Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 35
Chương 35: Anh… rốt cục đã có được!
Lệ Hữu Tuấn đang ở trong tình trạng phòng bị tối cao giống như là một mãnh thú đang nổi điên vậy, Lục Anh Khoa căn bản không phải là đối thủ của anh.
Càng đáng sợ chính là, Lục Anh Khoa liên hợp với mấy tên vệ sĩ khác cũng không chế trụ nổi anh!
Sau mấy hiệp, toàn bộ đám người Lục Anh Khoa đều bị Lệ Hữu Tuấn đánh nằm ở trên mặt đất, đến bò cũng không bò được.
Trên đùi của Lệ Hữu Tuấn vẫn đang chảy máu, cả người giống như là từ Địa Ngục Tu La bước ra.
Giãm lên máu, từng bước từng bước đi về phía Lục Anh Khoa.
Bộ dạng đó, rõ ràng là đang muốn giết người!
“Đừng mà!”
Tô Kim Thư thét một tiếng vô cùng chói tai Cô ôm lấy Lệ Hữu Tuấn từ phía sau.
Động tác của Lệ Hữu Tuấn dừng lại, quay đầu, hai mắt vô hồn ở trên người cô đảo qua.
Sau đó, dùng sức hất cô ra.
Tô Kim Thư đứng không vững, bị anh hất một cái té lăn trên đất Chân của Lệ Hữu Tuấn đã giẫm lên ngực.
của Lục Anh Khoa, Lục Anh Khoa căn bản không có sức lực phản kháng, mắt thường cũng có thể nhìn thấy ngay cả thở anh ta còn thở không ra hơi “Đừng mà, Lệ Hữu Tuấn cầu xin anh đấy!
Tỉnh táo lại đi có được hay không?”
Tô Kim Thư đứng lên, lần nữa lao vào trong ngực của anh.
Cô ôm chặt anh, ngẩng đầu nước mắt lưng tròng khẩn cầu anh: “Lệ Hữu Tuấn, anh tỉnh táo lại một chút có được hay không? Đó là Lục Anh Khoa, anh mà làm tổn thương anh ta, sau khi tỉnh táo lại nhất định anh sẽ hối hận!”
Lệ Hữu Tuấn cúi đầu, giống như muốn nhìn rõ khuôn mặt của người phụ nữ đang ở trước mặt này là ai Thế nhưng trước mắt chỉ là một mảnh sương mù anh không nhìn rõ.
“Van xin anh đấy, tỉnh táo một chút đi, có được hay không?”
“Cô… Là ai?”
Âm thanh khàn khàn vang lên, Lệ Hữu Tuấn luôn cảm thấy âm thanh này rất quen tại Ký ức chỗ sâu nhất, ở nơi đó đưa tay ra không thấy được năm ngón thật sự rất tối, cũng từng có một người phụ nữ nũng nịu như vậy cầu xin anh, xin anh tha cho cô.
“Tôi là Tô Kim Thư, bác sĩ của anh, anh tin tưởng tôi đi có được hay không?”
Tô Kim Thư đưa mắt nhìn anh: “Đùi anh chảy rất nhiều máu, để cho tôi xem giúp anh nhé?”
Giọng của người phụ nữ này rất ôn nhu, khiến thần kinh đang căng thẳng của anh cũng buông lỏng xuống.
Tô Kim Thư chậm rãi dẫn anh đến bên giường rồi ngồi xuống, đang định tiêm cho anh một liều an thần.
“A!”
Lệ Hữu Tuấn giống như là bị ống kim tiêm kích thích.
Anh giơ tay ra bóp cổ Tô Kim Thư: “Cô không phải là cô ấy, cô là Tô Bích Xuân, cô bỏ thuốc vào nước của tôi, cô muốn hại tôi!”
Tô Kim Thư hoảng sợ lắc đầu.
Vừa rồi, Lệ Hữu Tuấn bổ nhào lên người Tô Bích Xuân là bởi vì anh bị bỏ thuốc?
Không biết vì sao, rõ ràng mình vẫn còn ở trong hoàn cảnh nguy hiểm như vậy, thế nhưng lúc biết được tin tức này, không hiểu sao đáy lòng cô lại thở ra một hơi.
“Cô… Đáng chết!” Lực tay của Lệ Hữu Tuấn càng lúc càng mạnh, giơ lên một cái vứt cô lên trên giường.
“Khu khụ khu!”
Tô Kim Thư chật vật ho khan mấy tiếng.
Nhìn thấy dáng vẻ như muốn giết người của Lệ Hữu Tuấn, cô nhịn đau bò lên, trước.
khi Lệ Hữu Tuấn kịp có thêm hành động cô đã lao đến mãnh liệt hôn anh.
Ở dưới tình thế cấp bách này cô mới có động tác bất đắc dĩ như thế, thế nhưng không biết vì sao Lệ Hữu Tuấn lại cứng đờ.
Hương vị này rất thơm, rất ngọt…
Rất quen thuộc.
Khiến máu toàn thân anh bắt đầu sôi trào.
Lệ Hữu Tuấn lập tức đảo khách thành chủ, hung hãng quấn lấy môi cô.
Hai mắt Tô Kim Thư trừng đến căng tròn, muốn phản kháng thế nhưng toàn thân đều bị Hữu Tuấn áp chế, không thể động đậy.
Nhiệt độ trong phòng cấp tốc nóng lên.
Lục Anh Khoa nhìn thấy tình huống này, không dám tiếp tục chậm trễ nữa.
Mấy người lảo đảo nghiêng người bò dậy, kéo Tô Bích Xuân giống con lợn chết đi ra ngoài Trong phòng, lại lần nữa khôi phục yên tĩnh.
Mấy người Lục Anh Khoa mặt mũi sưng bầm đứng ở cửa ra vào canh gác, không cho phép bất cứ kẻ nào đi vào trong, “Lệ Hữu Tuấn, anh…anh tỉnh táo lại cho tôi!”
Tô Kim Thư phát hiện tình huống đã bắt đầu mất kiểm soát.
Lúc đầu chỉ là hôn trấn an, những tình huống bây giờ, giống như nụ hôn của cô đã kích thích toàn bộ hiệu lực của thuốc bị đè nén đã lâu trong người anh vậy.
Anh giống như là một con sư tử đang điên cuồng, ngoại trừ muốn cắn nuốt cô ra, thì không còn có bất cứ ý thức nào nữa.
Tô Kim Thư muốn đi tới giường nhặt thuốc an thần lên, thế nhưng còn chưa kịp bò qua đó, cô đã bị Lệ Hữu Tuấn kéo trở về.
Ánh mắt anh đỏ bừng, hơi nóng phun ở trên mặt cô.
Vậy mà lại khiến cô đỏ mặt.
Trái tim của cô đột nhiên đập điên cuồng, cứ nhảy lên nhảy xuống.
Vì sao, một màn này lại quen thuộc như vậy?
Hữu Tuấn đã hoàn toàn đánh mất lý trí rồi, những hành động bây giờ của anh chỉ là dựa vào ký ức sâu nhất trong óc của anh, quen thuộc đi trêu chọc trên người Tô Kim Thư.
Rất nhanh cả người cô đã bị anh ta làm cho tan rã “AI”
Một cơn đau bén nhọn công kích, Tô Kim Thư đau đến mức gương mặt xinh đẹp hoàn toàn trắng bệch, cô cắn một cái ở trên vai anh, cần đến khi chảy máu cũng không nhả ra.
Anh …Rốt cuộc đã có được!
Một buổi tối này, Lệ Hữu Tuấn lại một lần nữa tái diễn lại tình cảnh của buổi tối năm năm trước.
Nghiêng trời lở đất, có sụp đổ, có hạnh phúc tràn trề.
Tô Kim Thư khóc đến mức ngay cả họng cũng bị câm không phát ra tiếng được.
Ban đầu đau đớn, sau đó lại bị anh cưỡng bức dụ dỗ, lẫn lộn một chỗ chìm chìm nổi nổi, cuối cùng cô rơi vào hôn mê.
Đám người Lục Anh Khoa rất chân thật canh gác suốt đêm ở trước cửa ra vào.
Suốt đêm yên tĩnh, đều có thể nghe được âm thanh thút tha thút thít cầu xin đứt quãng của mợ chủ, Nếu ai còn dám nói cậu chủ nhà bọn họ có bệnh thầm kín, anh ta sẽ lập tức cắt lưỡi của người đó đi.
Cả đêm như vậy sao có thể có bệnh thầm kín được chứ?
Ngược lại cậu chủ nhà bọn họ là thiên phú dị bẩm đấy?
Sau một đêm phóng đãng, Lệ Hữu Tuấn đã tiêu hao hết tất cả khí lực, anh cũng mê man ngủ thiếp đi.
Lúc đám người Tân Tấn Tài vội vã chạy tới, thì Tô Kim Thư đã nằm ở trong phòng khách của biệt thự.
“Trời ơi, anh hai bị điên rồi sao? Giày vò người ta ra nông nỗi này?”
Trên giường, vẻ mặt Tô Kim Thư trắng bệch, hai mắt sưng vù giống như hạch đào, toàn thân cao thấp đều là vết tích vừa mới làm tình xong.
Cô an tĩnh năm ở trên giường, không động đậy.
Khóe mắt còn như có như không vệt nước mắt, bộ dạng bây giờ của cô giống như chỉ còn lại nửa cái mạng.
“Tôi đã truyền đường glu-cô bổ sung thể lực cho cô ấy, một lát nữa bảo mấy cô hầu gái vào đây bôi ít thuốc cho cô ấy” Tân Tấn Tài lắc đầu, không hiểu sao lại dâng lên một trận đau lòng: “Cho dù anh hai có đói bụng nhiều năm như vậy đi chăng nữa, cũng nên khiêm tốn một chút. Chứ làm như này, con mẹ nó là muốn mạng của người ta hay sao?”
Thẩm Tư Huy nhẹ nhàng giật giật tay áo anh ta: “Lát nữa anh cũng đi sang xem anh hai một chút đi, hình như tình huống của anh hai còn nghiêm trọng hơn bên này.”
“Anh ấy đem người ta giày vò thành cái dạng này rồi, anh ấy thì sướng rồi, người ta thì chỉ còn nửa cái mạng! Anh ấy còn có thể có chuyện gì nghiêm trọng chứ!” Tần Tấn Tài là quân y, rất có tinh thần chính nghĩa.
Sau khi thu châm trên người Tô Kim Thư về, anh ta chắp tay đi sang căn phòng cách vách, chuẩn bị chửi mắng Lệ Hữu Tuấn một trận.
Nhưng vừa mở cửa ra, anh ta liền bị mùi máu tươi ở trong phòng hù dọa.
“Đã xảy ra chuyện gì?”
Anh ta vội vàng xông vào trong.
Liền nhìn thấy đám người Lục Anh Khoa trên dưới đều được băng bó thạch cao, mặt mũi sưng húp.
Thẩm Tư Huy cũng đi theo vào trong “Anh ấy bị Tô Bích Xuân bỏ thuốc cương dương, sau đó tự mình hại mình tiến vào trạng thái phòng bị tối cao, mấy người Lục Anh Khoa cũng là do anh ấy đánh bị thương.
Lần này nếu như không có chị dâu, chỉ sợ anh hai sẽ…”
“Mẹ nó! Tôi nói rồi con nhỏ Tô Bích Xuân kia không phải là người tốt đẹp gì mà.”
Tân Tấn Tài vội vàng kê thuốc giải cho Lệ Hữu Tuấn, sau đó xử lý vết thương cho anh.
“Sao rồi?” Hoa Đông hỏi Tân Tấn Tài “Mất máu quá nhiều, cái con đi kia bỏ thuốc có hiệu lực quá mạnh, có lẽ Lệ Hữu Tuấn có thể sẽ hôn mê hai đến ba ngày gì đấy.” Tân Tấn Tài thở dài một tiếng.
Trước kia anh hai cũng đã từng ở bộ đội lăn lộn.
Hơn nữa còn là lính đặc chủng Đầu Sói.
Đây là lần đầu tiên anh ta nhìn thấy Lệ Hữu Tuấn bị thương thành cái dạng này.
Chẳng lẽ chỉ đơn thuần là bởi vì không muốn phát sinh quan hệ với Tô Bích Xuân thôi sao?
Lệ Hữu Tuấn đang ở trong tình trạng phòng bị tối cao giống như là một mãnh thú đang nổi điên vậy, Lục Anh Khoa căn bản không phải là đối thủ của anh.
Càng đáng sợ chính là, Lục Anh Khoa liên hợp với mấy tên vệ sĩ khác cũng không chế trụ nổi anh!
Sau mấy hiệp, toàn bộ đám người Lục Anh Khoa đều bị Lệ Hữu Tuấn đánh nằm ở trên mặt đất, đến bò cũng không bò được.
Trên đùi của Lệ Hữu Tuấn vẫn đang chảy máu, cả người giống như là từ Địa Ngục Tu La bước ra.
Giãm lên máu, từng bước từng bước đi về phía Lục Anh Khoa.
Bộ dạng đó, rõ ràng là đang muốn giết người!
“Đừng mà!”
Tô Kim Thư thét một tiếng vô cùng chói tai Cô ôm lấy Lệ Hữu Tuấn từ phía sau.
Động tác của Lệ Hữu Tuấn dừng lại, quay đầu, hai mắt vô hồn ở trên người cô đảo qua.
Sau đó, dùng sức hất cô ra.
Tô Kim Thư đứng không vững, bị anh hất một cái té lăn trên đất Chân của Lệ Hữu Tuấn đã giẫm lên ngực.
của Lục Anh Khoa, Lục Anh Khoa căn bản không có sức lực phản kháng, mắt thường cũng có thể nhìn thấy ngay cả thở anh ta còn thở không ra hơi “Đừng mà, Lệ Hữu Tuấn cầu xin anh đấy!
Tỉnh táo lại đi có được hay không?”
Tô Kim Thư đứng lên, lần nữa lao vào trong ngực của anh.
Cô ôm chặt anh, ngẩng đầu nước mắt lưng tròng khẩn cầu anh: “Lệ Hữu Tuấn, anh tỉnh táo lại một chút có được hay không? Đó là Lục Anh Khoa, anh mà làm tổn thương anh ta, sau khi tỉnh táo lại nhất định anh sẽ hối hận!”
Lệ Hữu Tuấn cúi đầu, giống như muốn nhìn rõ khuôn mặt của người phụ nữ đang ở trước mặt này là ai Thế nhưng trước mắt chỉ là một mảnh sương mù anh không nhìn rõ.
“Van xin anh đấy, tỉnh táo một chút đi, có được hay không?”
“Cô… Là ai?”
Âm thanh khàn khàn vang lên, Lệ Hữu Tuấn luôn cảm thấy âm thanh này rất quen tại Ký ức chỗ sâu nhất, ở nơi đó đưa tay ra không thấy được năm ngón thật sự rất tối, cũng từng có một người phụ nữ nũng nịu như vậy cầu xin anh, xin anh tha cho cô.
“Tôi là Tô Kim Thư, bác sĩ của anh, anh tin tưởng tôi đi có được hay không?”
Tô Kim Thư đưa mắt nhìn anh: “Đùi anh chảy rất nhiều máu, để cho tôi xem giúp anh nhé?”
Giọng của người phụ nữ này rất ôn nhu, khiến thần kinh đang căng thẳng của anh cũng buông lỏng xuống.
Tô Kim Thư chậm rãi dẫn anh đến bên giường rồi ngồi xuống, đang định tiêm cho anh một liều an thần.
“A!”
Lệ Hữu Tuấn giống như là bị ống kim tiêm kích thích.
Anh giơ tay ra bóp cổ Tô Kim Thư: “Cô không phải là cô ấy, cô là Tô Bích Xuân, cô bỏ thuốc vào nước của tôi, cô muốn hại tôi!”
Tô Kim Thư hoảng sợ lắc đầu.
Vừa rồi, Lệ Hữu Tuấn bổ nhào lên người Tô Bích Xuân là bởi vì anh bị bỏ thuốc?
Không biết vì sao, rõ ràng mình vẫn còn ở trong hoàn cảnh nguy hiểm như vậy, thế nhưng lúc biết được tin tức này, không hiểu sao đáy lòng cô lại thở ra một hơi.
“Cô… Đáng chết!” Lực tay của Lệ Hữu Tuấn càng lúc càng mạnh, giơ lên một cái vứt cô lên trên giường.
“Khu khụ khu!”
Tô Kim Thư chật vật ho khan mấy tiếng.
Nhìn thấy dáng vẻ như muốn giết người của Lệ Hữu Tuấn, cô nhịn đau bò lên, trước.
khi Lệ Hữu Tuấn kịp có thêm hành động cô đã lao đến mãnh liệt hôn anh.
Ở dưới tình thế cấp bách này cô mới có động tác bất đắc dĩ như thế, thế nhưng không biết vì sao Lệ Hữu Tuấn lại cứng đờ.
Hương vị này rất thơm, rất ngọt…
Rất quen thuộc.
Khiến máu toàn thân anh bắt đầu sôi trào.
Lệ Hữu Tuấn lập tức đảo khách thành chủ, hung hãng quấn lấy môi cô.
Hai mắt Tô Kim Thư trừng đến căng tròn, muốn phản kháng thế nhưng toàn thân đều bị Hữu Tuấn áp chế, không thể động đậy.
Nhiệt độ trong phòng cấp tốc nóng lên.
Lục Anh Khoa nhìn thấy tình huống này, không dám tiếp tục chậm trễ nữa.
Mấy người lảo đảo nghiêng người bò dậy, kéo Tô Bích Xuân giống con lợn chết đi ra ngoài Trong phòng, lại lần nữa khôi phục yên tĩnh.
Mấy người Lục Anh Khoa mặt mũi sưng bầm đứng ở cửa ra vào canh gác, không cho phép bất cứ kẻ nào đi vào trong, “Lệ Hữu Tuấn, anh…anh tỉnh táo lại cho tôi!”
Tô Kim Thư phát hiện tình huống đã bắt đầu mất kiểm soát.
Lúc đầu chỉ là hôn trấn an, những tình huống bây giờ, giống như nụ hôn của cô đã kích thích toàn bộ hiệu lực của thuốc bị đè nén đã lâu trong người anh vậy.
Anh giống như là một con sư tử đang điên cuồng, ngoại trừ muốn cắn nuốt cô ra, thì không còn có bất cứ ý thức nào nữa.
Tô Kim Thư muốn đi tới giường nhặt thuốc an thần lên, thế nhưng còn chưa kịp bò qua đó, cô đã bị Lệ Hữu Tuấn kéo trở về.
Ánh mắt anh đỏ bừng, hơi nóng phun ở trên mặt cô.
Vậy mà lại khiến cô đỏ mặt.
Trái tim của cô đột nhiên đập điên cuồng, cứ nhảy lên nhảy xuống.
Vì sao, một màn này lại quen thuộc như vậy?
Hữu Tuấn đã hoàn toàn đánh mất lý trí rồi, những hành động bây giờ của anh chỉ là dựa vào ký ức sâu nhất trong óc của anh, quen thuộc đi trêu chọc trên người Tô Kim Thư.
Rất nhanh cả người cô đã bị anh ta làm cho tan rã “AI”
Một cơn đau bén nhọn công kích, Tô Kim Thư đau đến mức gương mặt xinh đẹp hoàn toàn trắng bệch, cô cắn một cái ở trên vai anh, cần đến khi chảy máu cũng không nhả ra.
Anh …Rốt cuộc đã có được!
Một buổi tối này, Lệ Hữu Tuấn lại một lần nữa tái diễn lại tình cảnh của buổi tối năm năm trước.
Nghiêng trời lở đất, có sụp đổ, có hạnh phúc tràn trề.
Tô Kim Thư khóc đến mức ngay cả họng cũng bị câm không phát ra tiếng được.
Ban đầu đau đớn, sau đó lại bị anh cưỡng bức dụ dỗ, lẫn lộn một chỗ chìm chìm nổi nổi, cuối cùng cô rơi vào hôn mê.
Đám người Lục Anh Khoa rất chân thật canh gác suốt đêm ở trước cửa ra vào.
Suốt đêm yên tĩnh, đều có thể nghe được âm thanh thút tha thút thít cầu xin đứt quãng của mợ chủ, Nếu ai còn dám nói cậu chủ nhà bọn họ có bệnh thầm kín, anh ta sẽ lập tức cắt lưỡi của người đó đi.
Cả đêm như vậy sao có thể có bệnh thầm kín được chứ?
Ngược lại cậu chủ nhà bọn họ là thiên phú dị bẩm đấy?
Sau một đêm phóng đãng, Lệ Hữu Tuấn đã tiêu hao hết tất cả khí lực, anh cũng mê man ngủ thiếp đi.
Lúc đám người Tân Tấn Tài vội vã chạy tới, thì Tô Kim Thư đã nằm ở trong phòng khách của biệt thự.
“Trời ơi, anh hai bị điên rồi sao? Giày vò người ta ra nông nỗi này?”
Trên giường, vẻ mặt Tô Kim Thư trắng bệch, hai mắt sưng vù giống như hạch đào, toàn thân cao thấp đều là vết tích vừa mới làm tình xong.
Cô an tĩnh năm ở trên giường, không động đậy.
Khóe mắt còn như có như không vệt nước mắt, bộ dạng bây giờ của cô giống như chỉ còn lại nửa cái mạng.
“Tôi đã truyền đường glu-cô bổ sung thể lực cho cô ấy, một lát nữa bảo mấy cô hầu gái vào đây bôi ít thuốc cho cô ấy” Tân Tấn Tài lắc đầu, không hiểu sao lại dâng lên một trận đau lòng: “Cho dù anh hai có đói bụng nhiều năm như vậy đi chăng nữa, cũng nên khiêm tốn một chút. Chứ làm như này, con mẹ nó là muốn mạng của người ta hay sao?”
Thẩm Tư Huy nhẹ nhàng giật giật tay áo anh ta: “Lát nữa anh cũng đi sang xem anh hai một chút đi, hình như tình huống của anh hai còn nghiêm trọng hơn bên này.”
“Anh ấy đem người ta giày vò thành cái dạng này rồi, anh ấy thì sướng rồi, người ta thì chỉ còn nửa cái mạng! Anh ấy còn có thể có chuyện gì nghiêm trọng chứ!” Tần Tấn Tài là quân y, rất có tinh thần chính nghĩa.
Sau khi thu châm trên người Tô Kim Thư về, anh ta chắp tay đi sang căn phòng cách vách, chuẩn bị chửi mắng Lệ Hữu Tuấn một trận.
Nhưng vừa mở cửa ra, anh ta liền bị mùi máu tươi ở trong phòng hù dọa.
“Đã xảy ra chuyện gì?”
Anh ta vội vàng xông vào trong.
Liền nhìn thấy đám người Lục Anh Khoa trên dưới đều được băng bó thạch cao, mặt mũi sưng húp.
Thẩm Tư Huy cũng đi theo vào trong “Anh ấy bị Tô Bích Xuân bỏ thuốc cương dương, sau đó tự mình hại mình tiến vào trạng thái phòng bị tối cao, mấy người Lục Anh Khoa cũng là do anh ấy đánh bị thương.
Lần này nếu như không có chị dâu, chỉ sợ anh hai sẽ…”
“Mẹ nó! Tôi nói rồi con nhỏ Tô Bích Xuân kia không phải là người tốt đẹp gì mà.”
Tân Tấn Tài vội vàng kê thuốc giải cho Lệ Hữu Tuấn, sau đó xử lý vết thương cho anh.
“Sao rồi?” Hoa Đông hỏi Tân Tấn Tài “Mất máu quá nhiều, cái con đi kia bỏ thuốc có hiệu lực quá mạnh, có lẽ Lệ Hữu Tuấn có thể sẽ hôn mê hai đến ba ngày gì đấy.” Tân Tấn Tài thở dài một tiếng.
Trước kia anh hai cũng đã từng ở bộ đội lăn lộn.
Hơn nữa còn là lính đặc chủng Đầu Sói.
Đây là lần đầu tiên anh ta nhìn thấy Lệ Hữu Tuấn bị thương thành cái dạng này.
Chẳng lẽ chỉ đơn thuần là bởi vì không muốn phát sinh quan hệ với Tô Bích Xuân thôi sao?