Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 74
Chương 74: Ai cho phép ba ức hiếp mẹ của con
Tô Kim Thư hoàn toàn không biết, ngay tại cửa phòng cấp cứu khoa nhỉ có một đôi mắt ác độc lạnh lẽo ẩn trong góc khuất đang nhìn chằm chằm vào bọn họ. Ngay lúc nhìn thấy cô gái bé nhỏ vùi đầu vào lòng Tô Kim Thư, còn gọi mẹ một cách trìu mến, Tô Bích Xuân sững người như có một luồng sét đánh qua.
Cô ta nghi ngờ tiến lên hai bước.
Từ góc này, vừa hay có thể nhìn thấy được bé gái đẹp như tạc bằng ngọc trong lòng Tô Kim Thư.
Nét mặt đó, vẻ đẹp đó, thật sự giống hệt Lệ Hữu Tuấn.
Lễ nào…
Không thể nào!
Chỉ có một lần đêm đó thôi, sao có thể trùng hợp như thế được?
Nhưng mà đứa bé gái Tô Kim Thư đang ôm trong lòng, còn có đứa con trai đang nằm trên giường kia, trong từng cử chỉ của bọn chúng đều có nét giống hệt Lệ Hữu Tuấn một cách kỳ lạ.
Tô Bích Xuân ngơ ngác hồi lâu cũng không phát ra được tí âm thanh nào.
Chỉ cần nhìn thoáng qua một lần đã đủ để cô ta khẳng định, hai đứa trẻ này chính là máu mủ của Lệ Hữu Tuấn.
Cô ta hiểu rõ tính cách của Hữu Tuấn, mấy năm nay anh đối xử với mình vô cùng nhãn nại dịu dàng, chẳng qua bởi vì anh cho rằng, người cứu anh vào cái đêm năm năm trước chính là mình.
Nếu để anh biết được mình đã lừa anh ngay từ đầu…
Thì hậu quả không thể nào tưởng tượng nổi!
Chỉ cần nghĩ đến hậu quả sau khi bị phát hiện, toàn thân Tô Bích Xuân phát run, cô ta suýt chút không đứng vững.
Không được!
Cô ta tuyệt đối không thể để chuyện đó xảy ra.
Tuyệt đối không thể để Lệ Hữu Tuấn biết được sự thật.
Cặp mắt của Tô Bích Xuân hiện lên vẻ lạnh lùng độc ác, sau đó cô ta nhanh chóng xoay người rời đi.
Bởi vì Tô Duy Hưng bị bệnh, cho nên Tô Kim Thư xin nghỉ luôn một ngày. Cô ôm Tô Mỹ Chỉ ngồi bên đầu giường con trai, Tô Duy Hưng ngủ suốt, mãi đến hai giờ chiều mới yếu ớt mở mắt. Tô Kim Thư vẫn luôn ôm Tô.
Mỹ Chỉ ngồi bên cạnh, cô vừa nhìn thấy con trai tỉnh dậy là cô đã ngồi thẳng người lên.
Cô vươn tay ra nhẹ nhàng xoa lên gương mặt non nớt nhợt nhạt của con trai: “Duy Hưng, con đỡ hơn chút nào chưa? Có chỗ nào không khỏe không? Con đói không? Có muốn ăn chút gì không?”
Nghe một đống câu hỏi dồn dập cùng lúc như vậy, Duy Hưng cau mày, cậu bé nhìn chăm chằm vào cô một lúc lâu.
Tô Kim Thư nghi ngờ sờ lên khuôn mặt của mình: “Sao vậy? Trên mặt mẹ có gì sao?”
Tô Duy Hưng chớp chớp mắt hai cái: “Tô Kim Thư, kết hôn với cha khiến mẹ không vui phải không?”
..“ Tô Kim Thư sững người: “Sao con lại hỏi vậy?”
Chắc có lẽ do đang bị bệnh nên trên mặt Tô Duy Hưng lộ ra vẻ yếu đuối hiếm thấy, cậu bé cúi đầu, nhéo nhéo hai ngón tay của mình: “Thật ra trước lúc hai người đi làm đăng ký, con và Tô Mỹ Chỉ đã đi tìm cha…”
“Con nói gì?”
“Hôm đó…Con biết bọn Đồng Hào đến chơi ở khu vui chơi ngay ngã tư, cho nên con cố ý dắt Tô Mỹ Chí qua đó..”
Lời này có ý là cậu bé biết Đồng Hào nhìn thấy bọn họ nhất định sẽ bắt nạt, cho nên mới cố ý đi trước một bước để cho cô tự mình mắc câu.
“Duy Hưng, con!” Tô Kim Thư tức giận đứng bật dậy.
Tô Duy Hưng giơ cánh tay nhỏ xíu ra: “Mẹ đánh con đi, con sẽ không chạy đâu!”
Nhìn gương mặt nhỏ nhợt nhạt của con trai, Tô Kim Thư đưa tay lên, nhưng mà cô không thể nào hạ xuống được.
Bởi vì Tô Mỹ Chi đang nẵm trong lòng cô đã tỉnh, cô bé đang nhẹ nhàng kéo tay cô: “Mẹ ơi, mẹ đừng đánh anh, là do Mỹ Chỉ muốn có cha, nên anh mới đi tìm cha cho Mỹ Chi”
Nhìn bộ dáng đáng thương của hai đứa trẻ, trái tim của Tô Kim Thư chợt mềm lại.
Làm sao cô xuống tay được đây?
Cô chỉ có thể ngồi phịch xuống ghế, dùng hết sức lực ôm chặt hai đứa trẻ. Cô đảo mắt nhìn thấy bó hoa màu xanh đang bị bỏ sang một bên.
€ô là người rất bao che cho con của mình.
Tô Duy Hưng và Tô Mỹ Chi đều là con của cô, Duy Hưng lại đang bệnh, cô không thể tức giận được.
Nhưng mà Lệ Hữu Tuấn này thật sự rất giỏi! Anh cố ý thông đồng với hai đứa trẻ lừa mình đăng ký kết hôn, cô nhất định phải hỏi chuyện này cho ra lẽ.
Trông thấy Tô Kim Thư hung dữ nhìn vào bó hoa màu xanh, trong lòng Tô Duy Hưng dâng lên một cảm giác không rõ ràng.
Cậu bé kiếm cớ lén trốn vào nhà vệ sinh, sau khi đậy nắp bồn cầu thì cậu bé mới ung dung ngồi xuống, cậu bé gọi một cuộc điện thoại đi.
Sau ba hồi chuông, điện thoại có người nhận âu dây bên kia truyền đến giọng nói có chút mệt mỏi của Lệ Hữu Tuấn.
“Hửm?”
“Cha, khi nào cha về nước?”
Lệ Hữu Tuấn liếc nhìn bầu trời tối om bên ngoài cửa sổ, anh nheo mắt nói: “Con lại hack tập đoàn Lệ Thiên nữa à?”
Tô Duy Hưng lè lưỡi nói: “Ai bảo cha không báo cáo hành tung cho mẹ, cha còn trách con sao? Nhưng mà, sao cha lại biết là con?”
“Làm sao mà cha không biết cho được, vào ngày hội vận động gia đình, trang web chính thức của tập đoàn Lệ Thiên đột nhiên bị haok, tài liệu đen của giám đốc Marketing bị phơi bày, con dám nói không phải do con làm ư? Thế nào? Con làm hacker đến nghiện luôn rồi à?2”
Giọng nói của Lê Hữu Tuấn đầy lười biếng, chứa ba phần không vui, bảy phần nuông chiều.
Tô Duy Hưng khịt mũi: “Ai kêu vợ ông ấy bắt nạt mẹ con! Ây, không nói đến chuyện này nữa, cha vẫn chưa trả lời câu hỏi của con đâu?”
Lệ Hữu Tuấn quay đầu liếc nhìn phòng bệnh đãng sau, qua lớp kính dày, anh có thể nhìn thấy một người thanh niên đang năm trên giường bệnh. Ở phía đầu giường, đội ngũ gồm các bác sĩ hàng đầu đang gấp gáp bàn bạc phương án.
“Còn một tuần”
“Hả? Còn tận một tuần à?”
“Sao thế?”
“Con thấy cha nên tranh thủ thời gian đi, vì hình như Tô Kim Thư có chỗ nào đó kì lạ lắm”
“Không phải cô ấy đã nhận hoa hồng rồi sao?”
“Nhưng mà ánh mắt mẹ nhìn hoa hồng….Có chút hung dữ” Tô Duy Hưng không kìm được rùng mình một cái: “Cha tự cầu phúc đi!”
“Tô Duy Hưng, con thành thật khai báo đi, có phải con lại gây rắc rối rồi không?”
Tô Duy Hưng lúng túng ho khan hai tiếng: “Cũng không tính là gây rắc rối, chỉ là lương tâm của con bị cắn rứt, cho nên con nói cho mẹ biết chuyện con với cha thông đồng lừa mẹ thôi”
*.. Trên mặt Lệ Hữu Tuấn đầy những vạch đen.
Hơn hai tháng hòa thuận, anh đã hiểu nhiều hơn về tính cách của con mèo hoang nhỏ đó, cô chỉ thích nhẹ nhàng mềm mỏng chứ không thích cứng rần.
Còn nữa, điều khiến cô không thể chấp nhận nhất chính là bị lừa dối, nếu như cô thật sự tức giận lên thì sẽ thành một con thú mẹ hung dữ có thể căn người.
Đột nhiên Hữu Tuấn cảm thấy đau đầu: “Hành động giết địch một ngàn hại mình tám trăm này của con thật sự rất nhàm chán đấy”
Tô Duy Hưng kiêu căng nói: “ Bây giờ sức khỏe của con không tốt, mẹ không nỡ tính toán với con. Nhưng với cha thì khác, cha bắt nạt mẹ thảm như vậy, nếu con không cho cha một bài học thì làm sao con xứng làm con trai của mẹ được chứ, hứ!”
Nói xong câu này, Tô Duy Hưng đã ngắt điện thoại.
Nét mặt của Lệ Hữu Tuấn tràn ngập u ám, anh bước từ cửa phòng bệnh đến hành lang, ánh mắt lạnh lùng liếc nhìn Lục Anh Khoa đang đứng canh ở đó.
“Trước khi tôi tới, có ai đụng vào camera giám sát của Ngôi nhà tình yêu không?”
Lục Anh Khoa lắc đầu: “Không có”
Lê Hữu Tuấn lạnh lùng nhìn anh ta một cái Đột nhiên Lục Anh Khoa giật mình nhớ ra: “Ngày thứ ba sau khi ông chủ và mợ chủ rời khỏi đây, hệ thống mạng đã bị hack một lần..”
Quả nhiên là vậy!
Vậy là những việc xấu anh làm với Tô Kim Thư đều đã bị tên nhóc Tô Duy Hưng đó biết hết rồi?
Tô Kim Thư hoàn toàn không biết, ngay tại cửa phòng cấp cứu khoa nhỉ có một đôi mắt ác độc lạnh lẽo ẩn trong góc khuất đang nhìn chằm chằm vào bọn họ. Ngay lúc nhìn thấy cô gái bé nhỏ vùi đầu vào lòng Tô Kim Thư, còn gọi mẹ một cách trìu mến, Tô Bích Xuân sững người như có một luồng sét đánh qua.
Cô ta nghi ngờ tiến lên hai bước.
Từ góc này, vừa hay có thể nhìn thấy được bé gái đẹp như tạc bằng ngọc trong lòng Tô Kim Thư.
Nét mặt đó, vẻ đẹp đó, thật sự giống hệt Lệ Hữu Tuấn.
Lễ nào…
Không thể nào!
Chỉ có một lần đêm đó thôi, sao có thể trùng hợp như thế được?
Nhưng mà đứa bé gái Tô Kim Thư đang ôm trong lòng, còn có đứa con trai đang nằm trên giường kia, trong từng cử chỉ của bọn chúng đều có nét giống hệt Lệ Hữu Tuấn một cách kỳ lạ.
Tô Bích Xuân ngơ ngác hồi lâu cũng không phát ra được tí âm thanh nào.
Chỉ cần nhìn thoáng qua một lần đã đủ để cô ta khẳng định, hai đứa trẻ này chính là máu mủ của Lệ Hữu Tuấn.
Cô ta hiểu rõ tính cách của Hữu Tuấn, mấy năm nay anh đối xử với mình vô cùng nhãn nại dịu dàng, chẳng qua bởi vì anh cho rằng, người cứu anh vào cái đêm năm năm trước chính là mình.
Nếu để anh biết được mình đã lừa anh ngay từ đầu…
Thì hậu quả không thể nào tưởng tượng nổi!
Chỉ cần nghĩ đến hậu quả sau khi bị phát hiện, toàn thân Tô Bích Xuân phát run, cô ta suýt chút không đứng vững.
Không được!
Cô ta tuyệt đối không thể để chuyện đó xảy ra.
Tuyệt đối không thể để Lệ Hữu Tuấn biết được sự thật.
Cặp mắt của Tô Bích Xuân hiện lên vẻ lạnh lùng độc ác, sau đó cô ta nhanh chóng xoay người rời đi.
Bởi vì Tô Duy Hưng bị bệnh, cho nên Tô Kim Thư xin nghỉ luôn một ngày. Cô ôm Tô Mỹ Chỉ ngồi bên đầu giường con trai, Tô Duy Hưng ngủ suốt, mãi đến hai giờ chiều mới yếu ớt mở mắt. Tô Kim Thư vẫn luôn ôm Tô.
Mỹ Chỉ ngồi bên cạnh, cô vừa nhìn thấy con trai tỉnh dậy là cô đã ngồi thẳng người lên.
Cô vươn tay ra nhẹ nhàng xoa lên gương mặt non nớt nhợt nhạt của con trai: “Duy Hưng, con đỡ hơn chút nào chưa? Có chỗ nào không khỏe không? Con đói không? Có muốn ăn chút gì không?”
Nghe một đống câu hỏi dồn dập cùng lúc như vậy, Duy Hưng cau mày, cậu bé nhìn chăm chằm vào cô một lúc lâu.
Tô Kim Thư nghi ngờ sờ lên khuôn mặt của mình: “Sao vậy? Trên mặt mẹ có gì sao?”
Tô Duy Hưng chớp chớp mắt hai cái: “Tô Kim Thư, kết hôn với cha khiến mẹ không vui phải không?”
..“ Tô Kim Thư sững người: “Sao con lại hỏi vậy?”
Chắc có lẽ do đang bị bệnh nên trên mặt Tô Duy Hưng lộ ra vẻ yếu đuối hiếm thấy, cậu bé cúi đầu, nhéo nhéo hai ngón tay của mình: “Thật ra trước lúc hai người đi làm đăng ký, con và Tô Mỹ Chỉ đã đi tìm cha…”
“Con nói gì?”
“Hôm đó…Con biết bọn Đồng Hào đến chơi ở khu vui chơi ngay ngã tư, cho nên con cố ý dắt Tô Mỹ Chí qua đó..”
Lời này có ý là cậu bé biết Đồng Hào nhìn thấy bọn họ nhất định sẽ bắt nạt, cho nên mới cố ý đi trước một bước để cho cô tự mình mắc câu.
“Duy Hưng, con!” Tô Kim Thư tức giận đứng bật dậy.
Tô Duy Hưng giơ cánh tay nhỏ xíu ra: “Mẹ đánh con đi, con sẽ không chạy đâu!”
Nhìn gương mặt nhỏ nhợt nhạt của con trai, Tô Kim Thư đưa tay lên, nhưng mà cô không thể nào hạ xuống được.
Bởi vì Tô Mỹ Chi đang nẵm trong lòng cô đã tỉnh, cô bé đang nhẹ nhàng kéo tay cô: “Mẹ ơi, mẹ đừng đánh anh, là do Mỹ Chỉ muốn có cha, nên anh mới đi tìm cha cho Mỹ Chi”
Nhìn bộ dáng đáng thương của hai đứa trẻ, trái tim của Tô Kim Thư chợt mềm lại.
Làm sao cô xuống tay được đây?
Cô chỉ có thể ngồi phịch xuống ghế, dùng hết sức lực ôm chặt hai đứa trẻ. Cô đảo mắt nhìn thấy bó hoa màu xanh đang bị bỏ sang một bên.
€ô là người rất bao che cho con của mình.
Tô Duy Hưng và Tô Mỹ Chi đều là con của cô, Duy Hưng lại đang bệnh, cô không thể tức giận được.
Nhưng mà Lệ Hữu Tuấn này thật sự rất giỏi! Anh cố ý thông đồng với hai đứa trẻ lừa mình đăng ký kết hôn, cô nhất định phải hỏi chuyện này cho ra lẽ.
Trông thấy Tô Kim Thư hung dữ nhìn vào bó hoa màu xanh, trong lòng Tô Duy Hưng dâng lên một cảm giác không rõ ràng.
Cậu bé kiếm cớ lén trốn vào nhà vệ sinh, sau khi đậy nắp bồn cầu thì cậu bé mới ung dung ngồi xuống, cậu bé gọi một cuộc điện thoại đi.
Sau ba hồi chuông, điện thoại có người nhận âu dây bên kia truyền đến giọng nói có chút mệt mỏi của Lệ Hữu Tuấn.
“Hửm?”
“Cha, khi nào cha về nước?”
Lệ Hữu Tuấn liếc nhìn bầu trời tối om bên ngoài cửa sổ, anh nheo mắt nói: “Con lại hack tập đoàn Lệ Thiên nữa à?”
Tô Duy Hưng lè lưỡi nói: “Ai bảo cha không báo cáo hành tung cho mẹ, cha còn trách con sao? Nhưng mà, sao cha lại biết là con?”
“Làm sao mà cha không biết cho được, vào ngày hội vận động gia đình, trang web chính thức của tập đoàn Lệ Thiên đột nhiên bị haok, tài liệu đen của giám đốc Marketing bị phơi bày, con dám nói không phải do con làm ư? Thế nào? Con làm hacker đến nghiện luôn rồi à?2”
Giọng nói của Lê Hữu Tuấn đầy lười biếng, chứa ba phần không vui, bảy phần nuông chiều.
Tô Duy Hưng khịt mũi: “Ai kêu vợ ông ấy bắt nạt mẹ con! Ây, không nói đến chuyện này nữa, cha vẫn chưa trả lời câu hỏi của con đâu?”
Lệ Hữu Tuấn quay đầu liếc nhìn phòng bệnh đãng sau, qua lớp kính dày, anh có thể nhìn thấy một người thanh niên đang năm trên giường bệnh. Ở phía đầu giường, đội ngũ gồm các bác sĩ hàng đầu đang gấp gáp bàn bạc phương án.
“Còn một tuần”
“Hả? Còn tận một tuần à?”
“Sao thế?”
“Con thấy cha nên tranh thủ thời gian đi, vì hình như Tô Kim Thư có chỗ nào đó kì lạ lắm”
“Không phải cô ấy đã nhận hoa hồng rồi sao?”
“Nhưng mà ánh mắt mẹ nhìn hoa hồng….Có chút hung dữ” Tô Duy Hưng không kìm được rùng mình một cái: “Cha tự cầu phúc đi!”
“Tô Duy Hưng, con thành thật khai báo đi, có phải con lại gây rắc rối rồi không?”
Tô Duy Hưng lúng túng ho khan hai tiếng: “Cũng không tính là gây rắc rối, chỉ là lương tâm của con bị cắn rứt, cho nên con nói cho mẹ biết chuyện con với cha thông đồng lừa mẹ thôi”
*.. Trên mặt Lệ Hữu Tuấn đầy những vạch đen.
Hơn hai tháng hòa thuận, anh đã hiểu nhiều hơn về tính cách của con mèo hoang nhỏ đó, cô chỉ thích nhẹ nhàng mềm mỏng chứ không thích cứng rần.
Còn nữa, điều khiến cô không thể chấp nhận nhất chính là bị lừa dối, nếu như cô thật sự tức giận lên thì sẽ thành một con thú mẹ hung dữ có thể căn người.
Đột nhiên Hữu Tuấn cảm thấy đau đầu: “Hành động giết địch một ngàn hại mình tám trăm này của con thật sự rất nhàm chán đấy”
Tô Duy Hưng kiêu căng nói: “ Bây giờ sức khỏe của con không tốt, mẹ không nỡ tính toán với con. Nhưng với cha thì khác, cha bắt nạt mẹ thảm như vậy, nếu con không cho cha một bài học thì làm sao con xứng làm con trai của mẹ được chứ, hứ!”
Nói xong câu này, Tô Duy Hưng đã ngắt điện thoại.
Nét mặt của Lệ Hữu Tuấn tràn ngập u ám, anh bước từ cửa phòng bệnh đến hành lang, ánh mắt lạnh lùng liếc nhìn Lục Anh Khoa đang đứng canh ở đó.
“Trước khi tôi tới, có ai đụng vào camera giám sát của Ngôi nhà tình yêu không?”
Lục Anh Khoa lắc đầu: “Không có”
Lê Hữu Tuấn lạnh lùng nhìn anh ta một cái Đột nhiên Lục Anh Khoa giật mình nhớ ra: “Ngày thứ ba sau khi ông chủ và mợ chủ rời khỏi đây, hệ thống mạng đã bị hack một lần..”
Quả nhiên là vậy!
Vậy là những việc xấu anh làm với Tô Kim Thư đều đã bị tên nhóc Tô Duy Hưng đó biết hết rồi?