Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-1329
Chương 1329: Tương Lai Của Em Là Ở Bên Anh Ấy!
CHƯƠNG 1329: TƯƠNG LAI CỦA EM LÀ Ở BÊN ANH ẤY!
“Có giả cũng không sao, mọi người có biết cũng không sao cả, điều quan trọng là có một lý do hợp lý là được rồi.” Hắc Muội cười hì hì nói.
“Thôi được rồi.” Mục Uyển cũng không cần quan tâm những chuyện râu ria này, Hạng Thịnh Duật đã sắp xếp như thế, chắc chắn là tốt nhất rồi: “Chúng ta đi thôi, chiều nay tôi còn phải đến bên chỗ Bộ Ngoại giao nữa.”
“Vâng ạ.” Hắc Muội lập tức cười hì hì đi theo Mục Uyển.
Trên xe.
Lã Bá Vĩ lái xe, nhìn Mục Uyển.
Mục Uyển đang nhắm mắt nghỉ ngơi, tiếng chuông điện thoại làm cô mở mắt ra, giữa mi tâm vẫn còn sự mệt mỏi. Cô cầm điện thoại di động lên, nhìn thoáng qua, tên biểu thị trên màn hình là Hình Thiên.
Không biết tại sao khi cô đã hiểu rõ tình cảm của mình, cũng đã có câu trả lời chính xác, thậm chí cô cũng đã đưa ra quyết định.
Nhưng mà lúc nhìn thấy cuộc gọi hiển thị tên của Hình Thiên, cô vẫn cảm thấy chua xót, ánh mắt trống rỗng run rẩy.
Cảm giác này rất kỳ quái, đau lòng, cũng rất khó chịu. Dù sao đó cũng là năm năm mà cô kiên trì và cố chấp, không phải năm ngày, cũng không phải năm tháng, mà tích lũy trong năm năm.
Tiếng chuông điện thoại cứ vang không ngừng, Mục Uyển cũng không bắt máy.
Hắc Muội không hiểu nhìn về phía Mục Uyển: “Cô chủ, cô không nhận điện thoại à?”
Mục Uyển hít sâu một hơi, nghe điện thoại.
“Uyển Uyển, anh đã xem được video, em không sao chứ?” Hình Thiên quan tâm hỏi.
Mục Uyển nghe được giọng nói của anh, cảm giác ê ẩm chua chát trong lòng kia lại đến, thật ra cô rất ghét cảm xúc này của mình, nó cứ đau đớn: “Không sao, có chuyện cũng là phu nhân Lan Ninh, đoạn ghi âm mà bà ta thông đồng với SHL đã bị lộ ra, lần này bà ta khó mà rửa sạch sẽ được.”
“Bà ta không phải là một ngọn đèn cạn dầu, nếu như em cần sự giúp đỡ của anh thì có thể điện thoại cho anh.” Hình Thiên nghiêm túc nói.
“Ừm, em biết rồi, một chỗ dựa như anh sao em không chịu dựa được, em lại không ngốc.” Mục Uyển cố gắng làm cho mình thoải mái mà nói.
“Nếu như em cảm thấy áp lực quá lớn, có thể trở về một thời gian, bây giờ trong nước rất ổn định.” Hình Thiên nói.
Anh muốn cô trở về, coi như là cho anh chút thời gian để giữ lại, anh cũng muốn vì mình mà cố hết sức tranh thủ một lần.
“Không sao đâu, lần này bà Lan Ninh rất khó để chuyển mình, cho nên hình như cũng không có áp lực.”
“Anh lo là bà ta sẽ ra tay.” Hình Thiên nhắc nhở.
“Nếu bà ta Muốn ra tay, thì cho dù em ở đâu bà ta cũng có thể ra tay. Hơn nữa bây giờ em là người của Bộ Ngoại giao, Hạng Thịnh Duật sẽ bảo vệ em chu đáo, ở đây là địa bàn của anh ấy, em cũng an toàn hơn.” Mục Uyển từ chối rõ ràng.
“Ồ.” Hình Thiên không che giấu sự thất vọng của mình.
Sự từ chối lần này của Mục Uyển cũng có nghĩa là, cô đã quyết định từ chối anh.
Tâm tư của anh nhanh nhạy như vậy, có thể nhìn thấu được lòng người, sao anh không hiểu được.
Cảm thấy không nỡ, cũng cảm thấy trong lòng rất đau, không muốn cúp điện thoại, muốn cứ như vậy mà nghe chút âm thanh của cô, có thể làm cho trái tim của mình dịu đi.
“Uyển Uyển, bây giờ em đang làm gì vậy?” Hình Thiên hỏi.
“Bây giờ em đang chuẩn bị đến phía Bộ Ngoại giao, nếu em không đi thì cũng không tốt, em đi thì bà Lan Ninh cũng không dám làm gì em ở Bộ Ngoại giao hơn nữa nếu như bà ta thẹn quá hóa giận, dễ dàng phạm sai lầm cũng sẽ có lợi với em.” Mục Uyển lí trí nói.
“Bây giờ em muốn vì Hạng Thịnh Duật...” Hình Thiên không hỏi rõ ra, cảm thấy trái tim càng thêm khó chịu.
Vốn là cô vì anh mà sẵn sàng nhận nguy hiểm thay anh, biết anh ở thành phố Z gặp nguy hiểm, cô có thể không màng tới an nguy của của mình mà xuất hiện.
Mà cô của bây giờ đã vì người đàn ông khác, bất chấp nguy hiểm mà ở lại thành phố M, không trở về bên cạnh anh.
Nếu như không đạt được, mất đi cũng không cảm thấy hối tiếc.
Nhưng anh đã từng có được cô, cũng đã đánh mất cô, cảm giác này giống như là mất cả thế giới.
Mục Uyển thấy Hình Thiên cũng không nói hết câu, cô tiếp lời của Hình Thiên: “Lúc em và anh ấy công khai ở bên nhau, thật ra sớm đã buộc chặt ở một chỗ, anh ấy vì em mà làm rất nhiều chuyện...”
“Rất nhiều chuyện? Trong đó bao gồm cả việc lên kế hoạch cho chúng ta ly hôn sao?” Khẩu khí Hình Thiên không tốt nói.
Trong lòng của Mục Uyển cũng có một sự nặng nề kỳ lạ: “Anh ấy đối với em rất tốt, ở trước mặt ba mẹ của anh ấy, anh ấy cũng rất bao dung và bảo vệ em, khiến cho em cảm thấy có cảm giác ấm áp.”
“Anh cũng có thể tốt với em. Anh không có ba mẹ, nhưng từ nay về sau anh sẽ bảo vệ cho em, chăm sóc em, yêu em, chiều chuộng em.” Hình Thiên thề thốt.
“Hình Thiên.” Mục Uyển nhẹ nhàng gọi tên anh, ánh mắt đã hồng hồng, có chút mơ hồ mở miệng: “Nếu như là trước khi chúng ta ly hôn, chúng ta còn có thể ở bên nhau...”
Mục Uyển nghĩ lại, câu nói phía sau vẫn là không nên nói thì tốt hơn, bởi vì trên đời này không có nếu như.
Nếu như, chỉ sẽ khiến cho hai người thêm tiếc nuối, càng không thể bước ra được sự ràng buộc không có kết quả này.
“Chuyện là, có thể em đã mang thai con của Hạng Thịnh Duật.” Mục Uyển nói, câu này cô ám chỉ rất rõ ràng.
Chắc chắn là không có người đàn ông nào có thể chấp nhận được việc người phụ nữ của mình mang đứa trẻ của người khác.
“Anh bằng lòng chấp nhận chuyện đó thì sao?” Hình Thiên hỏi, giọng anh rất thấp.
Loại trầm thấp đó giống như một chiếc tàu bị chìm, từng chút từng chút đâm vào trái tim của cô: “Hình Thiên, cả đời này em và Hạng Thịnh Duật sẽ không xa nhau, trừ khi anh ấy không cần em nữa.”
“Không thể xa nhau chỉ vì lợi ích sao? Hay bởi vì không thể?” Hình Thiên thăm dò hỏi cô.
Mục Uyển nghe được sự thăm dò của anh.
Cô hít sâu một hơi để giảm bớt sự khó chịu trong lòng, lại hít sâu một hơi nữa, đưa ra một quyết định.
Có một số việc, thật ra vẫn cần phải nói cho rõ ràng.
“Hình Thiên, em cảm thấy, hình như... em thích anh ấy rồi.” Mục Uyển nói.
“Thích? Em đang lừa anh?” Hình Thiên hỏi, anh không tin: “Nếu như em thật sự thích anh ta, em sẽ không nói bí mật của anh ta cho anh, em sẽ không giúp anh đối phó với anh ta.”
“Lúc em đối phó với anh ấy, bởi vì lúc đó em chưa thích anh ấy, nhưng sau khi tiếp xúc với anh ấy mới phát hiện anh ấy có rất nhiều mặt...”
“Đừng nói nữa.” Hình Thiên nâng cao âm lượng, ngăn không cho Mục Uyển tiếp tục nói.
Anh cảm thấy trái tim mình rất đau, đau đến bất lực: “Lúc trước người mà em thích luôn luôn là anh, đúng không? Anh muốn một đáp án, nên em đừng mập mờ nữa.”
“Đúng.” Mục Uyển trả lời: “Trước kia người mà em luôn thích chính là anh, anh chắc chắn đã biết điều đó, lúc em muốn chủ động dâng hiến thì anh đẩy em ra, anh biết là em có bao nhiêu xấu hổ không? Chính vì hành động này của anh, em luôn cảm thấy rằng người mà anh yêu, người mà trong tim của anh luôn là Bạch Nguyệt.”
“Anh chỉ là không muốn làm vấy bẩn sự xinh đẹp của em.” Hình Thiên giải thích.
“Không muốn vấy bẩn? Chúng ta là vợ chồng mà anh dùng từ vấy bẩn, là lúc đó anh không muốn ở cùng với em. Hiện tại em nhận điện thoại của anh, em vẫn thấy khó chịu, vẫn cảm thấy thời gian năm năm này quá dài, không ở bên nhau thì thật đáng tiếc, thật đau lòng, nhưng càng khó chịu hơn, càng đáng tiếc hơn, chính là có một câu nói nói với em, em nên buông tay đi, bởi vì đó đã là quá khứ, tương lai của em là ở bên Hạng Thịnh Duật.” Mục Uyển nói, cảm xúc hơi kích động...