Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Cùng Ta Qua Từng Thế Giới - Chương 93: Tiểu thư nhỏ và chàng quản gia (18)
*Chương có nội dung hình ảnh
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Hoàng My nằm nghiêng trên giường, nghĩ về điều vui vẻ vừa nãy mà định chợp mắt một lúc. Nhưng ngay khi cô vừa nhắm mắt, một bàn tay che mắt cô lại.
Thứ gì đó ôm chặt cô, cơ thể cô không theo ý cô mà bỗng nhiên tự vùng vẫy, muốn thoát ra khỏi cái ôm của người kia. Rồi một thứ hạ xuống, bao trùm lấy môi nhỏ. Cả người cô đau điếng vì bị ôm quá chặt, môi bị thứ kia cắn
đến chảy máu. Hoàng My lờ mờ nhìn được chiếc nhẫn màu đen trắng quen thuộc kia rồi cô ngất đi.
Con ngươi đỏ mở to ra, Hoàng My bật dậy thở dốc. Cô nhìn hai cánh tay mình và không có cảm giác gì của việc vừa bị ôm và bị đau cả. Cô ngồi trước bàn trang điểm của mình, nhìn vào gương cũng không thấy có trên môi dấu vết gì của việc vừa bị cắn chảy máu cả.
Hoàng My ngồi đó ôm ngực thở gấp gáp. Cô biết rằng đó không phải là giấc mơ. Lúc đó, cô có thể cảm nhận được nỗi đau đó trên từng tế bào của cơ thể. Hiện giờ cô rất nhức đầu, hình ảnh đen tối khi bị che mắt lúc nãy cứ lặp đi lặp lại trong đầu cô.
Cô biết ngày cô tròn 12 tuổi là một ngày không mấy tốt đẹp. Đã có một chuyện gì đó xảy ra khiến cô mất đi toàn bộ kí ức lúc trước. Mỗi lần cố nhớ lại là cơ thể cô lại run rẩy từng hồi như sợ hãi một điều gì đó. Nhưng mỗi đêm cô lại mơ thấy hai giấc mơ, một giấc mơ đẹp về hai đứa trẻ và một ác mộng cũng về hai đứa trẻ đó.
Hoàng My tự trấn an cho mình bình tĩnh hết mức có thể. Cô vẫn ngồi trên chiếc ghế trang điểm nhìn khuôn mặt mình trong gương.
Thời gian không biết trôi qua bao lâu, Đoàn Huy đẩy cửa bước vào. Đập vào mắt anh là chiếc giường với chăn gối lộn xộn, cô bé 12 tuổi bảo bối của anh đang ngồi trước bàn trang điểm.
- Bảo bối! Em có sao không?! - Đoàn Huy chạy đến hỏi han.
- Không sao! - Hoàng My dựa vào Đoàn Huy xoa thái dương.
Cô nhận ra là mình đã tốn bao nhiêu là thời gian về việc suy nghĩ chuyện đó. Nhìn đồng hồ và nhớ ra chuyện gì, Hoàng My quay sang Đoàn Huy.
- 1 giờ đã trôi qua rồi!
- Đúng rồi...! Đi xem kịch vui nào bảo bối! Đoàn Huy đưa tay làm điệu mời.
- Này! Anh bế tôi được không?! - Hoàng My nhận ra điều gì rồi thở dài.
- Sao vậy bảo bối? - Đoàn Huy thắc mắc.
- Thì...ngồi lâu quá nên tôi bị tê chân rồi! - Hoàng My chọc chọc vào đùi mình.
- A...Được rồi! - Đoàn Huy cười khẽ.
Nói rồi anh bế cô ngồi trên tay mình, Hoàng My cũng chẳng so đo gì về việc cô đang mặc váy ngắn mà bị anh bế lên như vậy.
Vậy là Đoàn Huy bế Hoàng My đi dọc theo hành lang đến một căn phòng dành cho khách, trước cửa phòng có mặt cả bố mẹ Minh và Hoàng Long.
- Đến rồi sao cục cưng! - Hoàng Thư vẫy tay, cười nhẹ.
- Có chuyện gì ở đây sao?! - Hoàng My nhướng mày nhìn cả ba người trước mặt.
- Chúng ta cùng khám phá nhé con gái! - Hoàng Thư mở cửa phòng ra.
Úm ba la!! Bên trong phòng là cảnh ân ái lăn giường của nam nữ chủ thân yêu. Đoàn Huy biết trước chuyện này nên khi cánh cửa mở ra, anh liền lấy tay bịt mắt cô lại, chỉ để những âm thanh làm người ta xấu hổ lọt vào tai của cô bé nhỏ 12 tuổi này.
Bị bịt mắt lại như vậy thì bỗng cơ thể Hoàng My run rẩy vì nhớ lại giấc mơ chân thực vừa nãy nhưng rồi bình tĩnh lại thì cô cảm thấy ổn hơn khá nhiều. Đoàn Huy cũng cảm nhận được sự run rẩy của cơ thể Hoàng My mà nhè nhẹ ôm cô chặt hơn chút để cô cảm thấy ấm áp đôi phần.
Còn khung cảnh hiện tại thì vẫn tái diễn trước mặt 5 con người. Hoàng Thư và Chiến Thành đã chuẩn bị tinh thần từ trước nhưng cũng không tránh khỏi việc che mắt vì cảnh đó quá kịch liệt. Hoàng Long thì chỉ nhẹ nghiêng đầu nhìn sang Hoàng My tiện thể che mắt nhưng trong lòng thì kêu gào, một phần lo Hoàng My bị nhiễm bẩn và một phần vì cảm thấy kinh tởm.
Hai người kia dường như không nhận ra có sự góp mặt của 5 con người kia mà vẫn rất sung sức đánh nhau trên giường.
____________________
Xem ảnh 1
_________**Góc trò chuyện cùng tác giả**
Thứ bảy, ngày 8 tháng 8 năm 2020
Thời gian đăng: 17 giờ 15 phút
Thời gian hoàn thành: 16 giờ 31 phút
Đáng lẽ chương này phải được đăng vào thời gian như trên nhưng không hiểu sao ad không đăng được nên tận bây giờ ad mới đăng được lên cho mọi người. Ad phải xoá đi viết lại từ đầu để kịp ra chương cho mọi người. Vậy mà mọi người không đọc tiểu thuyết của ad nữa...huhuhuhuhu!
_________**Tiểu kịch trường**
Hoàng My: "Này mấy đứa! Con mẹ tác giả bị gì vậy?!"
Mỹ Uyên: "Đúng ha! Dạo này thấy con nhỏ hay ngồi trong góc nhà cầm điện thoại làm gì ấy!"
Thanh Vy: "Chắc là mê trai hay gì rồi!"
Chi Linh(Trợ lý): "Người ta không xem tiểu thuyết của nó nữa! Nó buồn!"
Duy Phong: "Mấy người ra dỗ nó đi!"
Đoàn Huy: "Tác giả ơi!"
Tác giả: "Gì...?"
Quang Thiên: "Quay qua đây đi!"
Tác giả /Quay sang/: "Sao...?!"
Thái Vinh: "Tác giả làm gì vậy?!"
Tác giả: "Vẽ vòng tròn..."
Thành Nam: "Đừng buồn nữa tác giả!"
Dương Bình: "Buồn là hết ý tưởng đấy!"
Đức Thuận: "Cố gắng là được!"
Đức Nghĩa: "Sẽ ổn thôi!"
Kha Dạ: "Buồn sẽ không tốt!"
Tần Quan: "Buồn sẽ xấu!"
Thanh Nhĩ: "Tác giả đừng quá đau buồn!"
Cường Quân: "Tác giả buồn sao?!"
Tác giả: "..." Khi buồn mà có cả dàn mĩ nam vây quanh an ủi thì thách đứa con gái nào buồn được...Nhưng chỉ là mơ...
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Hoàng My nằm nghiêng trên giường, nghĩ về điều vui vẻ vừa nãy mà định chợp mắt một lúc. Nhưng ngay khi cô vừa nhắm mắt, một bàn tay che mắt cô lại.
Thứ gì đó ôm chặt cô, cơ thể cô không theo ý cô mà bỗng nhiên tự vùng vẫy, muốn thoát ra khỏi cái ôm của người kia. Rồi một thứ hạ xuống, bao trùm lấy môi nhỏ. Cả người cô đau điếng vì bị ôm quá chặt, môi bị thứ kia cắn
đến chảy máu. Hoàng My lờ mờ nhìn được chiếc nhẫn màu đen trắng quen thuộc kia rồi cô ngất đi.
Con ngươi đỏ mở to ra, Hoàng My bật dậy thở dốc. Cô nhìn hai cánh tay mình và không có cảm giác gì của việc vừa bị ôm và bị đau cả. Cô ngồi trước bàn trang điểm của mình, nhìn vào gương cũng không thấy có trên môi dấu vết gì của việc vừa bị cắn chảy máu cả.
Hoàng My ngồi đó ôm ngực thở gấp gáp. Cô biết rằng đó không phải là giấc mơ. Lúc đó, cô có thể cảm nhận được nỗi đau đó trên từng tế bào của cơ thể. Hiện giờ cô rất nhức đầu, hình ảnh đen tối khi bị che mắt lúc nãy cứ lặp đi lặp lại trong đầu cô.
Cô biết ngày cô tròn 12 tuổi là một ngày không mấy tốt đẹp. Đã có một chuyện gì đó xảy ra khiến cô mất đi toàn bộ kí ức lúc trước. Mỗi lần cố nhớ lại là cơ thể cô lại run rẩy từng hồi như sợ hãi một điều gì đó. Nhưng mỗi đêm cô lại mơ thấy hai giấc mơ, một giấc mơ đẹp về hai đứa trẻ và một ác mộng cũng về hai đứa trẻ đó.
Hoàng My tự trấn an cho mình bình tĩnh hết mức có thể. Cô vẫn ngồi trên chiếc ghế trang điểm nhìn khuôn mặt mình trong gương.
Thời gian không biết trôi qua bao lâu, Đoàn Huy đẩy cửa bước vào. Đập vào mắt anh là chiếc giường với chăn gối lộn xộn, cô bé 12 tuổi bảo bối của anh đang ngồi trước bàn trang điểm.
- Bảo bối! Em có sao không?! - Đoàn Huy chạy đến hỏi han.
- Không sao! - Hoàng My dựa vào Đoàn Huy xoa thái dương.
Cô nhận ra là mình đã tốn bao nhiêu là thời gian về việc suy nghĩ chuyện đó. Nhìn đồng hồ và nhớ ra chuyện gì, Hoàng My quay sang Đoàn Huy.
- 1 giờ đã trôi qua rồi!
- Đúng rồi...! Đi xem kịch vui nào bảo bối! Đoàn Huy đưa tay làm điệu mời.
- Này! Anh bế tôi được không?! - Hoàng My nhận ra điều gì rồi thở dài.
- Sao vậy bảo bối? - Đoàn Huy thắc mắc.
- Thì...ngồi lâu quá nên tôi bị tê chân rồi! - Hoàng My chọc chọc vào đùi mình.
- A...Được rồi! - Đoàn Huy cười khẽ.
Nói rồi anh bế cô ngồi trên tay mình, Hoàng My cũng chẳng so đo gì về việc cô đang mặc váy ngắn mà bị anh bế lên như vậy.
Vậy là Đoàn Huy bế Hoàng My đi dọc theo hành lang đến một căn phòng dành cho khách, trước cửa phòng có mặt cả bố mẹ Minh và Hoàng Long.
- Đến rồi sao cục cưng! - Hoàng Thư vẫy tay, cười nhẹ.
- Có chuyện gì ở đây sao?! - Hoàng My nhướng mày nhìn cả ba người trước mặt.
- Chúng ta cùng khám phá nhé con gái! - Hoàng Thư mở cửa phòng ra.
Úm ba la!! Bên trong phòng là cảnh ân ái lăn giường của nam nữ chủ thân yêu. Đoàn Huy biết trước chuyện này nên khi cánh cửa mở ra, anh liền lấy tay bịt mắt cô lại, chỉ để những âm thanh làm người ta xấu hổ lọt vào tai của cô bé nhỏ 12 tuổi này.
Bị bịt mắt lại như vậy thì bỗng cơ thể Hoàng My run rẩy vì nhớ lại giấc mơ chân thực vừa nãy nhưng rồi bình tĩnh lại thì cô cảm thấy ổn hơn khá nhiều. Đoàn Huy cũng cảm nhận được sự run rẩy của cơ thể Hoàng My mà nhè nhẹ ôm cô chặt hơn chút để cô cảm thấy ấm áp đôi phần.
Còn khung cảnh hiện tại thì vẫn tái diễn trước mặt 5 con người. Hoàng Thư và Chiến Thành đã chuẩn bị tinh thần từ trước nhưng cũng không tránh khỏi việc che mắt vì cảnh đó quá kịch liệt. Hoàng Long thì chỉ nhẹ nghiêng đầu nhìn sang Hoàng My tiện thể che mắt nhưng trong lòng thì kêu gào, một phần lo Hoàng My bị nhiễm bẩn và một phần vì cảm thấy kinh tởm.
Hai người kia dường như không nhận ra có sự góp mặt của 5 con người kia mà vẫn rất sung sức đánh nhau trên giường.
____________________
Xem ảnh 1
_________**Góc trò chuyện cùng tác giả**
Thứ bảy, ngày 8 tháng 8 năm 2020
Thời gian đăng: 17 giờ 15 phút
Thời gian hoàn thành: 16 giờ 31 phút
Đáng lẽ chương này phải được đăng vào thời gian như trên nhưng không hiểu sao ad không đăng được nên tận bây giờ ad mới đăng được lên cho mọi người. Ad phải xoá đi viết lại từ đầu để kịp ra chương cho mọi người. Vậy mà mọi người không đọc tiểu thuyết của ad nữa...huhuhuhuhu!
_________**Tiểu kịch trường**
Hoàng My: "Này mấy đứa! Con mẹ tác giả bị gì vậy?!"
Mỹ Uyên: "Đúng ha! Dạo này thấy con nhỏ hay ngồi trong góc nhà cầm điện thoại làm gì ấy!"
Thanh Vy: "Chắc là mê trai hay gì rồi!"
Chi Linh(Trợ lý): "Người ta không xem tiểu thuyết của nó nữa! Nó buồn!"
Duy Phong: "Mấy người ra dỗ nó đi!"
Đoàn Huy: "Tác giả ơi!"
Tác giả: "Gì...?"
Quang Thiên: "Quay qua đây đi!"
Tác giả /Quay sang/: "Sao...?!"
Thái Vinh: "Tác giả làm gì vậy?!"
Tác giả: "Vẽ vòng tròn..."
Thành Nam: "Đừng buồn nữa tác giả!"
Dương Bình: "Buồn là hết ý tưởng đấy!"
Đức Thuận: "Cố gắng là được!"
Đức Nghĩa: "Sẽ ổn thôi!"
Kha Dạ: "Buồn sẽ không tốt!"
Tần Quan: "Buồn sẽ xấu!"
Thanh Nhĩ: "Tác giả đừng quá đau buồn!"
Cường Quân: "Tác giả buồn sao?!"
Tác giả: "..." Khi buồn mà có cả dàn mĩ nam vây quanh an ủi thì thách đứa con gái nào buồn được...Nhưng chỉ là mơ...