Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-1301
Chương 1301: Rốt Cuộc Trái Tim Của Cô Ấy Thuộc Về Ai?
CHƯƠNG 1301: RỐT CUỘC TRÁI TIM CỦA CÔ ẤY THUỘC VỀ AI?
“Uyển, anh sẽ bỏ hết tất cả để đưa em đi, giờ vẫn chưa muộn, chúng ta có thể đi đến nơi xa xôi nào đó nơi không ai biết chúng ta, rồi chúng ta sống cuộc sống dân dã, có thể sẽ bình dị thôi, nhưng chắc chắn sẽ rất hạnh phúc.” Hình Thiên trầm giọng nói.
Dáng vẻ anh rất nghiêm túc, rất chân thành.
Mục Uyển cũng hiểu được với cá tính của Hình Thiên, những điều anh nói ra là những điều anh đã suy nghĩ kỹ và sẽ thực hiện được. Cho nên lời anh nói vẫn rất đáng tin.
Nếu những lời này Hình Thiên nói với cô khi cô còn ở MXG, không đúng, đúng hơn là nếu như anh nói trước khi mối quan hệ của cô và Hạng Thịnh Duật được công khai thì rất có thể cô sẽ đi theo anh.
Lúc đó mọi hy vọng của cô đều là anh, và trong tim cô cũng chỉ có anh.
Nhưng bây giờ… khi chưa ăn bánh ngọt, sẽ không biết là nó ngon như thế nào, mà chỉ biết nhớ đến món bánh nướng, đơn giản vì món bánh nướng là thứ duy nhất cứu cô vượt qua cơn đói.
Nhưng sau khi đã nếm qua bánh ngọt, cô bắt đầu muốn ăn bánh ngọt.
Sự nuông chiều và tình yêu điên cuồng của Hạng Thịnh Duật rất thích hợp với tuýp người thiếu thốn tình thương và khao khát được yêu thương như cô.
Mục Uyển hít thở sâu, từ từ bình tĩnh lý trí hơn: “Chúng ta đi rồi, còn những người khác thì sao? Đất nước sẽ thế nào? Tính cách của Hạng Thịnh Duật anh cũng biết rồi, cho dù phải hủy hoại cả nước A thì anh ấy cũng phải tìm ra tôi cho bằng được. Rồi người khác sẽ nói anh thế nào? Nói tôi ra sao? Anh nghĩ rằng chúng ta thật sự có thể sống cuộc sống hạnh phúc và an nhàn sao? Không bao giờ được đâu anh, chúng ta vốn không xuất thân từ gia đình bình thường, anh hiểu điều đó mà.”
“Hình Thiên và Mục Uyển của trước đây đã chết rồi, anh có thể sắp xếp trận tai nạn và chúng ta giả chết. Ttừ đó Hình Thiên và Mục Uyển vĩnh viễn biến mất khỏi thế giới này.” Hình Thiên nói.
“Trước khi tôi quay về nước M thì tôi và Hạng Thịnh Duật đã có tình cảm và đã phát sinh quan hệ rồi.” Mục Uyển nói.
Hình Thiên bất ngờ khựng lại, anh đã đoán được từ trước, nhưng anh trầm giọng nói: “Anh không quan trọng.”
“Nhưng tôi quan trọng.” Mục Uyển xen ngang lời của Hình Thiên: “Tôi đã từng yêu anh, nhưng là rất lâu rồi. Nói chính xác thì đã là chuyện của bốn năm trước, tôi nghĩ anh cũng biết. Từ lúc anh đến MXG gặp tôi, tôi đồng ý đi theo anh, với trí thông minh của anh thì chắc anh phải đoán được rồi.”
Đúng là anh đoán được, anh đoán được có thể người Mục Uyển yêu là anh, người Mục Uyển nặng tình là anh.
Nhưng anh không muốn cô chết, nên anh đã chủ động buông tay cô ra.
“Anh còn cơ hội không?” Hình Thiên thận trọng hỏi.
“Có một số thứ khi đã để lỡ mất rồi thì đã không còn nữa, sẽ không thể nào quay ngược thời gian được. Ngay từ lúc tôi công khai mối quan hệ của tôi với Hạng Thịnh Duật thì tôi đã quyết định cùng với Hạng Thịnh Duật đi hết cuộc đời này, anh ấy yêu tôi nhiều hơn tôi yêu anh ấy. Chỉ điều này thôi cũng đủ để giữ tôi bên cạnh anh ấy, tôi sẽ không rời khỏi anh ấy, vì tôi sợ sẽ không tìm được ai yêu tôi nhiều như anh ấy nữa.” Mục Uyển nói mà nước mắt không ngừng rơi.
Trước đây khi còn đi học, thường hay có người hỏi: Bạn muốn tìm một người yêu mình hay người mình yêu?
Vào thời điểm đó thì đương nhiên ai cũng vô tư trả lời rằng: Sẽ tìm người mình yêu mà anh ấy cũng yêu mình.
Nhưng trên thực tế thì điều đó rất khó.
Bởi vì khó nên cô nghĩ dù sao thì cũng không ai yêu cô, vậy thì cô tìm người đàn ông mình yêu vậy.
Gặp được người mình yêu mà không yêu mình thì rất mệt mỏi, phải chịu nhiều buồn tủi. Đôi lúc sẽ khiến cho bản thân cảm thấy yếu đuối, yếu đuối đến mức muốn gục ngã, đến nỗi dũng khí để yêu người khác cũng không còn nữa.
Không ai biết được tương lai của mình sẽ gặp được người mình yêu hay là người yêu mình.
Bởi vì hoàn cảnh sẽ thay đổi, thời cơ sẽ thay đổi khiến cho lòng người cũng thay đổi.
Nếu như ngay trước khi cô và Hình Thiên ly hôn, anh đáp trả lại tình yêu của cô thì cho dù có chết cô cũng là người của Hình Thiên.
Nhưng thực tế là không có, đến khi cô rời xa anh rồi, thay đổi rồi, anh mới nói yêu cô, đã quá muộn màng.
Bởi vì tình yêu đến muộn này cũng chỉ khiến cho cô càng thêm đau buồn, càng thêm tủi hổ thôi.
“Nếu sau này anh yêu em nhiều hơn cả Hạng Thịnh Duật thì sao? Anh sẽ yêu em nhiều hơn, nuông chiều em nhiều hơn, chăm sóc em chu đáo hơn, em sẽ là trọng tâm duy nhất trong thế giới của anh.” Hình Thiên hứa hẹn nói.
Trong lòng Mục Uyển càng cảm thấy đau hơn.
Trước đây cô từng nghe qua bài nhạc, lúc mới ly hôn nghe đã không chịu được, tên bản nhạc là: ‘Xin anh đừng nghĩ đến em.’
Lời bài hát đại khái là: Em đã cô đơn lâu như vậy mà vẫn chưa ổn, em cảm giác toàn thế giới đều đang âm thầm cười nhạo em.
Em có thể kiêu ngạo được bao nhiêu, đó chỉ là bề ngoài thôi, chỉ cần gặp được anh em đã bị gục ngã, như tảng băng trôi ngàn năm bị tan chảy.
Anh luôn có cách riêng của mình khiến em gục ngã… chỉ nụ cười mỉm từ xa của anh đã có thể khiến em bay bổng, rồi sau đó lại nước mắt lưng tròng gặm nhấm nỗi nhớ.
Rõ ràng anh cũng rất yêu em, không có lý do gì tình yêu của chúng ta không có kết quả, chỉ cần anh đừng quá yếu đuối thì chúng ta sẽ không để vuột mất.
Đêm dài thì sẽ lắm mộng, anh đừng nghĩ đến em nữa, đến khi đó anh sẽ cảm nhận được nỗi đau như thế nào!
Nhưng những ký ức hạnh phúc đó anh thật sự nỡ vứt bỏ sao?
Giấc mơ đẹp chưa kịp thành hiện thực, mà chớp mắt đã tan biến theo mây khói, em chúc anh sẽ được hạnh phúc với giấc mơ đẹp…
Mục Uyển cứ như vậy nước mắt không ngừng tuôn rơi.
“Em không cần phải trả lời anh ngay bây giờ, anh sẽ đợi em một tháng, em hãy suy nghĩ kỹ rồi gọi điện cho anh, anh sẽ sắp xếp mọi thứ rồi đến đón em.” Hình Thiên dịu dàng nói.
Mục Uyển vẫn khóc thút thít, cô xoay mặt đi đưa tay đè lên ngực mình.
“Vậy trưa nay em còn muốn gặp mặt không?” Hình Thiên hỏi.
Mục Uyển lắc đầu.
Cô bây giờ không muốn đối mặt với Hình Thiên, vì cô không biết nên như thế nào khi gặp anh.
Bất chợt cô sực nhớ anh không nhìn thấy cô lắc đầu.
Cô hít thở sâu rồi nói với giọng nghẹn ngào: “Không gặp nữa đâu.”
“Ok, được.” Hình Thiên nhẹ nhàng nói.
Mục Uyển lại hít thở sâu rồi nói: “Tôi cúp máy đây.”
“Ừ, đừng khóc nữa, mắt em không tốt, bảo Hắc Muội nấu ít trà hoa cúc có lợi cho mắt mà uống.” Trước khi cúp máy Hình Thiên không quên dặn dò.
“Ừm.” Mục Uyển đáp rồi không nói gì nữa, cô cúp máy.
Cún con không biết từ lúc nào chạy đến chân cô cắn cắn tấm thảm lót dưới chân cô để chơi.
Chú cún này là Hạng Thịnh Duật mua tặng cô, thuộc dạng chó cảnh rất dễ thương, Hắc Muội đã nuôi nó khá lâu rồi.
Mục Uyển cúi xuống ẵm chú chó lên.
Con cún này rất ngoan, khi được ẵm lên, nó nằm ngoan ngoãn không hề quậy phá.
Mục Uyển nhẹ nhàng vuốt ve lông trên người nó.
Trước đây Hình Thiên còn cố tình lấy hai con từ chỗ Bạch Nguyệt về tặng cho cô, chỉ có điều sau khi ly hôn với Hình Thiên, cô cũng không đem theo hai con đó đi cùng.
Quyết định của phụ nữ đôi khi rất lý trí, rất thực tế, nhưng nó lại không liên quan gì đến tiêu chuẩn hoàn mỹ mà chỉ xuất phát từ con tim của mình.
Rốt cuộc thì trái tim cô thuộc về ai và muốn cùng với ai?
Nếu cô không ngừng nhắc nhở bản thân mình, không ngừng thuyết phục mình, thì đó chính là cái mà cô thật sự mong muốn trong lòng.
Mà nếu như cô cứ đi theo cảm tính thì kết cục đương nhiên sẽ không ổn lắm.
Ngay thời điểm cô cúp điện thoại thì trong lòng cô cũng đã có câu trả lời, nhưng mà cô không muốn nói cho Hình Thiên biết ngay lúc này.
Cô muốn dùng thời gian một tháng để trấn tĩnh lại bản thân mình, để xác định lại câu trả lời chính xác trong lòng mình.
Đây chính là ngã ba đường sẽ thay đổi cả cuộc đời cô.
Cô phải bình tĩnh, bình tĩnh, và bình tĩnh!