Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-1341
Chương 1341: Vậy Thì... Cho Chút… Phản Ứng
CHƯƠNG 1341: VẬY THÌ... CHO CHÚT... PHẢN ỨNG
Mục Uyển đi cùng Hạng Thịnh Duật.
Thuyền rất lớn, nếu không phải anh dẫn đi, cô nhất định không biết nhà ăn ở đâu, phòng ở đâu.
Hạng Thịnh Duật đi vào trong, lại lên thang máy.
“Chúng ta dùng bữa ở boong tàu sao?” Mục Uyển hỏi.
“Đúng mà cũng không đúng. Ở tầng thượng, hiện tại còn có chút lạnh, cho nên, anh kêu người dùng thủy tinh tạo một phòng, chúng ta dùng bữa ở bên trong, có thể nhìn thấy cảnh đêm, cũng không quá lạnh.” Hạng Thịnh Duật giải thích.
“Cảnh đêm, xung quanh đều đen kịt, cảnh đêm có gì đẹp, đẹp em cũng nhìn không thấy, anh bố trí thuyền đẹp như vậy, người muốn giết anh, mù mắt sao? Vừa nhìn là biết thuyền của anh, chói như vậy, nếu em là Lan Ninh phu nhân, cản trở anh trên đường làm gì, trực tiếp cho nổ thuyền của anh là được rồi.” Mục Uyển nói.
Hạng Thịnh Duật sững sờ một chút: “Anh cảm thấy em nói rất có lý, thật may Lan Ninh phu nhận không trí tuệ như em, nếu không, chúng ta thật sự có lẽ không thể khoe ân ái được rồi, chết sảng khoái.”
Mục Uyển phì cười, nhớ tới lời thoại kinh điển: “Khoe ân ái, chết sảng khoái.”
“Hiện tại thật sự an toàn rồi sao? Lan Ninh phu nhân là người sẽ chuẩn bị kế hoạch hai, anh phải tra một chút, xung quanh có thuyền khác không.” Mục Uyển nhắc nhở.
“Biết rồi, bây giờ anh cho bọn Sở Giản đi tra.” Hạng Thịnh Duật nói, gọi điện thoại Sở Giản qua.
Đèn bên ngoài tạm thời tắt.
Hạng Thịnh Duật không vui, ăn cơm, bị người là làm phiền hai lần, anh cũng có chút đói, nắm chặt tay Mục Uyển, hôn một cái.
“Nếu không, chúng ta ăn cơm trong thuyền, cũng giống nhau.” Mục Uyển mềm giọng nói.
“Đừng, anh chuẩn bị bữa tối nay rất lâu, anh muốn đêm này là một đêm khó quên của em, sau này già rồi, dùng để nhớ lại.” Hạng Thịnh Duật nói: “Ăn trước chút đồ giảm đói đi, anh cũng có chút đói rồi.”
Anh kéo tay cô, đi về phía một phòng trong số đó.
Mục Uyển cảm thấy, anh hẳn là sẽ cầu hôn cô, dựa vào câu này của anh, cô cũng rất cảm động rồi.”
Hạng Thịnh Duật kéo cô vào phòng, phía ngoài có lan can, hiện tại đang đóng cửa.
Anh kêu người mang thức ăn tới.
Mục Uyển cười nhẹ.
Hạng Thịnh Duật không hiểu, ngồi đối diện cô: “Em cười gì?”
“Nếu hôm nay anh tính được chuyện này, có còn chuẩn bị ăn tối trên biển không, thực ra, em cảm thấy, chọn một ngày thứ sáu khá tốt, vì thời gian thứ bảy rất nhiều.” Mục Uyển nói.
“Anh không phải gấp gáp sao? Nhưng chuyện này anh cũng tính tới rồi, cho nên tiến hành kế hoạch hai.” Hạng Thịnh Duật giải thích, cầm một quả quýt: “Em muốn ăn không, anh bóc cho em.”
“Ừ, có thể.” Mục Uyển nói.
Hạng Thịnh Duật lột quýt, quýt rất thơm, từ khi anh bắt đầu lột, đã đầy mùi thơm ngát, bay vào mũi.
“Quýt này hình như không tệ.” Mục Uyển nói.
“Là trang viên của mình trồng, mình ăn, ít thuốc trừ sâu, vị rất chuẩn, em thử một chút, ngọt không?” Hạng Thịnh Duật nói, đem quýt lột xong đưa cho Mục Uyển.
Mục Uyển ăn một miếng: “Rất ngọt.”
Hạng Thịnh Duật cười: “Thích ăn thì ăn hai trái, cũng không thể ăn nhiều, dễ bị nóng.”
Mục Uyển gật đầu nhẹ, yên lặng ngồi ăn quýt.
Tiếng gõ cửa vang lên.
“Vào đi.” Hạng Thịnh Duật nói.
Đầu bếp đẩy cửa, đi vào.
Mục Uyển nhìn họ đẩy xe đẩy, trên xe đẩy có công cụ, hẳn là vừa làm vừa ăn.
Bên ngoài có tiếng máy bay, Mục Uyển kinh ngạc nhìn ngoài cửa sổ.
“Đừng lo lắng, máy bay của anh, phái đi tuần.” Hạng Thịnh Duật giải thích.
Mục Uyển dựa vào trên sofa: “Bây giờ người cả đêm khó ngủ hẳn là Lan Ninh phu nhân, chuyện bên này cũng nên báo cáo cho bà ta rồi.”
“Bà ta có thể biết, còn có tin anh tử vong, cho bà ta đắc ý hai ngày, còn có tin em mất tích, cho nên, ngày mai, chúng ta không cần quay về, cũng không khác với thứ bảy chủ nhật.” Hạng Thịnh Duật đứng lên, giơ tay về phía Mục Uyển.
Mục Uyển nhướn mày: “Anh đoán được sao, cho nên, chọn đại một ngày để đến đây?”
“Chồng em, chỉ là phàm nhân, không phải thần tiên, có chút chuyện có thể điều chỉnh hợp lý, linh hoạt đó, ngốc.” Hạng Thịnh Duật nói, trực tiếp kéo Mục Uyển: “Ăn cơm trước, chuẩn bị hải sản, bít tết, là món lần trước em thấy ngon.”
“Anh chuẩn bị luôn rất ngon.” Câu này của Mục Uyển, không phải lời nịnh nọt, mà là trần thuật sự thật.
Hạng Thịnh Duật nghe, trong lòng rất ngọt ngào.
Họ ngồi trước bàn ăn, đầu bếp làm món ăn cho họ.
Mục Uyển thật sự có chút đói, lúc cô trên xe còn ăn một chút điểm tâm, Hạng Thịnh Duật không ăn gì cả, hẳn là đói hơn cô.
Điện thoại của anh vang lên, anh nhìn màn hình hiển thị, cười nhạo một tiếng, không nhận.
“Của ai?” Mục Uyển hỏi.
“Của Lan Ninh phu nhân, mặt mũi thật sự lớn, trực tiếp gọi điện thoại đến.” Hạng Thịnh Duật khinh thường nói.
“Vậy anh nhận hay không nhận, bà ta hẳn có thể tìm được địa chỉ của điện thoại thông qua tín hiệu.” Mục Uyển nhắc.
“Bà ta tra địa chỉ được thôi, có thể tra được sao? Tín hiệu hiện tại của anh hẳn là Châu Phi đi.” Hạng Thịnh Duật không để ý nói.
“Bà ta đa nghi, nếu ở Châu Phi, lại có tin anh tử vong, bà ta sẽ không tin, có thể còn sẽ có lần truy sát thứ hai.” Mục Uyển nhắc nhở.
“Lần thứ hai? Tùy tiện, bà ta đến mấy lần, đều vô dụng, chỉ là giãy chết, càng giãy càng chết.” Hạng Thịnh Duật ngông cuồng nói.
Mục Uyển đã quen với sự ngông cuồng của anh, có thể Hạng Thịnh Duật thật sự cường đại, cũng có thể không muốn người khác lo lắng, nhưng, tóm lại, lúc sự việc còn chưa kết thúc, cô vẫn lo lắng.
Tiếng gõ của lại vang lên.
“Vào đi.” Hạng Thịnh Duật nói.
Sở Giản đi vào, báo cáo với Hạng Thịnh Duật: “Thưa ngài, tra được thuyền khả nghi.”
Hạng Thịnh Duật nhấp hớp rượu, lắc lắc ly, cong khóe môi, tà mị, tự tin, còn có sự ương ngạnh, khí phách, cùng với trào phúng, lười biếng ra lệnh: “Vậy thì cho chút phản ứng cho họ xem, xem như rượu khai vị.”
“Dạ.” Sở Giản nói, trong mắt thoáng qua tia sắc bén, đi ra.
“Bây giờ có muốn lên tầng thượng dùng bữa không?” Hạng Thịnh Duật hỏi.
Mục Uyển lắc đầu: “Chuyển đi chuyển lại rất phiền, em cũng sắp ăn no rồi, không lên trên ăn.”
“Vậy đợi ăn xong, chúng ta đi lên hóng gió biển.” Hạng Thịnh Duật lại nói.
Mục Uyển đoán anh đã sắp xếp tiết mục gì đó, trong lòng thực sự có chút mong đợi, lại không thể trực tiếp hỏi, gật gật đầu.
Sau khi ăn xong món sườn bò cuối cùng, Mục Uyển cũng rất no, yên lặng nhấp rượu, đợi Hạng Thịnh Duật ăn xong.
Hạng Thịnh Duật nhìn đồng hồ, ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ.
“Binh” một tiếng, Hạng Thịnh Duật cong môi cười.
Mục Uyến bất giác nhìn ra ngoài cửa sổ, chỉ nhìn thấy một luồng ánh lửa.
“Chuyện gì vậy?” Mục Uyển hỏi.
“Hẳn là họ xác định, xác thực là người truy sát, hiện tại không cần lo lắng rồi, chúng ta đi tầng thượng.” Hạng Thịnh Duật nói, kéo tay Mục Uyển đi...