Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-1331
Chương 1331: Xem Kịch
CHƯƠNG 1331: XEM KỊCH
An Kì nhún vai, nhìn thoáng qua Barney.
Một người đàn ông có nhân phẩm cao như vậy, dáng người cũng tốt và trông như một thiên thần như Barney, đối với phụ nữ mà nói chính là điểm chí mạng đi.
Nếu như cô gái nào qua lại với anh ta, sau khi chia tay thì chắc chắn sẽ rất khó tìm thấy bạn trai mới, cũng sẽ nhớ anh ta mãi mà không quên được, bởi vì tìm không được người tốt hơn anh ta nữa.
Nghĩ như vậy thì Hắc Muội thật sự không hợp với anh ta.
Cô cũng chỉ gán ghép lung tung mà thôi.
Lát sau xe đã đến Bộ Ngoại giao.
Mục Uyển bước xuống xe, bầu không khí trong phòng làm việc càng thêm quỷ dị, mọi người giống như là lâm vào đại dịch, anh nhìn tôi, tôi nhìn anh.
Bộ Ngoại giao sắp đổi đời, về lý do tại sao đổi thì trong lòng mọi người không có đáp án, lúc này vẫn là duy trì sự im lặng mà không nói, không cần giàu sang, chỉ cần bảo vệ mình bằng trí óc là được.
An Kì cũng cảnh giác hơn trước, ngồi cạnh Mục Uyển.
Ngược lại Mục Uyển rất bình tĩnh, tiếp tục xem sách.
Một tiếng đồng hồ trôi qua, bộ Ngoại giao vẫn là bộ dạng sóng yên gió lặng.
An Kì hơi không bình tĩnh, luôn cảm thấy sự yên tĩnh này là báo hiệu cho bão tố.
Cô dựa vào Mục Uyển, hỏi: “Phu nhân, sao cô lại bình tĩnh như vậy?”
Mục Uyển hơi nâng khóe miệng: “Trong tình huống này, bà Lan Ninh còn có thể bình tĩnh, tại sao tôi không thể bình tĩnh? Bà ta hẳn là nên sốt ruột hơn tôi, tôi cũng nên bình tĩnh hơn bà ta.”
“Cái bà Lan Ninh này, thật đúng là duy trì sự bình thản, nếu tôi là bà ta ở trong tình huống này, nếu nhìn thấy cô đến thì nhất định phải lột da của cô ra.” An Kì nói.
“Cực kỳ mong chờ, nếu như bà ta lột da của tôi ra, chắc chắn bà ta sẽ chết càng thảm hại hơn, đúng là đệ nhất phu nhân ở thành phố M, gặp phải tình huống này mà còn có thể nhẫn nại, rất hay.” Mục Uyển lạnh nhạt nói, gấp sách lại nhìn về phía An Kì.
An Kì nhảy cẩng lên: “Chúng ta phải chủ động khiêu khích hả? Ha ha.”
“Không phải... chơi game thì sao?” Mục Uyển hỏi.
An Kì: “...”
“Được đó, đến đây đi, tôi cảm thấy chơi game còn thú vị hơn đọc sách.” An Kì nói xong, lập tức lấy điện thoại ra.
Lại một tiếng đồng hồ nữa trôi qua, bên phía bà Lan Ninh vẫn không có bất cứ động tĩnh gì.
Điện thoại trong tay của Mục Uyển vang lên, cô nhìn thấy là cuộc gọi của Hạng Thịnh Duật, cô bắt máy.
“Bà Lan Ninh rất bình tĩnh. Anh đã gọi phóng viên đến, em có muốn đối mặt với sự đanh thép của bà ta không, hay là muốn xem bà ta diễn kịch?” Hạng Thịnh Duật hỏi.
“Em vẫn là nên xem kịch đi, hay là...” Mục Uyển dừng lại một chút, có chút không chắc chắn mà nói: “Em xem tình hình rồi tính tiếp.”
“Em muốn xem kịch, thì cứ chú ý mà xem, hai tiếng nữa là tan ca rồi đúng không?” Hạng Thịnh Duật nhẹ nhàng hỏi.
Mục Uyển nhìn thời gian: “Còn hai tiếng rưỡi nữa, hôm nay chắc chắn không thể về sớm được, hơn nữa nói không chừng còn xảy ra chuyện ngoài ý muốn.”
“Ừm, anh biết rồi, an tâm xem kịch đi, bên anh vẫn còn chút chuyện cần xử lý, cứ như vậy trước đi.” Hạng Thịnh Duật nói xong cũng cúp điện thoại.
Mục Uyển cất điện thoại đi.
“Sao Hạng Thịnh Duật nhà cô lại dính người như vậy, lúc này mới tách ra có bao lâu đâu, một ngày phải gọi mấy cuộc điện thoại, anh ta rảnh lắm sao, không sợ là trụ cột sẽ xiêu vẹo sao?” An Kì vạch trần.
Mục Uyển nở nụ cười: “Cô hẳn là chờ mong sẽ thay đổi người làm chủ trong nhà a?”
An Kì nhìn sang điện thoại, không che giấu được sự thất vọng: “Cái tên đầu gỗ kia mà gọi điện thoại cho tôi mới là lạ.”
“Có thể không phải là không muốn gọi, Hạng Thịnh Duật có thể gọi, vì không có ai quản anh ấy, nhưng nếu Sở Giản gọi chăm chỉ hơn anh ấy, Hạng Thịnh Duật nhất định sẽ tức giận, Sở Giản còn hiểu tính khí của Hạng Thịnh Duật hơn cả tôi, cho nên mới không điện thoại cho cô.” Mục Uyển giải thích giúp Sở Giản.
“Là như vậy sao? Sao tôi không tin là như vậy, thôi bỏ đi, không quan tâm anh ấy nữa, chúng ta tiếp tục chơi game đi, Sở Giản lúc nào hiểu được lãng mạn, lúc đó ngược lại tôi còn thấy lo lắng. Dù sao mẫu hình mà anh ấy thích là tiểu thư khuê các, hoa mẫu đơn, còn tôi chỉ là một loài hoa dại.” Giọng nói của An Kì còn ảm đạm hơn, cô ấy thở dài: “Nào nào nào, chơi game đi, tôi sẽ không nhường đâu đó.”
“Ừm...” Mục Uyển lên tiếng, còn chưa bắt đầu chơi đã nghe thấy âm thanh ồn ào ở bên ngoài.
Mục Uyển nhìn một đám phóng viên ở ngoài cửa.
“Các người là ai, ai cho các người vào đây? Đây là đâu mà cũng không biết sao, sao các người có thể quay chụp được.” Đổng Mạn Tuyết dẫn mấy người trợ lý ra mà hoảng loạn ngăn cản.
Phóng viên cũng không e ngại mà đưa thẳng ống kính của camera nhắm ngay Đổng Mạn Tuyết, hỏi sắc bén: “Cô chính là trợ lý riêng ở bên cạnh phu nhân Lan Ninh đi, tại sao cô lại sợ chúng tôi đến đây?”
“Tại sao tại sao, Bộ Ngoại giao là nơi mà các người có thể tùy ý tiến vào sao? Ở đây tất cả đều được giữ bí mật, là nơi mà các người có thể tùy tiện quay sao? Mau đi ra ngoài đi, nếu không thì tôi sẽ gọi bảo vệ.” Đổng Mạn Tuyết đề phòng nói.
“Chúng tôi là đại diện tiếng nói của nhân dân đến phỏng vấn phu nhân Lan Ninh, gần đây trên mạng có một video, trong video đã lộ ra đọan ghi âm của phu nhân Lan Ninh, phu nhân Lan Ninh cũng không muốn giải thích chút sao, hay là chấp nhận đó là sự thật?” Câu hỏi của phóng viên càng thêm sắc bén.
Đổng Mạn Tuyết không biết phải trả lời như thế nào, nếu như không cho bọn họ phỏng vấn thì đồng nghĩa với ngầm thừa nhận.
Nhưng nếu như để bọn họ phỏng vấn, cô ta cảm thấy bên phía bà Lan Ninh vẫn chưa chuẩn bị kỹ càng.
Phóng viên nhếch khóe miệng, tiếp tục đi vào bên trong.
Đổng Mạn Tuyết tiếp tục ngăn cản phóng viên lần nữa: “Không phải là chúng tôi không trả lời, nhưng chúng tôi sẽ hẹn các người tiến hành một cuộc phỏng vấn chính thức, bây giờ các người lại cưỡng ép tiến vào, ai cho các người cái quyền đó.”
“Là nhân dân cả nước cho chúng tôi quyền đó, bọn họ cần biết sự thật, phu nhân Lan Ninh quyền cao chức trọng, chỉ cần phất tay cũng có thể quyết định sống chết của rất nhiều người, nếu như những lời trong đoạn ghi âm là sự thật, nhân dân sẽ bị khủng hoảng, không chừng còn ảnh hưởng đến lòng dân, phu nhân Lan Ninh muốn chuẩn bị cái gì, lời nói dối à?” Phóng viên kích động hỏi.
“Không phải chúng tôi cần chuẩn bị cái gì, cũng sẽ không nói dối, nhất định sẽ cho người dân một đáp án, nhưng hiện tại phu nhân Lan Ninh vẫn còn chuyện quan trọng hơn cần phải làm. Ý định của các người là gì, các người cố tình muốn bóp méo sự thật đúng không?” Mặt của Đổng Mạn Tuyết đỏ bừng.
“Chúng tôi chỉ muốn sự thật, cho nên mới tìm phu nhân Lan Ninh để xác nhận, mà người hiện tại cứ ngăn cản chúng tôi tìm ra sự thật lại là cô, trợ lý riêng ở bên người phu nhân Lan Ninh. Để tôi đem nội dung vừa phỏng vấn được phát ra, tôi tin tưởng vào đôi mắt sáng như tuyết của nhân dân, bọn họ có thể phân biệt được thật giả.” Phóng viên nói thẳng thắn.
“Tôi cũng tin ánh mắt của nhân dân rất sáng suốt.” Bà Lan Ninh bước ra từ bên trong, ánh mắt sắc bén, lạnh lùng, nghiêm túc quét nhìn phóng viên: “Không phải là các người muốn sự thật sao? Sự thật chính là người trong đoạn ghi âm không phải tôi, trong cuộc sống có rất nhiều người có giọng nói giống nhau. Có người cố ý sắp xếp trò lừa đảo này với hi vọng sẽ đẩy tôi vào thế bất lợi. Tôi có thể nói gì, tôi phải nói gì, việc tôi có thể làm là cố gắng hết sức điều tra sự thật, xem ai đang nhằm vào tôi, hãm hại tôi. Nếu như tôi cản trở giá dầu lần này, các người cảm thấy bên phía SHL sẽ có người đến không?”