Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-1299
Chương 1299: Anh Là Người Nhà, Cứ Dựa Dẫm Vào Anh
CHƯƠNG 1299: ANH LÀ NGƯỜI NHÀ, CỨ DỰA DẪM VÀO ANH
Mục Uyển trợn mắt lườm anh: “Không có tinh thần.”
Hạng Thịnh Duật cốc nhẹ đầu cô: “Thế thì em nghĩ lung tung làm gì, không có tinh thần, thứ cần nghĩ thì không nghĩ, thứ không cần nghĩ thì cứ nghĩ.”
Mục Uyển đập tay anh: “Cái gì em không cần nghĩ, anh biết mà, em không muốn dựa dẫm người khác.”
Hạng Thịnh Duật mỉm cười: “Anh biết, nhưng anh không phải người khác, anh là người nhà mình, được rồi, không sớm nữa, đi lên ngủ sớm đi, chẳng phải em nói không có tinh thần sao? Ngủ mới có tinh thần.”
Buổi tối, Hạng Thịnh Duật không động vào cô, rất nghe lời.
Sáng hôm sau, Mục Uyển tỉnh dậy, trời mới tờ mờ sáng.
Tối qua cô ngủ rất ngon, vừa quay người lại thì thấy Hạng Thịnh Duật đã tỉnh rồi, đang chống tay nhìn cô say đắm.
Mục Uyển: “...”
“Nếu anh đang ngủ, mở mắt ra thấy em mà cứ nhìn chằm chằm anh như vậy, anh có thấy rùng mình không?” Mục Uyển hỏi.
“Không đâu, em cứ nhìn thoải mái.” Hạng Thịnh Duật nói, ngón tay lướt qua má Mục Uyển.
Mục Uyển ngồi dậy: “Mấy giờ rồi?”
“Hơn sáu giờ, còn sớm, hôm qua ngủ ngon không?” Hạng Thịnh Duật dịu dàng hỏi.
Mục Uyển nghe ngữ khí anh cũng chấp nhận được, dịu dàng đáp: “Ngủ ngon.”
“Vậy có tinh thần rồi?” Hạng Thịnh Duật lại hỏi.
Mục Uyển: “...”
Mấy lời đùa cợt của anh, cô đoán ra được ngay.
“Anh có thể đàng hoàng chút được không?” Mục Uyển trách móc.
“Anh không đàng hoàng chỗ nào, ‘muốn’ người của mình mà còn phải đàng hoàng à? Anh cũng không phải hòa thượng, không tu tiên, hơn nữa, tuổi này của anh, vừa mới được nếm mùi không lâu, thích là chuyện bình thường, anh mà không thích thì mới là bất thường ấy.” Hạng Thịnh Duật nói.
Mục Uyển hết lời phản bác: “Sáng còn phải đi làm.”
“8 giờ, anh vẫn kịp.” Hạng Thịnh Duật nói, tiến tới hôn Mục Uyển.
Mục Uyển che môi: “Em vẫn chưa đánh răng.”
“Anh có chê em đâu, em mù anh còn không chê.”
Mục Uyển: “...”
Một tiếng sau.
Hạng Thịnh Duật vui vẻ đi làm.
Mục Uyển cũng dậy khỏi giường, đi tắm, rồi xuống lầu.
“Phu nhân.” Hắc Muội lễ phép chào hỏi: “Cần chuẩn bị bữa sáng không ạ?”
“Ừm, Hắc Muội, lát nữa đi chợ mua đồ cùng chị.” Mục Uyển nói, ngồi vào bàn.
Hắc Muội bưng bát cháo thịt và bánh bao tới, chu môi, trách móc nói: “Em không đâu, em không hiểu tại sao phu nhân lại cần chị An Kỳ, chị ấy ngoài việc theo đuổi đàn ông ra, cả ngày chẳng thấy mặt đâu, lười như con sâu gạo vậy, cả ngày chẳng làm gì cả.”
Mục Uyển ăn một thìa cháo, nhìn Hắc Muội, dịu dàng nói: “Em ngồi đi.”
Hắc Muội ngồi trước mặt Mục Uyển.
“An Kỳ được chị thuê về, bình thường chỉ những lúc nguy hiểm cô ấy mới phát huy năng lực, còn bình thường cô ấy có thể làm gì tùy thích, nhưng một khi chị gặp nguy hiểm, cô ấy sẽ là người đầu tiên xông lên phía trước.” Mục Uyển nói.
“Em cũng có thể xông lên phía trước đầu tiên, cũng có thể bảo vệ phu nhân, hy sinh mình vì phu nhân mà.” Hắc Muội thề thốt nói.
“Chị tin, ai cũng có vai trò của mình, nói vậy nhé, trước kia phu nhân Lan Ninh và Hoa Cẩm Vinh liên minh, muốn đối phó chị, khiến dân chúng nghi ngờ quan hệ của chị và Hạng Thịnh Duật, lúc đó, hoàng hậu đứng ra giúp chị, chuyện đó em biết không?” Mục Uyển hỏi.
“Em biết, chị phát trực tiếp, em có xem rồi.” Hắc Muội nói.
Mục Uyển mỉm cười: “Thực ra, Hoàng hậu giúp chị, không phải là thật lòng đâu, mà là vì chị nắm được điểm yếu của bà ta, mà điểm yếu này là do An Kỳ lấy được. Vậy nên, cô ấy có giá trị, một video đó là đủ rồi, cô ấy đã giúp chị giải quyết nhiều chuyện, sau đó cô ấy làm gì, chị không quản lí nữa, cô ấy có thể tự do tự tại, vào lúc quan trọng dựa vào là được.”
Hắc Muội tủi thân cúi đầu, trong lòng đủ mọi cảm xúc: “Nghe vậy, hình như em đã lấy lòng tiểu nhân đo lòng quân tử rồi, em là kẻ vô dụng.”
“Ai cũng có ưu khuyết điểm của mình, nhờ có Hắc Muội, mà mỗi sáng chị có bữa sáng ăn, cũng có người ở bên cùng đi chợ, cún con cũng do em chăm sóc. Thay vì nghĩ em là cấp dưới, chị luôn cho rằng em là người nhà của chị.” Mục Uyển dịu dàng an ủi.
“Vậy chị An Kỳ cũng là người nhà của phu nhân sao?” Hắc Muội hỏi.
Mục Uyển cười: “Chị coi cô ấy là bạn, cô ấy đi hay ở thì tùy.”
Hắc Muội nghe xong, tâm trạng thoải mái hơn nhiều, cô nở nụ cười: “Em hiểu rồi, phu nhân, chị ăn từ từ, em vào bếp dọn dẹp một chút, chị ăn xong thì gọi em. Chúng ta cùng đi chợ.”
“Tối nay chị phải mời cha mẹ Hạng Thịnh Duật ăn một bữa. Nên mới phải đi mua thêm đồ.” Mục Uyển nói.
“Vậy để em giúp phu nhân, rửa rau gì đó.” Hắc Muội lập tức nói.
“Ừm.” Mục Uyển cười đáp.
Hắc Muội vui vẻ đi vào bếp, Mục Uyển tiếp tục ăn sáng.
Chuông điện thoại reo, phu nhân Lan Ninh gọi tới.
“Bao giờ cô mới đi làm, không phải là nghỉ luôn rồi chứ, tôi điều tra rồi, mấy ngày này cô chỉ ở nhà, không làm gì cả!” Phu nhân Lan Ninh chất vấn nói.
Mục Uyển cười.
Cô thấy thà phu nhân Lan Ninh tới chất vấn, làm khó, còn hơn là không nói gì cả.
Phía phu nhân Lan Ninh càng sóng yên biển lặng, cô càng bất an.
“Tôi nhớ vấn đề này, trước đó tôi đã nói rất rõ rồi, nếu bà còn muốn biết câu trả lời, vậy thì là, tôi vẫn đang chuẩn bị cho việc hạ giá dầu, ở nhà, chỉ là cuộc chiến tâm lí mà thôi. Cụ thể thì, tôi không tiện nói với bà, dù sao bà cũng là bên còn lại của ván cược.” Mục Uyển mỉm cười nói.
“Ha.” Phu nhân Lan Ninh cười nhẹ: “Tôi chỉnh lại nhé, người cược với cô là Phó Hâm Ưu, không phải tôi.”
Mục Uyển nhún vai: “Bà đang hy sinh Phó Hâm Ưu sao? Vì bảo vệ bản thân, đến con mình cũng chịu hy sinh hả?”
“Vì bảo vệ lợi ích quốc gia, hy sinh ai cũng được, cô tưởng tôi là cô à, chỉ nghĩ đến lợi ích riêng, vì địa vị danh tiếng của mình!” Phu nhân Lan Ninh giễu cợt nói.
“Tôi thấy bà buồn cười thật đấy, tôi vì quyền lợi, vì danh tiếng mình lúc nào?” Mục Uyển hỏi lại.
“Cược với Phó Hâm Ưu, không phải là không muốn Phó Hâm Ưu trở thành phu nhân sao? Đây không phải là vì địa vị của mình ư?”
“Cô ta có thành phu nhân không, là bản lĩnh của cô ta, cô ta không làm được, cũng là do năng lực của cô ta, chẳng liên quan gì đến tôi. Được rồi, bên tôi còn có việc phải xử lý, cứ vậy đã, ván cược còn 1 tháng nữa, trong một tháng ấy, người ảnh hưởng đến quốc gia là bà, bớt gây phiền phức cho tôi đi. Tôi đàm phán giảm giá dầu, dù gì cũng là vì quốc gia.” Mục Uyển nhàn nhạt nói.
“Cô tưởng rằng thắng được lần này, có thể thắng đến cuối cùng sao? Người trẻ tuổi nghĩ đơn giản quá, cô phải đủ năng lực mới xứng đáng với vị trí của cô, nếu không, thứ đến với cô không chỉ có phiền phức và khổ não đâu, mà còn là thất bại thảm hại nữa đấy.” Phu nhân Lan Ninh trào phúng nói.