Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-1306
Chương 1306: Cô Không Cần Hi Sinh Vì Tôi Nhiều Như Vậy
CHƯƠNG 1306: CÔ KHÔNG CẦN HI SINH VÌ TÔI NHIỀU NHƯ VẬY
Mục Uyển vẫn rất thích sự tự tin này của An Kỳ. Dường như cô không phiền não vì bất cứ chuyện gì. Nói ra cũng rất nhẹ nhàng, khiến cô cảm thấy tương lai Sở Giản sẽ thích An Kỳ thật.
"Cậu ngốc kia đột nhiên gặp may, được cô thích." Mục Uyển cảm thán nói.
"Rốt cục là ai may mắn còn khó nói lắm, có thể gặp được anh ấy tôi đã cảm thấy rất may mắn rồi. Phu nhân, tôi tiếp tục đây, cô làm chuyện của cô đi, đừng để ý đến tôi."
"Vậy có cần tôi làm nhân bánh cho cô không?" Mục Uyển hỏi.
"Nếu được thì cô dạy tôi làm thế nào là được. Tôi cũng muốn giống phu nhân, giỏi việc nước, đảm việc nhà. Chả trách Hạng Thịnh Duật thích cô đến không chịu được." An Kỳ làm nũng nói.
"Cô có thể làm tốt chuyện mình đã rất đáng gờm rồi, đừng miễn cưỡng bản thân làm những chuyện mình không thể." Mục Uyển khuyên nhủ.
An Kỳ hơi e thẹn: "Tôi nghĩ đến chuyện anh ấy ăn thức ăn do tôi làm là cảm thấy hạnh phúc."
Mục Uyển gật đầu.
Cô cảm thấy An Kỳ đúng là rất thích Sở Giản, nhưng rõ ràng thời gian bọn họ quen biết lại rất ngắn.
Cô không hiểu.
Có điều chuyện tình yêu này từ trước tới giờ cô cũng chưa từng hiểu.
Trước tiên Mục Uyển kiểm tra trên nồi, lòng lợn nấu đến nhừ, mùi thơm xông vào mũi.
Lòng lợn bọc gan cũng đặt bên cạnh làm chung, bên ngoài nhìn rất ngon, từng cuộn chắc nịch, bình thường phụ nữ ăn một cuộn là no rồi.
Mục Uyển nhìn đồng hồ, không biết lúc nào Hạng Thịnh Duật tan tầm, lúc nào ba mẹ anh sẽ tới đây. Thật ra làm xong mấy món khác để nguội rồi hâm nóng lại sẽ không ngon.
Trước hết cô lấy gà ra nấu lên, sau đó rửa sạch rau dại, đang chuẩn bị thái nhỏ thì Hắc Muội đi vào hô lên: "Phu nhân, để em giúp chị."
Mục Uyển đưa dao cho Hắc Muội: "Em chỉ cần băm cây hài nhi cúc là được, bây giờ chị sẽ làm nước chấm."
Mục Uyển làm vài loại nước chấm.
Hắc Muội nhìn mà than thở, khen ngợi nói: "Nhìn trông cao cấp thật đấy, đầu bếp ở nhà hàng bình thường có lẽ cũng không biết làm nhỉ?"
"Đầu bếp ở nhà hàng vốn dĩ đã làm món ngon đậm vị rồi. Bọn họ sẽ không tỉ mỉ đi làm nhiều gia vị, trái lại, một số quán cơm nhỏ, bọn họ làm rất nhiều loại đồ gia vị, thỏa mãn khẩu vị khác nhau của khách." Mục Uyển giải thích.
"Em muốn học hết mấy thứ này, sau đó sẽ đi mở nhà hàng, em cảm thấy việc làm ăn chắc chắn sẽ rất đắt khách." Hắc Muội nói.
"Mở được quán cơm nhỏ, mỗi năm kiếm lời một năm ba tỷ, đã là lời ngập mặt rồi." An Kỳ lạnh nhạt nói.
Hắc Muội liếc Mục Uyển nói: "Em cảm thấy một tỷ cũng tốt rồi, có thể mua nhiều thứ, hơn nữa nếu mở quán cơm thì sẽ không lo thiếu ăn."
"Cô cẩn thận béo chết đó, đến lúc đó còn lâu mới tìm được bạn trai."
Hắc Muội nhướng mày: "Cô mới không tìm được bạn trai đấy, anh Sở Giản cũng đâu có thích cô, trong lòng cô không hiểu rõ chút nào sao?"
"Em gái nhỏ à, người không hiểu rõ chính là cô đấy, anh Giản của cô không biết thích tôi đến cỡ nào."
"Xì, cô chỉ tự cho là đúng thôi, lêu lêu lêu." Hắc Muội làm mặt quỷ với An Kỳ, sau đó tiếp tục bằm hoa Hài Nhi Cúc.
Mục Uyển thấy gà nấu được rồi, dùng nước đá để rửa.
Hắc Muội tò mò hỏi: "Phu nhân, tại sao chị lại dùng nước đá rửa chứ? Không dùng nước sạch bình thường rửa được sao?"
"Như vậy sẽ giữ được sự tươi mới của gà luộc, giúp ngon miệng hơn, sau đó dùng nước chấm rưới lên là được, nhưng mà sẽ hơi cay đấy." Mục Uyển giải thích.
Hắc Muội nuốt nước miếng: "Em ngửi thấy mùi thôi đã muốn ăn ngay rồi."
An Kỳ cười: "Cô mà mở nhà hàng ấy à, thức ăn của khách còn chưa bưng lên, thì đã bị cô ăn hết rồi. Nhà hàng của cô như vậy còn có thể làm ăn lâu dài được sao?"
Hắc Muội lại làm mặt quỷ với An Kỳ lần nữa: "Ai cần cô lo."
Mục Uyển xối gà xong rồi, lại bóp gà một lát, sau đó xắt thành từng miếng đều tăm tắp, tiếp nữa là rưới nước sốt lên trên, đang làm thì nghe được tiếng xe ô tô bên ngoài.
Cô bỏ công việc trong tay, đi ra ngoài thì thấy Hạng Thịnh Duật bước từ trên xe xuống.
Vẻ mặt của anh rất nặng nề. Trong lòng Mục Uyển cũng hồi hộp, đi lên trước: "Cuộc họp hôm nay không thuận lợi sao?"
"Hoa Cẩm Vinh điên rồi, nhất định đòi cho phu nhân Lan Ninh làm chủ Nội Các bằng được." Hạng Thịnh Duật nói.
"Ngài và Hoa Cẩm Vinh xung đột chính diện, ầm ĩ đến không dừng được. Hội nghị kết thúc trong không khí không vui vẻ gì. Hoa Cẩm Vinh bãi bỏ chức vụ của anh ấy." Sở Giản nói.
"Đất nước chúng ta là chế độ quân chủ lập hiến, công cao qua mặt chủ, đây đã là chuyện nguy hiểm rồi. Anh lại dám cãi nhau với Hoa Cẩm Vinh, em thấy người điên chính là anh đấy." Mục Uyển quở trách nói.
"Hoa Cẩm vinh lấy ra kiếm quân vương, ép ngài ấy quỳ xuống." Sở Giản nói.
Hạng Thịnh Duật nhăn mày liếc Sở Giản: "Cậu nói lời thừa làm gì?"
Sở Giản oan ức, cúi đầu, nói tiếp: "Ngài Hạng không quỳ mà bỏ đi luôn. Bên phía Hoa Cẩm Vinh làm lớn chuyện, nói sẽ cho Bộ Giám sát điều tra tiên sinh."
Hạng Thịnh Duật nhếch miệng: "Bọn họ không tra được gì đâu, nếu Hoa Cẩm Vinh ngoan ngoãn, anh cũng không muốn đụng đến ông ta, để cho ông ta làm đến lúc truyền ngôi, dù sao ông ta không có công cũng không có tội. Nhưng nếu ông ta không ngoan, anh chỉ có thể tiễn ông ta thoái vị sớm mà thôi."
"Thật ra em không thèm để ý đến vị trí chủ Nội Các. Em vừa phải ổn định bộ Ngoại giao, vừa phải ổn định Nội Các, em quả thật không có năng lực và sức lực này đâu. Nếu là của em thì sớm muộn gì cũng là của em, không phải là của em cưỡng cầu cũng không được. Anh đừng vì em mà xung đột với Hoa Cẩm Vinh. Được tức là mất, ngược lại mất tức là được." Mục Uyển trầm giọng nói, thật ra trong lòng cô cũng khá lo lắng và đau lòng cho anh.
"Em nói đúng." Hạng Thịnh Duật ôm vai Mục Uyển: "Nhưng anh cũng đã làm rồi, hối hận cũng muộn rồi, cứ như vậy đi."
"Anh đắc tội thẳng với Hoa Cẩm Vinh, ông ta đúng là sẽ đối phó thẳng tay với anh. Quan hệ không tốt, sẽ bất lợi với chúng ta. Mau nghĩ cách cứu vãn đi, nếu không chúng ta cũng sẽ có tổn thất và phiền phức rất lớn." Mục Uyển khuyên nhủ.
Hạng Thịnh Duật nhìn cô mập mờ, cong khóe miệng.
Anh thích dáng vẻ quan tâm thật lòng của cô. Anh cũng nhìn ra được, cô đang thật lòng thật dạ lo lắng cho anh, trong lòng anh mừng rỡ: "Yên tâm, anh sẽ không sao đâu, hơn nữa Hoa Cẩm vinh quá phụ thuộc giúp đỡ phu nhân Lan Ninh. Sự giúp đỡ này chưa bao giờ có, anh cảm thấy hơi khác thường."
"Phu nhân Lan Ninh là người có tâm cơ, thủ đoạn. Nếu không bà ta sẽ không có được vị trí dưới một người trên vạn người như hiện giờ. Hơn nữa em cảm thấy phu nhân Lan Ninh giống như đẩy Hoa Cẩm Vinh lên trước làm tấm khiên vậy. Ngược lại bà ta núp ở phía sau, ngồi mát ăn bát vàng." Mục Uyển phân tích nói.
"Anh đoán qua một hai tiếng nữa, bên Bộ Giám sát sẽ có người đến đây dẫn anh đi." Hạng Thịnh Duật suy đoán: "Có điều, em đừng lo lắng, trước khi trời sáng họ sẽ thả anh về."
"Bây giờ không phải là lúc xung đột. Cánh của anh cũng chưa đủ cứng cáp để có thể giương cánh bay cao. Em tạm thời không làm chủ Nội các nữa. Nhưng phu nhân Lan Ninh lại muốn ngồi vững chỗ đấy. Em không muốn anh tới Bộ Giám sát, để em gọi điện thoại cho Hoa Cẩm Vinh đàm phán với ông ta." Mục Uyển nghiêm túc nói.