Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 92
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chương 92: Cứ nhịn đi ư?
Ánh mắt anh lạnh lẽo đến mức muốn đông chết người.
Bàn tay đang cầm vô lăng siết chặt đến mức lộ rõ khớp xương Tô Kim Thư còn chưa kịp yêu cầu xuống xe thì chiếc Rolls Royce đã phóng đi như bay.
Tốc độ xe cực nhanh, hoàn toàn không nhìn thấy được dòng xe cộ ở xung quanh.
Cái tên này thật là… Chẳng lẽ anh định giết chết cô sao?
Tô Kim Thư hoàn toàn sợ rồi.
Cô cuống quýt thắt dây an toàn lại: “Lệ Hữu Tuấn! Anh điên rồi phải không? Dừng xe, mau dừng xe lại!”
Lệ Hữu Tuấn mắt điếc tai ngơ.
Xe bão táp chạy một đường.
Hai mươi phút sau, anh phanh gấp một cái, xe ngừng lại.
Tô Kim Thư bị dọa đến mức trái tim gần như ngừng đập.
Hai tay cô nắm chặt lấy dây an toàn, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô đều tái nhợt vì tốc độ đáng sợi “Âm!”
Cửa xe bị kéo ra thật mạnh. Tô Kim Thư còn chưa phản ứng lại thì đã bị Lệ Hữu Tuấn túm ra ngoài. Tô Kim Thư bị dọa thảm luôn: “Anh buông tay, tôi không muốn đi vào!”
Cái tên Lệ Hữu Tuấn này bị điên thật rồi.
Lúc này cô mà về nhà với anh, nhất định kết cục sẽ vô cùng thê thảm.
Lệ Hữu Tuấn thấy bộ dáng cô giống như con thỏ trắng nhỏ bị dọa sợ, không hiểu sao trong lòng anh lại thấy khó chịu.
Khuôn mặt đẹp trai tối tăm, anh không nói hai lời mà dùng một tay vác cô lên trên vai.
Thời gian không còn sớm nữa, hai đứa con trai đều đã ngủ hết rồi.
Trong phòng ngủ trên tầng hai, anh không nói hai lời mà ném người lên trên giường, sau đó bắt đầu cởi quần áo.
Người yêu cũ ư?
Từ đầu tới đuôi cô cũng chỉ xem Nhan Thế Khải là bạn bè mà thôi.
Trong mắt của cô, anh ấy cũng ngang với anh trai Tô Duy Nam của cô mà thôi.
Nhưng mà vì sao lọt vào trong mắt cái tên Lệ Hữu Tuấn kia, quan hệ lại lập tức trở nên xấu xa như vậy chứ?
Tô Kim Thư âm thầm tức giận trong lòng: “Mặc kệ có phải là người yêu cũ hay không thì cũng không có liên quan gì đến cậu cả Lệ hết. Quả thật chúng ta đã đăng ký kết hôn rồi, nhưng đó chẳng qua chỉ là một tờ giấy mà thôi. Tôi không quan tâm tới sinh hoạt cá nhân của anh, anh cũng đừng quan tâm tới tôi!”
Vốn chỉ là một câu nói trong lúc đang nổi nóng nhưng lại hoàn toàn chọc giận Lệ Hữu Tuấn.
Anh cười lạnh: “Hả? Vậy chúng ta cứ mỏi mắt mong chờ, xem xem người yêu cũ của em có sống nổi tới ngày mai hay không!”
Sau khi ném những lời này ra, Lệ Hữu Tuấn trực tiếp xoay người rời đi.
Dẫn đến bầu không khí trong phòng tắm cũng như có áp thấp.
Tô Kim Thư lập tức ngây dại. Vương Tiến Phát có thân phận bối cảnh gì? Bị thương thành bộ dạng kia rồi, thế mà ngay cả một chút thông tin cũng đều không lộ ra ngoài Bởi vậy có thể thấy được thủ đoạn của Lệ Hữu Tuấn Nhan Thế Khải chẳng qua cũng chỉ là một bác sĩ mà thôi, cũng không có bối cảnh quyền thế che trời như vậy.
Nếu Lệ Hữu Tuấn muốn động đến anh ấy, quả thực dễ dàng giống như bóp chết một con kiến vậy!
Trong lòng Tô Kim Thư đột nhiên căng thẳng.
Cô vội vã cuống quýt bò ra khỏi bồn tắm.
Dưới tình thế gấp gáp, cô ôm lấy thắt lưng của Lệ Hữu Tuấn một: “Cậu Lệ, chờ một chút!”
Lệ Hữu Tuấn lạnh mặt, nhưng vẫn dừng bước chân lại.
“Không phải. Những lời vừa rồi tôi nói chỉ là lời nói khi tức giận thôi. Nhan Thế Khải không có gì với tôi hết, trước kia không có, sau này cũng sẽ không có. Tôi bảo đảm với anh, sau này sẽ không bao giờ xảy ra chuyện như hôm nay nữa. Anh… Đừng nóng giận có được không?”
Lúc đầu anh bị những câu nói mềm dịu nhỏ nhẹ của cô làm dịu cơn tức đi một chút rồi, nhưng mà vừa quay đầu lại thì nhìn thấy hốc mắt của cô đều đỏ hết lên.
Rõ ràng chính là bộ dáng tạm thời nhường nhịn vì lợi ích toàn cục.
Trong nháy mắt hơi thở hung ác trên người Lệ Hữu Tuấn càng nhiều hơn.
Anh nhấc chân muốn đi, tay Tô Kim Thư ôm anh càng chặt hơn: “Cầu xin anh đó, được không?”
Cô thật cẩn thận mà di chuyển tới trước mặt anh.
Trên người cô còn ẩm ướt, vẫn còn có mấy giọt nước tí tách nhỏ xuống.
Áo sơ mi màu trắng ngắn tay dán lên trên người cô, trông cực kỳ mê người.
Tô Kim Thư nhìn khuôn mặt lạnh như băng của anh, tim cô siết chặt lại, cô kiễng mũi chân.
Chủ động hôn lên môi anh.
Ngây ngô, thẹn thùng, lại khiến cho người ta muốn ngừng mà không được.
Lệ Hữu Tuấn nhìn động tác mới lạ của cô: “Vì anh ta nên em có thể làm được tới mức này sao?”
Tô Kim Thư nhắm mắt lại, dứt khoát bám lấy cổ anh, dùng môi ngăn miệng anh lại.
Cái người này thật là, lời nói thật sự quá khó nghe!
Ngoại trừ chặn cái miệng này của anh lại, cô thật sự không nghĩ ra được biện pháp khác nữa.
Không thể không nói, giờ phút này cô gái vắt trên người anh có một sức hấp dẫn chết người, khiến cho anh không nhịn được mà muốn dứt bỏ hết tất cả suy nghĩ khác, chỉ muốn cưng chiều cô ấy!
Đặt cô lên trên tường, anh hóa bị động thành chủ động: “Nhớ lấy lời mà em đã nói.
Đây là lần đầu tiên và cũng là lần cuối cùng đấy!”
Tô Kim Thư nơm nớp lo sợ nhìn anh.
Nhìn tình cảm nồng đậm trong mắt anh, đột nhiên tim cô đập nhanh thình thịch.
Ký ức vừa nấy đau như đứt ruột đứt gan ở trong rạp chiếu phim vẫn khắc sâu trong trí nhớ cô.
Cái tên này… Vừa rồi vẫn chưa thỏa mãn.
Bây giờ nếu anh mà muốn ức hiếp cô, cô không chết cũng sẽ tàn phế.
Nhớ đến lần đó ở trong căn phòng tối nhỏ, Tô Kim Thư không nhịn được, hai chân bắt đầu run rẩy.
“Reng reng reng reng… Reng reng reng reng…”
Điện thoại vang lên trong thời khắc không thích hợp này.
Khuôn mặt Lệ Hữu Tuấn tối sầm lại, anh quét mắt liếc nhìn điện thoại một cái.
Không nghe máy!
Thần kinh Tô Kim Thư hết sức căng thẳng.
Điện thoại di động vẫn còn đang kiên trì vang lên không ngừng.
Tô Kim Thư chống tay lên ngực Lệ Hữu Tuấn, cảm nhận được tiếng tim đập mạnh mẽ của anh, cuối cùng vẫn nức nở lên tiếng: “Lệ.
Cuối cùng Lệ Hữu Tuấn vẫn buông tha cho cô.
Anh xoay người, ấn nút nghe máy.
Chỉ là lúc mở miệng nói chuyện, giọng điệu của anh vô cùng cáu gắt: “Tân Tấn Tài, lần này nếu mà không có chuyện tai nạn chết người, em có tin là anh sẽ giết chết em không?”
Khuôn mặt dễ thương của Tô Kim Thư: đỏ lên Cô vội vã trốn qua một bên.
Ở đầu dây bên kia, Tân Tấn Tài bị giọng điệu của Lệ Hữu Tuấn dọa cho một trận. Đối lại lúc bình thường thì chắc chắn là anh ta sẽ trêu chọc một trận, nhưng lần này anh ta lại không làm vậy mà nghiêm mặt nói: “Anh Hai, lần này thật sự có chuyện rất khẩn cấp…”
Cậu cả Lệ… Điện… Điện thoại kìa!”
Tô Kim Thư đang co lại trong góc phòng, cân nhắc xem lần này có phải là mình chạy trời không khỏi nắng rồi hay không.
Lần này, trạng thái của Lệ Hữu Tuấn tỉnh táo.
Cô có phải là có thể bày ra kỹ năng của bản thân, làm nững, giả vờ đáng yêu cầu xin anh… Dịu dàng một chút hay không?
Dù sao trải nghiệm lần trước ở ngôi nhà tình yêu thật sự đau đớn thảm thương.
Cô không muốn lại có lần thứ hai nữa đâu!
Nghĩ nghĩ, cô len lén giương mắt nhìn Lệ Hữu Tuấn.
Nhìn thấy sắc mặt của anh càng lúc càng tối tăm, hình như là có người chọc tới anh!
“Anh đến ngay”
Ném những lời này xuống, Lệ Hữu Tuấn cắt đứt điện thoại.
Vừa quay đầu lại đã nhìn thấy Tô Kim Thư dùng chăn quấn chặt lấy bản thân và chỉ lộ ra cái đầu.
Trong chớp mắt, ánh mắt sắc bén của anh lập tức trở nên dịu dàng đi vài phần.
Anh xoay người đi đến trước mặt cô.
Anh còn không kịp lên tiếng thì đã nhìn thấy Tô Kim Thư lật chăn ra, dáng vẻ như thấy chết không lùi: “Cậu cả Lệ, anh… Anh..
Anh dịu dàng một chút nhé!”
Lệ Hữu Tuấn: “…”
Một bàn tay to đặt lên trên đầu cô: “Biết em gấp đến nỗi không thể nhịn được, nhưng mà bây giờ tôi có việc phải đi ra ngoài. Cứ nhịn đi, được chứ?”
Nói xong, Lệ Hữu Tuấn xoay người rời đi.
Cả người Tô Kim Thư sững sờ tại chỗ, không thể nhúc nhích.
Cái… Cái gì?
Cứ nhịn đi ư?
Chương 92: Cứ nhịn đi ư?
Ánh mắt anh lạnh lẽo đến mức muốn đông chết người.
Bàn tay đang cầm vô lăng siết chặt đến mức lộ rõ khớp xương Tô Kim Thư còn chưa kịp yêu cầu xuống xe thì chiếc Rolls Royce đã phóng đi như bay.
Tốc độ xe cực nhanh, hoàn toàn không nhìn thấy được dòng xe cộ ở xung quanh.
Cái tên này thật là… Chẳng lẽ anh định giết chết cô sao?
Tô Kim Thư hoàn toàn sợ rồi.
Cô cuống quýt thắt dây an toàn lại: “Lệ Hữu Tuấn! Anh điên rồi phải không? Dừng xe, mau dừng xe lại!”
Lệ Hữu Tuấn mắt điếc tai ngơ.
Xe bão táp chạy một đường.
Hai mươi phút sau, anh phanh gấp một cái, xe ngừng lại.
Tô Kim Thư bị dọa đến mức trái tim gần như ngừng đập.
Hai tay cô nắm chặt lấy dây an toàn, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô đều tái nhợt vì tốc độ đáng sợi “Âm!”
Cửa xe bị kéo ra thật mạnh. Tô Kim Thư còn chưa phản ứng lại thì đã bị Lệ Hữu Tuấn túm ra ngoài. Tô Kim Thư bị dọa thảm luôn: “Anh buông tay, tôi không muốn đi vào!”
Cái tên Lệ Hữu Tuấn này bị điên thật rồi.
Lúc này cô mà về nhà với anh, nhất định kết cục sẽ vô cùng thê thảm.
Lệ Hữu Tuấn thấy bộ dáng cô giống như con thỏ trắng nhỏ bị dọa sợ, không hiểu sao trong lòng anh lại thấy khó chịu.
Khuôn mặt đẹp trai tối tăm, anh không nói hai lời mà dùng một tay vác cô lên trên vai.
Thời gian không còn sớm nữa, hai đứa con trai đều đã ngủ hết rồi.
Trong phòng ngủ trên tầng hai, anh không nói hai lời mà ném người lên trên giường, sau đó bắt đầu cởi quần áo.
Người yêu cũ ư?
Từ đầu tới đuôi cô cũng chỉ xem Nhan Thế Khải là bạn bè mà thôi.
Trong mắt của cô, anh ấy cũng ngang với anh trai Tô Duy Nam của cô mà thôi.
Nhưng mà vì sao lọt vào trong mắt cái tên Lệ Hữu Tuấn kia, quan hệ lại lập tức trở nên xấu xa như vậy chứ?
Tô Kim Thư âm thầm tức giận trong lòng: “Mặc kệ có phải là người yêu cũ hay không thì cũng không có liên quan gì đến cậu cả Lệ hết. Quả thật chúng ta đã đăng ký kết hôn rồi, nhưng đó chẳng qua chỉ là một tờ giấy mà thôi. Tôi không quan tâm tới sinh hoạt cá nhân của anh, anh cũng đừng quan tâm tới tôi!”
Vốn chỉ là một câu nói trong lúc đang nổi nóng nhưng lại hoàn toàn chọc giận Lệ Hữu Tuấn.
Anh cười lạnh: “Hả? Vậy chúng ta cứ mỏi mắt mong chờ, xem xem người yêu cũ của em có sống nổi tới ngày mai hay không!”
Sau khi ném những lời này ra, Lệ Hữu Tuấn trực tiếp xoay người rời đi.
Dẫn đến bầu không khí trong phòng tắm cũng như có áp thấp.
Tô Kim Thư lập tức ngây dại. Vương Tiến Phát có thân phận bối cảnh gì? Bị thương thành bộ dạng kia rồi, thế mà ngay cả một chút thông tin cũng đều không lộ ra ngoài Bởi vậy có thể thấy được thủ đoạn của Lệ Hữu Tuấn Nhan Thế Khải chẳng qua cũng chỉ là một bác sĩ mà thôi, cũng không có bối cảnh quyền thế che trời như vậy.
Nếu Lệ Hữu Tuấn muốn động đến anh ấy, quả thực dễ dàng giống như bóp chết một con kiến vậy!
Trong lòng Tô Kim Thư đột nhiên căng thẳng.
Cô vội vã cuống quýt bò ra khỏi bồn tắm.
Dưới tình thế gấp gáp, cô ôm lấy thắt lưng của Lệ Hữu Tuấn một: “Cậu Lệ, chờ một chút!”
Lệ Hữu Tuấn lạnh mặt, nhưng vẫn dừng bước chân lại.
“Không phải. Những lời vừa rồi tôi nói chỉ là lời nói khi tức giận thôi. Nhan Thế Khải không có gì với tôi hết, trước kia không có, sau này cũng sẽ không có. Tôi bảo đảm với anh, sau này sẽ không bao giờ xảy ra chuyện như hôm nay nữa. Anh… Đừng nóng giận có được không?”
Lúc đầu anh bị những câu nói mềm dịu nhỏ nhẹ của cô làm dịu cơn tức đi một chút rồi, nhưng mà vừa quay đầu lại thì nhìn thấy hốc mắt của cô đều đỏ hết lên.
Rõ ràng chính là bộ dáng tạm thời nhường nhịn vì lợi ích toàn cục.
Trong nháy mắt hơi thở hung ác trên người Lệ Hữu Tuấn càng nhiều hơn.
Anh nhấc chân muốn đi, tay Tô Kim Thư ôm anh càng chặt hơn: “Cầu xin anh đó, được không?”
Cô thật cẩn thận mà di chuyển tới trước mặt anh.
Trên người cô còn ẩm ướt, vẫn còn có mấy giọt nước tí tách nhỏ xuống.
Áo sơ mi màu trắng ngắn tay dán lên trên người cô, trông cực kỳ mê người.
Tô Kim Thư nhìn khuôn mặt lạnh như băng của anh, tim cô siết chặt lại, cô kiễng mũi chân.
Chủ động hôn lên môi anh.
Ngây ngô, thẹn thùng, lại khiến cho người ta muốn ngừng mà không được.
Lệ Hữu Tuấn nhìn động tác mới lạ của cô: “Vì anh ta nên em có thể làm được tới mức này sao?”
Tô Kim Thư nhắm mắt lại, dứt khoát bám lấy cổ anh, dùng môi ngăn miệng anh lại.
Cái người này thật là, lời nói thật sự quá khó nghe!
Ngoại trừ chặn cái miệng này của anh lại, cô thật sự không nghĩ ra được biện pháp khác nữa.
Không thể không nói, giờ phút này cô gái vắt trên người anh có một sức hấp dẫn chết người, khiến cho anh không nhịn được mà muốn dứt bỏ hết tất cả suy nghĩ khác, chỉ muốn cưng chiều cô ấy!
Đặt cô lên trên tường, anh hóa bị động thành chủ động: “Nhớ lấy lời mà em đã nói.
Đây là lần đầu tiên và cũng là lần cuối cùng đấy!”
Tô Kim Thư nơm nớp lo sợ nhìn anh.
Nhìn tình cảm nồng đậm trong mắt anh, đột nhiên tim cô đập nhanh thình thịch.
Ký ức vừa nấy đau như đứt ruột đứt gan ở trong rạp chiếu phim vẫn khắc sâu trong trí nhớ cô.
Cái tên này… Vừa rồi vẫn chưa thỏa mãn.
Bây giờ nếu anh mà muốn ức hiếp cô, cô không chết cũng sẽ tàn phế.
Nhớ đến lần đó ở trong căn phòng tối nhỏ, Tô Kim Thư không nhịn được, hai chân bắt đầu run rẩy.
“Reng reng reng reng… Reng reng reng reng…”
Điện thoại vang lên trong thời khắc không thích hợp này.
Khuôn mặt Lệ Hữu Tuấn tối sầm lại, anh quét mắt liếc nhìn điện thoại một cái.
Không nghe máy!
Thần kinh Tô Kim Thư hết sức căng thẳng.
Điện thoại di động vẫn còn đang kiên trì vang lên không ngừng.
Tô Kim Thư chống tay lên ngực Lệ Hữu Tuấn, cảm nhận được tiếng tim đập mạnh mẽ của anh, cuối cùng vẫn nức nở lên tiếng: “Lệ.
Cuối cùng Lệ Hữu Tuấn vẫn buông tha cho cô.
Anh xoay người, ấn nút nghe máy.
Chỉ là lúc mở miệng nói chuyện, giọng điệu của anh vô cùng cáu gắt: “Tân Tấn Tài, lần này nếu mà không có chuyện tai nạn chết người, em có tin là anh sẽ giết chết em không?”
Khuôn mặt dễ thương của Tô Kim Thư: đỏ lên Cô vội vã trốn qua một bên.
Ở đầu dây bên kia, Tân Tấn Tài bị giọng điệu của Lệ Hữu Tuấn dọa cho một trận. Đối lại lúc bình thường thì chắc chắn là anh ta sẽ trêu chọc một trận, nhưng lần này anh ta lại không làm vậy mà nghiêm mặt nói: “Anh Hai, lần này thật sự có chuyện rất khẩn cấp…”
Cậu cả Lệ… Điện… Điện thoại kìa!”
Tô Kim Thư đang co lại trong góc phòng, cân nhắc xem lần này có phải là mình chạy trời không khỏi nắng rồi hay không.
Lần này, trạng thái của Lệ Hữu Tuấn tỉnh táo.
Cô có phải là có thể bày ra kỹ năng của bản thân, làm nững, giả vờ đáng yêu cầu xin anh… Dịu dàng một chút hay không?
Dù sao trải nghiệm lần trước ở ngôi nhà tình yêu thật sự đau đớn thảm thương.
Cô không muốn lại có lần thứ hai nữa đâu!
Nghĩ nghĩ, cô len lén giương mắt nhìn Lệ Hữu Tuấn.
Nhìn thấy sắc mặt của anh càng lúc càng tối tăm, hình như là có người chọc tới anh!
“Anh đến ngay”
Ném những lời này xuống, Lệ Hữu Tuấn cắt đứt điện thoại.
Vừa quay đầu lại đã nhìn thấy Tô Kim Thư dùng chăn quấn chặt lấy bản thân và chỉ lộ ra cái đầu.
Trong chớp mắt, ánh mắt sắc bén của anh lập tức trở nên dịu dàng đi vài phần.
Anh xoay người đi đến trước mặt cô.
Anh còn không kịp lên tiếng thì đã nhìn thấy Tô Kim Thư lật chăn ra, dáng vẻ như thấy chết không lùi: “Cậu cả Lệ, anh… Anh..
Anh dịu dàng một chút nhé!”
Lệ Hữu Tuấn: “…”
Một bàn tay to đặt lên trên đầu cô: “Biết em gấp đến nỗi không thể nhịn được, nhưng mà bây giờ tôi có việc phải đi ra ngoài. Cứ nhịn đi, được chứ?”
Nói xong, Lệ Hữu Tuấn xoay người rời đi.
Cả người Tô Kim Thư sững sờ tại chỗ, không thể nhúc nhích.
Cái… Cái gì?
Cứ nhịn đi ư?