Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-115
Chương 115: Chỉ Cần Có Anh Ở Đây, Anh Sẽ Không Để Ai Làm Tổn Thương Em Nữa
CHƯƠNG 115: CHỈ CẦN CÓ ANH Ở ĐÂY, ANH SẼ KHÔNG ĐỂ AI LÀM TỔN THƯƠNG EM NỮA
Cố Lăng Kiệt xác định chắc chắn cô là Bạch Nguyệt thì đôi mắt trầm xuống, như hơi nước ngưng tụ lại, đen tuyền mà sâu thẳm.
Anh đã bao lâu không gặp cô rồi?
65 ngày.
Gặp nhau vào mùa hè, mà gặp lại đã là cuối thu.
"Em có khỏe không?" Cố Lăng Kiệt nghẹn ngào hỏi.
Bạch Nguyệt vô thức nhìn về phía ngón tay anh, đôi mắt ẩm ướt.
Cô không biết bây giờ phải làm thế nào để che giấu cảm xúc của mình. Cô quay mặt đi, lạnh lùng nói: "Hiện tại có thích hợp tâm sự hay không? Đừng để rơi vào bẫy của kẻ khác."
"Đã vào rồi, có là bẫy thì cũng đã không tránh thoát." Cố Lăng Kiệt ngồi bên bồn tắm ngắm nhìn cô, không hề có ý định đi: "Em gầy rồi."
"Không phải bây giờ đang mốt vẻ đẹp mảnh mai à?"
"Anh cảm thấy em mập lên một chút xinh hơn." Cố Lăng Kiệt thản nhiên nói.
Bạch Nguyệt cúi đầu, dù sao cô cũng đang không mặc quần áo, nói chuyện như vậy rất mất tự nhiên.
Quan hệ giữa bọn họ bây giờ không thích hợp nói chuyện phiến như thế này.
"Em muốn ra." Bạch Nguyệt nói.
"Anh ra ngoài đợi em." Cố Lăng Kiệt quay người đi ra.
Bạch Nguyệt ngửi được mùi rượu nồng nặc trên người anh.
Cô cho rằng căn phòng này chỉ có một mình cô, thế nên không mang quần áo cần thay vào phòng tắm.
Cô đứng lên lấy khăn tắm.
Cố Lăng Kiệt xách vali hành lý, lại đẩy cửa ra, nhìn cô bằng ánh mắt sâu thẳm.
Bạch Nguyệt sững sờ.
Cố Lăng Kiệt không nhìn, Bạch Nguyệt cũng không hoảng loạn, không la hét.
Dù sao anh cũng đã từng nhìn rồi.
Cô quấn khăn tắm lên người.
Cố Lăng Kiệt xách vali của cô đến: "Anh phát hiện em không mang quần áo vào, thất lễ rồi."
"Ừm." Bạch Nguyệt đáp lời.
Cố Lăng Kiệt đóng cửa lại.
*
Lúc Bạch Nguyệt thay quần áo xong đi ra, Cố Lăng Kiệt đang đứng bên cửa sổ. Trên cửa kính phản chiếu dáng người đẹp trai của anh.
Cô nhìn thấy vẻ bi thương không che giấu trong đôi mắt anh. Anh cũng đang nhìn cô qua lớp cửa kính.
Thế nhưng, đến khi anh quay lại thì đã giấu hết mọi cảm xúc của mình.
"Anh vừa gọi điện thoại hỏi, căn phòng này là do bên viện kiểm sát yêu cầu nên không đăng ký. Lại là nhân viên lễ tân mới tiếp đón nên không biết phòng này đã có người ở rồi. Bây giờ bọn họ đổi phòng cho anh, ở ngay cạnh phòng em, 1827." Cố Lăng Kiệt giải thích.
"Ừm." Bạch Nguyệt cụp mắt, im lặng, trông vô cùng xa cách.
Cố Lăng Kiệt ngắm nhìn cô mà yết hầu cuộn lên cuộn xuống. Anh nuốt nước bọt, ánh mắt sâu thẳm hơn vài phần: "Sao em lại làm kiểm sát? Làm bác sĩ không tốt sao?"
Bạch Nguyệt ngẩng đầu, ánh mắt lưu luyến trên gương mặt anh, nói một cách sâu xa: "Đổi một công việc khác, thay đổi tâm trạng, thay đổi hoàn cảnh, thay đổi cuộc đời."
"Hình Bắc Xuyên đối với em có tốt không?" Cố Lăng Kiệt lo lắng hỏi.
Anh có trăm ngàn lời muốn nói với cô, nhưng tất cả cứ nghẹn lại nơi cổ họng.
"Rất tốt, em có thể trở thành kiểm sát, được điều đến nơi này thanh tra, ở phòng xịn, hưởng thụ sự nịnh nọt của người khác, không thể bỏ qua công lao của Hình Bắc Xuyên." Bạch Nguyệt nói đơn giản, hơi nhếch miệng.
Cô không muốn để anh lo lắng.
"Em đến điều tra Lữ Lương Thành sao?" Cố Lăng Kiệt hỏi thẳng.
"Ừm." Bạch Nguyệt không phủ nhận: "Em cảm thấy hắn một trong số bọn người tàn sát dân làng."
"Em có biết vì sao lại được ở căn phòng tốt như vậy không?"
"Em đã lên thuyền giặc của bọn chúng rồi, bọn chúng đang thiết kế bẫy em." Bạch Nguyệt đoán. Cô rót nước, vừa hay lại nhìn thấy có mật ong.
Cô thả mật ong vào, rồi đưa cho Cố Lăng Kiệt.
"Anh uống rượu, đừng uống trà, không tốt cho sức khỏe. Nước nóng pha với mật ong có thể làm dịu cơn đau đầu." Bạch Nguyệt nói.
Cố Lăng Kiệt nhận cốc nước Bạch Nguyệt đưa cho, uống một ngụm rồi nhìn cô, im lặng một hồi mới nói: "Đã biết là thuyền giặc thì em làm thế làm rút lui an toàn, anh cảm thấy quá nguy hiểm. Anh có thể sắp xếp cho em học bổ túc ở một bệnh viện nước ngoài. Qua đó hai năm đi, đến lúc đó có lẽ anh đã giải quyết hết mọi chuyện rồi."
"Giải quyết cái gì?" Bạch Nguyệt cũng rót cho mình một cốc nước, uống một ngụm.
Hai năm sau, cô vẫn chỉ là một bác sĩ bình thường. Cô không cho rằng gia đình Cố Lăng Kiệt sẽ chấp nhận cô.
Không có "Tô Tiểu Linh" này ắt có "Tô Tiểu Linh" khác.
"Chắc em hiểu ý anh là gì mà." Cố Lăng Kiệt nhìn cô bằng ánh mắt sáng ngời.
Bạch Nguyệt lạnh lùng hẳn, cô không nhìn anh mà nói rất chắc chắn: "Em càng biết mình muốn cuộc sống như thế nào, sếp Cố, anh vượt quá giới hạn rồi."
"Trong cuộc sống của em thật sự không có kế hoạch liên quan đến anh sao?" Cố Lăng Kiệt nặng nề hỏi.
Bạch Nguyệt đau đớn trong lòng.
Cô không trả lời thẳng mà đi ra cửa, mở cửa ra, nói một cách dứt khoát: "Em muốn ngủ, đừng để người khác nghi ngờ, một ngón tay đã là cái giá lớn, hậu quả em không gánh chịu được."
Cố Lăng Kiệt cau chặt mày, đi ra phía cửa.
Cô nhìn có vẻ bình tĩnh, nhưng nắm tay đã sớm siết chặt, anh đi ra khỏi phòng cô, Bạch Nguyệt đóng cửa lại.
Anh nói, sắp xếp cho cô đi học bổ túc ở nước ngoài.
Anh nói, đợi anh hai năm.
Cô hiểu ẩn ý của anh.
Bạch Nguyệt mỉm cười, song nước mắt lại tuôn rơi.
"Cố Lăng Kiệt, đừng nói là 2 năm, 20 năm em cũng sẽ chờ anh."
*
Cô không ngủ mà lên mạng nghiên cứu lịch sử của thành phố Kim Dương.
Thành phố Kim Dương là một thành phố cổ. Thời cổ đại, nơi đây đã từng là hoàng thành của vài vị vua.
Thành phố cổ này đã cất giấu lịch sử của mấy triều đại.
Nói thẳng ra là bên dưới lòng đất, khắp nơi đều là đồ cổ.
Cả thành phố ngập tràn hương vị cổ xưa, đây là một thắng cảnh du lịch.
Dưới sự trợ giúp của các nhà địa chất, nhà lịch sử học và nhà khảo cổ học, nhà nước đã liệt thành phố Kim Dương vào khu bảo tồn văn hóa.
Trong khu bảo tồn văn hóa thì không được phép động thổ.
Ngoài khu bảo tồn, có thể phát triển kinh tế mạnh mẽ.
Bạch Nguyệt cảm thấy không đơn giản như vậy.
Cô kiểm tra một chút, khách sạn cô đang ở thuộc về chính phủ thành phố Kim Dương.
Một thành phố lại miễn phí sử dụng khách sạn xa hoa thế này để cho nhân viên có liên quan vào ở, thì phải chi một khoản phí khổng lồ như thế nào?
Lẽ nào nơi đây là sào huyệt của bọn họ?
Cô đã thật sự bước lên thuyền giặc rồi, bước tiếp theo phải có kế hoạch như thế nào?
Bạch Nguyệt nghĩ đến đau cả đầu, cô đi tới vườn hoa trên không.
Ánh trăng vằng vặc mang theo hơi lạnh xuyên qua quần áo, thấm vào da thịt cô. Cái lạnh khiến đầu óc cô càng thêm tỉnh táo.
Khóe mắt bỗng thấy có một thứ gì đó động đậy.
Cô nhìn sang bên phải.
Có một người dường như vừa tỉnh lại, bò dậy từ trên mặt đất.
Người này toàn thân đầy máu, ngực bị cắm một con dao, đi tới phía cô: "Cứu tôi với."
Bạch Nguyệt hét lên, cô tưởng là trò đùa ác ý của ai đó.
Người đàn ông kia ngã xuống trước mặt Bạch Nguyệt, tay còn đặt lên chân Bạch Nguyệt.
Cô thử thăm dò hơi thở của đối phương, đã ngừng thở.
Cố Lăng Kiệt nghe thấy tiếng kêu của Bạch Nguyệt thì không chút nghĩ ngợi vọt đến vườn hoa trên không, lúc trèo qua đây anh không hề suy nghĩ đây là tầng 18, nếu bị ngã anh sẽ chết ngay lập tức.
Anh ôm lấy Bạch Nguyệt đang run rẩy, kéo cô vào lòng...