảng của đối phương vào sanh sách bạn bè.
Không chờ cậu nhắc đến chuyện làm thỏa thuận điện tử, Văn Tinh Diệu đã chuyển tiền sang, nhìn sau con số 5 là một chuỗi 0000 dài dằng dặc, Bạch Lê choáng luôn, hai mắt cũng muốn tối sầm lại.
"50 triệu? ? Anh chuyển cho tôi nhiều vậy làm gì? ?" Bạch Lê bày tỏ, cậu thực sự không thể hiểu nổi thế giới của người có tiền.
"50 triệu nhiều quá à?" Văn Tinh Diệu cũng thấy khó hiểu, hắn bình chân như vại, nói, "Nếu muốn mua nhà, vậy đương nhiên phải mua căn nào tốt một chút, mua căn nào thật rộng rãi, càng rộng càng có nhiều chỗ cho chúng ta trồng cây."
Bạch Lê: "..."
Mua nhà chỉ vì trồng cây? Ý tưởng thật là hoành tráng.
Nhưng mà, thực sự nghe rất hấp dẫn.
---o0o---
Chương 126
Cuối cùng Bạch Lê vẫn không nhận toàn bộ 50 triệu này, trả lại cho Văn Tinh Diệu 20 triệu xong, lại bỏ ra toàn bộ 30 triệu còn lại để mua một căn biệt thự nhỏ trong khu nhà Tống Hân Nhiên đang ở.
Cân nhắc đến vấn đề thân phận của Văn Tinh Diệu, lúc mua nhà, Bạch Lê không liên hệ với Tống Hân Nhiên mà cùng Văn Tinh Diệu hoàn tất thủ tục mua bán, sau đó nhanh chóng mang theo số đồ đạc ít ỏi còn lại chuyển vào nhà mới.
Nhà mới điện nước đầy đủ, ba tầng, tầng nào cùng có mấy phòng, quan trọng nhất là nó có một cái sân cực rộng, tuy người dân vũ trụ không có thói quen trồng cây trồng hoa, trong sân bây giờ trơ thùi lụi, Bạch Lê vẫn cảm thấy hoàn toàn không vấn đề, cậu có thể tự mày mò, biến cái sân thành một khu vườn.
"Tôi xem qua rồi, tầng hai và tầng ba đều có phòng dùng làm phòng ngủ được, anh muốn ở tầng mấy, không thì anh chọn trước đi?" Bạch Lê rất nhanh đã xem hết mọi ngóc ngách trong căn nhà, chạy tới hỏi ý Văn Tinh Diệu.
Chờ xác định phòng ngủ của hai người xong, cậu có thể đặt ship khoang trò chơi mới tới đây.
Văn Tinh Diệu hỏi ngược lại một câu: "Cậu thích ở phòng nào?"
Bạch Lê không nghĩ nhiều, trả lời luôn: "Tôi thích căn phòng gần hành lang trên tầng ba, phòng đó lấy sáng tốt, còn có một cửa sổ sát đất rất lớn."
Văn Tinh Diệu nghĩ một chút, gian phòng đó quả thật không tệ, nếu hắn nhớ không nhầm, gian phòng cách vách diện tích cũng xêm xêm với nó, trang trí lại cũng có thể làm phòng ngủ.
"Vậy tôi ở phòng bên cạnh đó luôn, ở gần nhau, có chuyện gì cũng thuận tiện." Văn Tinh Diệu nhanh chóng đưa ra quyết định.
Bạch Lê không để ý đến bảng cửu chương trong lòng đối phương, biết chuyện xong thì lập tức lên mạng vũ trụ đặt hai khoang trò chơi giống nhau, điền địa chỉ xong chỉ cần chờ người bán giao hàng đến cửa là được.
Trong lúc chờ đợi, cậu và Văn Tinh Diệu cùng nhau thu dọn số đồ đạc mang từ nhà cũ tới. Trong đó nhiều nhất vẫn phải kể đến đám rau dưa trồng trong chậu, số mệnh chúng nó cũng có lắm gian truân, lúc còn đang là hạt giống thì phải cẩn thận không bị lửa ở chóp đuôi Chí Tôn bỏng chết, lớn lên rồi còn phải đề phòng thú lớn bên ngoài xông vào...
Vị trí thú lớn xông tới tình cơ lại đúng là cửa sổ chỗ ban công, có không ít rau dưa đều bị giẫm nát, số may mắn thoát nạn còn chưa được một nửa. Hai người ngồi xổm trong sân, không tiếng động hợp tác với nhau, có thể cứu thì cố gắng cứu chữa, không cứu được nữa thì đem đi làm đồ ăn.
Chẳng mấy chốc, khoang trò chơi đã được gửi tới, để nhân viên lắp đặt xong xuôi, Bạch Lê lại cài đặt thiết bị xây dựng game giả lập của mình vào, chuyện ngày hôm nay mới miễn cưỡng coi như xong.
Chờ tiễn hai nhân viên lắp đặt thiết bị đi, Bạch Lê đang định hỏi Văn Tinh Diệu xem kế tiếp sẽ làm gì thì lại thấy thân thể người kia lung lay một chút, sau đó, một luồng ánh sáng lóe lên, chỗ Văn Tinh Diệu đứng ban đầu đã bị thay thế thành một con sư tử lớn.
Sư tử này không giống với sư tử bình thường khác, toàn thân nó được bao phủ bằng một bộ lông màu trắng, sau lưng có một đôi cánh khổng lồ, với hoa văn hình ngọn lửa, chiếc đuôi phía sau vô thức đong đưa, trên chóp đuôi là một ngọn lửa màu bạc quen thuộc. Tròng mắt màu vàng bất lực ngước lên, thoạt nhìn hết sức vô tội, tựa như đang nói, hắn cũng không biết mình sao mình lại đột nhiên biến đổi.
Bạch Lê: "..." Được rồi, lần này không cần phải hỏi nữa, Văn Tinh Diệu lại từ người biến thành động vật rồi.
Nhưng không biết tại sao, cậu lại thấy thở phào nhẹ nhõm.
Văn Tinh Diệu từ thời kỳ con non biến trở lại hình người, việc này có nghĩa là hắn có năng lực tự do hành động, theo lý thuyết thì không cần Đường Nghênh tới đón, tự hắn cũng có thể đi về. Đây đáng lẽ là một chuyện rất tốt, nhưng Bạch Lê lại cảm thấy đôi chút mất mát, cậu quy cảm giác này thành không nỡ lòng để "Bé mèo" mình nuôi gần hai tháng nay rời đi.
Dù sao bọn họ sớm chiều ở chung lâu như vậy, trong cuộc sống đều chỉ có lẫn nhau, một khi Văn Tinh Diệu rời đi, Bạch Lê sẽ lập tức quay về trạng thái cô đơn ban đầu. Một người ăn cơm, một người đi ngủ, nghĩ đến chuyện gì thú vị cũng không thể vừa cười, vừa xoa xoa bộ lông mềm mại của Chí Tôn.
Tuy cảm giác cô đơn này sẽ không kéo dài quá lâu, nhưng Bạch Lê vẫn sẽ thấy không quen.
Giờ thì hay rồi, Văn Tinh Diệu lại biến thành động vật, xem ra... Còn cách lúc hắn rời khi một khoảng thời gian nữa.
"Văn Tinh Diệu, giờ trong người anh có thấy chỗ nào không thoải mái không, có thể nói chuyện không?" Bạch lê nhìn sư tử lớn, dò hỏi.
Cậu vừa dứt lời, thanh âm trầm thấp điềm đạm của Văn Tinh Diệu đã vang lên trong phòng khách: "Tôi bây giờ không thấy có chỗ nào đặc biệt khó chịu cả, nhưng sức lực trong người dường như mất đi khá nhiều, cảm thấy vô lực. Loại hình thái này của tôi có thể nói, sau này trao đổi sẽ tương đối dễ dàng."
"Tôi đột nhiên biến trở về, có lẽ có liên quan đến loại sức mạnh mà cậu cho tôi kia, sức mạnh tích lũy đến một lượng nhất định sẽ phá vỡ xiềng xích trói buộc, khiến tôi khôi phục hình người, nhưng trạng thái này không ổn định, một khi sức mạnh không đủ, tôi sẽ biến về hình thú. Nhưng mà chắc tôi sẽ không quay lại trạng thái kỳ con non đâu, ký ức hai bên đã hoàn toàn dung hợp rồi, sau này có thể nào, cùng lắm cũng chỉ như bây giờ thôi."
Đây xem như là một tin không tồi, chứng minh "Chứng đứt gãy gien" của Văn Tinh Diệu đang chậm rãi thuyên giảm. Sau đó, Bạch Lê lại tỉ mỉ hỏi Văn Tinh Diệu, xem tinh thần hắn có ổn định không, có cảm giác nóng nảy muốn đập phá, muốn đánh người không. Nhìn ánh mắt muốn cạn lời của đối phương, Bạch Lê xác nhận được đáp án bèn đút vào miệng Văn Tinh Diệu một chút mộc thanh linh khí.
Văn Tinh Diệu đã quen với việc Bạch lê thỉnh thoảng lại "Đút ăn" thế này, lập tức há miệng nuốt xuống. Không giống với hình ảnh ấm áp mọi khi, lần này trông nó có vẻ hơi "Máu me", sư tử lớn há to cái miệng đỏ lòm, hàm răng sắc bén gần như đã chạm tới cánh tay mảnh khảnh của thiếu niên, khiến người ta nhìn mà phát hoảng, sợ chỉ một giây sau, hắn sẽ cắn đứt cánh tay của thiếu niên...
Chỉ là hai người ở đây, không ai để ý đến vấn đề này.
Ăn xong bữa tối bị muộn hơn so với mọi khi, Văn Tinh Diệu nói một tiếng với Bạch Lê rồi quay trở về phòng, tiêu hóa chỗ năng lượng kia. Mà Bạch Lê bây giờ cũng không có tâm trạng chơi game, cậu lười biếng ngồi ườn trên sô pha ngoài phòng khách, lên web TaoTao đăt một đống đất, các loại chậu cây to to nhỏ nhỏ, cùng với những công cụ cần dùng khi trồng trọt.
Đồ được giao đến xong, cậu mang hết tất cả ra sân, đang chuẩn bị sắp xếp vườn rau nhỏ của mình thì lại bị một thứ trong góc sân thu hút.
"Hử..." Cậu nghi hoặc bước tới.
Edit: Nhật Nhật
...
Chương 125
Hai người dùng một tư thế kỳ lạ, tròn mắt nhìn nhau.
Nhìn thanh niên đang đè bên trên, vững vàng che chở cho mình, đại não Bạch Lê hiếm khi trống không một mảnh. Khoảng thời gian ở chung ấm áp với Chí Tôn trước kia hình như chậm rãi nhạt đi, một đôi mắt màu vàng sẫm mạnh mẽ bao trùm lên những ký ức này, ở giữa còn kèm thêm mấy sợi tóc bạc.
Lần này, cậu đã nhìn thấy được toàn bộ diện mạo của Văn Tinh Diệu. Không phải nhân vật ảo trong game giả lập, mà là người thật có thể chạm vào.
Lần thứ hai nhìn thấy diện mạo thực sự của Văn Tinh Diệu, Bạch Lê đã có một trải nghiệm hoàn toàn mới. Không phải tiếp xúc như với người xa lạ ở trong game, không biết thân phận thật của đối phương, cũng không có hứng thú với lai lịch của đối phương. Bây giờ, cậu biết thân phận của Văn Tinh Diệu, biết hắn xuất hiện bên cạnh mình như thế nào, còn biết đối phương là vì bảo vệ cậu mới làm ra động tác thế này.
Nhưng mà, tại sao bị người này nhìn như vậy, nhịp tim cậu lại có xu hướng tăng nhanh nhỉ?
Chắc là vì vừa tranh thoát một mối nguy hiểm lớn ngay trong gang tấc?
Hai mắt Bạch Lê nhìn thẳng vào Văn Tinh Diệu, chần chờ vài giâu mới mở miệng nói: "Ờm... Anh có thể xuống khỏi người tôi trước đã được không?"
Lúc nghe Bạch Lê nói câu này, ký ức của Văn Tinh Diệu vẫn đang ở trong trạng thái dung hợp cấp tốc với ký ức của kỳ con non, sự ỷ lại cùng yêu quý của kỳ con non với Bạch Lê, cùng hảo cảm của hắn với cậu ở trong game, không biết từ lúc nào đã hòa làm một, tạo thành một loại cảm xúc mãnh liệt hơn.
Chuyện này cũng dẫn đến việc, ánh mắt hắn lúc nhìn Bạch Lê nóng bỏng mà không tự biết.
Anh có thể xuống khỏi người tôi trước đã được không?
Xuống khỏi người cậu à?
Xuống khỏi...
Thật là một lời kịch kinh điển!
Lời Bạch Lê nói giống như một cơn gió mát thổi tới, khiến Văn Tinh Diệu giật bắn cả mình, trong nháy mắt hoàn hồn, hoang mang rối loạn điều chỉnh lại tư thế của bản thân, chờ hắn đứng lên rồi, lại đưa tay kéo Bạch Lê từ dưới đất dậy.
"Cậu, cậu không sao chứ?" Văn Tinh Diệu nhìn cánh tay bên dưới ống tay áo của Bạch Lê, không khỏi hoài nghi, da dẻ trên tay cậu đã bầm tím vì trận đánh vừa rồi.
Vừa nghĩ tới khả năng này, hắn không nhịn được nghiến răng nghiến lợi, thầm hận bản thân vì ban nãy đã không ngăn con hồ ly thối kia lại, ấn nó xuống dạy dỗ cho một trận. Nhưng lúc đó, an toàn của Bạch Lê quan trọng hơn tất thảy, những thứ còn lại không đáng bận tâm.
"Cám ơn, tôi không sao hết, đối phương không làm tôi bị thương." Để Văn Tinh Diệu yên tâm, Bạch Lê thậm chí còn vén tay áo lên, để hắn nhìn rõ, bên trên hoàn toàn không có vết thương nào, thậm chí một vết bầm cũng không có.
Cánh tay mảnh khảnh cùng làn da trắng đến chói mắt khiến Văn Tinh Diệu không dám nhìn lâu, vội vã đánh mắt đi chỗ khác.
"Anh đột nhiên biến về hình người thế này, có sao không?" Bạch Lê nghĩ tới điều gì đó, ghé lại gần Văn Tinh Diệu, nhỏ giọng hỏi.
Mấy hôm trước, Văn Tinh Diệu phổ cập cho cậu không ít kiến thức liên quan đến "Chứng đứt gãy gien", trong đó bao gồm vả chuyện, những thú nhân mắc bệnh giai đoạn cuối, sau khi lui trở về kỳ con non xong, sẽ không bao giờ khôi phục lại hình người được nữa.
Nhưng bây giờ, giữa ban ngày ban mặt, Văn Tinh Diệu lại chuyển đổi tới hai lần, nếu để người khác thấy được, còn không biến thành sự kiện khiến toàn Đế quốc khiếp sợ sao?
Văn Tinh Diệu cũng nghĩ đến vấn đề này, dò xét xung quanh một vòng, tạm thời yên tâm nói với Bạch Lê: "Chỗ chúng ta đang đứng là góc chết của camera an ninh, vừa nãy không có người nào khác đi qua, người máy tuần tra cũng đã đuổi theo con hồ ly đen kia, nơi này tạm thời an toàn. Nhưng mà để đảm bảo, chúng ta vẫn nên về nhà trước đã."
Mấy chữ cuối cùng đảo quanh trong miệng hắn mấy lần, mới nghe như có vẻ bình tĩnh.
Bạch Lê cũng không phát hiện ngữ khí của Văn Tinh Diệu khác ở đâu, nghe vậy thì gật đầu đồng ý, dẫn đường đi về phía trước.
Vừa đi còn vừa muốn nói chuyện với người bên cạnh: "Mới nãy, tôi thấy khoang trò chơi của chúng ta bị làm hỏng rồi, nhìn có vẻ không sửa lại được nữa đâu, nếu không thì mua một cái mới vậy... Không, mua hai cái đi. Cả thiết bị tạo dựng game giả lập nữa. Không biết con chip bên trong có bị làm sao không, nếu con chip bị hỏng, trò chơi chắc sẽ gặp sự cố, nhưng mà tôi nghe mấy người Hùng Tịch nói, vỏ ngoài của thiết bị này sử dụng vật liệu rắn chắc nhất, chắc không dễ hỏng như vậy đâu."
"Đúng rồi, con màu đen ban nãy là hồ ly à, nó lớn quá, tôi nhìn không ra, lại còn có mấy cái đuôi lận, chắc cũng là thú nhân nhỉ?"
Văn Tinh Diệu yên lặng nghe Bạch Lê nói chuyện, lúc cậu đưa ra câu hỏi thì đúng lúc giải đáp: "Ừ, đúng là hồ ly, tên là Chúc Mặc Lăng, không biết vì sao hắn lại chạy đến hành tinh này, còn biến thành như vậy."
Sau khi nói xong, hắn nhíu này, trong lòng cứ có một loại dự cảm không được tốt lắm.
"Chúc Mặc Lăng? Anh quen người này à? Vậy cứ thả đối phương đi như vậy có phải không ổn lắm không..." Nghe Văn Tinh Diệu nói, Bạch Lê ngẩng phắt đầu lên, ngữ khí lo sợ, trong mắt hiện lên vẻ hoài nghi.
Cậu nhanh chóng hồi tưởng lại một lượt những gì đã xảy ra trong đầu, cậu và Văn Tinh Diệu, hai người bị thú lớn tấn công, trong tình huống ngàn cân treo sợi tóc, Văn Tinh Diệu bất ngờ khôi phục hình người, dùng ngọn lửa trên người để đuổi thú nhân kia đi. Kết quả, bây giờ Văn Tinh Diệu lại nói cho cậu biết, con thú lớn kia là do ai biến thành, nghe còn có vẻ rất quen thuộc, rõ ràng là người quen, vậy mà Văn Tinh Diệu vẫn bình tĩnh như không để đối phương rời đi, cũng không thèm liếc nhiều lấy một cái.
Cứ cảm thấy, đây không phải chuyện Văn Tinh Diệu sẽ làm.
Cậu có thể nghi ngờ một cách hợp tình hợp lý rằng, thú nhân tên "Chúc Mặc Lăng" kia, có thù oán gì đó với Văn Tinh Diệu nhỉ?
Biểu cảm của Bạch Lê thay đổi liên xoành xoạch trong vòng có mấy giây, khiến Văn Tinh Diệu nhịn không được bật cười, không thể không giải thích: "Anh ta là tộc trưởng tộc Thiên Hồ, bên người nhất định có người đi theo bảo vệ, hơn nữa vừa rồi anh ta đã khôi phục được một chút ý thức rồi, tỉnh táo lại chỉ là chuyện sớm hay muộn thôi, cậu không cần lo lắng quá đâu."
Hai người bọn họ đều sống ở hành tinh thủ đô của Đế quốc – "Hành tinh Phật Nhảy Tường", khi còn bé cũng từng gặp mặt mấy lần, miễn cưỡng coi như có thể trò chuyện đôi ba câu. Nhưng mà Văn Tinh Diệu cũng không biết nhiều lắm về Chúc Mặc Lăng, ấn tượng đầu tiên của hắn đối với người này chính là một tên cuồng em trai, đáng tiếc em trai anh ta tiến vào giai đoạn cuối chứng đứt gãy gien sớm hơn một bước, bị đưa đến "Hành tinh Hi Vọng", sau đó mất tích. Từ đó về sau, tính cách của Chúc Mặc Lăng dần trở nên cực đoan, một năm thì có đến phân nửa thời gian là đang đi tìm em trai mình.
Những thành viên khác trong tộc Thiên Hồ không những không trách cứ hắn, thân là tộc trưởng mà không lo lắng quan tâm sự vụ trong tộc, trái lại đều bận rộn, lo lắng cho cậu chủ nhỏ đang mất tích.
Hóa ra là tộc trưởng à... Bạch Lê cảm thấy yên tâm, không còn xoắn xuýt về chuyện bọn họ "Thấy chết mà không cứu" nữa. Tộc trưởng có cả một đội vệ sĩ riêng bên cạnh, chắc không cần hai người bọn họ tới hỗ trợ đâu ha.
Về đến nhà, nội thất quả nhiên đã bị hư hỏng nghiêm trọng, khoang trò chơi trông lại càng thê thảm hơn. Đáng mừng là, thiết bị tạo dựng game giả lập của cậu vẫn còn nguyên vẹn, người chơi trong game không cần hoang mang vì đang chơi lại bị hệ thống đá ra. Phát hiện này khiến Bạch Lê thấy trong lòng nhẹ nhõm hẳn, trò chơi này chính là nguồn thu duy nhất của cậu đấy.
Sau này có thể mua một hành tinh nông nghiệp hay không, đều dựa cả vào nó!
Dáng vẻ căn nhà bây giờ khiến Bạch Lê cảm thấy đau hết cả đầu, cậu xoa trán, tìm thông tin liên lạc của công ty cho thuê nhà trong danh bạ, thương lượng việc bồi thường sửa chữa với bọn họ.
Văn Tinh Diệu đứng cạnh Bạch Lê, một thân quân phục thẳng thớm khiến hắn trông càng cao lớn hơn, cũng khiến hắn nhận ra, gian phòng trông có vẻ rộng rãi trong quá khứ thực ra chỉ nhỏ như vậy, chỉ có hai người đàn ông cùng đứng thôi mà đã thấy chật chội. Hắn nhíu mày, đột nhiên cảm thấy mình và Bạch Lê không nên tiếp tục ở đây nữa.
Huống hồ an ninh ở đây cũng không được đảm bảo, hôm nay là do bọn họ may mắn, đang trong lúc cấp bách, hắn lại khôi phục ý thức, còn biến về được hình người, đánh lui con hồ ly đó. Nếu vận may không tốt, chỉ bằng một mình Bạch Lê, nói không chừng cậu sẽ bị thương.
Nghĩ một chút, Văn Tinh Diệu nói với Bạch Lê: "Bạch Lê, chúng ta chuyển nhà đi?"
Trong đầu Bạch Lê bây giờ đang có một đống hóa đơn dài dằng dặc mà công ty cho thuê nhà gửi tới quay cuồng nhảy múa, làm cậu hoa hết cả mắt chóng hết cả mặt, phản ứng có chút chậm. Nghe Văn Tinh Diệu nói thì mơ mơ màng màng chớp mắt một cái, vô thức đáp lời: "Đúng là phải chuyển, bên cho thuê đồng ý với tôi rồi, cho tôi đổi một căn mới, lát nữa sẽ cử người tới giúp chúng ta dọn nhà."
"Không phải, Chuyển của tôi không phải ý này." Văn Tinh Diệu kiên nhẫn giải thích cho Bạch Lê, "Ý của tôi là, chúng ta có thể mua một căn nhà rồi dọn qua đó ở, không cần tiếp thục thuê loại phòng nhỏ trong khu dân cư cũ thế này nữa."
Lần này, Bạch Lê cuối cùng cũng hiểu. Tuy cậu thấy động lòng thật, nhưng cuối cùng vẫn chậm rãi lắc đầu: "Không được đâu, tuy tôi cũng muốn mua nhà, nhưng đó là chuyện của tháng sau, tôi bây giờ còn chưa gom đủ tiền."
Cũng không thể nói là hoàn toàn không đủ, hơn 1 triệu cậu vẫn có, thỉnh thoảng Bạch Lê còn mở hệ thống, xem thu nhập trong game của mình thế nào, ý định mua một căn nhà rộng rãi chút cũng bắt đầu rục rịch, cậu đã lên tinh thần để chuẩn bị tháng sau đi xem nhà, ai mà biết cuối tháng rồi còn xảy ra chuyện thế này.
"Không sao hết, tôi mua một căn là được, sau đó chúng ta ở cùng nhau." Thói quen nạp tiền trong game đã ăn sâu vào máu, Văn Tinh Diệu thản nhiên nói.
Nhưng vẫn bị Bạch Lê từ chối: "Vậy sao được, sau này anh còn phải trở về, sao có thể để anh bỏ tiền ra mua một căn nhà chỉ để ở có mấy ngày được, để tôi mua đi, nhưng mà chắc phải đợi thêm mấy ngày, mấy ngày tới anh chịu khó tiếp tục ở nhà thuê với tôi vậy."
Thực ra bên ngoài có khách sạn, cùng lắm hai người họ ra đó ở tạm cũng được. Nhưng không biết tại sao, sự lựa chọn này lại cứ thế bị cả hai người làm lơ.
Bạch Lê trả lời vậy, ít nhiều gì cũng khiến người ta cảm thấy đau lòng.
Văn Tinh Diệu trầm mặc mấy giây, lại đưa ra một đề nghị khác: "Không thì, tôi cho cậu mượn tiền, sang tháng cậu lại trả lại cho tôi sau?"
"Tiền mua nhà không phải một con số nhỏ, anh không sợ tôi không trả nổi hay là quỵt nợ luôn à?" Bạch Lê hiếu kỳ hỏi, lặng lẽ nhìn về phía Văn Tinh Diệu, tựa như đang nhìn con trai ngốc của địa chủ vậy.
"Cậu sẽ không như vậy đâu." Văn Tinh Diệu nói chắc như định đóng cột, "Tôi tin vào mắt nhìn người của mình, số tài khoản của cậu là gì, tôi chuyển cho cậu."
Bạch Lê không nói gì, nhìn Văn Tinh Diệu một lúc, thấy hắn vô cùng kiên quyết, lại nghĩ nhu cầu mua nhà ở bây giờ đúng là đang rất bức thiết, bèn đồng ý, thêm tài khoảng của đối phương vào sanh sách bạn bè.
Không chờ cậu nhắc đến chuyện làm thỏa thuận điện tử, Văn Tinh Diệu đã chuyển tiền sang, nhìn sau con số 5 là một chuỗi 0000 dài dằng dặc, Bạch Lê choáng luôn, hai mắt cũng muốn tối sầm lại.
"50 triệu? ? Anh chuyển cho tôi nhiều vậy làm gì? ?" Bạch Lê bày tỏ, cậu thực sự không thể hiểu nổi thế giới của người có tiền.
"50 triệu nhiều quá à?" Văn Tinh Diệu cũng thấy khó hiểu, hắn bình chân như vại, nói, "Nếu muốn mua nhà, vậy đương nhiên phải mua căn nào tốt một chút, mua căn nào thật rộng rãi, càng rộng càng có nhiều chỗ cho chúng ta trồng cây."
Bạch Lê: "..."
Mua nhà chỉ vì trồng cây? Ý tưởng thật là hoành tráng.
Nhưng mà, thực sự nghe rất hấp dẫn.
---o0o---
Chương 126
Cuối cùng Bạch Lê vẫn không nhận toàn bộ 50 triệu này, trả lại cho Văn Tinh Diệu 20 triệu xong, lại bỏ ra toàn bộ 30 triệu còn lại để mua một căn biệt thự nhỏ trong khu nhà Tống Hân Nhiên đang ở.
Cân nhắc đến vấn đề thân phận của Văn Tinh Diệu, lúc mua nhà, Bạch Lê không liên hệ với Tống Hân Nhiên mà cùng Văn Tinh Diệu hoàn tất thủ tục mua bán, sau đó nhanh chóng mang theo số đồ đạc ít ỏi còn lại chuyển vào nhà mới.
Nhà mới điện nước đầy đủ, ba tầng, tầng nào cùng có mấy phòng, quan trọng nhất là nó có một cái sân cực rộng, tuy người dân vũ trụ không có thói quen trồng cây trồng hoa, trong sân bây giờ trơ thùi lụi, Bạch Lê vẫn cảm thấy hoàn toàn không vấn đề, cậu có thể tự mày mò, biến cái sân thành một khu vườn.
"Tôi xem qua rồi, tầng hai và tầng ba đều có phòng dùng làm phòng ngủ được, anh muốn ở tầng mấy, không thì anh chọn trước đi?" Bạch Lê rất nhanh đã xem hết mọi ngóc ngách trong căn nhà, chạy tới hỏi ý Văn Tinh Diệu.
Chờ xác định phòng ngủ của hai người xong, cậu có thể đặt ship khoang trò chơi mới tới đây.
Văn Tinh Diệu hỏi ngược lại một câu: "Cậu thích ở phòng nào?"
Bạch Lê không nghĩ nhiều, trả lời luôn: "Tôi thích căn phòng gần hành lang trên tầng ba, phòng đó lấy sáng tốt, còn có một cửa sổ sát đất rất lớn."
Văn Tinh Diệu nghĩ một chút, gian phòng đó quả thật không tệ, nếu hắn nhớ không nhầm, gian phòng cách vách diện tích cũng xêm xêm với nó, trang trí lại cũng có thể làm phòng ngủ.
"Vậy tôi ở phòng bên cạnh đó luôn, ở gần nhau, có chuyện gì cũng thuận tiện." Văn Tinh Diệu nhanh chóng đưa ra quyết định.
Bạch Lê không để ý đến bảng cửu chương trong lòng đối phương, biết chuyện xong thì lập tức lên mạng vũ trụ đặt hai khoang trò chơi giống nhau, điền địa chỉ xong chỉ cần chờ người bán giao hàng đến cửa là được.
Trong lúc chờ đợi, cậu và Văn Tinh Diệu cùng nhau thu dọn số đồ đạc mang từ nhà cũ tới. Trong đó nhiều nhất vẫn phải kể đến đám rau dưa trồng trong chậu, số mệnh chúng nó cũng có lắm gian truân, lúc còn đang là hạt giống thì phải cẩn thận không bị lửa ở chóp đuôi Chí Tôn bỏng chết, lớn lên rồi còn phải đề phòng thú lớn bên ngoài xông vào...
Vị trí thú lớn xông tới tình cơ lại đúng là cửa sổ chỗ ban công, có không ít rau dưa đều bị giẫm nát, số may mắn thoát nạn còn chưa được một nửa. Hai người ngồi xổm trong sân, không tiếng động hợp tác với nhau, có thể cứu thì cố gắng cứu chữa, không cứu được nữa thì đem đi làm đồ ăn.
Chẳng mấy chốc, khoang trò chơi đã được gửi tới, để nhân viên lắp đặt xong xuôi, Bạch Lê lại cài đặt thiết bị xây dựng game giả lập của mình vào, chuyện ngày hôm nay mới miễn cưỡng coi như xong.
Chờ tiễn hai nhân viên lắp đặt thiết bị đi, Bạch Lê đang định hỏi Văn Tinh Diệu xem kế tiếp sẽ làm gì thì lại thấy thân thể người kia lung lay một chút, sau đó, một luồng ánh sáng lóe lên, chỗ Văn Tinh Diệu đứng ban đầu đã bị thay thế thành một con sư tử lớn.
Sư tử này không giống với sư tử bình thường khác, toàn thân nó được bao phủ bằng một bộ lông màu trắng, sau lưng có một đôi cánh khổng lồ, với hoa văn hình ngọn lửa, chiếc đuôi phía sau vô thức đong đưa, trên chóp đuôi là một ngọn lửa màu bạc quen thuộc. Tròng mắt màu vàng bất lực ngước lên, thoạt nhìn hết sức vô tội, tựa như đang nói, hắn cũng không biết mình sao mình lại đột nhiên biến đổi.
Bạch Lê: "..." Được rồi, lần này không cần phải hỏi nữa, Văn Tinh Diệu lại từ người biến thành động vật rồi.
Nhưng không biết tại sao, cậu lại thấy thở phào nhẹ nhõm.
Văn Tinh Diệu từ thời kỳ con non biến trở lại hình người, việc này có nghĩa là hắn có năng lực tự do hành động, theo lý thuyết thì không cần Đường Nghênh tới đón, tự hắn cũng có thể đi về. Đây đáng lẽ là một chuyện rất tốt, nhưng Bạch Lê lại cảm thấy đôi chút mất mát, cậu quy cảm giác này thành không nỡ lòng để "Bé mèo" mình nuôi gần hai tháng nay rời đi.
Dù sao bọn họ sớm chiều ở chung lâu như vậy, trong cuộc sống đều chỉ có lẫn nhau, một khi Văn Tinh Diệu rời đi, Bạch Lê sẽ lập tức quay về trạng thái cô đơn ban đầu. Một người ăn cơm, một người đi ngủ, nghĩ đến chuyện gì thú vị cũng không thể vừa cười, vừa xoa xoa bộ lông mềm mại của Chí Tôn.
Tuy cảm giác cô đơn này sẽ không kéo dài quá lâu, nhưng Bạch Lê vẫn sẽ thấy không quen.
Giờ thì hay rồi, Văn Tinh Diệu lại biến thành động vật, xem ra... Còn cách lúc hắn rời khi một khoảng thời gian nữa.
"Văn Tinh Diệu, giờ trong người anh có thấy chỗ nào không thoải mái không, có thể nói chuyện không?" Bạch lê nhìn sư tử lớn, dò hỏi.
Cậu vừa dứt lời, thanh âm trầm thấp điềm đạm của Văn Tinh Diệu đã vang lên trong phòng khách: "Tôi bây giờ không thấy có chỗ nào đặc biệt khó chịu cả, nhưng sức lực trong người dường như mất đi khá nhiều, cảm thấy vô lực. Loại hình thái này của tôi có thể nói, sau này trao đổi sẽ tương đối dễ dàng."
"Tôi đột nhiên biến trở về, có lẽ có liên quan đến loại sức mạnh mà cậu cho tôi kia, sức mạnh tích lũy đến một lượng nhất định sẽ phá vỡ xiềng xích trói buộc, khiến tôi khôi phục hình người, nhưng trạng thái này không ổn định, một khi sức mạnh không đủ, tôi sẽ biến về hình thú. Nhưng mà chắc tôi sẽ không quay lại trạng thái kỳ con non đâu, ký ức hai bên đã hoàn toàn dung hợp rồi, sau này có thể nào, cùng lắm cũng chỉ như bây giờ thôi."
Đây xem như là một tin không tồi, chứng minh "Chứng đứt gãy gien" của Văn Tinh Diệu đang chậm rãi thuyên giảm. Sau đó, Bạch Lê lại tỉ mỉ hỏi Văn Tinh Diệu, xem tinh thần hắn có ổn định không, có cảm giác nóng nảy muốn đập phá, muốn đánh người không. Nhìn ánh mắt muốn cạn lời của đối phương, Bạch Lê xác nhận được đáp án bèn đút vào miệng Văn Tinh Diệu một chút mộc thanh linh khí.
Văn Tinh Diệu đã quen với việc Bạch lê thỉnh thoảng lại "Đút ăn" thế này, lập tức há miệng nuốt xuống. Không giống với hình ảnh ấm áp mọi khi, lần này trông nó có vẻ hơi "Máu me", sư tử lớn há to cái miệng đỏ lòm, hàm răng sắc bén gần như đã chạm tới cánh tay mảnh khảnh của thiếu niên, khiến người ta nhìn mà phát hoảng, sợ chỉ một giây sau, hắn sẽ cắn đứt cánh tay của thiếu niên...
Chỉ là hai người ở đây, không ai để ý đến vấn đề này.
Ăn xong bữa tối bị muộn hơn so với mọi khi, Văn Tinh Diệu nói một tiếng với Bạch Lê rồi quay trở về phòng, tiêu hóa chỗ năng lượng kia. Mà Bạch Lê bây giờ cũng không có tâm trạng chơi game, cậu lười biếng ngồi ườn trên sô pha ngoài phòng khách, lên web TaoTao đăt một đống đất, các loại chậu cây to to nhỏ nhỏ, cùng với những công cụ cần dùng khi trồng trọt.
Đồ được giao đến xong, cậu mang hết tất cả ra sân, đang chuẩn bị sắp xếp vườn rau nhỏ của mình thì lại bị một thứ trong góc sân thu hút.
"Hử..." Cậu nghi hoặc bước tới.